Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Edit: Thảo My

"Lão Thất, như thế nào?" Chúng hộ pháp nóng lòng nhìn Thất Hộ Pháp,  đồng thanh hỏi.

Thất Hộ Pháp nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, xoay người một bên vừa thu hòm thuốc của hắn, một bên vừa thản nhiên nói: "Các ngươi hỏi Giáo chủ như thế nào? Hay là lão Thất như thế nào?"

"Nói nhảm, đương nhiên là hỏi Giáo chủ rồi." Nhị Hộ Pháp tiến lên thưởng hắn một cái hạt dẻ xào ngọt, coi như không nhìn thấy Thất Hộ Pháp đang trừng mắt về phía mắt của hắn, nói: "Ngươi đừng thừa nước đục thả câu, nói nhanh một chút. Chớ làm mất danh hào của sư phụ thần y."

Thất Hộ Pháp mím môi trừng mắt liếc hắn một cái, nhíu mày, ôm lấy cái hòm thuốc nhìn hắn, phản kích: "Những lời này làm sao nghe quen tai thế này? A, ta nhớ ra rồi, ta nhớ lần đầu tiên phu nhân lên Tử Long Lĩnh, giống như có nói người nào không cần mất mặt sư phụ của hắn đi?"

Hắn nhìn Nhị Hộ Pháp trong nháy mắt thay đổi sắc mặt mấy lần, quái thanh quái khí rồi nói tiếp: "Ta nhớ ra rồi, phu nhân nói giống như là lão Nhị ngươi?" Nói xong, hắn quay mắt đi, nhìn về phía vẻ mặt nóng nảy của mọi người, cười nói: "Các ngươi chớ biểu cảm như vậy, khó coi chết đi được. Trong Giáo chủ đúng là tình độc của Tây Bộ, mặc dù trên tay ta không có thuốc giải, nhưng mà, ta đã có cách điều chế. Các ngươi cứ yên tâm đi."

"Thật?" Mọi người trăm miệng một lời hỏi.

Thất Hộ Pháp vẻ mặt nghiêm túc nhìn bọn họ, không trả lời mà hỏi lại: "Các ngươi đây là xem thường môn sinh đắc ý của thần y sao? Cẩn thận nửa đêm sư phụ ta bò dậy gõ đầu các ngươi." Nói xong, hắn vừa nhìn về phía Nhị Hộ Pháp, miễn cưỡng nói: "Ta không phải giống như người nào đó, học nghệ không tinh, buổi tối mỗi ngày bị sư phụ hắn gõ đầu."

Nhị Hộ Pháp nghe độc trên người Lôi Ngạo Thiên cũng không quá xấu, tâm tình thật tốt, đối với chế nhạo trực tiếp Nhị Hộ Pháp liền mắt điếc tai ngơ, cười ha hả nhìn Lôi Ngạo Thiên, nói: "Giáo chủ, không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt. Chúng ta vẫn chờ uống rượu mừng của Giáo chủ, ôm tiểu Giáo chủ đây?"

"Lão Nhị!" Chúng hộ pháp nhất tề nhìn chằm chằm Nhị Hộ Pháp, quăng cho hắn vô số mắt lạnh.


Cái nhị hóa này, không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, rõ ràng mọi người đều biết chuyện phu nhân trúng tuyệt tử hoàn, hắn lại cứ nói chuyện này ra ngoài.

Thật là tức chết người, không lấy tiền.

Nhị Hộ Pháp bị bọn hắn lớn tiếng sợ đến rụt cổ xuống, vuốt đầu, không hiểu hỏi: "Các ngươi làm sao? Ta cũng không nói sai, vốn chính là thật nha, thành thân xong xuôi dĩ nhiên sẽ chờ ôm tiểu giáo tử rồi. Các ngươi lớn tiếng như vậy, tiểu Giáo chủ đều bị các ngươi dọa sợ đến mức không dám ra."

"Lão Nhị!" Chúng hộ pháp thấy hắn còn một bộ ngây ngốc, cái gì nội tình cũng không biết dáng vẻ. Đều là trăm miệng một lời quát hắn, chuyển mắt nghi ngờ nhìn về phía Thất Hộ Pháp. Đều đang suy nghĩ, chẳng lẽ lão Thất không có nói cho lão Nhị?

Thất Hộ Pháp nhìn hắn ánh mắt dò xét, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.

Lão Nhị đâu có hỏi, hắn cũng không thể cầm chuyện phu nhân nói lung tung khắp nơi. Nhưng Giáo chủ đã giao hẹn phải gạt phu nhân, nếu như không phải bọn họ một hai buộc hắn, nếu như không phải biết bọn họ sẽ không nói lung tung, đánh chết hắn cũng sẽ không nói vụ này cho bọn họ.

Chúng hộ pháp bất đắc dĩ thở dài một cái, mấy người liếc nhau một cái, ăn ý lôi kéo Nhị Hộ Pháp đi ra ngoài.

"Các ngươi lôi kéo ta xong rồi sao? Tự ta sẽ đi, ta còn có chuyện chưa nói đây?"

"Ngươi câm miệng."

"Ân ân ân..."


Ngoài cửa loáng thoáng nghe được âm thanh Nhị Hộ Pháp y y nha nha, rất rõ ràng hắn là bị chúng hộ pháp giữ miệng, kéo đi.

"Thất Hộ Pháp, ngươi chờ một chút." Tô Nhược Mộng gọi Thất Hộ Pháp đi ở tuốt phía sau lại, nhìn hắn, hỏi: "Độc trong người Giáo chủ của các ngươi thật sự có thể điều chế ra thuốc giải? Điều chế thuốc giải mất bao lâu? Độc này có kiêng kỵ cái gì không? Nếu không có điều chế ra thuốc giải trước, có biện pháp gì có thể ức chế một chút đau đớn hay không?"

Thất Hộ Pháp ngừng lại, nghe một nhóm lớn vấn đề như vậy của Tô Nhược Mộng, ánh mắt không tự chủ liếc về phía Lôi Ngạo Thiên, ngay sau đó lập tức cười nói: "Thời gian điều chế thuốc giải cũng khó nói, mặc dù ta có nắm chắc điều chế thuốc giải, nhưng phân lượng thuốc ta cần một lần một lần thử, cho nên thời gian trên khó mà nói."

Nói xong, hắn dừng một chút, trầm tư một hồi, rồi nói tiếp: "Về phần có cần kiêng kỵ cái gì, độc này coi như là độc, cũng có thể nói không xem là độc, chỉ cần không động lòng không động tình cũng sẽ không phát tác. Nhưng mà, lấy tình cảm giữa Giáo chủ và phu nhân, yêu cầu điểm này sợ rằng sẽ rất khó khăn. Đoạn thời gian này Giáo chủ tận lực tĩnh tâm tĩnh tọa nhiều, cứ việc giữ vững một loại tâm cảnh thanh tâm quả dục."

Lôi Ngạo Thiên sợ Tô Nhược Mộng càng hỏi càng nhiều, cũng sợ Thất Hộ Pháp sẽ lộ ra phá đĩnh, liền hướng hắn phất phất tay, nói: "Lão Thất, ngươi trở về trước điều chế thử thuốc giải đi."

"Dạ, Giáo chủ. Thuộc hạ cáo lui."

"Đi đi."

"Nhưng mà, ta còn..." Tô Nhược Mộng nhìn Thất Hộ Pháp đi ra khỏi cửa phòng, còn muốn ngăn hắn lại, lại bị Lôi Ngạo Thiên kéo mạnh, ngã vào trong ngực hắn.

Lôi Ngạo Thiên ôm nàng, giọng nói chua xót nói: "Nương tử, ta phát hiện từ khi về tới Tử Long Lĩnh, nàng tựu như không dùng mắt nhìn thẳng ta."

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, chàng không nghe Thất Hộ Pháp nói sao? Để cho chàng tĩnh tâm tĩnh tọa nhiều, tĩnh tâm tĩnh tọa hiểu không?" Tô Nhược Mộng đẩy hắn ra, ngước mắt nhìn hắn, giữa hai lông mày hàm chứa u buồn nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: "Vì ta, vì để cho ta không cần lo lắng như vậy, bắt đầu từ bây giờ chàng, mỗi ngày đều phải tĩnh tọa nhiều, được không? Chàng không cần suy nghĩ nhiều như vậy, độc này chỉ cần không nguy hiểm sinh mạng, chúng ta sẽ không sợ, tin tưởng Thất Hộ Pháp nhất định sẽ có biện pháp, thực sự bất đắc dĩ, chúng ta không phải còn có Phượng tộc còn hoàn sinh thảo sao? Chỉ là, bây giờ ta vẫn không về Phượng tộc được."


Tô Nhược Mộng nói xong, khẽ thở dài một hơi, nói: "Thật hy vọng thời gian trôi qua nhanh, như vậy ta liền có thể mang theo chàng cùng nhau trở về Phượng tộc rồi. Hoàn sinh thảo nơi đó có thể giải được chất độc trên người chàng, tuyệt tử hoàn trong cơ thể ta."

Lôi Ngạo Thiên nghe nàng cảm khái, lại ôm nàng vào trong ngực, cằm cọ xát tóc của nàng, dùng sức ngửi U Hương phát ra từ tóc nàng. Hắn vừa lúc ngược lại với nàng, hắn không hy vọng thời gian trôi qua quá nhanh. Bởi vì, thời gian của hắn không nhiều, một tháng cũng không có, hắn sợ mình sẽ quên nàng.

Hai người lẳng lặng ôm nhau, qua một hồi lâu, cằm Lôi Ngạo Thiên ở trên đầu Tô Nhược Mộng, nhẹ giọng hỏi: "Nương tử, nếu như có một ngày, ta không tự chủ được quên nàng, làm sao bây giờ?"

Tô Nhược Mộng mẫn cảm đẩy hắn ra, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, ý đồ nhìn thấu bí mật che giấu trong mắt hắn. Nhưng nàng nhìn hồi lâu, cũng không nhìn ra khác thường, nhưng mà, nàng vẫn cảm thấy có chút lo lắng, nghi ngờ hỏi: "Tại sao chàng muốn đặt giả thiết này?"

Lôi Ngạo Thiên nhìn bộ dáng khẩn trương của nàng, trong lòng có chút hối hận mình hỏi cái vấn đề này. Khẽ cười, cưng chiều vuốt gương mặt của nàng, cười nói: "Nào có cái gì tại sao? Chỉ là nhớ tới trước kia ta gặp hai người mà thôi, bọn họ vốn là một đôi tình nhân thập phần yêu nhau, nhưng mà, bởi vì nam nhân kia không cẩn thận bị thương, đụng vào đầu, về sau thì quên nữ tử kia. Hai người tương kiến tương phùng ( gặp lại) không nhận thức, cảnh tượng như vậy thật sự cực kỳ thương cảm."

Lôi Ngạo Thiên hết sức biểu hiện giống như đang nói chuyện xưa của người khác, mà tim hắn lại đang hung hăng co rút đau đớn.

Trong lòng hắn rất rõ ràng, cái thuốc giải đó Thất Hộ Pháp cũng không nắm chắc, mà hắn vô cùng có khả năng hơn hai mươi ngày sau, sẽ quên nàng. Nếu như hắn thật quên mất nàng, nàng nên làm sao bây giờ? Có thể rất thương tâm hay không, có thể mất đi lòng tin với hắn hay không?

Tô Nhược Mộng thấy thái độ của hắn không khác, thở phào nhẹ nhõm, nhìn hắn vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chàng còn nhớ rõ chuyện xưa【Lương Chúc】 không?"

Lôi Ngạo Thiên gật đầu một cái, ánh mắt có chút tham lam ngắm nhìn nàng, nói: "Nương tử, bây giờ nàng có thể đánh lại cho ta nghe một lần hay không?"

Đó là một câu chuyện tình yêu cảm động, hắn làm sao có thể quên?

"Ta đổi một bài đi." Tô Nhược Mộng kéo hắn ngồi xuống, gọi Phượng cầm ra, thử tiếng đàn một chút, chậm rãi động thủ vừa gảy, vừa hát, vừa đắm đuối đưa tình nhìn hắn.


Ngươi gặp, chắc là không gặp ta,

Ta là ở nơi này, không buồn không vui.

Ngươi nhớ, chắc là không nhớ ta,

Tình là ở chỗ này, không đến không đi.

Ngươi yêu, chắc là không yêu ta,

Yêu là ở chỗ này, không tăng không giảm.

Ngươi đi theo, chắc là không theo ta,

Tay ta ở trong tay ngươi, không muốn không bỏ quên.

Tới trong lòng ta,

Hoặc, để cho ta vào trong lòng ngươi,

Im lặng yêu nhau, yên lặng thích.

Lôi Ngạo Thiên nghe ca khúc kia, nghe tiếng ca của nàng bao hàm tình cảm, động tình nhìn nàng, quả muốn ghi giờ phút này của nàng chặt chẽ ở trong lòng. Đây là lần đầu tiên hắn nghe Tô Nhược Mộng hát, không ngờ giọng hát của nàng hay như vậy, âm thanh kiền tịnh (sạch sẽ) như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui