Giữa trời đêm bỗng xẹt qua một tia chớp, ánh sáng từ cửa sổ hắt vào khiến cả căn phòng như bừng sáng trong nháy mắt, sau đó lại chìm vào bóng tối.
Oanh... Tiếng sấm thứ nhất nổ vang. Kéo theo đó là từng hạt mưa lớn như hạt đậu rơi mạnh xuống những mảnh ngói trên nóc nhà.
Mưa càng rơi càng nặng hạt, không gian yên tĩnh về đêm ở sơn thôn bỗng chốc bị náo loạn bởi những tiếng sấm chớp liên hồi. Tô Nhược Mộng nắm chặt chăn, nằm lỳ trên giường, cả người được bọc kín mít, cơ thể còn hơi run rẩy.
Oanh... A... Lại một tiếng sấm, nàng không nhịn được hét ầm lên. Tiếng sấm là tử huyệt của nàng, nàng sợ nhất là mưa dông vào ban đêm, bởi vì, trên phim ảnh, phần lớn những chuyện kinh dị đều xảy ra vào những đêm mưa gió.
Có lẽ đây là di chứng để lại từ việc ngày thường nàng hay xem phim kinh dị.
"Khụ... Mộng Nhi, con lại bị sao nữa thế?" Cách vách truyền đến mấy tiếng ho khan kèm theo câu hỏi thăm đầy quan tâm, đây là mẹ ruột của nàng - Tô thị.
Cái đầu nhỏ của nàng lộ ra khỏi chăn, sợ hãi quét nhìn một lượt khắp căn phòng tối đen như mực, nói vọng qua phòng cách vách: "Mẹ, con không sao! Người đi ngủ sớm một chút đi. Con chỉ bị tiếng sấm làm cho tỉnh giấc mà thôi."
"Khụ... Không sao là tốt rồi, đi ngủ nhanh đi." Giọng khàn như phải vác vật nặng của Tô thị truyền tới.
"Con biết rồi." Tô Nhược Mộng đáp một tiếng, ngửa đầu nằm xuống, suy nghĩ lung tung.
Nàng nhớ, lúc ấy mình đang làm việc ở cục an toàn vệ sinh thực phẩm, đột nhiên bị đau bụng, còn đau đến mức hôn mê bất tỉnh, nhưng sao sau khi tỉnh dậy lại là bộ dáng này chứ? Không chỉ rời xa thành thị quen thuộc, nàng còn thần kỳ xuyên qua thời không xuất hiện tại một quốc gia không có trong lịch sử, nhập vào xác của một thiếu nữ nhà nông, trở thành một cô thôn nữ điển hình.
Nàng vẫn luôn không tiếp nhận nổi sự thật này, tất cả mọi chuyện đã xảy ra đều không thể tưởng tượng nổi.
Nguyên chủ của cơ thể này là một hài tử mồ côi cha, năm đó Tô thị chưa kết hôn mà đã có con nên bị người nhà trục xuất ra khỏi cửa, đành phải theo bà vú của mình trở về quê quán của bà ấy, rồi sinh ra nàng ở đó.
Phong tục ở nơi này rất nghiêm, lúc ấy bà vú nói với người ngoài Tô thị là vợ của một người bà con xa của bà, nhà nàng gặp nạn lũ lụt, cho nên nàng phải ngàn dặm xa xôi tới tìm nơi nương tựa. Cũng không biết là do di chứng để lại khi sinh nàng, hay do tâm tình uất ức lâu ngày tích tụ, mà từ đó thân thể Tô thị luôn không khỏe, hằng năm đều hay bị ho khan, thân thể đoán chừng còn yếu hơn Lâm Đại Ngọc.
Hai năm trước, lão bà vú qua đời, gánh nặng trong nhà liền rơi xuống vai nàng. Một tháng trước, nàng lên núi chặt củi, lúc lấy củi không cẩn thận bị té xuống núi, sau đó, khi tỉnh lại liền trở thành nàng.
May mà trí nhớ của nguyên chủ vẫn còn tồn tại, nếu không, nàng thật chỉ có thể học theo những nhân sĩ xuyên không khác, làm bộ mất trí nhớ.
Tới nơi này đã hơn một tháng, nàng đã từ từ tiếp nhận sự thật mình không thể quay về, dụng tâm chiếu cố mẫu thân ngã bệnh cùng hai mẫu ruộng nước, ba mẫu ruộng cạn.
Tô Nhược Mộng dần hồi tỉnh khỏi mớ suy nghĩ tán loạn trong đầu, đưa tay vuốt má phải, không khỏi thở dài một cái. Nàng cũng không cần mỹ mạo tuyệt sắc, nhưng ít nhất cũng phải là mi thanh mục tú mới được chứ. Vậy mà hết lần này tới lần khác, nữ tử cùng tên cùng họ với nàng này, má trái tuyệt mỹ, má phải lại mang một vết bớt to cỡ hai ngón tay có được từ khi còn trong bụng mẹ.
Vì vậy, nàng trở thành nữ nhân xấu xí nhất của thôn Thanh Thủy, gần đây, bởi vì thay đổi tác phong mềm yếu trong quá khứ, nàng lại mang thêm cái danh ác nữ.
Điều này cũng không thể trách nàng, thật sự là đứa nhi tử và con dâu vô sỉ của bà vú kia khinh người quá đáng, rõ ràng căn nhà ngói hai phòng ngủ một phòng khách này là mẹ nàng dùng chính đồ trang sức của mình xây nên. Bọn họ lại nói đây là tài sản của bà vú, mấy năm nay luôn tìm cách cướp lấy nhà cửa và ruộng đất của nhà nàng.
Thậm chí nàng còn hoài nghi nguyên chủ té từ trên núi xuống có phải là chuyện tốt bọn họ làm ra hay không?
Kể từ sau khi nàng tiến vào thân thể của chủ cũ, nàng liền thay đổi tác phong mềm yếu thường ngày, mỗi lần đều khiến cho đôi vợ chồng vô sỉ kia tức giận đến giơ chân. Cho nên, bọn họ liền lan truyền trong thôn nàng cưỡng chiếm nhà cửa và ruộng đất của bọn họ thế nào? Ác độc mắng chửi nhục mạ bọn họ ra sao? Hung hăng đuổi họ ra cửa như thế nào?
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nàng đã trở thành nữ nhân xấu xí nhất kèm ác nữ của thôn Thanh Thủy.
Bởi vì Tô thị quanh năm mang bệnh trong người, những món đồ trang sức đáng tiền kia đã sớm dùng hết rồi. Lúc nàng bị thương, Tô thị còn đem miếng ngọc bội quý giá nhất đi bán, nghe nói đó là tín vật mà phụ thân của nàng tặng. Cho nên, ở nhà ngoại trừ còn sót lại chút đồ ăn thì không còn món nào đáng giá nữa.
Aizz, những thứ đồ ăn kia không biết còn duy trì được bao lâu đây, ai kêu nguyên chủ lại là người không biết trồng trọt cơ chứ? Thu hoạch ở ruộng kém tới cực điểm, vài mẫu ruộng lại không thể nuôi sống hai mẹ con, nàng đúng thật là phục nguyên chủ này mà.
Em gái ngươi... Đừng có đùa nhau vậy chứ? Đã mưa gió trong đêm rồi, lại còn muốn nàng ra phòng ngoài đi nhà xí. Nếu không phải bụng đau đến lăn lộn, nàng tuyệt đối sẽ cắn răng gắng nhịn đến sáng.
Ai biết trong hầm cầu có đột nhiên xuất hiện một cái tay thò ra sờ mông nàng hay không? Hay là, giữa những tiếng sấm chớp vang trời, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái lưỡi dài đưa qua đưa lại.
"Ừ..." Nàng sợ hãi lắc đầu, giờ phút này, nàng vô cùng hối hận vì lúc trước đã xem quá nhiều phim kinh dị.
Lúc này đây, những hình ảnh kinh dị trong đầu chính là đạo cụ tốt nhất để trừng phạt nàng.
Tô Nhược Mộng co người, đầu không dám nâng lên, bước thật chậm từng bước về phía nhà xí, sau khi giải quyết xong, lại liều mạng chạy thẳng vào trong nhà.
Nàng thở nhẹ một hơi chạy trở về phòng, tựa lưng vào cửa, da đầu vẫn còn tê dại, thần trí vẫn chưa thoát ra được khỏi sự sợ hãi, nàng đã lại tiến vào một dòng xoáy sợ hãi khác.
"Đừng động!" Thân thể của nàng chợt rơi vào vòm ngực nóng bỏng, đối phương ôm lấy nàng từ phía sau, nàng không cách nào thấy rõ được đối phương là người hay quỷ, nhưng dựa vào nhiệt độ cơ thể của hắn để phán đoán thì chắc là người rồi.
"Ngươi là ai?" Kỳ tích là sự sợ hãi trong lòng lại vì hắn mà biến mất hơn phân nửa, nếu không phải vì hông nàng đang bị một vật cứng chỉa vào, nếu không phải vì nàng sợ đối phương trực tiếp một đao giết chết, rất có khả năng một nửa sự sợ hãi còn lại cũng đã biến mất.
Đêm hôm khuya khoắc, cầm hung khí xông vào nhà dân, không phải vì tiền thì chính là vì sắc?
Vì tiền? Nhà nàng có thể xem là nhà nghèo nhất toàn thôn, mặc dù phòng ốc trông có vẻ tốt một chút, nhưng phòng ốc thì lại không thể vác đi được. Vì sắc? Đây tuyệt đối là chuyện không thể nào, bởi vì nàng là xấu nữ ban ngày tiểu hài tử nhìn thấy còn bị dọa đến tè ra quần. Huống chi bây giờ còn là ban đêm, không thể đảm bảo nam nhân này vừa nhìn thấy tôn dung của nàng xong sẽ bị hù đến sùi bọt mép.
Nếu có người thật sự vì sắc mà đến, nàng nghĩ: Nam tử này không phải dưa héo thì chính là táo rách, thậm chí có thể là một nhân sĩ thiếu não.
"Ừm, nhà ta rất nghèo, có lẽ tối nay ngươi phải đi không một chuyến rồi. Nếu không thì, ngươi đi thêm chừng ba trăm thước nữa đi, theo ta quan sát thì bạc nhà hắn tương đối nhiều."
Tô Nhược Mộng nói xong, khóe miệng không nhịn được lộ ra một nụ cười tà tứ. Lão Ổ à, ngươi thấy lợi quên nghĩa, hôm nay, báo ứng của ngươi tới rồi. Sáng mai ta sẽ tự mình đi nhìn xem hai vợ chồng các ngươi sẽ khóc thành bộ dạng gì?
"Chừng ba trăm thước?" Thanh âm khàn khàn mang theo nghi ngờ nồng nặc, hơi thở của hắn phả lên tai nàng, có hơi ngứa, chẳng biết tại sao tâm Tô Nhược Mộng lại run nhẹ lên một cái?
"Đúng vậy! Không thì để ta tự mình dẫn ngươi đi?" Não thô như Tô Nhược Mộng cũng bắt đầu cảm thấy có chuyện gì đó không bình thường, bởi vì nhiệt độ của nam nhân này không ngừng tăng lên, mà giọng của hắn thì lại khàn khàn, mang theo sự ham muốn đầy mê hoặc.
Đây là một Hái hoa tặc!
Nàng không phải là nữ sinh ngu ngốc, đương nhiên hiểu được những phản ứng này bắt nguồn từ cái gì. Cái tên đàn ông cặn bã trước kia cũng từng có phản ứng tương tự, chỉ có điều đã bị nàng dùng lý do để dành cho đêm tân hôn mà uyển chuyển cự tuyệt.
Nhưng người não thô như nàng lại không ngờ tới tên đàn ông cặn bã đó lại làm gian díu với em họ nàng, thậm chí còn để lại mầm móng trong người của người ta. Nếu không phải vì chuyện này không cách nào giấu diếm được nữa, rất có thể nàng sẽ bị hắn lừa đến sau khi kết hôn.
Tô Nhược Mộng đè nén sự sợ hãi trong lòng, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Nhà kia giàu có nhất nhì trong thôn ta, giờ ta sẽ dẫn ngươi qua đó."
"Người của nàng thật mát, thật thơm!" Giọng nói khàn khàn lại lần nữa truyền đến, chỉ đó điều, lần này hắn đã bắt đầu giải đáp nghi vấn của nàng rồi.
Lôi Ngạo Thiên tham lam liếm lên da thịt mát lạnh của nàng, thân thể hắn đã bắt đầu không nghe theo sự điều khiến, vốn hắn định tìm một chỗ, dùng nội lực bức mị dược trong cơ thể ra, lấy công lực của hắn thì làm chuyện đó cũng không gọi là khó. Nhưng mà, khi hắn ngửi thấy mùi hương trên người nàng thì cả người hắn đều nóng lên, mùi hương này khiến cho hắn có cảm giác rất thoải mái.
Mùi hương trên người nàng không hề giống với mùi thơm trên người những nữ tử khác, mặc dù hắn có công phu cái thế, nhưng trời sanh hắn lại nhạy cảm với mùi phấn son trên người nữ tử. Cho nên, dù hôm nay người cùng hắn tỷ thí là môn chủ của Yên Nguyệt Môn có thành công hạ được mị dược cho hắn thì cũng không cách nào đạt được ý nguyện.
Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy mùi hương trên người nữ tử này rất thoải mái, hắn định kêu nàng đừng lên tiếng, hắn sẽ mượn chỗ của nàng để vận công bức độc, nào biết hắn vừa tiếp xúc với thân thể của nàng liền bị mất khống chế.
Loại cảm giác này quá xa lạ, thân thể của hắn cho tới giờ cũng chưa có nữ tử nào có thể gần gũi, nhưng bây giờ hắn không chỉ không mẫn cảm với nàng, còn cảm thấy rất thoải mái, chuyện này quả thật quá bất ngờ.
Tô Nhược Mộng thật sự bội phục dũng khí của người này, chẳng lẽ hắn không sợ bị nàng hù dọa hay sao? Tròng mắt đen chuyển động, Tô Nhược Mộng nghĩ thông suốt, nhất định là người này chưa biết rõ hình dạng của nàng? Không thì cũng là bởi vì đã biết rõ hình dáng của nàng thế nào, cho nên mới phải ôm nàng từ phía sau.
Trong óc chợt sáng lên, nảy ra mưu kế, Tô Nhược Mộng chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía sau, muốn để cho đối phương nhìn rõ má phải của nàng, mượn chuyện này để hù ngã đối phương.
Nàng cố ý õng ẹo nhìn đối phương hỏi: "Đại ca, ngươi xem dáng dấp của ta có phải rất đẹp hay không?" Trong lòng lại thập phần mong đợi nhìn thấy dáng vẻ hối hận của đối phương, nếu như không ngoài dự liệu, đối phương sẽ hối hận đến mức hận không thể chọt mù hai mắt của mình.
Đến đây đi, đầu tiên là thất kinh, sau đó đẩy ta ra, tiếp nữa là đấm ngực dậm chân, rồi chạy trốn.
Tô Nhược Mộng hơi ngước mắt nhìn về đối phương, đột nhiên, mắt trừng lớn, tim đập nhanh, mặt cứng ngắc, trong lòng cũng hối hận.
Nam nhân đẹp như vậy vừa nhìn là đã biết chỉ có thể gặp được trong mơ, sớm biết thế, vừa nãy nàng đã không quay mặt lại rồi, còn có thể có tình một đêm giữa xấu nữ và mỹ nam.
"Phi, phi, phi... Đang nghĩ bậy bạ cái gì đấy? Tô Nhược Mộng, ngươi tà ác quá rồi. Bây giờ ngươi đang bị người ta làm chuyện đó, trong đầu ngươi lại còn suy nghĩ....." Bị ý tưởng nảy ra trong đầu làm cho giật mình, Tô Nhược Mộng vỗ trán, muốn làm cho mình tỉnh táo lại, trong lòng lại đang âm thầm trách cứ bản thân.
Nói ra thì cũng không thể trách mình được, ai bảo nam nhân này lại có dáng dấp khiến cho nam nhân thấy hận, nữ nhân thấy yêu cơ chứ?
"Ừ, đẹp vô cùng." Giờ phút này, trong mắt Lôi Ngạo Thiên chỉ nhìn thấy cặp mắt tinh khiết kia, những thứ khác đã bắt đầu trở nên mơ hồ. Hắn biết mị dược mà mình áp chế đã vì một phút buông lỏng vừa nãy của hắn mà chạy dọc khắp tứ chi, giờ hắn có muốn dùng nội lực bức độc ra cũng không được nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...