Editor: Xám
Ta bị Thiên lôi đánh trúng trong giấc mơ, tục gọi là bị sấm đánh tỉnh.
Nghĩ đến cạnh tượng trong mơ vừa rồi, run rẩy, rồi lại run run, cả người không ngừng run lẩy bẩy dưới chăn, nhưng lại vô cùng chân thực.
Giọng nói bên ngoài chăn vừa vui mừng vừa bất đắc dĩ: "Thu Thu, nàng hóa thân thành cái sàng rồi?"
Nghe thấy giọng nói vô cùng thân thiết của Thủy Hành Ca, ta xốc chăn lên ngắm chuẩn vị trí ôm chầm lấy hắn, nghẹn ngào: "Ta gặp ác mộng! Ta mơ thấy mình làm Dược tiên gì đó, sau đó vì cứu một con khỉ đã đi trộm đồ, kết quả bị Ngọc Đế đập một cái rơi vào Luân Hồi Đạo, còn liên lụy đến ba tiên tử rơi vào, kết quả bọn ta đã thành tứ bào thai! Kinh khủng hơn là, một cọng lông khỉ ta mang theo lại biến thành huynh đệ tỷ muội của ta bảo vệ ta! Giấc mộng này thật sự khiến hai mươi tư huynh đệ tỷ muội của ta quá uất ức rồi, hu hu hu!"
Cơ thể Thủy Hành Ca cứng đờ, ta ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, cảm thấy tâm ý tương thông gấp bội lần: "Kinh sợ phải không kinh sợ phải không!" Thấy hắn cũng bị sấm đánh cho nói không nên lời, ta bỗng cảm thấy vừa lòng thỏa dạ, ngay cả Giáo chủ đại nhân từ trước đến giờ luôn bình tĩnh cũng đã sợ đến ngây người, ta còn có lý do gì để nói nội tâm của mình không đủ mạnh mẽ.
Ta xoa xoa cái bụng rỗng tuếch: "Thủy Hành Ca chàng nấu cơm chưa? Đói."
Thủy Hành Ca vỗ vỗ đầu ta: "Thu Thu, nàng như vậy không phải là nằm mơ, là nàng đã khôi phục ký ức rồi."
Ta ôm bụng cười to: "Giáo chủ đại nhân chàng thật sự là càng lúc càng hài hước rồi đấy. Có điều ta rất đói..."
Thủy Hành Ca cười rất nhạt, đưa tay ôm lấy ta, giọng điệu trở nên dịu dàng hiếm thấy: "Cho dù nàng sẽ ra sao, ta đều sẽ không rời đi."
... Sáng sớm tinh mơ đã nói lời ngọt ngào như vậy, trái tim bé nhỏ thật sự khó mà tiếp nhận nha... Cho dù ta là một kẻ mặt dày, ôm ôm ấp ấp cũng không ít, nhưng vì sao nghe thấy mặt vẫn đỏ lên. Điều này không khoa học! Trong thoáng chốc lại cảm thấy không đúng, tại sao nghe lời này lại có chút bi thương vậy. Ta kéo hắn lại, lắc lắc đầu: "Vì sao ta lại nằm ở đây? Ta và chàng đến ven sông đập vỡ bình, sau đó..."
Thủy Hành Ca cười nói: "Nhớ không ra thì đừng nhớ nữa, ta vào phòng bếp."
"Đợi đã." Ta run run hỏi hắn, "Ta.. Lúc đó muốn giết chàng?"
Thần sắc của mắt Thủy Hành Ca nghiêm lại, lại như có điều suy nghĩ, trầm ngâm: "Thu Thu, nàng sẽ ngu ngốc làm ra chuyện tự tìm đường chết đó sao?"
"... Đừng có đả kích người ta như vậy!"
Thủy Hành Ca cười không ra tiếng: "Ngoan, muốn ăn cái gì?"
Ta lập tức trả lời: "Cánh gà và heo sữa quay."
Nhìn hắn đi ra ngoài, ta lặng lẽ nhéo bụng một vòng, không cứu được nữa rồi...
Heo sữa quay của Phiêu Hương lâu, cánh gà của khách điếm Duyệt Lai. Đã ở trong Lạc thành mấy tháng, phố lớn ngõ nhỏ đều đã ăn hết rồi. Hai đĩa thịt lớn cộng thêm cháo trắng và rau xào Thủy Hành Ca nấu, không gì có thể hạnh phúc hơn chuyện này.
Thủy Hành Ca lại uống rượu mà không nói tiếng nào.
Ta gắp một miếng thịt lớn đưa đến bên miệng hắn: "Đừng để bụng rỗng uống rượu, ăn chút lót dạ."
Thủy Hành Ca đặt ly
//