“Khụ.” Áo đen ho nhẹ, “Các hạ, thuốc giải đã đưa ngươi, ngươi nên thả đồ đệ ta ra rồi chứ?”
Kim Tiểu Tường bình tĩnh đánh giá phản ứng độc sư. Độc sư hiển nhiên có gì đó không đúng, căng thẳng nuốt nước bọt liên tục, tay bấu chặt vạt áo mình. Kim Tiểu Tường không khỏi hoài nghi độ chân thật của thuốc giải. Con ngươi hắn xoay một vòng, mỉm cười thâm sâu, “Được, ta thả y.” Dứt lời đột nhiên đá mạnh về phía áo đen, hất lên một đống bụi đất, áo đen không thể không che tay bảo vệ mắt. Chờ hắn bỏ tay xuống, trước mắt nào còn bóng dáng Kim Tiểu Tường, đồ đệ hắn và cả Lư Nhã Giang, chỉ thừa mỗi Yến Liễu đang hôn mê quỳ chổng mông ngủ khò khò.
Kim Tiểu Tường tay trái xách độc sư xui xẻo, tay phải kẹp Lư Nhã Giang, chạy một khoảng bỏ xa áo đen. Tay trái hắn thình lình thả ra, độc sư xui xẻo bất ngờ không kịp tránh nhào xuống đất, ngả chổng mông. Y chật vật bò dậy, trên mặt là máu trộn lẫn đất cát, mũi gãy môi sứt răng mẻ, trông cực kỳ thê thảm, thảm thiết xin khoan dung: “Đừng giết ta, đừng giết ta.”
Thật ra Kim Tiểu Tường không phải cố ý muốn y té, chẳng qua do tay trái bị thương xương cốt chưa lành, xách không nổi nữa mới thả tay. Hắn rút ra một thanh chủy thủ, để ngang cổ độc sư, lạnh lùng nói: “Chỉ cần ngươi nói thật, ta sẽ không giết người.”
Độc sư gật đầu như điên: “Ta nói thật, ta nhất định nói thật.”
Kim Tiểu Tường hỏi: “Vì sao ba lần bốn lượt hạ độc Xích Luyện Ma Sứ?”
Độc sư dè dặt: “Ta… ta… ta muốn bắt y về thí nghiệm thuốc.”
Kim Tiểu Tường híp mắt: “Thí nghiệm thuốc gì? Ai mà không thể dùng làm thí nghiệm thuốc, cần gì phải là y? Bắt y có thể nói khó hơn tùy tiện bắt một người qua đường nhiều.”
Độc sư nói: “Vì… vì ta nuôi một loại trùng… cần người nội lực thâm hậu, nên…”
“Trùng? Cổ gì?” Kim Tiểu Tường hỏi.
Độc sư đánh mắt, dường như không dám nói thật, Kim Tiểu Tường đâm chủy thủ vào gan bàn tay y, y không khỏi hét to, nước mắt nước mũi thành dòng.
“Nói!”
Độc sư đành phải nói: “Ta nuôi một loại cổ, cần hấp thu nội lực người khác, nên ta nghĩ bắt một cao thủ…”
Kim Tiểu Tường nói: “Tại sao là y? Trên giang hồ cao thủ lợi hại hơn y không phải không có.”
Độc sư muốn khóc: “Cao thủ lợi hại hơn y bắt không được.” Ai oán nhìn Kim Tiểu Tường.
Kim Tiểu Tường câm nín, lại đâm vào đùi y, “Sư phụ ngươi đưa thuốc giải thật?”
Độc sư đau trợn mắt, gật đầu: “Phải, phải, ăn nó có thể giải mê hương.” Ngập ngừng không nói tiếp.
Kim Tiểu Tường hỏi: “Nhưng thế nào?” Chủy thủ dính đầy máu giơ cao.
Độc sư nức nở: “Nhưng, mê hương này thật sự chỉ là mê hương thôi, chẳng qua lợi hại hơn mê hương bình thường một chút, dù không uống thuốc giải, nhiều nhất một ngày dược tính cũng tự mất.”
Kim Tiểu Tường ngạc nhiên, “Thứ này… chẳng lẽ có tác dụng khác?”
Độc sư lung túng ngó chỗ khác: “Nếu ngươi cho y ăn, sẽ có, có tác dụng thúc tình.”
Kim Tiểu Tường nhướng mày, kéo dài âm: “Ồ? Tức là xuân dược? Muốn giải phải thế nào? Nếu không giải có hậu quả gì?”
Độc sư nói: “Thì làm, làm cái kia ba bốn lần là giải. Nếu không giải, cũng, cũng không có gì lớn, dục hỏa thiêu đốt thôi, nếu không muốn phiền phức, để y ôm cây, trói gô, ngâm nước lạnh gì đó cũng được. Hẳn, hẳn là không có di chứng.”
Kim Tiểu Tường híp mắt, cười thâm ý, “Ha, vậy phải cảm ơn sư phụ ngươi tặng thuốc. Có qua có lại, ta cũng tặng hắn một món quà.”
Độc sư không khỏi hoảng sợ mở to hai mắt nhìn hắn. Trong lọ tổng cộng mười viên, lúc nãy Kim Tiểu Tường đã cho độc sư ăn hai viên, hắn đổ thêm 5 viên, vặn cằm độc sư nhét hết vào. Độc sư từ kẽ răng rít ra mấy chữ: “Ngươi… thật… độc ác..”
Kim Tiểu Tường đưa thanh chủy thủ dính đầy máu cho y, nhe răng cười: “Ta tin ý chí của ngươi nhất định rất vững vàng, chủy thủ này tặng ngươi, nhịn không được thì cắt thứ dơ bẩn kia, rồi sẽ qua thôi.” Tiếp đó nâng tay bổ ngất độc sư, đánh cũng không nặng, chừng một nén hương có thể tỉnh.
Kim Tiểu Tường ôm Lư Nhã Giang vào rừng cây. Hắn đặt Lư Nhã Giang lên một tảng đá lớn, lấy lọ thuốc ra cầm trong tay cân nhắc, bên trong còn ba viên. Hắn lấy một viên, cắn nửa nuốt xuống, chờ lúc lâu chỉ thấy thân thể khô nóng, không có phản ứng bất thường nào khác, có lẽ độc sư không nói dối. Sau đó hắn lấy hai viên rưỡi còn lại đút vào miệng Lư Nhã Giang.
Nửa chun trà sau, Lư Nhã Giang tỉnh.
Kim Tiểu Tường làm bộ mừng rỡ nhào tới, đè lên người Lư Nhã Giang, như có như không cọ vào thân thể y, la lên: “Ca ca, ngươi tỉnh rồi! Ngươi làm ta sợ chết!”
Lư Nhã Giang run rẩy.
Kim Tiểu Tường chôn mặt trong ngực Lư Nhã Giang dụi dụi: “Oa oa, ca ca, vừa rồi hai người kia đáng sợ lắm, bọn họ bắt ca ca uống thuốc độc, ta cùng Yến Liễu liều chết bảo vệ ngươi, may mà bọn họ võ công không cao, Yếu Liễu ở lại cản bọn họ, ta mang theo ca ca chạy trước. Ca ca ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì đấy.”
Lư Nhã Giang không biết bị hắn cọ trúng nơi nào, không thể khắc chế mà rên rỉ, tay vô lực đẩy vai hắn: “Ngươi… đừng đụng vào ta… Ta rất khó chịu.”
Kim Tiểu Tường nháy cặp mắt vô tội: “Ca ca khó chịu chỗ nào?”
Lư Nhã Giang nói: “Toàn thân đều khó chịu, ngươi mau tránh ra, đừng đụng vào ta.”
Kim Tiểu Tường hoảng sợ: “A! Chắc chắn là do bọn họ hạ độc! Để ta giúp ca ca xoa xoa!” Nói xong bóp đùi Lư Nhã Giang. Hai chân Lư Nhã Giang kẹp chặt, tiếng rên bật thốt, âm thanh tiêu hồn kia khiến chính y và Kim Tiểu Tường cùng giật mình.
Lư Nhã Giang xoay người, chôn đầu xuống, khó chịu nói: “Mặc kệ ta, cút đi!”
Kim Tiểu Tường lại nhào tới, bi thương từ chối mà ôm Lư Nhã Giang lay lay, gào khóc: “Ta sao có thể mặc kệ ngươi! Ca ca, đều tại Tiểu Tường vô năng mới hại ngươi chịu khổ như vậy! Ngươi khó chịu cứ đánh ta đá ta!”
Lư Nhã Giang bị hắn ôm chặt, thần trí dần mê loạn. Lồng ngực này, cái ôm này, quá quen thuộc, mang lại cho y cảm giác bình yên, Lư Nhã Giang rất muốn đẩy hắn ra nhưng rồi lại lưu luyến không nỡ.
Không biết là ai bắt đầu trước, khi Lư Nhã Giang hoàn hồn, y và Kim Tiểu Tường đã lăn cùng một chỗ, kịch liệt hôn môi. Kim Tiểu Tường đột nhiên đẩy y ra, hoảng sợ nhìn y, “Ca ca, ngươi đừng làm vậy.” Sau đó lại cúi đầu tiếp tục hôn.
Lại chẳng biết là lúc nào, quần áo hai người đã cởi sạch, thân thể trần trụi kề sát. Lư Nhã Giang nghe thấy tiếng rên rỉ hổ thẹn phát ra từ chính mình, y thử giãy dụa, song người nằm trên người y còn giãy dụa lợi hại hơn, Kim Tiểu Tường liều mạng nói: “Đừng vậy ca ca, ngươi mau tỉnh lại, đừng như thế với Tiểu Tường!” Sau đó Kim Tiểu Tường đâm vào thân thể Lư Nhã Giang.
“Oa oa, Tiểu Tường sợ lắm, ca ca mau dừng lại.” Kim Tiểu Tường nắm hông Lư Nhã Giang thở hổn hển thúc tới.
“Oa, ca ca ngươi thế này trông thật đáng sợ, đừng bức ép Tiểu Tường mà…” Kim Tiểu Tường hôn lên cổ Lư Nhã Giang, mơ hồ nói.
“Đau quá đau quá, tại sao ta thấy chỗ này lạ quá? Ca ca ép hư Tiểu Tường sao, Tiểu Tường sợ lắm!” Kim Tiểu Tường vừa liếm lỗ tai Lư Nhã Giang vừa lầm bầm.
Dược hiệu thuốc Vạn Ngải Cốc độc sư kia làm ra quả kinh người, ý chí của Lư Nhã Giang không thể chống lại cơ thể mình, y không biết liệu có phải mình ép buộc Kim Tiểu Tường thật không, y đã không khống chế được bản thân nữa. Y siết chặt Kim Tiểu Tường, thầm nghĩ ôm hắn chặt hơn nữa. Y lớn tiếng rên rỉ, không biết thế nào là thẹn, từng tấc da trên người sung huyết biến thành màu hồng nhạt, cơ thể kích động run rẩy, chỉ cần chạm nhẹ, rung động từ da thịt sẽ đánh thẳng tới nội tâm sâu thẳm.
Y mở miệng, muốn gọi tên ai đó, bất giác, trong đầu hiện ra gương mặt người nọ, thế nhưng không biết xưng hô thế nào. Kim Tiểu Tường thúc mạnh tới, đẩy âm thanh trong cuống họng y bật ra. Móng tay y cào lên da thịt sau lưng Kim Tiểu Tường, cuồng dại hét lớn: “Giáo chủ, giáo chủ!”
Lông mày Kim Tiểu Tường nhảy dựng, hôn môi y, cắn cánh môi y, bất mãn: “Đừng gọi.”
Lư Nhã Giang không gọi ra tiếng nữa, cuối cùng kích động nức nở, nước mắt chảy xuống từng chuỗi.
Giáo chủ đại nhân ôm Lư Nhã Giang sáu bảy năm, Lư Nhã Giang phần lớn thời gian luôn kiềm nén trong quan hệ, ít nhất khi làm với Cao Thịnh Phong, y hầu như chưa từng lên tiếng, lên đỉnh mới không kiềm chế được phát ra tiếng rên khẽ thông qua khoang mũi. Giáo chủ đại nhân chưa từng nghĩ tới Lư Nhã Giang có thể kịch liệt phóng khoáng như vậy, tiếng rên của y cơ hồ vang vọng khắp rừng cây, Kim Tiểu Tường hơi chột dạ, sợ người khác nghe thấy, lúc này mới che miệng y.
Họ phát tiết tròn bốn lần, dược hiệu rốt cuộc lui bớt, Lư Nhã Giang vô lực xụi lơ trên tảng đá, mắt nửa mở nửa khép, mãi một lúc lâu mới chớp một cái, hiển nhiên đã tổn thương nguyên khí. Kim Tiểu Tường cũng cực kỳ mệt mỏi, thầm nghĩ phải ngủ một giấc thật ngon, bổ sung tinh khí. Thuốc này thật thần kỳ, hắn chỉ ăn nửa viên, khoái cảm đã tăng lên gấp nhiều lần so với bình thường rồi, Lư Nhã Giang ăn tận hai viên rưỡi, chắc là sướng muốn thăng thiên luôn. Chẳng qua sung sướng gia tăng, mệt nhọc cũng gấp bội. Kim Tiểu Tường lúc này bất chấp người bên ngoài, ôm chặt Lư Nhã Giang, nhắm mắt dưỡng thần, lầm bẩm: “Ca ca làm chuyện này với ta, phải phụ trách…” Âm cuối nhẹ vô cùng, hắn ngủ mất tiêu. Lư Nhã Giang cũng đã nhằm mắt, gối lên cánh tay hắn, an tâm ngủ say.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...