Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)

Lư Nhã Giang có được tư liệu về Mỗ Sơn quần đảo lập tức chuẩn bị xuất phát. Hôm nay đã vào tháng tám, dựa theo sách viết, phải ở tiết thu phân tới được đảo thứ nhất, giờ nên ra khơi rồi.

Yến Uy Nam đến khuyên y vài lần, nội dung trên sách có thể nói là kinh tâm động phách, chuyến này trắc trở trùng điệp, sợ rằng sẽ nguy đến tính mạng. Trong lời ông cũng lộ ra chút bất mãn với giáo chủ Thiên Ninh Giáo, nhiệm vụ nguy hiểm thế này lại phái một mình Lư Nhã Giang chấp hành. Lư Nhã Giang nghe người ta nói xấu Thiên Ninh Giáo lập tức muốn trở mặt đi ngay, Yến Uy Nam tạ lỗi liên tục, thấy y vẫn cố chấp thế, cũng biết không khuyên nhủ được, đành đưa ít dược liệu trân quý cho y, có hương trừ muỗi, hương đuổi rắn vân vân.

Lư Nhã Giang không khách sáo, nhận hết, cám ơn Yến Uy Nam. Sáng sớm hôm sau dẫn Kim Tiểu Tường rời khỏi Yến Khê Sơn Trang.

Bọn họ rời thành, không vội đi tiếp mà tìm một thân cây ngồi xuống hóng mát. Qua chừng nửa canh giờ, một tên đội nón che vải đen cưỡi ngựa lao khỏi thành, chạy đến trước mặt bọn họ, thúc giục như lửa thiêu dưới mông: “Mau mau mau, họ sắp đuổi tới rồi.”

Lư Nhã Giang thong thả nhảy lên ngựa, không buồn để ý, “Sợ gì.”

Kim Tiểu Tường đưa tay về phía y, muốn để y kéo mình lên ngựa như thường ngày, nào ngờ Lư Nhã Giang có ý định nắm tay hắn mà chỉ nói: “Ngươi cưỡi cùng hắn.”

Kim Tiểu Tường cùng Yến Liễu sửng sốt. Yến Liễu đương nhiên không có ý kiến, nhưng Kim Tiểu Tường thì có ý kiến rất lớn. Hắn tủi thân nhìn Lư Nhã Giang: “Ca ca, sao vậy?”


Lư Nhã Giang lạnh lùng nói: “Chẳng sao cả. Ngươi rất phiền. Nếu không thì đừng đi.”

Kim Tiểu Tường vừa tức vừa giận, nước mắt xoạt xoạt tuôn rơi, định đánh vào lương tâm Lư Nhã Giang: “Hức, ca ca, có phải ta làm sai gì rồi không, ngươi giận ta à? Ta không tốt chỗ nào, ngươi nói đi, ta nhất định sửa.”

Lư Nhã Giang nhíu chặt mày, quát: “Khóc gì mà khóc! Suốt ngày chỉ biết khóc! Vô dụng!”

Yến Liễu vội xen vào: “Ngươi đừng hung dữ với hắn như vậy, ngươi xem hắn tổn thương thế nào kìa.”

Lư Nhã Giang mắt lạnh nhìn hắn: “Liên quan gì ngươi?” Dứt lời đạp bụng ngựa, tự mình đi trước. Kỳ thật chính y cũng không hiểu tại sao bực bội, vừa nghĩ tới Kim Tiểu Tường có lẽ đang lừa gạt mình, y lại nhịn không được. Vô thức y đã xem Kim Tiểu Tường là em trai ruột của mình, những ngày qua tuy y đối xử với Kim Tiểu Tưởng rất lạnh nhạt, nhưng đồng thời cũng dung túng rất nhiều. Tuy rằng không hề có chứng cứ chứng minh được y đa nghi hay Kim Tiểu Tường thật sự có bí mật đen tối gì, chẳng qua ngay lúc này đây, khi nhìn tới nước mắt của Kim Tiểu Tường, y rất có xúc động muốn xông tới kéo mặt nạ hắn xuống.

Lư Nhã Giang rời đi, Kim Tiểu Tường trợn tròn mắt. Yến Liễu phía sau chần chừ đưa tay ra: “Ngươi cưỡi cùng ta thôi.”

Kim Tiểu Tường bất đắc dĩ, đành phải leo lên ngựa, ngồi sau hắn.

Yến Liễu nói: “Ngươi vừa ngoan ngoãn vừa biết điều, sao ca ca ngươi vẫn hung dữ với ngươi vậy chứ.”

Kim Tiểu Tường tức tối: “Liên quan gì ngươi? Ta thích!”

Yến Liễu bĩu môi: “Ta tốt với ngươi thế, ngươi lại hung dữ với ta vậy. Thế đạo thật là.” Lời tuy thế nhưng hắn không hề giận, bảo Kim Tiểu Tường ôm hông mình, giục ngựa đuổi theo.

Một đường lao nhanh, bọn họ rời khỏi phạm vi thế lực Yến Khê Sơn Trang, mắt thấy người Yến Khê Sơn Trang có lẽ đuổi không kịp đến đây, Yến Liễu lúc này mới thả lỏng, quăng nón, khẽ ngâm nga.

Giữa trưa canh ba, bọn họ đi ngang một dòng suối nhỏ, dừng lại nghỉ chân, để ngựa ăn cỏ uống nước đồng thời thả lỏng tinh thần.


Kim Tiểu Tường lấy túi da trâu hứng nước, đến bên Lư Nhã Giang, cười lấy lòng đưa túi nước cho y: “Ca ca, ngươi khát không.”

Lư Nhã Giang lạnh lùng: “Giữ mà uống.”

Kim Tiểu Tường bĩu môi, ngồi xuống cạnh y, ôm cánh tay y nũng nịu: “Ca ca, ngươi giận ta hả?”

Lư Nhã Giang phức tạp nhìn hắn, rút tay ra.

Đến lúc này Kim Tiểu Tường lại giận, Lư Nhã Giang không để ý hắn thì thôi, hắn không thèm quan tâm Lư Nhã Giang nữa, chuyển qua Yến Liễu, đưa túi nước cho hắn: “Liễu ca ca, ngươi uống nước đi.”

Yếu Liễu giật mình, tiếp nhận túi nước, “Cám ơn.”

Uống nước xong, Kim Tiểu Tường cùng Yến Liễu câu được câu không trò chuyện. Yến Liễu tuy biết Kim Tiểu Tường giận dỗi với Lư Nhã Giang mới quay qua theo Liễu ca ca này, nhưng thấy Kim Tiểu Tường ôn hòa cười với hắn, hắn vẫn rất vui vẻ. Đoạn đường này còn rất dài, nếu hai anh em Lư Nhã Giang và Kim Tiểu Tường không để ý tới hắn, lúc đấy hắn mới rầu.

Không bao lâu họ lại khởi hành.


Lư Nhã Giang cưỡi ngựa đi trước, Yến Liễu Kim Tiểu Tường theo sau, hai người luyên thuyên, tiếng cười không ngừng truyền tới tai Lư Nhã Giang làm y càng bực bội. Y làm bộ lơ đãng quay đầu nhìn, thấy Kim Tiểu Tường đang ôm hông Yến Liễu, không biết nói gì, cười cong tít mắt, Yến Liễu cũng không giấu được ý cười, hai thiếu niên thoạt nhìn rất tương xứng.

Mặt trời giờ Mùi rực rỡ, màu nắng vàng nhạt bao phủ khiến khuôn mặt Kim Tiểu Tường mông lung mơ hồ, không hiểu tại sao, Lư Nhã Giang đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt khác trùng lên. Y cả kinh, lắc đầu, nheo mắt nhìn, ảo ảnh tán đi, vẫn là khuôn mặt non nớt của Kim Tiểu Tường. Một khuôn mặt quen thuộc khác chẳng qua chỉ là ảo giác của y thôi.

Kim Tiểu Tường cũng nhận thấy Lư Nhã Giang đang nhìn mình, lòng không khỏi đắc ý, cười càng xán lạn. Yến Liễu nhỏ giọng nói: “Ca ca ngươi đang nhìn chúng ta.”

Kim Tiểu Tường hừ một tiếng: “Y ăn hiếp ta, ta không thèm y nữa.”

Yến Liễu cười: “Đúng rồi, Xích Luyện Ma Sứ tính tình không tốt, y luôn hung dữ với ngươi, cũng hung dữ với ta. Ta không ức hiếp ngươi, ta xem ngươi là em trai ta.”

Kim Tiểu Tường nghĩ thầm ngươi mà xứng nhận bản giáo chủ làm em hả, không sợ tổn thọ sao, nhưng rồi chỉ cười, không nói gì.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui