Yến Liễu nói: “Tiểu Tường, hóa ra Nguyệt Kiến Thảo rất thú vị! Ta phải theo các ngươi tới Mỗ Sơn quần đảo, ta giúp các ngươi tìm Nguyệt Kiến Thảo!”
Kim Tiểu Tưởng sửng sốt, buồn cười nói: “Ngươi muốn tìm thì tự mình tìm, ai cần ngươi giúp?”
Yếu Liễu gấp gáp, kéo tay Kim Tiểu Tường: “Sao không mang ta theo? Thêm một người thêm một phần sức.”
Kim Tiểu Tường đánh giá hắn từ đầu tới chân, nói: “Ngươi? Ngươi có sức gì? Võ công không tốt, bản lãnh không có, mang ngươi theo giúp được gì? Vừa lên đảo đã bị rắn độc cắn chết rồi.”
Yến Liễu ngây người, mấp máy miệng, tủi thân cực kỳ: “Ta hả, ta, ít nhất ta biết cưỡi ngựa.”
“Ha…” Kim Tiểu Tường nghe được tiếng cười khẽ từ trong phòng truyền tới, là Lư Nhã Giang đang cười nhạo. Y cười nhạo hiển nhiên không phải Yến Liễu mà là Kim Tiểu Tường.
Kim Tiểu Tường tức giận nói: “Biết cưỡi ngựa có ích gì? Ta đi cùng ca ca, không cần ngươi làm phiền!”
Yến Liễu vội nói: “Võ công ta yếu chỗ nào, ngươi dựa vào gì xem thường ta, có bản lãnh ngươi đánh một trận với ta thử.”
Kim Tiểu Tưởng dựng thẳng lông mày, khóe miệng nhếch lên khinh miệt, chỉ trong chớp mắt nhưng Yến Liễu vẫn nhạy bén bắt được. Yến Liễu ỉu xỉu, biểu tình cô đơn không thể che giấu: “Võ công… võ công ta kém đến thế sao? Mẹ, cha và dì út đều nói ta lợi hại, mỗi đại ca ta nói ta không ra gì…”
Kim Tiểu Tường bĩu môi, “Dù ngươi muốn đi, cha ngươi cũng không đồng ý, nên bọn họ mới không nói ngươi biết bọn ta muốn tìm Nguyệt Kiến Thảo.”
Yếu Liễu gật đầu: “Đúng vậy, cha chắc chắn không đồng ý, bọn họ chưa từng để ta mạo hiểm. Hẳn do võ công ta thật sự không tốt.” Hắn thả tay Kim Tiểu Tường, buồn bã rũ đầu, từ từ xoay người bước đi.
Yến Liễu đi, Kim Tiểu Tường trở vào phòng tiếp tục cùng Lư Nhã Giang xem tự truyện. Sự việc khó khăn hơn bọn họ nghĩ nhiều. Căn cứ theo chủ nhân tự truyện, trên đảo có rất nhiều khoáng vật kỳ lạ làm la bàn mất hiệu lực, nếu trúng ngày mưa dầm, không có mặt trời để đoán phương hướng sẽ rất dễ lạc trong rừng, trên đảo lại rất ít khi có nắng, đa phần ngày nào cũng âm u, nếu trong đội không có người có cảm giác phương hướng tốt, chỉ sợ cả đến chết cũng không tìm được đường ra.
Kim Tiểu Tường và Lư Nhã Giang không phải người có cảm giác phương hướng tốt, nếu không có mặt trời chỉ đường, trong rừng rậm không phân rõ phương hướng, rất có thể bọn họ sẽ không thể ra ngoài. Dù có võ công cái thế, không sợ độc vật chí mạng trên đảo thì không tìm thấy đường cũng là một chuyện đau đầu. Cho nên xem hết đoạn này, Lư Nhã Giang suy nghĩ một lúc lâu mới lật trang kế.
Ngoài đảo Độc Xà đầu tiên, thứ hai là đảo Băng Hồ, thứ ba là đảo Địa Chấn, thứ tư là đảo Quái Lâm, chủ nhân tự truyện chỉ viết tới đảo thứ tư, ba mươi người tới quần đảo giờ chỉ còn ba, họ không tiếp tục xuất phát mà từ bỏ Nguyệt Kiến Thảo, theo đường cũ trở về, trên đường về hai người khác bất hạnh bỏ mạng, chỉ còn mình chủ nhân tự truyện sống sót.
Đảo thứ năm đến đảo thứ chín không có ghi chép, tài liệu Yến Uy Nam đưa tới cũng không cặn kẽ, bên trong chỉ chắp nối ít truyền thuyết giang hồ, lại không chỉ có một bản, không biết nên tin cái nào.
Xem xong hết, Lư Nhã Giang trầm tư một mình rất lâu, ra ngoài sân bắn khói lệnh, không lâu sau đệ tử Thiên Ninh giáo gần đó thả bồ câu tới, Lư Nhã Giang viết thư rồi để bồ cầu đưa tin về Xuất Tụ Sơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...