Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)

Lư Nhã Giang dẫn theo Dương Nhân Hòa đến khoảnh rừng đó. Xuyên qua rừng cây có thể thấy được một gian nhà tranh, nhà tranh đã hoang phế từ lâu, xà ngang gãy đổ, trên tường mọc đầy rêu xanh, cỏ dại lên thành bụi ngoài cửa, không biết đã bao lâu rồi không người tới. Cạnh nhà tranh có một khu vực cỏ dại sinh trưởng rất tươi tốt, Dương Nhân Hòa đi tới đẩy cỏ ra nhìn, nói: “Nơi này vốn hẳn là một nhánh sông, màu đất ở đây đậm hơn xung quanh rất nhiều, không biết lòng sông đã khô từ khi nào.”

Có thể tưởng tượng được, hai mươi ba năm về trước, nơi đây cỏ xanh um tùm, suối nhỏ róc rách, cách đó không xa là dãy núi xanh biếc. Người sống ở đây, tập họp linh khí đất trời, ngộ được tinh túy của tự nhiên, dưỡng ra tính tình ung dung tự tại, luyện thành võ công độc nhất vô nhị. Chỉ tiếc, nơi đây đã tan hoang hai mươi năm.

Lư Nhã Giang đứng nơi cửa, lẳng lặng nhắm mắt lại, tưởng tượng bộ dáng của Hàn Giang. Đó là cha của Hàn Sính, là nam nhân Hữu hộ pháp xem trọng. Y như có thể thấy được hình bóng nam nhân đó đứng trên bãi cỏ múa kiếm, tiêu sái lưu loát, khi mệt thì cởi quần áo nhảy xuống dòng sông, thân hình khỏe mạnh, đường nét săn chắc, da hẳn là màu nâu lúa mạch. Song khi hắn quay sang, một khắc trong đầu Lư Nhã Giang, lại y đúc gương mặt tươi cười của Hàn Sính!

Lư Nhã Giang ôm ngực loạng choạng, Dương Nhân Hòa vội chạy tới đỡ y, hối hả hỏi thăm: “Ngươi sao vậy, bệnh tái phát sao?”

Lư Nhã Giang lắc đầu, chậm rãi hà ra vài hơi, nói: “Ta không sao.”

Lư Nhã Giang từ từ bước đến trước nhà tranh, đẩy cửa ra, cửa gỗ cũ kỹ lung lay phát ra tiếng kèn kẹt khiến Lư Nhã Giang vô thức giảm bớt lực, sợ không cẩn thận sẽ làm cửa rớt ra. Y vào bên trong, lắp bắp kinh hãi —— trong nhà thu dọn sạch sẽ ngăn nắp, có thể nói không có lấy một hạt bụi, bình trà và chén trà đặt trên bàn, trong chén vẫn còn trà, chăn trải trên giường ngay ngắn chỉnh tề, hiển nhiên nơi này vẫn có người ở!

Lư Nhã Giang sửng sốt, tim đập điên cuồng —— Ai ở đây? Hàn Giang đã chết trong truyền thuyết? Hay… một người khác?


Dương Nhân Hòa sáp tới, thấy tình trạng trong nhà cũng sửng sốt, lập tức nhíu mày.

Lư Nhã Giang bước vào, xem xét đồ vật bên trong. Đồ dùng trong nhà đã cũ, giá sách ít nhất cũng có mấy chục năm lịch sử, phần chân đã bị mối mọt cắn nát, bàn nổi mốc, một bên chân bàn khập khiễng, chỉ có chăn trên giường thoạt nhìn như mới.

Lư Nhã Giang sờ chén trà trên bàn, vẫn còn hơi ấm, nhíu mày, nói: “Ra ngoài tìm xem, người ở đây chắc chắn vẫn ở xung quanh.”

Lư Nhã Giang cùng Dương Nhân Hòa ra khỏi nhà tranh đi vào rừng cây, chỉ chốc sau đã thấy một người áo xanh đứng trong rừng đưa lưng về phía họ. Nghe thấy tiếng bước chân của Lư Nhã Giang và Dương Nhân Hòa, người nọ quay đầu, ba cặp mắt giao nhau, đôi bên chợt hiểu. Trái tim nhảy nhót của Lư Nhã Giang nháy mắt trầm xuống —— Người này chính là Già La Đao Trương Hạo Hãn mà họ tìm không thấy!

Trương Hạo Hãn thấy họ cũng giật mình, tầm mắt dạo trên mặt Lư Nhã Giang một vòng, khi lướt tới Dương Nhân Hòa thì đầy hoang mang. Ông không biết Dương Nhân Hòa là ai, kéo lại lực chú ý lên Lư Nhã Giang lần nữa, nói: “Ngươi tới làm gì?”

Lư Nhã Giang hỏi: “Vậy ngươi ở đây làm gì? Người ở nhà gỗ kia là ngươi?”

Trương Hạo Hãn thờ ơ nói: “Là ta.”


Lư Nhã Giang xoẹt một tiếng rút nhuyễn kiếm, Dương Nhân Hòa thấy thế vội bước mấy bước tới giữa hai người, nói: “Đừng đánh đừng đánh, có chuyện gì từ từ nói, Hàn huynh, ngươi xem ông ta đã lớn tuổi rồi, ngươi không kính lão thì thôi, sao còn rút kiếm hù dọa người ta? Khổng phu tử nói, không nên để đao gặp kiếm, Khổng phu tử còn nói, mọi người nên hòa thuận vui vẻ.”

“Hàn huynh?” Trương Hạo Hãn nhíu mày, hỏi Lư Nhã Giang: “Thiếu niên, ngươi tên gì?”

Lư Nhã Giang thấy ông tựa hồ không định ra tay, từ từ thu kiếm vào vỏ. Thật ra thương thế của y chưa lành, căn bản không thể so chiêu với Trương Hạo Hãn, nhưng y không thể để Trương Hạo Hạn nhìn ra. Ngày ấy trên vách núi, Trương Hạo Hãn tuy giúp y và Hàn Sính ngăn Lưu Viễn Thông, nhưng theo lời người này, năm đó hại Hàn Giang ông ta cũng cóphần, người này dù không phải kẻ địch cũng chắc chắn không thể là bằng hữu. Y lạnh lùng nói: “Tên của ta, ngươi không xứng biết, ngươi chỉ cần biết ta là Xích Luyện Ma Sứ của Thiên Ninh Giáo.”

Trương Hạo Hãn lại hỏi: “Ngươi có quan hệ thế nào với thiếu niên lần trước tự xưng là con trai của Hàn Giang?”

Lư Nhã Giang nói: “Câm miệng! Chuyện của ta, ngươi không xứng nghe!”

Dương Nhân Hòa thấy giọng điệu lớn lối của y, sợ y đắc tội Trương Hạo Hãn mà bất lợi, vội vàng làm người hòa giải: “Hàn huynh, Khổng phu tử có nói, trên thế gian này không có xứng hay không xứng, chỉ có muốn hay không muốn, người có chí, sẽ thành chuyện. Ngươi hạ hỏa hạ hỏa.”

Trương Hạo Hãn ngược lại không giận, mỉm cười: “Vậy người nào mới xứng được nghe chuyện của ngươi?”


Lư Nhã Giang lạnh mặt: “Ta tìm ngươi là muốn hỏi chuyện hai mươi năm trước. Nói cho ta biết, chuyện Hàn Giang rốt cuộc là thế nào?”

Trương Hạo Hãn nói: “Ta hỏi ngươi ngươi một mực không đáp, ngươi hỏi ta, cớ gì ta phải nói cho ngươi biết.”

Lư Nhã Giang tức giận: “Ngươi muốn chết!” Nói xong muốn rút kiếm, Dương Nhân Hòa hoảng hốt đè tay y, “Hàn huynh, Khổng phu tử nói…”

Thái Dương Lư Nhã Giang nổi gân xanh, đạp hắn một phát, tức giận: “Cút!”

Dương Nhân Hòa bị y đá lăn dưới đất, lăn ra hai vòng rồi lăn về, vỗ cỏ dính trên người đứng dậy, tủi thân bĩu môi: “Khổng phu tử nói, trên người có thương thì đừng khiêu khích người khác.”

Trương Hạo Hãn khẽ thở dài, nhìn Lư Nhã Giang, lại nhìn Dương Nhân Hòa, cuối cùng ngẩng đầu nhìn trời, buồn bã nói: “Hai mươi năm…” Ông nhắm mắt, mặt hiện lên nét cười khổ, mở mắt ra, ánh mắt sắc bén bắn đến Lư Nhã Giang, “Viễn Thông là ngươi giết?”

Lư Nhã Giang cười lạnh: “Là ta giết. Sao, ngươi muốn báo thù cho gã?” Y vừa muốn rút kiếm, Dương Nhân Hòa quỳ dưới đất ôm đùi y khóc lóc, “Hàn huynh, Khổng phu tử Mạnh phu tử nói, đừng đánh nhau.”

Lư Nhã Giang ghét nhất lúc đánh nhau mà có người nhảy ra quấy rối, cố tình tên Dương Nhân Hòa này lại không thức thời. Y định nhấc chân đá văng hắn, đột nhiên nhớ đến Hàn Sính —— Hàn Sính tuy dùng cách khác Dương Nhân Hòa, nhưng giống nhau luôn ở khi y đánh nhau với người khác chạy tới phá. Nghĩ thế, y hoảng hốt, lẩm bẩm: “Khổng phu tử mà ăn no rửng mỡ đi nói mấy lời này?” Dù sao Lư Nhã Giang cũng không biết Khổng Tử đã từng nói qua những lời nào.


Trương Hạo Hãn đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn, Lư Nhã Giang cùng Dương Nhân Hòa giật nảy. Hét xong, Trương Hạo Hãn lại phá lên cười, cười đến chảy nước mắt, Lư Nhã Giang cảnh giác nhìn ông, không biết ông ta đột nhiên lên cơn điên gì.

Trương Hạo Hãn nói: “Tốt lắm, tốt lắm, hai mươi năm qua, hắn cũng sống không vui vẻ gì. Nếu người giết hắn là ngươi… có lẽ hắn không có gì tiếc nuối.” Ông cất bước đi về phía Lư Nhã Giang. Ông ta vừa cử động, Lư Nhã Giang cùng Hàn Sính lập tức thấy thứ vừa rồi bị ông cản tầm nhìn —— Đó là một bia mộ, bia mộ của Kim Thiền Kiếm Lưu Viễn Thông.

Lư Nhã Giang nhíu màu, sắc mặt Dương Nhân Hòa sầm xuống, nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn kéo tay áo lau nước mắt, khi thả tay xuống lại thì đã khôi phục bộ dáng uất ức yếu ớt.

Trương Hạo Hãn đứng trước mặt Lư Nhã Giang, nói: “Ngươi giết Viễn Thông, vì báo thù cho hắn?”

Lư Nhã Giang không biết “hắn” này để chỉ ai, lạnh mặt nói: “Thì sao?”

Trương Hạo Hãn nói: “Một thù trả một thù, đã đến đây, hẳn cũng hiểu. Ta sẽ không đánh nhau với ngươi, tuy ta không rõ lai lịch của ngươi và thiếu niên cùng ngươi ngày ấy, nhưng có thể đoán được đôi chút. Ngươi —— có lẽ là một đứa bé đáng thương. Ngươi muốn biết gì, ta sẽ nói tất cả cho ngươi.”

Lư Nhã Giang nhíu chặt hai hàng lông mày, trầm tư một lúc, bấy giờ mới như dùng hết sức để hạ quyết tâm, từng chữ từng chữ hỏi Trương Hạo Hãn: “Vì sao ngươi và Lưu Viễn Thông đối với ta… Là vì, ta trông giống ai đó?”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui