Cốc Thủy Trấn có hai đặc sản, thứ nhất, sản xuất ra rất nhiều hiệp khách, Cốc Thủy Tam Hiệp Khách làm nhân vật đại biểu, còn lại chính là rượu. Rượu hoa quế của Cốc Thủy Trấn là ngon nhất, xưa nay bao nhiêu kiếm khách tài tử tới đây lấy tiền đổi rượu say thâu đêm.
Hàn Sính rất thích uống rượu, mới vào Cốc Thủy Trấn, chưa thèm tra tin tức đã mua hai vò về trước giải thèm. Uống rượu đương nhiên không thể uống một mình, vậy nên hắn kéo Lư Nhã Giang uống chung.
Lư Nhã Giang chưa uống ngụm nào đã ghét bỏ: “Rượu hoa quế trên Xuất Tụ Sơn của ta cũng có, Hữu hộ pháp tự tay ủ, y còn ủ được rượu hoa đào, hoa cúc và hoa mai.” Dứt lời kiêu ngạo hếch mặt: “Rượu y ủ là rượu ngon nhất ta từng uống!”
Hàn Sính dè dặt hỏi: “Vậy ngươi từng uống qua rượu không phải do Hữu hộ pháp ủ chưa?”
Mặt Lư Nhã Giang sầm xuống, muốn đánh người, lúc này Hàn Sính gãi đầu, bối rối nói: “Thật ra hồi nhỏ ta cũng ở một nơi rất hẻo lánh, mỗi ngày đều nhìn một phong cảnh giống nhau, đều ăn cơm của một người nấu, đều uống rượu của một người ủ, ta vẫn thường nghĩ, bầu trời bên ngoài có dạng gì, rượu bên ngoài như thế nào.”
Lư Nhã Giang ngẩn người. Y đương nhiên không giống như Hàn Sính, y từ nhỏ đến lớn ở Xuất Tụ Sơn, mọi thứ trên Xuất Tụ Sơn là tốt nhất, bên ngoài có tốt hơn cũng nói không tốt.
Cuối cùng Hàn Sính cũng khuyên được Lư Nhã Giang uống. “Uống thử xem, rượu hoa quế này so với rượu của Hữu hộ pháp nhà ngươi kém bao nhiêu.” Hắn nói vậy, Lư Nhã Giang nghe xong rất hưởng thụ, hai người gọi vài món, không đầy một lát đã hết một vò.
Rượu hoa quế này của Cốc Thủy Trấn quả là danh bất hư truyền, rượu trong veo, mùi nồng đậm, vị đậm đà, uống ngụm đầu hương thơm lưu trong miệng, uống ngụm hai khoang miệng ấm nóng, uống ngụm ba khí huyết lưu thông. Nơi này có một nguồn suối, tên Cốc Thủy Tuyền, nước trong Cốc Thủy Tuyền rất sạch, rượu ủ ra cũng là thứ ngon. Rượu ngon thì dễ say lòng người, uống một ngụm sẽ muốn uống ngụm thứ hai.
Sau nửa canh giờ, Lư Nhã Giang đã say, mặt đỏ hồng, gối lên tay mình, mắt say lờ đờ nhìn Hàn Sính cười khúc khích. Hàn Sính tới gần, nhẹ giọng hỏi: “Rượu hoa quế nơi này ngon, hay rượu hoa quế Hữu hộ pháp ủ ngon?”
Lư Nhã Giang phát âm không rõ ràng: “Rượu Hữu hộ pháp ngon nhất.”
“Lại bướng, ha.” Hàn Sính khẽ cười, hôn một cái lên đôi môi đỏ hồng của Lư Nhã Giang: “Ta tốt, hay Giáo chủ nhà ngươi tốt?”
Lư Nhã Giang không phản kháng hắn hôn, như đứa bé lộ vẻ mặt bất mãn: “Giáo chủ tốt.”
Hàn Sính đến gần hơn nữa, thử đưa tay ôm eo Lư Nhã Giang, Lư Nhã Giang thoáng xoay vặn, không thoát. Hàn Sính chua chua hỏi: “Nơi nào của ta không bằng Giáo chủ nhà ngươi?”
Lư Nhã Giang hừ một tiếng: “Nơi nào, nơi nào của ngươi có thể so sánh với Giáo chủ nhà ta!”
Hàn Sính nói: “Ta thích ngươi, Giáo chủ nhà ngươi cũng thích ngươi chứ?”
Vẻ tươi tắn trên mặt Lư Nhã Giang ảm đạm đi: “Giáo chủ không thích ta.” Nghĩ một lát, lại nói, “Ta chỉ là con chó của Giáo chủ…”
Hàn Sính dè dặt hỏi: “Ngươi nói ngươi không thích ta, nói ngươi không hiểu thích là gì, nhưng cứ luôn nói về Giáo chủ nhà ngươi, ngươi có thích Giáo chủ nhà ngươi không?”
Lư Nhã Giang quay đầu, vùi mặt vào khớp tay: “Không thích! Giáo chủ luôn mắng ta, ức hiếp ta, nói lời khó nghe tổn thương ta… Nếu hắn không phải Giáo chủ, còn lâu ta mới nghe lời hắn!”
Hàn Sính mím môi, trầm mặc một hồi, đưa tay kéo Lư Nhã Giang vào lồng ngực, giọng khàn khàn: “ Tiểu hỗn đản, hắn không thích ngươi, ta thích ngươi. Ngươi không thích Giáo chủ nhà ngươi, thích ta được không?”
Lư Nhã Giang úp sấp trong lồng ngực hắn, khẽ hừ một tiếng. Một tiếng này như cọng lông quét qua lòng Hàn Sính, khiến Hàn Sính ngứa ngáy. Hắn dùng thân phận này chung sống với Lư Nhã Giang hai tháng, từ đầu Lư Nhã Giang không đánh thì mắng hắn, về sau thì khẩu thị tâm phi, rất nhiều lần, hắn hận không thể ấn y xuống đất đánh mông. Hôm nay làm Lư Nhã Giang quá chén cũng là cố ý, hai tháng qua hắn nhịn rồi nhịn, nếu không tính toàn rõ ràng hắn sợ mình sẽ nghẹn chết.
Hàn Sính ôm Lư Nhã Giang đến bên giường, thả y lên, vừa mở thắt lưng y vừa hôn y, lẩm bẩm: “Tiểu hỗn đản, ta rất thích ngươi, theo ta đi.”
Lư Nhã Giang buồn ngủ nhắm mắt, chỉ từ mũi phát ra âm thanh hừ hừ.
Hàn Sính không nhịn được bật cười, tự nhủ: “Xem ra sau này ta phải hạ lệnh cấm ngươi uống rượu, nếu không, rót cho ngươi mấy vò, nhiệm vụ gì ngươi cũng quăng bỏ.”
Hắn cởi áo ngoài của Lư Nhã Giang, lại mò mở áo lót, quần áo vẫn chưa hoàn toàn cởi hết, vạt áo mở rộng lộ ra lồng ngực trơn bóng, hắn không nhịn được cúi người cắn nhẹ một cái. Không cắn thì thôi, cắn một cái liền hỏng chuyện, Lư Nhã Giang đột nhiên như chim sợ cành cong giật bắn, một cước đá văng Hàn Sinh không chút phòng bị xuống giường: “Cút! Đừng đụng vào ta!” Nói xong sờ soạn trên giường kiếm Mai Văn Nữu Ti Kiếm của mình.
Hàn Sính không phòng bị bị y đá ra, lăn một vòng dưới đất, chật vật. Hắn vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn Lư Nhã Giang lồng lộn một lúc lại an tĩnh, Hàn Sính đứng lên tới gần, tiếp tục ăn thịt vừa rồi chưa ăn vào miệng.
Ai ngờ, Lư Nhã Giang tuy say nhưng vẫn trinh liệt, Hàn Sính vừa đụng vào y lập tức giãy dụa trừng mí mắt đã ngặn ngàn cân, liều mạng phản kháng, không cho Hàn Sính đụng vào mình.
Lúc này thật khiến hắn đau đầu. Nếu cưỡng hiếp, vậy quá không phù hợp hình tượng Hàn Sính, dù sao vẫn đang dùng gương mặt này, Giáo chủ đại nhân làm việc rất có nguyên tắc, không thể vi phạm nhân cách mà mình đang giả trang. Nhưng tên đã lên dây không thể không bắn, đầu Giáo chủ đại nhân sáng lên, chạy đến trước gương, từ trong tay nải lấy ra vài thứ, bắt đầu đổi hóa trang. Đầu tiên hắn lấy ra hai khối keo mềm, dán dán hai bên khung miệng, lại dùng keo dán có màu giống màu da dán lên một tầng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng biến thành mặt tròn; quen thuộc trét thêm miếng keo kéo khóe mắt xuống, hai bên mũi đệm lên, bôi bôi cằm… Phút chốc, khuôn mặt tuấn tú đã trở thành bộ mặt bình thường không mấy bắt mắt.
Giáo chủ đại nhân trở về bên giường, giọng cũng trầm hơn vừa rồi: “Tả hộ pháp.”
Lư Nhã Giang mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn hắn một lúc lâu: “Giáo chủ?”
Giáo chủ đại nhân trèo lên giường, lúc này Lư Nhã Giang không đá hắn xuống nữa, mắt long lanh như cừu con nhìn hắn. Giáo chủ đại nhân im lặng nhìn y, lời vốn muốn nói lại không thốt ra, cúi người như cuồng phong hôn y. Khi đầu lưỡi hắn luồn vào miệng Lư Nhã Giang, Lư Nhã Giang hoảng sợ không nhỏ, hai tay đột nhiên bám lên vai hắn. Giáo chủ đại nhân ôm y càng chặt, hận không thể vò vào thân thể mình, công phu môi lưỡi cũng càng gấp gáp, không bao lâu Lưu Nhã Giang toàn thân xụi lơ, cánh tay trên lưng Giáo chủ đại nhân cũng vô lực trượt xuống.
Kết thúc một nụ hôn sâu, Giáo chủ đại nhân buông Lư Nhã Giang ra, nhìn y một hồi, đột nhiên nắm tay y đè lên ngực mình, khàn giọng nói: “Tả hộ pháp, ta thật muốn điên rồi.”
Đầu ngón tay Lư Nhã Giang giật nắm lại, cứ như ngực Giáo chủ đại nhân là nước sôi, sẽ làm bỏng tay y. Y lẩm bẩm nói: “Ngươi… ngươi… ngươi hôn ta…”
Giáo chủ đại nhân liếm nước bên khóe môi Lư Nhã Giang, đột nhiên tức giận nói: “Hôn ngươi thì sao? Ta còn muốn làm ngươi nữa!” Dứt lời muốn lật Lư Nhã Giang qua, không nghĩ tới Lư Nhã Giang dám không nghe theo mà cố sức giãy, nằm ngửa không chịu xoay.
“Sao?” Giáo chủ đại nhân ngạc nhiên: “Muốn cãi lời ta?”
Lư Nhã Giang lúc thanh tỉnh chắc sẽ không dám làm vậy, nhưng hiện tại y đã say khước, trong não chỉ còn một sợi gân hoạt động, bướng bỉnh không chịu xoay người, từ từ mở hai chân, quấn lên eo Giáo chủ đại nhân.
Giáo chủ đại nhân sửng sốt một lúc, lẩm bẩm: “Ngươi… ngươi không muốn đưa lưng về phía ta?”
Lư Nhã Giang không lên tiếng.
Giáo chủ đại nhân thở dài, cắn môi: “Tiểu lãng hóa!” (phóng túng, dâm đãng) Liều mạng hôn lên, hận không thể mút môi Lư Nhã Giang vào bụng, ngón tay không biết khi nào đã bôi dầu trượt theo thắt lưng Lư Nhã Giang xuống, không lưu tình đâm thẳng vào thân thể Lư Nhã Giang.
“Ư…” Lư Nhã Giang rên rỉ, lại bị đầu lưỡi Giáo chủ đại nhân đè ép về.
Một ngón, hai ngón, ba ngón… Chỉ chốc sau, thắt lưng Lư Nhã Giang đã vặn vẹo với biên độ nhỏ, Giáo chủ đại nhân biết đã được liền gập eo y về trước, thay bằng thứ đã chảy nước của mình thúc vào.
“Ưm… Giáo chủ…” Lư Nhã Giang không nhịn được khẽ rên.
Tròng mắt Giáo chủ đại nhân xoay xoay, cúi người nhẹ giọng như thôi miên: “Đừng gọi ta Giáo chủ, ta là Hàn Sính.”
Thân thể Lư Nhã Giang cứng đờ, mở mắt mờ mịt nhìn Giáo chủ, bĩu môi, bướng bỉnh gọi: “Giáo chủ.”
Giáo chủ đại nhân thở dài, vuốt mặt y: “Không lẽ ngươi thật…” Dừng một chốc, dưới thân thúc mạnh một cái, Lư Nhã Giang khó chịu nhíu mày, Giáo chủ đại nhân nghe thấy giọng nói băng lãnh của mình: “Tả hộ pháp, nhớ rõ bổn phận của mình.”
Thân thể Lư Nhã Giang lại cứng đờ, xong liền xụi thành vũng nước trong chuyển động đâm rút chầm chậm của Giáo chủ đại nhân.
Lần giao hoan này Giáo chủ đại nhân cực kỳ ôn nhu, trước kia hắn chưa từng bận tâm đến cảm nhận của Lư Nhã Giang như vậy, theo chín cạn một sâu chín nhanh một chậm, không mất bao lâu cả người Lư Nhã Giang bắt đầu run rẩy, ư ư a a rên rỉ, nước mắt như trân châu đứt dây không ngừng lăn xuống. Giáo chủ đại nhân dịu dàng liếm đi nước mắt của y, không ngừng hỏi: “Sướng không? Thích không?”
Lư Nhã Giang nức nở yếu ớt nói: “Thích, thích.”
Giáo chủ đại nhân nâng mặt y, dùng giọng nói và ngữ điệu của Hàn Sính: “Ta cũng thích ngươi.”
Giáo chủ đại nhân khiến Lư Nhã Giang dục tiên dục tử, bắn ba lần nhưng không bắn trong người y mà trước thời điểm rất săn sóc rút ra bắn lên bụng Lư Nhã Giang, dùng ngón tay chấm lấy đút lên miệng y: “Nếm thử xem được không.”
Lư Nhã Giang bị ép liếm, nhắm mắt không nói lời nào, lông mi ướt đẫm không ngừng run rẩy.
Giáo chủ đại nhân cúi người, ngậm thứ đã thẳng đứng lần thứ tư của Lư Nhã Giang vào miệng khiến y xoay vặn eo, nhỏ giọng kháng cự: “Đừng, đừng, mệt, đau.”
Giáo chủ đại nhân căm hận: “Mệt cũng không tha! Mấy ngày nay ngươi tra tấn ta thế nào!” Dứt lời để Lư Nhã Giang nằm nghiêng, vừa liếm mút y vừa đánh mông y, Lư Nhã Giang ư ư a a vài tiếng, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không còn âm thanh nào.
Đến khi Giáo chủ đại nhân nuốt xuống vài giọt cuối cùng Lư Nhã Giang bắn ra mới phát hiện, Lư Nhã Giang đã hôn mê.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...