Giáo Chủ Lạc Đường Ký

Tiêu tiên sinh sau khi bị bắt cũng bị nhốt trong giới phòng.

Bên ngoài có đệ tử tinh nhuệ của Thiếu Lâm và Võ Đang trông coi, không được sự cho phép của Từ Nguyên phương trượng và Huyền Dương chưởng môn, thì không ai được vào.

Sắp xếp xong, mọi người ai về phòng nấy nghỉ ngơi, nhưng có lẽ là do sắp đến gần được sự thật, nên không ai ngủ yên được, mới sáng sớm đã dậy rồi. Từ Nguyên phương trượng thấy vậy liền gọi mọi người cùng đến điện Đức Tuệ, áp giải Tiêu tiên sinh đến đó thẩm vấn. Vốn bọn họ còn tưởng là mất nhiều công sức mới cạy mở được miệng hắn, ai ngờ hắn lại chủ động mở miệng, nhưng lại nói ra chuyện khác.

Đinh Hỉ Lai bị kích động, liền chạy đến báo tin.

Hắn nhìn hai người vẫn đang bình tĩnh trước mặt, nói: "Các ngươi cho chút phản ứng cái coi!".

"Hoảng gì mà hoảng, ở đó đều là tiền bối, không dễ tin lời thế đâu", Diệp Hữu nói, "Hắn không có chứng cứ, mấy người Từ Nguyên phương trượng sẽ không tin đâu".

Đinh Hỉ Lai nói: "Nhưng tên họ Tiêu lại nói phải trói ngươi lại rồi tra hỏi, còn nói lòng dạ ngươi thâm sâu, chắc chắn đang mưu đồ gì đó, bảo mấy người phương trượng phải chú ý đến ngươi. Nếu bọn họ nghi ngờ ngươi, vậy sau này ngươi không thể đưa bọn ta đi chơi được thì sao đây?".

Văn Nhân Hằng quấn vải, liếc nhìn hắn.

Diệp Hữu cũng nhìn hắn, hỏi lại: "Ta?".

Đinh Hi Lai vội ho khẽ, hếch mặt, đương nhiên nói: "Đúng, qua chuyện đêm qua, tại hạ đã nhận được không ít ích lợi...".

Diệp Hữu cắt ngang: "Nói tiếng người".

Đinh Hỉ Lai đến gần muốn nắm chặt tay y, kết quả bị Văn Nhân Hằng hất nhẹ ra, vội rụt móng về, cuối cùng cũng chỉ dám ngồi gần y, trịnh trọng nói: "Hiểu công tử, ta thấy ngươi rất thông minh, sau này ta sẽ đi lăn lộn giang hồ với ngươi!".

Đây là lời thật lòng, cũng bởi vì đêm qua có làm được chút việc, nên hắn lớn như vậy mà lần đầu tiên có thể nở mày nở mặt trước mặt trưởng bối, lần trước cũng là nhờ người này ra ý, bọn họ mới có thể đi thẩm vấn Lê Hoa, rồi đi đến thành Hưởng Hạnh.

Hắn thấy nếu mình cứ đi theo người này thì sớm muộn gì cũng có tiền đồ, đáng tin hơn việc ngày ngày làm chuyện tốt nhiều!

Diệp Hữu cười hỏi: "Ta không là gì cả, ngươi đi theo ta thì có ích gì chứ?".

"Nếu Hiểu công tử không là gì, vậy chẳng phải ta còn không đáng một xu sao?". Đinh Hỉ Lai chân thành nhìn y, "Ngươi đừng tự xem thường mình, ngươi hãy nhận ta đi!".

Diệp Hữu đang định mở miệng, thì một hòa thượng của Thiếu Lâm đến gọi bọn họ.

Y hiểu rõ đứng dậy, chuẩn bị đi theo tiểu hòa thượng đến đấu với Tiêu tiên sinh.

Trời vừa sáng, đám hiệp khách đã ồn ào thức dậy, có một bộ phận nghe thấy được động tĩnh hôm qua, không nhịn được thì thầm bàn tán, có một bộ phận thì ngủ say như chết, hoàn toàn không biết đã có chuyện xảy ra, chẳng hiểu gì hết nhìn mấy người đang xì xầm. Còn một bộ phận còn lại thì không chịu được buồn tẻ trong Thiếu Lâm mà ra ngoài tìm vui, bây giờ vẫn chưa về.

Tần Nguyệt Miên thuộc dạng thứ ba.

Nhưng Văn Nhân Hằng vừa bước ra tiểu viện lại thấy hắn, nhìn hắn mấy lần, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi vừa về sao?".

Tần Nguyệt Miên nói: "Ừ".

Văn Nhân Hằng hỏi: "Đi từ thị trấn về?".

Tần Nguyệt Miên lại "ừ" một tiếng, biết ý của hắn là gì, cười nói: "Mới canh năm ta đã dậy rồi, để đuổi kịp bữa sáng".


Văn Nhân Hằng không tin hắn lại thèm cơm Thiếu Lâm, vừa nghĩ là hiểu, hỏi: "Chuyện đêm qua ngươi có biết?".

"Đâu chỉ biết, còn nhìn từ đầu đến cuối nữa", Tần Nguyệt Miên lộ vẻ ăn chơi trác táng, ngáp dài đi cùng bọn họ đến đại sảnh, "Ta nghỉ chân ở khách sạn kia, nửa đêm bị đánh thức vì tiếng đánh nhau, dù sao cũng không ngủ được nên đứng xem thôi".

Đinh Hỉ Lai hiểu ra: "Thì ra người ở trong một gian phòng khác mà tiểu nhị nói là ngươi à, trùng hợp quá".

Tần Nguyệt Miên đáp: "Đúng vậy".

Diệp Hữu liếc nhìn Tần Nguyệt Miên, thấy việc này chẳng giống trùng hợp chút nào.

Người của y có một nhóm là do Hắc trưởng lão dẫn đi, một nhóm khác thì giao cho Tần Nguyệt Miên. Chắc là Tần Nguyệt Miên đã nhận ra họ Tiêu là lạ nên mới vào ở, tiếc là chưa kịp thăm dò thì bọn họ đã đến bắt người.

Diệp Hữu sung sướng híp mắt lại, thấy người mà mình tìm đến giúp cũng không tệ, chỉ là nếu để sư huynh biết Tần Nguyệt Miên cũng tham dự vào việc này mà y lại không chịu tìm đến hắn, chắc chắn là sẽ nổi giận.

Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến con đường dẫn đến điện Đức Tuệ.

Diệp Hữu nhìn quanh, thấy Đinh các chủ và minh chủ đi từ đường khác đến. Hai người này hôm qua đi thành Hưởng Hạnh, sáng nay lại về Thiếu Lâm, chắc chắn là chạy suốt đêm về rồi.

Đinh Hỉ Lai thấy cha già nhà mình, lập tức làm mặt nghiêm, chủ động chào hỏi ông, sau đó lại chào minh chủ, do dự một lúc rồi nói: "Chung bá bá, chuyện Tiểu Chung... Ngài đã biết chưa?".

Hai người lập tức dừng lại.

Hai đứa con không nên thân của bọn họ tuy ham chơi, nhưng chưa từng làm sai chuyện gì quá lớn, minh chủ thấy vẻ mặt Đinh Hỉ Lai nghiêm trọng, lòng giật nảy, vội hỏi: "Nó sao vậy?".

Đinh Hỉ Lai nói qua chuyện ngày hôm qua, trong lúc đó Diệp Hữu và Văn Nhân Hằng cũng đến gần, bổ sung thêm mấy câu. Đinh Hỉ Lai thấy minh chủ sốt ruột, liền nói: "Chung bá bá, đêm qua ta đã đi theo đám Hiểu công tử bắt được người của quân trắng, có thể Tiểu Chung đã bị hắn bắt đi".

Minh chủ lo lắng vô cùng, nghe vậy sửng sốt: "Các ngươi?".

"Còn có Ngụy nhị công tử nữa", Diệp Hữu nói, "Đêm qua may mà nhờ có họ, nhất là Đinh công tử, hắn đã lừa được tiểu nhịn nói ra, nếu không chúng ta phải tốn thêm thời gian mới tìm được người của quân trắng".

Đinh các chủ nhìn con trai mình, không tin nổi.

Đinh Hỉ Lai được khen mà ngượng, cố gắng nghiêm mặt trước mặt cha già, lưng thẳng tắp, mắt lại lén nhìn, mong cha già khen mình. Cuối cùng Đinh các chủ cũng hiểu sao thằng nhóc này lại chủ động đến chỗ ông như vậy, ông nhìn minh chủ: "Đừng vội, vào xem người của quân trắng kia đã".

Minh chủ nhíu mày, vội bước vào đại điện, trực tiếp đến trước mặt người đang bị trói kia, hỏi: "Khuyển tử đang ở trong tay ngươi?".

Tiêu tiên sinh giương mắt nhìn ông: "Ta đã nói việc này không liên quan đến ta rồi, nếu các ngươi vẫn chưa tin thì ta dám thề độc nữa, nói thật, các ngươi tốn thời giờ ở trong này với ta, còn không bằng đi tìm Hiểu công tử kia hỏi thì hơn".

Minh chủ nhìn về phía mấy người vào sau mình.

Diệp Hữu không nhanh không chậm nói: "Nghe nói có người đang nói xấu ta?".

Tiêu tiên sinh quay đầu lại nhìn y, cười lạnh: "Chẳng lẽ lời của ta không phải là thật? Ngươi dám nói Chung công tử và Phù Bình không ở trong tay ngươi?".

"Nếu Tiêu tiên sinh dám thề độc, ta cũng dám", Diệp Hữu đi đến cạnh hắn, "Ta chỉ thấy lạ là, ta và Chung công tử xưa nay không thù không oán, Tiêu tiên sinh nghe nói hắn bị bắt đi, sao lại nói là ta làm ngay? Ta bắt Chung công tử thì có ích gì? Đòi tiền của minh chủ sao?".


Lời này có ý sâu xa.

Những người đang ngồi ở đây đều rất khôn khéo, Hiểu công tử có phải là quân đen hay không thì cần xem xét lại, nhưng hiển nhiên không thuộc bên quân trắng. Bây giờ người của quân trắng cắn chặt nói y bắt người, mà bắt Chung công tử chỉ có thể là để kiềm chân minh chủ, cho nên... Người của quân trắng cho rằng y định kiềm chân minh chủ? Sao y lại phải kiềm chân minh chủ? Trừ khi minh chủ chính là quân trắng!

Minh chủ không nói gì, mày nhíu chặt hơn.

Tiêu tiên sinh thì cười lạnh nói: "Kệ ngươi có nói gì, chuyện của Phù Bình là do ngươi làm ra, ai biết ngươi có hứng lên bắt người khuấy nước đục hơn không?".

Diệp Hữu ngẩn ra, rồi im lặng, một lúc sau mới nói: "Thì ra là vậy, ta hiểu rồi".

Mọi người đều nhìn y, cảm thấy có vẻ y sẽ nói những lời chấn động nào đó, nhưng đợi một lúc, chỉ nghe y chua xót nói: "Thì ra là Phù Bình bảo ngươi làm vậy, hắn... hận ta?".

Mọi người ngơ ra.

Tiêu tiên sinh cũng bất ngờ không kịp phản ứng: "Ngươi nói gì vậy?".

Diệp Hữu nói: "Ta đoán đúng rồi?".

Tiêu tiên sinh nổi giận nói: "Nói hươu nói vượn, rõ ràng Phù Bình đang ở trong tay ngươi! Ngươi vẫn còn võ công, Phù Bình đã bị ngươi bắt đi!".

"Bị ta bắt đi?". Diệp Hữu lắc đầu cười, nghe xót xa buồn bã, "Hắn nói vậy với ngươi?".

Tiêu tiên sinh nói: "Đừng nói là không phải!".

"Tất nhiên là không phải!". Không đợi Diệp Hữu nói, Đinh Hỉ Lai không nhịn được nữa kêu lên, thấy cha đang nhìn mình liền vội đổi sang vẻ nghiêm túc, nói, "Lúc đấy bọn ta đang ở đó, chính tai nghe thấy Phù Bình nói một lòng yêu thương Hiểu công tử, nguyện giao phó cả đời, đi theo y".

Mấy vị thiếu bang chủ ở đây cũng gật đầu kia lịa, đúng là Phù Bình đã nói vậy.

Tiên tiên sinh nhận được tin Phù Bình bị bắt rồi ngã xuống vực, lại không biết tình huống cụ thể, sửng sốt một hồi, rồi mới tỉnh táo lại: "Vậy chắc chắn là ngươi ép hắn!".

"Ta chưa bao giờ ép hắn...", Diệp Hữu buồn bã nói, thấy Tiêu tiên sinh còn định nói tiếp, liền cắt ngang, "Ta không muốn cãi nhau với ngươi về hắn, ngươi đã nói là ta, vậy chúng ta làm rõ từ đầu đến cuối đi. Đầu tiên ngươi nói ta bắt Chung công tử đi, nhưng sau khi ta ngã xuống vực liền hôn mê, đến tối mới tỉnh, sư huynh nói đám Ngụy nhị công tử và Đinh công tử đã đến thăm ta".

Ngụy Giang Việt thấy y nói xong liền nhìn bọn họ, mở miệng: "Đúng thế, bọn ta ăn cơm tối rồi đi thăm, lúc đó ngươi vẫn chưa tỉnh lại".

Diệp Hữu nói: "Trong khoảng thời gian đó sư huynh luôn ở bên cạnh ta, ta không có cơ hội ra lệnh bắt người".

Tiêu tiên sinh kêu lên: "Vậy có thể là...".

"Ngươi định nói sư huynh cùng một bọn với ta?". Diệp Hữu lại cắt ngang lần nữa, "Việc này cả ngươi và ta đều không có chứng cứ chứng minh, không thể làm rõ được. Vậy ta nói một chuyện dễ làm rõ hơn, ví dụ như ngươi nói ta vẫn còn võ công".

Y nói xong liền đi về phía Từ Nguyên phương trượng và Huyền Dương chưởng môn, thoải mái giơ tay ra, nói với bọn họ, "Rốt cục ta có còn nội lực hay không, xem thử là biết".

Từ Nguyên phương trượng niệm a di đà phật, thử bắt mạch, rồi lắc đầu.


Tiếp theo là Huyền Dương chưởng môn, bắt mạch xong cũng lắc đầu.

Tiêu tiên sinh há hốc mồm, nói: "Chắc chắn ngươi đã ăn thuốc gì đó trước khi đến đây!".

Diệp Hữu hỏi lại: "Loại thuốc thần kỳ nào có thể che dấu nội lực chứ? Sao ta chưa từng nghe nói? Đúng rồi, ngoại trừ bọn họ, Kỷ thần y và Phương tiểu thần y cũng từng bắt mạch cho ta, ngươi không định nói ta cũng mua chuộc bọn họ đấy chứ?".

Tiêu tiên sinh nghẹn lời.

"Thứ ba, ngươi nói Phù Bình ở trong tay ta, lúc ta hôn mê được cứu, bên cạnh không chỉ có mình sư huynh ta, mấy người Ngụy nhị công tử đều ở đó, bên cạnh ta không có Phù Bình nào cả", Diệp Hữu nhìn minh chủ, "Minh chủ đi thành Hưởng Hạnh có tìm được Phù Bình không?".

Minh chủ lắc đầu.

"Quả nhiên...", Diệp Hữu nhắm mắt, rồi mở mắt ra nhìn Tiêu tiên sinh, "Việc này hoặc là người của ngươi đã cứu Phù Bình đi, rồi ngươi cố ý để bị bắt, muốn hắt nước bẩn lên người ta, nhắc nhở quân trắng diệt trừ ta; hoặc thực ra do Phù Bình làm ra, hắn giả vờ đi theo ta, lại sai người đến bắt cóc trên đường bọn ta đi về, nhân cơ hội mất tích, đẩy ngươi ra làm kẻ chết thay, ngươi không biết gì nhưng vẫn hất nước bẩn cho ta, lại khiến ta nghĩ bắt Chung công tử đi là có ẩn ý, do đó mà hoài nghi minh chủ có vấn đề, ngươi đã bị hắn coi là con cờ vứt bỏ rồi".

Tiêu tiên sinh ngây ra, hình như đã nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt thay đổi, ngoài mạnh trong yếu nói: "Ngươi nói láo!".

"Ta không còn gì để nói, dù là thế nào, thì hắn cũng đều muốn ta bị quân trắng giết chết, hắn lại... ghét ta như vậy", Diệp Hữu chua xót thở dài, lấy ngọc bội của Phù Bình ra cho hắn xem, "Đây là ta lấy được trên người hắn, cũng vì có miếng ngọc này mà chúng ta mới lừa được Lê Hoa nói ra chỗ của ngươi, lúc đó ta thấy hắn rất quý trọng miếng ngọc bội này nên mới lấy đi, bây giờ ta không rõ có phải là hắn cố ý để ta nhìn thấy hay không, nhưng mà...".

Y dừng lại, như đang chịu nỗi đau quá lớn, một chốc sau mới nói, "Nhưng nếu thực sự ngươi là do hắn phái đến, nếu lần này may mắn không chết rồi gặp lại hắn, ngươi hãy nói cho hắn biết, nợ tình đang nợ ta ta sẽ tự đòi lại từ hắn".

Dứt lời, y không thèm nhìn một ai, quay đầu bước ra ngoài, nhưng mới đi được hai bước đã lảo đảo, như không chịu đựng được nữa.

Văn Nhân Hằng: "...".

Tần Nguyệt Miên: "...".

Đao ba nam đau đớn vô cùng, hận không thể đánh tên khốn họ Tiêu kia, môn chủ nhà hắn vất vả lắm mới dỗ được Hiểu thiếu gia, nay vết sẹo lại bị kéo ra, vậy phải làm sao đây?

Hắn theo bản năng nhìn môn chủ, thấy môn chủ đã không làm hắn thất vọng, xoay người đuổi theo, liền rất vui mừng, cũng đi theo.

Tần Nguyệt Miên trong chớp mắt bị bọn họ vứt lại, do dự một lúc, quyết định ở lại nhìn tiếp.

Đinh Hỉ Lai còn muốn cầu xin Hiểu công tử thu nhận, vội chạy đến an ủi y, ngay cả Ngụy Giang Việt cũng đã đi theo. Nhóm thiếu bang chủ nhìn nhau, cũng chạy đi tìm Hiểu công tử.

Đại sảnh lập tức yên lặng.

Một lúc sau, Cát bang chủ lên tiếng: "Nợ tình?".

Mọi người nhìn ông.

Chuyện này bọn họ đã nghe đứa con nhà mình nói rồi, hiện giờ không biết chỉ có Cát bang chủ không có con ở bên cạnh, phương trượng Thiếu Lâm và chưởng môn Võ Đang.

Cát bang chủ nhìn bọn họ: "Các ngươi không tò mò sao?".

Mọi người nói: "Bọn ta biết rồi".

"... Sao ta lại không biết?". Cát bang chủ nói xong liền hỏi, "Sao các ngươi không nói với ta một tiếng?".

Mọi người nói: "Dù sao cũng là việc riêng của người ta".

Cát bang chủ kệ, muốn hỏi cho rõ, vô cùng chính trực nói: "Việc này liên lụy nhiều lắm, các ngươi nói chút đi".


Tuy Từ Nguyên phương trượng và Huyền Dương chưởng môn không phải là người hay tò mò, nhưng cũng đồng ý. Mọi người hết cách, đành phải nói về chuyện Hiểu công tử vừa gặp đã yêu Phù Bình.

Trong lúc này, Diệp Hữu đã bị đám người Đinh Hỉ Lai đuổi kịp, nghe bọn họ nói muốn kéo y ra ngoài chơi cho khuây khỏa, liền lắc đầu tỏ ý không có tâm trạng, bữa sáng cũng không muốn ăn, vì vậy từ chối ý tốt của bọn họ.

Văn Nhân Hằng thấy bọn họ còn muốn khuyên liền cản lại, nói cho họ là hắn sẽ trông chừng sư đệ, rồi đuổi người đi. Hắn phái thủ hạ đi lấy đồ ăn, chậm rãi đi về cùng sư đệ, nói: "Ta thấy hắn không giống như đang giả vờ".

Diệp Hữu nghĩ nghĩ: "Ừm, cho nên nếu không phải là quân trắng bắt đi, cũng không phải ta bắt đi, vậy rốt cục đó là ai?".

Văn Nhân Hằng hỏi: "Ngươi không nghĩ ra được ai sao?".

Diệp Hữu nghĩ nghĩ, bỗng liếc thấy có một người cách đó không xa, liền nhìn sang. Văn Nhân Hằng nhìn theo tầm mắt của y, phát hiện là một trưởng lão Ma Giáo đã dịch dung, nhưng không phải là mấy người trước, hỏi: "Hắn cũng đến đây sao?".

"Ta thấy hắn phải ở lại trông nhà mới đúng, có lẽ nghe thấy tình hình nghiêm trọng nên mới xuống núi tìm ta", Diệp Hữu khựng lại, nói, "Hoặc là... có một khả năng khác".

Văn Nhân Hằng hỏi: "Là gì?".

Diệp Hữu nhếch môi: "Nếu là khả năng này thì ta đã chọn ra được một người, chuyện của Chung công tử chắc là y nhúng tay rồi".

Văn Nhân Hằng hỏi: "Ai?".

Diệp Hữu chỉ cười không nói.

Văn Nhân Hằng rất kiên nhẫn, quyết định trở về ép hỏi.

Lúc này, Bạch trưởng lão mới đến đã thuận lợi tụ hợp với mấy trưởng lão khác, chen chúc nhau xúm lại một góc, người xung quanh tò mò lại gần, muốn đến xem là có chuyện gì, liền nghe thấy có người nói: "Đừng nhìn nữa, bọn họ đang chọc sâu đấy".

Người nọ không tin, nhìn thoáng qua, nói cho người kia không phải đâu. Người kia ngạc nhiên, đi qua nhìn, thấy lần này lại đổi sang châu chấu, miệng giật giật, yên lặng rời xa bọn họ.

Mấy vị trưởng lão thấy người xung quanh đi rồi, nhìn Bạch trưởng lão hỏi: "Tạ cung chủ đâu rồi? Không phải là nói cùng đến sao?".

Mai trưởng lão nói: "Các ngươi đến cũng nhanh quá ha".

Bạch trưởng lão nói: "Thư đi nửa đường rồi mới viết".

Mọi người nhớ đến cái tính chậm chạp của hắn, hiểu rồi, lại hỏi: "Vậy Tạ cung chủ đâu rồi?".

Bạch trưởng lão nói: "Hắn nói người của hắn đã tập hợp rồi, muốn đi tìm bọn họ trước, rồi nghênh ngang đi mất".

Mấy vị trưởng lão: "...".

Đúng là gan mà, dám công khai đi đến!

Bách Lý trưởng lão líu lưỡi: "Đây đúng là chuyện mà y sẽ làm, nhưng y không sợ bị bạch đạo bao vây à?".

Mai trưởng lão nhíu mày: "Tạ cung chủ không phải là người không có đầu óc, không phải y có gì đó để dựa vào rồi đấy chứ?".

Hắc trưởng lão nói: "Y thì có gì để dựa vào mà dám đến đây chứ?".

Bách Lý trưởng lão đồng ý: "Đúng vậy!".

Bạch trưởng lão chờ bọn họ nói xong, mới chậm rãi nói: "Có, y sai người bắt con trai minh chủ lại".

Mọi người: "...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui