Giáo Chủ Dữ Phong Tử

Tiêu Trọng Nam là một nam nhân trầm mặc ít lời đối với tính tình thình lình nổi giận của ta hắn sẽ không dùng ngôn ngữ trấn an cũng sẽ không truy vấn, điểm ấy lại rất giống kẻ điên.

Ta ghé vào phía trước cửa sổ, một tay chống cằm, nhìn chằm chằm cây cỏ trong viện ở trước mắt tâm sự tầng tầng.

Ta biết kẻ điên là Tiêu Trọng Nam, bọn họ vốn là một người, nhưng ta cuối cùng không tự giác xem bọn họ trở thành hai cá thể đối đãi.

Nếu một ngày nào kẻ điên có ký ức trở lại, ta nghĩ Tiêu Trọng Nam sẽ đối đãi ta không khác như bây giờ. Chung quy ta cùng với hắn ở trong sơn động kia chỉ mấy tháng, chỉ là một phần nhỏ trong năm năm hắn mất đi trí nhớ, hơn nữa cũng không tốt đẹp, cuối cùng ta còn bỏ rơi hắn một mình chạy trốn.

Đang suy tư thì bên ngoài cửa viện truyền đến vài giọng người, tiếp theo ta nhìn thấy vài người khiên một cây cũng khá lớn đi vào.

“Coi chừng cẩn thận một chút, đây là bảo chủ sai người thật vất vả tìm về, các ngươi đừng làm hỏng!” Cùng vào với bọn họ còn có Trình Tiểu Vũ líu ra líu rít.

Ta đứng dậy mở cửa đi ra ngoài:“Đây là làm gì? Các ngươi khiên vào cái gì vậy?”

Trình Tiểu Vũ thấy ta, tiến lên vài bước thần bí hề hề bên tai ta nhỏ giọng nói: “Ngươi rất được thánh sủng đó nha! Đây là bảo chủ tặng riêng cho ngươi cây tử đằng này, nói trồng ở trong sân cho ngươi, sang năm là có thể nở hoa.”

Ta đánh một bàn tay trên đầu hắn nói:“Cái gì rất được thánh sủng, ngươi xem hí văn nhiều lắm có phải hay không?” Qua một hồi mới khó tin tưởng trừng mắt hỏi hắn: “Bảo chủ vì ta tìm cây tử đằng này?!”

Ta nhớ đến ngày ấy có nói với hắn, chỗ giáo chủ ở có một cây tử đằng rất đẹp, nhưng ta không nghĩ tới hắn sẽ ghi tạc trong lòng, thật sự tìm cho ta một cây!

Cây tử đằng ta chỉ thấy mọc ở phương Nam muốn ở thảo nguyên phương Bắc tìm được một cây tử đằng tráng kiện như vậy nhất định lấy đi của hắn không ít công phu.


Hắn lại đối với ta có tâm như thế?

Trình Tiểu Vũ tự mình nói: “Đúng vậy, bảo chủ còn nói đợi đến sang năm hoa nở sẽ cho phòng bếp làm thành bánh Tử La, ta nghe mà nước miếng chảy xuống, đại ca ca ngươi ăn *bánh Tử La chưa? Ăn ngon không?”

*Bánh Tử La là một loại bánh đặc sản của Bắc Kinh, chiết xuất đường từ cánh hoa Tử đằng mà làm bánh.

Ta đã không có tâm tư trả lời hắn, lưu lại một câu:“Ta đi tìm bảo chủ!” Liền vội vàng rời đi.

Thực ra ta cũng không biết tại sao mình lại cao hứng như vậy, chẳng phải đã cho ta một con ngựa thiên lý mã sau đó lại cho ta một cây tử đằng là có ý gì? Ta dễ dàng bị lấy lòng như vậy sao? Yêu cầu của ta sao có thể thấp như vậy? Không lẽ chưa có người nào từng cho ta thứ gì sao? Mấy chuyện này nói không chừng đối với Tiêu Trọng Nam căn bản không quan trọng gì, ta ngốc ngốc vui vẻ cái gì? Ta ngốc ngốc ……

Đợi đến khi đến chỗ của Tiêu Trọng Nam, độ cong trên khóe miệng ta đã bình phục không được, ta chỉ có thể hít sâu vài cái thu liễm tiếu ý lại đi gõ cửa thư phòng, ta biết bình thường lúc này hắn sẽ ở thư phòng.

“Tiến vào.”.. bên trong phòng truyền đến thanh âm của hắn.

Ta đẩy cửa vào, liếc nhìn thấy hắn đứng ở bên cạnh bàn, trên bàn vẫn còn con chim ưng đưa tin thường gọi là Thương Ưng, mà trong tay hắn đang cầm một bức thư tín, hiển nhiên là vừa gỡ từ trên chân Thương Ưng xuống.

“Quấy rầy ngươi sao?”

“Không có.” Hắn cúi đầu nhìn vài lần, ngẩng đầu: “Có chuyện gì sao?”


Ta chuyển tầm mắt, không dám nhìn vào mắt hắn nói: “Ta đến đa tạ ngươi về cây tử đằng, Tiêu đại ca có tâm ta rất thích.”

Đâu chỉ là thích, từ nay về sau chỉ sợ ta ngày ngày phải ngồi ở trước cửa sổ mong nó sớm nẩy mầm, leo rồi nở hoa. Đợi đến ngày nó nở hoa nhất định sẽ đẹp hơn cây tử đằng ở Hàn Nhất giáo gấp trăm lần.

“Ngươi thích cái gì, ta sẽ tìm cho ngươi cái đó, giữa ngươi với ta không cần khách khí như thế.” Hắn đề bút trên giấy viết vài câu, sau đó một lần nữa cuộn tròn cột vào chân Thương Ưng, tiếp theo hắn chỉ chỉ cửa sổ, nói với ta: “Giúp ta mở cửa sổ ra.”

“À, được!” Ta nhanh chóng chạy qua mở cửa sổ, vừa mới chuyển thân ta có cảm giác một làn gió nhẹ do lông vũ di chuyển tạo thành lướt qua trước mặt, lại nhìn lên bầu trời Thương Ưng đã giương cánh bay cao, đảo mắt liền hóa thành một điểm nhỏ.

“Thật sự là một con ác điểu rất đẹp!” Ta khen.

“Đó là Thương Ưng của Võ Lâm minh chủ, nhiều năm trước Hắc Ưng bảo đã tặng cho hắn.” Tiêu Trọng Nam nói: “Ngươi thích không, ta cũng có thể cho ngươi một con.”

Hắn sao lại như vậy, bây giờ lại thích đưa cho ta này nọ?

Ta vẫy tay, không dám lại nhận quà của hắn: “Không cần không cần, ta cũng không có thích!”

Hắn nghe ta nói vậy cũng không có tiếp tục kiên trì: “Qua mấy ngày ta sẽ đi xa một chuyến, ngày về không xác định, ngươi muốn cái gì cần cái gì thì nói với Mạc Bắc hoặc là Trình thúc, nếu buồn thì cùng Tiểu Vũ đi ra ngoài chơi, biết chưa?”

Ta không gật đầu, ngược lại hỏi hắn: “Ngươi đi nơi nào?” Hỏi xong mới cảm giác mình nói lỡ lời.


Hàn Thanh Ngôn a Hàn Thanh Ngôn, bây giờ ngươi như cái đuôi vểnh lên trời rồi? Cái gì nên hỏi không nên hỏi cũng hỏi, ngươi cho rằng ngươi là ai a.

Ta đang tự kiểm điểm mình thế nhưng Tiêu Trọng Nam không chút do dự trả lời ta.

“ Lúc trước ở võ lâm đại hội minh chủ quyết định muốn phạt trừ Ma Giáo, nói lần này cần phải đem bọn họ trảm thảo trừ căn, mới vừa gởi thư nhờ ta Nam hạ trợ giúp hắn một tay.”

Trong lòng ta rung động, rõ ràng ta ở trên giang hồ đã là “Người chết”, khi nghe hắn nói lời này lại phảng phất giống như bị thảo phạt vẫn chính là ta.

“Nhưng bệnh của ngươi thì thế nào?”

Thần sắc của hắn không thay đổi nói: “Ta sẽ mang theo nhiều người cùng đi, buổi tối để cho bọn họ trói ta lại.”

Ta nhíu nhíu mày: “Bên ngoài không an toàn như ở trong bảo, nếu nửa đường gặp Ma Giáo phục kích, ngươi bị buộc như cái bánh chưng không phải tự chui đầu vô lưới sao?”

Hắn hỏi ta: “ Vậy ngươi nói làm sao mới tốt?”

Ta đảo mắt, rất tự nhiên nói: “Ngươi dẫn ta đi thôi, võ công của ta giỏi hơn vài thị vệ của ngươi, hơn nữa ta quen thuộc tác phong làm việc của những người trong Ma Giáo, nhất định sẽ không để các ngươi bị bọn họ bắt được!”

“Không được.” Hắn không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt ta.

“Vì sao?”

“Rất nguy hiểm.”


“Rất nguy……” Trong lòng ta sao lại có chút hoan hỉ thế này? Ta lui một bước nói: “Ta là một nam nhân sợ gì nguy hiểm? Ta đây không lên núi, ở chân núi chờ các ngươi cũng được mà?”

“Ngươi thật sự muốn theo ta cùng đi?”

“Đúng.” ta kiên định nói.

Hắn trầm ngâm một lát:“Nếu ngươi cố ý muốn đi vậy thì hai ngày sau xuất phát, mấy ngày này ngươi lo thu thập hành lý đi.”

“Được!” Ta cao hứng cảm thấy mĩ mãn chuẩn bị rời đi, trước khi đi không biết nghĩ cái gì, xoay người không quên dặn dò hắn: “Lần này chuẩn bị cho ta một con ngựa, ta không cần ngồi xe ngựa.”

Hắn nghe vậy mỉm cười: “Tất nhiên.”

Ai,.. u ….uy, khi Tiêu bảo chủ lạnh như băng cười rộ lên rất dễ nhìn, tuy rằng kẻ điên lúc trước cũng hay cười nhưng hắn cười rộ lên có hơi ngốc, không giống Tiêu Trọng Nam, cười đặc biệt có một cỗ…… Hương vị băng tuyết thuần khiết!

Ta nhất định phải đi cùng hắn, cũng không phải như lời ta nói sợ hắn tao ngộ Ma Giáo nửa đường phục kích, nếu Ma Giáo có bản lĩnh này sẽ không lâm vào tình thế như bây giờ.

Tiêu Trọng Nam có bệnh điên, hắn buông tay ta lại muốn thử một lần. Trong mật thất của Hàn Nhất giáo còn cất giấu cuốn bí tịch kia, lần này ta nhất định phải nghĩ biện pháp thừa lúc hỗn loạn lấy trộm. May mà ta biết một con đường nhỏ từ dưới núi đi đến hậu sơn Ma giáo, chính đạo võ lâm tấn công lên núi, Hàn Nhất giáo sẽ không có nhiều người canh giữ ở phía sau, đây chính là thời cơ tốt để ta vụng trộm chuồn vào!

Người nào đối xử tốt với ta, ta cũng sẽ đối tốt với hắn.

Tiêu Trọng Nam đối với ta rất tốt, ta đây cũng nên đối với hắn tốt một chút, chữa khỏi bệnh trạng này giúp hắn.

Ta đã suy nghĩ kỹ sau khi chữa khỏi bệnh cho hắn, nếu có một ngày hắn tìm được một người độc nhất vô nhị kia, khi đó Ma Giáo cũng bị hủy diệt, ta sẽ rời khỏi Hắc Ưng bảo an tâm đi chu du thiên hạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui