Hạ Thiển Ly không phải hài tử bị vứt bỏ?
Tần Hoài Phong kinh ngạc mà nhìn Chung Trưởng lão, lại nhìn Hạ Thiển Ly, chỉ thấy người sau nhẹ nhíu mày.
“Lời này có căn cứ gì?”
Chung Trưởng lão lại ngẩng đầu uống cạn một chén.
“Giáo chủ không nghĩ tới đi, lão Giáo chủ mà người tôn kính là tiểu nhân độc ác hại người không thể hầu hạ dưới gối của song thân.”
Hạ Thiển Ly lạnh lùng nhướng mày.
“Ít nói lời vũ nhục.”
Chung Trưởng lão ung dung cười nói:
“Nhưng lời lão hủ nói là sự thật.”
“Bản Giáo chủ không hề có loại tình cảm tôn kính với lão Giáo chủ.”
Vũ nhục là chỉ việc hiểu lầm Hạ Thiển Ly tôn kính lão Giáo chủ.
…
Chung Trưởng lão ho khan hai tiếng.
“Đúng là lão Giáo chủ đã trộm ngài khỏi bên cạnh song thân.”
Lần này Hạ Thiển Ly không lên tiếng.
Chung Trưởng lão cảm thấy có chút vắng lặng mà tiếp tục nói:
“Lão Giáo chủ cho rắng cái chết của nhi tử mình thân sinh là do song thân của Giáo chủ làm hại, cho nên lúc Giáo chủ lên ba tuổi, đã trộm Giáo chủ khỏi song thân của mình.”
Hài đồng ba tuổi sao có thể còn ký ức về lúc đó được chứ? Huống chi sau này Hạ Thiển Ly đã nhận sự giáo dục gần như là tẩy não. Đối với đoạn trống này, chỉ cần không phạm vào lẽ thường, mặc cho ai bịa đặt cũng được, cho dù là lão Giáo chủ, hay chính là Chung Trưởng lão trước mắt.
Hạ Thiển Ly lạnh lùng nhướng mày.
“Dựa vào cái gì muốn bản Giáo chủ tin tưởng ngươi?”
Chung Trưởng lão xoay xoay chén rượu, đầy thâm ý mà nhìn về phía Hạ Thiển Ly.
“Chẳng lẽ Giáo chủ chưa bao giờ có nghi vấn gì về hình xăm trên người mình?”
Hạ Thiển Ly nghiêm mặt.
Tâm Tần Hoài Phong cũng thắt lại.
Hình vẽ màu xanh giống hình xăm trên người mẫu thân hắn như đúc, quả nhiên là có bí ẩn lớn ẩn giấu bên trong. Như vậy, hắn cũng có thể biết được câu đố về thân thế của mình sao?
“Trên người phu thê lão Giáo chủ không hề có hình xăm nào, cho nên kia tự nhiên không phải là phu thê lão Giáo chủ tự mình xăm lên cho Giáo chủ. Hình xăm kia, là song thân của Giáo chủ tự mình xăm lên cho Giáo chủ khi còn nhỏ.”
Ánh mắt Hạ Thiển Ly trầm xuống.
“… Là ai?”
Chung Trưởng lão lại khoan thai mà xoay chén rượu một chút.
“Nếu Giáo chủ thẳng thắn đáp ứng lão hủ buông tha cho Vu Trưởng lão, lão hủ tự nhiên sẽ nói.”
Trường kiếm lóe lên hàn quang chỉ thẳng về phía trước.
“Ngươi là đang ra điều kiện với bản Giáo chủ?”
Nhưng Chung Trưởng lão lại coi như không thấy mũi kiếm sắc nhọn trước mắt, cúi đầu tiếp tục rót rượu.
“Lão hủ tuổi tác đã cao, sao còn sợ chết?”
Hai người yên lặng giằng co.
Tần Hoài Phong bỗng giật giật bả vai, bất chợt đi đến bên cạnh Chung Trưởng lão.
“Giáo chủ, nếu không cù cho lão buồn?”
“…”
Chung Trưởng lão ho khan hai tiếng, cúi đầu uống rượu.
Hạ Thiển Ly tức giận trừng mắt liếc Tần Hoài Phong một cái.
“Ngươi có thể nói ý kiến nào có ích một chút được không hả?”
Tròng mắt Tần Hoài Phong hơi chuyển.
“Báo quan?”
“… Báo quan cái gì?”
Tần Hoài Phong nhìn lướt qua Hạ Thiển Ly một lần từ đầu đến chân.
“Báo hắn vô lễ với Giáo chủ.”
“…”
“Mà ta chính là anh hùng cứu mỹ nhân.”
“…”
Mũi kiếm của Hạ Thiển Ly lệch qua.
….
Tần Hoài Phong cười gượng, cúi đầu yên lặng lui về phía bên cạnh Hạ Thiển Ly.
Hạ Thiển Ly coi như mình không nghe thấy gì cả, lại chuyển mũi kiếm về phía Chung Trưởng lão:
“Nếu bản Giáo chủ đáp ứng tha cho Vu Trưởng lão tội chết, ngươi liền nguyện ý nói ra sao?”
Chung Trưởng lão gật đầu.
“Vậy bản Giáo chủ đồng ý với ngươi.”
Hạ Thiển Ly nói vô cùng nhẹ nhàng.
Tần Hoài Phong biết Hạ Thiển Ly đê tiện, hơn nữa còn là loại đê tiện đến đường hoàng rõ ràng, hợp tình hợp lý, bá đạo ngang ngược. Chung Trưởng lão chăm sóc Hạ Thiển Ly từ nhỏ đến lớn, tự nhiên cũng biết.
“Chờ đến lúc ấy Giáo chủ tha cho Vu Trưởng lão rồi nói sau.”
Với năng lực của Hạ Thiển Ly, đám người Vu Trưởng lão muốn làm phản tự nhiên là lấy trứng chọi đã, điểm ấy vào trận chiến lần trước đã có thể nhìn ra. Hiện tại Vu Trưởng lão thảm bại là việc trong dự tính. Chung Trưởng lão muốn chính là sau khi Hạ Thiển Ly bắt được Vu Trưởng lão thì, có thể bỏ qua cho Vu Trưởng lão.
Hạ Thiển Ly không vui mà nhíu mày.
Sắc mặt Chung Trưởng lão không chút thay đổi, tiếp tục uống rượu.
“Không biết Giáo chủ có đáp ứng hay không?”
Hạ Thiển Ly cũng không gật đầu.
“Bản Giáo chủ tự nhiên có biện pháp bức ngươi nói ra.”
Câu đố một đời đổi lấy một phản đồ của Ma giáo, trong mắt Hạ Thiển Ly đã quen với thân phận bị vứt bỏ hơn hai mươi năm, thật sự là không đáng giá.
Đàm phán thất bại, Chung Trưởng lão thở dài.
“Chỉ sợ Giáo chủ không thể bắt được lão hủ về.”
Hai đại cao thủ ở đây, nhưng lại không thể bắt được một lão ông đầu bạc. Lời này quả thực là cuồng vọng.
Vẻ mặt Hạ Thiển Ly đột nhiên thu lại, rút kiếm đâm về phía trước, lại cảm thấy toàn thân nặng nề. Tốc độ vung kiếm giảm bớt, Chung Trưởng lão nghiêng người qua né được kiếm của Hạ Thiển Ly, thi triển khinh công, lùi về phía sau một khoảng.
Đồng thời dưới ánh trăng có tia sáng lạnh lóe lên. Ngân châm nhỏ xíu gần như trong suốt bay thẳng tắp về phía hai người Hạ Thiển Ly. Tần Hoài Phong không chút suy nghĩ, ôm Hạ Thiển Ly vào trong lòng.
Có điều cho dù khinh công của hắn có thể tránh đi rất nhanh, cũng không thể hoàn toàn tránh thoát hết được ngân châm lao đến như vũ bão. Mấy thanh châm dài mảnh vẫn đâm vào trong cánh tay hắn.
Hạ Thiển Ly ngạc nhiên mà nhìn về phía Tần Hoài Phong đang ôm y.
“Ta không sao.”
Tần Hoài Phong dùng nội lực bức ngân châm ra, cười đưa tay cho Hạ Thiển Ly nhìn.
Vẻ mặt của Hạ Thiển Ly lúc này mới hơi hơi dịu đi.
Là y sơ ý. Dù sao đó cũng là người nhìn y lớn lên từ nhỏ.
“Có độc?”
Tần Hoài Phong nâng ngân châm lên giơ về phía Chung Trưởng lão.
Chung Trưởng lão cười lắc đầu.
“Sẽ chỉ làm thiếu hiệp choáng ngất.”
Tần Hoài Phong day day cái đầu có chút váng vất, khẽ cười nói:
“Ta biết mà.”
Có thể nhìn ra được người này cũng sẽ không làm hại Hạ Thiển Ly.
“Mùi hoa sao?”
Lúc này Hạ Thiển Ly đột ngột mở miệng.
Tần Hoài Phong gật đầu.
Lúc đến đây, bọn họ đã ngửi thấy mùi hoa nồng đậm đến mức có chút không bình thường ở xung quanh, nhưng Hạ Thiển Ly vẫn không chống không đỡ mà tiếp tục đi về phía trước, cho nên hắn cũng tiếp tục đi theo về phía trước.
Tuy rằng ngoài miệng nói không tin tưởng, nhưng trong lòng vẫn ẩn ẩn mang theo chút tin tưởng. Hạ Thiển Ly như vậy quả thực khiến hắn đau lòng.
Có điều hiện tại hai người đã vì trúng độc mà không thể hành động tự nhiên, xem ra thực sự không thể bắt được Chung Trưởng lão.
Chung Trưởng lão ôm quyền.
“Thứ cho lão hủ mạo muội. Giáo chủ, sau này sẽ…”
Câu nói kế tiếp lại dần dần vô lực.
Hai mắt Chung Trưởng lão mở to nhìn về phía hai người Tần Hoài Phong, sau đó lại nhìn về phía chén rượu trên bàn.
Tần Hoài Phong tươi cười chân thành gật đầu nói:
“Loại chuyện như dùng độc này cũng không phải chỉ lão tiền bối mới có thể làm được.”
“Cũng… phải…”
Chung Trưởng lão nói xong liền chậm rãi ngã xuống đất ngất đi.
Hạ Thiển Ly nhìn lướt qua Chung Trưởng lão nằm trên mặt đất, ánh mắt có chút phức tạp.
“Giáo chủ?”
Tần Hoài Phong mỉm cười cầm tay Hạ Thiển Ly.
Hạ Thiển Ly thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói:
“Cho nên ngươi mới có thể bất chợt chạy qua đó nói bậy nói bạ sao?”
Tần Hoài Phong gật đầu:
“Ta không thể tin lão.”
Hạ Thiển Ly không nghi ngờ, liền để cho hắn hoài nghi đi, cho nên vừa rồi hắn mới có thể chạy qua để dời đi lực chú ý của Chung Trưởng lão, nhân cơ hội này hạ dược trong chén rượu.
Hạ Thiển Ly hạ mắt, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay bị ngân châm đâm trúng của Tần Hoài Phong.
“Đau không?”
Tần Hoài Phong cười khổ lắc đầu.
“Không, có chút choáng váng, cho nên làm phiền Giáo chủ cõng ta về.”
“Yên tâm, bản Giáo chủ sẽ ôm ngươi về.”
“…”
Trên đường ngồi trên xe quay về, Tần Hoài Phong đã dùng nội lực bức hết dược trong cơ thể ra ngoài, nhưng khi về đến cửa của khách ***, Hạ Thiển Ly vẫn rất tự nhiên đưa tay về phía hắn.
Tần Hoài Phong ho khan.
“Giáo chủ, ta đã không còn việc gì, không cần ôm.”
Hạ Thiển Ly lại càng nghiêng mình lại gần.
“Ngươi vì bản Giáo chủ nên mới bị thương, không cần quá khách khí.”
Mỗi khi Hạ Thiển Ly hiếm có được một lần mà chu đáo với hắn, Tần Hoài Phong đều đau lòng oán trách Hạ Thiển Ly bình thường giống như một bà cô xấu tính đáng ghét bắt nạt mình.
Tần Hoài Phong lại ho khan.
“Giáo chủ, nếu như ta nói tuyệt không cảm kích sự chu đáo của Giáo chủ, sẽ khiến Giáo chủ giận sao?”
Hạ Thiển Ly nheo hai mắt lại.
“Bản Giáo chủ không muốn lấy oán trả ơn.”
“…”
Vì thế hắn vẫn bị Hạ Thiển Ly ‘dịu dàng chu đáo’ mà ôm vào phòng, dưới ánh mắt nhìn theo của đám người Cơ Trưởng lão.
Dọc một đường đi, Tần Hoài Phong yên lặng quên đi chuyện hôm qua mình ôm Hạ Thiển Ly lướt xuống lầu, sau đó lại cảm thán tâm nhãn nhỏ như kim của Giáo chủ Ma giáo này, đều đã đến mức độ khiến người khác phải hộc máu.
Trong phòng, Hạ Thiển Ly đặt Tần Hoài Phong lên giường, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Về sao không được chắn trước mặt bản Giáo chủ nữa.”
Trên gương mặt trắng nõn như ngọc hiện lên vẻ tái nhợt không còn chút máu.
Tuy rằng kiên trì ôm hắn đi vào là xuất phát từ việc muốn ý muốn tranh giành, nhưng chiếm hơn nửa sức nặng trong đó đúng là lo lắng cho thân thể của hắn.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Tần Hoài Phong mỉm cười kéo tay Hạ Thiển Ly qua.
“Giáo chủ quả nhiên là thần võ, có thể đảm bảo toàn bộ đao kiếm ám khí đều là lao đến từ phía sau.”
“… Làm sao có thể?”
“Vậy làm phiền Giáo chủ, lần sau bị tập kích trực diện thì nên nhanh chóng xoay người sang chỗ khác.
Cái nhìn chằm chằm của Hạ Thiển Ly liền lạnh đi.
Tần Hoài Phong mỉm cười ôm chặt lấy Hạ Thiển Ly.
“Đó chỉ là phản ứng tự nhiên của thân thể. Ta không thể nào không lên chắn.”
Lý trí không níu giữa nổi tâm đã sớm rơi vào tay giặc.
Lúc này hai người gần gũi đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Tầm mắt giao nhau, đôi môi rất tự nhiên mà dán lên nhau.
Sau khi chấm dứt nụ hôn sâu triền miên, Hạ Thiển Ly bình tĩnh nhìn Tần Hoài Phong, thấp giọng nói:
“Bản Giáo chủ không muốn mất ngươi một lần nữa.”
Biết rõ ngân châm không thể đoạt được tính mạng của Chưởng môn Thí Kiếm Môn võ công cao cường, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy Tần Hoài Phong đứng chắn trước mặt y, tâm y vẫn thắt chặt lại.
Bởi vì từng phải chịu thương tổn quá sâu.
Tần Hoài Phong nhìn ra đau xót trong mắt Hạ Thiển Ly thương tiếc mà khẽ vuốt ve gương mặt của Hạ Thiển Ly.
“Ta là một lần cũng không muốn mất ngươi.”
Hai người cùng không nói gì. Chỉ trao đổi ánh mắt, tình ý tràn đầy.
Một lúc lâu sau, Tần Hoài Phong mở miệng.
“Giáo chủ rất để ý đến thân thế của mình sao?”
Hạ Thiển Ly hạ mắt, thản nhiên nói:
“Bản Giáo chủ tương đối tò mò lão rốt cuộc là muốn bịa chuyện xưa gì cho bản Giáo chủ nghe.”
“Thực ra ta cũng biết kể chuyện.”
“… Muốn bản Giáo chủ sai người đi mua trứng gà và cà chua về không?”
Tần Hoài Phong ho khan.
“Thực ra kể chuyện cũng không tốn thể lực, không phải kể xong thì sẽ đói bụng.”
Như thế nào cũng không nói nên lời về chuyện của mẫu thân mình. Nếu hình xăm có liên quan đến huyết mạch, có phải là sẽ đại biểu cho việc hắn và Hạ Thiển Ly có quan hệ huyết thống gì không?
Nghĩ đến đây, Tần Hoài Phong có chút mờ mịt mà nhìn về phía Hạ Thiển Ly.
Bạch y thắng tuyết, tóc đen như mực, đôi mắt sáng rực, toàn bộ mọi thứ của người này ở trong mắt hắn đều đẹp đến mức khiến lòng người say đắm. Việc đoạn tụ cũng có thể cho qua, quan hệ máu mủ thì có gì phải ngại?
“Còn váng vất?”
Bàn tay có chút lạnh như băng nhẹ nhàng chạm lên trán hắn.
Tần Hoài Phong nhẹ nhàng bắt lấy tay của đối phương, hôn lên mu bàn tay trắng nõn như ngọc một cái.
“Say.”
Tia sáng trong mắt Hạ Thiển Ly càng lộ vẻ nhu hòa.
“Bản Giáo chủ không muốn cứ tiếp tục kéo dài như vậy.”
Tần Hoài Phong chớp chớp hai mắt.
“Đừng tranh luận vấn đề ai trên ai dưới nữa. Tất cả thuận theo tự nhiên đi, thế nào?”
Một màn vừa rồi mới khơi lên vết thương cũ trong lòng Hạ Thiển Ly, khiến y mãnh liệt muốn có được thứ gì đó.
Tần Hoài Phong nhất thời cảm thấy trong lòng vừa chua xót lại vừa ngọt ngào.
“Tuân mệnh, tất cả xin nghe theo lời nói của Giáo chủ.”
“Vậy ngoan ngoãn nằm xuống đi.”
“… Giáo chủ vừa mới nói là thuận theo tự nhiên.”
“Được rồi được rồi. Tiếp tục tranh cãi thì sẽ lại quay lại vị trí ban đầu.”
“Đúng vậy, đều là ngại nước quá trong.”
“…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...