Giáo Chủ Của Chúng Ta Bị Heo Ủn
Vì vậy.
“Chát” một tiếng, Tiểu vương gia lại bị một bạt tai.
Nhưng cả người Giáo chủ hư thoát vô lực, một bạt tai này cũng không có âm thanh.
Nhưng Tiểu vương gia mặt dày vẫn là bụm mặt đáng thương: “Không tha thứ thì không tha thứ đi, ngươi chịu đến xem ta, ta đã rất vui rồi.”
Giáo chủ không thích nhìn bộ dạng này của hắn, quay đầu khép mắt.
Nhất thời bầu không khí có chút khô khốc.
Tiểu vơng gia ôm chặt người trong ngực mình, ôn nhu nói: “Bảo bối, ta rất nhớ ngươi.”
Giáo chủ không đáp.
Tiểu vương gia tiếp tục nói: “Lúc trước là ta không đúng, chỉ lo bản thân đạt được mục đích, không màng người khác sẽ có cảm tưởng gì. Lại càng không biết loại cách làm này dùng ở trên người người trong lòng mình sẽ khiến cho quan hệ của chúng ta trở nên hỏng bét. Ngươi không tha thứ ta, chính là…”
Lại thở dài một hơi, lộ ra bản tính: “…Nhưng… được rồi, kỳ thật ta vẫn hy vọng ngươi có thể tha thứ ta, ta còn muốn cùng ngươi đi một quãng đường thật dài thật dài, muốn cùng ngươi cùng ăn cùng ở thân mật khăng khít, sinh thời cùng ngủ sau khi chết cùng huyệt.”
Giáo chủ: “….”
“Nếu ngươi nguyện ý, ta còn phải Thập lý hồng trang*, cưới ngươi vào cửa. Tương lai toàn bộ việc lớn nhỏ đều do ngươi tính toán, ngươi nói hướng đông ta tuyệt đối không dám đi hướng tây.” Nói xong trong lòng dâng lên ủy khuất: “Bớt cho ngươi cảm thấy chúng ta không danh không phận ngủ với nhau là ta chiếm tiện nghi của ngươi, là ta khinh nhục dâm loạn ngươi… Ta thật oan uổng a! Rõ ràng là người âu yếm ngày ngày ở bên cạnh, ta cầm giữ không được a!”
(*十里红妆: một loại tập tục kết hôn ở phía Đông Chiết Giang, sử dụng của hồi môn đầy đủ mọi thứ; từ giường chiếu giường đệm gia cụ đến kim chỉ (mọi thứ đều có màu đỏ.), do đó đội ngũ đưa của hồi môn xếp hàng dài mười dặm. Để hình dung của hồi môn phong phú.)
Giáo chủ: “…”
Những lời buồn cười này khiến người ta nghe không vô, y muốn mau chóng đứng lên chạy trốn khỏi nơi hỗn loạn này.
Vừa giãy giụa một cái hai chân liền mềm nhũn, quỳ rạp xuống. Tiểu vương gia thức thời dĩ nhiên là yên lặng trở mình phủ lên.
“Ngươi làm gì!” Giáo chủ vừa sợ vừa giận.
Tiểu vương gia nắm lấy vòng eo mềm dẻo của Giáo chủ, đỡ vật kia của mình nhắm vào huyệt nhỏ khép mở ướt đẫm đỏ bừng kia.
Yết hầu chuyển động, thành thật nói: “Vừa rồi ta đã nói, ta cầm giữ không được…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...