Trong trường học, bên ngoài sân bóng rổ tràn đầy người, tiếng thảo luận cùng tiếng thét chói tai không dứt bên tai.
"Yeahhhhhhhhhhh"
Một nam sinh cao lớn trên trán mang đai đen nhảy lên ném một cú bóng ba điểm khiến không khí tại hiện trường nóng lên.
Không biết còn tưởng rằng phải người nào có danh tiếng đến trường học tổ chức fan meeting.
"Người ném rổ kia có phải tân sinh năm nay?"
"Chính là hắn, ngày đầu tiên khai giảng đã đánh lão đại lớp 3, một chút việc cũng không có, ngay cả giáo viên cũng không quản, rất có bối cảnh."
"Đều nói nam sinh phát dục chậm, gia hỏa này ăn phải kích thích sao, cao như vậy."
"Tôi khi nào mới có thể cao như vậy a."
"Nằm mơ đi."
Ngoài sân trừ bỏ nhóm nữ sinh, còn có không ít nam sinh cũng đến góp vui.
Giờ này khắc này bọn họ vừa hâm mộ vừa ghen tị nhìn tiêu điểm của toàn trường.
"Than thở tức giận cái gì, phải thở dài cũng là Tiểu Hứa Niên của chúng ta a.
Niên Niên vóc dáng nhỏ mặt còn có thịt, về sau tìm bạn gái không phải giống mẹ hắn thì chính là giống chị hắn."
"Thiếu đạo đức a, Niên Niên chỉ là phát dục chậm, về sau khẳng định còn có thể lớn lên."
"Phải không, Hứa Niên?"
Giữa đám nam sinh này có một cậu nhóc dáng vẻ phá lệ trắng nõn.
Vóc dáng không cao, hơn một mét năm, khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn mập mạp rất đáng yêu, người chung quanh đều thích véo mặt cậu.
Mấy người nói chuyện này là bạn sơ trung của Hứa Niên.
Ngày thường chơi cùng nhau vừa tổn hại lại nuông chiều, Hứa Niên bởi vì dáng vẻ xinh đẹp non nớt nhất thường thường trở thành bàn đạp để bọn họ tìm kiếm sự tự tin.
Hiện tại mấy miễn cưỡng vừa qua một mét bảy bị dáng vẻ cao lớn đẹp trai của nam sinh trên sân bóng rổ đả kích rất không tự tin, vì thế một đám bắt đầu trêu chọc cậu.
"Các cậu thật chua, tớ khẳng định sẽ tiếp tục cao lên."
Bị mọi người vây quanh ở giữa trêu chọc nam sinh vóc dáng nhỏ lơ đễnh mở miệng.
Ánh mắt lại dính sát vào thân ảnh cao lớn trên sân bóng rổ kia.
Thật đẹp trai a, về sau có thể làm bạn trai mình thì tốt rồi.
"Niên Niên a, cậu cho dù ghen tị cũng không nên dùng ánh mắt cơ khát của như vậy nhìn chằm chằm học đệ đi."
Ánh mắt Hứa Niên thật sự quá mức càn rỡ, các thẳng nam bên cạnh tuy rằng cảm thấy không ổn nhưng lại không biết không đúng chỗ nào, liền nghĩ do cậu ghen tị người ta vừa cao vừa đẹp trai.
"Ai ghen tị, tớ muốn cùng hắn kết giao bạn bè."
Mắt thấy nhân vật chính của tiêu điểm một chút cũng không quay đầu nhìn hiện trường 'người xem', vô tình xoay người rời khỏi sân thể dục.
Hứa Niên vội vàng gạt tay người bên cạnh mở ra khoảng trống đuổi theo.
Mấy bạn học thẳng nam như hòa thượng không bắt được ý nghĩ, mắt thấy tiểu Hứa Niên chân ngắn chạy nhanh, ở phía sau tốt bụng nhắc nhở: "Niên Niên, cậu cẩn thận bị đánh!"
Hứa Niên của lớp 8 chân thật sự quá ngắn, Tưởng Viêm bước chân vừa lớn vừa nhanh, cậu đuổi theo ra khỏi sân thể dục mới đuổi kịp.
"Cái kia, xin chào.
Tôi là Hứa Niên, là học trưởng năm hai.
Cậu chơi bóng thật đẹp trai a, tôi muốn cùng cậu kết giao bạn bè."
Hứa Niên đưa tay sờ soạng trán, giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, một bên mở miệng lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ đáng yêu, nói xong giơ nước trong tay đưa qua.
Tưởng Viêm vẫn là lần đầu tiên bị nam sinh dùng loại ánh mắt này nhìn, nếu không phải trên người đối phương mặc đồng phục, còn tưởng rằng là học sinh tiểu học nào đó đi nhầm.
Hắn cũng không muốn tốn công phu đối phó 'tên nhóc', vì vậy lãnh khốc cự tuyệt: "Tôi đối với nam nhân không có hứng thú."
"Tôi chính là muốn cùng cậu kết giao bạn bè."
Hứa Niên tựa hồ trời sinh không hiểu cái gì tên là nản lòng, bị cự tuyệt cũng vẫn giữ vẻ mặt đáng yêu cười cười, như đứa trẻ lớn lên trong ánh mặt trời ấm áp, không hiểu ưu sầu.
Tưởng Viêm nhìn 'bạn nhỏ' tự xưng học trưởng nhưng đầu chỉ tới ngực mình này, mặt không chút thay đổi tiếp nhận nước sau đó quay đầu rời đi.
Hứa Niên đứng tại chỗ mắt sáng nhìn bóng dáng cao lớn đẹp trai của hắn, vừa mới chuẩn bị nắm tay chúc mừng, chỉ thấy nam sinh kia tiện tay đem bình nước ném vào thùng rác.
Hứa Niên: "......"
"Niên Niên, buông đi.
Cho dù là nhận một đứa em trai, người ta cũng không muốn nhận người thấp như cậu."
"Lãng phí một chai nước của tôi."
"Tớ nghe nói vị em trai này tính tình thật sự bạo, mới vừa rồi không đánh cậu một trận cũng coi như là thủ hạ lưu tình."
"Về sau đừng xúc động như vậy, lại xúc động bình nước kia chính là kết cục của cậu."
Bốn năm sau, kỳ nghỉ hè sau khi kết thúc thi cao khảo.
Hứa Niên đã cao hơn ngày đó rất nhiều.
Đương nhiên do vấn đề gen di truyền, tuy rằng cậu kiên trì mỗi ngày đều uống sữa, cuối cùng thân cũng chỉ cao đến 169cm, thỉnh thoảng đổi đôi giày có thể đạt tới 172cm.
Trong phòng khách tràn đầy ánh mặt trời ấm áp, Hứa Niên đang thoải mái làm ổ trong sô pha, một đôi chân nhỏ trắng nõn gác lên đôi chân to của nam sinh.
Nói lại chuyện lúc trước bị cự tuyệt liền không tự giác nắm chặt tay nhỏ.
Người nghe duy nhất hiện trường rất là có lệ "ừm" một tiếng.
Hứa Niên thấy thế bất mãn bò lên, mạnh mẽ nhào vào trong lòng Tưởng Viêm, một bộ tư thế chất vấn: "Này, anh thật sự không nhớ rõ em?"
Tưởng Viêm thuần thục đưa tay ôm thắt lưng cậu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn mềm mềm giống bánh bao làm cho người ta muốn cắn một hơi này cẩn thận nhớ lại một phen, đáp: "Có chút ấn tượng."
Hứa Niên bất mãn đưa tay nắm mặt hắn: "Này, quá vô tình đi.
Sau khi bị anh cự tuyệt em bị bạn học cười nhạo thật lâu."
Tưởng Viêm đành phải dỗ cậu: "Cao hơn rồi."
Hứa Niên nghe vậy đắc ý: "Đó là đương nhiên."
Tưởng Viêm không lưu tình chút nào đả kích: "Khi đó chỉ tới thắt lưng anh."
"Cũng không thấp như vậy đi......"
Hứa Niên nghe vậy có chút chột dạ.
Cậu phát dục chậm, lúc sơ trung có một đoạn thời gian rất dài chỉ cao hơn 150cm, nam sinh trong lớp đều thích chọc cậu tìm tự tin.
Khi đó Tưởng Viêm đã phải cao một mét tám, mình sẽ không thật sự chỉ tới thắt lưng hắn đi?
Hứa Niên càng nghĩ càng cảm thấy đây là lịch sử đen tối của mình, vì thế vội vàng ngắt lời: "Quên đi quên đi, đều đã là quá khứ, chuyện trước kia cũng không cần nói ra."
Tưởng Viêm có chút bất đắc dĩ.
Việc này là ai chủ động nhắc tới.
Bất quá, chuyện Hứa Niên này hắn đích xác có chút ấn tượng, nhưng cũng không quá rõ ràng, chỉ nhớ rõ bị một nam sinh mặt giống bánh bao sữa thấp hơn mình tặng nước.
Dù sao trong trí nhớ, người từng chủ động đưa nước cho hắn, còn cãi lại nửa tiếng nói phải kết giao bạn bè cũng chỉ có một người như vậy.
"Dù sao hiện tại anh cũng là bạn trai em."
Hứa Niên ngồi ở trên bụng rắn chắc của hắn.
Cúi đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai năm đó nhất kiến chung tình vẫn luôn mong muốn mấy năm nay.
Tuy rằng Tưởng Viêm chính miệng đáp ứng cùng cậu kết giao, vẫn là có loại cảm giác không đúng.
Nam sinh đã nhuộm lại tóc về màu đen, vẫn là đầu đinh ngắn ngủn, có vẻ ngũ quan càng thêm góc cạnh, thời điểm không cười nhìn rất dữ.
Nhưng Hứa Niên chính là yêu phần hung ác không giận mà uy này.
Hai người cùng nhau một tháng, nhưng rất ít khi thân mật, phần lớn đều là cậu chủ động, Hứa Niên luôn cảm thấy Tưởng Viêm đối với mình tình cảm quá đơn thuần.
Tình yêu không lẫn tạp dục vọng không phải điều cậu muốn.
Tình yêu cậu muốn, thân thể cậu cũng muốn!
Đẹp trai như vậy mỗi ngày chỉ hôn một chút cậu đều cảm thấy đáng tiếc.
"A Viêm, em nghĩ Nhất Nhất ngô!"
Hứa Niên nghĩ gì Tưởng Viêm hiểu rất rõ, thấy ánh mắt xấu xa trên người thiếu niên liền đưa tay chế trụ cái ót tròn tròn của cậu đem người kéo xuống nhấn một cái ngăn lại môi cậu.
Hứa Niên vui mừng quá đỗi, ôm cổ người dưới thân tùy ý lửa nóng kia xâm nhập vào trong miệng mình.
_TOÀN VĂN HOÀN_.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...