Chương có nội dung bằng hình ảnh
Sở Ly lúc này mới phản ứng lại, hóa ra là muốn giăng bẫy hắn, chủ động ôm lấy bả vai Cố Lạc, nháy mắt một cái: "Đi thôi, hảo huynh đệ!"
Cố Lạc nhất thời không phản ứng kịp với tình huống này: "Hả..."
Mơ màng mà đi theo Sở Ly, hai người cùng nhau tới văn phòng của chủ nhiệm, đại mỹ nhân chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong văn phòng, thỉnh thoảng lại ngẩn đầu lên, hai mắt hung hăng trừng bọn họ một cái.
"Các em sao lại thế này? Dám ở trong lớp học xem mấy cái thứ này?" Cô lại hận sắt không thành thép mà nhìn mắt vào Sở Ly: "Sở Ly, sao lại thế này? Em sao lại cùng Cố Lạc làm mấy chuyện không đứng đắn như vậy chứ?"
Sở Ly lại có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều: "Cô Chung, bọn em ở tuổi này có nhu cầu về phương diện đó là rất bình thường."
"Nhưng mà, cũng không thể....xem thứ này trong lớp học được!" Đại mỹ nhân vẫn cứng nhắc nói lại mấy câu này, có ý muốn giữ lại chút thể diện cho Sở Ly.
Sở Ly phi thường tán đồng: "Chuyện này em tí nữa nhất định sẽ nói rõ ràng với bạn học Cố Lạc, sao có thể làm chuyện như vậy trong phòng học chứ, cách làm này của cậu ấy, cô cứ yên tâm, em nhất định ở cùng một chiến tuyến với cô!"
Cố Lạc trợn trắng mắt, tên họ Sở này quả nhiên không phải thứ tốt lành gì, hay lắm, cái nồi này lại ụp lên đầu chính mình rồi.
Đầu tiên là chủ động thừa nhận sai lầm sau đó cho thấy lập trường kiên quyết thông đồng làm bậy, Sở Ly này ra chiêu thật giỏi đấy!
Này khác gì phá hỏng mưu đồ của Cố Lạc, quả nhiên đại mỹ nhân nhìn cậu, hai mắt như sắp phun lửa: "Cố Lạc, mới vừa khai giảng xong đã không ai trị được cậu nữa đúng không? Cái thứ như này cũng dám xem ở trong lớp sao? Chờ tan học, tôi lập tức gọi điện thoại cho ba cậu!"
Cố Lạc lập tức liền héo rũ, gọi điện thoại cho ba cậu chính là đại chiêu tất thắng.
"Em sai rồi cô Chung ơi!" Cố Lạc gục đầu xuống.
Vừa rồi Cố Lạc còn giống như một con hổ chiến ý mười phần, bây giờ lập tức biến thành mèo con ngoan ngoãn, khỏi nói cũng thấy có bao nhiêu thú vị, Sở Ly không nhịn nổi, cười khẽ một tiếng.
Mèo con hung hăng mà trừng mắt nhìn hắn một cái, đôi mắt phượng kia trừng lên, giống như nhẹ nhàng cào vào đáy lòng người ta.
"Khụ!" Sở Ly ra vẻ nghiêm túc: "Cô Chung, chúng em đã nhận thức sâu sắc được sai lầm của chính mình rồi, em chủ động viết bản kiểm điểm 500 chữ."
Đại mỹ nhân nhìn dáng vẻ "Trẻ nhỏ dễ bảo" của hắn: "Được rồi, biết sai là tốt!". Sau đó nhìn thoáng qua Cố Lạc, bổ sung một câu: "Cố Lạc, ngày mai em nộp một bản kiểm điểm 2000 chữ lên đây cho tôi."
Cố Lạc không phục: "Dựa vào cái gì mà em 2000, cậu ta lại 500?"
"Ồ? Vậy 3000 chữ đi, ngày mai giao cho văn phòng, không viết thì tôi gọi cho ba em!" Đại mỹ nhân giải quyết dứt khoát.
Cố Lạc âm thầm nghiến răng, được đấy, tên chết tiệt Sở Ly này là muốn dìm cậu xuống bùn mà.
"Được rồi, em sẽ viết mà!"
Chung Tình vừa lòng gật gật đầu, ngồi trở lại ghế của mình, phất phất tay: "Được rồi, các em về phòng học đi, kiểm điểm ngày mai nộp lên."
Giáo bá cùng giáo thảo liếc nhau, một người trong mắt đầy lửa giận, một người đáy mắt vân đạm phong khinh, cùng đồng thanh nói: "Đã rõ thưa cô!"
Ra khỏi cửa văn phòng, Cố Lạc lập tức trầm mặt, vốn muốn nắm cổ áo đối phương, nhưng mà lại gặp chướng ngại về chiều cao, chỉ có thể trừng mắt nhìn Sở Ly: "Cậu mẹ nó cố ý đúng không?"
Sở Ly từ trong cổ họng tràn ra một tiếng cười khẽ: "Hửm? Không phải cậu cũng cố ý sao?"
Một tiếng "Hửm" này, còn kéo dài giọng ra, hơn nữa vốn dĩ tiếng Sở Ly đã rất dễ nghe, làm người ta nhịn không được mà ngây ngẩn.
Cân nhắc một chút, hiện tại mà đánh nhau thì chắc chắn là không ổn, vẫn là nên chờ sau này tìm cơ hội chỉnh hắn một trận, tiểu thiếu gia ủy khuất cực kỳ, ở Cửu trung cho dến giờ phút này, đen đủi của cậu đều là từ trên người hắn ta.
"Cứ chờ đấy, có ngày tôi sẽ khiến cậu phải khóc cha gọi mẹ!" Cố Lạc buông lời tàn nhẫn, bước nhanh vào phòng học.
Sở Ly bất đắc dĩ ở sau lưng nhún vai, không chút để ý cũng đi theo vào lớp.
Mới vừa ngồi xuống, Thẩm Tuyết đã tò mò hỏi: "Nghe nói cậu xem mấy thứ không lành mạnh nên bị giáo viên gọi vào văn phòng phê bình?"
Sở Ly không chút hoang mang từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển vở, ném cho Thẩm Tuyết: "Đúng vậy! Bản kiểm điểm 500 chữ này, làm phiền cậu rồi."
Thẩm Tuyết bất mãn bĩu môi: "Dựa vào cái gì mà tôi phải viết?"
Sở Ly lấy bút máy ra đưa cho cô, nhướng mày: "Không phải chứ người đẹp? Tôi giúp cậu chắn mấy cái vận đào hoa rồi mà chút chuyện này cũng không giúp tôi?"
Thẩm Tuyết cười, hiển nhiên bị từ "người đẹp" của Sở Ly lấy lòng, tiếp nhận bút máy: "Viết, tôi viết mà."
Cũng may Cố Lạc không biết, bằng không không biết sẽ phẫn nộ thành cái dáng vẻ gì nữa.
Cố Lạc phiền muộn ngồi lên ghế, ngồi phía trước cậu là mấy nam sinh, thời gian quá ngắn kỳ thật cậu còn không nhớ kỹ tên.
Mấy nam sinh cảm động nhìn cậu, ngữ khí trào dâng.
"Đồng chí Cố Lạc, cậu làm tốt lắm, Đảng cùng nhân dân sẽ không nhớ ơn cậu đã quên mình vì nghĩa lớn!"
"Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là anh em tốt khác cha khác mẹ, đồng chí Cố Lạc!"
"Cố lên! Chúng tôi vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường của cậu."
Cố Lạc kéo ghế dựa, nằm liệt trên bàn, tự châm một điếu thuốc cho mình: "Hô ~"
Cậu nhàn nhạt nhìn vài người: "Muốn cảm kích tôi đến thế à, vậy liền giúp tôi bản kiểm điểm 3000 chữ đi!"
Đinh Uyên cầm đầu phản ứng trước, móc ra di động: "Ây, anh họ à, tìm em chuyện gì vậy, à à, ok, đợi em đi ra ngoài rồi nói!"
Cố Lạc nhẹ nhàng đạp vào chân ghế của Đinh Uyên: "Lăn mẹ đi, đừng cho là tao không biết mày không có anh họ."
Ánh mắt lại nhìn nhìn mấy nam sinh còn lại, bọn họ cười cười.
"Ai! Hình như bài tập ngữ văn của tôi còn chưa làm xong đâu, tôi vẫn là đi làm bài đã!"
"Sách bài tập toán của tôi đâu ấy nhỉ, a, đây rồi! Ây dô, quả nhiên vẫn còn vài đề chưa làm xong mà!"