Giảng Viên Lạc, Em Lỡ Tương Tư Cô Rồi


Thấm thoát đã tròn một năm kể từ sinh nhật lần trước, Thẩm Tư Duệ xé lịch xong đứng nhìn ngây ngẩn.

Thời thế thay đổi, cô vậy mà cũng có lúc tự nhớ ngày sinh tháng đẻ của mình.

Như mọi năm thì tầm chiều tối Uyển Đình sẽ lôi cô đến nhà cậu ấy hoặc đến một quán nước bất kì, sau đó tổ chức ngày đặc biệt này trong sự ngạc nhiên của Thẩm Tư Duệ.

Năm nay thì khác.

Bởi vì Khiết Vân mãi mới có một ngày nghỉ, mà chị ấy đang ở cuối cấp, lại còn được Uyển Đình cưng như trứng, hứng như hoa, đương nhiên sẽ ưu tiên hơn.

Hôm qua đến trường Uyển Đình còn rối rít xin lỗi, rồi giả bộ mời cô đi du lịch cùng Khiết Vân và cậu ấy.

Mà cái điệu bộ mời đi chung nó giả trân tới không thể giả trân hơn.

Thẩm Tư Duệ có giống kẻ ngốc không? Sẽ đồng ý đi để làm bóng đèn sáng cả ngày và đêm à?
Không không, cô xin được từ chối.

Bố mẹ cô bận làm việc vất vả, ít khi nhớ mà tổ chức sinh nhật cho cô.

Thẩm Tư Duệ sớm đã quen rồi, cô mở tủ lôi ra con heo đất màu hường phấn, đập nó lấy tiền tiết kiệm, suy nghĩ xem nên đến đâu để tự thưởng mình vào hôm nay.

Cũng tại thời điểm này, ánh mắt cô va phải chiếc áo khoác màu xanh đậm, một loạt kí ức về hôm leo núi ùa về.

Đây là áo khoác của giảng viên Lạc, nhờ có nó cô mới được ngắm hoàng hôn trên đỉnh núi với tâm trạng đầy yên bình.

Cô nhóc đưa tay sờ lên thứ gây thương nhớ kia, không nghĩ tới bản thân lại quên mang trả cho cô ấy.


Cầm lấy chiếc áo khoác choàng lên người, không hiểu sao lại có chút ngại ngùng.

Mà cũng kì lạ thay, từ lúc quen biết giảng viên Lạc đến giờ còn chưa được một năm, vậy mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện.

Từ nắm tay cho đến ôm, rõ ràng cô thuộc tuýp người không thích động chạm cơ thể, sao lại thoải mái với cô ấy như thế?!
Cô nhóc cởi áo khoác ra, quyết định đem trả giảng viên Lạc trước.

Ngày còn dài, đón sinh nhật một mình cũng không vui vẻ gì.

Từ sớm bầu trời đã chuyển đen, đến lúc rời khỏi nhà mới thấy u tối thật sự, cô nhóc đảo mắt một vòng, trở lại nhà lấy theo chiếc ô, là ô giảng viên Lạc tặng.

Nhân lúc trời chưa mưa, cô chạy một mạch đến nhà ai kia.

Ấn một hồi chuông ở cổng, trong nhà lập tức có người đi ra, hai hành động này diễn ra gần như cùng một lúc.

Diêu Vận Lạc mở cửa cổng, vẻ mặt đầy ngạc nhiên, "Duệ Duệ, thật trùng hợp, tôi tính đi tìm em đây."
"Cô định tìm em?" Thẩm Tư Duệ cũng bất ngờ không kém.

"Ừ.

Hôm nay sinh nhật em mà, có lên kèo đi chơi với mấy nhóc ở lớp không?"
Cô nhóc lắc đầu, đến Uyển Đình cũng bận tình tứ với Khiết Vân, những bạn học khác chẳng ai rảnh nhớ sinh nhật của một đứa không nổi bật mấy đâu.

Diêu Vận Lạc ngừng một lúc nhìn nét mặt cô nhóc, bộ dáng bình bình như bao ngày, chứng tỏ em ấy không đặt nặng vấn đề sinh nhật.

"Có muốn đi khu vui chơi không?"
...!
Diêu Vận Lạc chở cô nhóc ra khỏi vùng, chọn những con đường vắng vẻ đầy cây xanh, khung cảnh mát mẻ thanh bình bên cửa sổ tạo nên chút gì đó thơ mộng.

Sinh nhật mọi năm Uyển Đình đều cố tình rủ thật nhiều bạn bè.

Cô nàng sợ Thẩm Tư Duệ cô đơn.

Nhưng thật ra Uyển Đình không hề biết, cô bạn mình không thoải mái đối với nơi đông người.

Năm nay Uyển Đình đi cùng Khiết Vân, người bầu bạn với cô nhóc lại là giảng viên Lạc, tự dưng sinh ra một chút khác biệt.

Mặc dù không cố ý, Thẩm Tư Duệ cũng vô thức so sánh hai người với nhau.

Quả thật thì, cô thích ở cạnh Diêu Vận Lạc hơn.

Suy nghĩ này khiến cô nhóc bối rối, quay đầu về phía cửa sổ hòng che đi nét mặt ửng đỏ.

Nhưng xui xẻo thay, đôi tai phiếm hồng đã lọt vào tầm mắt người kia.


Diêu Vận Lạc trong lòng cười khúc khích.

Ra khỏi cánh rừng mát mẻ là khu phố nhộn nhịp.

Diêu Vận Lạc tắp vào nơi vui chơi ngoài trời, nắm tay cô nhóc dẫn đi.

Nhiệt độ cơ thể Diêu Vận Lạc thấp hơn Thẩm Tư Duệ một chút, cảm nhận chênh lệch độ ấm cho tới lúc cân bằng cứ thích thú làm sao.

Được rồi Diêu Vận Lạc thừa nhận, từ khi rõ trong lòng mình có bé con, cái nắm tay cũng trở nên diệu kì.

Cái này gọi là...!người tình trong mắt hoá Tây Thi chăng?
"Em muốn chơi cái nào? Trò chơi hành động hay nhẹ nhàng?"
Diêu Vận Lạc vừa nhìn danh sách trò chơi vừa hỏi.

Thẩm Tư Duệ cúi đầu ngây người quan sát bàn tay.

"Có trò chơi cảm giác mạnh không?" Giấu bàn tay ra sau lưng, cô nhóc trấn áp tâm tình đang dậy sóng.

Diêu Vận Lạc lướt mắt nhìn một lần nữa, sau đó đi trước dẫn đường Thẩm Tư Duệ.

Trò tàu lươn siêu tốc này tuy quen thuộc nhưng không bao giờ chán.

Còn nhớ lần cuối cô ấy đi, tàu thiết kế chỉ đủ một người ngồi.

Bây giờ công nghệ phát triển, một toa đủ cho hai người chen chúc.

Thẩm Tư Duệ muốn ngồi cuối, Diêu Vận Lạc lại khuyến khích ngồi đầu.

Chơi cho đáng đồng tiền, ở đầu tàu trải nghiệm khó nói lắm.

Diêu Vận Lạc là thiên tài trong việc thuyết phục, nói ít câu cô nhóc liền đồng ý.


Hai người ngồi vào ghế, anh quản lý trò chơi kéo thanh chắn an toàn xuống.

"Sợ không?" Diêu Vận Lạc liếc mắt sang, nở nụ cười tao nhã.

Cô ấy đang suy nghĩ một tí nếu bé con sợ quá liệu có nép vào ngực mình không.

Lúc ấy cô ấy sẽ một choàng tay qua vai, mang lại cảm giác ấm áp cho cô nhóc.

"Em không.

Trò này vui lắm." Ngược lại Thẩm Tư Duệ dường như rất phấn khích, cô nắm lấy thanh an toàn, hí hửng đáp lời.

Chuyến tàu bắt đầu khởi động, chầm chậm lên cao, sau đó lao nhanh xuống dưới.

Tiếng la hét từ phía sau dội lên, tiếng cười hết mình của người bên cạnh, Diêu Vận Lạc hơi tựa người ra sau, nắm lấy bàn tay cô nhóc.

Đợi khi tàu lượn lên cao một lần nữa, cô ấy nói to: "Một hai ba cùng nhau la lên.

Aaaaa..."
Đôi tay được phủ bởi một lớp mát lạnh, Thẩm Tư Duệ ngây người một lúc, sau đó cười rộ lên, hoà cùng tiếng hét giảng viên Lạc.

"Aaaaaaa..."
Hét lên kích thích cảm giác sảng khoái, càng hét càng thích.

Sao Thẩm Tư Duệ không nhận ra, tàu lượn siêu tốc vui như thế!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui