Tiết trời đã vào đông trí, trên đường phố mọi vậy đều có vẻ tiêu điều, thứ nhiều nhiều sắc thái nhất có lẽ là đủ các loại kiểu dáng áo lông vũ.Giang Tuệ Nguyệt bước ra từ phòng khám, cô nắm chặt áo khoác trên người.
Giang Tuệ Nguyệt cực kì ghét mùa đông, bởi vì phải mặc quá nhiều quần áo, chúng khiến cho cô không thở nổi.
Hôm nay là ngày cuối tháng, Giang Tuệ Nguyệt đi tái khám, những ngày như vầy, cô cũng đã trải qua rất nhiều năm.
Nhưng để nói cụ thể là bao nhiêu năm thì Giang Tuệ Nguyệt lại không nhớ được, bởi vì tác dụng phụ của thuốc khiến cho trí nhớ của cô ngày càng suy yếu.Mới vừa rồi, bác sĩ tâm lí của cô muốn cô nghỉ ngơi một thời gian.“ Có phải áp lực do công việc rất lớn không ? Tình trạng đau đầu của cô ngày càng nghiêm trọng hơn trước.
Tôi kiến nghị cô nên nghỉ ngơi một thời gian để giảm áp lực.”Mỗi lần Giang Tuệ Nguyệt đến tái khám, anh ta đều kêu cô nghỉ ngơi, cô dập điếu thuốc, bĩu môi nói :” Có lẽ là tôi nhiều tiền quá không có chỗ tiêu xài thì phải, cho nên mới có việc tháng nào cũng tới đây nghe anh nói lời vô nghĩa như thế này .”Mặc dù cô chế diễu anh ta, hay hoài nghi độ chuyên nghiệp của anh ta thì cô vẫn đều đặn mỗi tháng tới phòng khám và chưa bỏ lần nào.Bởi vì mỗi lần đến phòng khám, nhìn thấy hoa đỗ quyên nở đỏ rực khiến cho cô cảm thấy an toàn.Nhưng mà thời tiết hiện tại rất lạnh, hoa đỗ quyên cũng điêu tàn đi rất nhiều, nhìn dàn đỗ quyên trụi lủi cành lá Giang Tuệ Nguyệt lại cảm thấy không thoải mái Về đến nhà, Giang Tuệ Nguyệt rót một ly nước ấm, cô mở iPad ra, gần đây có một bộ phim Mỹ khá hot, cô xem review thấy cũng ổn , nên bây giờ đang xem tập đầu.Xem phim điện ảnh có lẽ có thể giảm đi một chút áp lực, mà đây cũng là do vị bác sĩ gà mờ kia kiến nghị.“ Trước tiên cô nên để công việc qua một bên, hãy đem lực chú ý chuyển đến những sinh hoạt thường ngày.” Anh ta rất nhiều lần cường điệu như vậy.Nhưng đối với Giang Tuệ Nguyệt mà nói, công việc là một phần cuộc sống của cô, cô không có nhiều bạn bè, mà cô cũng không có sở thích gì, thứ duy nhất khiến cho cô có cảm giác bản thân đang tồn tại có lẽ chỉ có công việc.
Bất tri bất giác Giang Tuệ Nguyệt đã xem được hai tập, cốt phim cũng tạm được.
Cô với tay tháo kẹp tóc, rồi nằm ngã vào trên sô pha, cô tính sẽ xem hết bộ phim này để vượt qua được buổi chiều nhàm chán hôm nay.Chẳng mấy chốc trời đã tối, đặc biệt là trời mùa đông, mặt trời xuống núi sớm hơn các mùa khác.
Giang Tuệ Nguyệt đứng lên bật đèn, cả căn phòng chỉ có chút ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình iPad.Cùng lúc này , di động của Giang Tuệ Nguyệt bỗng đổ chuông, là người bạn tốt duy nhất mà cô có gọi tới.
Giang Tuệ Nguyệt nhấc máy .“Hôm nay cậu đã đi tái khám chưa?” Phương Hỉ Mẫm hỏi.“Mình đi rồi.”“ Vậy có đỡ hơn không?”Giang Tuệ Nguyệt cười cười :” Cậu đoán thử xem.”“ Vậy cậu cũng không cần quá tiêu cực.”“ Lần nào mình đi cũng đều nghe anh ta nói mấy lời sáo rỗng, vậy mà lần nào mình cũng có thể chịu đựng nghe đến cuối.”“ Bây giờ rất nhiều người đều có mộ chút vấn đề về tâm lí, cậu không cần quá bi quan.” Phương Hỉ Mẫm nói.“Đêm nay cậu có rảnh không?” Giang Tuệ Nguyệt nói sang chuyện khác.“Hiện tại?”“Ừm.”“Có lẽ là không được rồi.”Phía đầu dây bên kia có giọng nam truyền tới, Giang Tuệ Nguyệt liền hiểu rõ.
Cúp điện thoại, đột nhiên ngoài cửa bị gõ vang, không cần nhìn Giang Tuệ Nguyệt cũng biết là hàng xóm cách vách đã về.
Nhà họ có một đứa con trai khoảng 7-8 tuổi, mỗi lần đi qua nó đều phải gõ vào cửa nhà cô.
Cô cũng có nói với họ hai lần rồi, lần nào hai vợ chồng ấy cũng ở trước mặt cô răn dạy lại con trai, nhưng có vẻ cũng không thay đổi được gì.Có lần cô còn than phiền với Phương Hỉ Mẫm về việc này:” Mình bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mua nhà, mà thật là khiến người bực mình mà.”Phương Hỉ Mẫm không cho là đúng :” Cậu mà muốn ở nơi tuyệt đối yên tĩnh thì chỉ có thể mua biệt thự.”Bị bạn tốt chọc trúng chỗ đau, Giang Tuệ Nguyệt không còn lời gì để nói.Trong nhà lại yên lặng, yên lặng đến mức chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình.
Giang Tuệ Nguyệt đứng dậy cô muốn đi ra ngoài một chút.Thay quần áo, lại trang điểm nhẹ, lúc tô son bởi vì nóng vội mà cô lỡ tô ra ngoài môi một chút.“Thật là dơ.” Giang Tuệ Nguyệt nhìn gương nói nhỏ một câu.Bỗng đầu cô nhâm nhẩm đau, cô hít sâu một hơi, cố ổn định lại cảm xúc, rồi lấy giấy lau chỗ bị lem.Giang Tuệ Nguyệt không lái xe đi, bởi vì cô muốn đi uống rượu, mà đại khái là đêm nay cô cũng không muốn về nhà, tốt nhất là có thể trắng đêm điên cuồng.
Đa số thời gian cô đều hưởng thụ sự cô độc, nhưng mà luôn có những lúc cô muốn bị mọi người vây quanh.Mà quán bar là nơi có phí tổn thấp nhất để cô hưởng thụ một chút náo nhiệt.Từ nhà cô tới quán bar cũng không xa.
Mà hiện tại lại là giờ cao điểm , xe cộ trên đường xếp thành hàng dài.
Gió lạnh thổi tới, Giang Tuệ Nguyệt thở dài, thời tiết lạnh đến nỗi chỉ cần mở miệng liền có khói, cũng không biết vừa nãy cô nghĩ gì trong đầu, cư nhiên lại mặc váy đi ra ngoài.Giang Tuệ Nguyệt vào quán bar có tiếng nhạc lớn nhất, bởi vì còn khá sớm nên cô ngồi ở quầy bar gọi một ly rượu.Vừa mới ngồi xuống không lâu, đã có một người đnaf ông đi tới chỗ Giang Tuệ Nguyệt, cô liếc mắt một cái, lắc đầu :” Tôi đang đợi người.”“ Lần đầu tiên tới chơi hả mỹ nữ?” Hắn ta đặt tay lên vai cô hỏi.Giang Tuệ Nguyệt buông chén rượu, quay đầu nhìn anh ta, trên mặt cô đầy khinh miệt :” Tôi đang đợi người, anh nghe không hiểu sao?”Rốt cuộc hắn ta cũng chịu đi, nhưng mà Giang Tuệ Nguyệt cũng không còn hứng uống rượu nữa, cô chán ghét mà phủi phủi chỗ mới bị tên kia chạm vào.Giang Tuệ Nguyệt lớn lên xinh đẹp, mà cô còn ngồi một mình cho nên hấp dẫn một đám đàn ông đến gần, sau khi cự tuyệt hết lần này đến lần khác, cô tính uống nốt chén rượu trong tay rồi đi về.Bỗng ghế bên cạnh có người ngồi xuống, Phương Hỉ Mẫm gõ gõ mặt bàn :” Cho tôi một ly.”Giang Tuệ Nguyệt thấy là cô:” Không phải vừa nãy cậu kêu không rảnh ?”“ Bận xong rồi.”Cô nhìn quanh bốn phía :” Không có người thích hợp ??” Giang Tuệ Nguyệt lắc đầu :” Đêm nay cậu có hoạt động ??”“Ừm.” Phương Hỉ Mẫm làm ở một công ty quản lý người mẫu quốc tế, những lúc bận rộn lên chẳng thể phân biệt ngày đêm, trên mặt cô trang điểm đậm , cô mới từ địa điểm tổ chức hoạt động chạy tới, uống một ngụm rượu, Phương Hỉ Mẫm nhẹ nhàng thở ra :” Đổi chỗ khác ?”“ Thôi.” Giang Tuệ Nguyệt nói :” Bên ngoài lạnh lắm.”Trên người Phương Hỉ Mẫm cũng chỉ mặc một chiếc váy body, tôn lên dáng người quyễn rũ của cô, Giang Tuệ Nguyệt thật sự phục cô ấy, bởi vì nhiệt độ xuống gần 0 độ mà cô ấy vẫn có thể mặc như vậy được.“ Lạnh cái gì, chẳng phải đàn ông có thể mang tới ấm áp cho cậu sao.” Cô đưa điện thoại tới trước mặt Giang Tuệ Nguyệt :” Gần đây công ty vừa mới kí hợp đồng với mấy tiểu thịt tươi, cậu nhìn xem coi có thích ai không.”Giang Tuệ Nguyệt bật cười, cô liếc mắt một cái:” Đều được.”“Đúng không, mình cũng cảm thấy lần này khá tốt, lần trước kí cũng chỉ có một người là hợp mắt, đúng rồi, lần trước cậu cùng hắn…”“”Anh ta không được.”“”Là lỗi của mình.” Phương Hỉ Mẫm chạm cốc với cô, hai người liếc nhau, hiểu ý mà cười.“À mà , bác sĩ tâm lí của cậu thật ra nhìn cũng không tồi.” Phương Hỉ Mẫm nói sang chuyện khác.Giang Tuệ Nguyệt nhớ tới gương mặt của anh ta, nói :” Cậu có thích không, để mình giới thiệu cho.”“ Để nói sau đi.” Phương Hỉ Mẫm chống cầm, hai mắt cô nheo lại :” Nhìn anh ta có vẻ là loại hình cậu thích, mà cậu cũng tiếp xúc với anh ta nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu không muốn thử phát triển mối quan hệ xem sao ?”“ Mình ở trước mặt anh ta giống như là một người đang khoả thân vậy.” Giang Tuệ Nguyệt nóiLại có một người đàn ông đến gần, hai người liền im lặng.“Chúng ta có phải hay không đã gặp nhau ở đâu đó rồi??” Anh ta hỏi.“ Đây chính là cách làm quen từ 20 năm về trước ….” Phương Hỉ Mẫm cười nhạo một tiếng, Giang Tuệ Nguyệt cũng nhìn qua.“Giang Tuệ Nguyệt ???” Người đàn ông kêu lên.“Thật sự quen biết ??” Phương Hỉ Mẫm hỏi cô.Giang Tuệ Nguyệt cố gắng nhớ lại , nhưng mà cô không có ấn tượng gì người trước mặt này:” Xin lỗi, có lẽ anh nhận sai người rồi.”“ Cô không phải là bạn gái cũ của Hà Tấn Thâm đấy sao?”Cái tên này đã rất nhiều năm Giang Tuệ Nguyệt chưa nghe qua, cô nghe anh ta nói thì sửng sốt.“” Lúc trước còn có lần chúng ta đã cùng nhau ăn cơm, cô không nhớ ??” Người nọ hỏi.Giang Tuệ Nguyệt lắc đầu :” Không nhớ.” Đều là chuyện từ năm nào rồi.“ Cô có biết chuyện Hà Tấn Thâm về nước không?” Anh ta hỏi.Sắc mặt của Giang Tuệ Nguyệt thay đổi, nhưng cô lại rất nhanh tìm lại bình tĩnh :” Phải không?”“Vừa mới cậu ta cũng ở đây….”Đi ra quán bar, Phương Hỉ Mẫm khó hiểu hỏi :” Đi vội như vậy làm gì ? Không phải chỉ là bạn trai cũ thôi sao, gặp mặt cũng có sao đâu?”Giang Tuệ Nguyệt mệt mỏi, cô đi đến ven đường đón xe :” Về nhà thôi.”“ Mình chưa từng thấy cậu yêu đương lần nào, là do người kia sao ?” Phương Hỉ Mẫm hỏi.Giang Tuệ Nguyệt im lặng.Hai người đứng đón xe trong gió lạnh , lại thêm một cái đèn đỏ nữa bắt đầu, phía trước cách đó không xa có một chiếc xe màu đen đang dừng lại, Giang Tuệ Nguyệt vô tình nhìn tới, cô lập tức ngây người.Trên ghế phụ, có một người đàn ông đang ngồi, anh ta nhìn thẳng phía trước, tay chông cửa sổ xe .Hai người cách nhau khoảng 5mét, sau khi xa cách 8 năm , Giang Tuệ Nguyệt cư nhiên lại nhìn thấy Hà Tấn Thâm ở trên đường .“Cậu đang nhìn gì vậy?” Phương Hỉ Mẫm hỏi.Giang Tuệ Nguyệt phục hồi lại tinh thần, cô thấp giộng nói :” Không có gì.”Đèn xanh, chiếc xe nhanh chóng biến mất ở trong dòng xe cộ, Giang Tuệ Nguyệt cũng thu hồi tầm mắt.Vì sao anh lại xuất hiện ở thành phố Quảng Châu?Phương Hỉ Mẫm không cao hứng, về đến nhà Giang Tuệ Nguyệt, cô khui chai rượu:” Nhà cậu thế mà lại có rượu ngon.”Giang Tuệ Nguyệt cởi quần áo đi tắm:” Đêm nay cậu ở đây?” “Ừm, hôm nay ngủ nhà cậu.” Phương Hỉ Mẫm nói:” Không phải cậu vẫn hay bị mất ngủ sao? Để mình bồi cậu.”“Hôm nay cậu lại trốn tiểu thịt tươi nào?” Giang Tuệ Nguyệt vừa nghe liền biếtPhương Hỉ Mẫm cười cười :” Cậu nói xem sao bây giờ tiểu nam sinh lại như vậy chứ? Quá dễ động tâm…”Phương Hỉ Mẫm trước giờ theo chủ nghĩa không hôn nhân, cô chỉ thích tình yêu nhanh, sương sớm tình yêu, cô đã quen vô số nam sinh, nhưng mỗi người chỉ trong một thời gian ngắn, hết cảm giác mới mẻ liền chấm dứt.Giang Tuệ Nguyệt tắm rửa xong, Phương Hỉ Mẫm vẫn đang uống, cô ngồi xuống:” Rót cho mình một ly với.”“ Cậu nói nói mình nghe đi.” Phương Hỉ Mẫm đêm ly rượu đưa cho cô.“Nói cái gì ?”“ Nói về bạn trai cũ, người làm cậu mất hồn mất vía.”Giang Tuệ nguyệt cười cười: “Không có để nói.”Một đêm này, Giang Tuệ Nguyệt mất ngủ đến hừng đông, chỉ cần vừa nhắm mắt lại cô liền nhớ tới khuôn mặt của Hà Tấn Thâm.
8 năm rất dài, dài đến nỗi cô muốn loại bỏ anh ra khỏi trí nhớ của mình, nhưng vì…….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...