Giáng Trần cùng mấy cô nàng sau gần một tháng cuối cùng ai cũng có được thứ mình cần. Kết cục là tất cả mọi người đều chọn loại yêu thú là Bạch Báo và một loại khác. Riêng Giáng Trần tuy có chút điên nhưng hắn lại quyết tâm đi tới vùng sa mạc để bắt kiến.
Chưa kể loại yêu thú đầu tiên hắn ta chọn lựa lại càng sức tưởng tượng của mọi người. Cả đám cùng hắn đi tiêu diệt một con Hắc Dạ Cẩu, chiến đấu một ngày mới tiêu diệt được, thế nhưng sau đó hắn ta lại không lấy Hồn Ngọc của nó.
Viên Hồn Ngọc đó được nhường cho Cầm Vân Vũ, con Giáng Trần thì bắt lấy con bọ chét cấp Vũ Sư trên người con chó kia. Lúc hắn vỗ chết con bọ chét để lấy Hồn Ngọc thì vẫn có vài người không tin tưởng vào những gì mình nhìn thấy.
Đến mức Họa Thanh Vân không nhịn được phải hỏi:
“Giáng Trần rốt cuộc ngươi muốn lấy Hồn Ngọc của bọ chét làm gì?”
Giáng Trần vui vẻ nói:
“Bọ chét có sức bật vô cùng khủng khiếp, ký sinh trên người Vũ Hoàng Hắc Dạ Cẩu thì con này đã sớm tiến hóa rồi. Thậm chí lúc bắt nó có sử dụng qua năng lực của Hắc Hạ Cẩu, có năng lực này thì tiếp cận hay rút lui đều thuận tiện hơn rất nhiều.
Huống chi ta đã có sẵn Hồn Ngọc của Cửu Vĩ Miêu Yêu rồi, tác dụng chồng chất lên có thể khiến ta mạnh mẽ hơn rất nhiều. Sau này tìm được Long Lân Nghĩ Đế nữa thì coi như hoàn hảo, chỉ có điều hình thức không đẹp lại có chút khó nuôi thôi.”
Cửu Vĩ Miêu Yêu
Nàng trợn mắt nắm cổ áo của Giáng Trần:
“Ngươi lại dám giết Tiểu Miêu để lấy Hồn Ngọc.”
Nàng còn chưa nói hết câu thì Tiểu Miêu liền đi từ trong rừng ra miệng khẽ liếm mép. Giáng Trần cười nói:
“Ngươi nghĩ sao vậy? Trong huyết quản của ta đã có sẵn huyết mạch Cửu Vĩ Miêu Yêu rồi thế nên mới có viên Hồn Ngọc này. Nhìn kỹ thì rõ ràng viên ngọc này nằm ở vị trí số chín, đương nhiên không thể là Hồn Ngọc do ta săn giết rồi.”
Họa Thanh Vân qua lại trạng thái bình thường, nàng nhẹ giọng cười đùa:
“Vũ khí của công tử nhìn vào ai biết được nó là viên đầu tiên hay viên thứ chín.”
Giáng Trần cũng không thèm cãi cọ với nàng ta làm gì, thăm dò địa đồ thì hắn ta thấy được khoảng cách đến xa mạc gần nhất là 1000 dặm. Nơi đó đúng là chỗ trú ngụ của Long Lân Nghĩ Đế, hắn cần đi đến đó chứ không phải ở đây cãi nhau với nàng.
Cả nhóm người không ai còn thiếu cái gì thế nên tất nhiên họ đi theo hắn ta, tổ đội bắt đầu di chuyển về hướng Nam của Võ Quảng Thành. May mắn thay đó cũng là đường để đi tới Tứ Hồn học viện, Giáng Trần cũng không đến nỗi vì mình làm chậm tiến độ cả đội.
Bọn họ đi được một tiếng thì đụng mặt một đám người, chính xác hơn là họ chặn đám người Giáng Trần lại. Mấy cô gái đã bịt kín mặt lại rồi, chỉ còn có Giáng Trần lộ mặt ra bên ngoài, bây giờ ai cũng sợ hồng nhan họa thủy cả.
Không dám chủ quan thế nên hắn ta liền thăm dò hai người có vẻ mạnh nhất.
Tính danh: Kha Long
Huyết mạch: Kha Gia Thánh Huyết
Thể chất: Không
Nguyên tố: Mộc
Tu luyện: Nguyên Khí
Nguyên khí: Vũ Tông Sơ Kỳ
Pháp Thuật: Không
Lực chiến đấu: 200 vạn - 250 vạn
Sinh mệnh: 1 vạn năm
Công pháp: Kha Thần Thiên Công
Chiêu thức: Tứ Hồn Chiến Kỹ ( 12/350 thức)
Vũ khí: Giới Chỉ, Ánh Dương Kiếm ( Hoàng cấp)
Thiện cảm: 50 ( người dưng nước lã)
Đánh giá: Thiên phú bình thường, thực lực vẫn yếu, không đáng giá bồi dưỡng
Tính danh: Kha Lang
Huyết mạch: Kha Gia Thánh Huyết
Thể chất: Không
Nguyên tố: Mộc
Tu luyện: Nguyên Khí
Nguyên khí: Vũ Tông Sơ Kỳ
Pháp Thuật: Không
Lực chiến đấu: 200 vạn - 250 vạn
Sinh mệnh: 1 vạn năm
Công pháp: Kha Thần Thiên Công
Chiêu thức: Tứ Hồn Chiến Kỹ ( 12/350 thức)
Vũ khí: Giới Chỉ, Ánh Dương Kiếm ( Hoàng cấp)
Thiện cảm: 52 ( người dưng nước lã)
Đánh giá: Thiên phú bình thường, thực lực vẫn yếu, không đáng giá bồi dưỡng
Một cặp song sinh cùng đạt đến Vũ Tông sơ kỳ, trên áo quang huy rõ ràng là người của Tứ Hồn Học Viện. Từ trên phi hành bảo vật bước xuống thêm một nhóm người, những người này nhìn thì biết là học sinh rồi, chắc đám người này đi ra ngoài lịch luyện
Còn hai người có tu vi cao ngất này có lẽ là lão sư được phái đi để bảo vệ, đó là Giáng Trần đoán thế thôi.
Kha Long đi tới cao giọng hỏi:
“Không biết mấy vị là người từ đâu tới? Đi trên khu vực này lại không có phi hành bảo vật sẽ rất nguy hiểm biết không? Bọn ta là giáo viên tuyển chọn học viên cho Tứ Hồn Học Viện, nếu mọi người không ngại có thể đi cùng chúng ta. “
Mấy người nữ nhân đều nhíu mày nhưng không ai nói gì cả, chỉ có Giáng Trần lập tức lộ ra bộ mặt tươi cười.
Hắn nắm tay Kha Long liên hồi:
“Chúng ta cũng là học sinh thành công đỗ vào Tứ Hồn Học Viện, khi đi ngang qua nơi này thì bị phi hành yêu thú tập kích. Phi hành bảo vật sớm đã bị phá hủy, may sao chúng ta kịp thời chạy thoát, trong nhà hai vị trưởng bối đi hộ tống cũng suýt nữa bị thương.”
Kha Long nhíu mày hỏi:
“Các ngươi đến từ khu vực nào, tại sao lại không có lão sư đến hộ tống?”
Giáng Trần đã nghiên cứu rất kỹ liền nói:
“Chúng ta tới từ phía nam Bắc Hải thành phố.”
Nghe thế liền có mấy học sinh xì xào.
“Đẹp trai như thế lại xuất thân thổ dân.”
“Đám người này mượn danh người gần nơi sinh của Nguyên Tổ, thế nên thực lực yếu kém cũng có thể được vài suất đi vào học viện.”
Tứ Hồn Học Viện rất truyền thống thế nên Giáng Trần liền quyết định dựa vào điểm này để qua mặt.
Hắn quay về đằng sau liền nói:
“Mọi người nhanh lấy thư mời nhập học ra.”
Mấy cô gái đều lấy ra, chỉ có Cầm Thiên Âm, Kỳ Vân Mị, Thi Mỹ Nhân, Họa Thiên Hậu là không có. Thế nhưng Giáng Trần vẫn nháy mắt với Kỳ Vân Mị, nàng hiểu ý của hắn ta nhưng nếu thật làm như thế thì quá liều rồi.
Cuối cùng Kỳ Vân Mị và Cầm Thiên Âm cũng lấy thư giới thiệu làm giáo viên cho mấy người kia xem.
Giáng Trần mỉm cười nói:
“Phía bên trên có con dấu của Tứ Hồn Học Viện, trước kia hai vị trưởng của ta không chịu đi nhưng có ta cùng mấy người khác họ liền đi theo. Hi vọng được hai vị lão sư sắp xếp giúp để chúng ta tới học viện được thuận lợi bình an.”
Mọi sơ hở đều bị Giáng Trần bịa chuyện lấp kín hết, đột nhiên bọn họ danh chính ngôn thuận xuất hiện trên thế giới này. Kha Long và Kha Lang bàn bạc với nhau về việc xử lý đám người Giáng Trần làm sao cho phải.
Kha Long một hồi sau liền nói với đệ đệ:
“Ngươi mang mấy đệ tử này về trước đi, còn ta thì mang những người này theo đường bộ đi về. Nếu về sớm thì vòng lại đón chúng ta, còn nếu có việc thì thôi, trong nhóm có nhiều cao thủ như thế này, chắc không có chuyện gì ngoài ý muốn đâu.”
Kha Lang gật đầu nghiêm túc:
“Ta hiểu rồi, có điều đại ca nhất định phải cẩn thận, dạo này yêu thú manh động quá mức.”
Kha Long mỉm cười nói:
“Không cần lo lắng cho ta, ngược lại ta lo đệ đi một mình nhỡ có chuyện gì lại khó có thể ứng biến. Nói chung cẩn thận vẫn hơn, nếu gần về tới học viện thì kêu giáo viên nào đệ quen đi ra tiếp ứng cũng được, Mai Lan cô giáo chẳng hạn.”
Kha Lan gãi đầu có vẻ khó xử, có vẻ như người này thích cô giáo kia thì phải, mấy cái học sinh chớp lấy thời cơ để thu thập thông tin về giáo viên mới. Trong khi đó đám người Giáng Trần còn nhiều điều để nó lắng hơn nên chẳng ai có vẻ quan tâm.
Cứ tưởng mọi chuyện đã được quyết rồi thì lại có chuyện thú vị xảy ra, người trẻ tuổi luôn luôn tỏ ra rất hiếu động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...