Giữa đêm Giáng Trần trao tặng hết tinh hoa cho Cầm Thiên Âm liền đổ gục trên người nàng. Hai người lúc này đã chiến đấu chục lần liên tục, cảm giác thỏa mãn lan tràn, cả hai ôm hôn, vuốt ve nhau để cho khoái cảm kéo dài thêm một chút.
Cầm Thiên Âm lúc nãy còn tưởng mình sẽ chết vì sung sướng, quả thật nam nhân này có độc, một cái phụ nữ có chồng như nàng lại sa vào tay hắn. Bây giờ bảo nàng rời xa hắn thì dù lý trí bảo có thì thân thể cũng sẽ kịch liệt phản ứng.
Còn Giáng Trần tại sao lại liều mạng như thế, lý do rất đơn giản, hắn ta phát hiện khi Cầm Thiên Âm hoàn toàn chìm đắm trong nhục dục thì điểm thiện cảm sẽ tăng. Thế nhưng nếu chỉ một hai lần thì nàng vẫn còn giữ được chút lý trí.
Vài lần không được thì chục lần, Giáng Trần cuối cùng cũng đã thành công, từ này không lo nàng ta phản bội mình. Tuy rằng phương thức này không mang nhiều tình cảm trân thành nhưng còn đỡ hơn lo lắng nữ nhân mình ngủ cạnh mỗi đêm phản bội.
Tính danh: Cầm Thiên Âm
Huyết mạch: Cự Lực Võ Thần ( Kích hoạt 1%)
Thể chất: Song Ngư Thánh Thể ( Chân Thần cấp)
Nguyên tố: Mộc
Tu luyện: Dị năng
Nguyên khí: Không
Pháp Thuật: Không
Lực chiến đấu: 221 vạn - 251 vạn
Sinh mệnh: 162 năm
Công pháp: Mộc Năng Tăng Phúc ( Hoàng cấp)
Chiêu thức: Thần Thụ Sống Dậy, Thánh Mộc Khôi Phục Thuật, Mộc Hệ Chữa Trị, Sinh Mệnh Duy Trì.
Vũ khí: Nhẫn Vũ Không 2000 (Tôn phẩm)
Thiện cảm: 100
Đánh giá: Thiên phú rất mạnh, thực lực quá yếu, đáng giá bồi dưỡng.
Cầm Thiên Âm đến giờ còn không biết được mình bị Giáng Trần tính toán, nàng bây giờ vẫn chưa đi ra được khỏi cao trào. Nham thạch nóng chảy trong cơ thể khiến cho nàng cảm giác như lúc nào mình cũng có thể mang thai vậy.
"Ầm......đoàng.....đoàng....ầm....."
Tiếng sấm sét vang dội khiến cho người cả ngủ không yên, rút vũ khí ra khỏi thân thể Cầm Thiên Âm. Mặc vào quần áo hắn ta khẽ giọng:
"Nàng nghỉ ngơi, nhân lúc còn ban đêm ta rời đi trước để cho Oanh Oanh khỏi nghi ngờ."
Cầm Thiên Âm chắc chắn sẽ đồng ý dễ dàng bởi trong suy nghĩ của nàng quan hệ của nàng vẫn chỉ có nhục dục là chính. Thế nhưng lần này nàng lại có cảm giác vô cùng khó chịu, giống như người mình yêu chơi xong rồi bỏ đi với người khác vậy.
Nàng có tâm lý chiếm hữu khá mạnh nhưng lời Giáng Trần nói ra cũng khiến nàng có cảm giác không muốn chống lại. Cuối cùng nàng khẽ gật đầu, trong lòng tràn ngập mê man cùng các loại suy nghĩ vẩn vơ.
Đầu tiên hai người đến với nhau nhờ một đợt hiểu lầm, thế thì trong lòng Giáng Trần nàng là như thế nào. Rồi hắn còn nói đang yêu thích con gái của nàng, thế thì quan hệ của hai người sau này như thế nào.
Muôn vàn suy nghĩ với phần lớn là tiêu cực như thủy triều ào tới, nàng nếu không đạt độ thiện cảm tới tận 100 thì chắc cũng chẳng nhớ đến mấy cái này. Bây giờ bỗng nhiên nàng như cô nương yêu đương nghĩ mãi không thông những thứ vốn đã thông từ trước.
Giáng Trần thấy nàng như thế khẽ giọng an ủi:
"Nàng đừng nghĩ nhiều, tuy quan hệ của chúng ta đã là không thể tách rời thế nhưng không thể vì thể làm ảnh hưởng tới tình cảm mẹ con của nàng. "
Nhìn Giáng Trần chậm rãi rời đi nàng trong lòng thầm nghĩ:
"Sao mình không gặp hắn sớm hơn 20 năm, ta gặp hắn thì đã hoa tàn ít bướm. Bao nhiêu năm nữa để ở cạnh nhau, ông trời thật sự ta không hiểu."
Hắn ngồi nhìn nàng một chút sau đó khẽ giọng:
Ta sinh, nàng chưa sinh
Ta sinh, nàng đã lão
Ta hận nàng sinh sớm
Nàng hận ta sinh muộn
"Thiên Âm nàng yên tâm, một là ta tìm ra cách để nàng sống cùng ta, nếu nàng chết đi ta sẽ chết cùng nàng. Tuổi tác địa vị tất cả đều đừng nghĩ tới, hôm nay vui vẻ trước đã rồi mai này tính sau, nàng đừng tự dằn vặt mình làm gì."
Cầm Thiên Âm hai mắt long lanh, nàng không hiểu sao đột nhiên tâm linh nàng lại yếu đuối như thế. Nàng khẽ giọng nói:
"Ta chưa già, ngươi rời đi thôi."
Giáng Trần nghe nàng hồi đáp thì chỉ có thể cười:
"Đúng thế nàng chưa già, ta đi trước nàng nghỉ ngơi thật tốt."
Hắn cảm nhận được bên ngoài trời không đúng, Thiên Uy hắn không quá lạ lẫm, tuy có chút khác biệt nhưng nói chúng vẫn là một loại.
Khẽ nhắm mắt lại hắn trong lòng thầm thì:
"Thiên Hồn ngươi có biết chuyện gì đang xảy ra không?"
Thiên Hồn vẻ lo lắng hồi đáp:
" Thế giới này là Khí Hồn Thế Giới nơi đây không giống đại đa số các vũ trụ khác. Vũ Đạo, Tu Chân, Ma Pháp ba thứ này không hề được Thiên Đạo ưu ái, ngược lại Khí Hồn mới là đại đạo.
Người vừa sinh ra liền có một Khí Hồn tức là một loại binh khí như đao, kiếm, cung, nỏ, thương, súng, côn......
Trên thứ vũ khí sẽ có những ô nhỏ để chứa hồn ngọc, yêu thú khi chết đi sẽ ngưng kết lại thành hồn ngọc. Nhân loại có thể dùng hồn học khảm nạm nên vũ khí để tăng uy lực, năng lực của bản thân, ngoài ra vẫn phải phối hợp tu luyện phụ đạo như ma pháp, dị năng, vũ đạo."
Giáng Trần chậm rãi lê bước tới phòng khách vừa trò chuyện cùng Thiên Hồn:
"Thiên Đạo như thế chẳng phải quá thiên vị Nhân Loại hay sao? "
Thiên Hồn chậm rãi hồi đáp:
"Yêu thú nếu ăn sống nhân loại thì năng lượng hồi đáp cũng cao hơn trước rất nhiều, chưa kể không ít loài yêu thú cũng có thể tu được Khí Hồn. Chỉ cần có chút nhân hình thì có thể cướp được nhân loại linh hồn làm Hồn ngọc.
Có điều nhân loại Hồn Ngọc đều là loại phế thải nhất, trừ khi bán yêu thì còn có chút tác dụng. Nói chung có Khí hồn thì sẽ mạnh hơn rất nhiều, thế nhưng muốn đạt được Hồn ngọc cấp cao thì phải giết yêu thú siêu mạnh.
Còn không cũng có thể lấy Hồn Ngọc cấp thấp nhưng sau đó nuôi dưỡng sẽ tổn công sức rất nhiều. Tất nhiên nếu có thứ phù hợp thì bỏ công sức ra nuôi dưỡng cũng không tệ, nói chung mạnh hay không là yếu tố chính nhưng phù hợp hay không cũng rất quan trọng."
Giáng Trần gật đầu vẻ đã hiểu:
"Có điều sao ta cảm giác chuyện này có liên quan đến ta thì phải."
Thiên Hồn phân tích:
"Thiên Đạo bị người kia xé rách mới sinh ra Khí Hồn hình thức tu luyện kia, ta không đoán được dụng ý của nó. Có điều Khí Hồn mới chỉ xuất hiện năm tỷ năm nên nhiều chỗ trong Vũ Trụ vẫn chưa được Thiên Đạo quy tắc phủ xuống.
Thế nhưng lần vừa rồi chủ nhân mở ra thông đạo giữa hai vụ trụ, Thiên Đạo ghé tới lấp chỗ hổng đồng thời cải tạo quy tắc. Chỉ có điều ta không nghĩ lại nhanh đến mức này nên cũng chưa nghĩ cảnh báo chủ nhân làm gì."
Giáng Trần hồi đáp:
"Thế ta nên chuẩn bị cái gì, chẳng lẽ bây giờ giết trước yêu thú."
Thiên Hồn cười cười:
"Hồn ngọc sinh ra ngay sau khi sinh linh chết, thế nhưng tồn tại thời gian có hạn, cấp độ của sinh linh càng cao mới tồn tại được càng lâu, Chuyện này để ta giải thích sau cho chủ nhân, bây giờ ta thấy ngài có rắc rối lớn thì phải. "
Giáng Trần bước chân vào trong phòng khách.
"Rẹt"
Một tia chớp chiếu xuống soi sáng tất cả, Tần Nam ngồi ở trên ghế ngậm một điếu thuốc khói nghi ngút.
"Đoàng..."
Dư âm vang tới, Tần Nam ngẩng đầu lên nhìn Giáng Trần, ánh mắt hắn mang theo vẻ thờ ơ nhìn Giáng Trần. Thờ ơ như khi hắn đứng ở cửa sổ nhìn vào trong phòng lúc Giáng Trần và Cầm Thiên Âm lăn lộn với nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...