Cùng thời điểm đó ở trên máy bay.
Lâm Tử Nguyệt thấy Lạc Nhan im lặng không nói gì vì thế đã chủ động hỏi chuyện cô để cho cô bớt căng thẳng khi tới nơi.
"Lạc Nhan, cậu định quay lại với Giang Quân Hạo à?"
Nghe Tử Nguyệt hỏi vậy Lạc Nhan liền khẽ gật đầu, hai tay cô bối rối vân vê vạt áo rồi trả lời:
"Mình và anh ấy đang trong quá trình hẹn hò, giống kiểu đang làm quen lại từ đầu ấy."
"À thì ra là vậy, nhưng thấy cậu hạnh phúc khi ở bên Giang Quân Hạo như thế là mình yên tâm rồi.
Tuy Giang Quân Hạo từng là người khiến cậu tổn thương nhưng hiện tại lại có thể đem lại hạnh phúc cho cậu."
Lâm Tử Nguyệt nói tốt về Giang Quân Hạo khiến Lạc Nhan khẽ mỉm cười.
Cô không biết tại sao bản thân lại yêu Giang Quân Hạo nhưng cô biết mình cần có anh ở bên cạnh.
Có lẽ cô biết yêu anh từ những lần anh giúp đỡ cô, yêu anh qua cách anh đối xử với cô.
Nếu trái tim anh đủ chân thành chắc chắn sẽ nhận được tình cảm xứng đáng.
"Nhưng mà Lạc Nhan này, cái bộ ảnh quảng bá của Giang Quân Hạo và Alena là sao vậy? Hai người họ chụp ảnh mà trông tình tứ quá đi, có khi nào Giang Quân Hạo cắm sừng cậu không?" Lâm Tử Nguyệt đột nhiên giật nảy mình lên khi nhớ đến chuyện chụp ảnh của Giang Quân Hạo và Alena, cô ấy quay sang nói với cô bằng giọng điệu có phần hơi khó chịu.
Lạc Nhan đã quên chuyện đó và bỏ qua cho Giang Quân Hạo rồi vì thế cô không muốn nhắc lại nó.
"Tử Nguyệt, đó chỉ là công việc thôi nên mình không quan tâm.
Anh ấy nói yêu mình nên sẽ không có chuyện cặp kè với Alena."
"Chà… cậu bênh chồng quá ha."
"Mình đâu bênh anh ấy, mình chỉ nói những gì mình nghĩ."
Lạc Nhan tin tưởng vào tình cảm của Giang Quân Hạo và cô cũng tin rằng tình yêu của mình sẽ bảo vệ anh trước sự quyến rũ của những người phụ nữ khác.
Nhưng cô vẫn có chút lo lắng và bất an vì đàn ông hầu hết toàn bị thu hút bởi những cô gái đẹp, mà những người phụ nữ như Alena thì lại càng phải đề phòng vì phụ nữ càng đẹp thì càng độc.
"Lạc Nhan, mình hỏi cậu câu này nhé.
Nếu như… mình chỉ nói là nếu như thôi, nếu như Giang Quân Hạo bỏ rơi cậu rồi đi với một người phụ nữ khác thì cậu cảm thấy thế nào?"
Lâm Tử Nguyệt đột nhiên hỏi cô một câu hỏi lạ kỳ, đúng là cô chưa từng nghĩ đến chuyện này vì thế không biết trả lời sao cả.
Nhưng chắc là cô sẽ rất đau đớn lắm bởi tình yêu lại cứ giống như trò đùa, thích phản bội thì phản bội như vậy.
Tuy nhiên nếu anh hết yêu cô và cảm thấy yêu người phụ nữ thật lòng thì cô sẽ từ bỏ, bởi vì cô biết níu kéo một người không còn tình cảm với mình nữa thì chỉ có mình đau khổ thêm thôi.
"Tử Nguyệt, mình chưa từng nghĩ đến điều đó nên không thể trả lời cậu được." Lạc Nhan bất chợt đáp.
"Mình cũng chỉ muốn hỏi thế thôi, cậu không cần trả lời cũng được mà Lạc Nhan.
Thôi, cậu nghỉ ngơi đi, lát nữa tới đó cậu còn phải giữ tinh thần thoải mái nữa mà."
"Ừm, mình biết rồi."
Lạc Nhan thật sự hi vọng ba mẹ cô vẫn còn sống và cuộc gọi ấy chỉ là một sự nhầm lẫn.
…
Vài ngày sau.
Tối hôm ấy, Giang Quân Hạo vừa trở về nhà của mình thì đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh đã mệt mỏi rồi lại càng mệt hơn.
Đống đồ chơi của Tiểu Duy bày khắp ra nhà, thằng bé vứt mỗi chỗ một cái nằm lăn lóc ra đấy rồi đi chơi cái khác.
Mấy ngày nay Tiểu Duy vẫn thường hàn đồ chơi đầy ra nhà như vậy, Giang Quân Hạo rất bực mình và cảm thấy bình thường Lạc Nhan trông coi thằng bé đúng là một cực hình.
Nhưng bởi không có mẹ nên thằng bé mới trở nên như vậy, Tiểu Duy nhớ Lạc Nhan vì đã không được gặp mẹ mấy ngày rồi.
Giang Quân Hạo ngồi phịch xuống ghế sofa, người hầu đi đến giúp anh cầm áo khoác sau đó nhẹ nhàng nói với anh:
"Xin lỗi thiếu gia tại tiểu thiếu gia không cho chúng tôi động vào đồ chơi nên chúng tôi không thể dọn dẹp nó được."
"Không cần đâu, tôi sẽ bắt thằng bé dọn, cô lui xuống đi."
"Vâng."
Giang Quân Hạo đưa tay kéo cà vạt xuống, anh tựa lưng vào sofa mắt liếc nhìn đống đồ chơi hàn đầy ra nhà.
Sau đó, Giang Quân Hạo khẽ nhắm mắt lại, đầu lông mày anh nhíu xuống, giọng nói cất lên đầy âm lực vang vọng khắp nhà:
"Giang Tiểu Duy, con mau ra đây cho ba!"
Tiểu Duy chỉ cần nghe tiếng gọi là biết ba đang giận vì thế thằng bé đã lấy Tiêu quản gia làm bia đỡ đạn, còn mình thì nấp ở phía sau.
"Thiếu gia, tiểu thiếu gia đang ở đây ạ."
Giang Quân Hạo liếc nhìn thằng bé đang lấp ló đằng sau Tiêu quản gia liền cau mày:
"Tiểu Duy, mau lại đây, còn đừng tưởng đứng sau Tiêu quản gia thì sẽ thoát."
Tiểu Duy bắt đầu mếu máo òa khóc trong khi Giang Quân Hạo còn chưa kịp làm gì.
Anh chưa mắng thằng bé, cũng chẳng đánh nó nhưng nó lại khóc nức nở nhìn thật tội nghiệp.
"Huhu, con xin lỗi, ba đừng mắng Tiểu Duy.
Tiểu Duy không dám nữa đâu, huhu…"
Giang Quân Hạo nhìn Tiểu Duy như vậy lại bị chiêu trò nước mắt của thằng bé dụ dỗ.
Anh đi đến bế Tiểu Duy lên, đưa tay lau nước mắt rồi dỗ dành:
"Tiểu Duy ngoan, ba đâu có mắng con nên đừng khóc nữa nhưng đống đồ chơi này con không được hàn ra như vậy có biết không?"
"Nhưng ở nhà con vẫn thường làm thế, mẹ có mắng đâu."
"Tại mẹ con chiều con quá thôi Tiểu Duy.
Từ nay nếu con chơi xong thì phải tự dọn dẹp không được để người khác dọn hộ có biết chưa?"
Tiểu Duy lau nước mắt rồi gật đầu, thằng bé bám lấy cổ anh nhẹ nhàng hỏi:
"Ba ơi con nhớ mẹ, bao giờ mẹ mới về?"
"Mai mẹ con sẽ về, ngày mai ba con mình tới sân bay đón mẹ nhé?"
"Vâng ạ."
Mấy ngày ở bên đó, Lạc Nhan đã đến tìm địa chỉ mà người gọi điện cung cấp cho cô, cô đã xác nhận hai người mà họ nói không phải ba mẹ của mình.
Lạc Nhan biết ba mẹ vẫn còn sống nên mừng lắm và Giang Quân Hạo cũng cảm thấy mừng cho cô.
Mấy ngày không được gặp Lạc Nhan, không chỉ Giang Quân Hạo mà Tiểu Duy cũng nhớ cô lắm rồi.
Sáng hôm sau.
Văn phòng chủ tịch tập đoàn N.H.
Trong lúc Giang Quân Hạo đang xử lý văn kiện thì đột nhiên có ai đó gõ cửa phòng.
Giang Quân Hạo ngẩng đầu lên thì thấy dáng vẻ bé xíu của Tiểu Duy chạy vào trong, theo sau còn có Lục Viễn Nam.
"Ba ơi…"
Tiểu Duy nay được đón về sớm để cùng Giang Quân Hạo đi đón Lạc Nhan ở sân bay.
Vừa nhìn thấy thằng bé, tâm trạng anh đã phấn chấn hơn hẳn.
Tiểu Duy trèo lên người anh, thằng bé chỉ tay lên mấy cái giấy tờ trên bàn rồi hỏi:
"Ba nói sẽ đi đón mẹ sao vẫn còn làm việc thế?"
"Thì giờ ba đi đây, chúng ta cùng đi đón mẹ con thôi nào."
Giang Quân Hạo bế Tiểu Duy ra khỏi văn phòng, anh nói với Lục Viễn Nam:
"Nếu có ai tới thì bảo tôi ra ngoài rồi."
"Vâng thưa Giang tổng."
Giang Quân Hạo đang định bước vào thang máy thì vô tình gặp Alena đang đứng ở bên trong.
Anh định không bước vào nhưng Tiểu Duy lại chỉ tay:
"Ba mau vào đi không cửa thang máy đóng bây giờ."
Hết cách, Giang Quân Hạo đành bế Tiểu Duy vào đứng cùng Alena.
Hít thở chung một bầu không khí với Alena quả nhiên không thoái mái tí nào.
Cô ta thấy đứa bé anh bế gọi anh là ba vì thế đã chủ động làm quen.
"Cháu bé, cháu là con trai của Giang tổng sao?"
"Vâng, cháu là Tiểu Duy, còn cô là ai?" Tiểu Duy vô tư nói chuyện với người ngoài một cách rất tự nhiên.
"À cô sao? Cô là Alena, là đối tác của ba cháu."
"Cô là người nước ngoài ạ?"
"Không, nhưng cô sống ở nước ngoài từ nhỏ nên mới có tên như vậy."
Trong khi Giang Quân Hạo chẳng nói câu nào thì thằng bé Tiểu Duy lại lắm chuyện.
Nếu thằng bé mà lớn lên chắc chắn tán gái rất giỏi.
Alena nói chuyện xong với Tiểu Duy liền liếc mắt để ý đến Giang Quân Hạo nhưng anh chẳng nhìn cô ta lấy một lần.
Alena dịch người sang cố tình đứng sát vào anh nhưng lại bị Tiểu Duy phát hiện, thằng bé đẩy vai Alena ra khỏi người ba nó.
"Cô đừng đứng sát với ba cháu, mẹ cháu ghen đó!"
Câu nói của Tiểu Duy khiến mặt của Alena tái mét lại, đang không biết làm gì tiếp theo thì đột nhiên Alena được nghe một tràng từ miệng Tiểu Duy phát ra.
"Tuy cô xinh đẹp nhưng ba cháu không thích cô đâu, ba cháu thích mẹ cháu cơ."
"Nhưng cô chỉ…"
"Cháu biết ba cháu đẹp trai nên ai cũng muốn tán tỉnh ba cháu nhưng ba cháu là đàn ông có vợ con rồi, cô đừng tán tỉnh ba cháu nữa."
Giang Quân Hạo có con trai như Tiểu Duy đúng là mát lòng mát dạ, thằng bé thay anh giáo huấn Alena cứ như người lớn vậy.
Dù giọng thằng bé nghe có vẻ ngọng nghịu và có chút buồn cười nhưng vẫn khiến Alena nín lặng không thể lên tiếng phản bác.
Ting!
Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra, Giang Quân Hạo bế Tiểu Duy rời khỏi thang máy.
Trước khi đi, thằng bé vẫn không quên vẫy tay chào Alena.
Ngồi trên xe ô tô để đi đến sân bay đón Lạc Nhan, Giang Quân Hạo vẫn không thể ngưng cười khi nhớ lại những câu nói của ông cụ non Tiểu Duy.
Anh cất tiếng hỏi thằng bé:
"Tiểu Duy, ai dạy con mấy cái câu như ban nãy thế?"
Tiểu Duy nghịch nghịch gấu bông ở ghế bên cạnh, thằng bé vô tư trả lời:
"Con xem phim đó, trong mấy bộ phim con xem toàn có những lời thoại giống nhau vì thế con thuộc luôn rồi."
Hóa ra những lời Tiểu Duy nói với Alena là do thằng bé xem trong phim.
Kể ra để trẻ con xem phim cũng có cái lợi, Giang Quân Hạo đưa tay xoa đầu con trai, tán thưởng:
"Giỏi lắm con trai!"
Sau đó Tiểu Duy liền ngước mắt lên hỏi ba mình:
"Sao công ty của ba có nhiều cô xinh đẹp vậy?"
"Ờ thì họ đều là nhân viên và đối tác của ba."
"Ba không có lén lút giấu mẹ để đi với mấy cô xinh đẹp đó chứ?"
Rồi xong, Giang Quân Hạo lại bị ông cụ non này nghi ngờ linh tinh rồi.
"Này nhóc con, con nghĩ ba là kiểu đó đấy hả?"
"Nếu ba không có gì thì tốt chứ nếu có thì con sẽ méc mẹ là ba đi với mấy cô xinh đẹp đấy."
Giang Quân Hạo đưa tay đỡ trán, anh chỉ mong là lát nữa gặp Lạc Nhan thằng bé sẽ không nói gì khiến cô hiểu lầm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...