Giang Thiếu Đình Của Ôn Ngôn


Bởi vì đã nói không qua với Lục Nguyên Khải, Ôn Ngôn thừa dịp hôm nay có thời gian nên muốn gọi bố mẹ hai qua cùng nhau ăn một bữa cơm.Đề nghị này cũng được Giang Thiếu Đình tán thành, hôn lễ gì đó thì hiện tại không thể nào cử hành được, nhưng vẫn phải giải thích một lời với bố mẹ, cũng làm cho bọn họ vui vẻ.Lúc Ôn Kiến Thành nhận điện thoại của Ôn Ngôn thì có chút giật mình, cảm thấy chuyện kết hôn này có chút qua loa, nhưng mà cũng không nói gì, dù sao chuyện của người trẻ tuổi, bọn nó muốn làm thế nào thì làm thế đó thôi.Thời gian hẹn là giữa trưa, Ôn Kiến Thành chỉ đi với Lưu Phương, Ôn Tử Hiên phải đi học.

Ôn Ngôn còn thông báo cho Giang Tiểu Noãn nữa, nhưng đáng tiếc là Giang Tiểu Noãn có việc ở bên ngoài cho nên không tới được.

Thế là Ôn Ngôn nói với cô ấy, chờ đến lúc mời Nghiêm Vãn Vãn thì sẽ bảo cô ấy cùng tụ tập.Bố mẹ hai nhà đều tương đối thông tình đạt lý, đều rất hài lòng về hai đứa, tuy trước đó đã gặp mặt nhưng mà không phải là buổi gặp chính thức.“Lão Ôn, Giang Thiếu Đình có thể cưới Ôn Ngôn là phúc khí của Thiếu Đình, cũng là phúc khí của cả nhà chúng tôi.

Lần này mọi người cùng ăn bữa cơm này đúng là có chút đơn giản, tôi nghĩ hay là chúng ta thương lượng thời gian với nhau, dù thế nào đi chăng nữa thì cũng phải đưa sính lễ đầy đủ.”Mẹ Giang sợ Ôn Kiến Thành có nút thắt trong lòng.


Dù sao đổi lại bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy việc kết hôn này có chút qua loa.

Hai đứa không có thời gian xử lý, như vậy thì giao cho mấy người già này cũng được.“Chỉ cần xem ý bọn nhỏ là được, hai đứa nó muốn làm thế nào thì làm như thế.

Khi nào có việc cần đến tôi thì chỉ cần nói, tôi sao cũng được.”Làm sao Ôn Kiến Thành lại nghe không hiểu ý tứ của mẹ Giang cơ chứ, đơn giản chính là để cho ông yên tâm giao con gái của mình tới nhà bọn họ.“Bố, dì, bây giờ cứ thong thả trước ạ.

Đợi đến khi tình trạng của Nguyên Khải ổn định thì chúng con sẽ tổ chức hôn lễ.” Ôn Ngôn biết bây giờ tổ chức hôn lễ cũng không thành vấn đề, có thể tìm công ty dịch vụ tiệc cưới là được, nhưng mà cô lại không thích cách này.

Cho nên cô không muốn quyết định gấp gáp như vậy, dù sao thì cả đời chỉ tổ chức có một lần, có thời gian mới suy nghĩ kỹ càng, chu toàn mọi thứ.“Được thôi, dù sao thì có chỗ nào cần đến chúng ta thì cứ nói, đừng ngại gì cả.” Mặc dù mẹ Giang muốn nhanh tổ chức lễ cưới, nhưng mà Ôn Ngôn đã nói như vậy thì bà cũng cảm biết đó là chuyện riêng của hai đứa, cứ để hai đứa tính toán.“Vâng, đến lúc đó chắc chắn là cần sự hỗ trợ của mọi người ạ.” Ôn Ngôn cười nói.Bữa cơm này mặc dù không long trọng nhưng lại vô cùng ấm áp.

Trong lòng Ôn Ngôn, cô không cần mong thứ gì xa hoa hoặc tốt nhất, cô vô cùng thích cảm giác đơn giản mà bình dị này.Người đều đã cưới được tới tay, Giang Thiếu Đình chắc chắn phải thể hiện, anh trực tiếp chuyển cổ phần Thịnh Phi của mình cho Ôn Ngôn đứng tên.

Xế chiều hôm đó về đến nhà, Ôn Ngôn thấy anh lấy phần văn kiện đó ra.“Anh cũng không biết anh có thể cho em cái gì, con người của anh có đôi khi cũng không lãng mạn, đây là thứ duy nhất trước mắt mà anh có thể cho em, em ký tên đi.” Giang Thiếu Đình cũng chỉ nói câu này, nhưng mà Ôn Ngôn lại nhớ cả đời.Thời điểm hai người ở chung, Giang Thiếu Đình cũng từng làm chuyện này, nhưng mà khi đó Ôn Ngôn không đồng ý ký tên.

Cũng không phải cô không chắc chắn với tương lai của hai người, chỉ là cô cảm thấy mình còn nhiều thiếu sót, huống gì Thịnh Phi là do Giang Thiếu Đình vất vả thành lập, cô không muốn nhận những thứ này của anh.Bây giờ thì đã không giống, hai người đã là vợ chồng hợp pháp, việc ký tên này cũng không còn lo lắng gì nữa.……Dù Giang Tiểu Noãn đã quen với những cảnh tượng hoành tráng nhưng mà cũng chưa từng thấy người phụ nữ nào không biết xấu hổ như Chương Hàm Chi.


Từ Nhuận phải xui xẻo mấy đời mới gặp phải người phụ nữ thế này.So với Tống Kiêu thì Tống Kiêu chẳng bằng một góc của cô ta.“Anh vì cô ta nên mới muốn chia tay với em sao?” Chương Hàm Chi tiếp tục phát huy dáng vẻ trà xanh mà cô ta tự cho là thành công, ra bộ vô cùng đáng thương làm Giang Tiểu Noãn ngán ngẩm.Cũng không biết đây là kịch bản cẩu huyết gì, lại bị Từ Nhuận kéo qua đây làm lá chắn, mà cô cũng tấm lòng bồ tát nên ngu ngơ để anh kéo tới đây, hơn nữa còn bỏ qua bữa cơm gia đình quan trọng.“Đúng vậy, cũng bởi vì tôi, tôi không cho anh ấy gặp cô, anh ấy cũng không muốn gặp cô, cô hãy tự lo cho mình đi.” Giang Tiểu Noãn không thể nhìn nỗi loại người này, đã làm chuyện sai rồi mà còn muốn quật ngược lại.“Tôi không hỏi cô.” Chương Hàm Chi nói với Giang Tiểu Noãn, nhưng hai mắt cứ nhìn chòng chọc Từ Nhuận.“Lần đầu tiên của em đã cho anh, khi đó anh nói sẽ chịu trách nhiệm với em cả đời, sao lại nói lời không giữ lời.”Giang Tiểu Noãn muốn ói, “Cũng không biết lần đầu tiên mà cô nói có phải thật sự là lần đầu tiên không.

Xã hội hiện nay, muốn có lần đầu tiên giả là chuyện dễ như trở bàn tay.

Cho dù là thật, cũng không có bất kỳ quy định của pháp luật nào quy định ngủ với cô thì nhất định phải chịu trách nhiệm với cô.”Từ Nhuận đã vô cùng chán ghét người phụ nữ trước mặt này, không biết bao nhiêu đơn thuần ban đầu ở trước mặt anh có phải là thật hay không.

Cô ta có thể tiêu tiền một cách xa hoa, cô ta có thể điêu ngoa tùy hứng, những gì cô ta muốn, chỉ cần anh có thể làm được thì anh đều sẽ cho, nhưng mà chuyện lấy tiền của anh để anh bị đội nón xanh thì anh không thể nào nhẫn nhịn được.

Đây là nguyên tắc, cũng là điểm mấu chốt của anh.“Tôi không hỏi cô.” Chương Hàm Chi hung hắc trừng Giang Tiểu Noãn.“Cô ấy nói không sai gì cả.” Từ Nhuận lúc này mới mở miệng, lúc này ngước mắt nhìn, ánh mắt lạnh lẽo.“Từ Nhuận, rốt cuộc anh có lương tâm hay không, tiền không nỡ cho, tình cũng tuyệt tình như thế.” Chương Hàm Chi nói xong, nước mắt cũng rơi xuống rầm rầm.Trong lòng Giang Tiểu Noãn vô cùng bội phục, nói tới nói lui không phải là muốn Từ Nhuận đưa tiền ra đó sao, còn tỏ vẻ tình cảm thắm thiết, thật buồn nôn.“Cô cũng đừng mơ tưởng tới bất kỳ đồng tiền nào, sau này đừng tới quấy rầy chúng tôi nữa.

Tôi cũng cảnh cáo cô, đừng quấy rầy bố mẹ tôi, cuộc sống của cô, cô tự mình giải quyết đi.”Từ Nhuận nói xong, kéo Giang Tiểu Noãn đi ra ngoài, đầu cũng không thèm quay lại, một ánh mắt cũng không thèm cho Chương Hàm Chi.Chương Hàm Chi tức giận đi theo sau bọn họ, chạy nhanh ra ngoài, chặn hai người trước cửa.“Anh không biết trước kia cô ta từng đi phá thai đúng không? Cũng chỉ là một người đàn bà bị người ta chơi đùa mà thôi, rồi còn bị người đàn ông kia bắt phá thai.


Từ Nhuận, thứ mà anh nhận cũng chỉ là thứ phế phẩm mà thôi.”Giọng của Chương Hàm Chi rất lớn, ước gì tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy.

Quả thực như thế, bên cạnh đã có vài người nghe được nội dung này, kìm lòng không được mà tò mò, len liếc mắt nhìn qua.Giang Tiểu Noãn bị cô ta nói như thế thì lập tức không nói nên lời, không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy khó xử không thôi.

Điểm đen duy nhất bị người ta vạch ra toàn bộ trước mặt mọi người, hai tay cô nắm thành quyền, siết thật chặt, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm người phụ nữ đắc ý trước mặt.Lúc cô đang chuẩn bị có động tác kế tiếp thì đã có người thực hiện trước cô một bước.Một cái tát này, không chỉ có Giang Tiểu Noãn ngây ngẩn cả người mà người phụ nữ vừa mới nãy còn đắc ý cũng bị hù dọa, một tay che nửa bên mặt bị đánh, vành mắt phiếm hồng, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.

Lần này không phải là cô ta giả vờ.Từ Nhuận đánh cô ta, anh vì người phụ nữ phá thai trước mặt này mà lần đầu tiên đánh cô ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận