Giang Sơn Vạn Lý

Ngoài ra, Trầm Lan vẫn còn một nhóm người được gọi là Trung vệ, nói nôm na là những người trung gian giữa tổng bộ và các nhánh tổ chức, bọn họ tầm trên dưới mười người, đều là thân tín của tôn thượng, và cái tên chết bầm họ Đổng ban nãy cũng là một Trung vệ. - Ly Hà Y liếc mắt nhìn sắc mặt của Hồ Điệp, nhận thấy chẳng chút xao động - Ngươi đều hiểu hết đấy chứ?

- À, ta hiểu.

- Ừm được.

Ly Nương lại đứng dậy, mắt quan sát thật kỹ Hồ Điệp. Dần bước lại gần. Từng chân tóc kẽ răng, thậm chí cả hạt bụi trên người cũng được quan sát một cách thận trọng.

Hồ Điệp tự thấy kì lạ. Nhưng tâm ký lại khá ổn định, không có bất cứ hành động gì.

Đột nhiên Ly Hà Y dừng lại trước mặt Hồ Điệp.

- Điệp à, ta đoán ngươi vốn dĩ là học Đao pháp, định vào Đao Thám đúng không? - Lại là dáng vẻ tự tin.

Hồ Điệp ngơ người như chẳng ngờ được y lại nói như vậy. Rồi cô cũng đáp:

- Vâng, chính là như vậy.


- Ây da, ta quả nhiên có đôi mắt tinh tường. - Lời nói như tự luyến, khuôn miệng xinh đẹp cứ thế lại nở nụ cười đắc ý.

Hồ Điệp khó hiểu vô cùng. Chẳng lẽ cô học loại võ công gì Ly Nương cũng biết?

- Nhưng Ly Nương ta muốn hỏi là sao ngươi biết được chuyện đó.

- Ta đoán đấy. - Giọng điệu khoái chí thấy rõ.

- Người...đoán sao. - Ngữ khí này có vẻ là không tin. - Làm sao người đoán được.

- Đơn giản thôi, ngươi nhìn đi, trên bàn tay phải của ngươi ở chỗ chính giữa ngón cái và ngón trỏ có vết chai rất rõ, và nó cũng hõm vào nhiều hơn người bình thường. - Y chỉ vào tay của Điệp. - Chứng tỏ là ngươi đã luyện rất nhiều lần với một loại binh khí, nhưng loại binh khí có thể để lại vết chai đó hoặc là đao, hoặc là kiếm. Nhưng kiếm của Trầm Lan rất đặc biệt, nó nhẹ và dễ dàng cầm nắm, còn đao thì khác, nó nặng hơn và chỉ có lưỡi ở một bên nên khi luyện tập lúc kẻ thù tấn công từ trên xuống thì người học Đao pháp thường lấy phần lưỡi sắc hướng lên, phần còn lại hướng xuống tạo sức nặng lên bàn tay khiến cho nó hõm vô sâu, và dần hình thành vết chai.

Nói xong một lượt, mắt của Ly Nương lại càng long lanh lên sự tự tin của bản thân.

- Thì ra vậy. - Hồ Điệp cũng tự nhìn lại tay mình, và lần đầu tiên cô phát giác được, vì luyện võ mà tay mình đã khác đi rất nhiều.

Ly Nương nở nụ cười, rồi quay đi về phía ghế. Nhưng cô không ngồi mà đứng sát lại gần Hàm Nhi. Thủ thỉ gì đó không rõ.

- Hồ Điệp cô nương không biết ta xưng hô với cô làm sao? - Hàm Nhi hỏi.

- Gọi ta là Điệp Nhi như Ly Nương cũng được.

- Ừm, Điệp Nhi mời đi hướng này, ta dẫn cô đến phòng của cô. Ngày mai giờ Thìn, cô phải chuẩn bị kỹ càng để đến Sát Đài luận võ xếp bậc.

- À, được.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Hàm Nhi đi trước dẫn đường cho Điệp.

Dừng trước cửa chính điện. Hàm Nhi bảo Điệp đợi, cô quay sang tên Hắc ngay cửa dặn dò gì đó rồi lại cùng Điệp đi tiếp.

Vừa đi Hàm vừa giới thiệu đủ thứ cho Điệp.


- Phòng của cô ở ngay phía sau chính điện, cách đó ba căn phòng là dãy nhà chính thường để mọi người tụ tập. - Hàm Nhi vừa đi vừa chỉ cho Điệp những nơi cần lưu ý.

Điệp cũng nhìn các dãy phòng.

- À, ta biết rồi.

Đi thêm được vài bước. Hàm Nhi chỉ tay mình lên phía căn phòng ở chỗ cao nhất.

- Đó là nơi ở của Ly Nương. - Tay cô buông xuống. - Xung quanh bên dưới phòng ấy còn bốn cái nữa là của Tứ Tử Sắc.

Hàm Nhi có vẻ chắc mấy vui khi nhắc đến.

- Bọn họ là những người cấp bật cao nhất chỉ sau Ly Nương thôi đúng không? - Hồ Điệp hỏi.

- Đúng vậy, cuồng vọng. - Hai chữ cuối Hàm Nhi như cô tình nói nhỏ.

Cuồng vọng?

Hồ Điệp có chút không hiểu, nhưng quan sát thấy Hàm Nhi hình như không ưa gì họ nên cô cũng không tiện hỏi xem.

- Đây chính là phòng của cô, Điệp Nhi từ giờ cô ở đây. - Tay Hàm vừa mở cửa phòng vừa nói.


- Đa tạ.

Cùng lúc ấy có một tên Hắc đi vào, tay bưng một bộ y phục màu đen.

- Lam chỉ huy sứ, đồ người căn dặn đã có ạ. - Hắn đưa tay đang cầm đồ về phía Hàm Nhi.

Cô cầm lấy, rồi ra hiệu kêu hắn đi.

- Cái này cho cô, là thường phục của Hắc không phải đồ rách ngoài chợ, đừng mặc đồ của Thương Vệ, lát sau khi dọn dẹp phòng xong thì lấy bộ này thay. Ly Nương và Y Sát ghét Thương Vệ lắm đấy, cô cứ mặc nó đi vòng vòng là sẽ có chuyện đó. - Hàm Nhi dí vào tay của Điệp bộ y phục.

- Cái này...- Hồ Điệp nhất thời hoảng.

- Nói chi lắm thế, lấy đại đi. - Hàm quẳng bộ đồ cho Điệp rồi đi luôn.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận