Giang Sơn Vạn Lý

Ừm. Hai thành ấy đều do hai vị tướng quân thủ thành. - Tôn Hách đáp.

Tay chàng còn lấy bình trà tự châm cho bản thân, động tác thư thái, bình tĩnh.

- Hai vị tướng quân? Chậc, trí nhớ ta không tốt lắm rồi. - Giản Khuyết đưa tay lên đầu suy nghĩ.

Tôn Hách thong dong thổi đi lớp hơi nóng trên nước trà.

Lý Giản Khuyết nghĩ mãi vẫn chưa được gì. Dường như sắp bộc phát tới nên vậy.

- Ây, ta tức rồi đấy. Hách này, ai đấy, hai vị tướng quân đó là ai? - Chàng dùng giọng điệu vội vàng.

- Nóng vội cái gì chứ.

Thích Tôn đặt tách trà xuống.

- Huynh nghe qua hai câu nói này chưa?

- Câu nói nào?

- " Dương Thành Bách Nhật Hữu Bách Nhật

Vi Hữu Quang Minh Tướng Quân Thủ "¹ và "Thiên Thượng Tứ Dữ Lộc

Bách Tính Đắc Đáo Hi

Vi Hữu Phượng Chi Hựu "².

[tạm dịch]:

¹ Thành Dương trăm ngày có trăm mặt trời

Vì có tướng quân Quang Minh thủ thành

² Trời cao ban phú quý


Bách tính ắt hạnh phúc

Khi Phượng Hoàng che chở.

- Quang Minh tướng quân và Phượng Hoàng? - Lý Giản Khuyết nghiêng đầu hỏi.

- Ừm. - Thích Tôn Hách lại cầm tách trà, miệng lại nhâm nhi.

- Quang Minh kia thì ta biết rồi còn Phượng Hoàng là ý gì? Phượng Hoàng ma á hả? - Chàng nhíu mày khó hiểu

- Huynh ngốc hay gì. Động não tí đi Giản Khuyết à, nhân vật quan trọng thế này mà lại không nhớ thì cái danh Thân vương của huynh cũng không đáng một xu đâu đấy.

- Ấy, nặng lời rồi đấy. Ta cũng buồn đấy.

Nói rồi Lý Giản Khuyết cũng ngồi suy ngẫm. Là ai nhỉ? Chàng nghĩ mãi. Bất chợt, như nhớ ra được gì, chàng nhanh chóng nói.

- Có lẽ nào là Phượng Nghê Hoàng? Nữ tướng đầu tiên và duy nhất của Đại Nguyệt ta từ lúc khai triều tới bây giờ? Đúng không, Hách? - Chàng vội vội vàng vàng muốn biết đáp án.

- Đúng rồi, là Phượng Nghê Hoàng.

- Phượng Nghê Hoàng à. - Khuyết chợt lộ trên môi nụ cười khó hiểu. - Vậy cô ta không phải là thuộc hạ của phụ thân ta sao?

Thích Tôn Hách tay lại đặt tách trà xuống. Miệng cũng xuất biện nụ cười khó lường.

- Hiểu? - Hách nói.

Giản Khuyết không đáp. Lặng lẹ lấy tách trà của Tôn Hách uống một ngụm.

Ba ngày sau, kinh thành chợt im ắng, chẳng chút phong ba. Nhưng vùng núi tại biên cương xa xôi lại chẳng được như vậy.

Từ xa, Hàm Nhi chạy vội đến Hải Vũ Nhật Lạc, bên trong có Ly Hà Y đang ngồi.

- Ly Nương, Hắc trực ngoài cổng báo rằng có một bóng đen cưỡi ngựa rất nhanh lên sườn núi, đang đi về phía Y Sát. - Cô hối hả.

- Có biết là ai không? - Ly Nương chễm chệ nhẹ nhàng hỏi.

- Ta không rõ lắm, Hắc nói hình như là trung vệ nhưng không chắc vì người đó cưỡi ngựa quá nhanh nên không thể nhìn rõ y phục trên người.

- Vậy thì chắc là Đổng Lương. Nhưng sao lại vội vàng thế nhỉ? Bình thường hắn ta không phải đều đi bộ, nói là muốn ngắm cảnh đẹp biên cương sao? - Ly Hà Y khó hiểu.

Hàm Nhi cũng lắc đầu.

Chợt lúc ấy một thân hắc y cưỡi ngựa lao thẳng vào Y Sát, chẳng cần thông báo, đến trước Hải Vũ Nhật Lạc mới xuống ngựa đi vào.

- Ly Nương, ta lại đến rồi đây. - Hắn vẫy tay như thể chào.

- Đổng Lương? Là ngươi thật à? Ngươi thế này...

Đổng Lương từ ngoài bước vào. Thấy rõ sự mệt mỏi trên hắn, dường như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

- Hàm Nhi, ngươi qua đây. - Hắn ngoắc tay gọi. - Đưa cái này cho chủ tử của ngươi.

Hàm đi lại nhận món đồ từ hắn.

Đồ vật ấy tựa như một cái hộp, không rõ là gì vì Đổng Lương đã đung một lớp khăn đen buột lại. Chỉ thấy được hai bên góc.

Hàm Nhi đem vậy ấy đưa tận tay Ly Nương. Y cầm nó thí ngấm nghía.

- Lần trước nói tặng cô món quà thì nhất định sẽ tặng. - Đổng Lương chẳng còn vẻ giễu cợt như vài ngày trước, hắn giờ nghiêm túc đến lạ.

Ly Nương nhìn hắn có chút nghi hoặc.


- Cái này là gì? - Cô nhìn thẳng vào mặt hắn mà hỏi.

- Là quà, về sau có cơ hội sẽ tặng cho cô một chuyến "hồi cố hương". - Hắn thốt ra những lời khiến người khác khó lòng hiểu được.

Nói rồi Đổng Lương quay người rời đi, chẳng đợi Ly Hà Y kịp hiểu ra ý mình. Hắn không lên ngựa, tự mình đi bộ, tay cũng dắt ngựa của mình đi.

Ly Nương bên trong chính điện đang cầm vật kia, não vẫn chưa hiểu được lời nói của họ Đổng kia.

Y nhíu mày nghi hoặc, tay bóp chặt.

Rồi cô mở nút thắt của lớp vải đen ra, làm lộ ra chiếc rương bên dưới lớp vải. Rương kia bên trên khắc chỉ một chữ " Tướng ". Là chiếc rương ấy. Ly Nương tròn mắt kinh ngạc, cô ngẩn đầu nhìn hướng Đổng Lương đi, như không tin điều trước mặt, cô lại nhìn chiếc rương ấy.

- Cái này..!

- Ly Nương, sao vậy? Cái rương này có vấn đề gì sao? - Hàm Nhi hỏi.

- Cái này đồ của Yết gia. - Ly Hà Y như vẫn chưa tin vào mắt của mình vậy, cô dùng hai tay nắm chặt rương.

- Yết gia, Yết Hựu tướng quân? Không phải là đã tuyệt hậu rồi sao Ly Nương? Cái rương này...?

- Yết Hựu tướng quân năm đó có một người con gái, bà ta có một đứa con, cũng chính là cháu trai của Yết Hựu tướng quân. Cậu ta là người bảo quản nó khi Yết Hựu tướng quân mất. - Tay của cô như đang run, Ly Nương đây là đang lo sợ?

- Cháu trai? Con gái của Yết Hựu tướng quân năm đó hình như là được gả đến...!

Hàm Nhi tròn mắt kinh ngạc, cô dường như đã hiểu được đôi ba phần.

- L..Ly Nương, cái này, đừng nói là đồ của Thích gia đấy nhé.

Ly Nương không nói gì chỉ gật đầu. Hàm Nhi thấy cái gật đầu ấy trong lòng liền trở nên bất an hơn bao giờ.

- V..vậy Trung vệ làm sao có được nó?

- Ta đoán hắn lợi dụng người của Kiếm Điệp. - Ly Hà Y vừa nói vừa tìm cách mở cái rương ra.

- Tại sao Trung vệ lại làm việc này?

- Là quà, hắn nợ ta một món quà, một món quà đáp lễ.

- Trung vệ là đang giúp người? Là muốn người sớm ngày được báo thù sao?

- Ta không rõ, có lẽ hắn biết được ta muốn đeo đuổi thứ gì nên mới tặng ta một món quà như này.


Cạch, cạch.

Tiếng rương được mở.

Bên trong là một vài tờ giấy có chữ, bên trên là một chiếc chìa khoá.

Hàm Nhi ngó thấy, cảm thấy kì lạ.

- Ly Nương, chìa khoá này là..?

Ly Hà Y cầm chiếc chìa khoá lên, xem kĩ lưỡng.

- Là mồi câu.

- Mồi câu? - Hàm Nhi hơi khó hiểu.

- Muốn dụ dỗ ta tới Thích gia để tìm ổ khoá thích hợp cho cái chìa khoá này.

Ly Hà Y đưa chìa khoá ấy lên ngắm nghía, miệng nở nụ cười khó hiểu. Rồi đột nhiên cô thu tay lại, tay cầm chặt chìa khoá ấy.

- Hàm Nhi, mấy tờ giấy này đều có chữ có lẽ là có chút manh mối, ngươi đem về coi kĩ dùm ta, chép lại ngắn gọn ngày mai đem đến cho ta, nếu như không kịp thì nhờ Điệp Nhi, cô ta biết chữ. - Ly Hà Y cầm mấy tờ giấy đưa cho Hàm Nhi.

- Vâng, Ly Nương. - Hàm cũng đưa tay nhận lấy.

- Còn cái rương này thì đốt.., haizzz, cất kĩ ở phòng ta đi.

- Vâng, Ly Nương. Vậy bây giờ ta đi làm việc.

- Ừm, đi đi.

Hàm Nhi cầm lấy cái rương rồi đi ra ngoài.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận