Gió xuân khẽ thổi, đây đúng là cảnh đẹp nhất trong năm. Các nước nhỏ xung quanh Nghĩa Dương cũng đang rơi vào cục diện căng thẳng.
Ngày An Ninh Hề trở lại Nghĩa Dương, Nam Chiêu đã công phá một quốc gia. Không ngoài suy đoán của nàng, quả nhiên Trung Chu có mưu đồ, nhưng cũng may An Ninh Hề đã có chuẩn bị, quân đội ẩn nấp ở hậu phương của Trung Chu do khiếp sợ uy danh của Lật Anh Thiến nên trong một lúc cũng không dám manh động.
Những nước nhỏ còn lại vẫn không có ý định cúi đầu, hiện thời chỉ có một cách: Công phá.
Trên chiến trường nghiêm trang, hai phe quân đội xếp thành hàng giằng co lẫn nhau. An Ninh Hề đang hướng mặt về phía cửa thành, trên người mặc bộ áo giáp màu bạc, tóc buộc thành kiểu của nam ngồi ngay ngắn trên ngựa, ánh mắt lạnh thấu xương phóng về phía tướng lĩnh đứng ra nói chuyện phía trước.
"Trở về nói cho quân chủ của các người biết: Nếu hắn không chịu đầu hàng, vậy Nam Chiêu đành phải ra tay."
Giọng nói của An Ninh Hề vô cùng lạnh lùng, như thể chẳng coi tướng lĩnh của đối phương ra gì.
Vị tướng lĩnh này đã ngoài bảy mươi tuổi, râu tóc hoa râm, giận dữ nhìn An Ninh Hề, "Nữ hầu không ở Nam Chiêu cai trị quốc gia mà lại chạy đến quốc gia khác sinh sự, phải chăng quá vô lý rồi không?"
Vẻ mặt An Ninh Hề nghiêm túc, "Lão tướng quân, mệt ngài nửa đời người chinh triến trên lưng ngựa, chẳng lẽ không nhìn rõ thế cục nơi đây sao? Quý quốc không muốn quy thuận Nam Chiêu, sớm hay muộn cũng sẽ bị các nước lớn khác thôn tính. bổn cung tự nhận sẽ không bạc đãi một nước phụ quốc, nếu lão tướng quân không tin, có thể đi hỏi quân chủ của mấy nước phụ cận Nam Chiêu xem xem bổn cung nói là thật hay giả."
"Hừ, ngươi cho rằng ngươi nói mấy câu thì có thể thuyết phục được ta sao? Thân là nữ tử, không tuân thủ phụ đức, lại còn vọng tưởng ngấp nghé thiên hạ, cứ cho là hôm nay lão phu sẽ chết trận trên sa trường, cũng tuyệt đối không để cho ngươi tiến vào nước ta nửa bước!"
An Ninh Hề lạnh lùng cười nhìn lão tướng quân đang nhe răng trợn mắt phía trước, "Nếu đã như vậy, bổn cung cũng không cần nói thêm nữa. Bổn cung thân là nữ tử, hôm nay có thể so tài cao thấp với lão tướng quân ngài, thật sự là may mắn ba đời mới có.
Lão tướng quân thấy nàng vậy mà không hề thoái ý nên huyết khí cả người dâng lên, tức đến run cả râu mép, "Được, được lắm! Hôm nay sẽ cho ngươi lĩnh giáo chút lợi hại của lão phu."
An Ninh Hề không nhìn ông ta thêm nữa, trực tiếp thúc ngựa quay người, nói với Hoắc Tiêu ở bên cạnh: "Hay dùng chiến thuật hôm qua Lang Thừa tướng nói."
Hoắc Tiêu gật đầu, bắt đầu bắt tay chuẩn bị.
An Ninh Hề phi ngựa lên một chỗ cao nhìn xuống chiến trường phía dưới. Yến Lạc theo sát phía sau.
Binh lính của đối phương bắt đầu đứng lên. Nhưng quân đội của Nam Chiêu vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. An Ninh Hề vừa nhìn liền nhìn ra khả năng của vị lão tướng quân kia. Khó trách hôm nay không có phó tướng khác tương trợ mà chỉ có một mình ông ta ở đây. Ngoài việc trong nước không có tướng để dùng thì có lẽ nguyên nhân lớn hơn chính là bản thân vị lão tướng quân này có thể độc chắn một mặt.
Quân đội đối phương bắt đầu tấn công, đầu tiên là đánh tập thể. Kế tiếp cánh giữa đột nhiên dừng lại, rồi sau đó hai cánh bên sườn bao vây chung quanh. Nam Chiêu bỗng chốc bị xâm nhập từ chính giữa, cánh giữa của đối phương đột nhiên lui về phía sau rất nhiều, quân đội Nam Chiêu thấy có khe hở liền tiến vào, kết quả hậu phương của đối phương cấp tốc hành động, nháy mắt liền bao vây hoàn toàn quân đội Nam Chiêu ở bên trong.
An Ninh Hề híp mắt, " Quả nhiên vị lão tướng quân này có chút năng lực."
Yến Lạc hơi lo lắng nhìn nàng, "Quân thượng định làm thế nào?"
An Ninh Hề mấp máy môi, "Cứ xem kỹ đã rồi tính."
Lúc đầu quân đội Nam Chiêu còn hoảng loạn, Hoắc Tiêu phân phó phó tướng liên quan chia thành mấy hướng dẫn quân lính phá vòng vây. Vòng vây của đối phương dần dần bị kéo dãn ra.
Nhưng đâu có dễ dàng như vậy. Một phen phá vòng vây này của quân đội Nam Chiêu vốn là hành động hao tổn chính mình, hiển nhiên hiện tại phải chịu sự uy hiếp từ thái độ liều lĩnh của quân đội đối phương: Một lần nữa chúng siết chặt lại vòng vây, dưới sự vây hãm mạnh mẽ như vậy nhất thời quân đội Nam Chiêu tử thương không ít.
Trên chiến trường bắt đầu tràn ngập ra mùi máu tanh, An Ninh Hề nhíu mày, "Suýt chút nữa ta đã quên: Nếu con người ta sắp chết thì còn gì đâu mà kiêng kỵ." Nàng quay đầu nói với Yến Lạc: "Đi lấy cây cung Minh Nguyệt đến đây."
Yến Lạc hiểu ý nàng, nhanh chóng ghìm ngựa xoay người đi.
Một lát sau Yến Lạc đã quay trở lại bên cạnh An Ninh Hề. Nàng tiếp nhận cây cung dài, lắp tên, nhắp thẳng đến vị trí của lão tướng quân, ánh mắt âm u, "Bắt giặc phải bắt vua trước, lão tướng quân, thật có lỗi với ngài..."
Dư âm chưa dứt, tên đã rời cung mà lao đi.
Chiến trường đối phương rối loạn một trận. Vị lão tướng quân kia ôm chân trái bị bắn trúng, kinh hãi nhìn về phía An Ninh Hề. Trong số binh sĩ ở bên cạnh đến đỡ ông ta, có một người khá lớn tuổi kinh hãi hô lên, "Ta nhận ra cây cung này! Đó là cây cung Minh Nguyệt của chiến thần tướng quân!"
An Ninh Hề cầm cây cung trong tay cưỡi ngựa gia nhập chiến trường. Quân đội đối phương mất người lãnh binh, sớm đã vô cùng hoảng loạn, nhân thời cơ đó giọng nói của An Ninh Hề vang lên: "Lúc này quy thuận vẫn không tính là quá muộn."
Lão tướng quân chịu đựng phần chân đau nhức chửi ầm lên. Hoắc Tiêu đang muốn tiến lên thì bị An Ninh Hề giữ lại. An Ninh Hề nhìn tình trạng đối phương đã bị quân đội Nam Chiêu làm cho tan rã tứ phía, rồi nhìn lão tướng quân, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, "Lão tướng quân, ngài nên biết, chiến tranh hôm nay vì muốn ngày mai không có chiến tranh."
Lão tướng quân sửng sốt, ánh mắt đục ngầu mang theo một tia ngạc nhiên.
An Ninh Hề không tiếp tục trì hoãn thời gian nữa, nàng phất tay, "Trực tiếp tấn công cửa thành..."
Giọng nói lạnh lùng theo gió xuân bay vào chiến trường, ngày xuân ôn hòa bỗng chốc biến thành trời đông giá rét.
Một phong thư khẩn gấp rút được đưa đến hoàng cung Trung Chu.
Hoàng đế Định Gia đã đi qua đi lại trong ngự thư phòng một lúc lâu, nghe thấy có thư tín đưa đến liền vội vàng nhận lấy đọc thật kỹ. Chỉ chốc lát sau sắc mặt ông ta liền trở nên u ám, thư tín trong tay cũng rơi xuống đất.
Nam Chiêu đã công phá thành công hai nước, cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải sắp đến phiên Trung Chu rồi ư?
Hoàng đế Định Gia lo lắng bước đi vài bước trong điện rồi đi qua nhìn chằm chằm tấm bản đồ trên tường đến sững sờ. Đầu ông ta đau muốn nứt ra, quả thực không biết nên làm gì cho phải. Ánh mắt ông ta đảo loạn qua địa giới của mấy quốc trong thiên hạ: Trước đó ở đây đều là phụ quốc của Trung Chu, nhưng bây giờ sắp bị hủy hoại trên tay mình.
Cuối cùng ánh mắt của Hoàng đế Định Gia dừng lại ở Đông Việt. Ánh mắt lóe lên, sau đó đột nhiên bước nhanh đến cửa đại điện kêu người đi gọi thái tử Cơ Nghi Hải tới.
Lần trước Cơ Nghi Hải và Cơ Nghi Đình đi Tây Hoa không mang được thành quả về khiến Hoàng đế Định Gia rất căm tức. Cũng bởi vậy mà Cơ Nghi Hải bị phạt giam trong đông cung. Hiện tại Hoàng đế Định Gia đột nhiên ra lệnh muốn gọi Cơ Nghi Hải tới, ngược lại khiến cho cung nhân lĩnh mệnh lắp bắp sợ hãi.
Cơ Nghi Hải nhanh chóng đến ngự thư phòng. Hắn nhìn thấy vẻ mặt bất thường của Hoàng đế Định Gia liền bước lên phía trước hỏi: "Phụ hoàng, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Hoàng đế Định Gia gật đầu, mệt mỏi thở dài, "Nam Chiêu đã đánh hạ hai nước, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ Trung Chu sẽ nguy hiểm."
Trong khoảng thời gian này, Cơ Nghi Hải bị giam trong đông cung nên tất nhiên không biết chuyện bên ngoài. Hắn nghe Hoàng đế Định Gia nói xong, có phần không thể tin mở to hai mắt, "Biểu muội Ninh Hề muội ấy..."
"Câm miệng! Nàng ta còn coi là biểu muội của ngươi cái gì nữa? Lúc trước trẫm không nên nghe người đàn bà bên cạnh Đông Việt vương nói bừa, còn để cho nàng ta làm Nữ hầu. Hiện tại xem ra đúng là nhóm lửa tự thiêu!"
Hoàng đế Định Gia càng nói càng tức, sau khi nói xong còn ho khan vài tiếng.
Cơ Nghi Hải chạy nhanh lại gần giúp ông ta thuận khí, "Vậy phụ hoàng tính toán kế hoạch tiếp theo như thế nào?"
Hoàng đế Định Gia thôi thở dốc, thở nhẹ một tiếng, "Còn có thể làm gì nữa? Chỉ có thể liên kết với ngoại quốc thôi."
Cơ Nghi Hải cau mày nhìn Phụ hoàng của mình, "Nhưng các nước nhỏ xung quanh cũng không ngăn cản được Nam Chiêu, còn quốc gia nào có thể liên hợp ạ?"
Hoàng đế Định Gia bất đắc dĩ nhìn nhi tử, "Đông Việt."
Cơ Nghi Hải sửng sốt một chút, "Đông Việt? Nhưng lần trước bọn chúng có ý đồ xâm lược chúng ta."
Hoàng đế Định Gia gật đầu, "Trẫm biết, nhưng trẫm vẫn phải thử. Trước mắt phải bảo trụ giang sơn của Cơ thị chúng ta mới là quan trọng nhất." Ông ta đứng dậy đi đến bàn sách rồi ngồi xuống, lấy bút thấm đẫm mực, bắt đầu viết thư, "Trẫm tính phái con đi sứ Đông Việt, lần này con nhất định phải làm cho thật tốt."
Cơ Nghi Hải còn có chút lo lắng, nhưng vẫn gật đầu, khom người nói ‘vâng’.
Tin tức Trung Chu muốn liên hợp với Đông Việt có lẽ có thể giấu được Nam Chiêu đang trong thời kỳ tác chiến, nhưng không thể giấu được Tây Hoa có mật thám ở khắp Trung Chu.
Sau khi Phong Dực nhận được tin tức, lập tức viết thư cho An Ninh Hề, nhắc nhở nàng hãy chuẩn bị sẵn sàng.
Tâm trạng của An Ninh Hề cực kỳ không vui. Hoàng đế Định Gia thật sự quá vội vàng rồi, bằng không tuyệt đối sẽ không đi một nước cờ hiểm như vậy.
Nàng suy đi tính lại, cuối cùng vẫn kêu Lang Thanh Dạ viết một phong thư cho Trung Chu, lời lẽ vừa đấm vừa xoa, đồng thời biểu đạt một ý: Nếu Trung Chu kết minh với Đông Việt, vậy Nam Chiêu sẽ không bận tâm tới tình cảm nữa, đến lúc đó trực tiếp công phá Trung Chu, sẽ không nương tay.
Tất nhiên sau khi Hoàng đế Định Gia nhận được thư đã giận dữ ngút trời. Ông ta là Thiên Tử, sao có thể chịu uy hiếp như vậy. Hoàng đế Định Gia càng nghĩ càng không có cảm xúc gì, cuối cùng viết một phong thư cho Cơ thái hậu. Sau khi tình cảm huynh muội rạn nứt từ năm đó, hôm nay lại dùng lời lẽ nặng nề chỉ trích bà dạy dỗ ra một cô con gái tốt không những không biết hối cải còn láo xược với bề trên.
Sau khi Cơ thái hậu nhận được thư chỉ biết lặng lẽ rơi lệ. Tất nhiên bà vẫn nhớ tình cảm huynh muội năm xưa, nhưng hiện nay Trung Chu và Nam Chiêu đang trong tình trạng như nước với lửa, bà cũng không biết phải làm sao. Trong cung, bởi vì chuyện này mà Cơ thái hậu trằn trọc ngủ không được, cuối cùng thật sự sốt ruột không còn cách nào, dứt khoát đi đến Nghĩa Dương, tính tự mình gặp An Ninh Hề nói chuyện rõ ràng.
An Ninh Hề đang bận bàn bạc với vài phó tướng xem đối phó như thế nào với hai nước nhỏ kế tiếp không nghĩ tới Cơ thái hậu đột nhiên đến đây, nhất thời khiến nàng chấn động, vội vàng ra ngoài nghênh đón thì đã thấy Cơ thái hậu tiều tụy, trong mắt ngấn lệ nhìn nàng.
"Mẫu hậu, sao người lại đến đây?" An Ninh Hề bước nhanh qua đỡ bà đi về phía trướng.
Cơ thái hậu thở dài, "Ai gia thật sự rất lo lắng, có chuyện này nhất định phải hỏi con."
An Ninh Hề thấy sắc mặt vừa rồi của mẫu hậu mình cũng đã đoán được có chuyện không tốt. Sau khi vào trướng, nàng cho mọi người lui, ngay cả Yến Lạc cũng đi ra ngoài canh giữ ở cạnh cửa.
"Mẫu hậu, có chuyện gì người cứ hỏi đi." An Ninh Hề đại khái cũng đoán được nguyên do vì sao bà tới đây, trong lòng đã có chuẩn bị.
"Ninh nhi, có phải con gửi thư cho cậu con, uy hiếp ông ấy phải không?" Cơ thái hậu sầu bi nhìn nàng, "Bất luận ra sao thì ông ấy cũng là ca ca ruột của ta, là cậu của con mà."
An Ninh Hề cau mày không nói gì.
"Ninh nhi, Nam Chiêu và Trung Chu thật sự không có ngày hòa hảo nữa sao?"
An Ninh Hề nhìn thoáng qua vẻ mặt đầy mong đợi của Cơ thái hậu, lắc đầu nói, "Không có."
Lệ quang trong mắt Cơ thái hậu chuyển động, "Vì sao?"
An Ninh Hề thở dài, đỡ bà ngồi xuống."Mẫu hậu, bây giờ thế cục của thiên hạ nên như thế. Trung Chu và Nam Chiêu sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy. Nếu không phải bận tâm mẫu hậu xuất thân từ hoàng thất, có khả năng bây giờ Nam Chiêu đã xung đột vũ trang với Trung Chu rồi. Bây giờ Nam Chiêu vẫn rất khoan dung nhưng Trung Chu lại tính toán kết minh với Đông Việt, đến tình trạng này mẫu hậu cho rằng con nên lựa chọn như thế nào?"
Cơ thái hậu ngẩn người, vẻ mặt có chút dao động, "Chuyện này... thật sự không còn biện pháp khác ư?"
An Ninh Hề ngồi bên cạnh bà, cầm tay bà nói, "Mẫu hậu, Nam Chiêu bị Trung Chu ruồng bỏ trước. Mẹ góa con côi chúng ta đã sớm mất đi sự bảo hộ từ hoàng quyền của bọn họ, chung quy sẽ có một ngày bị nước khác xâm lược, nếu không chủ động ra tay, tương lai chịu thiệt vẫn là bản thân."
Cơ thái hậu nghe đến đó mới hoàn toàn sáng tỏ. Bà thở dài một tiếng, đứng dậy khoát tay, "Bỏ đi, một khi đã như vậy, ai gia sẽ không lo nữa, con lãnh binh ở ngoài nhớ cẩn thận một chút."
An Ninh Hề nghe ra bà muốn rời đi, bản thân chiến trường cũng không phải là nơi nên ở lâu nên cũng không giữ lại. Nàng vội gọi Yến Lạc tới, bảo Yến Lạc qua chỗ Hoắc Tiêu chọn mấy trăm binh lính hộ tống Cơ thái hậu về nước. Cơ thái hậu lại kéo nàng ngàn dặn vạn dặn một hồi mới để Hồ công công dìu đỡ, quay về nước dưới sự bảo vệ của mấy trăm binh lính.
An Ninh Hề lại lần nữa chuyên tâm cho chiến cuộc mà không biết rằng lúc Cơ thái hậu trở lại hoàng cung Nam Chiêu đã liên tiếp nhận được vài phong thư Trung Chu gởi đến, lời nói vô cùng sắc bén, đều là khiển trách An Ninh Hề đã làm uổng phí thánh ân năm đó.
Cơ thái hậu đã nghe An Ninh Hề nói rõ tình hình hiện tại, tự nhiên sẽ không còn dao động nữa, có điều trong lòng luôn cảm thấy có chút áy náy, nên viết một phong thư gửi đến Trung Chu. Trong thư nói đến nỗi khổ của Nam Chiêu, có điều bà tránh bàn luận đến chiến sự, lặp đi lặp lại rằng bà sẽ luôn ghi nhớ tình cảm huynh trưởng đối với Hoàng đế Định Gia ở trong lòng.
Hoàng đế Định Gia nhận được thư liền hiểu rõ Cơ thái hậu tránh nặng tìm nhẹ, hiển nhiên không đồng ý tương trợ. Ông ta bắt đầu thở dốc, hoàng toàn dồn hết tâm tư vào việc kết minh với Đông Việt, không quan tâm đến bất kỳ chuyện nào khác nữa.
Sở Nghiệp Kỳ cũng có ý kết minh. Hiện thời trong năm nước lớn, có ba nước đã hợp lại, nếu hắn không kết minh với Trung Chu, thật sự không có cách nào ứng phó một mình cả.
Sở Nghiệp Kỳ gặp Cơ Nghi Hải ở điện Quang Chính. Hai người âm thầm định ra minh ước, rồi sau đó ở trong cung thiết yến chiêu đãi đoàn người Cơ Nghi Hải.
Tiệc rượu diễn ra được một nửa, đột nhiên có cung nhân bẩm báo nói Trung Chu gửi thư khẩn tới.
Cơ Nghi Hải vội nhận đọc một lượt, có chút ưu sầu nói với Sở Nghiệp Kỳ: "Tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, ngay cả Cơ thái hậu cô cô của ta cũng không khuyên được biểu muội Ninh Hề, hơn nữa nàng đã sắp công phá toàn bộ nước nhỏ ở xung quanh Nghĩa Dương rồi."
Tay nâng ly rượu của Sở Nghiệp Kỳ hơi ngừng lại, khép hờ hai mắt, hàn quang lóe ra, "Nói như vậy, chẳng phải Nữ hầu sẽ nhanh chóng tới nước Mân hội hợp với Phong Dực rồi ư?" Hắn nhớ tới Tuyên Tử Đô còn có mấy vạn binh mã bị cầm chân ở nơi đó, vẻ mặt càng khó coi.
Đại thần dưới thềm ngọc thấy Sở Nghiệp Kỳ không vui, người nào người nấy đều không dám lên tiếng.
Quách Tuệ Nguyệt ngồi bên cạnh Sở Nghiệp Kỳ vẫn đang nghe bọn nọ nói chuyện. Nàng ta thầm tính toán, hạ giọng kề sát vào Sở Nghiệp Kỳ nói, "Nô tỳ có một kế này, không biết Vương thượng có nguyện nghe không?"
Sở Nghiệp Kỳ nghiêng đầu nhìn nàng ta, "Ồ? Vương hậu có kế sách hay gì?"
Quách Tuệ Nguyệt mím môi cười, ghé sát vào tai hắn nói tỷ mỷ kế hoạch của mình.
Sở Nghiệp Kỳ nghe xong hơi hơi nhíu mày, "Kế hoạch đó… thích hợp chăng?"
Quách Tuệ Nguyệt cười trả lời: "Sao lại không thích hợp? Chỉ cần kết quả có lợi cho Đông Việt ta là được rồi."
Sở Nghiệp Kỳ trong lòng hơi kinh ngạc, như thể đây là lần đầu tiên quen biết Quách Tuệ Nguyệt, "Thật sự không tưởng tượng được Vương hậu còn có tâm tư như vậy."
Ánh mắt hắn không giống tán thưởng, mà giống như mang theo tìm tòi nghiên cứu, thậm chí là hơi hoài nghi. Nhất thời Quách Tuệ Nguyệt không cách nào thừa nhận ánh mắt nặng nề đó được, đành rũ mắt xuống.
Hồi lâu sau, Sở Nghiệp Kỳ mới thu hồi tầm mắt, cười cười với Cơ Nghi Hải, "Thái tử điện hạ yên tâm, vương hậu của quả nhân đã vì chúng ta nghĩ ra một kế sách rất hay…"
Trên chiến trường Nghĩa Dương, An Ninh Hề đang nghiên cứu chiến thuật với Lang Thanh Dạ ở trong trướng thì Yến Lạc cầm thư tín bước nhanh đến.
"Quân thượng, có thư khẩn từ Tây Hoa."
An Ninh Hề lập tức ngừng việc đang làm, nhận thư mở ra đọc, nhìn đến tên mới biết được nguyên lai là do Vũ Duệ gửi tới.
An Ninh Hề vừa mới đọc xong liền cau chặt mày. Nàng đưa thư cho Lang Thanh Dạ, "Tuyên Tử Đô cư nhiên thừa dịp ban đêm phá vây bỏ chạy rồi."
Lang Thanh Dạ cả kinh, vội vàng nhận thư đọc một lượt. Lúc ngẩng đầu lên sắc mặt cũng không tốt chút nào, "Quân thượng, giờ chúng ta nên đối phó như thế nào?"
An Ninh Hề đi hướng ra phía ngoài trướng. Nàng đứng ở cạnh cửa nhìn thoáng qua bầu trời phía Đông, hừ lạnh một tiếng, "Phá vây thì cứ phá vây đi, binh đến tướng chặn, chúng ta cứ chờ xem bọn chúng có động thái gì là được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...