Nam Chiêu nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên của trời đông giá rét. Trong cung Thiên Thọ, Cơ thái hậu đang vô cùng kinh ngạc nhìn An Ninh Hề ngồi bên cạnh bà.
"Con nói cái gì? Con muốn đính thân với thế tử Tây Hoa?" Lúc Cơ thái hậu nói ra những lời này đồng thời trên mặt cũng mang theo ý cười vui sướng. Nhưng ngay sau đó bà lại nhíu mày, "Ninh nhi, ta nghe nói thế tử Tây Hoa chính là Tri Ngọc, có đúng thế không?"
An Ninh Hề thở dài: Đến cả Cơ thái hậu sống ở sâu trong thâm cung cũng đã biết được chuyện này rồi. Nàng gật đầu, "Đích thực là Tri Ngọc."
Cơ thái hậu giật mình nhìn nàng, "Chẳng trách con lại chủ động đề xuất đính thân với người ta, hóa ra thật sự là Tri Ngọc."
Lúc Cơ thái hậu nghe thấy tin đồn ấy còn chưa tin, nhưng bây giờ nghe chính miệng An Ninh Hề chứng thực xong mới hiểu được. Bà không biết tình hình thực tế, chẳng qua lúc trước cảm thấy An Ninh Hề sủng ái Tri Ngọc, giờ cảm thấy hiện tại An Ninh Hề làm vậy là hợp lý.
Hai người đang ngồi ở trong điện nói về chuyện này thì Yến Lạc đi từ ngoài điện đi vào, còn mang theo làn gió lạnh. Nàng cúi người thi lễ với Cơ thái hậu và An Ninh Hề, sau đó bẩm báo với An Ninh Hề: "Quân thượng, thế tử Tây Hoa đang trên đường đến Kim Lăng, vừa mới cử sứ giả báo lại, nói rằng thêm ba, năm ngày nữa là có thể đến được Kim Lăng."
An Ninh Hề mấp máy môi, đột nhiên trong lòng hồi hộp mà không rõ lý do. Nàng nhìn thoáng qua Cơ thái hậu, ổn định cảm xúc rồi khoát tay về phía Yến Lạc, "Đã biết. Cô nói với sứ giả Tây Hoa rằng ‘trời giá lạnh đất đóng băng’, xin thế tử không cần sốt ruột chạy ngay đến đây, an toàn quan trọng hơn."
Yến Lạc mỉm cười nhìn nàng, khom người hô ‘vâng’ rồi lui ra ngoài.
Cơ thái hậu cười trêu ghẹo An Ninh Hề: "Mới đó mà đã quan tâm người ta vậy rồi à? Trước kia ai gia còn lo lắng con cứ không chịu xuất giá, cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi."
An Ninh Hề cười cười một cách gượng gạo, hạ mí mắt im lặng không nói.
Sứ giả Tây Hoa nói là ba năm ngày mới có thể tới, nhưng giữa trưa ngày thứ ba, đoàn người Phong Dực đã đến thành Kim Lăng. An Ninh Hề phái Lang Thanh Dạ tiến đến nghênh đón, bản thân nàng và Cơ thái hậu cùng văn võ cả triều đợi y ở cung Tấn Dương.
Gần như tất cả văn võ bá quan của Nam Chiêu đều ở trong cung Tấn Dương, dường như người nào người nấy đều mang trên mặt thần sắc kỳ quái.
Hóa ra Quân thượng nhốt mình ở cung Trữ Minh năm ngày chính là để đưa ra quyết định này.
Hoắc Tiêu không hề kinh ngạc. Trước đây y thấy An Ninh Hề liên tục tương trợ Tây Hoa nên đã nhận định rằng An Ninh Hề có tình ý với Phong Dực. Nhưng Ngô Trinh đi phía sau y lại tỏ ra vẻ mặt khinh thường.
Ngoài điện có tiếng bước chân truyền đến, An Ninh Hề túm chặt một góc triều phục, giương mắt nhìn chằm chằm cửa điện.
Phong Dực mặc lễ phục màu đen dẫn đầu đi vào, đám người Lang Thanh Dạ và Tần Hạo đi theo phía sau chàng.
Phong Dực dừng lại trước bậc thềm ngọc vài bước, nhìn thoáng qua An Ninh Hề khẽ cười rồi chắp tay về phía Cơ thái hậu và An Ninh Hề, " Phong Dực của Tây Hoa bái kiến thái hậu, Nữ hầu hữu lễ."
An Ninh Hề ngồi quỳ trên thềm ngọc vẫn không nhúc nhích, Cơ thái hậu liếc nhìn nàng rồi mỉm cười nhìn về phía Phong Dực, "Làm phiền thế tử ngàn dặm bôn ba, đi đường vất vả rồi."
Phong Dực cười một cách thản nhiên, xoay người nhìn lướt qua Tần Hạo. Người ở sau nhận được ánh mắt ra hiệu của chàng, lập tức tiến lên đệ trình danh mục sính lễ đã chuẩn bị ổn thỏa. Hồ công công tiếp nhận rồi trình lên cho Cơ thái hậu.
Cơ thái hậu mở danh mục sính lễ ra xem, sắc mặt đột nhiên trở nên có chút không tốt. Bà đưa danh mục kia cho An Ninh Hề, thấp giọng nói: "Dầu gì cũng là một quốc gia lớn, sao chỉ có nhiêu đây."
Sau khi An Ninh Hề nhận lấy cũng nhìn lướt qua, sau đó không khỏi bật cười. Có lẽ sính lễ của Cơ thái hậu trước lúc xuất giá rất phong phú nên mới cảm thấy nhiều sính lễ như vậy vẫn còn ít. Nàng cười hạ giọng khuyên giải và an ủi Cơ thái hậu: "Mẫu hậu, nữ nhi nào phải công chúa hoàng thất giống người, sao có thể chú trọng chuyện phô trương được."
Cơ thái hậu nghe nàng nói đến thân phận của bản thân, lại nghĩ đến tình trạng hiện thời giữa Trung Chu và Nam Chiêu, nhịn không được lại thở dài.
An Ninh Hề gấp danh mục sính lễ lại để qua một bên, hướng mắt nhìn về phía Phong Dực nói, "Bản cung xin nhận hậu lễ của thế tử. Mời thế tử dời bước tới vườn ngự uyển nghỉ ngơi, bổn cung và thái hậu đã sớm bày tiệc rượu đón gió tẩy trần cho thế tử."
Phong Dực chắp tay nói với nàng, "Vậy xin đa tạ Nữ hầu."
Trong mắt chàng mang theo ý cười như có như không, nhẹ nhàng nhìn lướt qua An Ninh Hề, sau đó xoay người mời Lang Thanh Dạ dẫn đường. Dường như Lang Thanh Dạ đang trầm tư, bỗng chốc không phản ứng kịp, nghe thấy Phong Dực gọi hắn mới đột nhiên hoàn hồn, sau đó vội vàng dẫn chàng tới vườn ngự uyển đã được chuẩn bị sẵn.
Tâm trạng căng thẳng ban đầu của An Ninh Hề kéo dài cho đến lúc này mới giảm bớt một chút, nhưng tiếp theo trong điện lại bắt đầu thảo luận vấn đề sính lễ của Phong Dực chưa đủ hậu hĩnh. Dẫn đầu là Cơ thái hậu.
An Ninh Hề thở dài: Nam Chiêu luôn giàu có và đông đúc nên yêu cầu đối với quốc gia khác cũng quá hà khắc rồi. Có điều nàng thật sự không có tâm trạng thảo luận vấn đề đó với họ, sính lễ nhiều hay ít vốn chẳng nằm trong phạm vi quan tâm của nàng.
Sau một lúc tranh luận không có kết quả, An Ninh Hề khoát tay ý bảo mọi người đến điện Phù Minh tiếp đón khách quý đến từ Tây Hoa.
Phong Dực thay quần áo xong liền đi đến điện Phù Minh. Mấy ngày gần đây, ngày nào cũng có tuyết rơi ở Nam Chiêu, giữa điện Phù Minh còn đặt riêng một lò than.
Mọi người ở trong điện nâng ly cạn chén, Cơ thái hậu hỏi Phong Dực: "Thế tử tính khi nào đính thân với Ninh nhi?"
Tay nâng ly rượu của An Ninh Hề hơi run, nghiêng đầu nhìn lướt qua Cơ thái hậu, nói nhỏ: "Mẫu hậu, sao người lại sốt ruột như vậy?"
Cơ thái hậu nhìn nàng một cách oán trách, rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm Phong Dực chờ đáp án.
Phong Dực cười đầy hàm ý nhìn An Ninh Hề, thản nhiên phun ra bốn chữ: "Bất cứ lúc nào."
Cơ thái hậu hết sức hài lòng gật đầu, "Tốt lắm, vừa đúng lúc ai gia hỏi qua lễ quan, ba ngày sau là ngày lành, tuy rằng thời tiết không đẹp nhưng không gây cản trở gì, không biết thế tử nghĩ thế nào?"
Phong Dực nâng chén kính bà, "Mọi việc Phong Dực xin nhờ thái hậu sắp xếp."
Cơ thái hậu quay đầu nhìn An Ninh Hề, "Ninh nhi, con cảm thấy sao?"
Đã đưa ra quyết định rồi, sớm muộn gì ngày này cũng tới, An Ninh Hề cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Nàng khẽ gật đầu, "Mẫu hậu cứ làm chủ là được.”
Cơ thái hậu cười gật gật đầu, lại nhìn về phía Phong Dực, "Nói vậy là đã định rồi. Thế tử đã đến Nam Chiêu, vậy thì tiện việc định hôn sự ở Nam Chiêu luôn rồi sau đó chiếu cáo thiên hạ. Chỉ là..." Bà đột nhiên dừng lại nhìn Phong Dực thoáng do dự, "Dầu gì Tây Hoa cũng là một nước lớn, nhưng sính lễ của thế tử hình như hơi ít."
An Ninh Hề sửng sốt, sau đó thở dài bất đắc dĩ, "Mẫu hậu, người thực sự vẫn để ý chuyện này sao?"
Cơ thái hậu nghe thấy lời nói thầm của nàng liền kề sát vào nàng, đáp: "Mẫu hậu muốn tốt cho con thôi. Con nghĩ lại xem, ngày đó con tốn bao nhiêu tâm huyết để cứu y, tốt xấu gì Nam Chiêu cũng nuôi y ba năm, bây giờ y muốn cưới con thì với sính lễ như vậy làm sao mà được? "
An Ninh Hề nhất thời không tìm ra lời nào phản bác bà, đành phải cười khổ lắc đầu. Kỳ lạ là: Các đại thần trong điện Nam Chiêu nghe xong lời này đều tỏ vẻ đồng ý, liên tục thảo luận.
An Ninh Hề có chút xấu hổ nhìn lướt qua Phong Dực. Tần Hạo bên cạnh chàng thì có chút sốt ruột, ngược lại bản thân chàng vẫn mang dáng vẻ tình tang mây trôi, như thể không nghe thấy những lời đàm luận kia.
Đợi cho đến khi tiếng đàm luận của mọi người nhỏ dần đi, Phong Dực mới thản nhiên mở miệng: "Kỳ thực trước đó Phong Dực còn chuẩn bị một món sính lễ nữa, có điều bây giờ không tiện lấy ra, đành đợi đến ngày đính thân vậy."
Lời vừa nói ra, nhất thời khiến tất cả mọi người sửng sốt, ngay cả An Ninh Hề cũng ngẩn người. Phong Dực lại chỉ cười với nàng sau đó tiếp tục dùng bữa uống rượu như thể chưa từng nói bất cứ điều gì.
Tiệc rượu vừa kết thúc, Cơ thái hậu bắt đầu bận rộn. Hôm đó nghe An Ninh Hề nói xong bà liền bắt tay vào chuẩn bị, nhưng vẫn cảm thấy không chu toàn cho lắm. Dù sao cũng là chuyện bà mong chờ đã lâu, hiện tại tay chân luống cuống nhưng việc gì cũng muốn tự thân tự lực khiến An Ninh Hề hết cách.
Trong ba ngày chuẩn bị, tin tức thế tử Tây Hoa đến Nam Chiêu đính thân với Nữ hầu đã nhanh chóng truyền khắp các quốc gia trong thiên hạ. Vì thế lời đồn ban đầu có liên quan đến chuyện Phong Dực là nam sủng của Nữ hầu nhất thời lại biến hóa thành vô số phiên bản.
Trong đó, bản lưu truyền rộng rãi nhất là: Lúc trước, Nữ hầu đã cứu chiến thần tướng quân khi mạng của ngài đang như chỉ mành treo chuông, rồi sau đó Nữ hầu vì bảo hộ chiến thần chu toàn, cố ý lấy danh xưng nam sủng để giữ ở bên người, về sau hai người nảy sinh tình cảm, thế nhưng sau này Tây Hoa có biến, chiến thần về nước, và thế là có câu chuyện hiện tại.
Đến đây, hình tượng nam sủng khiến người ta khinh thường lúc ban đầu của Phong Dực lại biến thành người con trai chân thành thâm tình.
Khi An Ninh Hề nghe Yến Lạc kể phiên bản này là lúc đang thử lễ phục Cơ thái hậu phái người đưa tới. Đầu tiên nàng hơi giật mình, tiếp theo không nhịn mà cười, "Câu chuyện này đúng là thú vị."
Yến Lạc cũng cười nói ‘vâng’, nhưng cười xong nàng lại có chút lo lắng. Rốt cuộc hiện tại Nữ hầu thật lòng muốn ở bên Phong Dực? Hay là chỉ bởi những lời đồn đãi kia?
Yến Lạc không hy vọng Phong Dực và An Ninh Hề ở bên nhau một cách không rõ ràng, nhưng nhìn thấy biểu cảm sung sướng trên mặt y lại mừng thay cho y. Tâm tình thật mâu thuẫn.
Lời đồn có liên quan đến câu chuyện si tình giữa An Ninh Hề và Phong Dực đã sớm truyền đến tai Phong Dực. Hắn khoát tay với Tần Hạo đứng báo cáo ở phía trước, "Không cần nói với ta, những chuyện này ta đều biết cả rồi."
Tần Hạo sửng sốt, "Sao điện hạ biết được?"
Phong Dực hơi cong môi cười, "Bởi vì những chuyện đó là do ta sai người truyền ra."
Nếu người khác có thể lợi dụng lời đồn khiến hắn trở thành trò cười thì hắn cũng có thể lợi dụng lời đồn để hóa giải. Nói cho cùng, hắn còn phải cảm ơn Đông Việt vương. Nếu không phải hắn ta truyền tin tức này ra, chỉ sợ An Ninh Hề vĩnh viễn sẽ không thể chủ động đi bước này.
Mà lúc này Sở Nghiệp Kỳ cũng đã nhận được tin tức, cùng lúc đó hắn cũng hiểu rằng: Bản thân đã đi một nước cờ hoàn toàn sai lầm rồi. Bởi vì hắn không đạt được mục đích ban đầu, ngược lại còn khiến cho mối liên hệ giữa Nam Chiêu và Tây Hoa càng thêm chặt chẽ.
Sở Nghiệp Kỳ cũng chủ động đi tìm Bắc Mạnh, hy vọng có thể phá vỡ thế cục hợp tác tam phương bắt đầu từ Bắc Mạnh. Bắc Mạnh vương lần nào nhìn thấy sứ giả của Đông Việt cũng truy vấn chuyện Tiêu Như Thanh bị rơi xuống vực, mà hiện tại hoàn toàn thay đổi tính cách một câu cũng không nói mà trực tiếp đuổi người luôn, thậm chí còn hạ lệnh chỉ cần là nhân sĩ của Đông Việt thì không được tiến vào cảnh nội Bắc Mạnh, khiến Sở Nghiệp Kỳ cũng hết cách.
Đang lúc Sở Nghiệp Kỳ lo âu, Quách Huệ Nguyệt cũng nghe được tin tức An Ninh Hề muốn đính thân với Phong Dực. Lúc trước nàng cố ý để Tiêu Dật đến Nam Chiêu nương tựa An Ninh Hề, hy vọng mượn việc này thử An Ninh Hề, nhưng không hề nghĩ rằng An Ninh Hề không đối xử với Tiêu Dật như nàng tưởng tượng, ngược lại còn sắp xếp ổn thỏa cho lão ta ở trong cung. Rồi sau đó Sở Nghiệp Kỳ đề xuất sử dụng vũ lực, cô ta cũng chỉ trục xuất Tiêu Dật khỏi Nam Chiêu, chứ không có bỏ đá xuống giếng đưa lão ta về Đông Việt. Hơn nữa giờ tin tức An Ninh Hề muốn đính thân với thế tử Tây Hoa truyền đến khiến sự hoài nghi lúc đầu của nàng ta bị dao động.
Quách Huệ Nguyệt không kìm được mà phỏng đoán: Có lẽ An Ninh Hề của hiện tại không phải là Tiêu Như Thanh, tất cả mọi chuyện đều do mình suy đoán mà thôi.
Trong cung Nam Chiêu đang giống trống khua chiêng để chuẩn bị. Đúng lúc này An Ninh Hề bất ngờ nhận được quà mừng từ Bắc Mạnh gửi tới.
Ban đầu An Ninh Hề viết phong thư thông báo cho Cố Bằng Hiên một tiếng, chứ không nói rõ sẽ mời hắn tới dự lễ. Lễ đính thân này chỉ là kế sách tạm thời, chuẩn bị quá vội vàng, hơn nữa trời đông giá rét đi đường không tiện; thứ hai là sợ hắn sẽ tốn kém, hao tổn công sức tặng quà cho mình. Nhưng không nghĩ tới Cố Bằng Hiên vẫn gửi quà tới.
Đó là một hộp gỗ nhỏ. An Ninh Hề mở ra xem mới phát hiện bên trong là một miếng ngọc bội giống y đúc miếng ngọc hắn đưa cho nàng mười mấy năm trước. Vốn miếng ngọc này đã táng thân dưới đáy vực theo Tiêu Như Thanh, hiện tại ấy thế mà hắn có thể tìm được một miếng ngọc giống y chang gửi cho nàng.
Trong lòng An Ninh Hề cảm kích sự chu đáo của hắn. Nàng cất thật kỹ ngọc bội xong đột nhiên nhìn thấy một lá thư dưới đáy hộp, vội vàng lấy ra.
Trên giấy viết hai hàng chữ rồng bay phượng múa như thể được viết sau khi đã say rượu. An Ninh Hề đọc câu kia, trong lòng chua xót, không kìm được mà thở dài.
Trong thư viết: Ta đã bỏ lỡ mười năm trước, và cũng đã bỏ lỡ ba năm này.
Cố Bằng Hiên thật sự uống say nên viết khiến người ta hơi khó hiểu. Kỳ thực hắn muốn nói chính là: hắn không thể bù đắp cho An Ninh Hề nỗi khổ mười năm dưới đáy vực, cũng khồng thể bầu bạn bên người nàng ở thời điểm nàng trở thành Nữ hầu, thậm chí chỉ như một nam sủng cũng được.
Nhưng tình cảm sâu đậm như vậy càng khiến cho An Ninh Hề cảm thấy xấu hổ.
Lễ đính thân của ba ngày sau đến như đúng hẹn. Trong cung Nam Chiêu ngập tràn niềm vui, các trận tuyết mùa đông khó có dịp ngừng rơi. Nhóm cung nhân quét dọn sạch sẽ tuyết trong cung, trước cung Tấn Dương trải một tấm thảm dệt dày màu đỏ, kéo dài từ bậc thềm thấp nhất cho đến tận trước thềm ngọc trong điện. Văn võ trọng thần Nam Chiêu do Lang Thanh Dạ dẫn đầu phân chia đứng hai bên trong điện. Phía Tây Hoa chỉ có Lật Anh Thiến và Tần Hạo xuất hiện.
Không lâu sau, Cơ thái hậu mặc lễ phục gấm đen được Hồ công công đỡ đi từ bậc thềm ngọc phía sau ra, tiếp theo, An Ninh Hề dẫn theo Yến Lạc và Phong Dực cùng nhau bước đến.
Thiên hạ ngày nay lấy màu đen làm chủ đạo, hôm nay An Ninh Hề mặc một bộ lễ phục màu đỏ nhạt, bên trên thêu Phượng Hoàng tung cánh, cổ tay áo dùng chỉ vàng thêu họa tiết tường vân. Tóc vấn thành cung hoàn Tứ phẩm cài trâm phượng, trước trán đeo một miếng ngọc bích hình trăng lưỡi liềm, trang dung* diễm lệ hơn trước rất nhiều. Phong Dực vẫn mặc triều phục tượng trưng cho thân phận thế tử của Tây Hoa, cột tóc bằng kim quan, vẻ mặt ung dung bình thảnh. (*gương mặt đã trang điểm)
Tính ra phẩm vị Nữ hầu của An Ninh Hề không không quá trênh lệch so với phẩm vị thế tử của y. Nhưng An Ninh Hề là Quân thượng của một nước, tính ra thì thân phận của y phải thấp hơn thân phận của An Ninh Hề, nhưng bây giờ Nam Chiêu đã không có hoàng quyền hạn chế nên cũng không để ý nhiều như vậy. Trên thềm ngọc, An Ninh Hề đứng sóng vai với Phong Dực hướng về phía mọi người.
Lễ quan tiến lên bắt đầu tuyên đọc những lời chúc mừng. Trong suốt quá trình, cơ thể của An Ninh Hề đều cứng ngắc, không hề cử động lấy một lần.
Phong Dực như thể cảm nhận được sự căng thẳng của nàng, rũ mắt nhìn ngón tay căng thẳng của nàng nắm chặt lấy vạt áo, trong lòng thấy hơi buồn cười. Chàng ung dung thản nhiên đưa tay qua nắm lấy bàn tay kia.
Tay An Ninh Hề đột nhiên bị nắm lấy, nhất thời giật mình nghiêng đầu qua nhìn. Phong Dực cười híp mắt với nàng, "Sao tay nàng lại lạnh vậy?" Nói xong liền bao bọc toàn bộ tay nàng vào trong tay mình.
Vốn An Ninh Hề muốn né tránh, nhưng động tác của Phong Dực rất nhanh, ống tay áo của hai người rất rộng có thể giấu hai bàn tay đang nắm kia, những người bên dưới bậc thềm cũng không nhìn thấy nên nàng cứ mặc kệ y.
Lễ quan đọc xong lời chúc mừng, cung nhân dâng rượu, có thế Phong Dực mới buông tay An Ninh Hề ra. Hai người nâng ly rượu kính nhau một ly, rồi sau đó lại song song kính Cơ thái hậu một ly.
Kính rượu xong, Phong Dực chắp tay cúi người thi lễ với Cơ thái hậu, "Bẩm thái hậu, Phong Dực còn có một phần sính lễ muốn dâng."
Cơ thái hậu cũng nhớ tới lời nói đầy sảng khoái của y nên gật gật đầu, "Mời thế tử."
Phong Dực nhìn lướt qua Tần Hạo ở dưới bậc thềm. Người kia chắp tay chào y rồi rời khỏi điện, một lát sau quay trở lại trong tay ôm một cuộn tranh.
An Ninh Hề có chút kỳ quái nhìn Phong Dực, "Đây là gì?"
Phong Dực mỉm cười với nàng, "Nàng sẽ biết nhanh thôi."
Tần Hạo ôm cuộn tranh đứng yên lặng dưới bậc thềm. Phong Dực dắt An Ninh Hề qua, dẫn nàng bước từ từ xuống bậc thềm, tiếp nhận cuộn tranh trong tay Tần Hạo, rồi sau đó giơ tay lên, cuộn tranh hạ xuống tấm thảm dệt, từ từ mở ra. Là một bức bản đồ!
Mọi người trong điện bao gồm Cơ thái hậu đều không hiểu gì hết: Sính lễ chỉ là bức bản đồ này?
An Ninh Hề nheo mắt nhìn góc bản đồ rồi kinh ngạc nhìn về phía Phong Dực, "Đây là... Vạn Lý Giang Sơn Đồ?"
Phong Dực gật đầu, rồi sau đó nhìn bốn phía, lại nhìn lướt qua Cơ thái hậu, cuối cùng tầm mắt dừng trên khuôn mặt của An Ninh Hề, nói rõ ràng từng chữ một: "Phong Dực ta nguyện lấy thiên hạ làm sính lễ, đổi lấy cả đời làm bạn với An Ninh Hề..."
Giọng nói trong trẻo mang theo tự tin truyền vào tai mỗi môt người trong điện. Tất cả mọi người rơi vào trầm tĩnh.
Phong Dực chẳng hề quan tâm đến ánh mắt bất ngờ của mọi người, mang theo nụ cười thản nhiên nhìn An Ninh Hề, thấp giọng hỏi: "Ninh Hề, nàng có bằng lòng hay không?"
An Ninh Hề nhìn chằm chằm vào đôi mắt y, bên trong thâm trầm sâu thẳm mang theo sư tự tin ngạo thị thiên hạ*, khiến nàng cảm thấy đây là lần đầu tiên nàng quen biết y. (*tự cao tự đại)
Nàng nhìn thoáng qua góc bức giang sơn đồ, lại nhìn nhìn Phong Dực, khóe miệng tươi cười, chậm rãi gật đầu, "Ta sẽ chờ ngày nào đó ngài giành được giang sơn này."
Phong Dực cười, nhưng cũng không coi nhẹ thần sắc phức tạp chợt lóe lên trong mắt An Ninh Hề.
Sau này sách sử Tây Hoa ghi lại: Trước mùa đông năm Xương Định thứ ba mươi tám của Tây Hoa, Nữ hầu chủ động cầu thân với Tây Hoa, thế tử nhận được tin đến Nam Chiêu đính thân với Nữ hầu trong cung Tấn Dương. Thái hậu Cơ thị hà khắc cho rằng sính lễ bèo bọt, vì vậy thế tử đã lấy thiên hạ làm sính lễ khiến Nữ hầu rất vui mừng, chuyện tốt cứ thế thành như ý nguyện.
Sự phân tranh sau này của thiên hạ đã được bắt đầu như thế...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...