Tây Hoa đã sớm chuẩn bị kỹ lưỡng, nhóm người An Ninh Hề được sắp xếp ở lại trong vương cung, đồng thời cũng được đón gió tẩy trần ngay trong đêm đó. Tây Hoa vương bị bệnh đã lâu nay cũng xuất hiện trong bữa tiệc, để bày tỏ thành ý tôn trọng với An Ninh Hề.
An Ninh Hề liếc nhìn Tây Hoa vương ngồi trên thềm ngọc, lại nhìn sang Phong Dực đang ngồi bên cạnh ông, trực giác phát hiện ra giữa hai người này có vẻ bằng mặt không bằng lòng. Lại nhớ tới yến tiệc ở vương cung Nam Chiêu trước kia nàng bỗng thấy có chút buồn cười. Hôm nay hắn là chủ, mình là khách, mới có mấy tháng mà đã thay đổi lớn đến vậy.
Sau khi Tây Hoa vương nói mấy câu không mặn không nhạt mang tính tượng trưng hoan nghênh Nữ hầu Nam Chiêu đến viếng thăm, còn lại đều do Phong Dực ra mặt nói chuyện. Đầu tiên hắn cảm kích việc Nam Chiêu đã phái binh đến tương trợ Tây Hoa, sau đó kính rượu với An Ninh Hề và đám người Hoắc Tiêu, bầu không khí buổi tiệc tuy không quá mức náo nhiệt nhưng cũng không đến nỗi tẻ nhạt.
Bữa tiệc trôi qua được một nửa, cuối cùng Phong Dực cũng nói thẳng vào chuyện chính. Hắn nhìn An Ninh Hề nói: "Lần này phiền Nữ hầuđích thân đến đây, Tây Hoa vô cùng vinh hạnh. Lại nói đến chuyện kết minh, trừ những nội dung đã thông báo trước đó, không biết Nữ hầu có muốn bổ sung thêm gì không?"
An Ninh Hề suy nghĩ một lúc rồi nói, "Phong tướng quân dự định khi nào ký hiệp ước kết minh?"
Phong Dực liếc mắt nhìn Tây Hoa vương, mà ông thì lại bày ra dáng vẻ như chuyện chẳng liên quan đến mình. Hắn bất đắc dĩ dời mắt, quay qua cười nói với An Ninh Hề: "Lúc nào cũng được, tùy Nữ hầu quyết định."
An Ninh Hề cười cười, "Vậy thì ngay bây giờ luôn đi."
Phong Dực ngẩn người, tất cả mọi người có mặt cũng đều sửng sốt, không ngờ Nữ hầu lại nóng lòng như thế. Phong Dựcngơ ngác mãimột lúc sau mới có phản ứng lại, quay đầu lệnh cho cung nhân đứng hầu bên cạnh đembút, mực, giấy, nghiên lên.
Rất nhanh rượu và thức ăn trước mặt Phong Dực được dọn hết đi, thay vào đó là giấy và bút mực. Hắn ngước mắt nhìn An Ninh Hề, khẽ mỉm cười nói, "Mời Nữ hầuđọc nội dung."
An Ninh Hề gật đầu, "Ngoài những nội dung tất nhiên cầnphải tuân thủ khi kết minh ra, bổn cung còn muốn trong bản ký kết hiệp ước giữa Tây Hoa và Nam Chiêu bổ sung thêm một điều khoản rất quan trọng nữa." Nàng đảo mắt lướt qua mọi người đang có mặt, chậm rãi mở miệng: "Chư vị có mặt hãy làm chứng, nội dung mà bổn cung muốn thêm là: Tây Hoa và Nam Chiêu nhất định phải hợp lực ngăn cản các nước khác xưng bá, đặc biệt là Đông Việt."
Những người hiện đang hiện diện nơi này đều là những nhân vật chủ chốt của Tây Hoa và Nam Chiêu, cũng là tâm phúc của hai người, nên An Ninh Hề không lo việc tin tức bị truyền ra ngoài.
Lời nàng lại lần nữa khiến ai nấy cũng đều kinh ngạc. Chỉ có mỗi Phong Dực là khác với mọi người, "Ý của Nữ hầu phải chăng là chỉ Tây Hoa và Nam Chiêu mới được xưng bá?"
An Ninh Hề lắc đầu mỉm cười nhìn hắn, "Không phải Tây Hoa và Nam Chiêu, mà chỉ có mỗi Tây Hoa thôi. Nam Chiêu sẽ dốc sức tương trợ Tây Hoa, chỉ hy vọng Phong tướng quân đừng làm bổn cung thất vọng."
"Quân thượng!" Hoắc Tiêu ngồi bên cạnh nghe vậy kinh hoảng gọi nàng một tiếng, hắn không ngờ nàng lại nói như thế.
An Ninh Hề chỉ liếc nhìn sang chứ không nói thêm gì. Phong Dực nghe xong bỗng rơi vào trầm tư, lời An Ninh Hề nói khiến hắn cảm thấy hơi khó hiểu. Sau một hồi cân nhắc, cuối cũng cũng hỏi ra mối nghi hoặc trong lòng, "Vì sao Nữ hầu phải làm như vậy? Tương trợ Tây Hoa xưng bá thiên hạ đối với Nam Chiêu có lợi gì chứ?"
An Ninh Hề biết mọi người có mặt ai cũng đều thắc mắc như hắn, thần sắc vẫn bình tĩnh nhìn Phong Dực nói, "Nếu Nam Chiêu và Tây Hoa đã kết minh, đương nhiên sẽ không phải chịu ảnh hưởng gì, hơn nữa nhất thống thiên hạ mang lại cuộc sống yên bình cho lê dân bách tính, đó chẳng phải là chuyện tốt sao?"
Tây Hoa vương từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu im lặng không nói gì, bỗng chốc giương mắt nhìn về phía An Ninh Hề, khóe môi hơi hé cười. Ông quay đầu nhìn Phong Dực, nhỏ giọng nói: "Quả nhân cảm thấy như thế rất tốt."
Phong Dực quét mắt nhìn ông, hắn đương nhiên cũng biết đây là chuyện tốt, nhưng vẫn có cảm giác kỳ quái thế nào ấy. Đưa mắt nhìn An Ninh Hề thấy nàng cũng đang nhìn lại mình với ánh mắt thản nhiên. Phong Dực khẽ cười, tay trái vén áo, tay phải cầm bút chấm mực bắt đầu viết hiệp ước. Xung quanh im ắng không tiếng động, chỉ có tiếng loạt xoạt của giấy mực chạm nhau vang lên quanh quẩn trong điện.
An Ninh Hề luôn chăm chú nhìn từng động tác của Phong Dực, ngay khi hắn sắp dừng bút, đột nhiên mở miệng nói: "Bổn cung còn muốn bổ sung một chuyện nữa, Nam Chiêu đã kết minh với Bắc Mạnh, mà Bắc Mạnh thì hoàn toàn ủng hộ Nam Chiêu. Nói cách khác, Bắc Mạnh chắc chắn cũng sẽ trở thành thế lực giúp Tây Hoa xưng bá, vì vậy Tây Hoa phải đảm bảo tuyệt đối không được gây tổn hại gì cho Bắc Mạnh. Nếu Phong tướng quân đồng ý thì hãy viết thêm vào, sau đó bổn cung sẽ lập tức đóng dấu."
Phong Dực nghe thấy nàng và Bắc Mạnh kết minh, vẻ mặt hơi cứng lại, đồng thời có cảm giác không thể tin được. Trước kia Bắc Mạnh chưa từng giao thiệp qua lại với Nam Chiêu, sao nay lại toàn lực ủng hộ Nam Chiêu, thậm chí đến cả yêu cầu giúp nước khác xưng bá cũng đáp ứng? Nhớ lại thái độ thân thiết lúc sáng của Bắc Mạnh vương và An Ninh Hề, hắn càng thêm chần chừ do dự, cho đến khi bút lông trên tay suýt chút nhỏ mực xuống giấy hắn mới sực tỉnh.
An Ninh Hề đương nhiên nhận ra được sự do dự của hắn, khẽ thở dài nói, "Phong tướng quân cần gì do dự, nếu bổn cung không nắm chắc chuyện này thì đã không tự mình đến Tây Hoa rồi."
Phong Dực nghe vậy mới thả lỏng, khẽ gật đầu, nhấc bút bổ sủng thêm điều này vào hiệp ước, sau đó chép lại một bản khác, cuối cùng đặt bút xuống chuyển hai bản minh ước sang cho Tây Hoa vương.
Tây Hoa vương đã gọi người mang ngọc ấn Tây Hoa đến rồi lập tức đóng dấu, sau đó tươi cười nhìn Nữ hầu. Xong xuôi hết thảy lại cho người mang hai bản minh ước đến trước mặt An Ninh Hề. An Ninh Hề gọi Yến Lạc phía sau tới, khi nãy được An Ninh Hề căn dặn quay về lấy ngọc ấn, lúc này vừa nghe nàng gọi Yến Lạc lập tức dâng hộp ngọc ấn trong tay lên.
Sau khi An Ninh Hề đóng dấu xong, minh ước được chia cho mỗi bên một bản, kết thúc nghi thức kết minh.
Lúc này Tây Hoa vương mới mở lời vàng, cười mỉm nói với An Ninh Hề: "Nữ hầu vừa tới, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã tham dự chuyện lớn này, đây là do Tây Hoa tiếp đãi không chu đáo, quả nhân rất hổ thẹn."
An Ninh Hề chắp tay nói, "Tây Hoa vương hà tất phải khách sáo, thường có câu đêm dài lắm mộng, chuyện lớn vẫn nên làm sớm mới tốt."
Tây Hoa vương liên tục gật đầu, mời mọi người uống rượu dùng bữa. Phong Dực lệnh cho vũ cơ lên múa hát, không khí nghiêm túc vừa rồi lập tức trở nên thoải mái hơn.
Nhân lúc vũ cơ múa hát,Hoắc Tiêu mượn tiếng đàn ồn ào thấp giọng hỏi An Ninh Hề: "Vì sao Quân thượng lại làm vậy? Vốn dĩ vi thần đã cảm thấy khó hiểu, khi Quân thượng lại dốc lòng trợ giúp cho Tây Hoa ở trận chiến tại cửa khẩu Bình Cốc, giờ đây Quân thượng còn muốn ủng hộ Tây Hoa xưng bá, rốt cuộc Quân thượng đang nghĩ gì?"
Hoắc Tiêu ngồi ngay cạnh An Ninh Hề, khoảng cạch giữa hai bàn cũng không xa, nghe hắn hỏi nàng quay đầu sang nhìn rồi cười nhạt nói, "Thiên hạ đã loạn, đây không chỉ là chuyện tương trợ Tây Hoa, mà là chuyện sống còn của Nam Chiêu nữa."
Hoắc Tiêu thở dài, "Vi thần cũng hiểu thế cục thiên hạ hiện nay, nhưng lời Quân thượng vừa nói khiến mọi người đều cảm thấy Nam Chiêu đang chủ động lội ngược dòng nước, vi thần lo..."
An Ninh Hề giơ tay ngắt lời hắn, cười trấn an, "Không cần lo lắng, thiên hạ có năm nước, Nam Chiêu đã kết minh với hai, vậy có gì phải lo lắng nữa. Huống chi, mặc kệ trước kia ra sao, bây giờ Nam Chiêu và Trung Chu đoạn tuyệt đã là sự thật, Nam Chiêu lội ngược dòng nước vốn là chuyện nên làm."
Hoắc Tiêu nhíu nhíu mày, những lời An Ninh Hề nói đều rất có lý, nhưng hắn vẫn thấy lo lắng cho Nam Chiêu, hơn nữa tại sao nhất định phải tương trợ Tây Hoa xưng bá, hắn thật sự không nghĩ ra. Đang trầm tư bỗng trước mặt tỏa hương thơm ngào ngạt, Hoắc Tiêu ngẩng đầu nhìn, thấy một cô gái chẳng biết đã đến chỗ mình từ lúc nào, An Ninh Hề liếc mắt nhìn cô gái nọ, khóe môi hơi nhếch cười.
Đó chính là Tôn Vô Gia.
Tôn Vô Gia theo An Ninh Hề đến Tây Hoa, giờ lại xuất hiện trong buổi tiệc. Nàng ta mặc bộ váy vũ công bằng lụa mỏng màu đỏ, chiếc áo bên trong chỉ vừa che khuất phần ngực, vòng eo mềm mại như ẩn như hiện dưới làn lụa mỏng, nàng nhìn Hoắc Tiêu cười ngọt ngào nói: "Nghe nói vị này chính là Hoắc đô đốc của Nam Chiêu, Vô Gia ở Nam Chiêu đã nhiều năm nhưng chưa từng được diện kiến, thật sự rất đáng tiếc."
Hoắc Tiêu nhìn xung quanh, phát hiện những vũ cơ khác cũng tản ra mời rượu, hắn nhìn Tôn Vô Gia, nhíu nhíu mày, "Cô là..."
Tôn Vô Gia vờ không vui nhìn hắn, "Lời của Hoắc đô đốc thật khiến Vô Gia đau lòng, trước kia Vô Gia từng ở Lãm Nguyệt lầu, ngày nào cũng mong ngóng Hoắc đô đốc ghé qua hết đó."
Hoắc Tiêu chợt nhớ ra, "Thì ra là Tôn Vô Gia ở Lãm Nguyệt lầu, chả trách nghe tên lại thấy quen như vậy." Hắn nhận ly rượu nàng đưa tới, uống cạn rồi trả ly lại cho nàng, lạnh nhạt nói: "Đa tạ rượu của Vô Gia cô nương."
Tôn Vô Gia sững người, đây là lần đầu tiên có người hạ lệnh đuổi nàng đi không thương tình như vậy. Nàng nhận lấy ly rượu, nhìn nhìn hắn một hồi rồi trước ánh mắt kinh ngạc của Hoắc Tiêu lắc mông ngúng nguẩy quay sang chỗ An Ninh Hề, "Quân thượng, Vô Gia cùng người uống rượu có được không?"
An Ninh Hề biết nàng là người không câu nệ, khẽ gật đầu chỉ chỗ trống bên cạnh mình: "Ngồi xuống đây đi."
Tôn Vô Gia cũng không khách sáo mà ngồi xuống cạnh nàng, cười rót rượu cho nàng, "Quân thượng phóng khoáng như vậy thật khiến người ta yêu thích, nếu Quân thượng là nam tử, Vô Gia nhất định sẽ lấy thân báo đáp người đó."
An Ninh Hề nghe lời của nàng chỉ biết dở khóc dở cười liếc nàng, "Trước khi khiêu vũ cô đã uống rượu rồi đúng không?"
Tôn Vô Gia chợt bật cười, liếc mắt nhìn Phong Dực ngồi trên thềm ngọc, rồi lại nhìn An Ninh Hề, "Quân thượng thật tinh mắt, lợi hai như công tử vậy, trước đây lần nào nô tỳ uống rượu cũng đều bị ngài ấy nhận ra." Sau khi nói xong, hình như nàng ta nhớ đến chuyện vui nào đó, bật cười vui sướng, thân thể nghiêng ngả đổ lên người An Ninh Hề.
An Ninh Hề đỡ nàng ngồi thẳng dậy, không nhịn được trêu ghẹo: "Cô gái như cô cũng rất hiếm gặp, nếu bổn cung là nam tử nhất định sẽ đồng ý để cô lấy thân báo đáp."
Tôn Vô Gia nghe xong thoáng sững người, sau đó cả hai không nhịn được mà nhìn nhau bật cười.
Phong Dực nghe thấy tiếng cười nhìn sang, thấy Tôn Vô Gia không giữ hình tượng ngã đè lên người An Ninh Hề, hai người còn đang chuyện trò vui vẻ, Hoắc Tiêu ở bàn bên cạnh thì sầm mặt không vui. Phong Dực khẽ cười, rất nhiều người cho rằng Tôn Vô Gia là người tùy ý phóng khoáng, khiến người ta không thích, nhưng dường như An Ninh Hề thì rất thích cô ấy.
Như cảm nhận được Phong Dực đang nhìn mình, An Ninh Hề đưa mắt nhìn lại, Phong Dực chăm chú nhìn nàng một lúc lâu mới rũ mắt xuống. Tây Hoa vương bên cạnh đột nhiên ghé lại gần hắn cười nói: "Dù sao trước kia cũng từng có tình cảm vợ chồng, con cần gì phải ngại, cứ đến gặp cô ấy ôn chuyện tâm sự đi."
Phong Dực liếc nhìn ông, "Thân thể phụ vương không tốt, chuyện của nhi thần người bớt nhọc lòng đi."
Tây Hoa vương lập tứcthôi cười không vui ngồi thẳng người dậy.
Tôn Vô Gia thấy An Ninh Hề và Phong Dực nhìn nhau, đưa tay che miệng cười hai tiếng, "Công tử cũng có ngày hôm nay, thật sự khiến người ta không ngờ đó."
An Ninh Hề nghe không rõ nên hỏi lại, "Cô nói sao?"
Tôn Vô Gia lắc đầu, "Không có gì, không có gì." Nhưng trên mặt ngập đầy ý cười, cảm thấy bữa tiệc hôm nay thật thú vị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...