Triệu Viện nói: “Sử sư phó, ta quyết định, chuyện kia ta không thể ngồi yên không để ý đến, phải ra tay cứu giúp!”
Sử Hạo lấy làm kinh hãi, không ngừng lắc đầu: “Điện hạ, người không nên quản chuyện kia thì tốt hơn, hiện tại Thái hậu sắp trở về, người không cần lại gây thêm chuyện, khiến Bệ hạ không vui. Lại nói, đây không phải là chuyện mà Điện hạ người có thể quản được.”
Triệu Viện nghe Sử Hạo nói như vậy, cảm thấy có chút thất vọng, y vốn tưởng rằng Sử Hạo sẽ tán thành hành động của mình, dù sao ‘chuyện kia’ cũng là do Sử Hạo nói với mình, nhưng không nghĩ tới đến lúc y đã ra quyết định lại phản đối không cho mình nhúng tay.
Thời điểm luyện võ lúc xế chiều, Triệu Viện nhìn Tiêu Sơn đang luyện kiếm với mình, cả người đổ đầy mồ hôi, cảm thấy cần phải tìm một đồng minh.
Đêm đó, Triệu Viện cho gọi Tiêu Sơn ăn chung, lúc hai người đồng thời ngồi chờ bên bàn, Tiêu Sơn có chút hoang mang. Bình thường đều là Triệu Viện ăn trước, sau đó mới đến phiên mình, hôm nay y bỗng nhiên thay đổi, khẳng định có vấn đề.
Trong bữa ăn, Triệu Viện cũng không nói về chính sự, chỉ thảo luận với Tiêu Sơn về bộ kiếm pháp võ sư dạy lúc chiều, hơn nữa không ngừng gắp đồ ăn cho Tiêu Sơn, khuyên hắn ăn nhiều một chút.
Thẳng đến buổi tối, Triệu Viện lấy cớ cùng Tiêu Sơn tiếp tục nghiên cứu thảo luận kiếm pháp, thời điểm hai người đứng trong võ trường trống trải, Triệu Viện mới nói đến chuyện chính.
Thì ra “chuyện kia’, là có liên quan đến số phận của quan viên triều đình.
Thừa Tướng triều Tống vốn có hai người, nhưng từ bốn năm trước, sau khi Tần Cối lên nắm quyền hành, cũng chỉ có một Thừa Tướng là Tần Cối, rất nhiều quan viên tỏ ý kiến với việc làm trái quốc pháp, nhưng đều bị Tần Cối chèn ép.
Sau khi giải quyết xong Nhạc Phi, Tần Cối bắt đầu báo thù những người đã từng phản đối mình.
Một tháng trước, Tần Cối cũng đã khiển trách và giáng chức hơn hai mươi quan viên đã từng phản đối mình. Nhưng hành động này của lão, lại càng nhận lấy nhiều lời phản đối nữa. Lần phản đối này không phải nhằm vào việc quốc gia nên chiến hay nên hòa, mà chỉ đơn thuần nhằm vào việc Tần Cối tùy ý chuyên quyền.
Những người này, ngoại trừ một vài người trước sau vẫn là kẻ đối địch của Tần Cối, còn có một vài người đã từng có quan hệ bạn bè với Tần Cối, ví dụ như Mặc Sĩ Tư tham gia cùng Tần Cối hợp mưu tiêu diệt Nhạc Phi, cùng với Trương Tuấn một trong ba vị đại tướng cũng nằm trong số đó.
Tần Cối đối mặt với thế lực phản đối mình trong triều, cũng tìm ra một biện pháp giải quyết rất hiệu quả.
Quan viên có trách nhiệm duy trì trật tự cơ cấu triều Tống gọi là Ngự Sử Đài, chuyên kết tội những quan viên làm việc sai trái, phàm là lọt vào Ngự Sử Đài, đều phải dâng thư từ quan. Tần Cối đưa thân tín của mình vào Ngự Sử Đài, mệnh bọn họ phải mạnh mẽ vạch tội những quan viên phía trên, đợi đến khi bọn họ rớt đài, những Ngự Sử này sẽ tiếp nhận vị trí của bọn họ. Tần Cối lại tìm đến Ngự Sử mới, nhìn thấy người nào không nghe lời, sẽ cho Ngự Sử mới vạch tội người đó. Ngự Sử mới nhìn thấy bản thân vạch tội quan lớn lại có thể leo lên được vị trí cao, giống như nhận được cổ vũ to lớn, vô cùng nghe lời Tần Cối, ra sức vạch tội công kích.
Thế là, Ngự Sử đương nhiệm đi vạch tội liền từ Ngự Sử thăng lên chấp chính (*Nắm giữ quyền chính, có quyền lực), cứ như vậy tuần hoàn lên xuống, mấy năm Tần Cối chuyên quyền, hầu hết chấp chính đều là từ Ngự Sử thăng lên. Mà tất cả quan viên phía trên, ngoại trừ Tần Cối và đám con cháu bên ngoài, những người khác vẫn không ngừng thăng quan tiến chức, không còn bất cứ ai có thể mượn thế mà uy hiếp đến địa vị của Tần Cối.
Hiện tại, người người đều biết Tần Cối đang chuẩn bị một lần quét sạch phe chủ chiến cùng với những người đối chọi lão còn sót lại trong triều. Bởi vì triều Tống có di huấn của Thái Tổ ‘Không vì lời nói mà hoạch tội’*, cho nên mặc dù Tần Cối có ra tay với những quan viên kia, cũng chỉ có thể giáng chức, mà không cách nào giết chết hoặc là diệt trừ tận gốc.
(*Nguyên văn là 不因言 获罪 Bất nhân ngôn hoạch tội???)
Nhưng một tháng trước, Sử Hạo mới nhận được tin, Tần Cối lại đang tìm chứng cứ những quan viên kia có ý mưu phản, chuẩn bị lập đại án mưu phản, giết chết toàn bộ kẻ thù cũ – mới.
Sử Hạo đã từng thăm dò qua thái độ của Hoàng đế Triệu Cấu, nhưng phát hiện Triệu Cấu biết rất rõ, lại không quản không hỏi, tùy ý Triệu Cấu làm. Trong một lần dạy học, Sử Hạo đã đề cập chuyện này với Triệu Viện.
Sau khi Triệu Viện biết được, cũng vô cùng chấn kinh, nhưng y không tin Triệu Cấu đối với loại chuyện này sẽ không quản không hỏi, cho nên vào lúc tiến cung ngày mùng một tháng tám, Triệu Viện cũng đã thăm dò qua thái độ của Triệu Cấu.
Triệu Cấu cũng không thèm để ý, ngược lại còn tán thưởng Tần Cối làm việc khiến cho người ta yên tâm.
Triệu Viện thấy Hoàng đế tỏ thái độ như vậy, trong lòng rối rắm vạn phần. Từ lúc xuất cung, y liền âm thầm tính toán, cuối cùng tổng hợp lại hơn một trăm ba mươi người có lẽ sẽ bị Tần Cối xuống tay.
Nếu như chỉ là một hai người, y còn có thể lén lút thông tri một chút, để cho đối phương đề phòng. Nhưng hiện tại số người quá nhiều, nếu như Triệu Viện báo cho từng người, dĩ nhiên sẽ bị Tần Cối phát hiện mà trở thành mục tiêu công kích lớn nhất.
Trong lòng vô cùng rối rắm, một mặt, y nghe theo ý kiến của Sử Hạo, thời điểm Tần Cối còn đang trên đỉnh cao, không nên đối nghịch với Tần Cối, mà nên tránh đi mũi nhọn; nhưng một mặt khác, trong lòng y lại vô cùng rõ ràng, nếu như chỉ biết bảo vệ mình, để cho Tần Cối cứ tiếp tục như vậy, không quá mười năm, Đại Tống sẽ bị Tần Cối chỉnh đến không thể cứu vãn, Tần Cối chuyên quyền, trở thành ‘Thái thượng hoàng’ (*kẻ thao túng sau màn), bản thân rồi cũng sẽ bị lão thủ tiêu.
Triệu Viện ở thế khó xử, cho nên mới phải đi hỏi ý kiến Tiêu Sơn, bởi vì chuyện này liên quan đến nhiều vấn đề, nên y không nói thẳng với Tiêu Sơn, mà là đổi thành ‘hai nước giao chiến’. Sau khi y nghe Tiêu Sơn nói xong, bỗng nhiên cảm thấy thông suốt. Nếu như bỏ mặc Tần Cối tùy ý kẻ thù đối nghịch, chèn ép tất cả quan viên không có quan hệ, kết quả cuối cùng, chỉ có thể là Tần Cối vững như thái sơn, bản thân thì nguy như trứng xếp chồng.
Triệu Viện quyết định, phải phá hư lần hành động này của Tần Cối, nhưng cụ thể nên làm như thế nào, trong lòng vẫn là rối như tơ vò, bởi vì Sử Hạo không tán thành việc đối nghịch với Tần Cối căn bản không nên thương thảo vấn đề này với ông.
Triệu Viện càng nghĩ, quyết định vẫn là cùng Tiêu Sơn thương lượng một chút.
Triệu Viện đem tiền căn hậu quả (*nguyên nhân kết quả), lai long hướng mạch* nói đến nhất thanh nhị sở với Tiêu Sơn, Tiêu Sơn lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.
(*Rồng đến mạch đi, nghĩa bóng là manh mối, đầu đuôi ngọn ngành)
Tiêu Sơn đi qua Hàng Châu, trong miếu trên núi cao có mấy bức tượng quỳ gối, trong đó có hai người Mặc Kỳ Tư và Trương Tuấn. Bây giờ nghe Triệu Viện nói Tần Cối không buông tha cho hai người này, không khỏi cảm thán hai vị này vận khí thiệt tình quá kém. Khi còn sống không ôm chặt đùi Tần Cối, sau khi bị lợi dụng vứt bỏ còn chưa nói, sau khi chết còn phải quỳ gối nghìn năm.
Triệu Viện nói: “Bởi vì sợ Tần Cối chú ý, ta không dám phái quá nhiều người, chỉ phái hai tâm phúc đi tìm hiểu tình huống, nhìn sơ qua, ước chừng có hơn một trăm ba mươi người có liên quan. Kể cả Triệu Đỉnh đã từ quan, Trương Đức Phạt chủ trương Bắc Phạt, Phó Tướng tiền nhiệm Lý Quang am hiểu quản lý tài vụ, Xu Mật Phó – Sử Vương Thứ không chịu hợp tác cùng Tần Cối, Nhâm Ngự Sử – Hoàng Quy Niên công bằng chính trực, còn có những người đã từng giúp đỡ Nhạc Phi. Lúc trước, Tần Cối tạo ra án oan Nhạc Phi, khiến cho sĩ khí trong quân lung lay, hiện tại lại chuẩn bị lập lại chiêu cũ tẩy trừ toàn triều, dĩ nhiên sẽ khiến cho triều đình vốn đã không được tốt càng trở nên tồi tệ. Liên quan đến quá nhiều người, ta cũng không có khả năng đi thông tri cho từng người, tuy rằng ta là dưỡng tử của Quan gia, nhưng hiện tại còn chưa trở thành Hoàng tử chính thức, không thể dâng thư tham dự triều chính. Nhưng cũng không thể ngồi yên không để ý, thật không biết nên như thế nào mới tốt!”
Tiêu Sơn thấy ấn đường của Triệu Viện đã nhăn lại thành một cái chữ xuyên (川) , dưới ánh trăng lại càng hiện lên vẻ sầu muộn.
Tiêu Sơn cũng không biết làm sao để an ủi Triệu Viện, hắn im lặng ngồi bên cạnh Triệu Viện, vỗ vỗ bả vai, nói: “Xe đến chân núi ắt có đường, không cần quan tâm quá mức.”
Triệu Viện chậm rãi lắc đầu, nói: “Kỳ thật chuyện này, chỉ cần Thánh thượng đồng ý, Tần Cối tuyệt đối không làm gì được. Nhưng mấy ngày hôm trước ta đã tiến cung, nhìn ý tứ của Quan gia, nhưng lại đồng ý cách làm của Tần Cối. Aizz, ông ấy thật sự hồ đồ, cho rằng Tần Cối là vì quốc gia, tín nhiệm lão ta cực kỳ khủng khiếp…”
Nói được một nửa Triệu Viện bỗng nhiên ý thức được mình đây là đang chỉ trích thánh thượng, liền vội vàng ngậm miệng.
Tiêu Sơn nghe Triệu Viện nói nên thuận miệng đáp lại: “Nơi nào sẽ có Hoàng đế tín nhiệm hoàn toàn quyền thần a…” Thời điểm nói đến chỗ này, hai người đều liếc mắt nhìn nhau, phảng phất trong đêm tối, thấy được ánh sáng nhen nhóm.
Triệu Viện mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tiêu Sơn, Tiêu Sơn nói: “Không phải Điện hạ muốn tương lai làm Hoàng đế sao? Ngươi đặt mình vào tình huống của Quan gia để suy nghĩ một chút, để biết làm thế nào để ly gián Tần Cối, ta đoán không có một vị Hoàng đế nào lại thích nhìn quyền hành bị người khác ôm đi còn mình thì không có gì.”
Trên mặt Triệu Viện lộ ra vẻ do dự, y chậm rãi dời ánh mắt về phía bóng đêm ngoài trời, sắc mặt biến đổi bất định. Qua một lúc, Triệu Viện lắc đầu nói: “Ta sẽ không nghi kỵ người ta tín nhiệm. Cho dù có người có ý hãm hại, ta cũng có thể phân biệt.”
Tiêu Sơn nói: “Nhưng…” Hắn mới vừa nói một từ, liền ngậm miệng. Tiêu Sơn biết rõ Triệu Viện vẫn còn tình cảm phụ tử với Triệu Cấu, cố gắng không ở trước mặt y nói xấu Triệu Cấu.
Triệu Viện mấp máy môi, có chút chật vật nói tiếp lời của Tiêu Sơn: “Nhưng cha không phải là ta, ông ấy bị người bên cạnh phản bội vô số lần, ông ấy sẽ không tin tưởng bất luận người nào…” Nửa câu sau Triệu Viện cũng không nói đến, bởi vì trong bất luận kẻ nào, cũng bao gồm cả chính mình.
Tuy rằng Tiêu Sơn không biết Triệu Viện muốn gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được Triệu Viện chán nản. Tiêu Sơn cũng không biết tại sao, thời điểm hắn nhìn thấy Triệu Viện cau mày, thời điểm nhìn thấy Triệu Viện đau buồn, hắn vẫn có một loại xúc động, muốn dùng sức mạnh của mình, đem tất cả những thứ khiến y buồn phiền, khiến y uất ức quét dọn sạch sẽ.
Triệu Viện cũng chỉ buồn bực một lúc, sau đó liền bắt đầu suy nghĩ phương pháp cụ thể. Nếu như y đã hiểu rõ được nút kết trong lòng Triệu Cấu, nếu muốn khuyên bảo Triệu Cấu đi ngăn cản Tần Cối cũng dễ dàng hơn nhiều, nhưng khó khăn ở chỗ, nên tìm thời gian và cơ hội nào mới có thể không bị Tần Cối phát hiện là mình làm.
Triệu Viện phải gặp mặt Hoàng đế mới có thể bắt đầu khuyên bảo. Vương phủ nhiều người, mỗi lần Triệu Viện muốn tránh người để ra ngoài cũng không dễ dàng; trong Hoàng cung lại càng nhiều hơn nữa, lại còn có tai mắt của Tần Cối, Triệu Viện chỉ cần một mình gặp riêng Hoàng Đế, tất nhiên sẽ bị Tần Cối biết rõ. Tần Cối cũng không phải kẻ đần, chỉ cần hơi phân tích, liền có thể hiểu được Triệu Viện đang muốn phá hoại.
Tìm được Hoàng đế lén lút nói chuyện, cũng không cho bất kỳ người nào biết, cái này đối với Triệu Viện không ở lại trong cung, là một chuyện vô cùng khó khăn. Tình cờ gặp hay là vô tình gặp đều không được, cho dù có nửa đêm vụng trộm tiến cung, cũng có thể bị phát hiện.
Hai ngày này, Triệu Viện và Tiêu Sơn không có việc gì làm, liền bắt đầu tính toán làm như thế nào mới có thể đơn độc gặp mặt Triệu Cấu. Nhưng hai người phân tích hành trình gặp Triệu Cấu mấy lần, phát hiện ở bất kỳ lúc nào, cũng không có khả năng không bị bất luận người nào phát hiện đi vào thâm cung gặp Triệu Cấu.
Thời điểm hai người đang không tìm ra cơ hội mà đau đầu, lại có một cơ hội ngàn năm có một đưa đến trước mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...