Nghe không hiểu ý tứ, chỉ có thể phỏng đoán thôi, cũng may thời điểm Tiêu Sơn ở Đại học Quốc phòng, quanh năm sẽ bị các sĩ quan huấn luyện khiển trách, thời điểm hắn bị khiển trách, căn bản không nghe rốt cuộc là người ta giáo huấn cái gì, chỉ là nhìn sắc mặt sĩ quan huấn luyện mà quyết định bản thân nên nói cái gì mà thôi.
Hắn vừa mới nhìn thấy sắc mặt Triệu Viện và Tần Cối, Triệu Viện vừa mới nói nói xong, Triệu Cấu lập tức biến sắc, mà nụ cười của Tần Cối đã mất đi vẻ tự nhiên. Có thể nhìn ra được, Triệu Viện là đang mắng khéo hai người, hơn nữa lời mắng này khẳng định rất phổ biến, tất cả mọi người đều hiểu cái nghĩa kia.
Tiêu Sơn âm thầm phân tích, nhất định là Triệu Viện không dám mắng Triệu Cấu, ngay cả thời điểm mình mắng Triệu Cấu, Triệu Viện cũng ra sức bênh vực, huống chi hiện tại đang ở trước mặt Triệu Cấu? Vậy nhất định là y đang mắng Tần Cối rồi. Nhưng Triệu Cấu lại biến sắc, dĩ nhiên là nội dung mắng có chút quan hệ với chuyện ông làm.
Trong trường hợp đang cố gắng cẩn thận mắng Tần Cối, còn có thể ngộ thương đến Triệu Cấu, ngoại trừ Tần Cối bán nước nghị hòa, Triệu Cấu không thoát khỏi có liên quan, thì còn có thể là chuyện gì nữa?
Tiêu Sơn cũng không quản câu nói kia của Triệu Viện có phải là ‘Thịt heo viên chiếm hết phòng, mưa to tưới nước cây mọc tốt’, dù sao chỉ đừng công kích vào đúng chỗ hiểm là được rồi.
Tiêu Sơn tránh nặng tìm nhẹ, nghĩ thầm nếu như ngươi đã khảo thi thứ ta nghe không hiểu… ta liền bắt ngươi nghe câu trả lời ngươi tuyệt đối nghe không ra!
Tiêu Sơn mặt không đổi sắc, nói: “Mấy lời này của Điện Hạ rất đơn giản, người người đều hiểu, cũng không cần giải thích gì nhiều? Ngược lại tiểu dân có nghe nói qua một câu khác, gọi là 『 Luận trì cửu chiến 』.”
(*Luận trì cửu chiến: Luận đánh lâu dài, của Mao Trạch Đông.)
Quả nhiên Triệu Cấu, Tần Cối, Triệu Viện và Sử Hạo đều sững sờ, Triệu Cấu hỏi ” luận trì cửu chiến? Giải thích thế nào?”
Tiêu Sơn là sinh viên Đại Học Quốc phòng, 《 Mao tuyển 》 là chương trình học cơ bản, 《 Luận trì cửu chiến 》 là một trong những bài có trong tập Mao tuyển, nội dung chính là nói về thời kỳ Nhật xâm lược Trung Quốc, Trung Quốc nên chấp hành chiến lược gì gì đó.
Tuy rằng cách xa mấy nghìn năm, nhưng đều là đối mặt với ngoại tập xâm chiếm, thời điểm phe ta liên tục thất bại mà nghiệm ra, càng tuyệt diệu hơn chính là, tư tưởng chính trong bài viết《 Luận trì cửu chiến 》là ‘Chúng ta phải cần kiệm*, chúng ta phải khiêm tốn**, chúng ta phải bảo tồn sức mạnh, chờ đợi cuộc quyết chiến rất lâu sau này’, hiện tại tư tưởng này có thể hùa theo ý của Triệu Cấu ‘Chúng ta không nên chiến tranh, chúng ta phải trốn trong ngõ ngách im lặng trải qua cuộc sống của chúng ta’. Tiêu Sơn chỉ cần cải biên một chút, là có thể trả lời trôi chảy.
(*Nguyên văn là 我们要猥琐, thấy nó cứ sai sai kiểu gì ấy.)
(**Nguyên văn là 低调 Đê điều: Biểu thị thái độ khiêm nhường, thận trọng, không đường hoàng. Là che dấu, không để lộ ra năng lực của bản thân.)
“Đây là do một người bạn của thần nói” Tiêu Sơn đem thái tổ Thiên triều ra làm bằng hữu của mình mà không hề có chút áp lực nào, “Y nói, có người bi quan thất vọng, nói Đại Tống sẽ diệt vong, thắng lợi cuối cùng cũng không phải của Đại Tống, cũng có người nóng nảy nói: Đại Tống rất nhanh sẽ đánh bại nước Kim, không cần tốn quá nhiều sức. Những nghị luận này đều không đúng. Từ khi Bệ Hạ đăng cơ đến nay, liên tục chiến đấu ở các chiến trường Nam Bắc, đã mười sáu cái xuân xanh, đã hoàn toàn bác bỏ lời nói vận mệnh của Đại Tống đã chấm dứt. Sự thật nói rõ, chỉ có có Bệ hạ, Đại Tống sẽ trường tồn! Bệ hạ chính là Linh Hồn của triều ta, là nền tảng để Đại Tống tồn tại.”
Tiêu Sơn thay đổi cách giải thích về thất bại nửa đời trước của Triệu Cấu, nói ông thành anh hùng lãnh đạo dân chúng chống lại quân Kim. Tuy rằng Triệu Cấu biết rõ Tiêu Sơn là đang vuốt mông ngựa mình, nhưng với cái loại vỗ mông ngựa này vẫn rất là hưởng thụ. Mặc dù không tán thành lời nói của Tiêu Sơn, nhưng cũng không phản bác, coi như là chấp nhận cái vỗ mông ngựa này.
Tiêu Sơn tiếp tục nói: “Mười bốn năm binh lửa, trải qua khó khăn, thẳng đến mấy tháng trước mới dừng lại, việc này đã chắc chắn rằng, rất nhanh có thể thu phục Trung Nguyên, không cần dốc hết sức lực có thể trực đảo hoàng long*, là thử mục thốn quang*, căn bản nhìn không tới sự lớn mạnh của kẻ địch!” Thời điểm Tiêu Sơn nói những câu này thì trong lòng cũng có chút chột dạ, lời của hắn dĩ nhiên là mắng lên đầu Nhạc Phi. Hắn vừa nói những lời này, một bên âm thầm mặc niệm: Nhạc Vũ Mục, xin đắc tội, ta mà qua được ải này, ngày khác sẽ đi thắp cho ông nén nhang bồi tội.
(*直捣黄龙: Trực đảo Hoàng Long: Thường được dùng để chỉ việc không quan tâm đến đối phương, lật tức xông vào bên trong đánh bại kẻ thù.)
(*Thử mục thốn quang 鼠目寸 光 Mắt chuột một tấc, không thể nhìn xa được.)
Trên mặt Triệu Viện không lộ ra vẻ gì, nhưng Tiêu Sơn để ý đến bàn tay giấu trong ống tay áo của y.
Triệu Cấu vô cùng thưởng thức những lời Tiêu Sơn nói về cái câu ‘Sự thật đã chứng minh’, Tiêu Sơn lặp đi lặp lại ‘sự thật chính là như vậy’, khiến cho danh hiệu Triệu Cấu như được dát vàng, Triệu Cấu cảm thấy hết sức thoải mái, càng cảm thấy Tiêu Sơn nói có lý.
Tiêu Sơn nhìn thấy trong mắt Triệu Cấu đã lộ ra tán thưởng, liền biết mình đã đi đúng đường, càng không cố kỵ mà bắt đầu thao thao bất tuyệt về 《 Mao tuyển 》: “Người bạn kia của thần nói, lúc trước triều đình có một số người, tính tình nóng nảy. Ví dụ như là thời Tịnh Khang, có Lý Thừa Tướng – Lý Cương, nói cái gì mà một tháng thu phục Hà Bắc, kết quả chỉ có thể nói là đầu rơi máu chảy; lại có Tông Trạch đã từng nói chiếm giữ Khai Phong, trên thực tế là nháy mắt bị người Kim đoạt đi. Rồi sau nữa, mấy lần Bắc Phạt, đều bởi vì quá vội vàng, không chỉ không thành công, ngược lại phí không quốc lực. Những lời này, nói thì tưởng như có đạo lý, trên thực tế không hề có căn cứ, chỉ là lời nói suông bên ngoài.”
“Mà có vài người, vừa mới nghe nghị hòa, đã cảm thấy tai họa đến nơi, càng là tầm nhìn hạn hẹp! Đại Tống đất rộng người nhiều, địa linh nhân kiệt (*người giỏi đất thiêng), nước Kim chỉ vừa chiếm cứ Trường Giang ở phía Bắc, năm đó Thái Tổ chỉ nổi dậy với quy mô vô cùng nhỏ, lại có được thiên hạ. Hôm nay Bệ Hạ có được lãnh thổ rộng lớn như vậy, há lại ưu sầu đại sự không thành? Bởi vậy mới thấy, Đại Tống của ta so với mấy lời nguy ngôn tủng thính (*Nói mang tính đe dọa, lời giật gân) vẫn còn kém xa lắm. Đại Quốc vẫn có sức mạnh để chống lại Kim Quốc, nếu không có như vậy, người Kim cũng sẽ không yêu cầu nghị hòa rồi.”
Triệu Cấu lần nữa đánh giá Tiêu Sơn, bất giác gật đầu: “Những điều này là do ngươi tự mình nghĩ ra được?”
Tiêu Sơn rất muốn nói đúng, nhưng dĩ nhiên sẽ khiến Tần Cối nghi ngờ —— nếu như tuổi còn nhỏ đã sớm bộc lộ tài năng, nhất định sẽ có phiền toái.
Tiêu Sơn nói: “Năm nay tiểu dân chưa đến mười sáu, làm sao mà hiểu được mấy chuyện quốc gia đại sự này, là một người bạn của thần nói, tiểu dân cảm thấy hắn nói rất có đạo lý, liền nhại lại mà thôi!”
Triệu Cấu khen: “Người bạn này của ngươi rất có kiến thức, nghĩ giống như trẫm! Trẫm cũng đã từng nói, tuy rằng đã định nghị hòa, nhưng cũng không thể buông lỏng phòng bị, giả sử quân Kim khiêu khích, Đại Tống ta cũng không cần sợ!”
Tiêu Sơn để ý lúc Triệu Cấu nói lời này, trên mặt Tần Cối rất nhanh xẹt qua một loại biểu lộ rất vi diệu. Mà trên mặt Triệu Viện lại có chút ảm đạm. Tất cả mọi người đều đã thấy tương lai vận mệnh của Tống Triều —— suy tàn cho đến suy vong, duy chỉ có Triệu Cấu đang ở Lư Sơn lại nhìn không thấy được bộ mặt thật, có lẽ ông cũng lờ mờ biết rõ, chỉ là không muốn đối mặt mà thôi. Hiện tại nghe Tiêu Sơn nói ra những lời này, trong lòng giống như đã nhận được an ủi thật lớn.
Triệu Cấu hỏi: “Người bạn này của ngươi, có từng nói với ngươi, sau khi nghị hòa, nên như thế nào hay không?”
Tiêu Sơn nói: “Cũng có, nhưng mà hắn nói cái gì mà thay đổi từ ngoài vào trong, thời điểm lực lượng còn hạn chế thì tránh giao chiến chính diện, cái gì mà tập trung phát triển lực lượng, cái gì mà sau khi đối địch vận động cái gì đó, có chút thâm ảo, tiểu dân nghe không hiểu nhiều lắm.”
Không phải Tiêu Sơn nghe không hiểu, mà là nhìn thấy vẻ mặt bất thiện của Tần Cối, lại nhớ đến thân phận của mình, là một đứa nhỏ mười lăm tuổi con của người bán dầu, cho dù hắn biết rõ hơn nữa, nhiều hơn nữa, cũng không nên nói quá nhiều,
Huống chi, lịch sử vẫn tranh luận về thân phận chân thật của Tần Cối, vẫn chưa rõ ràng lắm có phải là gián điệp quân Kim phái tới hay không. Thời điểm Triệu Cấu vừa mới nói ‘Nghị hòa đã định, quân binh không thể buông lỏng’, biểu lộ của Tần Cối có chút vi diệu.
Tiêu Sơn cảm thấy mình lừa tốt Triệu Cấu là được rồi, không cần phải nói quá nhiều với vị Hoàng Đế thích giả B này, dù sao nói cũng vô ích.
Triệu Cấu nói: “Người bạn này của ngươi gọi là gì? Hiện tại đang làm cái gì? Trẫm thấy lời hắn nói, rất vừa ý trẫm, ngày mai liền cho hắn vào yết kiến.”
Tiêu Sơn thầm nghĩ: Là vì dụng ý “Phải cần kiệm, phải khiêm tốn’ rất phù hợp với ý của ông, vì vậy cho ông một lý do có thể an phận quang minh chính đại đi.
Trên mặt hắn lộ vẻ tiếc nuối: “Người bạn này của thần họ Lý, tên là Đắc Thắng, là người Lưỡng Hồ, nhưng đáng tiếc vào năm Thiệu Hưng thứ tám người đó đã bất hạnh qua đời, hôm nay cũng đã bốn năm rồi, hắn một mực ẩn cư sơn dã, chưa từng làm quan. Thời điểm thần quen, hắn mới hơn mười tuổi, tuy rằng cảm thấy hắn rất có kiến thức, nhưng bởi vì đã lâu, phần lớn những lời hắn nói cũng đã quên gần hết rồi.”
Lúc Tiêu Sơn nói những lời này thì không thấy, nhưng hắn biết rằng, một câu ‘Quên gần hết’ cũng giữ lại cho mình ấn tượng thông minh và tầm nhìn xa trông rộng, đối với thư đồng của hoàng tử, trình độ như vậy là vừa vặn.
Triệu Cấu nhịn không được thở dài một hơi, nói: “Ngày xưa trẫm đọc sách sử, thấy Phạm Văn Chánh Công thời Tây Hạ chi loạn, nhưng lại tiếc nuối ông ta không sinh ra vào lúc này.” Phạm Văn Chánh Công chính là Phạm Trọng Yêm, Triệu Cấu rất yêu mến nhân vật này.
Không có ai tiếp lời Triệu Cấu, Triệu Cấu có chút tiếc nuối: “Không thể ngờ Lý Đắc Thắng này, đã nằm lại nơi núi rừng, không thể gặp mặt một lần, thật đáng tiếc.”
Nói xong, liền quay đầu nói với Triệu Viện: “Tần Sơn này không tệ, rất có kiến thức. Con và hắn thân cận hơn một chút, sẽ có ích.” Khẩu khí dễ nhận ra rằng không cho phép bất kỳ lời chất vấn nào.
Triệu Viện vô cùng tức giận, nhưng Triệu Cấu đã dùng loại khẩu khí này nói chuyện, vậy đã nói rõ không có cách nào vãn hồi lại được, chỉ có thể chấp nhận. Y thành thành thật thật mà hành lễ, đáp một tiếng ‘Vâng’.
Tần Cối nói: “Bệ Hạ, nghị hòa đã thành, khiến cho ngàn vạn sinh linh tránh khỏi chiến tranh, thật sự là chuyện được mọi người lưu truyền thiên cổ! Đến ngay cả Lý Đắc Thắng gì đó, là do bản thân hắn không có phúc khí, không thể nhìn thấy ngày thái bình.”
Tần Cối vừa dứt lời, đồ ăn đã được bưng lên, không còn ai đề cập đến chuyện này nữa.
Thức ăn hết sức phong phú, theo thứ tự mang lên các món: khắc hoa mai cầu (*viên nhỏ khắc hoa mai), mật đông qua ngư (*cá nấu bí đao), mai nhục bính (*bánh thịt gì gì đấy), hoa xuy am tử (*chim cút nướng), dương thiệt thiêm (*lưỡi dê nướng), am tử canh (*súp/canh chim cút), sao sa ngư sấn thang (*hình như là canh vây cá mập), tẩy thủ giải (*cua lột), ngũ trân quái, huyết phấn canh (*hình như canh huyết), bày đầy một bàn, Tiêu Sơn vẫn ngồi bên cạnh Triệu Viện, Sử Hạo ngồi phía dưới, Triệu Cấu ngồi ở chính vị, Tần Cối ngồi cùng.
Tiêu Sơn nhìn một bàn đầy đồ ăn, bụng đã sớm sôi ùng ục, nhưng biết rõ đây là đang ăn cơm cùng Hoàng Đế, không dám tùy tiện động đũa, hắn tham khảo động tác của Sử Hạo. Thấy Sử Hạo làm sao, hắn liền làm vậy, trong bữa ăn cũng mời rượu, Triệu Viện thấy Tiêu Sơn đã chính thức trở thành thư đồng của mình, cũng không tiếp tục làm khó hắn,trong bữa tiệc vẫn nói với hắn hai câu, chỉ là ngữ khí trở nên xa lánh vô cùng khách khí.
Tần Cối thì đang cẩn thận quan sát Tiêu Sơn và Triệu Viện, cân nhắc giá trị lợi dụng nhiều hay ít.
Một bữa cơm này Triệu Cấu ăn rất thoải mái, tiếc nuối duy nhất chính là Lý Đắc Thắng ‘tâm linh tương thông’ với mình đã chết rồi, không thể gặp một lần.
Đến chạng vạng tối, Triệu Cấu và Triệu Viện mới rời khỏi, mà thời điểm Tiêu Sơn cũng chuẩn bị cáo từ, bị Tần Cối gọi lại.
“Tần Sơn, cha mẹ ngươi đã ở quý phủ, đang nói chuyện với phu nhân của ta. Ngươi đến gặp bọn họ đi!”
Tiêu Sơn đối với hành động này của Tần Cối cũng không có giật mình, trong lúc ăn cơm hắn đã tự hỏi, tại sao Tần Cối sẽ chọn mình. Lão ta vì cái gì mà dám chắc rằng, mình sẽ nguyện ý làm gián điệp của lão ta, đem cha mẹ ra áp chế mình là khẳng định không thể thiếu được, nhưng cái này chỉ có thể bảo đảm mình không phản bội, lão ta làm sao mà đề phòng được mình cố tình kéo dài công việc, mặc kệ, âm phụng dương vi? (*bằng mặt không bằng lòng).
Nhưng Tần Cối cũng không nhiều lời với Tiêu Sơn, chỉ sai tiểu tư đưa Tiêu Sơn vào bên trong, bảo là đi gặp phu nhân một lần.
Vợ Vương thị của Tần Cối thoạt nhìn tương đối trẻ tuổi, đã bốn mươi năm mươi tuổi, cũng xem như là bảo dưỡng đúng phương pháp, thời điểm Tiêu Sơn đi vào, Vương thị đang nói chuyện với Vương Mỹ Nương.
Sau khi Tiêu Sơn đi vào, hành lễ với Vương thị.
Vương thị cười nói: “Được rồi. Thật sự là duyên phận, cha ngươi họ Tần, mẹ ngươi họ Vương. Ta và lão gia vẫn không có con, lúc trước mặc dù đã có một đứa con nuôi, nhưng vẫn thiếu một đứa để nối dõi, hôm nay lại thêm một đứa, thật sự là duyên phận rồi!”
Tiêu Sơn hoài nghi, cũng không biết Vương thị đã nói gì với mẹ mình, chỉ thấy cha nuôi Tần Trọng đang ngồi ở gian ngoài, vẻ mặt lo lắng.
Vương thị chỉ nói mấy câu khách sáo với Tiêu Sơn, cũng không giữ lại ba người bọn họ.
Chờ đến khi Tiêu Sơn, Tần Trọng, Vương Mỹ Nương rời khỏi Tần Phủ, Tần Trọng không ngừng thở dài, Vương Mỹ Nương cũng là vẻ mặt u sầu, không còn là khuôn mặt tươi cười khi ở trước mặt Tần Cối và Vương thị.
Trên đường đi, Tiêu Sơn cũng không hỏi gì, thẳng đến khi về nhà, thời điểm một nhà ba người đóng kín cửa nói chuyện, mới hỏi: “Cha, mẹ, bọn họ… bọn họ nói với hai người cái gì?”
Tần Trọng không nói lời nào, Vương Mỹ Nương nói: “A Miêu, con.. con hãy trốn đi! Lâm An không phải là nơi con nên ở lại…” Nói xong, Vương Mỹ Nương không nén được nước mắt.
Tiêu Sơn suy nghĩ một chút, nói: “Có phải là Tần Cối uy hiếp hay không, nếu như con không đi làm thư đồng cho Điện Hạ, liền gây phiền phức cho cha mẹ? Chỉ là làm thư đồng cho hoàng tử mà thôi, lại là do chính miệng Quan gia nói ra, ở đâu mà đáng sợ như hai người nghĩ chứ?”
Vương Mỹ Nương rớt nước mắt nói: “A Miêu, con còn nhỏ, không hiểu được vấn đề bên trong. Chúng ta cũng chỉ là bán dầu, làm sao mà Tần tể tướng bỗng nhiên nhận con làm con nuôi? Dĩ nhiên là có chuyện không tốt rồi.”
Trái tim Tiêu Sơn đập thịch một cái, thầm nghĩ Tần Cối không có miệng rộng như vậy đi? Chuyện làm gian tế lão còn chưa đề cập với mình, đã nói cho cha mẹ biết trước? Không có đạo lý nha!
Liền hỏi: “Tần Cối chỉ nói là cho con đi làm thư đồng cho Hoàng Tử, là một chuyện tốt, có cái gì mà không tốt?”
Vương Mỹ Nương nhìn Tiêu Sơn, vội la lên: “Con a, sao con ngu ngốc như vậy? Trên đời này làm gì có kiểu Tể tướng nhất thời hứng khởi, nhận một đứa con của thương nhân buôn dầu làm con nuôi hay sao? Thứ gì không bình thường ắt có trá, nhất định là muốn con làm chuyện gì đó vô cùng không tốt.”
Tiêu Sơn không quan tâm nhiệm vụ của Tần Cối, thứ hắn để ý bây giờ chính là, làm sao có thể nhanh chóng tẩy trắng bản thân ở trước mặt Triệu Viện!
Tần Phủ.
Phu nhân Tần Cối – Vương thị cau mày, ngữ khí không tốt: “Lão già kia, Tần Sơn có phải là đứa con riêng bên ngoài của ông hay không? Ta thấy mỹ mạo của tiểu nương kia, lúc trước cũng đi bán, có phải giữa các ngươi có quan hệ gì hay không?”
Tần Cối bị Vương thị mắng một trận, nén giận, cũng muốn lên cơn, nhưng mà sợ vợ a, đành phải nhẫn lại để giải thích: “Phu nhân, oan uổng cho ta a! Nếu như Tần Sơn kia thật sự là con ruột của ta, ta làm sao sẽ đẩy nó vào chỗ chết? Ta chính là vì muốn nó làm tai mắt cho mình thôi!”
Vương thị không tin, nói: “Muốn tai mắt, muốn mượn sức nó, nó ở cái nhà bán dầu, cho mấy đồng bạc không phải xong rồi sao, phải dùng hình thức đánh trống khua chiêng như thế làm gì? Đã có một đứa con riêng Lâm Nhất Phi, hiện tại lại thêm một đứa, ông có ý định muốn làm ta tức chết sao?”
Tần Cối bị Vương thị mắng, cảm thấy vô cùng tức giận, lúc ấy đã muốn ra tay. Tay vừa giơ lên liền bừng tỉnh, nhìn thấy vết sẹo trên trán Vương thị, đó là khi lão và Vương thị còn là tù binh ở Kim Quốc, vì cứu lão mà để lại.
Tần Cối nhớ đến những năm tháng khó khăn của hai người khi còn ở Kim Quốc, cuối cùng thở dài một hơi, nói: “Phu nhân! Tuy rằng tuổi của Phổ An Vương còn nhỏ, nhưng lại nhiều lần tỏ thái độ bất mãn với ta, hôm nay ở yến tiệc, càng là hiểu biết rộng lớn, có ý chí mạnh mẽ. Nếu như không tìm người giám sát y, theo dõi y, ta thật sự lo lắng. Tần Sơn cùng họ với ta, lại có chút giao tình với Phổ An Vương, là một lựa chọn tốt. Bệ Hạ sẽ không thường xuyên đến nhà ta làm khách, nếu tiến cử ở chỗ khác, thời gian hoàn cảnh đều không tốt như hôm nay. Lúc ấy chuyện cấp bách, lúc nào mà còn có thể dùng tiền để lôi kéo?”
Vương thị nói: “Không phải là ông đã xếp mật thám vào trong phủ của y rồi sao? Còn đánh trống khua chiêng đưa thêm một người nữa qua làm gì? Phổ An Vương không phải người ngu, hiện tại đứa nhỏ kia là con nuôi của ông, Phổ An Vương sẽ đề phòng nó, còn có thể thăm dò được tin tức gì?”
Tần Cối: “Nàng là không hiểu được! Mật thám ở trong bóng tối, Phổ An Vương rất khôn khéo, làm việc lại cẩn thận, rất có thể đã xử lý đám mật thám kia rồi, bây giờ mà gài thêm vào liền gặp rất nhiều khó khăn. Tần Sơn này, chính là nhận được đồng ý từ chính miệng Bệ Hạ đấy, Phổ An Vương rất bất mãn với nó, chỉ cần không tìm ra được chứng cứ xác thực, không thể đuổi nó đi. Ta căn bản không dùng nó điều tra bí mật gì, chỉ bình thường gọi nó tới hỏi xem sinh hoạt thường ngày trong An Vương phủ, lại còn mấy tin tức bí mật, Phổ An Vương liền không thể bay ra khỏi lòng bàn tay của ta! Hiện tại quý phủ chỉ nhiều hơn một Tần Sơn, phần lớn tinh lực của y sẽ sử dụng để đề phòng đứa người ngoài này, với mật thám mà ta an bài cũng sẽ không có nhiều tinh lực để đề phòng nữa rồi.”
Vương thị suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng hiểu rõ Tần Cối đây là cho Triệu Viện một cái bia ngắm, để cho Triệu Viện tập trung đề phòng, đặt hết tinh lực lên cái bia Tần Sơn này, mà sẽ không chú ý đến mật thám chân chính. Cho dù trong phủ có xảy ra chuyện gì, Triệu Viện cũng chỉ nghi ngờ là Tần Sơn làm, tìm ra chứng cứ sau đó sẽ diệt trừ nó.
Xem ra Tần Sơn chẳng khác gì mật thám ngoài ánh sáng, yểm trợ cho mật thám thật sự, song trọng bảo hiểm.
Nhưng…
Vương thị nói: “Hà tất phải nhận nó làm con nuôi, nó chỉ là một đứa bán dầu, ông cũng không ngại thân phận nó?”
Tần Cối nhịn không được cười lớn: “Đứa bán dầu, càng không xứng làm thư đồng của Hoàng Tử a! Ta nhận nó làm con nuôi, cũng chỉ cho nó một cái cớ danh chính ngôn thuận để tiến vào phủ Phổ An Vương mà thôi. Hơn nữa, cái gì mà thân phận hay không thân phận, thời điểm ta và nàng ở Kim Quốc, rất có thân phận sao?”
Một câu của Tần Cối nhắc tới chuyện đau lòng của Vương thị, hai người bọn họ tại Kim Quốc đã từng làm tù binh bốn năm, cuộc sống rất khốn khổ, Vương thị đã nhiều lần bị quân Kim quấy rối. Nếu không có Tần Cối ôm đùi Hoàn Nhan Xương, chủ trương thực hiện nghị hòa được quân Kim thả về, chỉ sợ hôm nay hai người vẫn còn trải qua cuộc sống không bằng heo chó ở Kim Quốc.
Vương thị trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới điều chỉnh được cảm xúc, nói: “Lão gia, ông có thể bảo đảm, Tần Sơn kia sẽ một lòng giúp ông làm việc? Ta cũng vừa gặp người kia, dường như không quá tin cậy.”
Tần Cối cười lạnh nói: “Cha mẹ của nó ở trong tay ta, nó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tuy nói hai vợ chồng kia là cha mẹ nuôi của Tần Sơn, nhưng hôm nay ta thử một lần, nó liền hết sức nghe lời, nghe nói nó được nhận nuôi từ nhỏ, có lẽ tình cảm với vợ chồng Tần Trọng rất sâu sắc.”
Một lúc sau, Tần Trọng lại nói: “Cho dù không đáng tin cũng không sao, chân tướng thật sự khẳng định không để cho nó nhìn thấy, nó làm cái bia ngắm cũng không cần tin cậy mấy. Hơn nữa ta thấy hôm nay nó tận lực biểu hiện trước mặt Quan gia, một lòng muốn đi vào Vương phủ, mặc dù nói chuyện có chút mới mẻ, cũng chỉ là một kẻ trèo cao muốn có công danh lợi lộc. Loại người này là dễ đối phó nhất, thêm chút cưỡng bức lợi dụng sẽ phải cúi đầu răm rắp nghe theo.”
Vương thị cũng không quá tán thành với cách nhìn của Tần Cối về Tần Sơn, nữ nhân này so với Tần Cối thì khứu giác càng thêm linh mẫn, nhưng hiện tại nàng không muốn tranh luận cùng với chồng mình, chỉ đành nói: “Quan gia biết rõ xuất thân của Tần Sơn, chỉ sợ không quá nguyện ý để nó làm thư đồng của Điện Hạ.”
Tần Cối phất tay: “Nó là con nuôi của ta, chính là xuất thân tốt nhất! Quan gia không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt phật, hơn nữa cách ứng đối hôm nay của nó rất được, khiến Quan gia rất cao hứng. Ừ.. chỉ là có chút hoài nghi, hôm nay ta thấy cách nó nói, không giống như là đứa xuất thân từ nhà bán dầu, nhưng đã cho người nghe ngóng qua, cũng không có gì trở ngại.”
Vương thị suy nghĩ một chút nói: “Biểu hiện hôm nay của nó là liều chết trèo lên cao, hám lợi, không có liêm sỉ, cái đó chính là bộ dạng của thương nhân. Mẹ của nó trước kia là hoa khôi, ta thấy cách ăn nói của mẹ nó cũng không tầm thường, có lẽ là do mẹ nó ở nhà dụng tâm dạy nó cách nói cũng không biết chừng.”
Tần Cối gật đầu, nói: “Ta chỉ hy vọng, Quan gia chọn Thái Tử tương lai, chớ nên là Phổ An Quận Vương. Đứa nhỏ này vẫn còn ít tuổi, đã khiến ta phải hao tổn bao nhiêu là sức lực để đề phòng y, nếu như trưởng thành có thể nắm giữ được thế lực của mình, thì sẽ càng khủng khiếp hơn nữa.”
Vương thị nói: “Nghĩ cũng quá xa rồi, hiện tại Quan gia mới hơn ba mươi, còn lâu nữa mới chọn Thái Tử!”
Tần Cối trầm ngâm một lúc, nói: “Ta thấy Quan gia dường như vẫn còn ôm lấy mộng tưởng về chuyện sinh con, nghe thái giám trong cung nói, hôm nay Quan gia lại ban thưởng cho Vương thái y không ít, hy vọng là Vương thái y có linh đan diệu dược nào đó có thể khiến ông ta sinh con trai. Nàng cùng họ với Vương thái y, liền nhận quan hệ thân thích đi, Quan gia có tình huống gì chúng ta cũng kịp thời biết rõ, trong ngoài không thể thoát.”
Vương thị khẽ giật mình, rất không cao hứng. Vương thái y là một lang trung xuất thân giang hồ, bởi vì chữa trị bệnh liệt dương cho Triệu Cấu mà trở thành thân tín bên cạnh Triệu Cấu. Nhưng Tần Cối nói cũng có đạo lý, Vương thị đành phải đồng ý.
Tần Cối cũng không bàn về vấn đề này nữa, chợt nói: “Ngày mai nhớ rõ phái hai người có thể tin được, lấy danh nghĩa chiếu cố cho con nuôi mà đưa đến tiệm dầu, canh chừng hai vợ chồng kia, đển giờ khắc quan trọng có thể tùy thời bắt người!”
Vương thị đáp lại, hai người đi vào giấc ngủ.
Trong cung, Triệu Viện lại thủy chung không cam lòng cứ để Tần Cối sắp xếp người vào theo dõi như vậy.
Y tìm cơ hội, yết kiến Triệu Cấu một lần, sau khi nói vu vơ mấy câu, liền bảo cung nữ thái giám bên cạnh lui ra, ngồi bên cạnh Triệu Cấu, nói: “Cha, Tần tể tướng để con nuôi ông ta đến làm thư đồng cho nhi tử, người không thấy khả nghi sao? Ông ta là Tể tướng, quản Vương phủ của con làm cái gì a? Con không tin ông ta không tìm được cho con ông ta một chỗ khác có tiền đồ hơn.”
Triệu Cấu cười cười, nói: “Cũng chỉ là thư đồng mà thôi, không cần quá để ý. Huống chi Tần Sơn cũng không tệ, nói chuyện rất biết tiến lui, tuy là con nuôi của Tần tể tướng, rồi lại là bạn tốt của con, con cái tuổi này, nên quen nhiều bạn thì tốt hơn!”
Triệu Viện hiểu được ý tứ trong lời nói của Triệu Cấu: Con nuôi Tần Cối đến chỗ con, con cũng có thể tranh thủ khiến hắn trở thành tai mắt của mình.
Nhưng Tiêu Sơn đã đến quý phủ của mình, tất cả đều có thể nhìn thấy, chỉ cần có tâm, cũng có thể thăm dò không ít tin tức. Loại tình cảnh này, là cực kỳ bất lợi với chính mình.
Triệu Viện cảm thấy cách xử lý của Triệu Cấu có chút không đúng, nhưng câu trả lời của Triệu Cấu cũng cho mình tín hiệu vô cùng lớn, cái đó chính là —— Kỳ thật Triệu Cấu không giống như biểu hiện bên ngoài của ông, đối với Tần Cối hoàn toàn tín nhiệm và thỏa mãn.
Bởi vì nếu như ông hoàn toàn tín nhiệm và thỏa mãn với Tần Cối, cũng sẽ chỉ mắng mình một trận, mà không phải là kiểu nói tự thị nhi phi* như thế này.
(*giống thật mà là giả; như đúng mà là sai. những luận điểm này tưởng đúng nhưng thực ra là sai, cần phải phân biệt cẩn thận mới không bị mắc lừa.)
Nhưng dễ dàng nhận thấy rằng, ông cũng không có ý định phát sinh bất kỳ xung đột nào với Tần Cối, càng không có ý định trở mặt với lão ta, mà là ngầm cho phép hành vi sắp xếp người vào bên cạnh Hoàng Tử.
Có lẽ việc này đã được Hoàng Đế cân nhắc rất kỹ mới làm, Triệu Viện nghĩ vậy, nhưng ngay sau đó lại âm thầm thở dài một hơi, nếu như Hoàng Đế vẫn có thái độ và lời nói mập mờ như vậy, có lẽ thật sự không lâu nữa, lão ta có thể kiểm soát được người và sự việc. Nếu quả thật có ngày đó, bản thân nên xử lý làm sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...