Giang Sơn Tống Đế

Đại Tống, trừ tịch năm Thiệu Hưng thứ mười một, Lâm An.

Đông năm nay đặc biệt lạnh, ngay cả Lâm An luôn luôn ôn hòa cũng không ngoại lệ, toàn bộ kinh thành giống như bị một lớp màn đen che phủ, nhìn thế nào cũng không thể làm cho người ta sung sướng mà thở ra một hơi sảng khoái.

Bầu không khí kiểu này, từ khi Nhạc Phi bị bỏ tù cách đây ba tháng trước, đã bắt đầu bao phủ toàn bộ trong thành, cho đến hôm nay, gió lạnh càng thêm gào thét, giống như muốn cứng rắn biến Giang Nam ấm áp trở thành sa mạc Tây Bắc vậy.

Lâm An, hoàng cung phía nam, còn một số cung điện vẫn chưa tu sửa hoàn tất, giờ khắc giao thừa, thợ thủ công đều đã về nhà đoàn viên, giàn giáo vẫn còn dựng đứng giữa không trung, trong đêm đen lại giống như răng nanh dã thú, không cẩn thận còn có thể nhìn nhầm thành một khuôn mặt dữ tợn.

Hoàng Đế Triệu Cấu đang ngồi trước thư án trong tẩm các, bởi vì chiến sự liên miên, quốc khố trống rỗng, Hoàng Cung vẫn chưa xây dựng gì thêm, ngay cả nơi ở của Hoàng Đế cũng hết sức nhỏ hẹp, phía trước để làm việc, đằng sau để ngủ.

Trong điện đặt một giá nến bằng đồng, phía trên thắp hơn mười ngọn nến, ánh sáng từ nến phát ra chỉ có thể chiếu đến trên bàn Hoàng Đế, lại không thể chiếu đến đám ruồi bọ trong bóng tối.

Nghi thức trừ tà đã sớm qua, thời gian ăn khuya cũng chưa tới, Triệu Cấu cầm trong tay bút lông Hồ Châu, nhìn qua giấy Hoàng Quyên trải phẳng trước mặt, chậm chạp không hạ bút.

Đã là giao thừa, ban chết cho Nhạc Phi là một chuyện không thể kéo dài thêm được nữa, nếu như qua đêm nay, đã là mùa xuân, mùa xuân xử trảm trọng thần của một nước, thật sự là chuyện chẳng lành.

Nghĩ như vậy, Triệu Cấu hạ bút xuống thêm nửa tấc, rồi lại lần nữa lơ lửng trong không trung. Một tháng trước, ông phái người đến nước Kim, đưa ra yêu cầu trả lại mẹ ruột Vi thị, vào thời điểm đó, trong lời nói vẫn mang theo kiêu ngạo: Nếu không trả lại Thánh Cung, trẫm không sợ xuất binh lần nữa.

Nhưng nếu như Nhạc Phi thật sự chết đi, chỉ sợ cả đời này mình cũng không có can đảm nói ra những lời như thế.

Triệu Cấu cảm thấy đau đầu, đặt bút xuống, đưa tay day day huyệt thái dương của mình.

Trước đó, ông vẫn chưa đem chuyện Nhạc Phi tách ra xử lý riêng với hai vị đại tướng.

Hai năm trước, Triệu Cấu bởi vì chuyện ba Đại tướng tay cầm trọng binh ở bên ngoài tự mình gây chiến nên đã tìm ra biện pháp để giải quyết —— Thu hồi binh quyền của ba người Hàn Thế Trung, Trương Tuấn, Nhạc Phi, triệu hồi cả ba về Lâm An, phong làm Xu mật sứ, khiến bọn họ chức cao nhưng không có quyền, kể từ đó, cũng sẽ không còn ai dám ngăn cản việc Tống – Kim nghị hòa. (*đàm phán hòa bình.)

Triệu Cấu nghĩ như vậy, cũng đã làm vậy. Tháng tư năm nay, ông đã thu hồi binh quyền của ba Đại tướng, coi như đã giải quyết xong một chuyện luôn đè nặng trong lòng.


Nhưng vạn vạn không ngờ tới, chờ cho ông đã thu hồi binh quyền của ba Đại tướng về, người Kim bỗng nhiên nói ra tám chữ: “Nếu muốn nghị hòa, phải giết Nhạc Phi”

Tám chữ này lại khiến cho Triệu Cấu cảm thấy đau đầu. Ông đã quyết tâm sẽ không tiến hành Bắc phạt, dĩ nhiên là muốn nghị hòa, nhưng phải giết chết Nhạc Phi…., điều này làm cho Triệu Cấu khó xử.

Từ tận đáy lòng, Triệu Cấu không hề muốn giết Nhạc Phi, người mà một tay mình đề bạt lên, trung thành tin cậy, hơn nữa lại có năng lực chiến đấu, cũng rất thức thời, so với Hàn Thế Trung, cái loại mà nhiều lần không nghe lời tự mình hành động thì tốt hơn rất nhiều, Huống hồ Nhạc Phi đã mất binh quyền, giết hắn đi đối với mình cũng không có lợi gì.

Nhưng nếu không giết, chuyện nghị hòa, chẳng phải là sẽ bị ngâm nước nóng? Tống Triều vẫn phải chịu đựng đánh tiếp nữa sao?

Triệu Cấu do dự, ông biết rõ nước Kim cũng không muốn đánh nữa, lúc này nghị hòa, đúng là cơ hội tốt nhất!

Nhưng thật sự muốn giết chết vị Đại tướng trấn giữ biên cương? Thu hồi binh quyền, đem để đó không dùng không trả còn có thể nói là mưu sâu tính lớn của Đế vương, nhưng nếu như giết người, chỉ sợ cả trăm năm sau, thanh danh của mình sẽ rất khó nghe!

Cũng bởi vì Triệu Cấu do dự, việc này bị kéo dài ra đến ba tháng, làm huyên náo đến dân chúng, nên đành đâm lao phải theo lao.

Cũng đâm lao phải theo lao giống như Triệu Cấu còn có một người, lúc này, Tần Cối đang ở trong sương phòng của Đông Sương – phủ Tể tướng, mặt mày ủ dột.

Thời điểm Phu nhân Tần Cối – Vương thị đi vào phòng, thì nhìn thấy một cảnh tượng như thế này: Tần Cối năm mươi mốt, lông mày nhăn tít, buồn khổ không thôi, trên cái bàn trước mặt là một quả cam đã lột được một nửa.

Vương Thị thấy vậy cười hỏi: “Chuyện gì mà khiến lão gia ưu phiền? Tứ thái tử* đã bức bách Quan gia ký kết ‘vô cớ không được bãi Tướng’, cái vị trí Tể Tướng này của ông ngồi đến vững vàng, lại còn ở đây sầu khổ cái gì?”

(*Hình như là Kim Ngột Thuật)

Tần Cối lắc đầu nói: “Ở đâu mà dễ như vậy? Nếu không diệt trừ Nhạc Phi, đảm bảo ngày nào đó Hoàng Thượng lại lần nữa phải dùng đến hắn, nếu quả thật xảy ra Bắc Phạt, dĩ nhiên chính là ngày ta bị chặt đầu!”

Tần Cối lo lắng không phải không có lý, lão sở dĩ có thể sớm ngồi lên cái chức Tể Tướng này, hoàn toàn là bởi vì Triệu Cấu không muốn chiến tranh, mới có thể lợi dụng cái chức quan ‘quan hệ mật thiết’ với người Kim này, nếu như vạn nhất một ngày kia bỗng nhiên thay đổi chủ ý muốn đánh, chính ông – một ‘Tể Tướng làm vui lòng người Kim’ chỉ sợ sẽ chấm dứt! Thật giống như mười năm trước – Mười năm trước, Tần Cối vừa từ nước Kim trở về Nam Tống, Triệu Cấu phong cho lão làm Tể Tướng, nhưng bởi vì thế lực phe chủ chiến* cường đại, thực lực các Đại Tướng hùng hậu, có thể đánh một trận với nước Kim, lão – Tể tướng chủ trương nghị hòa, không quá tám tháng đã bị bãi quan, bị vứt đến địa phương xa xôi ngây người suốt sáu năm. Cùng một chỗ tuyệt đối không thể vấp ngã lần thứ hai, chỉ cần quân Tống còn có thể tái chiến, chỉ cần Nhạc Phi còn sống, Tần Cối một ngày cũng ngủ không ngon!


(*Chủ chiến là muốn đánh lại người Kim, tiến hành Bắc Phạt.)

Vương Thị thấy Tần Cối thở dài, suy nghĩ một chút, nói: “Các người thật vô dụng, Nhạc Phi đã bị giam ở Đại Lý Tự bốn tháng rồi, ngay cả một cái tội cũng tìm không được? Lẽ nào Nhạc Phi hắn không phải người? Chỉ cần là người, tất nhiên là có thể tìm được tội danh!”

Tần Cối bị Vương Thị chế giễu, cảm thấy tức giận, nhưng cũng không dám làm gì, chỉ kiên nhẫn giải thích: “Tội trạng cũng tìm được hai rồi, nhưng mà cái đó cũng là do say rượu nói đôi ba lời oán thán mà thôi, chỉ có cái đó, vẫn không thể định tội!”

Vương Thị đặt mông ngồi xuống ghế, thấy bên cạnh có dĩa cam, liền lấy một quả ngồi lột, một bên ăn một bên chậm rãi nói: “Cho nên nói đàn ông mấy người đều là lũ vô dụng. Bộ phong trắc ảnh* sao có thể được! Trên người Nhạc Phi tìm không được, vậy trên người của kẻ khác chưa chắc không có! Cho con hắn cái tội mưu phản, lẽ nào người làm cha như hắn có thể đào thoát?”

(*捕风捉影 bộ phong trắc ảnh, bắt bóng bắt gió: chỉ hành động dựa trên chuyện đồn thổi.)

Tần Cối thở dài một cái, nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, cho  nên mới sai người đi cáo trạng Nhạc Vân cùng Trương Hiến mưu phản. Mấy ngày trước đây, Hàn Thế Trung còn đến chất vấn, bị ta nói ‘không cần có’* đuổi về, nếu như còn mở hồ lô nói với ông ta tội danh mưu phản của Nhạc Phi, đừng nói là người ngoài châm biếm ta không có bản lĩnh, chỉ sợ ngay cả Thánh Thượng cũng trách ta làm việc không có lợi, không thể giao phó đại sự! Đáng hận nhất chính là ta dùng hết thủ đoạn, cũng không có người bằng lòng tố cáo Nhạc Phi mưu phản!”

(*Án “mạc tu hữu” Giai thoại kể rằng, Nguyên soái Hàn Thế Trung đã chất vấn Tần Cối: xử tội Nhạc Phi, thế bằng chứng đâu? Tần Cối trả lời: Không có, nhưng cũng không cần có. 3 chữ “không cần có” (mạc tu hữu 莫須有) từ đó gắn liền với tên Nhạc Phi và đi vào tiếng Trung để chỉ những lời buộc tội ngụy tạo.)

Vương Thị liếc nhìn Tần Cối, trong lòng khinh thường, con ngươi đảo một cái, nói: “Ta thấy các người, đều là loại đàn ông đọc sách uổng công! Ta thì có một cách, khiến Nhạc Phi hết đường chối cãi!”

Tần Cối nghe Vương Thị nói như vậy, phấn chấn cả người, vội hỏi: “Phu nhân, là có cách nào? Mời chỉ giáo”

Vương Thị không lo không vội, chậm rãi nói: “Lão gia ông còn nhớ chiến sự ở Hoài Tây tháng hai năm nay không? Hoàng Thượng đã từng chuyển qua mười lăm bản viết tay, nói Nhạc Phi xuất binh viện trợ Hoài Tây, hắn ta bởi vì mười hai đạo kim bài (*thẻ vàng) nói lui binh hồi năm trước mà vẫn còn ghi hận trong lòng, lúc này nói xuất binh liền dây dưa lề mề, kéo dài đến hai tháng đến khi đánh xong còn chưa đến nơi, làm hại mười vạn quân thần của Thánh Thượng đều bị diệt…”

Tần Cối mờ mịt: “Nhưng mà hắn quả thật là có xuất binh, vả lại công văn lui tới vẫn còn, cũng không cố ý kéo dài thời gian. Huống hồ, nếu không phải hắn chạy đến chiến trường, Tứ Thái Tử sao lại lui binh? Tuy nói trận này đánh thua nhưng cũng không có quan hệ với hắn a! Vật chứng đều có, sao có thể xuyên tạc được?”

Vương Thị xì một tiếng khinh miệt, giơ tay chọc chọc trán Tần Cối: “Đồ ngu! Ông chỉ cần thiêu hủy mấy cái công văn đó đi là được, đem những việc này giá họa lên đầu Nhạc Phi, không phải xong rồi sao? Hiện tại Nhạc Phi đang ở trong ngục, cho dù hắn có bản lĩnh đến đâu, chẳng lẽ có thể giữ gìn được công văn này? Chuyện đốt lửa này cũng muốn ta dạy?”

Tần Cối nhất thời như thể được tưới sữa lên đầu*, giống như con thuyền trong đêm đen nhìn thấy đèn sáng, nghiêng mình cúi đầu trước Vương thị, nói: “Phu nhân thật là túc trí đa mưu, nữ Gia cát a! Thật là xấu hổ, việc này không nên chậm trễ, cứ làm như vậy đi!”


(*Thể hồ quán đỉnh(醍醐灌顶): dịch nghĩa tưới sữa tươi lên đầu, trong phật giáo Phật giáo có nghĩa là: truyền thụ trí tuệ; giúp người triệt để giác ngộ hay chợt có giác ngộ)

Vương Thị cười đắc ý, nhìn thấy Tần Cối vậy mà lấy ra một tờ giấy trắng, viết xuống mệnh lệnh xử tử Nhạc Phi, cảm thấy chết lặng, hỏi: “Lão gia, ông…. không tiến cung thương lượng cùng Quan gia? Cứ vậy mà tiền trảm hậu tấu, nếu như Quan gia biết, chẳng lẽ không sợ người trách tội ông….”

Tần Cối cười ha hả, hai mắt lộ ra âm quang: “Nhạc Phi vừa chết, quân Nhạc gia tan rã, Quan gia* còn có thể lựa chọn sao? Người chỉ có thể dựa vào ta! Huống hồ, ta sẽ làm chuyện này thật cẩn thận, Quan gia có tìm cũng quyết không dám kiếm chuyện với ta. Lẽ nào người còn có thể lợi dụng xuất binh Bắc Phạt? Cử ai đi Bắc Phạt? Nhạc Phi đã chết sao? Hay là Hàn Thế Trung đã nản lòng thoái chí? Người chỉ có thể toàn tâm toàn ý nghị hòa mà thôi! Từ nay về sau, thời đại của ta và nàng rốt cuộc đã đến!”

(*Quan gia để gọi vua.)

Trong lúc nói chuyện, Tần Cối đã nhanh tay viết xong công văn, từ phủ Tể tướng chuyển đến Đại Lý Tự.

Lúc Tần Cối ra khỏi Đại Lý Tự, ‘đùng’ một tiếng, pháo hoa đêm trừ tịch rực sáng phía sau lưng, một đóa lại liên tiếp một đóa, ánh lửa chiếu lên mặt lão, càng tăng thêm vẻ hung ác nham hiểm.

Trong hoàng cung Lâm An, Triệu Cấu đã hạ bút mấy lần, lại viết mấy lần, rốt cuộc cũng không hạ được quyết tâm chém Nhạc Phi, ngay lúc này, xa xa truyền đến tiếng pháo nổ, đã là một năm mới.

Triệu Cấu bất giác thở ra một hơi nhẹ nhõm, đặt bút xuống đi ra ngoài điện, hơi ngửa đầu nhìn khói lửa trên trời, nhất thời nghĩ đến cái ngày ở trong thành Biện Kinh, thời điểm trải qua cùng mẫu thân, nhất thời lại nghĩ đến mấy năm chật vật trốn chạy, bị quân Kim đuổi tới tận biển.

Vào lúc này, một tiểu thái giám bước nhanh đến, hành lễ với Triệu Cấu, khom người nói: “Quan gia, Tần tướng* cầu kiến!”

(*Trong đây tác giả để mấy người chức cao gọi là Tướng công, mà thấy buồn cười quá nên đổi thành tướng thôi.)

Trong lòng Triệu Cấu bỗng lộp bộp một cái, ý thức được rằng chỉ sợ có chuyện mình không nắm được.

Ông trầm ngâm một lúc, sau đó mặt không đổi sắc nói: “Truyền!”

Tần Cối bước nhanh đến, đi theo Triệu Cấu vào chính điện, Triệu Cấu cho thái giám và thị vệ lui ra ngoài, chưa mở miệng, đã nhìn thấy Tần Cối ‘bịch’ một tiếng, quỳ trên mặt đất.

Cảm giác bất an trong lòng Triệu Cấu càng lúc càng lớn, vội hỏi: “Tần tướng hà cớ gì phải như vậy?”

Tần Cối ngẩng đầu, gương mặt ảo não: “Quan gia, Nhạc Phi… đã chết!”


Triệu Cấu chết lặng ngã ngồi vào long ỷ phía sau, nhất thời không còn nghĩ được gì nữa: “Đã chết? Chuyện xảy ra khi nào? Như thế nào mà chết?”

Tần Cối quỳ trên mặt đất, dập đầu: “Chính là hôm nay, thần nghĩ đến chuyện Hoài Tây, liền đi đến Đại Lý Tự chất vấn Nhạc Phi, hỏi vì sao hắn nhận được mười lăm thư tay cũng không xuất binh cứu giá, nào ngờ hắn không lời chối cãi, sợ tội mà tự sát!”

Triệu Cấu im lặng, nhưng trong lòng rất nhanh đã có ý niệm. Triệu Cấu thân là Hoàng Đế, đương nhiên biết được toàn bộ chân tướng, chuyện Hoài Tây thất bại là hoàn toàn không có quan hệ với Nhạc Phi, Nhạc Phi cũng không có khả năng ‘tự sát’, hiển nhiên là do Tần Cối – người cố gắng thựa hiện chủ trương nghị hòa ở trước mặt này, hạ lệnh xử chết.

Nhưng bất luận là gì, Nhạc Phi đã chết, cũng giúp ông tránh khỏi rối rắm vạn phần. Kết quả này đáng ra phải mừng rỡ, nhưng chỉ khiến cho ông chột dạ.

Tần Cối lặng lẽ ngẩng đầu, kiểm tra sắc mặt của Triệu Cấu, chỉ thấy Triệu Cấu vẫn là vẻ âm tình bất định.

Tần Cối nghĩ thầm: sợ rằng trong lòng Quan gia có ý trách cứ ta, dù thế nào ta cũng phải giải quyết xong chuyện này, khiến cho người sau này muốn đổi ý cũng không thể!

Nghĩ tới đây, Tần Cối liền tiến lên một bước, nói: “Khi đó, Nhạc Phi chậm ba ngày mới xuất binh, đã là tội chết, chết cũng không có gì đáng tiếc, chỉ là con của hắn Nhạc Vân, đang tuổi lớn, thần cũng không đành lòng xử tử, không bằng lưu đày ba nghìn dặm, ý của Quan gia như thế nào?”

Triệu Cấu bị chuyện này xoay như chong chóng, đến tột cùng Nhạc Phi là chết như thế nào cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là… hắn đã chết, nhất định là chết oan. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, bằng không hậu quả khôn lường! Tâm phúc Trương Hiến, cùng Nhạc Vân dĩ nhiên không thể để lại, bằng không bản thân không cách nào ngủ an ổn!

Nghĩ đến đây, do dự ban đầu bị quét sạch, Triệu Cấu âm trầm, cầm lên bút lông vài giây trước còn giống như nặng nghìn cân, lúc này lại đặc biệt vững vàng, hạ bút ban chỉ,  như nước chảy mây trôi, không chút do dự.

‘Ban chết cho Nhạc Phi. Trương Hiến, Nhạc Vân cũng tiến hành theo quân pháp’. Viết đến đây, Triệu Cấu bắt đầu suy tư, phái người nào giám trảm* Nhạc Vân Trương Hiến? Ông chỉ ngừng một lúc, đã chọn được người! ‘Lệnh Dương Nghi Trung giám trảm, nhưng phải cử thêm binh lính phòng hộ.’ Viết đến đây, lại nghĩ đến có rất nhiều hậu quả cần phải giải quyết, liền tiếp tục hạ bút viết tiếp, xử lý dư đảng của Nhạc Phi ‘ Xóa tên Vu Bằng, Tôn Sách, Vương Xử Nhân, Tương Thế Hùng, Tăng Trạch Nhất, phạt hai mươi trượng, đưa đến biên cương Châu Quân cách hai ngàn dặm…”

(*Theo dõi, kiểm tra quá trình chém đầu.)

Một hơi viết xuống hơn trăm chữ, sau khi viết xong, đặt bút xuống, nhắm chặt hai mắt. Chuyện này tuy rằng khó khăn, nhưng không như thế làm sao được!

Nghĩ đến đây, ông rời khỏi long ỷ, đi đến chỗ Tần Cối, hai tay nâng Tần Cối dậy, gằn từng chữ một: “Tần Khanh không nên tự trách, hiện nay có thể đổi lấy bình yên cho quốc gia, hoàn toàn dựa vào quyết định của Khanh, thành công ngày hôm nay, ngươi là người có công lớn nhất! Trẫm vô cùng cảm kích ngươi, đời này kiếp này quyết không phụ khanh!”

Cuối cùng Nhạc Phi chết oan trong ngục, trở thành án oan ‘không cần có’ đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử. Sau chuyện của Nhạc Phi, quyền thế Tần Cối nhanh chóng bành trướng, mấy thế lực trong triều đều đã quy thuận, Triệu Cấu ỷ vào vì mệnh vì nước, trong lòng ông vẫn luôn tin tưởng một điều: Tần Cối còn, nghị hòa còn, nhà Tống ắt còn.

Về phần Tần Cối lập án oan Nhạc Phi, bản thân cứ lên như diều gặp gió, địa vị ‘Tướng Quốc’ không thể lay chuyển, từ đó về sau, lão hăng hái hạ giam, tùy ý giáng chức quan lại, Thiệu Hưng bắt đầu giai đoạn tối tăm nhất trong lịch sử Tống triều.

Trừ tịch năm Thiệu Hưng thứ mười một, trong ngục giam Đại Lý Tự, một thi thể ngã xuống bản giấy nhàu nát, sắc mặt thi thể tái xanh, trên cổ còn có một vết cắt lún sâu hình vòng cung, máu đen sẫm rơi xuống bản án nhận tội trước mặt, chỉ thấy chỗ nên điền tên trong bản án, viết thật to tám chữ: “Đạo trời sáng tỏ, Đạo trời sáng tỏ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui