Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Dương Túc Phong không gật cũng chẳng lắc, hờ hững nói: “Đương nhiên có thể. Ta tuyệt đối không ép buộc các ngươi làm lính đánh thuê, tất cả đều theo nguyện vọng của các ngươi. Nhưng mà, một khi các ngươi đồng ý hợp tác, các ngươi phải tuân thủ hợp đồng, bằng không sẽ xử theo quân luật. Phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, ta nghĩ các ngươi hiểu rõ hơn ai hết. Các ngươi cứ suy nghĩ kỹ đi, chừng nào nghĩ xong thì đến tìm ta. Đồng ý hay không cũng vậy, ta tuyệt đối không cưỡng cầu.”

Lặc Phổ trầm giọng: “Được, bọn ta sẽ trở về trưng cầu ý kiến của các huynh đệ. Bằng lòng hay không, sáng sớm ngày mai chúng ta cũng sẽ có câu trả lời cho ngươi.”

Dương Túc Phong hớn hở nói: “Nếu vậy thì không còn gì tốt hơn, hi vọng ta sẽ nhận được tin tốt lành!”

Niếp Lãng là kẻ đầu tiên đi ra, không thèm quay đầu lại nhìn. Tô Liệt cũng nối đuôi gã không hề do dự, nhưng còn quay đầu nhìn Lặc Phổ đang suy nghĩ. Lặc Phổ lúc này mới chậm chạp rời đi. Đột nhiên tiếng Niếp Lãng vang lên thất thanh: “Có người đến! Có người đến! Mặt biển có cái gì đó đang chuyển động!”

Mấy người Xạ Nhan, Tang Cách đang canh gác bên cạnh nhất loạt đổ xô ra, Dương Túc Phong cũng vội vàng chạy ra theo. Gió bão bên ngoài thình lình trỗi dậy mạnh mẽ, nước mưa nháy mắt ướt sũng y phục của hắn, từ đầu đến chân lạnh cóng. Mấy người tụ tập trên boong, đăm đăm nhìn mặt biển phía bắc.

Màn đêm đen kịt, thi thoảng một tia chớp nhá lên. Trong khoảnh khắc đó, những người có mặt trên boong chứng kiến một hình ảnh kinh tâm động phách. Giữa mặt biển kinh hoàng, mấy chiếc thuyền nhỏ để mặc cho sóng dữ tùy ý vùi dập. Có lúc cột sóng đẩy tung lên giữa không rồi rơi xuống một cột sóng khác. Lúc thì cả thuyền bị sóng dữ che khuất, mãi một lúc sau mới xuất hiện từ trong ngọn sóng, ướt nhèm. Mấy chiếc thuyền này chả khác nào tinh linh đang nhảy múa trên mặt biển, đang vùng vẫy giữa sóng cả muôn trùng. Cảnh tượng quỷ dị này giống như ác ma đang cố sức vật lộn trong địa ngục.

“Thắp đèn! Thắp đèn!” Dương Túc Phong hấp tấp rống lên.

Đèn mau chóng được đem tới. Nhưng giữa trời giông bão mịt mùng thế này, vô luận là đèn bão hay đèn chắn gió đều không thắp lên được, ánh sáng yếu ớt không có tác dụng. Trái lại, gió bão đập nát vụn mấy cái chụp đèn, cuối cùng thì toàn bộ đèn tắt ngóm.

Mặt biển tối om như cũ.

Bất thình lình, một lằn chớp lóe lên rất lâu không mất, ước chừng dài khoảng 3 giây đồng hồ. Cả mặt biển được nó chiếu rọi, sáng như ban ngày, tất tật mọi thứ đều rõ mồn một. Nhờ ánh chớp đó, rút cuộc Dương Túc Phong cũng nhìn rõ mọi thứ. Tổng cộng có bảy thuyền nhỏ, đều là thuyền một cánh buồm, trên thuyền có chừng mười mấy hai mươi người đang náu mình.

Chiếc thuyền gần nhất, thân thuyền màu vàng nhạt, trên thuyền chỉ có ba người. Một nam nhân thân trên lõa lồ, đang điều khiển buồm một cách thành thạo, kiệt lực đối phó với giông bão. Ánh chớp quét qua người y, phản chiếu mấy hình xăm nhìn rất gớm ghiếc. Trên thuyền có hai bóng người ngồi oặt ẹo, dường như là nữ nhân. Bọn họ bị cột chặt vào cột buồm, đề phòng bị gió bão hất xuống biển.


Phía sau có sáu chiếc thuyền màu đen hình bán nguyệt. Thân thuyền màu đen, nhấp nhô giữa sóng gió ẩn hiện hình khô lâu trắng hếu nơi mũi thuyền. Lúc tia chớp chiếu lên nhìn càng rõ, khiến người ta thấy một lần là nhớ mãi.

Dương Túc Phong lấy làm lạ hỏi: “Đó là cái gì vậy?”

Xạ Nhan, Lặc Phổ, Niếp Lãng ba người không hẹn mà cùng hét lên: “Không xong rồi! Là thuyền hải tặc!”

Lòng Dương Túc Phong khẽ chùng xuống, chỉ nghe Lặc Phổ rống to: “Chuẩn bị chiến đấu! Là hải tặc Ca Âu!”

Dương Túc Phong mau chóng phản ứng, phất tay ra hiệu cho Xạ Nhan, Tang Cách chuẩn bị đội ngũ chiến đấu lập tức. Boong tàu tức thì nhộn nhịp hẳn lên. Giữa gió bão, Cung Đô chiến sĩ và thợ săn Tang Lan đứng dựa vào mạn thuyền thành một hàng, cố gắng đứng vững, tay nâng Ưng Giác trường cung. Nhưng bão quá mạnh, thân người bọn họ bị gió bão, nước mưa xô đẩy lắc lư liên tục. Dù có đứng vững thì trong tình thế này, bọn họ cũng không thể ngắm bắn chính xác được.

Lặc Phổ đột nhiên nhìn Dương Túc Phong kêu lớn: “Hải quân thiếu tướng, hải tặc Ca Âu kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, bộ hạ của ngài nhân số lại quá ít, khó phòng bị địch nhân lên thuyền. Ta thỉnh cầu ngài cấp vũ khí cho các huynh đệ chúng ta, cùng nhau chống địch!”

Dương Cơ Duệ đáp nhanh không cần suy nghĩ: “Không thể được!”

Dương Túc Phong không nói gì.

Lặc Phổ lại rống lên: “Hải quân thiếu tướng, ta làm vậy là tốt cho tất cả mọi người, tuyệt đối không có dã tâm! Nếu ta có mưu đồ, xin sấm sét lập tức đánh chết ta. Khả năng chiến đấu trên thuyền của hải tặc Ca Âu cực kỳ lợi hại, trong khi người của ngài xem ra chỉ là hảo thủ lục chiến, hoàn toàn không có năng lực chiến đấu trên biển…”

Dương Túc Phong trầm giọng: “Các ngươi cần vũ khí gì?”

Lặc Phổ kêu lớn, ngắn gọn: “Đao! Tốt nhất là đại đao!”


Dương Túc Phong hỏi: “Cung tiễn không được sao?”

Niếp Lãng hơi khinh miệt, nói: “Hiện giờ mưa to gió lớn, đứng còn chưa vững, cung tiễn căn bản không ngắm chuẩn được, có tác dụng gì chứ? Chúng ta cần đao, tốt nhất là đại đao vừa dài vừa nặng!”

Dương Túc Phong lắc đầu: “Xấu hổ quá, bọn ta chỉ có tinh cương trường kiếm, không có đao…”

Tô Liệt vội vàng kêu lên: “Trường kiếm cũng được!”

Lặc Phổ nói: “Tốt lắm, ta thiện dùng trường kiếm.Ba người hợp thành một tổ, ngăn chận địch nhân lên thuyền!”

Dương Túc Phong ngoắc Tang Cách, nói: “Mở kho vũ khí cấp cho họ!”

Dương Cơ Duệ liên tục lắc đầu, khàn giọng: "Phong, ngươi…"

Dương Túc Phong nói: "Chúng ta đối phó hải tặc Ca Âu xong hãy nói!"

Lặc Phổ nhìn Dương Cơ Duệ cười lạnh, trầm giọng: "Tuy thanh danh lính đánh thuê bọn ta chẳng tốt lành gì nhưng không phải hạng nói một đằng làm một nẻo. Ta đã phát thệ thì nhất định sẽ tuân thủ."

Mặt Dương Cơ Duệ vẫn còn lúc trắng lúc xanh, tỏ ra không yên lòng.

Dương Túc Phong lại phẩy tay, Tang Cách bước lại dẫn bọn Lặc Phổ đi.


Dương Cơ Duệ khó nhọc nói: "Phong, bọn chúng tới năm sáu trăm người. Một khi chúng tạo phản, chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn lắm!"

Dương Túc Phong lạnh lùng nói: "Con tin tưởng bọn họ!"

Dương Cơ Duệ lắc đầu cười khổ, không nói thêm nữa.

Trong ánh chớp, bảy chiếc thuyền càng lúc càng tới gần. Gió bão dường như cũng ý thức được tình thế đang căng thẳng, càng dữ dội hơn trước. Sóng gió đập vào mạn tàu, mỗi cơn sóng vô tình lại rửa sạch boong tàu, thiếu điều muốn quét luôn tất cả người và vật dụng trên tàu xuống biển.

Gương mặt Dương Túc Phong tái xanh, bám chặt vào be thuyền,c hỉ cảm giác cả người lắc lư, đến bội kiếm thiếu tướng cũng cầm không chắc. Xạ Nhan và Cung Đô chiến sĩ đứng bên cạnh hắn tuy thân thể cường tráng, nhưng có thể thấy rõ bọn họ đều giống Dương Túc Phong, không quen với cảnh tàu tròng trành kịch liệt thế này. Tuy có thể gắng gượng đứng vững nhưng muốn đánh nhau thì quả là hết sức miễn cưỡng, thậm chí một số chiến sĩ Cung Đô không kéo nổi dây cung.

Lặc Phổ, Tô Liệt, Niếp Lãng, Tang Cách mau chóng quay lại, phía sau là đại đội phạm nhân đã được vũ trang. Bọn họ quả thực là lính đánh thuê ra bắc vào nam, tuy cũng không quen với tình cảnh lắc lư thế này nhưng xét tổng thể mà nói, biểu hiện của họ trên boong tàu vẫn khá hơn Cung Đô chiến sĩ và Tang Lan tộc.

Từng lằn chớp lướt qua bầu trời, mặt biển sáng trưng như ban ngày.

Dương Túc Phong khẩn trương hô lên: "Chuẩn bị phóng tên!"

Chiến sĩ Cung Đô lập tức giương cung, Dương Túc Phong hạ tay, tên vuột khỏi cung bay đi. Song, dưới uy lực của bão tố, chúng chệch choạc bay được nửa đường thì mất đà rơi xuống, bị biển đen nuốt chửng.

Niếp Lãng cười lạnh: "Thiếu tướng, cung tên không có tác dụng rồi, còn không rút bội kiếm ra, chuẩn bị chiến đấu đi!"

Giọng của Lặc Phổ thì hòa hoãn hơn, từ tốn nói: "Kẻ địch không có đại pháo, chúng ta cũng vậy, chỉ có thể giáp lá cà trên tàu. Cung tiễn thủ phải mai phục phía trong khoang, đợi địch nhân vừa vượt qua mạn tàu thì nhất tề nhả tên, như vậy mới có hiệu quả."

Tô Liệt chẳng thèm ngó tới, nói: "Còn phải chuẩn bị mặt đối mặt đáng giáp lá cà nữa, thiếu tướng đại nhân!"


Mặt Dương Túc Phong thoắt xanh thoắt trắng, trong lòng không cảm giác được mùi vị gì. Nhưng giờ phút này hắn cũng biết mình không sở trường chiến đấu trên biển, làm gì có quyền lên tiếng. Hắn cẩn thận quan sát tình hình, hơi nhíu mày nói: "Hình như chúng không có hứng thú với ta…"

Xạ Nhan cũng nói: "Ây, hình như chúng chỉ đuổi bắt cái thuyền có ba người kia thôi!"

Niếp Lãng nói: "Mong là như vậy. Chiến đấu với hải tặc Ca Âu không thể coi nhẹ được!"

Dương Túc Phong đứng bên mạn tàu quan sát, chỉ thấy chiếc thuyền màu vàng đã áp sát tàu mình. Thanh niên phụ trách điều khiển thuyền đứng vững trong gió dữ, vung tay quăng một chiếc móc câu sắt, bám lấy lan can tàu của Dương Túc Phong.

Niếp Lãng kinh hãi kêu lên: "Không xong, hắn muốn lên tàu. Hắn sẽ kéo theo đám hải tặc Ca Âu lên tàu mất!"

Lặc Phổ trầm giọng la lên: "Bỏ nó ra!"

Niếp Lãng xiêu vẹo chạy qua, định chặt đứt dây thừng nối móc câu.

Dương Túc Phong rút soạt bội kiếm thiếu tướng, ngăn Niếp Lãng lại, nói giọng quả quyết: "Không, để họ lên!"

Lặc Phổ khẩn thiết kêu lên: "Dương Túc Phong, nếu ngươi để họ lên tàu, hải tặc Ca Âu sẽ bám gót lên tàu công kích chúng ta!"

Dương Túc Phong hỏi: "Không phải chúng ta chuẩn bị đối phó hải tặc Ca Âu sao? Cớ gì bây giờ lại sợ hả?"

Lặc Phổ nói: "Tuy là vậy, nhưng nếu có thể, bọn ta thực tình không muốn xung đột với hải tặc Ca Âu! Không phải bọn ta sợ chết, có điều bất kể là ai, dây vào hải tặc Ca Âu là chuyện không thể coi thường đâu!"

Dương Túc Phong lạnh lùng nói: "Nếu các ngươi sợ, cứ nấp dưới tàu đi!"

Niếp Lãng giậm chân bình bịch: "Ngươi***! Thiệt là đồ con lừa mà! Đường Xuyên đế quốc sao lại có cái tên thiếu tướng hải quân đần độn như ngươi, hết nói nổi! Ngươi đụng chạm với hải tặc Ca Âu để làm gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui