Lúc đó Dương Túc Phong mới dừng lại, nhếch môi cười lạnh, bình thản: “Rất tốt, cảm tạ Chu đại nhân đã ra sức, ngài đã cứu tính mệnh của bọn chúng. Nếu tiện, đại nhân có thể tiết lộ một chút không, bọn chúng có yêu cầu gì, để ta xem có thể đáp ứng được không?”
Chu Đức Uy ho khan, chậm rãi nói: “Bọn họ hi vọng có thêm thức ăn nước uống, có không gian hoạt động rộng rãi hơn. Mặt khác, họ cũng hi vọng ngươi có thể bảo đảm an toàn mạng sống của họ ở Mĩ Ni Tư. Mấy người này được cử đến đây đàm phán với ngươi, từ trái qua lần lượt là Lặc Phổ, Niếp Lãng và Tô Liệt. Bọn họ hi vọng có thể đối thoại trực tiếp với ngươi, cùng nhau giải quyết vấn đề.”
Dương Túc Phong nhìn ba người đứng sau lưng lão, đều trạc tuổi ba mươi trở lên. Nửa thân trên trần truồng, nước mưa trên người nhỏ tong tong xuống sàn. Có điều bọn họ chắc không cảm thấy lạnh, đứng sững như cột gỗ, chỉ có ánh mắt kiên nghị thâm trầm.
Dương Túc Phong ngờ vực nhìn họ: “Các ngươi từng phục vụ trong quân đội đế quốc à?”
Lặc Phổ đứng ngoài cùng bên trái lên tiếng, giọng ngọng nghịu: “Không, chúng tôi không phải quân nhân đế quốc. Nhưng chúng tôi từng là lính đánh thuê cho bát đạo liên minh.”
Dương Túc Phong kinh ngạc khẽ “a” một tiếng, bấy giờ mới tử tế quan sát bọn họ. Người hắn chú ý trước tiên là một gã trông cực kỳ thô lỗ, thân hình lực lưỡng, nước da đen bóng. Mái tóc mới thực là kì quái, gã tết thành từng bím dài ngoẵng hai bên, nhìn giống ăn cướp hơn là quân nhân. Dương Túc Phong nhìn Tô Liệt và Niếp Lãng bên cạnh hắn, bộ dạng cũng không khác nhau lắm, đều là những tên thổ phỉ dũng mãnh đã kinh qua huấn luyện nghiêm khắc. Thực tế, lính đánh thuê cho Bát đạo liên minh không khác thổ phỉ bao nhiêu, chẳng qua không đốt nhà cướp của công khai mà thôi.
Chiếu theo hiệp định Bát đạo liên minh kí kết với Đường Xuyên đế quốc lúc mới độc lập thì, Bát đạo liên minh không được phép có quân đội riêng, còn phải đảm bảo duy trì bốn chữ “trung lập vẻ vang”. Song, cùng với thời gian, hiệp ước này dần dần mất tác dụng, các thành viên Bát đạo liên minh kế tiếp nhau lập quân đội riêng cho gia tộc. Bất quá, để tránh kích động các quốc gia xung quanh, quân đội mỗi gia tộc đều không vượt quá con số hai vạn, lại không đóng quân sát biên giới. Quân số còn lại đều là lính đánh thuê từ các quốc gia khác, số lượng thường vượt quá quân đội gia tộc. Do lính đánh thuê đến từ các quốc gia trên Y Lan đại lục, cho nên bản thân họ và chính quốc có mối liên hệ mật thiết. Điều này cũng khiến cho Bát đạo liên minh trong mắt các quốc gia khác không phải là mối đe dọa về quân sự.
Lăng Thanh Tư lạnh lùng nói: “Bọn họ và các huynh đệ đều từng là lính đánh thuê cho Bát đạo liên minh tại Sở Xuyên đạo, trải qua vô số trận chiến ác liệt. Về sau, do một số nguyên nhân, bọn họ cảm thấy chán ngán với cái nghề này nên rút lui. Lúc trước bọn họ làm công nhân bốc vác ở Liên Vân cảng, Nguyên Xuyên, vì bất mãn chủ thầu bóc lột chèn ép, bọn họ đánh chết chủ thầu nên bị phán đày tới Mĩ Ni Tư!”
Dương Túc Phong gật đầu, điềm đạm: “Được rồi. Các ngươi nói xem các ngươi có yêu cầu gì?”
Niếp Lãng đột nhiên bước lên một bước, trỏ ngón tay, thiếu điều chạm vào mũi Dương Túc Phong. Gã lớn tiếng chất vấn Dương Túc Phong, không nể mặt chút nào: “Sao ngươi lại muốn giết chúng ta? Chúng ta đắc tội với ngươi hồi nào hả?”
Xạ Nhan tiến lên một bước, chụp lấy ngón tay Niếp Lãng đẩy ra. Nhưng khí lực của Niếp Lãng rất mạnh, không kém Xạ Nhan bao nhiêu. Xạ Nhan ra tay thật bại, mấy chiến sĩ Cung Đô sau lưng y rút phắt trường kiếm ra, muốn xông lên, thợ săn Tang Lan cũng giương cung, nhắm vào đầu Niếp Lãng. Hai mắt Niếp Lãng đỏ vằn lên nhưng không chịu cúi đầu. Dương Túc Phong xua tay, lệnh cho chiến sĩ Cung Đô không được can thiệp.
Sắc mặt Niếp Lãng và Xạ Nhan từ từ đỏ lên, hiển nhiên khí lực đôi bên tập trung không ngừng. Tư thế cả hai càng lúc càng thấp xuống, sau cùng biến thành thế đứng chân trước chân sau. Vẻ mặt người nào cũng căng thẳng, muốn khuất phục đối phương đến cùng. Ánh chớp thi thoảng lóe lên giữa không trung, lướt trên gương mặt hai người, trông càng giống ôn thần.
Lông mày Dương Túc Phong càng lúc càng nhăn tít, sắc mặt Lặc Phổ và Tô Liệt cũng xấu đi trông thấy.
Dương Túc Phong nói: “Được rồi, được rồi, hai ngươi, thu tay về đi, không cần phải đi tới chỗ lưỡng bại câu thương như vậy.”
Hai người kia cũng lên tiếng, bọn họ mới từ từ buông nhau ra. Dương Túc Phong đưa tay ra hiệu, mời bọn họ đến phòng thuyền trưởng. Tài Băng Tiêu và Na Tháp Lị đã lau khô nước trên sàn, đặt vào góc một lò than làm cho gian phòng chật hẹp ấm lên đôi chút.
Dương Túc Phong mời bọn họ ngồi nhưng cả ba người không ai làm theo. Hắn tự mình ngồi xuống, thong thả nói: “Ta có thể cung cấp cho các ngươi thức ăn, nước uống nhiều hơn, cũng có thể cho các ngươi không gian hoạt động rộng rãi hơn. Thế nhưng, các ngươi phải bảo đảm không gây thêm một trở ngại nào nữa trên đường trở về Mĩ Ni Tư.”
Lặc Phổ điềm tĩnh gật đầu: “Hải quân thiếu tướng, xin ngài nói cho rõ, chúng tôi không có gây trở ngại cho việc trở về Mĩ Ni Tư!”
Dương Túc Phong lạnh lùng cười: “Ý của ta rất rõ ràng. Quyền kiểm soát chiếc tàu này phải thuộc về ta, trước khi đến Mĩ Ni Tư, không ai có quyền ra lệnh ngoại trừ ta!”
Lặc Phổ trầm giọng: “Thiếu tướng, ngài hiểu lầm rồi, chúng tôi tuyệt đối không có ý định chiếm tàu. Đương nhiên, tôi thừa nhận, các huynh đệ của tôi bị sấm sét làm hoảng sợ, mất lí trí mới gây ra chuyện như vừa rồi. Nhưng xin ngài thứ lỗi, trong lòng chúng tôi hoàn toàn không có ý định đó.”
Niếp Lãng phẫn nộ hỏi: “Cho dù bọn ta có ý đó đi nữa, ngươi có cần phải giết chết chúng ta không?”
Dương Cơ Duệ cười giảng hòa: “Không, chúng ta không có ý đó…”
Niếp Lãng cười lớn, lạnh lùng cắt ngang: “Cút đi! Đừng có nói với ta các ngươi không có sát ý. Ta lăn lộn trên sa trường đã ba mươi năm, cái gì gọi là sát ý ta biết rõ hơn ai hết. Bộ đội của ngươi chắc chắn đã nhận được mệnh lệnh xử trí bọn ta nên mới có sát ý nồng nặc như vậy, ngươi tưởng ta nhìn không ra sao? Nam tử hán đại trượng phu, dám làm thì dám nhận! Rụt đầu rụt cổ như vậy có đáng là anh hùng không?”
Dương Cơ Duệ còn muốn nói thêm, Dương Túc Phong đã xua tay ra dấu cho lão chớ nói nhiều, bình thản đáp: “Niếp Lãng, ngươi nói không sai. Nếu các ngươi không thỏa thuận được với Chu đại nhân, ta sẽ giết tất cả các ngươi!”
Tô Liệt căm phẫn quát: “Vì sao chứ?”
Dương Túc Phong bình tĩnh nói: “Ta gánh vác sứ mệnh thu phục Mĩ Ni Tư, ta sẽ không cho phép bất kì kẻ nào ngăn trở bước đi của ta. Có thể tội các ngươi không đáng chết, nhưng nếu các ngươi cản lối đi của ta, ta phải gạt các ngươi qua một bên. Lí do rất đơn giản!”
Lặc Phổ chăm chăm nhìn Dương Túc Phong, hạ giọng: “Phàm kẻ nào ngăn cản ngươi, ngươi cũng quét sạch ư?”
Dương Túc Phong đáp không giấu diếm: “Đúng!”
Lặc Phổ nhìn hắn chằm chằm, không nói câu nào.
Phòng thuyền trưởng trở nên im ắng, chỉ có hơi thở nặng nề của đôi bên.
Ánh mắt ba người Lặc Phổ, Niếp Lãng, Tô Liệt người nào người nấy đều sắc như dao, nhưng vẻ mặt Dương Túc Phong không hề thay đổi, vẫn bình thản ngồi ở đó.
Gió bão bên ngoài hình như yếu đi nhưng sấm chớp vẫn chói lòa khiến người ta kinh hãi.
Lặc Phổ hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Dương Túc Phong, bất luận thế nào, chúng ta cũng không có ý đối địch với ngươi, bọn ta chỉ hi vọng có thể sống bình yên thôi!”
Dương Túc Phong lạnh lùng nói: “Không ai có thể bảo đảm an toàn của các ngươi tại Mĩ Ni Tư, trừ khi các ngươi nỗ lực thực hiện điều đó!”
Tô Liệt cau mày: “Xin hỏi nỗ lực thực hiện là ý gì?”
Dương Túc Phong hờ hững đáp: “Nghĩa là các ngươi phải tự cố gắng vì sự an toàn của bản thân! Ta có thể cung cấp lương thực, vũ khí cho các ngươi, nhưng các ngươi pahir tự cầm lấy vũ khí bảo vệ mình!”
Niếp Lãng cao giọng: “Kì thực ý của ngươi là muốn chúng ta gia nhập quân đội tư nhân? Thế thì so với công việc lính đánh thuê của bọn ta trước đây có gì khác nhau đâu?”
Dương Túc Phong xoa xoa mấy ngón tay lạnh buốt, giọng đều đều: “Ngươi có thể lí giải thế này, đó là con đường duy nhất ta có thể bảo đảm an toàn cho các ngươi. Những biện pháp khác, ta không làm được. Mĩ Ni Tư đã trở thành trường hỗn loạn, chỉ có nắm đấm là sự bảo đảm tốt nhất. Đương nhiên, ta tuyệt không miễn cưỡng. Các ngươi có thể tự do thương lượng, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn ngồi yên trên tàu. Đợi sau khi đến Mĩ Ni Tư, tùy ý các ngươi chọn lựa đường sống cho mình.”
Niếp Lãng lúc lắc đầu: “Nhưng ta nghe nói cảng Mễ Luân là thiên đường của phạm nhân cướp giật và giết người. Tàu thuyền nào cập bến cũng bị cướp bóc, bao gồm cả hàng hóa và con người…”
Lặc Phổ đột nhiên hỏi: “Nếu ta nguyện ý gia nhập quân đội của ngươi, bọn ta có thể tự do li khai hay không?”
Tô Liệt và Niếp Lãng kinh ngạc nhìn gã nhưng vẻ mặt Lặc Phổ rất kiên quyết chứng tỏ không phải gã tùy tiện phát ngôn.
Dương Túc Phong khẽ hít một hơi, vẻ mặt cũng nghiêm trang không kém: “Các ngươi đã từng làm lính đánh thuê, ta sẽ để cho lính đánh thuê các ngươi tiếp tục dốc sức vì ta. Chúng ta sẽ kí một hợp đồng, thời hạn là ba năm. Nếu ngươi đồng ý gia nhập quân đội của ta thì phải phục vụ ba năm, trong thời gian đó không được phép li khai. Sau kì hạn ba năm, các ngươi có thể tự do lựa chọn, hoặc tiếp tục điều khoản hoặc kết thúc hợp đồng. Nói một cách đơn giản, ngươi có thể tiếp tục một hợp đồng ba năm khác hoặc li khai quân đội của ta. Nếu các ngươi hi sinh trong thời gian phục vụ, người nhà các ngươi sẽ được nhận tiền tuất theo quy định.”
Lặc Phổ khẽ gật đầu, không nói thêm gì.
Tô Liệt lại lắc đầu: “Không, ta không muốn làm lính đánh thuê nữa. Ta đã chán ngấy mùi máu tanh trên sa trường rồi, chỉ muốn bình an sống qua ngày!”
Niếp Lãng cũng tiếp lời: “Ta cũng không muốn đánh thuê nữa!”
Lặc Phổ nghiêm nghị nói: “Dương Túc Phong, nếu bọn ta không muốn đánh thuê cho ngươi, ngươi có đồng ý cho bọn ta an toàn rời khỏi thuyền, tìm chỗ sinh sống không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...