Viên Vân Uyên gật đầu nói:
- Điện hạ xin yên tâm, bây giờ lãnh chúa ở Mỹ Ni Tư chỉ còn lại Dương gia ở Lệ Xuyên phủ, Tài gia Cao Dương phủ và Tiết gia Tử Lan phủ. Bộ Thủ của đế quốc Quang Minh cũng phát triển thế lực tại Trinh Xuyên đạo rất nhanh chóng, Tài gia hẳn là đã nằm trong tính toán của bọn họ. Bản giáo chỉ cần khởi sự thành công sẽ có thể dễ dàng tiêu diệt Tiết gia. Về phần Dương gia ở Lệ Xuyên phủ, tạm thời bọn chúng vẫn còn nằm dưới tầm bảo vệ của quân biên phòng Đường Xuyên, nhưng nếu một mai quân biên phòng rút lui, Dương gia sẽ chỉ là một chú cừu non tay không tấc sắt mà thôi. Vô luận là ai cũng chỉ cần thổi nhẹ một hơi đã có thể khiến cho bọn chúng biến mất hoàn toàn.
Tiêu Đường ngưng thần suy nghĩ một lúc, tựa hồ không đồng ý với Viên Vân Uyên, nhưng y không phản bác, chỉ cúi đầu im lặng suy nghĩ, một lúc sau mới nói:
- Chỉ mong sẽ như thế.
Viên Vân Uyên thành khẩn nói:
- Điện hạ, lão cho rằng mười bốn lãnh chúa này không cần lo lắng, ngược lại, Bộ Thủ của Quang Minh đế quốc và động thái của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á mới đáng phải lo lắng. Bộ Thủ không cần phải nói, hành vi của y không thể dùng lý lẽ thường để suy đoán được, Lỗ Ni Lợi Á thì rõ ràng là một hiểm họa tiềm ẩn. Lúc trước, hơn một nửa Mỹ Ni Tư là lãnh thổ của Lỗ Ni Lợi Á, sau này mới bị Tiêu Ma Ha chiếm lấy, bây giờ đã có cơ hội, bọn họ dám chắc sẽ không chịu buông tha. Bốn đời Tô Lai Mạn đều thích làm việc lớn, nếu có thể thu phục Mỹ Ni Tư, trở thành thiên cổ mỹ danh, vô luận thế nào y cũng sẽ hành động.
Tiêu Đường nhìn những hoa văn trang trí, thoáng như thất thần, lầm bầm tự nói:
- Thiên cổ mỹ danh, thiên cổ mỹ danh…..
Một lúc sau, Tiêu Đường mới bừng tỉnh trở lại, nói:
- Viên tiên sinh, thật là vô ý quá, nhưng ta đột nhiên nhớ đến một số việc quan trọng phải làm, tiên sinh cứ nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta sẽ cẩn thận bàn kỹ lại các chuyện có liên quan đến Mỹ Ni Tư.
Viên Vân Uyên chưa trình bày được hết ý trong lòng, đột nhiên nghe có lệnh trục khách, trong lòng cảm thấy bực bội, nhưng không dám đắc tội với Tiêu Đường, lão vẫn tỏ ra thản nhiên, ôm quyền nói:
- Cám ơn điện hạ đã chỉ giáo.
Tiêu Đường lập tức sai người đưa Viên Vân Uyên đi nghỉ, sau đó gọi một cung nữ đến, thấp giọng nói:
- Đi xem Đàm tiên sinh và sứ giả Y Lệ Nạp bàn luận thế nào rồi? Nếu bọn họ đã nói chuyện xong thì mời tiên sinh lại đây.
Cung nữ tuân lệnh rời đi, chỉ một lát sau đã thấy một lão nhân khuôn mặt gầy gò từ thiên môn đi ra, thấy Tiêu Đường chỉ khẽ gật đầu, thế nhưng Tiêu Đường lại hết sức cung kính, khom lưng thi lễ, tỏ vẻ tôn kính.
Hai người đứng ở một góc đại sảnh, nhìn qua lớp kính cửa sổ, chỉ thấy một lão nhân già nua đang được thanh niên tuấn tú khi nãy đỡ lên một cỗ xe ngựa, cỗ xe dần chuyển động, rời khỏi hoàng cung.
- Đàm tiên sinh, Bạch Lệnh thế nào? Có đúng là hắn đã thay đổi hay không? – Thần sắc Tiêu Đường tỏ ra âm trầm, thanh âm cũng phiêu hốt vô chừng, hoàn toàn khác hẳn với thần sắc khi nói chuyện với Viên Vân Uyên, lúc này hắn giống hệt một con dã lang trong bóng tối âm u, không còn che giấu vẻ độc ác thâm trầm ra ngoài mặt nữa.
- Y không muốn chờ chúng ta nữa, muốn tự lập làm vua. – Đàm tiên sinh thản nhiên nói.
Ánh mắt Tiêu Đường đột nhiên trở nên lạnh buốt, nhưng không nói gì.
- Mặc dù lúc này còn chưa đến lúc, nhưng cái đuôi hồ ly của Bạch Lệnh đã lộ ra. Chuyện chúng ta thương lượng với y vô cùng quan trọng, y lại phái đến đây một lão già hồ đồ để thương lượng, không chịu trả lời xác đáng cho chúng ta. Hiển nhiên Bạch Lệnh cho rằng không cần dựa vào chúng ta, y cũng có thể cầu hôn Trưởng công chúa, thật sự là to gan lớn mật. – Thanh âm đều đều của Đàm tiên sinh vẫn vang lên, vẻ mặt hờ hững, nhưng ánh mắt lại toát ra sự âm trầm lạnh lẽo, so với Tiêu Đường chỉ có hơn chứ không kém.
- Y dựa vào cái gì mà dám phản bội chúng ta? Bằng vào gần năm sáu vạn quân đội của y chỉ có thể tung hoành trong Y Lệ Nạp, nhưng nếu tiến ra ngoài, chỉ sợ sẽ phải trả giá đắt, không lẽ y có bản lĩnh khác sao? – Tiêu Đường nhíu mày, không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
- Ta nghĩ y đã cấu kết với hải tặc Ca Âu, nếu không, y sẽ không dám kiêu ngạo như thế. Đương nhiên, ta cũng không loại bỏ khả năng sau lưng y còn có thế lực khác giật dây. – Đàm tiên sinh khẽ gõ gõ vào cửa sổ, thanh âm vẫn bình thản, không hề lộ ra một chút cảm xúc nào. Trên đời này, căn bản cũng chỉ có Tiêu Đường mới có thể ung dung đối mặt với loại thanh âm như người chết nói ra này.
- Nếu không có chúng ta trợ giúp, giờ này y vẫn chỉ là một tên lính gác ở cổng thành, ngày ngày vác một thanh đao đứng phơi nắng ngoài cửa nam thành Trầm Hương chứ hay ho gì! Y có bản lĩnh gì mà phản bội chúng ta? Trừ phi y đã muốn chết! Hải tặc Ca Âu thì sao? Y có bản lĩnh thì chạy ra biển khơi đi! – Tiêu Đường đột nhiên rống lên giận dữ, vẻ mặt trong nháy mắt đã biến thành co giật hết sức quái đản, so với vẻ nho nhã khi nãy là một trời một vực. Đám cung nữ phía sau đều lặng lẽ rút lui ra ngoài, khẽ đóng cánh cửa đại sảnh lại.
- Bị người khác khống chế và phụ thuộc vào người khác y đều không cam lòng. Bạch Lệnh lúc này đã quên mất thuở hàn vi khi xưa, chỉ còn nghĩ đến ngôi vua Y Lệ Nạp mà thôi. Đế quốc Đường Xuyên bây giờ cũng đã lực bất tòng tâm, không còn trợ giúp được bao nhiêu cho hoàng thất Y Lệ Nạp nữa, vương quốc Khang Thư cũng thế, Bạch Lệnh tất đã nhìn rõ điều này. Ta nghĩ y đang ôm mộng đẹp trong lòng, chỉ cần đoạt được chiếc ghế quốc vương Y Lệ Nạp, y cũng sẽ không cần nghe theo sự chỉ huy của chúng ta nữa. – Đàm tiên sinh nhìn đăm đăm vào khoảng sân rộng bên ngoài, hờ hững nói.
Ở ngoài đó, một cỗ xe ngựa rèm đen đang chậm rãi tiến vào dừng trước mái hiên, một thị nữ vóc người nhỏ nhắn từ trên xe bước xuống, cẩn thận vén rèm cửa, đỡ một nữ nhân mặc trang phục lụa mỏng màu đen bước xuống. Nữ nhân đó đưa lưng về phía cửa, không nhìn thấy dung nhan của nàng, nhưng chỉ cần nhìn vóc người thướt tha, mái tóc búi cao, Đàm tiên sinh đã biết đó chính là trưởng công chúa Y Lan quốc – Tiêu Vãn Trang vừa đi lễ phật trở về.
- Phải cho y chết! Y đừng hòng! Y muốn làm quốc vương? Không thể để cho y tiếp tục như thế nữa! Nói cho lão Tống, cần phải tiết lộ cho hoàng thất Đường Xuyên một ít tin tức, ngoài ra bảo hắn phải điều tra xem hải tặc Ca Âu đã dùng thứ gì để thu hút Bạch Lệnh. – Tiêu Đường đột nhiên khôi phục lại vẻ bình tĩnh, tựa như không hề nhìn thấy ánh mắt lom lom của Đàm tiên sinh khi nhìn Tiêu Vãn Trang, chỉ ung dung quay lại chỗ ngồi của mình.
Đàm tiên sinh cũng không hề che giấu sự ái mộ với Trưởng công chúa, mãi cho đến khi bóng người Tiêu Vãn Trang biến mắt cuối hành lang, y mới thu hồi lại ánh mắt, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Đường.
- Cô cô của ta…. – Tiêu Đường cười khổ, phảng phất có chút áy náy.
- Nàng bây giờ đúng là vô tình, ngay cả ta muốn gặp nàng cũng là chuyện rất khó. Chỉ có đại ca ta Tiêu Nam trở về từ chiến trường lần trước, nàng mới chủ động gặp mặt hai huynh đệ bọn ta một chút. Ngoài lúc đó, nàng chỉ toàn tâm làm bạn với nhang đèn phật pháp.
Đàm tiên sinh cũng đã khôi phục lại sự tỉnh táo, cười nói:
- Chỉ cần mỗi ngày ta nhìn thấy bóng lưng của nàng cũng đã thỏa mãn.
Tiêu Đường cảm khái nói:
- Đôi khi ta thực sự không không thể nào hiểu được suy nghĩ của các người lớn tuổi như tiên sinh. Trong suy nghĩ của ta, phàm đã là nữ nhân được ta để ý đến, ta đều chỉ muốn nàng ở bên cạnh ta, ban ngày cùng nhau trò chuyện, ban đêm ngủ cùng nhau, ta muốn nàng phải thuộc về ta, cả về thân thể và linh hồn. Nếu chỉ đứng ở xa để nhìn thì ta tình nguyện chết đi còn hơn.
Đàm tiên sinh nói:
- Đó là bởi vì ngươi chưa từng trải qua, hoặc là ngươi chưa dám trải qua mà thôi.
Tiêu Đường cúi đầu, lắc đầu cười khổ:
- Có lẽ tiên sinh nói đúng, ta thật sự không thể nào bày tỏ tình cảm như người khác được, nếu không, sẽ bị ảnh hưởng đến lý trí và phán đoán của ta. Đúng, tình cảm không nên nếm thử là tốt nhất.
Đàm tiên sinh thản nhiên nói:
- Cổ nhân từng nói, “Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu sơn bất thị vân”(1), hết thảy đều thuận theo tự nhiên. Đạo của trời, người không thể làm trái lại được.
Tiêu Đường buồn bã nói:
- Đàm tiên sinh kiến thức rộng rãi, thiên văn địa lý đều thông suốt, đường tiên sinh đã đi còn nhiều hơn cơm ta đã ăn, tiên sinh đương nhiên hiểu được đạo lý này. Ta lại khác, ta lại không dám làm thế để hiểu rõ. Chao ôi, con người ta quả thực là hơi nhút nhát. Chúng ta tiếp tục lưu tâm thật kỹ đến Bạch Lệnh, phải tuyệt đối có thể khống chế được y trong tay.
Đàm tiên sinh gật đầu nói:
- Bạch Lệnh bây giờ chẳng những đã khống chế được quân đội Y Lệ Nap mà còn khống chế được đa số thành viên hoàng thất, y đã khống chế được tiểu quốc vương ba tuổi của Y Lệ Nạp, nhờ đó uy hiếp được Phượng gia. Sắc đảm của y quả nhiên lợi hại, đêm ngủ trong hoàng cung nội viện, chơi cung nữ. Phượng Lăng Vũ đã sớm bị lợi làm mờ mắt, chủ động đầu phục Bạch Lệnh, vẽ đường cho hươu chạy. Năm ngoái Bạch Lệnh dùng độc kế hại chết Nhiếp Chính vương Dận Tường, chiếm đoạt thê tử của Dận Tường – Phượng Lăng Vũ. Gần đây nhất lại giết chết Trấn Hải vương Dận Phỉ, đoạt luôn thê tử của Dận Phỉ - Phượng Thiến Vũ. Bốn tỷ muội của Phượng gia, ngoại trừ hoàng hậu Phượng Lam Vũ, ba người kia đều đã bị y dâm nhục. Y bức hoàng hậu Phượng Lam Vũ khỏa thân vẽ tranh, thậm chí có ý đồ cưỡng gian nàng, khiến cho nàng mang thai, muốn nhờ đó danh chính ngôn thuận cướp lấy ngôi vua Y Lệ Nạp.
Tiêu Đường thở dài một hơi nói:
- Chẳng phải Phượng Lam Vũ không có khả năng sinh sản sao? Y bức gian thành công thì có tác dụng gì?
Đàm tiên sinh nói với vẻ khinh thường:
- Đó chẳng qua là vì nam nhân Dận gia bất lực mà thôi. Tổ tiên trước kia của Dận gia có lẽ làm nhiều chuyện trái với lương tâm, cho nên đến đời này rốt cuộc đã bị diệt tuyệt, đây cũng là thiên ý. Thiên lý báo ứng tuần hoàn cũng là xác đáng.
Tiêu Đường đột nhiên cười nói:
- Chuyện này đối với Dận gia mà nói đúng là khó có thể nói ra được, khó trách Dận Tác, Dận Lãng đã sớm chết trên mình đàn bà. Có lẽ bọn họ biết mình không thể nên càng cố gắng gấp bội, ngày đêm đều hoan ái, kết quả chỉ càng nhanh tiến đến cái chết. Nghe nói Phượng Lam Vũ là một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần, là một trong mười hai mỹ nhân, không nghĩ ra lại bị Bạch Lệnh chiếm tiện nghi, thật là quá đáng tiếc.
Đàm tiên sinh nói:
- Bạch Lệnh có thể kiêu ngạo như thế, khống chế hoàn toàn quân chính ở Y Lệ Nạp cũng có công rất lớn của Phượng Lăng Vũ, nữ nhân này đối với chuyện năm đó Phượng Lam Vũ được tấn phong làm hoàng hậu đã hết sức tức giận, cho rằng Phượng Lam Vũ đã cướp đi quyền lực và danh dự của ả, bởi vậy đã ghi hận trong lòng. Để đả kích Phượng Lam Vũ, ả không tiếc đầu phục Bạch Lệnh, đối phó với chính gia tộc mình. Nữ nhân này cực kỳ giảo hoạt và thâm hiểm, chúng ta phải hết sức chú ý. Ả và Bạch Lệnh đều giống nhau, tôn sùng bạo lực, tâm lý biến thái vô cùng, nhưng mặt ngoài lại dịu ngọt, nhã nhặn lễ phép, khiến cho không biết bao nhiêu nam nhân Y Lệ Nạp phải phủ phục dưới gấu quần của ả.
Tiêu Đường lạnh lùng cười, tỏ vẻ không đặt nặng trong lòng, thản nhiên nói:
- Vô luận thế nào thì ả cũng chỉ là một người phụ nữ. Ta muốn xem Bạch Lệnh làm thế nào có thể bức gian Phượng Lam Vũ, để xem y có thể đoạt được cả bốn tỷ muội của Phượng gia hay không? Nếu như thế thì sẽ là một trường cảnh ướt át vô cùng, chỉ là không biết đế quốc Đường Xuyên sẽ phản ứng thế nào?
Đàm tiên sinh nói với vẻ cô đơn:
- Bạch Lệnh sở dĩ không hề e ngại như thế chẳng qua là vì muốn tìm một lý do trả lời với đế quốc Đường Xuyên, y hy vọng có thể dùng Phượng Lăng Vũ làm nguyên nhân, biến cuộc chính biến đó thành cuộc đấu tranh nội tộc Phượng gia mà thôi. Dù đế quốc Đường Xuyên cũng đã suy yếu, nhưng vạn nhất chọc họ nổi giận thực sự thì Bạch Lệnh sẽ gặp phiền toái lớn. Đường Xuyên lúc này cũng như một con hổ ốm, ai cũng có thể trêu chọc nó, nhưng một khi nó trùng chấn uy danh thì một vạn Bạch Lệnh cũng không thể thoát khỏi hai ngón tay của nó. Đế quốc Đường Xuyên bây giờ gặp khó khăn duy nhất lúc này chính là bạo loạn ở hành lang Á Sâm, khiến cho việc viện trợ hoàng thất Y Lệ Nạp phải xuyên qua tiểu lộ A Nhĩ Kim Hoang Vân Xuyên đạo và Tuyết Sơn ở Tuyết Xuyên đạo ; vì thế không cách nào viện trợ với quy mô lớn được, nếu không, đế quốc Đường Xuyên đã sớm xuất binh can thiệp. Nhưng mặc dù Đường Xuyên không thể nào điều động quân trung ương, nhưng nếu chỉ xuất động mười vạn Cấm vệ quân thì vẫn hết sức dễ dàng.
Tiêu Đường lạnh lùng nói:
- Chúng ta bây giờ phải làm cho con hổ ốm này không thể có cơ hội phát uy một lần nữa.
Đàm tiên sinh gật đầu, chậm rãi nói:
- Chẳng những chỉ riêng chúng ta, Mã Toa quốc còn tích cực hơn nhiều. Bọn họ đã chuẩn bị rất tốt cho cuộc chiến lần thứ mười bốn ở Lạc Na, hai quân đoàn của Vũ Văn Phân Phương và Dạ Sơn Tôn đều đã được bố trí thỏa đáng, nhìn chằm chằm Minh Na Tư Đặc Lai, chỉ chờ thời cơ thích hợp sẽ ra tay.
Chú thích:
(1): từng trải qua đại dương sẽ không còn thấy nước hấp dẫn nữa, đã thấy bầu trời rực rỡ ở Vu Sơn thì chỉ thấy nơi khác là mây mù ảm đạm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...