Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

“Phụt” trong bóng tối đột nhiên vang lên tiếng pháo hoa yếu ớt, giống như tia chớp xẹt qua bầu trời bao la, trong nháy mắt xé rách màn đêm. Hoả quang chợt loé lên rồi biến mất lại giống như sao chổi xẹt qua, chỉ để lại ánh sáng chói lọi trong nháy mắt. Sau khi pháo hoa biến mất, màn đêm lại bao phủ toàn bộ không gian, bàn tay không nhìn rõ năm ngón, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có màn đêm vô hạn.

Trong ánh sáng pháo hoa loé lên đó, rõ ràng để lộ ra quân trang quân Lam Vũ đầu đội mũ giáp, đầu giáp ép rất thấp, chỉ để lộ ra đôi mắt và nửa khuôn mặt. Khuôn mặt nhăm đen kiên định trong ánh sáng pháo quang lộ rõ chút u ám, giống như là sứ giả tới từ địa ngục. Hoả quang chiếu rọi vào đôi mắt hắn, mơ hồ phát ra màu xanh thẫm giống như ánh sáng của con sói giảo hoạt mà ác độc.

Đây là đêm tối nhất cuối tháng sáu, đêm hè nóng bức không có chút ánh sáng. Trong đêm đen yên tĩnh mà náo nhiệt này, những tiếng kêu hỗn tạp liên miên không ngừng của các loài côn trùng, đan xen vào nhau tạo thành một bản giao hưởng đêm hè. Song phía sau tiếng côn trùng náo nhiệt này, ẩn giấu sự yên tĩnh vô cùng dị thường. Trên vùng quê rộng lớn, không có bất cứ thanh âm hoạt động nào của con người, những thợ săn sinh sống trên vùng đất Y Lai Nạp đều cảm thấy đêm hè này lộ rõ sự yên tĩnh. Sự yên tĩnh khiến trong lòng con người sản sinh ra cảm giác quỷ dị, giống như có tai ương gì sắp xảy ra.

Chỉ có những người thợ săn cẩn thận nhất, nằm xuống đất , kề sát lỗ tai xuống chăm chú lắng nghe, mới có thể nghe được vô số tiếng bước chân nhè nhẹ từ nhiều hướng khác nhau bước tới. Tiếng bước chân quỷ dị giống như lan khắp lãnh thổ Y Lai Nạp, nhưng lại không có ai nhìn thấy chủ nhân của những bước chân đó. Làn gió nóng đêm hè thổi qua cũng không mang theo một chút hơi hướng nào của người xa lạ, song trên thực tế trong Y Lai Nạp lúc này đã tràn ngập vô số người xa lạ.

Theo mệnh lệnh mới có của Tiêu Bá Nạp, 10 vạn đại quân của quân đoàn Ngân Thứu Y lan khí thế dũng mãnh tiến vào Y Lai Nạp, chuẩn bị triển khai chém giết kịch liệt với 6 vạn lục quân Lam Vũ đã đi qua đây. Bước chân của quân Lam Vũ vốn từ hướng đông sang tây, tiếng bước chân của quân Y Lan từ hướng nam sang bắc, nhưng theo cuộc tao ngộ sắp tới của hai bên, những điều chỉnh của bộ chỉ huy các nơi đều vô cùng nhiều, những tiếng bước chân đã bị loạn hoàn toàn, bất luận là quân Lam Vũ hay quân Y Lan giống như phòng xạ tuyến tản ra giống nhau, tiếng bước chân tới từ tất cả các hướng đều có.

Hai bên đều áp dụng phân đường hành quân để mê hoặc và làm hỗn loạn đối phương, bố chí chiến lược tiếp xúc chính diện cơ bản, các đơn vị bộ đị đều theo kế hoạch thống nhất là hành quân tác chiến đơn độc . Điểm tập hợp đã được quy định, nhưng lộ tuyến xa nhất cũng chưa chắc là cần nhiều thời gian nhất. Song để tự do lựa chọn mặc dù có thể nâng cao hệ số tránh xa nguy hiểm của các đơn vị bộ đội, nhưng thêm vào đó là sự hỗn loạn bên trong mình.

Pháo hoa mới được đốt cháy vừa rồi trong đêm đen chính là một đơn vị bộ đội cài vào của quân Lam Vũ, quan chỉ huy dẫn đầu tên là Quách Hàm, là trưởng quan của tiểu đội bộ binh vùng núi phụ thuộc vào Lữ đoàn bộ binh 215 lục quân Lam Vũ. Bọn họ thi thành nhiệm cụ tiến vào cảnh giới Y Lai Nạp đã ba ngày rồi, từ phán đoán trên bản đồ quân sự, vị trí của bọn họ bây giờ có lẽ gần biên giới phía nam của Y Lai Nap, tiếp tục tiến về phía đông nam không tới 100Km, chính là phủ Côn Sơn trọng yếu của Ngô Xuyên Đạo, hành lang Á Sâm. Bộ tổng chỉ huy của quân đoàn Ngân Thứu lục quân Y lan vốn được đặt ở đây.

Trong thời gian ba ngày này, Quách Hàm đã suất lĩnh tiểu dội bộ binh vùng nói của mình ban ngày bất động, ban đêm xuất kích, hành quân bí mật để tránh sự phát hiện của quân đội Y Lan trên đường. Cuộc hành quân tối nay và trước đó không có gì khác nhau, các chiến sĩ của tiểu đội bộ binh vùng nói vẫn tuyệt đối bước đi gian nan trong đêm đen, bước đi theo phản xạ có điều kiện đã có chút cứng ngắc. Bắt đầu từ 7h tối hôm nay, bọn họ đã đi 8 tiếng đồng hồ, cho dù với thể lực hơn người của bọn họ, trong tình huống võ trang toàn người như vậy, cũng đã mệt thở hồng hộc từ lâu.

Vì phòng ngừa lạc đường, các chiến sĩ tiểu đội bộ binh vùng núi theo yêu cầu hành quân trong đêm thông thường trong tay mỗi người đều có một sợi dây thừng to, sợi dây thừng này sẽ kết nối toàn vộ mọi người thậm chí sắp xếp các chiến sĩ, trung đội trưởng hoặc tiểu đội trưởng đi đầu tiên, cứ như vậy mọi người bước đi từng bước trong đêm đen, cũng không cần thường xuyên phải phân biệt phương hướng, chỉ cần theo hướng sợi dây thừng phía trước mà bước đi là được rồi. Sợi dây thừng lớn này đã gia tăng tốc độ hành quân trong đêm của quân Lam Vũ, vì thế sợi dây thừng bình thường này được bọn họ gọi là lợi khí hành quân trong đêm.

Đương nhiên sợi dây thừng này mang tới sự tiện lợi vô cùng lớn cho cuộc hành quân ban đêm của quânaLam Vũ, nhưng khuyết điểm của nó cũng quá rõ ràng. Nếu có người ngã sấp xuống , nhất định theo đà sợi dây sẽ lay động kịch liệt, dẫn tới những chiến hữu phía trước và sau không phòng vị bất ngờ ngã xuống theo. Vì sau khi có người ngã xuống, thường thường không phải chỉ có một mà là một đám người theo chuỗi ngã xuống. Vì vậy có yêu cầu hành quân nghiêm khắc, cho nên dù ngã xuống thì các chiến sĩ cũng cần dùng nỗ lực lớn nhất kìm lại đừng phát ra âm thanh nào, nhưng nếu không cẩn thận trang bị cũng va vào nhau gây nên sự bất lợi lớn, thanh âm nòng súng va vào nhau trong đêm tối yên tĩnh nghe vẫn vô cùng lớn, có thể nói là vang động khắp nơi.

Những lúc như vậy, chính là lúc quan chỉ huy cao nhất đơn vị bộ đội này là Quách Hàm khẩn trương nhất vì trong đêm tối, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải quân đội Y Lan, nếu thanh âm trang bị va vào nhau kinh động tới phương xa cũng có khả năng đồng thời vang tới tai quân Y Lan đang bí mật hành quân phía trước. Quân Lam Vũ trong đêm đen rất không đồng ý chuyện bị bao vây, không ai muốn nhìn thấy chuyện này. Trên bình nguyên rộng lớn này, hoả lực của quân đội hai bên đều có thể phát huy hoả lực lớn nhất, tuyệt đối ai ra tay trước thì người đó có lợi thế lớn nhất, ai ra tay sau sẽ gặp nạn. Quân Lam Vũ không thể để chuyện này đánh động mình.

Nhưng Quách Hàm khẩn trương cũng không hẳn vì điều này, mỗi lần những chiến sĩ tiểu đội thi nhau ngã xuống, phản ứng đầu tiên của hắn và người bên cạnh không phải là lập tức xem kết quả mà là nhanh chóng nằm xuống, ghé tai cố gắng lắng nghe trong thanh âm hỗn loạn, chờ đợi những người ngã xuống căn bẳn dừng tất cả các động tác lại, bọn họ mới có thể ra lệnh không nên làm bất cứ động tác dư thừa nào, sau đó lập tức sắp xếp cảnh giới phòng thủ cao nhất, dùng thời gian cực ngắn bật đèn pin, kiểm tra nhanh chóng tất cả các trang bị của bọn họ, nếu thật sự không có vấn đề gì mới để bọn họ đứng lên, tiếp tục hành quân. Sau đó, Quách Hàm nhất định sẽ thấy trên sống lưng của mình đầy mồ hôi lạnh.

Quách Hàm tại sao lại khẩn trương như thế? Hắn không muốn chết trong tay người của mình.

Nói chính xác, câu chuyện này còn có chút mùi bị quanh co. Mấy tháng trước, có một bộ phận nhỏ hải quân lục chiến Lam Vũ trong lúc tiến hành huấn luyện dã chiến bên ngoài Kim Xuyên đạo, lúc đó theo tình thế chiến đấu tiến hành huấn luyện tại vùng đồi núi, kết quả không may phát sinh ra một sự cố nghiêm trọng. Các đội viên của tiểu phân đội này đều mang theo lựu đạn, kết quả khi xuống núi, có hai chiến sĩ không may ngã xuống, nòng súng trường của chiến sĩ phía sau không cẩn thận móc nào quả lựu đạn phía trước, kết quả chiến sĩ đó cũng không xem kĩ, tay lại nhỡ tay kéo chốt, kết quả lựu đạn bị nổ. Tiếng nổ ầm ầm vang lên, tiểu phân đội đó tổng cộng có 17 người thì có 6 người an nghỉ ở mảnh đất Kim Xuyên đạo, còn có 3 người vĩnh viễn bị tàn tật, hai người bị thương nhẹ, tạo thành sự cố huấn luyện nghiêm trọng nhất trong lịch sử của quân Lam Vũ.

Sau sự cố đó, bộ tổng tham mưu quân Lam Vũ và thống soái tối cao của đế quốc Lam Vũ đều tương đối chấn động, thành lập tổ điều tra chuyên môn tiến hành điều tra nghiêm túc chuyện này. Cuối cùng phát hiện ra vân đề trên vị trí lựu đạn, quân Lam Vũ trước mắt sử dụng lựu đạn, một khi đã tháo vỏ bên ngoài, không có trang bị bảo hiểm, chỉ cần kíp nổ khẽ tuột, lập tức sẽ phát nổ. Khi đó tiểu phân đội của hải quân lục chiến khi tiến hành huấn luyện dã chiến, lựu đạn cũng nằm ở trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Chỉ vì sự bố trí kíp nổ nho nhỏ đã tạo thành thương vong lớn, theo lý mà nói, quân Lam Vũ nên trang bị thêm chốt bảo hiểm trên lựu đạn, nhưng tiến hành điều tra trong hời gian ngắn trong toàn quân Lam Vũ, chủ yếu lựa chọn những chiến sĩ có kinh nghiệm chiến đấu trong bộ đội tiền tuyến tiến hành điều tra, kết quả lại phát hiện các chiến sĩ ở tiền tuyến khôngmuốn bố trí thêm chốt bảo hiểm trên lựu đạn. Bọn họ cảm thấy làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất chiến đấu, thậm chí quyết định đến sự thắng thua của cuộc chiến đấu. Cuối cùng báo cáo nghiên cứu của tổ này đã biểu thị, cho dù bố trí trên lựu đạn có thể giảm sự ngộ thương, nhưng đại đa số chiến sĩ quân Lam Vũ không muốn thêm chốt bảo hiểm trên lựu đạn. Lý do rất đơn giản, khi chiến đầu kịch liệt bọn họ không có trí nhớ tốt để nhớ ra việc mở chốt bảo hiểm của lựu đạn.

Lý do này toạt nhìn rất hoang đường, rất đơn giản, tựa hồ như không đáng, nhưng Dương Túc Phong cũng không tăng cường yêu cầu trên lựu đạn có thêm chốt bảo hiểm. Hắn biết yêu cầu của các chiến sĩ tiền tuyến, khi chiến đấu kịch liệt, chốt bảo hiểm này có thể khiến cho lựu đạn trở thành viên gạch, chỉ có thể chọi chứ không thể nổ, làm giảm lực chiến đấu của quân đội. Nhưng lựu đạn không có chốt bảo hiểm cuối cùng cũng không được. Không ai có thể bảo đảm chuyện tương tự như vậy sẽ không xảy ra lần nữa. Các chiến sĩ quân Lam Vũ đích xác không sợ chết, nhưng chết trong sự ngộ thương của bản thân mình, đích xác là rất oan uổng. Khi đang suy nghĩ phải giải quyết vấn đề này như thế nào thì tham mưu Hà Vi Thần đưa ra một kiến nghị đơn giản để giải quyết vấn đề này. đó chính là huỷ bỏ lựu đạn, chuyển sang sử dụng thủ lựu đạn.

Hà Vị Thần phân tích tỉ mỉ ưu điểm của thủ lựu đạn, thủ lựu đạn nhất định phải tháo cái nắp ra mới có thể kích hoạt kíp nổ, cái nắp này chính là vật bảo hiểm tốt nhất, thường ngày khi không chiến đấu, cái nắp của thủ lựu đạn được đóng lại, chỉ trước khi chiến đấu mới mở ra, đương nhiên có thể tránh được những câu chuyện thương vong tương tự, Hơn nữa thủ lựu đạn có thể phát huy được hiệu quả tốt hơn ở vùng núi, khi cần vẫn có thể tập trung lại sử dụng, tăng cường uy lực, dễ mang theo hơn so với lựu đạn, và vũ khí thích hợp nhất để quân Lam Vũ sử dụng. Ban đầu vũ khí phát triển đầu tiên của quân Lam Vũ cũng là thủ lựu đạn, chỉ vì sau này cảm thấy lựu đạn có thể sử dụng ở không gian nhỏ, uy lực cũng tương đối lớn nên phát triển theo hướng lựu đạn, nghiên cứu lựu đạn là chủ yếu.

Lúc ấy Dương Túc Phong cũng không suy nghĩ nhiều như vậy,hắn cảm thấy thủ lựu đạn đích xác rất tốn gỗ, sau khi chiến đấu kịch liệt, khắp nơi đều là chuôi lựu đạn, nhìn thì xem ra tựa hồ rất lãng phí, uy lực cũng nhỏ hơn lựu đạn, không giống lựu đạn có thể phóng ra lực sát thương cường đại, vì vậy cũng không có ý kiến can thiệp gì. Nhưng bây giờ trải qua sự phân tích của Hà Vi Thần, tựa hồ đích xác thủ lựu đạn nên được phát triển trọng điểm. Vì vậy sau sự cố ngộ thương này, ngoại trừ một số bộ phận đặc biệt yêu cầu, còn những bộ phận còn lại của quân Lam Vũ căn bản đổi sang sử dụng thủ lựu đạn làm vũ khí căn bản của các chiến sĩ. Song mặc dù thủ lựu đạn không thể dễ dàng xảy ra chuyện như lựu đạn, nhưng không ai có thể đảm bảo những chuyện ngộ thương như vậy sẽ không xuất hiện nữa. Bộ phận phát triển súng của quân Lam Vũ từ trước đến nay đều theo đuổi uy lực lớn, tầm bắn xa, trongmột vài phương diện chi tiết còn không suy nghĩ tới sự an toàn. Súng trường Mễ Kỳ Nhĩ ban đầu ngay cả bộ phận bảo hiểm cũng không có, vì Dương Túc Phong lúc này đang vội vàng muốn dùng súng trường Mễ Ký Nhĩ đưa vào trong chiến đấu, giảm bớt những bộ nhận có thể tinh lược, để tiết kiệm nguyên liệu, nên hắn mới làm như vậy. Nhưng không may sau này,những người nghiên cứu vũ khí lại hiểu nhầm, khi thiết kế cũng không quá để ý hoàn thiện công năng phòng hộ.


Quân Lam Vũ ở tiền tuyến sử dụng súng trong trạng thái chiến đấu lúc nào cũng theo đuổi phương diện uy lực và tầm bắn, đối với uyêu cầu về công năng bảo hộ cũng không cao, cho dù có rất ít người cảm thấy khuyết điểm tồn tại của súng, nhưng vì vô số nguyên nhân, ví dụ như sợ người ta gọi sau lưng là “kẻ nhu nhược”, “nhát gan”...cũng không phát biểu gì. Bộ phận bảo hiểm của súng trường sau một năm mới được cải tiến, quân Lam Vũ đích xác thường thường phát sinh về ngộ thương về súng, nhưng tựa hồ cũng không thu hút đủ sự coi trọng, tinh lực của mọi người đều bị chiến trường hấp dẫn, đối với vấn đề này thật sự không để ý.

Ở phương diện này, doanh trưởng của tiểu đội bộ binh vùng núi Quách Hàm có chút ngoại lệ, hắn cảm thấy làm như vậy rất nguy hiểm,so sánh tỉ lệ ngộ thương với tổn thấy chiến trường mặc dù không đáng kể, nhưng ngộ thương cuối cùng vẫn là ngộ thương, là câu chuyện có thật, không nên coi nhẹ, nhưng ý kiến này đều chỉ giữ lại trong đầu hắn. Hắn cũng không phát biểu gì, lý do rất đơn giản, tinh lực của hắn cũng đuổi theo phương diện lực sát thương của súng nhiền hơn, huống hồ Quách Hàm vẫn cảm thấy cho dù hoàn thiện thiết bị phòng hộ nhưng nếu quản lý không nghiêm khắc, câu chuyên tương tự vẫn sẽ phát sinh, cho dù trang bị bảo vệ không hoàn thiện nhưng quản lí nghiêm khắc, tỉ lệ phát sinh ngộ thương sẽ được giảm xuống rất thấp, rất thấp. Đối với việc quản lý nghiêm khắc, Quách Hàm vẫn có chút tự tin....

“Doanh trưởng, ngài xem kẻ địch....” Quách Hàm vừa mới soi đèn pin, vẫn còn quan sát tỉ mỉ tình hình các chiến sĩ vừa ngã xuống thì nghe thấy liên trưởng Dư Tinh Nguyệt bên cạnh dồn dập nói, sau đó không khách khí tắt luôn đèn pin. Bóng đêm lại một lần nữa bao trùm không gian, những chiến sĩ vừa ngã xuống dãy dụa muốn đứng lên cũng bị Dư Tinh Nguyệt thấp giọng ngăn cấm, những chiến sĩ còn lại cảm thấy tình hình có gì đó, cũng từ từ nằm xuống, sẵn sàng đón địch.

Quách Hàm đưa mắt nhìn về phương hướng xa xa mà Dư Tinh Nguyệt thấp giọng nói, ban đầu không nhìn ra có gì, cảm thấy ở đó tựa hồ là một màn đêm đen mịt, căn bản không có ánh sáng gì, nhưng sau khi nhìn nửa phút, cuối cùng cũng nhìn ra ccó chút gì đó. Trên bình nguyên phía xa xuất hiện một đám ánh sáng yếu ớ, giống như những con đom đóm vay tán loạn trong đêm hè, chập chờn chuyển động như ẩn như hiện, khi bắt đầu, Quách Hàm còn thật sự tưởng đó là ánh sáng của đom đóm, sau đó mới phát hiện ra là không phải, nơi đó đích xác là có ánh lửa.

Điều chỉnh ống nhòm ở mức xa nhất, Quách Hàm giơ ống nhòm lên, chăm chú nhìn về phương xa một hồi lâu, con mắt tựa như mở ra hết cỡ, cuối cùng phát hiện những ánh sáng này dùng để chỉ dẫn phương hướng, nhưng không phải là lửa trong doanh trại của quân đội Y Lan, nhưng ánh sáng này đã đem đến cho Quách Hàm đủ tin tưởng rằng, sự tồn tại của ánh sáng này chứng tỏ quân đội Y Lan có thể đang đi qua đây, hoặc là vừa mới qua đây, Bất luận là bọn họ có đi qua đường này hay không, khoảng cách tới tiểu đội của hắn cũng không còn xa nữa.

Quả nhiên một lát sau, nhãn lực và thính lực siêu cường của Dư Tinh Nguyệt đều cảm thấy có cái gì đó, lập tức nhanh nhẹn ghé xuống đất, chăm chú lắng nghe, cuối cùng nghe thấy tiếng bước chân tới từ phía nam, tiếng bước chân rất xa, rất nhẹ nhưng liên tiếp không ngừng, kéo dài không dứt. Điều đó nói rõ nhất định là đại bộ phận quân Y Lan sắp tới. Quách Hàm có chút tiếc nuối nhìn đồng hồ dạ quang của mình. Có số lượng lớn bộ đội Y Lan cản đường, bọn họ nhất định sẽ không thể tới được điểm mục tiêu trong thời gian đã định.

“Tinh Nguyệt, kêu mấy người tới đây, chúng ta phải đánh phủ đầu kẻ địch trước.” Quách Hàm nhanh nhen nói.

Dư Tinh Nguyệt quay đầu đi.

Quách Hàm suất lĩnh tiểu đội bộ binh vùng núi thuộc lữ đoàn 215 lục quân Lam Vũ. tiểu đội bộ binh vùng núi đích xác là đơn vị được thành lập sớm nhất của quân Lam Vũ, được thành lập trong quá trình chinh phục Lỗ Ni Lợi Á. Do sau này quân Lam Vũ mở rộng, nhu cầu bộ đội tác chiến, nhân viên nòng cốt của tiểu đội bộ binh vùng núi lâu đời nhất trong lịch sử này không ngừng được điều đi, sau này căn bản trở thành đội huấn luyện dạy bộ binh của quânLam Vũ, nhân viên cứ tới rồi đi, giống như dòng nước chảy, mỗi bộ binh tác chiến từ nơi này đi ra đều trở thành trung tâm tác chiến của những tiểu đội khác.

Tiểu đội bộ binh vùng núi mặc dù không tinh nhuệ như lục quân đặc chiến đội, nhưng trong thứ tự biên chế của lục quân Lam Vũ, tiểu đội bộ binh vùng núi tuyệt đối thuộc về hàng ngũ tinh nhụê, mỗi một tiểu đội bộ binh vùng núi trực thuộc lữ đoàn quân Lam Vũ đều là bộ đội chủ lực của lữ đoàn đó. Ý nghĩa của tiểu đội bộ binh vùng núi đã không dừng lại ở sự tác chiến đơn giản nữa, mà ẩn chứa tinh thần bền gan vững chí sâu sắc bên trong. Bất luận là ở bình nguyên hay là tác chiến ở vùng núi, biểu hiện của tiểu đội bộ binh vùng núi đều không thua kém bất cứ bộ đội nào khác.

Bởi vì biểu hiện xuất sắc của Quách Hàm, các thượng cấp nhiền lần đã muốn điều hắn lên cấp đoàn, thậm chí là vị trí cấp phó lữ đoàn, nhưng Quách Hàm thích chức vụ doanh trưởng tiểu đội bộ binh vùng núi hơn, hắn cảm thấy làm doanh trưởng có thể thể nghiệm kinh nghiệm chiến đấu trên chiến trường và nghiên cứu lý luận mang tính liên tiếp hơn. Nếu làm vị trí đoàn trưởng hay phó lữ đoàn, hắn sẽ khó có khả năng xuất hiện ở tiền tuyến, như vậy sẽ đánh mất đi niềm vui thú nghiên cứu, chỉ có tận mắt nhìn thấy kỹ thuật tác chiến do mình nghiên cứu mới có thể phát huy tác dụng, mới là điều kiến người ra tự hào nhất. Do yêu cầu kiên quyết của Quách Hàm, hắn vẫn được lãnh đạo tiểu đội bộ binh vùng núi, tiến hành chiến đấu ở tiền tuyến.

Nói về tốc độ hành quân, tiểu đội bộ binh vùng núi của Quách Hàm tương đối nhanh, đất đai ở Y Lai Nạp căn bản đều bằng phẳng, chỉ có chỗ giao nhau với hành lang Á Sâm có một số ít là đồi núi. Bất luận là quân Lam Vũ hay quân Y lan khi hành quân đều không gặp quá nhiều khó khăn. Theo kế hoạch vốn có, tiểu đội của Quách Hàm vào lúc rạng sáng phải tới được vị trí km 96 tây bắc phủ Côn Sơn, nhưng trước mắt xem ra không kịp rồi, quân Y Lan ngáng đường trước mặt không biết đi trong bao lâu.

Nếu đã không đi được, vậy thì đánh.

Đây là quyền lực Tri Thu trao cho mỗi đơn vị đi vào hành lang Á Sâm.

Bất luận đối phương là bộ đội gì, chỉ cần gặp phải, quân Lam Vũ có thể khai hoả về phía bọn chúng. Về hậu quả sau khi khai hoả, phối hợp như thế nào, chỉ cần báo cáo với bộ chỉ huy phương diện hành lang Á Sam quân Lam Vũ là được. Tri Thu toạ trấn ở đó sẽ dùng sự linh hoạt của hắn kín đáo sắp xếp thoả đáng nhất. Nói đơn giản nhất là quân đọi Y Lan là một đầu trâu, các đơn vị ở tiền tuyến quân Lam Vũ chỉ cần phụ trách động thủ giết chết con trâu này là được. còn về lựa chọn mục tiêu vị trí thích hợp thế nào, làm thế nào đem đầu ngưu này giết chết, bọn họ không cần lo lắng.

“Đây là một cuộc chiến tao ngộ hỗn loạn, càng loạn càng tốt, không cần sợ đánh loạn, không cần sợ kẻ địch bao vây, không cần bó chân, co cụm một chỗ, gặp được kẻ địch ngươi cứ lên. Yêu cầu của ta tất đơn giản, mỗi quan binh quân Lam Vũ giết chết 5 binh sĩ Y Lan là hoàn thành nhiệm vụ.” Đối mặt với nghi vần của bộ phận quan quân cấp dưới, Tri Thu nói một cách bình tĩnh. Thành công đem quân Y lan điều tới vùng đất Y Lai Nạp khiến con rùa Ngân Thứu thoát khỏi cái mai kiên cố của nó. Sự căng thẳng khẩn trương và bất an vốn có của hắn đã từ từ biến mất, thay vào đó là vẻ sự tự tin thản nhiên.

Đối với cụôc chiến hỗn loạn sắp đến, Tri Thu đích xác rất có lòng tự tin.

Đối với hai bên quân Lam Vũ và Quân Y Lan mà nói, Y Lai Nạp là vùng đất xa lạ, cuộc sống của cư dân nơi này rất khác so với những vùng khác, còn có rất nhiều thế lực hải tặc nhỏ bé bị hải tặc Ca Âu truy sát, tính bài ngoại vô cùng kịch liệt. Một số ít thế lực tới từ bên ngoài rất khó tiến vào. Thời gian mấy trăm năm qua, bất luận là Y Lan hay là Đường Xuyên cũng không có khái niệm chiếm cứ trong đầu. Trong nhận thức của đại đa số người Y Lan và Đường Xuyên, Y Lai Nạp là một nơi kỳ quái, ẩn náu dưới đám cỏ dại rậm rạp kia là sự quỷ dị vô cùng. Nơi này hoang vu mà hỗn loạn, là nơi lạc hậu mà ngu muội, nơi này máu tanh mà đầy sức mạnh

Quốc vương của Y Lai Nạp, nếu nói là quốc vương chi bằng nói là thành chủ của Đô Lương Tổ Hải thành, có thể khống chế và làm chủ một vùng xung quanh khoảng 50Km, nếu không quân Lam Vũ cũng sẽ không dễ dàng tiến vào lãnh thổ Y Lai Nạp như vậy, hoặc là đối với quốc vương Y Lai Nạp muốn hiệp trợ với quân Lam Vũ, ra tay tàn độc, thanh tẩy toàn bộ thế lực bên ngoài Đô Lương Tổ Hải thành, sau đó chọn lựa dựa vào bên chiến thắng, đó mới chính là kết cục tốt nhất của Y Lai Nạp.


Sự tự tin của Tri Thu không phải được xây dựng từ lực chiến đấu cường đại của quân Lam Vũ mà được xây dựng từ ưu thế thông tin của quân Lam Vũ. Cả quân Lam Vũ và quân đội Y Lan đều gặp nhau trên vùng đất lạ lẫm Y Lai Nạp, cho dù lực lượng chiến đấu của hai bên cơ bản là ngang hàng nhau, quân Lam Vũ chiếm lĩnh ưu thế thông tin không nghi ngờ gì là thắng lợi lớn nhất. Vô tuyến điện đài quân Lam Vũ đã được trang bị đến từng đơn vị, dành cho chỉ huy Tri Thu lợi thế căn bản nhất trong cuộc đại chiến với đối thủ cường đại. Quân Y Lan mặc dù có thể kéo gần sự chênh lệch với quân Lam Vũ về vũ khí hạng nhẹ, pháo binh Y Lan cùng từ từ phát triển từ không đến có, nếu từng bước phát triển lên có thể sẽ uy hiếp quân Lam Vũ, nhưng khoảng cách về thông tin thì ngày càng lớn. Thông tin giữa bộ đội quân Lam Vũ chủ yếu là dựa vào vô tuyến điện đài, còn của Y Lan chủ yếu dựa vào sức ngựa là chính, chỉ trong tình huống cấp bách nhất mới sử dụng bồ câu đưa thư.

Nhắm vào những đặc điểm này của thông tin Y Lan, quân Lam Vũ đã sắp xếp nhiều tay súng bắn tỉa, chuyên môn đánh lén nhân viên đưa tin của quân Y Lan, thậm chí còn chuyên môn nhắm bắn vào đàn bồ câu trắng bay trên trời, chỉ cần là chim bồ câu nằm trong phạm vi tầm bắn của súng ngắm, bất luận là chủ nhân của nó là ai, có phải là quân Y Lan hay không, quân Lam Vũ cũng bắn hạ không nghị ngại. Những biện pháp này mặc dù không đủ tạo thành đòn uy hiếp chí mạng cho thông tin quân Y Lan, nhưng chỉ cần những thông tin tình báo không được chuyển đi kịp thời, quân Lam Vũ càng có nhiều cơ hội hơn.

Sách lược của Tri Thu, tổng chỉ huy quân Lam Vũ ở phương diện hành lang Á Sâm đối với quân Y lan vô cùng đơn giản, đó chính là chia ra bao vây, tiêu diệt từng bộ phận, lấy loạn đánh loạn. Nói đơn giản đây là cuộc chiến đuổi bắt giữa người chăn dê và bầy dê, mới nhìn tựa hồ như người chăn dê và bầy dê đều hỗn loạn, nhưng trên thực tế, hỗn loạn thật sự vẫn là bầy dê, kẻ chăn dê cuối cùng vẫn có tổ chức, chỉ cần có vô tuyến điện đài, bộ đội quân Lam Vũ đã có tổ chức, ngược lại quân đội Y Lan mới thật sự rơi vào sự hỗn loạn.

“Vứt bỏ Ngô Xuyên đạo tiến vào Y Lai Nạp là nguyên nhân căn bản nhất khiến quân Y Lan bại.” Trong hội nghị tác chiến của quân Lam VŨ, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của một bộ phận quan chỉ huy, Tri Thu bình tĩnh nói, không có hệ thống công sự hoàn chỉnh của Ngô Xuyên đạo, quân đội Y Lan như con hổ đã mất đi bộ da, mặc dù vẫn còn hàm răng sắc bén, nhưng da hổ đã không còn nữa, lúc này bất cứ con dao nhọn nào cũng có thể tạo ra lực sát thương đối với nó, cho dù hàm răng có thể tạo ra sự sát thương đối với đối thủ, nhưng rất nhanh nó sẽ bị chảy máu tới cạn kiệt mà chết.

Quả nhiên sự thực sau này hoàn toàn chứng minh dự đoán của Tri Thu. Quân Y Lan sau khi rời khỏi Ngô Xuyên đạo, lập tức khí thế hung hăng ngắm về phía quân Lam Vũ. Vì để tạo ra áp lực tâm lý lớn cho quân Lam Vũ, Tiêu Bá Nạp đã hoàn toàn triển khai quân của mình, theo binh lực của các sư đoàn bộ binh và Kỵ binh, phân thành sáu hướng tiến về phía trước, có ý đồ đả kích quân Lam Vũ đi qua Y Lai Nạp.

Mặc dù quân Y lan tới với khí thế hung hăng, nhưng trong mắt của Tri THu,bọn họ ngoại trừ biểu hiện hung hăng ra, căn bản không hề có tổ chức. Quả nhiên bản thân Tiêu Bá Nạp cũng có kế hoạch hoàn chỉnh để bao vây quân Lam Vũ, nhưng kế hoạch này hoàn toàn toàn bị phá sản do sự biến đổi tình hình chiến trường tương đối nhiều, mà với tình hình thông tin trước mắt của quân đội Y Lan, muốn tạm thời thay đổi bố trí trong cuộc chiến đấu về cơ bản là không có khả năng.

Lão hổ cực lớn này xem ra không chịu nổi “thiên đao vạn quả”(bị hàng vạn mũi dao cắt) của quân Lam Vũ. Kế hoạch “thiên đao vạn quả” vì vậy mà xuất hiện, hình tượng Tri Thu trong cuộc chiến đấu lần này trở thành “Lăng trì”, quân Lam Vũ muốn dùng hàng ngàn, hàng vạn mũi dao để xé nát quân Y Lan. Quân Y Lan thì muốn tiến hành cuộc chiến đấu với quân Lam Vũ ở Ngô Xuyên Đạo, còn quân Lam Vũ lại muốn tiến hành cuộc chiến vận động với quân Y Lan ở Y Lai Nạp.

Theo mệnh lệnh của Tri Thu, bộ đội của quân Lam Vũ đã lập nên các đơn vị giống như bầy sói hung ác tiến và phía quân Y Lan. Tổng cộng quân Lam VŨ ở hành lang Á Sâm có 9 lữ đoàn bộ binh, vượt quá 30 doanh bộ binh, ngoại trừ bộ đội dự bị, phần lớn đều gia nhập vào cuộc chiến. Trải qua sự chuẩn bị cẩn thận trước đó của Tri Thu, những đơn vị bộ đội quân Lam Vũ một khi tiến vào cuộc chiến đấu sẽ lập tức tạo thành sự hỗn loạn chưa từng có cho quân Y Lan.

Tiểu đội bộ binh vùng núi của Quách Hàm làm một trong 30 mũi dao đó, nhưng nhiệm vụ bọn họ chấp hành tương đối đặc biệt. Kết quả đi ba ngày, cũng không phát hiện ra bóng dáng của quân Y Lan, căn cứ vào tin tức thông báocủa bộ phận thượng cấp, Quách Hàm biết được đã có một phần bộ phận quân Lam Vũ nhập vào cuộc chiến đấu, tạo ra sự hỗn loạn rất lớn cho quân Y Lan. Bây giờ sự hỗn loạn này vẫn tiếp tục lan tràn vì vậy bọn Quách Hàm cũng gặp được quân Y Lan, hơn nữa sắp phát động công kích mãnh liệt.

“Doanh trưởng, người đến đủ rồi, phân bố nhiệm vụ đi” Thanh âm của Dư Tinh Nguyệt nhẹ nhàng truyền đến, cắt đứt dòng suy nghĩ của Quách Hàm. Quách Hàm suất lĩnh tiểu đội bộ binh vùng núi thuộc về nguyên lão bộ binh vùng núi, vì để bồi dưỡng nhiều hơn nòng cốt tác chiến cho bộ binh nên có đặc điểm trong biên chế, phía dưới có 5 liên đội bộ binh, bây giờ tất cả liên đội trưởng này đều được Dư Tinh Nguyệt gọi tới, mọi người đều đang sôi trào nhiệt huyết, chỉ đợi rút dao ra chiến đấu.

“Mọi người cẩn thận nghiên cứu tình hình, chúng ta hợp kế một chút về số lượng kẻ địch rồi nói” Quách Hàm cẩn thận nói, muốn bọn họ bình tĩnh lại. Lúc này số lượng người của quân Y Lan đã vượt qua tương đối nhiều, nhưng từ ống nhòm có thể nhìn thấy một cách mờ mịt đám người không dứt, tựa hồ như không có điểm cuối. Thoạt nhìn quân đội Y Lan khi hành quân cũng rất cẩn thận, nhưng số lượng người của bọn chúng quá nhiều, vì vậy bọn chúng không thể không dùng ít ngọn đuốc để chỉ dẫn phương hướng.

Quan sát chừng nửa tiếng, mấy quân quan chủ yếu của tiểu đội bộ binh vùng núi nghiên cứu một chút về số lượng quân Y Lan, khi bắt đầu sai biệt của mọi người rất lớn, sau đó cẩn thận nghiên cứu một hồi lâu, cuối cùng xác định số lượng quân Y Lan khoảng chừng tám ngàn đến một vạn người, quy mô nửa sư đoàn bộ binh.Sau khi xác định được số lượng, Quách Hàm lập tức phân bố nhiệm vụ rác chiến, thật ra phân phối nhiệm vụ tác chiến cũng rất đơn giản, 5 liên đội giống như năm mũi dao xuyên qua là được.

“Hạ lệnh cho các đơn vị bộ đội, chuẩn bị tốt chiến đấu.” Sau khi phân phối xong nhiệm vụ, Quách Hàm nhẹ nhàng nói với tên lính thông tin phía sau, hắn quyết tâm tạo cho quân Y Lan sự hỗn loạn cực lớn. Tổng chỉ huy đã nói càng loạn càng tốt, vậy tiểu đội bộ binh vùng núi cung kính không bằng tuân mệnh.

Doanh bộ binh của Quách Hàm chỉ là một trong số hơn 30 doanh quân Lam Vũ tham chiến, chấp hành nhiệm vụ đâm vào xa nhất, thời gian gặp kẻ địch cũng muộn nhất, khi những đơn vị tham chiến khác đã trước sau giáp chiến với kẻ địch, gần một ngàn người bọn họ vẫn đang lặn lội đường xa, thở hồng hộc. Quách Hàm cũng không biết xung quanh mình có phải còn có những đơn vị quân Lam Vũ khác không, vô tuyến điện đài tạm thời không liên lạc được với những đơn vị xung quanh. Hơn nữa tiêu chú trên bản đồ quân sự của Y Lai Nạp cũng không phải rất chi tiết, có rất nhiều nơi là khoảng trống, nhưng cho dù xung quanh đơn vị mình không có quân Lam Vũ khác, hắn cũng hạ quyết tâm chọc vào tổ ong này, khiến cho quân Y Lan lâm vào cảnh càng thêm hỗn loạn.

Sau khi bố trí phương án tác chiến, các liên đội của tiểu đội bộ binh vùng núi bắt đầu lục tục bí mật tiếp cận kẻ địch, theo đó khoảng cách ngày càng ngắn, đã có thể nhìn thấy trạm cảnh giới của kẻ địch một cách rõ rệt. Quân Y Lan hiển nhiên tương đối cẩn thận đối với hình thế giao nhau giữa hai nước thế này. Hai bên đường hành quân đều có trạm cảnh giới canh gác, thậm chí còn có cả trạm canh gác ngầm. Chính vì sự tồn tại của trạm canh ngầm nên quân Lam Vũ không có cách nào tiến vào vị trí công kích lí tưởng nhất, tất cả các thành viên đều mai phục ở khoảng cách cách quân Y Lan khoảng 500 thước.

Từ ống nhòm nhìn qua, trạm canh gác cố định và di động của quân Y Lan tương đối rõ ràng, đáng tiếc nhất là không phát hiện được trạm canh ngầm ẩn náu. Các chiến sĩ quân Lam Vũ giàu kinh nghiệm suy đoán trạm canh gác ngầm của quân Y Lan hẳn là nằm ở trong bụi cỏ bên ngoài 200 thước, nếu như quân Lam Vũ tiếp tục tiến đến rất có khả năng sẽ bị trạm canh ngầm của quân Y Lan phát hiện, vì vậy tại nơi cách quân Y Lan 500 Thước, toàn bộ quân Lam Vũ đều dừng bước.

“Đồng hồ bây giờ là 3h37p sáng” Quách Hàm trầm giọng nói, thanh âm bị ép xuống rất thấp.


Đồng hồ dạ quang của các liên đội trưởng tiểu đội bộ binh vùng núi hiển thị rõ thời gian, chuẩn xác không có gì sai. Ánh sáng yếu ớt của đồng hồ dạ quang chiếu vào khuôn mặt của một vài người có chút xám ngắt, giống như ác ma từ địa ngục đi ra.

“3h57p phát động công kích, nghe tiếng súng của ta” Quách Hàm gật gật đầu, nói nghiêm túc.

“Kiên quyết chấp hành mệnh lệnh” 5 liên đội trưởng cùng nhau trả lời.

Sau khi xác định thời gian công kích, các vị liên đội trưởng lập tức tản ra, quay về các liên đội của mình, chuẩn bị chiến đấu. Trước mắt quân Y Lan có khoảng 8000 người, tiểu đội bộ binh vùng núi quân Lam Vũ chỉ có hơn 900 người, binh lực là một phần tám, mặc dù chiếm được yếu tố đánh lén nhưng nếu muốn dành được thắng lợi hoàn toàn vẫn cần phải tổn hao một chút trí não.

Lo lắng quân Y Lan khi hành quân vẫn áp dụng xếp thành một hàng dài, năm mũi nhọn của tiểu đội bộ binh vùng núi có hai liên đội sống chết đóng đinh vào bộ chỉ huy của quân Y Lan, khiến kẻ địch không còn cách nào chỉ huy có hiệu quả, những liên đội khác muốn cản từ đầu đến đuôi, khiến kẻ địch phân tán ra triệt để, đồng thời tranh thủ nhanh chóng tiêu diệt, phòng ngừa kẻ địch phản công lại, nếu không thì ngược lại, tiểu đội bộ binh vùng núi sẽ bị bao vây.

Vì vậy tìm thời cơ thích hợp, công kích thẳng vào bộ chỉ huy quân Y Lan là quan trọng nhất, cũng tạo ra sự hỗn loạn then chốt cho quan Y Lan. Cơ quan chỉ huy của quânY Lan hoặc bị tiêu diệt, hoặc là khiến cho cơ quan chỉ huy này mất đi công năng chỉ huy của nó, quân Y lan còn lại chỉ là một bầy dê không đầu mà thôi, chỉ có thể tự mình chiến đâu, cho đến khi bản thân bị tiêu diệt. Nhưng bất luận là quân Lam Vũ hay là quân Y Lan, sự bảo vệ đối với chỉ huy cũng vô cùng nghiêm mật, quân Lam Vũ muốn đạt được mục đích này không phải là một chuyện dễ dàng/

Nhiệm vụ liên quan đến sự thắng lợi của cuộc chiến đấu, qua sự cố gắng tranh giành của Dư Tinh Nguyệt, cuối cùng cũng rơi vào liên đội 3 của hắn. Liên đội 3 này có 166 người, thêm vào đó là 12 quan quân hậu bị trường lục quân, tổng cộng là 178 người. Nhiệm vụ quan trọng chính là tiêu diệt bộ phận chỉ huy cao nhất của quân Y Lan, ngoài ra còn có liên đội 5 phối hợp hành động với liên đội 3. Để thu hút sự chú ý của quân Y Lan, liên đội trưởng liên đội 5 không hài lòng lắm với từ “đánh nghi binh”, trong lòng đã đem từ “đánh nghi binh” thành “chủ công”

Từ tình hình vừa mới quan sát được mà xem, bộ chỉ huy của quân Y Lan cũng không tận lực giấu diếm. Vị trí của nó chính là phía sau hơn 200 quân Y lan. Đám người Quách Hàm và Dư Tinh Nguyệt nhìn xuyên qua ống nhòm đều có thể loáng thoáng thấy được sự tồn tại của hai thiếu tướng quân Y Lan, xung quanh hắn vẫn có số lượng lớn thông tin viên. Ngoài ra còn có thể thấy rõ chính là bộ phận cảnh giới vủa quân Y lan, bọn chúng đang vây quanh nghiêm ngặt lấy 2 chiến mã của thiếu tướng lục quân Y Lan, tiền hô hậu ủng, cho dù trong đêm tối cũng lộ rõ khí thế hừng hực.

Nhưng mặc dù bộ chỉ huy cảu quân Y lan đã bại lộ, nhưng lực lượng phòng bị của nó rất mạnh, căn cứ vào tình hình quan sát ban đâu, không chỉ có bộ phận cảnh vệ mà đại khái còn có hơn 500 người, ngoài ra xung quanh bộ chỉ huy còn có một số lượng tương đối quân dã chiến. Căn cứ vào tình hình này mà phán đoán, có thể bộ chỉ huy đi cùng căn bản là tinh nhụê trong tinh nhuệ, nhất định không dễ đối phó.

“Doanh trưởng, phát hiện pháo binh của kẻ địch.”Quách Hàm và Dư Tinh Nguyệt đang nghiên cứu làm thế nào để nhanh chóng tiêu diệt bộ chỉ huy của kẻ địch, Dư Tinh Nguyệt đột nhiên mang ánh mắt ác độc hưng phấn nói, tựa hồ kích động hơn so với việc phát hiện ra bộ chỉ huy của quân Y Lan, nếu không phải hắn lập tức phản ứng lại, lấy tay cố ý bịt miệng thì thanh âm hưng phấn này cũng có khả năng bị trạm canh gác ngầm quân Y Lan phát hiện ra.

Quách Ham nhìn theo phương hướng mà hắn chỉ, quả nhiên nhìn thấy ở vị trí gần sau cùng, đích xác có pháo binh bảo bối của quân Y lan. Vì ánh sáng không tốt lắm cho nên Quách Hàm phải mất mấy phút đồng hồ mới có thể sơ lược phán đoán được quân Y Lan đại khái có 24 khẩu đại pháo, đều dùng chiến mã cường hãn cao lớn kéo, hợp thành một hàng ngũ pháo binh kéo dài, hai bên đều có bộ binh phụ trách cảnh giới.Vì pháo binh dùng một lượng lớn chiến mã lại hành quân trong đêm nên quân Y Lan không thể không sử dụng nhiều đuốc để chỉ dẫn, điều này tạo ra cơ hội quan sát tốt hơn cho quân Lam Vũ trong đêm đen.

“Doanh trưởng, chi bằng chúng ta hãy đi tiêu diệt pháo binh của kẻ địch” Dư Tinh Nguyệt giống như phát hiện ra tân đại lục vậy, trong lòng lại chuyển động trở lại, tiêu diệt bộ chỉ huy của quân địch quả nhiên là công lớn nhất, nhưng chuyện này Dư Tinh Nguyệt từng làm qua mấy lần rồi, cảm thấy không còn có tính khiêu chiến quá nữa. khiêu khích trận địa pháo binh của kẻ địch như vậy tựa hồi là một đề tài mới đáng được nghiên cứu.

“Ngươi đi chết đi, doanh trưởng là anh rể của ngươi sao:” Cao Phong lập tức không hài lòng, sốt ruột nói, suýt nữa còn trở mặt với Dư Tinh Nguyệt. Vị trí Pháo binh Y Lan vừa vặn là điểm đột kích của liên đội 2, Cao Phong thân là liên đội trưởng, vừa rồi bởi vì không cướp được nhiệm vụ công kích bộ chỉ huy quân Y Lan, tinh thần xuống thấp, cúi đầu không nói lời nào. Lúc này đột nhiên vận khí từ trên trời rơi xuống, vậy Cao Phong sao có thể để Dư Tinh Nguyệt cướp đi miếng thịt béo của mình.

Quả nhiên lời nói này của Cao Phong vừa phát ra, các liên đội trưởng khác cũng âm thầm gật đầu, nói những lời châm chọc, rõ ràng có chút ý tứ giúp đỡ Cao Phong. Nhìn bộ dạng trước mắt Dư Tinh Nguyệt biết đã khiến cho bọn họ nổi giận rồi, cho nên lập tức ngậm miệng, không nói gì nữa. Tư giao của hắn với Quách Hàm đích xác rất tốt, hai người dù sao cũng cùng học ở trường lục quân, ở ký túc xá cũng có quan hệ trên dưới, nhưng lúc này không cẩn thận sẽ dẫn đến sự công phẫn, Quách Hàm cũng không cứu được hắn.

Quả nhiên Quách Hàm nghiêm túc nói:” Dài dòng cái gì, theo nhiệm vụ vừa bố trí mà tiến hành công kích/”

Dư Tinh Nguyệt lập tức kính lễ, thề cam đoan hoàn thành nhiệm vụ. Thật ra hắn cũng là tham lam ôm nhiều việc. Bộ chỉ huy quân Y Lan không phải dễ nuốt như vậy, hắn vội vàng quay về cẩn thận nhắc nhở liên đội của mình. Bây giờ nếu chọc vào, lại đánh địch không tốt, đại khái sau này sẽ khó mà ngẩng đầu lên được.

Những liên trưởng khác cũng tản đi, chỉ có thời gian 10 phút để chuẩn bị, không thể không tận dụng.

Sau khi mệnh lệnh tác chiến ban xuống, Quách Hàm lập tức thanh lý những trang bị dư thừa trên người mình, đem các loại trang bị có liên quan đến nhiệm vụ doanh trưởng nhưng không liên quan đến chiến đấu xuống, giao chúng lại cho quân thông tin của mình cất giữ. Đây là thói quen của hắn, với quân hàm này quân quan thông tin trung uý Tiếu Hâm nhiều lúc trở thành doanh trưởng tạm thời của tiểu đội bộ binh vùng núi, thường xuyên thay thế Quách Hàm trả lời những câu hỏi của các bộ phận thượng cấp, hay thay thế Quách Hàm liên lạc phối hợp với các đơn vị bộ đội khác.

Tiêu đội bộ binh vùng núi đã quen với chuyện đâm vào tổ ong vò vẽ, đâm tổ ong không phải đi đâm một cách mù quáng mà bản thân quân Lam Vũ cũng phải cuẩn bị các mặt thật tốt, để tránh đến lúc đó bản thân ngược lại lại bị ong châm. Quân Y Lan trong quá trình học tập quân Lam Vũ đã tăng cường nhiều biện pháp chống tập kích liên quan, lại còn chế định ra những biện pháp ứng đối khẩn cấp. nhưng quân Lam Vũ cũng không phải là đèn thiếu dầu, chính là cái gọi đạo cao một thước,ma cao một trượng, quân Lam Vũ đối với yếu tố đánh lén ngày càng thuần thục.

Chuẩn bị chiến tuyến quan trọng nhất là xây dựng nên trung tâm chỉ huy của bản thân, lúc nào cũng duy trì liên lạc với thượng cấp, báo cáo vị trí của mình. Các liên đội của tiểu đội bộ binh vùng núi đều có thể đánh loạn, thậm chí mỗi chiến sĩ có thể tự mình chiến đấu, nhưng vị trí của mình nhất định phải để bộ phận thượng cấp biết chính xác, để từ đó căn cứ bố trí những việc phải làm thích hợp, khi cần thiết có thể thượng cấp sẽ tăng viện kịp thời, đồng thời cũng thuận tiện cho tổng chỉ huy Tri Thu nắm được toàn bộ tình hình chiến trường.

Nói cho cùng, quân của Quách Hàm chính là một con cờ trong tay của Tri Thu, nó rơi chỗ nào,Tri Thu đương nhiên phải biết. Hình thế của Y Lai Nạp giống như một bàn cờ bất quy tắc, các đơn vị bộ đội hai bên đều là những quân cờ, những quân cờ vĩnh viễn khong có cách nào tự quyết định được bản thân mình, mặc dù có lúc xem ra tựa hồ có thể tự mình giải quyết, chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi/

Sau khi võ trang xong xuôi, Quách Hàm lập tức tới liên đội pháo binh, kiểm tra công việc chuẩn bị pháo kích. Vì trước mắt khoảng cách giữa hai bên chỉ có 500 thước vì vậy nhất định phải dùng pháo binh để tạo ra sự hỗn loạn tạm thời đối với quân Y Lan, tranh thủ thời gian trong khoảng 2 phút, các chiến sĩ Lam Vũ mới có thể tranh thủ cơ hội xông tới liều chết với quân Y Lan trước mặt. Nếu không một khi quân Y Lan trong 2 phút đó tổ chức mạng lưới hoả lực nghiêm ngặt, cái giá mà quân Lam Vũ phải trả tương đối trầm trọng. Khi đội súng trường Chân Thiên nhất tề bắn ra, uy lực cũng rất lớn, căn bản không có cách nào lại gần.


Tiểu đội bộ binh vùng núi của Quách Hàm tổng cộng có 16 bách kích pháo loại 60 ly và 4 khẩu 82 ly, căn cứ vào việc liên trưởng sắp xếp pháo binh, bốn khẩu bách kích pháo 82 ly sẽ phụ trách oanh kích bộ chỉ huy quân Y lan, hi vọng có thể tận diệt bộ chỉ huy quân Y Lan. 16 khẩu loại 60 ly thì thay nhau bắn, oanh kích vào nơi tập trung quân Y Lan, đặc biệt là trận địa pháo binh của quân Y Lan, có khả năng nhiều nhất khiến cho quân Y Lan kinh hãi bởi đạn pháo, tạo thành sự hỗn loạn đầu tiên. Uy lực của đạn bách kích pháo có hạn nhưng vẫn có thể sát thương một số lượng lớn khi quân địch tập trung.

Song vì là sử dụng trong đêm, các chiến sĩ pháo binh không thể nhắm chuẩn được, không có cách nào nhắm chuẩn xác khoảng cách và phương hướng, càng không thể nào tiến hành thí pháo, hơn nữa mục tiêu quân Y Lan trải dài từ nam tới bắc, nếu điều chỉnh kém một chút, đạn pháo sẽ rơi xuống trước hoặc phía sau quân Y Lan chứ không rơi chính xác vào giữa quân Y lan, tâm lý của liên đội trưởng pháo binh cũng vì vậy mà không tự tin lắm.

“Làm cho tốt vào, phải tin vào bản thân mình.” Quách Hàm cổ vũ pháo binh của mình. Ở điều kiện như vậy yêu cầu tiến hành pháo kích chuẩn xác có hơi quá cao. Cho dù nhân vật như thần pháo thủ Sa Phi Lạp có thể cũng không có cách nào bách phát bách trúng, cho dù toàn bộ đạn pháo trong lần pháo kích đầu tiên có đánh trật cũng là chuyện hết lức bình thường. Đương nhiên từ tận đáy lòng của Quách Hàm hi vọng đợt pháo kích đầu tiên có thể trúng mục tiêu toàn bộ, nếu không thì có chút phiền toái. Thời gian 2 phút đủ để quân Y lan tạo thành phòng tuyến, súng trường Chấn Thiên trong tay bọn họ sẽ tạo nên thương vong tương đối lớn.

3h57 phút sang, hành động công kích của tiểu đội bộ binh vùng núi quân Lam Vũ được triển khai. Bách kích pháo bắt đầu oanh tạc đầu tiên, che chở cho các chiến dĩ quân Lam Vũ nhanh chóng xuyên qua khoảng cách 500 thước. Pháo đạn rơi xuống đầu tiên là của bách kích pháo 82ly, có hai quả rơi xuống lạc điểm quân Y Lan không tạo thành bất cứ tổn thất nào, ngược lại lại nổ bay cỏ dại xung quanh, tạo ra hoả quang kịch liệt. Những hỏa quang này khiến binh sĩ Y Lan lập tức cảm thấy sự tồn tại của quân Lam Vũ. Còn hai quả đạn pháo khác hoàn thành sứ mạng, nhắm chuẩn xác vào phụ cận bộ chỉ huy quân Y Lan, tiếng nổ ầm ầm vang lên khiến những binh sĩ Y Lan xung quanh bộ chỉ huy quân Y Lan bay lên giữa không trung, những thân thể không nguyên vẹn bay tứ tung lên trời, sau đó lại rơi xuống đất.

Trong hoả quang mãnh liệt, Quách Hàm tựa hồ có thể nhìn thấy rõ sắc mặt sợ hãi và khẩn trương của binh sĩ Y Lan. Những binh sĩ Y Lan đã trải qua kịch chiến ở thành Trầm Hương cuối năm ngoái vẫn còn ám ảnh mãnh liệt đối với đại pháo 100ly của quân Lam Vũ, nghe thấy thanh âm của tiếng pháo làm sự sợ hãi theo phản xạ có điều kiện nổi lên. Bách kích pháo 82ly của quân Lam Vũ mặc dù không có thanh thế và uy lực lớn như đại pháo, nhưng trong lúc không có phòng ngự, rất nhiều binh sĩ Y Lan vẫn tưởng đó là đại pháo của quân Lam Vũ đang bắn ra, sự sợ hãi tận đáy lòng nhất thời dâng lên.

Những khẩu bách kích pháo 60 ly bắn phân tán cũng trúng đại bộ phận mục tiêu, bùng nổ tạo thành hoả quang, trong nháy mắt xé rách màn đêm u ám, trong tiếng oanh kích, vật tư và xương cốt binh sĩ Y Lan đều bị nghiền nát, toàn bộ đều bị bắn lên hầu như toàn bộ, trông vô cùng thê thảm. Khi hành quân, số lượng nhân viên của quân Y Lan tập trung vô cùng dày đặc, đúng lúc bách kích pháo phát huy hoả lực, sau một trận pháo kích dồn dập, những binh sĩ Y Lan đã phải chịu tổn thất, thương vong cực lớn, nhiều người ngã xuống, cũng không biết là nằm xuống hay bị đánh ngã, nhưng vẫn có một bộ phận binh sĩ Y Lan ôm súng trường Chấn Thiên ngu ngơ đứng ở đó, không biết là làm thế nào, cho đến khi bản thân bị đạn pháo của quân Lam Vũ hất tung lên hoặc bị đạn bắn chết.

Rất hiển nhiên, quân Y Lan không dự đoán được sẽ bị phục kích lúc này. Từ trên bản đồ mà nhìn, nơi này hẳn là hậu phương tương đối an toàn, khoảng cách với nơi xuất hiện quân Lam Vũ vẫn hơn 200Km. Càng đáng chết hơn là lúc này là lúc sinh lý và tâm lý con người yếu ớt nhất, thể lực cũng hạ xuống điểm thấp nhất, buồn ngủ mông lung, bước đi cũng ngủ gà ngủ gật. Quân Y Lan vốn không giỏi chiến đấu trong đêm, lúc này phải hành quân cũng là bất đắc dĩ, không nghĩ tới chuyện bị quân Lam Vũ mai phục.

Dưới sự oanh kích của bách kích pháo, quân Y Lan trong thời gian ngắn đã rơi vào sự hỗn loạn, không có cơ hội bình tĩnh lại để đối mặt với quân Lam Vũ đang tiến tới. Bọn chúng cũng không có năng lực căn cứ vào phương hướng đạn pháo nổ để phán đoán ra vị trí quân Lam Vũ xuất hiện nên súng trong tay cũng vô thức bắn loạn xạ bốn phía, căn bản không có biện pháp hữu hiệu ngăn cản quân Lam Vũ tới gần. Cứ bắn như vậy, nếu nói là kháng cự với sự tiến công của quân Lam Vũ chi bằng nói là nổ sung tăng thêm lòng can đảm cho mình.

Pháo đạn phát ra hoả quang, khiến quân đội Y Lan rơi vào tầm mắt của quân Lam Vũ đang ở trong bóng tối. Binh sĩ Y Lan nhất thời không có cách nào thích ứng được, đại bộ phận đều không có cách nào phát hiện ra quân Lam Vũ đều bị giết chết không thương tiếc. Cũng có một số người ôm súng trường Chấn Thiên tìm kiếm bóng dáng của quân Lam Vũ ở xung quanh, kết quả bị hoả lực mãnh liệt quét sạch.

Chỉ có một số ít binh sĩ Y Lan phát hiện ra sự tồn tại cảu quân Lam Vũ, nổ súng về hướng quân Lam Vũ công kích, trong tiếng súng của Súng trường Chấn Thiên, cũng có một số chiến sĩ quân Lam Vũ trúng đạn ngã xuống, tuy nhiên những binh sĩ Y Lan có thể tỉnh táo bắn lập tức gặp phải sự chú ý trọng điểm của hoả lực quân Lam Vũ, hoả lực của súng máy quânLam Vũ hầu như tìm kiếm đại bộ phận binh sĩ Y Lan này, cho đến khi khiến bọn họ chết hết mới thôi. Dưới tiếng đạn dày đặc, quân Y Lan lần lượt ngã xuống, ngoại trừ bộ phận nhanh nhẹn nằm xuống ra, những quân sĩ còn lại đều bị giết hết.

Trong hàng ngũ quân Y lan còn có một bộ phận xe ngựa, trên xe ngựa chuyên chở vật tư đạn dược, những chiếc xe ngựa này trong làn hoả quang do đạn pháo phát nổ lộ rõ sự chú ý, chiến mã kéo xe bị chấn động, phát ra tiếng hí bi thảm, thậm chí kinh hoảng giãy dụa không muốn bị trói buộc. Chạy tán loạn khắp nơi càng khiến bọn chúng trở thành mục tiêu cho pháo binh ngắm bắn, đạn pháo một khi bắn trúng, đa số đều sẽ dẫn tới sự phát nổ liên tiếp, từ đó tạo ra thương vong cực lớn.

Những con ngựa kéo xe này phần lớn đều chưa từng trải qua sự oanh kích kịch liệt như vậy, hoả quang và tiếng nổ cực lớn như vậy kiến bọn chúng phát điên, bỏ chạy toán loạn. Những chiến mã chạy tán loạn, nổi điên húc lung tung cũng tạo thành sự hỗn loạn cho các binh sĩ Y Lan gần đó. Rất nhiều binh sĩ Y Lan mới trấn định lại, vừa mới quỳ xuống định ngắm bắn kết quả không may bị đám ngựa hoảng loạn này đụng phải, thậm chí có người còn chết tươi.

3 phút pháo kích đã khiến quân Y Lan rơi vào hoả quang ngút trời, tạo ra sự hỗn loạn cực lớn, rất nhiều binh sĩ Y Lan không có cách nào thích ứng được với ánh sáng mãnh liệt này, trong thời gian ngắn đã sản sinh ra cảm giác thiếu minh mẫn, không có cách nào lợi dụng ánh sáng này để phán đoán hành động của quân Lam Vũ, đành phải bắn bừa, lãng phí rất nhiều đạn mà không đạt được hiệu quả lí tưởng , đợi đến khi bọn họ thích ứng được với ánh sáng, nhìn thấy được bóng dáng của quân Lam Vũ thì đã không kịp, đành phải trơ mắt nhìn bản thân mình bị giết, không cam lòng ngã xuống đất.

Hoả quang thiêu đốt hừng hực cũng tạo ra áp lực tâm lý cực lớn cho các binh sĩ quân Y Lan xung quanh, cảm thấy hoả quang này giống như là lửa từ địa ngục, một khi tiếp xúc với hoả quang này sẽ không có cách nào cứu được vận mệnh của mình. Khi đạn pháo nổ sinh ra hoả quang, rất nhiều binh sĩ quân Y Lan cảm thấy bản thân mình giống như quay về dưới chân thành Trầm Hương.

Hoả quang do đạn pháo phát ra còn có một lợi ích, chính là có thể khiến các chiến sĩ quân Lam Vũ đang ẩn nấp quanh đó có thể quan sát được động tĩnh của quân Y Lan, phát hiện ra các mục tiêu có giá trị. Sau khi đột nhiên bị tập kích, quân Y Lan cũng đã có phản ứng bản năng nhất, khiến cho các cách nguỵ trang khi hành quân của quân Y Lan bị bại lộ, những phản ứng bản năng của các binh sĩ quân Y Lan lại là thứ bọn họ không có cách nào khống chế được.

Quách Hàm rất nhanh phát hiện ra trong hoả quang của đạn pháo, có một bộ phận binh lính Y Lan phản ứng không như bình thường như lập tức nằm xuống, hoặc là tìm vật ẩn tránh đi mà rất có kỷ luật co cụm vào giữa, đồng thời bất chấp tất cả nổ sung xung quanh. Rất hiển nhiên đây là bộ chỉ huy của quân Y Lan phòng ngừa bị công kích. Chỉ có bộ đội cảnh bị của bộ chỉ huy khi gặp tập kích bất ngờ mới có phản ứng như vậy. Đồng thời bộ đội dã chiến xung quanh bọn họ cũng liều mạng xuông về phía trước, cố gắng tách ly ra khỏi vòng vây quân Lam Vũ.

Theo khoảng cách ngày càng gần, súng máy của quân Lam Vũ bắt đầu gầm rú lên, súng tiểu liên Tiệp Khắc, súng bạo phong tuyết, súng tự động đều tiến hành xạ kích, đem từng đợt mưa đạn dày đặc đổ lên người binh sĩ Y Lan. Quân Lam Vũ từ trong bóng tối xông ra, đối mặt với quân Y Lan trong hoả quang, từng đám binh lính Y Lan bị hạ, kêu la thảm thiết trên đường đất, rất nhiều binh sĩ Y Lan sau khi hoảng loạn, theo phản xạ có điều kiện bỏ chạy về phía sau, kết quả lại dẫn tới sự rối loạn càng lớn.

Dưới sự che chở của hoả lực súng máy và hoả pháo, Dư Tinh Nguyệt suất lĩnh liên đội 3 giống như mãnh hổ xuống núi, nhanh chóng đánh vào bộ chỉ huy của quân Y Lan. Bách kích pháo 82 ly bùng nổ mãnh liệt, khiến cho bộ chỉ huy của quân Y Lan chịu đủ tổn thất, đội cảnh vệ bị tổn thất quá nửa, nhưng hoả pháo của quân Lam Vũ không hoàn toàn tiêu diệt được quan chỉ huy của địch. Đội cảnh vệ của Y Lan cũng tương đối ương ngạnh, khi vừa mới bắt đầu, đã co cụm lại, sau đó không thối lui nữa mà lại quỳ xuống giơ súng trường Chấn Thiên khai hoả không ngừng,cho đến khi bản thân ngã xuống mới thôi. Quan chỉ huy của Y lan hiển nhiên cũng không phải là người không chết không lùi bước, hắn vô cùng sáng suốt khi lựa chọn thối lui, tránh né mũi nhọn của quân Lam Vũ.

Cao Phong suất lĩnh liên đội 2 giống như giao long quẫy nước, lập tức đánh về phía pháo binh của quân Y Lan, pháo binh của Y Lan lúc này trở thành con dê nhỏ bị người ta làm thịt. Số lượng binh lính cảnh vệ của nó cũng không nhiều, hoả lực cũng không phải là mạnh, sau khi trải qua sự hỗn loạn ban đầu, đại bộ phận cảnh vệ và pháo binh hỗn tạp vào một chỗ, đều có ý thức căn bản không có cách nào phản kháng lại sự công kích của đám người Cao Phong. Đám người Cao Phong rất thoải mái xông vào đội hình pháo binh Y lan, nổ súng không kiêng nể, sau đó phá huỷ đại pháo.

Ầm Ầm Ầm…..

Trong hàng ngũ của pháo binh Y Lan, liên tục truyền đến những tiếng nổ nặng nề, đây là đám người Cao Phong sau khi đột kích vào hàng ngũ pháo binh Y La


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui