Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Về phương diên kinh tế, điều làm Dương Túc Phong quan tâm là vấn đề sản xuất đã đến trình độ nào rồi, có lẽ cảm thấy Tiêu Phương Tạ dùng từ có vẻ khoa trương, nên Dương Túc Phong nghi ngờ hỏi lại: “Nói gì? Thị trường hàng hóa của chúng ta còn chưa rơi vào tình trạng bão hòa hay sao?”

Nếu khu kinh tế Mỹ Ni Tư thật sự phát triển nhanh chóng như vậy, hắn thật sự muốn cám ơn trời đất, nhưng đáng tiếc là khó có khả năng xảy ra. Nền tảng kinh tế của Mỹ Ni Tư quá mỏng manh không vững chãi,mà khu La Ni Tây Á cũng chỉ có Cách Lai Mỹ là có nền kinh tế tương đối tốt. Về phần khu Lỗ Ni Lợi Á và một số địa phương chiếm lĩnh được sau này thì lại càng không cần phải nói, hiện tại, quân Lam Vũ còn đang phải liều mạng ném tiền vào đầu tư giống như khu vực vương quốc Ương Già và khu vực Lâu Lan, đều chỉ có đầu tư mà chưa có lời lãi, mà cho dù có thu được cái gì thì chẳng qua cũng mới chỉ là các lại quặng thô mà thôi.

Mặc dù mỗi năm đều có thống kê số liệu đầy đủ cho thấy, mức tăng trưởng kinh tế dưới sự khống chế của quân Lam Vũ đều có tốc độ kinh người, thậm chí đạt tới giới hạn con số thiên văn, nhưng thực ra chỉ là do số liệu ban đầu quá nhỏ mà thôi. Trước khi Dương Túc Phong đến khu vực Mỹ Ni Tư, quả thực khu kinh tế Mỹ Ni Tư có thể nói là trống rỗng, dù tăng trưởng nhanh đến đâu đi nữa nhưng khoảng cách với Y Lan đại lục vẫn có sự chênh lệch quá lớn.

Tiêu Phương Tạ cẩn thận nói: “Trước mắt chưa có, nhưng chỉ cần khoảng hai ba năm thôi là sẽ bão hòa. Không phải bởi vì hiệu suất sản xuất của chúng ta cao, năng suất sản xuất quá lớn, mà bởi vì thị trường của chúng ta quá nhỏ, tiêu thụ không hết được. Chúng ta căn cứ vào tốc độ phát triển kinh tế trước mắt, có thể suy đoán số lượng thương phẩm sản xuất được và số lượng hàng hóa mà thị trường tiêu thụ trong năm 1733, lúc đó phần lớn thương phẩm có thể phải rơi vào tình trạng nghiêm trọng là cung lớn hơn cầu.

Dương Túc Phong cầm lấy xem sơ qua một chút, mặc dù không nhíu mày, nhưng những con số hiện trên mặt làm hắn không khỏi chú ý. Tiêu Phương Tạ còn nói một câu làm lòng hắn quoặn đau, nguyên nhân làm cho thị trường bão hòa không phải bởi vì sản xuất quá thừa, mà là thị trường tiêu thụ quá nhỏ. Đương nhiên Dương Túc Phong hiểu được ẩn ý của Tiêu Phương Tạ. Có dân cư thì mới có thị trường, nhưng dân cư Y Vân đại lục có lẽ không bằng một phần mười Y Lan đại lục, dân cư ít như vậy tất nhiên không thể tiêu thụ sản phẩm nhiều như thế.

Huống chi, Y Vân đại lục vốn nghèo nàn lạc hậu, dân cư không có khả năng mua sắm. Cho nên, chỉ có quân Lam Vũ càng chiếm được nhiều địa bàn, càng nhiều dân cư mới có thể mở rộng thị trường mới có thể thỏa mãn tốc độ phát triển kinh tế. Nói trắng ra, đó là quân Lam Vũ phải tiếp tục tiến công, càng không ngừng tiến công, không thể dừng lại, nếu không sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến nền kinh tế .

Cổ Địch Sâm cân nhắc hồi lâu nói: “Việc sản xuất thương phẩm có quy luật phát triển của nó, đương lúc số lượng sản phẩm trong thị trường tăng lên, thì lúc đó giá cả sẽ tự động giảm xuống mà giá cả giảm xuống thì tự nhiên sẽ có một bộ phận nhà máy chuyển hướng sản xuất. đến lúc đó các nhà máy sẽ có thể tự mình điều chỉnh, chúng ta cũng không cần phải lo lắng quá mức…”

Dương Túc Phong cười buồn bã, lầm bầm lầu bầu nói: “Vấn đề là không phải tất cả sản phẩm của chúng ta đều thừa quá nhiều, chúng ta không thể chống chọi trước nguy cơ kinh tế như vậy. nhìn vào sự phát triển của nền kinh tế chúng ta,vẫn cần phải tăng cường sự điều chỉnh can thiệp, tăng cường hướng dẫn lãnh đạo. đương nhiên, Lão Tiêu à, ta hiểu ý của ngươi, nhưng biện pháp căn bản để giải quyết vấn đề là cần phải mở rộng thị trường. Tốt nhất là chiếm luôn đế quốc Đường Xuyên có phải không?”

Tiêu Phương Tạ cung kính nói: “Cho dù chỉ cần vài thành phố ven biển thôi cũng tốt lắm rồi.”

Đột nhiên Dương Túc Phong thích thú nở nụ cười, như cảm thấy hài lòng nói: “Ta vẫn lo lắng thực lực kinh tế sẽ ì ạch theo sau hành động quân sự, không ngờ rằng bây giờ thực lực kinh tế là thúc đẩy quân sự hành động. Haha, đây cũng là chuyện tốt. May là chúng ta vẫn còn thời gian một năm nữa, khẳng định chúng ta có thể chiếm đoạt được một phần thị trường tương đối hứa hẹn. Mẹ kiếp, Lão Cổ, bây giờ thì ngươi không phản đối ta đi Ni Lạc Thần Kinh nữa chứ.”

Cổ Địch Sâm lạnh lẽo nói: “Người mang theo năm vạn người hộ tống thì ta sẽ không phản đối.”

Dương Túc Phong buột miệng cười, nhìn lên bầu trời đầy nắng rồi duỗi người như trút được gánh nặng nói: “Xem ra phương châm trồng trọt trước đây của chúng ta có hiệu quả rồi, ha ha, ha ha, ta thật sự muốn cười thật to cho thỏa thích, một khu vực nghèo rớt mồng tơi như thế này lại được ta phát triển sản xuất đến nỗi không có chỗ bán, ta có quyền kiêu ngạo một chút phải không?”

Cổ Địch Sâm cười cười nói: “Đương nhiên là đêm nay ngài cũng có thể mời bọn ta ăn một bữa cơm ăn mừng cũng được. có điều, nói đi nói lại, thì cũng may là do ngân sách thu vào của chúng cũng không ít, nếu không phải là có chút thành tích, thì e rằng đã bị quân đội các ngài bóp chết chúng ta rồi. ngài không phải là không biết, Vũ Phi Phàm cũng ba bà vợ của ngài, mỗi lần dự toán tài chính, chỉ cần trừng mắt thôi là cũng đủ giết chết bọn ta rồi, thật là khiến người ta sợ chết khiếp đi được!”


Dương Túc Phong gật đầu đầy vẻ đồng cảm, sau đó lại cười hắc hắc đầy sảng khoái.

Mấy năm gần đây, các khu vực dưới sự khống chế của quân Lam Vũ phát triển vô cùng nhanh, mỗi quý đều có khá nhiều hạng phục cơ sở hạ tầng xây dựng xong, cũng có nhiều nhà máy và công ty được thành lập, tuyến đường sắt càng ngày càng được mở rộng dài ra, ngoài khơi, thuyền buôn qua lại càng ngày càng nhiều, khu Mỹ Ni Tư vốn chỉ là mảnh đất hoang vu bây giờ khắp nơi nhà xưởng mọc lên như rừng, những ống khói nhà máy nhiều như nấm mọc sau mưa, khói đen khói trắng bay nghi ngút, mặc dù làm cho không khí bị ô nhiễm nặng nhưng vì tăng cường năng lực, Dương Túc Phong cũng đành nhắm mắt làm ngơ không thể để ý quá nhiều đến vậy.

Hết thảy những điều này, đều không thể tách rời với sự cố gắng của Dương Túc Phong đã đầu tư một số vốn cực lớn để kiến thiết cơ sở vật chất ban đầu, không chỉ riêng tại Y Vân đại lục thôi mà ngay cả Y Lan đại lục cũng không có người điên cuồng dốc hết sức lực vào việc xây dựng cơ sở hạ tầng cũng như thiết bị phương tiện ban đầu như hắn. lúc còn ở thế giới trước kia, lâu lâu chơi điện tử, Dương Túc Phong thuộc phái trồng trọt điển hình, dạng bị động phản kích, thích chuyên tâm cho việc xây dựng nhà cửa.

Chỉ có xây dựng vững chắc rồi mới có thể phát động tấn công đại quy mô. Khi hắn tới thế giới này, loại tính cách này không khỏi ảnh hưởng tới những quyết sách mà hắn đưa ra.

Xem ra rất nhiều người hoàn toàn tin rằng quân Lam Vũ có thể mở rộng lực lượng hơn rất nhiều chỉ trong một thời gian ngắn, chỉ cần thực hiện phương châm đánh nhanh thắng nhanh, đánh trận nào thắng trận nấy là chỉ cần một thời gian ngắn thôi là rất có thể chiếm được cả đại lục Y Vân. Trên thực tế Dương Túc Phong cũng từng suy nghĩ về vấn đề đó, nhưng cuối cùng vẫn bỏ cuộc. Bởi vì hắn biết làm như vậy thì quân Lam Vũ thống trị sẽ không lâu dài, thậm chí khó có thể chống đỡ duy trì đến lúc đặt vững chân lên đại lục Y Lan, không có hậu thuẫn kiên cố, thì dao kiếm có bén đến đâu cũng chỉ là vô dụng. Bởi vì khi tấn công cũng phải biết mềm dẻo linh hoạt, huống hồ hắn lại là một kẻ vốn có xuất thân bần hàn, nghèo khổ, hắn không muốn thấy người dân dưới sự thống trị của mình cũng phải chịu cảnh khố rách áo ôm, thuở còn thơ dại, hắn đã từng phải nếm mùi nghèo hèn đến độ trong nhà mỗi người chỉ có hai cái quần để thay đổi, bữa nào mưa thì xem như phải mặc quần ướt, nên dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng không thể để bi kịch đó tái diễn một lần nữa.

Tất cả các nguồn ngân sách mà quân Lam Vũ thu về được bằng tất cả cách thức, biện pháp gì đều được Dương Túc Phong đầu tư vào việc xây dựng hạ tầng cơ sở.

Vào thời điểm cường thịnh nhất, phủ đại đô đốc Y Vân khởi công xây dựng chỉ có mười một tuyến đường ray xe lửa, những lộ tuyến này toàn bộ đều là những cái túi đựng tiền không đáy, nuốt trọn phần lớn số tiền bạc của cải do A Phương Tác vất vả cướp được từ bọn hải tặc Sở La Môn. Nhưng số tiền đầu tư vào đây xong, quả thực đã đem đến một ảnh hưởng hết sức lớn lao đến sự nghiệp phát triển kinh tế của quân Lam Vũ, đẩy mạnh tốc độ phát triển kinh tế ở khu Mỹ Ni Tư nhảy vọt, toàn bộ Mỹ Ni Tư nhanh chóng trở nên cường thịnh phát đạt hẳn lên.

Đương nhiên để dồn hết tiền bạc của cải vào việc xây dựng cơ sở phía sau quả thực không phải là chuyện dễ dàng. Dương Túc Phong phải gánh chịu một áp lực rất lớn.

Lúc dự toán tài chính ngân sách hàng năm đều là lúc quan hệ giữa quân đội và bộ phận phi quân đội trở nên vô cùng căng thẳng. Nếu không có Dương Túc Phong ở đây, rất có thể hai bên nảy sinh mâu thuẫn đến mức phải thượng cẳng chân hạ cẳng tay cũng là chuyện bình thường. Dựa theo sách lược trước sau như một của Dương Túc Phong, trên cơ bản dự toán tài chính sẽ có tỷ lệ ba – bảy, quân phí chiếm ba mươi phần trăm, các chi tiêu khác chiếm bảy mươi phần trăm. Nếu như trong thời bình thì quân phí như vậy cũng tạm xem như đã đủ, thậm chí còn dư dả. Nhưng bây giờ chính là thời kỳ chiến tranh khẩn trương nhất. Cho nên các tướng lĩnh quân đội luôn cảm thấy quân phí như trên là không đủ. Bề ngoài Vũ Phi Phàm nhìn thật nho nhã, nhã nhặn nhưng lúc tranh giành quân phí, thì so với con bọ ngựa trong truyền thuyết dùng gươm chém đứt kẻ thù giành ăn còn kinh khủng hơn nhiều, hơn nữa thêm vào đó là sự uy hiếp của kẻ không sợ trời không sợ đất là Phất Lai Triệt ở bên cạnh, bọn Cổ Địch Sâm quả thực là phải kiêng nể, những tướng lãnh cao cấp trong quân đội như bọn họ thực sự không thể giỡn mặt được, chỉ có Dương Túc Phong tự mình ra mặt thì mới có thể ngăn chặn được bọn họ mà thôi.

Hiện tại, kinh tế đang phát triển nên đã đến lúc có thể đẩy mạnh hành động quân sự, Dương Túc Phong thực sự lấy làm vui mừng. Trải qua ba bốn năm xây dựng gian nan khổ cực, quân Lam Vũ đã hoàn thiện được việc xây dựng cơ sở hạ tầng sản xuất cho những khu vực mà mình đang kiểm soát, tiếp theo đó nguồn vốn đầu tư cần thiết đã có thể giảm xuống từ từ, song, sự phát triển kinh tế vẫn chưa làm cho Dương Túc Phong được hoàn toàn thảnh thơi, sống thanh thản, vì ngay lập tức vấn đề tìm kiếm thị trường đã phơi bày ra trước mắt rồi.

Cổ Địch Sâm nói: “Lão Tiêu, trước tiên ngươi hãy báo cáo tình hình cụ thể đi.”

Tiêu Phương Tạ gật đầu, ngẩng đầu nhìn Dương Túc Phong báo cáo ngắn gọn tình trạng kinh tế trước mắt của quân Lam Vũ.


Nói tóm lại, trong mấy năm vừa qua, quân Lam Vũ đều dốc sức tập trung vào việc xây dựng cơ sở vật chất trang thiết bị cho sản xuất, dốc hết sức để phát triển con đường bằng phẳng tạo điều kiện cho việc phát triển kinh tế vượt trội. cho mãi tới nay, đường sắt, năng lượng, giao thông và thông tin đều là những ngành mà quân Lam Vũ chú trọng kiến thiết, số vốn mà quân Lam Vũ đầu tư vô những ngành kể trên có thể khiến người ta phải trợn tròn mắt kinh ngạc, nhưng quả thực thành tích đạt được cũng hết sức khả quan.

Đường sắt là ưu tiên hàng đâu của quân Lam Vũ trong việc xây dựng cơ sở hạ tầng, mỗi năm đều khởi công xây dựng tuyến đường sắt mới, cũng có tuyến đường sắt mới được đưa vào sử dụng. Quân Lam Vũ xây dựng đường sắt chủ yếu là dựa theo phương thức chính phủ xuất vốn bảy mươi phần trăm, còn tư nhân xuất ra ba mươi phần trăm vốn, với phương thức như vậy tốc độ xây dựng sẽ nhanh hơn, đây cũng là một chính sách kích thích các hội thương gia ở khu Mỹ Ni Tư đầu tư vào đường sắt, thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường cùng thương đoàn mậu dịch Cách Lai Mỹ đều đầu tư rất nhiều vốn vào việc xây dựng đường sắt, đương nhiên, bọn họ cũng có lợi lớn trong việc đầu tư này.

Trước mắt, khu La Ni Tây Á đã có vài tuyến đường sắt đã được hoàn thành, xây dựng đầy đủ tuyến đường ray phía Tây kéo dài đến cảng Thước Luân, phía Đông kéo dài đến thủ đô Mông Địa Tạp La của Lỗ Ni Lợi Á, nay đều đã có các tuyến đường sắt nối liền. Hàng hóa có thể trực tiếp vận chuyển bằng đường sắt với số lượng lớn phân bố đi khắp các thị trường, hoặc là chuyển đến các bến tàu, đồng thời các nguyên vật liệu cũng được tự do vận chuyển khắp nơi thông qua đường sắt, rất mau chóng chuyển tới các phân xưởng nhà máy, khiến thuận tiện hơn rất nhiều trong việc phát triển công nghiệp mạnh mẽ.

Căn cứ vào lời của bộ trưởng Y Lợi Á Đặc nói, khoảng hai ba năm tới quân Lam Vũ sẽ tu sửa càng nhiều tuyến đường sắt, nối liền các thành thị lớn và các khu công nghiệp, các hầm mỏ khoáng sản lại. Hiện tại, đang tập trung tu sửa tuyến đường sắt từ Lỗ Ni Lợi Á đến thành Tinh Tuyệt ở trung tâm khu vực Lâu Lan, sau khi tuyến đường sắt này được xây dựng xong sẽ giúp cho sức khống chế của quân Lam Vũ đối với đại lục Y Vân trở nên mạnh mẽ hơn thậm chí, gián tiếp ảnh hưởng đến vận mệnh chính trị của liên minh Nhã Ca và hoàng triều Âm Nguyệt. Sau khi tuyến đường sắt này hoàn thành theo dự kiến, không cần phải nói, bộ đội dã chiến quân Lam Vũ có thể trực tiếp ngồi xe lửa để tiến vào thành Tinh Tuyệt, sau đó tiến vào hoàng triều Âm Nguyệt, khống chế hoàn toàn thế cục nơi đó.

Trong phần lớn thời gian trước đây, than đá là nguồn năng lượng chủ yếu, cho dù máy chạy bằng hơi nước hay máy phát điện bằng lửa đều phải sử dụng than đá Bởi vì nhu cầu phát triển kinh tế và quân sự nên Dương Túc Phong bắt đầu dõi theo tìm kiếm dầu mỏ. Trong đống đổ nát của vương quốc Cơ Địch Nỗ, quân Lam Vũ đã nhờ chuyên gia thăm dò nên dễ dàng phát hiện có dầu mỏ. Mặc dù không thể kiểm tra trữ lượng bao nhiêu nhưng đoán chừng cũng đủ cho quân Lam Vũ dùng trong hơn mười tám năm.

Dầu mỏ chính thức trở thành hạng mục để chuyên gia kỹ thuật của quân Lam Vũ nghiên cứu. Đáng tiếc, Dương Túc Phong không biết nhiều lắm vấn đề dầu mỏ nên không giúp được gì, chỉ có thể miêu tả sơ qua một chút về viễn cảnh vận dùng dầu mỏ trong tương lai cho bọn họ, kết quả làm cho một đám chuyên gia đó phải đau đầu váng óc, cảm thấy Dương Túc Phong nói quá sự thực, bọn họ khó mà tin được thứ chất lỏng sền sệt màu đen gọi là dầu mỏ này lại có thể phát huy tác dụng lớn như vậy, Dương Túc Phong chỉ biết khổ sở cười cười.

Trước mắt, điện là nguồn năng lực trọng điểm mà quân Lam Vũ cần phải phát triển.

Từ sau khi điện được phát minh ra ở Cách Lai Mỹ dưới sự hướng dẫn của Dương Túc Phong đã phát triển nhảy vọt. Kỹ thuật ứng dụng điện cũng được Dương Túc Phong phá vỡ đi những định kiến về quan niệm thượng đế nắm quyền cân bằng chế định, hắn đối với sự phát triển và ứng dụng điện vô cùng quen thuộc, dưới sự trợ giúp của hắn, phần lớn các khu vực đã xây dựng được đầy đủ các nhà máy phát điện cũng như nhà máy thủy điện, các ứng dụng điện ngày càng trở nên phổ biến. tuy nhiên, tình hình trước mắt cho thấy, điện lực vẫn chưa thể áp dụng phổ biến vào trong cuộc sống hàng ngày của các cư dân. Các nhà máy khổng lồ và các khu công nghiệp lớn đều ráo riết yêu cầu có điện làm nguồn năng lượng. Trong tương lai hai, ba năm nữa những nhà máy phát điện hiện có không thể thỏa mãn nhu cầu quân Lam Vũ.

Vô tuyến điện báo bắt đầu được áp dụng vào trong cuộc sống người dân, bưu cục ở các nơi đều bắt đầu công việc bưu chính viễn thông, song, do yêu cầu giữ bí mật nên vẫn hạn chế sử dụng vô tuyến điện báo, giá cả cũng khá cao, chỉ có một số người có thể sử dụng được, ngược lại, điện thoại lại được sử dụng nhiều trong đời sống, phát huy hữu ích bởi vì quân Lam Vũ không có nhiều nguồn vốn để nghiên cứu kỹ thuật của điện thoại, phải nhờ vào vốn của tư bản tư nhân.

Nhưng quân Lam Vũ đối với kỹ thuật cơ bản của điện thoại vẫn bảo lưu trong vòng bí mật, đôi khi Dương Túc Phong lúc ở một mình lại cảm khái, nếu không phải bởi vì liên hệ đến chiến tranh, thì tất cả những phát minh tiên tiến mà hắn biết hắn sẽ cho đang tải toàn bộ lên mặt báo của Nhật báo Lam Vũ, phát động toàn bộ nhân viên khoa học trên thế giới tiến hành nghiên cứu, nhất định chỉ trong thời gian ngắn thôi là có thể thay đổi toàn bộ diện mạo thế giới, chỉ tiếc là bị chiến tranh hạn chế cực nhỏ.

Sau khi thả lỏng cho công nghiệp đóng tàu được tự do phát triển, các xưởng đóng tàu của quân Lam Vũ càng phát triển nhảy vọt, một số lượng lớn xưởng đóng tàu được xây dựng ở ven biển Á Đinh và biển Ni Tư, những người chủ thuyền buôn tổ chức nên những đội thuyền tư nhân thu được lợi nhuận lớn đều tự xây dựng xưởng tàu của riêng mình, hoặc là móc nối với những chủ tàu.Giữa các xưởng tàu cạnh tranh càng ngày càng trở nên kịch liệt, giá thành đóng tàu càng ngày càng thấp, mà tốc độ chế tạo tàu thì càng lúc càng nhanh, xúc tiến vận dụng hàng loạt kỹ thuật mới để làm ra đội thuyền có tính năng vượt trội hơn, ưu tú hơn.

Căn cứ vào thống kê chưa hoàn chỉnh của cục hàng hải, số lượng tàu buôn khổng lồ có tải trọng hơn một ngàn tấn đăng ký ở cục hàng hải cũng đã đạt tới hơn ba nghìn ba trăm chiếc tàu. Trong đó, số tàu viễn dương siêu khổng lồ có tải trọng vượt qua ba nghìn tấn có đến hơn năm trăm chiếc, số tàu viễn dương siêu khổng lồ này chủ yếu vận hành đến vùng nam bộ đại lục Y Vân và Mỹ Ni Tư và Y Lan đại lục, cũng có một số vận hành giữa khu vực Mỹ Ni Tư và đại lục Y Lan, trở thành lực lượng nòng cốt vận chuyển hàng hải.


Quân Lam Vũ trước sau như một ra sức kích thích việc phát minh kỹ thuật mới, cục bản quyền chế định các biện pháp càng thêm khó khăn tỉ mỉ, đồng thời, không ngừng cố gắng chuyển hóa kỹ thuật lý thuyết vào áp dụng thực tế sản xuất đòi hỏi nỗ lực không ngừng. Cục bản quyền ngoại trừ bảo vệ các phát minh kỹ thuật ra, còn trở thành nơi chuyển nhượng phát minh kỹ thuật, phần lớn phát minh kỹ thuật nhờ vào tác dụng của cục bản quyền mà được áp dụng vào thực tế sản xuất, nâng cao năng xuất sản xuất và trình độ sản xuất, đồng thời cũng kích thích càng nhiều các nhà nghiên cứu khoa học tiến hành nghiên cứu phát minh có tính sáng tạo.

Tiêu Phương Tạ giao cho Dương Túc Phong một tờ bản đồ khu vực kinh tế mới tinh, mặt trên liệt kê các khu vực trọng điểm, còn có các hạng mục chiếm ưu thế ở mỗi vùng và vị trí các nguồn năng lượng cùng khoáng sản, vân vân…toàn bộ đều liệt kê rõ ràng. Nhìn thấy sự phân bố khu vực kinh tế có trật tự như thế, Dương Túc Phong cảm thấy rất hài lòng.

Dưới sự nâng đỡ có ý thức của quân Lam Vũ, các khu vực kinh tế do phủ đại đô đốc Y Vân quản chế quả thực phát triển rất nhanh, mỗi ngày đều có rất nhiều phân xưởng cùng những công ty mới xuất hiện, không phải xuất hiện nhiều như ong vỡ tổ, mà xuất hiện dưới sự hướng dẫn có ý thức của phủ đại đô đốc Y Vân. Ví dụ như khu Cách Lai Mỹ chủ yếu là phát triển các ngành mới, ở khu Tô Khắc La chủ yếu phát triển ngành sản xuất liên quan đến cây bông, ở vương quốc Tháp Lâm thì lợi dụng nguồn thủy điện từ sông Đà Đà để phát triển công nghiệp nặng, ở Đường Xuyên đạo chủ yếu là trồng trọt và chăn nuôi. Còn ở khu Ương vương quốc chủ yếu phát triển khai thác và chế biến khoáng sản, đại loại mọi việc là như vậy, cố ý mở ra từng khu kinh tế riêng biệt. Tránh cho việc khôi phục xây dựng mang đến hậu quả không tốt.

Trải qua hai ba năm trời cố gắng, quân Lam Vũ về sơ bộ đã hình thành kết cấu kinh tế lấy vương quốc Cách Lai Mỹ làm trung tâm, lấy Tử Xuyên đạo làm nhân tố thúc đẩy, các nhà xưởng chủ yếu đều tập trung ở ven biển để thuận tiện trong vấn đề vận chuyển. Còn tài nguyên khoáng sản thì thông qua đường sắt vận chuyển đến khu vực ven biển. Theo quân Lam Vũ từ từ sẽ đem chiến lược trọng tâm chuyển hướng đến đại lục Y Lan, phủ đại đô đốc Y Vân cũng có mục đích tăng cường xây dựng knh tế ở khu vực ven biển Linh Đình, hầu hết công nghiệp quân sự cũng bắt đầu chuyển qua khu vực ven bờ biển Linh Đình trước.

Bởi vì phân bố khu vực kinh tế, rất nhiều khu vực đã xuất hiện thị trấn trung tâm, những thị trấn này đều có trung tâm kỹ thuật công nghiệp, có thể sáng tạo giá trị cực lớn, có địa vị kinh tế vững vàng không thể thay thế. Ví dụ như phủ Bích Giang của Tử Xuyên đạo, chính là một thủ đô đồ sứ mới, nơi đó trở thành khu chuyên sản xuất đồ sứ, việc sản xuất đồ sứ và tiêu thụ không ai bằng.Tương tự như vậy, phủ Cao Dương ở Trinh Xuyên đạo cũng nổi tiếng về ngành dệt và có nhiều xí nghiệp dệt. Những thị trấn trung tâm hoặc là phủ trung tâm như vậy ít nhất cũng có hơn ba mươi cái. Tổng giá trị công nghiệp của những nơi này cộng lại chiếm sáu mươi phần trăm tổng giá trị công nghiệp của quân Lam Vũ, xác lập nên địa vị kinh kế vững mạnh trong nền kinh tế quân Lam Vũ.

Ở một số khu vực còn thể hiện rõ ràng sự phân bố kết cấu sản nghiệp. Vì dụ như ven bờ hai con sông Hương Diệp và Hương Thảo, đều trở thành nơi tập trung chế biến lương thực và gia súc gia cầm, hai con sông Hương Diệp và Hương Thảo ngày xưa trong veo mơ màng chảy lặng lờ qua một vùng yên tĩnh thanh bình, ngày nay trở nên ầm ĩ mãi không thôi, nước sông cũng bắt đầu bốc lên mùi hôi thối khó ngửi. Đi hết Cáp Lạp Lôi, các xưởng mộc và nhà máy cưa điện đều luôn luôn phát ra những tiếng động ầm ĩ, bởi vì nơi này chính là xưởng sản xuất gỗ lớn nhất của quân Lam Vũ.

Hiệp hội sản xuất cùng hiệp hội mậu dịch đã bắt đầu xuất hiện hàng loạt, các ngành nghề công nông thương nghiệp, các nhà máy, các công ty xí nghiệp đều bắt đầu tự động tập hợp liên kết lại, cùng nhau bàn bạc quyết sách chia sẻ thị trường, cùng nhau hoàn thiện việc quản lý thị trường, để làm giảm chi phí, giảm bớt sai lầm để có thể giành lấy lợi nhuận lớn nhất, một vài hiệp hội ngành nghề sản xuất tương đối lớn là hiệp hội hàng hải và hiệp hội gỗ.

Những người trước khống chế được hơn một phần ba ngành vận chuyển hàng hải của quân Lam Vũ, những người đại gia sau này thì khống chế hơn phân nửa ngành sản xuất gỗ của quân Lam Vũ, trên mặt báo đã lác đác xuất hiện từ ngữ mới tinh là “lũng đoạn”, nhưng hàm nghĩa của nó ngoại trừ Dương Túc Phong ra, thì không còn kẻ nào có thể chính thức giải thích.

Kỹ thuật mới phát triển, kích thích sản phẩm mới xuất hiện, công nghệ kỹ thuật cải tiến, cũng đẩy mạnh năng xuất sản xuất. Sản phẩm mới liên tục xuất hiện, năng xuất sản xuất cũng được nâng cao rất nhiều, khiến cho hệ thống công nghiệp của quân Lam Vũ về cơ bản đã hoàn thiện. Khu vực Mỹ Ni Tư từ một vùng đất có cơ sở hạ tầng công nghiệp nghèo nàn lạc hậu, mà nay công nghiệp đã từ từ biến thành ngành kinh tế chủ chốt cho quân Lam Vũ, địa vị nông nghiệp không ngừng giảm xuống, căn cứ số liệu thống kê mới nhất, giá trị sản xuất nông nghiệp đã giảm xuống đến không đầy mười hai phần trăm.

Theo sự hưng khởi của công nghiệp, ngành dịch vụ nghiệp cũng bắt đầu manh mún phát triển theo,ngành ngân hàng phát triển rất nhanh, cổ phiếu và lãi xuất gửi và vay chính thức dung nhập đến cuộc sống hằng ngày của dân chúng. Các hộ kinh doanh cá thể cũng trở nên phát triển tới mức trước nay chưa từng có, ở những nơi xa xôi hẻo lánh, các hộ kinh doanh cá thể đã bù đắp cho sự thiếu hụt do phân bố công nghiệp không đồng đều, cũng dần dần liên lạc được chính thức với các khu vực mà quân Lam Vũ khống chế. Ngay cả nơi hoang vu như cao nguyên Huyết Sắc, cũng bắt đầu có các cửa hàng cố định xuất hiện, những người dân du mục đều bắt đầu có thói quen đến các địa điểm cố định lấy ngựa, bò, dê để đổi lấy những nhu yếu phẩm cho cuộc sống hằng ngày, cải thiện cuộc sống của chính mình, từ từ từng chút một, cuộc sống của các bộ tộc du mục bắt đầu bị cố định ở phạm vi nhất định, các bộ tộc du mục thực sự có ý nghĩa du mục thật sự càng ngày càng ít đi.

“Ăn mừng xong rồi, chúng ta còn cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.” Dương Túc Phong thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, có chút hưng phấn nói.

“Chúng ta phải gia tăng áp lực đối với đế quốc Đường Xuyên, phải ép bọn họ mở cửa thị trường.” Tiêu Phương Tạ không chút e dè nói.

Kinh tế phát triển với tốc độ cao đã mang đến lợi nhuận thật lớn cho quân Lam Vũ đồng thời, cũng mang đến một vấn đề cấp bách, đó chính là làm thế nào để tìm kiếm thị trường mới. Trước mắt hàng hóa sản xuất từ khu vực quân Lam Vũ khống chế, chủ yếu tiêu thụ ở bên trong khu vực quân Lam Vũ khống chế, đã từ từ đi đến xu hướng bão hòa, phải gia tăng tốc lực hướng ra tiêu thụ bên ngoài hải ngoại, mà trước mắt, quân Lam Vũ có thể thử khống chế thị trường hải ngoại, cũng chỉ có đế quốc Đường Xuyên.

Song, theo sự căng thẳng ngày càng leo thang trong mối quan hệ giữa quân Lam Vũ cùng triều đình đế quốc Đường Xuyên, đế quốc Đường Xuyên đã phong tỏa sự lưu thông của những hàng hóa của quân Lam Vũ hết sức nghiêm ngặt, trừ phi quân Lam Vũ áp dụng vũ lực, bằng không sẽ không có cách nào khiến bọn họ chịu mở cửa thị trường. Đương nhiên, đến lúc cần thiết phải vận dụng vũ lực, Dương Túc Phong cũng tuyệt đối sẽ không do dự, vấn đề là, hiện tại cũng không phải là thời cơ tốt nhất để vận dụng vũ lực, dựa vào binh lực trước mắt của quân Lam Vũ ở đại lục Y Lan, nếu như vận dụng vũ lực, đại khái cũng chỉ có thể cướp đoạt được ba bốn tỉnh thành mà thôi.


“Ba bốn tỉnh thành cũng không đủ, chúng ta muốn chính là cả đế quốc Đường Xuyên phải hoàn toàn mở cửa thị trường.” Tiêu Phương Tạ nói thẳng không che đậy.

“Chuyện này không phải dễ dàng như vậy đâu.....” Cổ Địch Sâm cũng nhíu mày, chậm rãi nói,“Căn cứ vào sự khôn khéo của Minh Sơn Quế, hắn khẳng định sẽ cự tuyệt mở cửa toàn bộ thị trường, cái lão hồ ly này, mặc dù chọn sai chủ, nhưng khả năng nhìn nhận và lá gan vẫn nguyên vẹn.”

Dương Túc Phong không lập tức có ý kiến, mà chậm rãi suy tư, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói:“Ta cho rằng, thị trường của chúng ta, có lẽ là ở phía Tây Bắc đại lục Y Lan, ở chung quanh nước Long Kinh, nước Yến Kinh.”

Cổ Địch Sâm cùng Tiêu Phương Tạ con mắt chúng ta sáng rực lên.

ở vùng trung bộ và nam bộ của đại lục Y Lan, nước Mã Toa, nước Y Lan và nước Nhược Lan đều liên hợp lại, chặn đường đi của hàng hóa quân Lam Vũ, trừ phi quân Lam Vũ sử dụng vũ lực, nếu không sẽ không có cách nào mở ra cánh cửa dẫn vào thị trường này, mà giữa liên minh đế quốc Tinh Hà cùng tám đạo, cũng có quân đội nước Mã Toa. Cơ hội duy nhất trước mắt của quân Lam Vũ, chính là ở phía Tây Bắc của đại lục Y Lan, các quốc gia nơi đó, như nước Long Kinh cùng nước Yến Kinh, tạm thời vẫn duy trì chính sách trung lập, không sử dụng vũ lực phong tỏa con đường buôn bán hàng hóa đến từ khu vực Mỹ Ni Tư.

“Nhưng mà, biển Gia Lặc Tân......” Tiêu Phương Tạ thấy được hy vọng, nhưng cũng thấy được khó khăn lớn hơn nữa.

Muốn mở rộng thị trường ở phía tay bắc bộ của đại lục Y Lan, nhất định phải thông qua biển Gia Lặc Hải vận chuyển thương phẩm, nhưng trước khi hải quân Lam Vũ có thể tạo cho các thương nhân cảm giác an toàn, muốn mở cửa thị trường các nước như Long Kinh vân vân vẫn là chuyện rất khó khăn, hơn nữa, muốn uy hiếp mở cửa bằng được thị trường nơi đó, cần phải sử dụng áp lực quân sự cũng là chuyện không thể thiếu, nếu không làm gì có ai chịu tình nguyện chắp tay dâng thị trường trong nước cho người ngoài.

“Thế này, ta tiết lộ một tin tức mà chỉ có các ngươi biết mà thôi. Sang năm, chúng ta sẽ đánh chiếm Y Lệ Nạp, biến nơi đó làm bàn đạp đổ bộ đại tây bắc. Trước tháng sáu sang năm, chúng ta hẳn là đã có thể hoàn toàn khống chế Y Lệ nạp, các ngươi cứ từ lúc này trở đi bắt tay vào chuẩn bị.” Dương Túc Phong suy đi tính lại, cuối cùng trầm giọng nói.

Tiêu Phương Tạ mừng rỡ nói:“Như vậy thì tốt quá rồi, sáu quốc gia ở nơi này, có chưa đầy hai triệu dân cư, nếu so với dân cư trên đại lục Y Vân của chúng ta vẫn nhiều hơn. Chỉ có điều, chuyện này hình như cũng không phải là chuyện dễ dàng......”

Dương Túc Phong chậm rãi nói:“Thế giới này vốn không có chuyện gì dễ dàng.”

Tiêu Phương Tạ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Đúng vậy, trên con đường này làm gì có chuyện dễ dàng nào chứ?

Dương Túc Phong cuối cùng chậm rãi nói:“Các ngươi cũng không nên lạc quan quá mức, cho dù các quốc gia như nước Long Kinh vân vân nguyện ý mở cửa thị trường, thì ta tin rằng cũng rất có giới hạn, chúng ta trước mắt dồn vào, vẫn là đế quốc Đường Xuyên. Nói như thế nào, thì đế quốc Đường Xuyên cũng có mấy triệu dân cư, nếu so với khu vực Mỹ Ni Tư của chúng ta gấp mấy lần. Để mở cánh cửa thị trường tiềm năng này, thì mạo hiểm một chút cũng rất đáng làm.”

Cổ Địch Sâm nhất thời lại càng hoảng sợ, cơ hồ cùng Tiêu Phương Tạ tất cả đồng thanh kêu lên sợ hãi:“Ngài muốn vào kinh ư? Chúng ta kiên quyết phản đối!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui