Căn cứ vào tư liệu tình báo mà quân Lam Vũ sưu tập được, Mễ Nặc Tư Lương Cách biết rằng, sau khi Nhạc Thần Châu chết, Đường Lê chính là một trong số tướng lĩnh biết đánh trận nhất, nhưng lại thủy chung chung được trọng dụng, là vị tướng quân xuất sắc nhất cũng là buồn bực và bất đắc chí nhất. Đường Lê tòng quân từ năm mười bốn tuổi, đại bộ phận thời gian là nhậm chức ở trong quân biên phòng, thường tham dự xung đột biên giới, bất kể là Xích Diễm bộ binh đoàn của nước Y Lan, hay là kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa, đều đã chính diện chiến đấu nhiều lần, tích lũy được kinh nghiệm chiến đấu dồi dào, khi hắn ở trên sa trường lặng lẽ tiếp thụ những bài học kinh nghiệm từ trong máu tươi thì, loại tướng quân như Bạch Ngọc Lâu còn đang ở tuổi để chỏm.
Đường Lê thuộc về loại nhân vật điển hình không hề có chút bối cảnh cũng chẳng hiểu nịnh nọt cấp trên, tính cách cương trực và nóng nảy, thuần túy là nhờ vào tích lũy chiến công mà có được quân hàm trung tướng, đồng thời trường kỳ đảm nhiệm chức quan chỉ huy quân đoàn đệ nhất quân trung ương, đối đầu với quân đội nước Mã Toa ở vũ Thắng quân thời gian dài, có uy vọng rất cao trong quân đội dưới quyền quản lý của mình, nhưng ở trong các quân đội khác lại bị người ta gọi sau lưng là Đại Hắc Hùng biến thái, bởi vì da dẻ hắn đen đúa vô cùng.
Sau này triều đình quyết định chấp hành chính sách “Muốn thắng ngoài phải yên bên trong”, đem chủ lực của đệ nhất quân đoàn điều tới phụ cận Sơn Hải Quan đồn trú, phụ trách giám thị tứ đại gia tộc Long Hỏa Phong Vân có thực đang ngày càng lớn mạnh. Đường Lê cảm thấy sử dụng binh lực như vậy thuần túy là lẫn lộn đầu đuôi, vì thế cự tuyệt chấp hành mệnh lệnh, đồng thời chỉ trích người của bộ quân vụ chỉ biết vỗ mông hoàng đế, không hiểu chuyện có kinh trọng hoãn cấp, sau đó bị lột mất chức, nhàn rỗi ở nhà.
Do tính cách của Đường Lê khá thẳng thắn, hơn nữa dễ bị kích động, ngôn ngữ thì thô lô mà đầy mùi vị khiêu khích. Rất dễ sinh ra xung đột với người khác, cho nên trong cao tầng của bộ quân vụ đế quốc Đường Xuyên, bao gồm cả đám người Phúc Lâu Bái và Đường Lan đều không thích cách làm người của hắn. Mặc dù biết rõ rằng hiện giờ đế quốc đã tới thời khắc mấu chốt cuối cùng rồi. Nhưng cho dù khi tình hình chiến đấu ở tiền tuyến có kịch liệt nhất thì cũng không nghĩ tới sử dụng hắn, cho tới tận khi Minh Sơn Quế xuất sơn trở lại, nắm giữ đại quyền quân chính, thì Đường Lê cuối cùng mới trở về trong quân đội.
Lần này Đường Lê hiệp đồng với Đường Hạc ra tay ở Vĩnh Thanh phủ, quả nhiên là lộ ra tài hoa quân sự hơn người, hắn phát huy đầy đủ uy vọng và tinh thần chiến đấu tích cực của bản thân, chỉ dùng một đội quân đội đế quốc Đường Xuyên giống như một đám ô hợp do lâm thời thành lập nên, chống cự lại sự công kích của quân đoàn Dạ Sơn Tôn tinh nhuệ của nước Mã Toa, mặc dù thương vong bên mình cũng vô cùng thảm trọng, nhưng dù sao cũng đã cản được bước tiến công của quân đội nước Mã Toa, giành lấy thời gian nghỉ ngơi cho đế quốc Đường Xuyên.
Ở phụ cận kinh đô Ni Lạc Thần, ít nhất còn có mười sư đoàn mới lập nên đang tiến hành huấn luyện khẩn trương, bọn họ cần có càng nhiều thời gian hơn.
Nhưng, mặc dù chiến đấu ở tiền tuyến tạm thời hòa hoãn rồi, song áp lực của quân đội nước Mã Toa vẫn còn rất lớn, chủ lực của quân đoàn Dạ Sơn Tôn mặc dù đã bị rút đi, nhưng bộ đội tác chiến tinh nhuệ ít nhất còn có trên sáu vạn người, trấn tại tiền tuyến phía nam Vĩnh Thanh phủ, mặc dù nhân số của quân đội nước Mã Toa đã giảm đi rất rất nhiều rồi, nhưng lưu lại toàn là những binh lính lão luyện vào sinh ra tử trên chiến trường, dưới sự cổ vũ của không khí thắng lợi khi quân như chẻ tre của nước Mã Toa, những binh lính này có sức chiến đấu và năng lực chiến đấu đều đã đạt tới đỉnh cao. Nhưng vào chính lúc này thì Đường Lê đột nhiên bị rút ra khỏi tiền tuyến, điếu ấy dĩ nhiên làm cho Mễ Nặc Tư Lương Cách có chút nghi hoặc, chẳng lẽ còn có chuyện khẩn cấp hơn? Nhưng có chuyện gì còn khẩn cấp hơn cả sinh tử tồn vong của đế quốc Đường Xuyên chứ?
Đường Lê coi như chẳng thấy Mễ Nặc Tư Lương Cách chăm chú vào hắn, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần vậy.
Tiêu điểm của Mễ Nặc Tư Lương Cách đặt trên người Đường Lê, nhưng tất cả những người có mặt tại đây, thì tiêu đểm đều dừng ở trên người Mễ Nặc Tư Lương Cách, thỉnh thoảng lại có ánh mắt ngạc nhiên dừng ở trên người Mễ Nặc Tư Lương Cách, nhất là sau khi các quan viên có cấp bậc hơi thấp một chút ở các bộ, ví như đám thị lang bộ văn giáo dần dần tới nơi, điện Thái Hòa tập trung ước chừng ba bốn trăm người, trong đó chín mươi phần trăm đều cảm giác được sự khác thường của ngày hôm nay.
Một đại biểu tới từ quân Lam Vũ, hiện giờ đang quang minh chính đại đứng trong vòng tròn trung tâm quyền lực tối cao của đế quốc Đường Xuyên, ai cũng biết được điều này mang ý nghĩa gì, bất kể là văn chương phụ bản của báo chí bên ngoài vu khống quân Lam Vũ như thế nào, chỉ trích sự tham lam vô sỉ và không chịu thừa nhận trách nhiệm của Dương Túc Phong như thế nào, bất kể là Điệp Tư Thi dè bỉu khinh miệt quân Lam Vũ như thế nào, nhưng triều đình đế quốc, nhất là bản thân hoàng đế Đường Minh, tựa hồ đã không thể không tiếp thụ việc quân Lam Vũ tới rồi.
Rất nhiều người sau khi nhìn thấy Mễ Nặc Tư Lương Cách lại bắt đầu nhỏ giọng thì thẩm thảo luận, trong cả điện Thái Hòa một đám đông lớn đang châu đầu ghé tai to nhỏ ù ù giống như có vô số con ruồi đang bay vậy. Bọn họ hết sức tranh thủ lợi dụng thời gian hoàng đế Đường Minh còn chưa tới, triển khai thảo luận đầy hiếu kỳ, ngay cả đại thần bộ quân vụ cũng tham gia vào hàng ngũ thảo luận, nội dung bọn họ thảo luận tất nhiên không ngoài hai cái tên Dương Túc Phong và thập tứ công chúa, rất nhiều người đang ngầm dự đoán, cùng với việc đế quốc đi tới thời điểm khẩn yếu cuối cùng, chuyện đi Mỹ Ni Tư của thập tứ công chúa đã ở thế bắt buộc rồi.
Có lẽ, hôm nay hoàng đế Đường Minh sẽ đưa ra quyết định.
Mấy phút sau, thủ lĩnh thái giám Chu công công cất cao giọng hô the thé: “Hoàng thượng giá đáo!”
Điện Thái Hóa lập tức ở nên yên tĩnh, mỗi một người đều nín thở im lặng cúi đầu xuống, lặng lẽ chờ Đường Minh tới, chỉ có Mễ Nặc Tư Lương Cách thỉnh thoảng len lén ngẩng đầu lên, nhìn hoàng đế Đường Minh được Chu công công dìu từ cửa bên đi vào. Ông ta cẩn thận quan sát thần thái của Đường Minh, xem xem trạng thái sức khỏe của Đường Minh rốt cuộc như thế nào, theo nguyện vọng của Dương Túc Phong, thì Đường Minh tót nhất là đừng sống qua nổi cuối năm nay, bất quá hiện giờ xem ra, nguyện vọng của Dương Túc Phong bị tan vỡ rồi.
So sánh với tình huống nhìn thấy trong bữa tiệc sinh nhật thập tứ công chúa lần trước, sắc mặt của Đường Minh tựa hồ càng thêm hồng nhuận, mặc dù nếp nhắn trên mặt ngày càng nhiều, nhưng sắc hồng kia lại chân thực, tóc trên đầu của ông ta cũng đen vô cùng, giống như tình hình sức khỏe được khôi phục không ít, chỉ có điều Mễ Nặc Tư Lương Cách cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, tựa hồ thấy sắc mặt của Đường Minh quá hồng hào, quả thực có thể dùng đỏ chót để hình dung, nếu như ông ta là một cô gái mười bảy mười tám tuổi thì cũng đành vậy đi, nhưng ông ta lại là một lão nhân trên sáu bảy chục tuổi rồi, mà sắc mặt vẫn còn hồng hào như muốn ép cả ra máu thế kia thì đích xác là làm người ta cảm thấy không thỏa đáng lắm, hơn nữa tóc trên đầu ông ta đen nhánh như vậy, đen tới mức một sợi tóc bạc cũng không có, tựa hồ cũng không bình thường lắm, hắn là đã dày công nhuộm qua rồi.
So sánh với tình hình sức khỏe tốt đẹp ở bề ngoài, thì động tác của Đường Minh rõ ràng đã chậm chạp hơn nhiều rồi, hơn nữa hình như có chút không ổn, con mắt của ông ta không tốt lắm, phản ứng hình như cũng rất chậm. Cho dù có Chu công công chỉ đạo và trợ giúp, thì mỗi động tác của ông ta đều phải tiến hành chậm chạp, ví như ngồi xuống long ỷ, cũng phải chia thành mấy động tác để tiến hành, những động tác này của ông ta tựa hồ không phù hợp lắm với đặc trưng của một lão nhân như ngọn nến sắp tắt trải qua nhiều lần đả kích. Nếu nói từ góc độ này, Mễ Nặc Tư Lương Cách lại cảm thấy mong đợi của Dương Túc Phong có khả năng thực hiện, chỉ cần những động tác này của Đường Minh có một cái không tiếp nối được, là ông ta sẽ theo gió mà đi.
Bất quá, ông ta đừng có chết quá sớm, nếu mà chết bây giờ đối với Dương Túc Phong mà nói cũng chẳng có gì lợi hết.
Thái giám trực ban nhìn thấy hoàng đế đã ngồi xuống, vì thế lại kéo dài giọng, đem âm thanh ép cho thật bén, tuyên cáo theo thông lệ: “Có chuyện đứng ra tấu thỉnh, không chuyện cuốn rèm thoái triều…”
Lời của hắn vừa mới dứt, Đường Lê đã sải bước đi ra khỏi hàng, lớn tiếng nói với Đường Minh: “Hoàng đế bệ hạ, thần có chuyện gấp muốn tấu.”
Giọng nói của hắn vô cùng vang vọng, làm cho cả điện Thái Hòa đều có chút cảm giác chấn động ù ù, giọng nói tựa hồ hàm chưa một chút vẻ phẫn nộ, giống như bị chịu ủy khuất gì đó, hiện giờ không nhẫn nại được nhảy ra, muốn khiếu nại uất ức này.
Đường Lan và Phúc Lâu Bái nháy mắt ra hiệu với nhau, Phúc Lâu Bái xoay người lại đưa mắt ra hiệu với hắn, còn đưa tay làm dấu, ý tứ là bảo hắn lập tức đứng trở về, nhưng Đường Lê lờ tít đi, vẫn đứng sừng sững nơi đó, đợi hoàng đế phê chuẩn tấu thỉnh. Khuôn mặt đen đúa của hắn nhìn không ra biểu tỉnh gì, nhưng trong con mắt lại lóe lên ánh lửa kích động, những quan viên khác đều mang theo vẻ nghi hoặc nhìn hai người, không biết là bọn họ bày trò quỷ gì, chỉ có trên mặt Minh Sơn Quế lúc thì trắng lúc thì đỏ, lộ ra thần sắc phức tạp, không biết là trong lòng đang kịch liệt giao chiến điều gì.
Mễ Nặc Tư Lương Cách vốn còn không cảm thấy điều gì, còn cho rằng là Đường Lê muốn tranh báo cáo tình huống tiền tuyến trước, đây là điều rất bình thường, mặc dù quân đội Đường Xuyên ở phụ cận Vĩnh Thanh phủ đã thành công áp chế được bước tiến công của quân đội nước Mã Toa, nhưng bản thân cũng tổn hại không ít, vật tư và nhân viên đều tiêu hao cực lớn, Đường Lê là quan chỉ huy tiền tuyến, nhảy ra kêu khổ kêu mệt yêu cầu tăng viện cũng là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng khi Mễ Nặc Tư Lương Cách nhìn thấy sắc mặt của Minh Sơn Quế biến ảo khó lường, thì lập tức khơi lên sự chú ý, tiếp sau đó liền suy nghĩ, Minh Sơn Quế dầm mình trong chốn quan trường mấy chục năm, sớm đã nuôi dưỡng thành bản lĩnh mừng giận không lộ ra mặt, cho dù là Thái Sơn sụp xuống trước mặt cũng không đổi sắc, mà hiện giờ vì Đường Lê đứng ra khỏi hàng mà thần sắc trở nên quái dị, chẳng lẽ ông ta biết Đường Lê sắp tấu thỉnh có nội dung gì.
Thần sắc của Đường Minh tựa hồ cũng trở nên âm trầm, tựa hồ cũng đã đoán ra đại khái Đường Lê muốn phản ánh chuyện gì, nhưng vẫn miễn cưỡng phán: “Nói.”
Giọng nói của ông ta chậm rì rì, thiếu chút nữa là người ta không nghe ra nổi, nhưng từ âm thanh mà nói, vị hoàng đế đời thứ năm mươi của đế quốc Đường Xuyên này đúng là cung giương hết sức, thoi thóp có thể đi gặp liệt tổ liệt tông bất kỳ lúc nào rồi.
Đường Lê bỗng nhiên ưỡn thẳng mình, toàn thân phát tán ra sát khí dữ dội, đội diện với phương hướng mà bình thường Đường Cảnh đại thần bộ nội vụ vẫn đứng, oai phong lẫm lầm siết chặtn nắm đấm, mang theo vẻ phẫn nộ, giận dữ nói: “Thần muốn hỏi bộ nội vụ, vì sao lại muốn bí mật bắt bộ hạ Minh Huy của thần? Vì sao không thông báo trước cho thần? Có chứng cứ gì chứng minh bộ hạ của thần tư thông với quân đội nước Mã Toa?”
Điện Thái Hòa tức thì vỡ òa, đám ruồi nhặng lập tức bay loạn cả lên.
Trừ mấy vị quan viên cao cấp ra, những người khác đều đưa mặt nhìn nhau, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói ra, nhưng ánh mắt của mọi người, đều mang theo sự sợ hãi và tuyệt vọng không nói ra lời, sắc mặt của rất nhiều người đã trở nên rất tệ, phảng phất như sắp sinh ly tử biệt vậy.
Những người có mặt ở đây, bao gồm cả Mễ Nặc Tư Lương Cách đều biết, Đường Lê cả đời vào sinh ra tử, máu nhuộm sa trường, lập nên chiến công hiển hách, tạo dựng nên uy vọng cao vời trong quân đội, nhưng công lao của hắn, chẳng phải là do một mình hắn lập nên, gần như tất cả công lao đều không tách khỏi cái tên của một người, cho dù cái tên này trước nay đều không được xuất hiện trên chiến báo, con người này, chính là Minh Huy được coi là cái bóng của Đường Lê.
Vị thanh niên quan quân có quân hàm chỉ là phấn uy đô úy này bắt đầu từ năm mười bốn tuổi đã theo Đường Lê đông chinh bắc chiến, dấu chân gần như trải khắp mỗi một tấc đất biên cảnh của đế quốc Đường Xuyên, hắn là một quan quân tham mưu hoàn mỹ, thông minh trí tuệ, một dạ trung thành, giúp đỡ Đường Lê dày công sắp đặt vô số hành động chiến đấu. Hoàn toàn có thể nhận định rằng, hành động chiến đấu mà Đường Lê chỉ huy luôn định sẵn là thắng lợi sau khi được hắn mưu tính, gần đây lại càng vì giúp đỡ Đường Lê áp chế được thế tấn công của quân đội nước Mã Toa mà dần dần được truyền thông của đế quốc nhận ra, một số truyền thông của đế quốc bắt đầu coi hắn là nhân tài mới xuất hiện của một thời đại mới.
Thế nhưng không một ai có thể ngờ rằng, một quan quân xuất sắc như thế, một ngôi sao mới vừa từ từ nổi lên, không ngờ đã bị bí mật bắt giữ, hơn nữa còn bị bắt giữ dưới tình huống Đường Lê không hề hay biết, mà tội danh lại càng thêm hoang đường chính là câu kết với nước Mã Toa. Minh Huy theo Đường Lê tác chiến hơn mười năm, quan binh quân đội nước Mã Toa chết dưới kế hoạch của hắn ta không được một vạn cũng có tám nghìn, làm sao hắn có thể phản quốc đầu hàng địch.
Một số quan viên cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều mang theo dáng vẻ kinh ngạc. Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng ngó đông nhìn tây để ý biểu tình của mỗi người, lúc này mới phát giác ra, thì ra Đường Cảnh nguyên đại thần bộ nội vụ hôm nay không tham gia buổi hội triều.
Đối diện với lời chất vất mạnh mẽ uy hiếp của Đường Lê, sắc mặt của Đường Minh trở nên âm trầm, không trả lời.
Ông ta không trả lời đã chính là trả lời rồi.
Đường Lan khẽ biến sắc mặt, vội vàng đứng ra, lạnh lùng quát Đường Lên: “Trung tướng Đường Lê, trước tiên mời ngài đứng trở về vị trí đã, chuyện này là do bội nội vụ và bộ quân vụ cùng quyết định, đây là một bước hành động dẹp phản loạn mới. Dưới tình huống đặc biệt thì phải dùng phương sách đặc biệt, lệnh bắt giữ cũng là do chính ta ký tên, một lát nữa ta sẽ giải thích rõ ràng với ngài.”
Đường Lê căn bản không để ý tới quân hàm và chức vụ của Đường Lan còn cao hơn cả mình mấy cấp, chẳng chút lĩnh tình cứng rắn nói: “Ta không cần ông giải thích, ta chỉ cần bộ nội vụ giải thích, chẳng lẽ chỉ bời vì mẫu thân của Minh Huy đã từng sinh sống ở nước Mã Toa thời gian năm năm, là các người hoài nghi hắn có lý do tư thông với địch? Con mẹ nó, đúng là đánh rắm! Ở tiền tuyến đánh sống đánh chết, ở phía sau còn làm cái thanh trừ phản động cái chó gì chứ, chẳng trách mà Dương Túc Phong chẳng chịu tới…”
Nhất thời trong lúc kích động, Đường Lê không chút kiêng kỵ miệng nói đầy lời thô tục, lập tức làm không khí trong điện Thái Hòa trở nên căng thẳng. Một số quan viên ban đầu còn rất đồng tình với Đường Lê, nhưng hiện giờ cũng đều nín thinh không nói. Đường Lê ăn nói không biết chọn lời, không ngờ ngay cả hoàng đế Đường Minh cũng chửi cuốn cả vào, lại còn kéo theo cả cái tên mẫn cảm Dương Túc Phong, không làm co Đường Minh lửa giận bốc cao ba trượng mới là lạ.
Mễ Nặc Tư Lương Cách cuối cùng cũng hiểu ra, vì sao mà Đường Lê mặc dù chiến công hiển hách, nhưng thủy chung lại không có nhân duyên, thì ra bởi vì như thế. Đường Minh tuyệt đối không thể chịu đựng được hạng người như thế cho dù là người tài hoa hơn đời, khí thế trùm trời, thì dưới gầm trời này cũng chỉ có Dương Túc Phong dạng người làm người khác không thể nào suy đoán được suy nghĩ thực sự trong lòng y mới có thể tiếp thụ được sự lỗ mãng và vô lễ của Đường Lê.
Nếu Đường Lê đầu kháo dưới ngọn cờ của quân Lam Vũ, thì đã là một vị chiến tướng kiêu dũng, mình sau khi thoái triều phải nên lập tức báo cáo tình huống của Đường Lê hôm nay cho Dương Túc Phong, để y phái người tiếp xúc thử với Đường Lê, bất kể là thành công hay không, thì cũng đều vô cùng đáng thử qua.
Quả nhiên những lời lẽ thô bỉ của Đường Lê vừa mới rời khỏi miệng, sắc mặt của Đường Minh lập tức đóng thành bằng cứ như muốn giết người, môi trắng nhợt như không có chút máu nào khẽ nhúc nhích, muốn nói gì dó nhưng không nói ra được. Những người biết tính khí của ông ta đều biết, đây là dấu hiệu báo trước ông ta động sát cơ.
Sắc mặt Đường Lan đã tái đi, giành trước Đường Minh quát lên: “Ưng Đan tới đây, đuổi hắn ta ra ngoài.”
Minh Sơn Quế cũng lặng lẽ vẫy tay với Ưng Đan ở cửa.
Thiếu tướng Ưng Đan chính đang canh ở cửa điện Thái Hòa, sắc mặt có chút khẩn trương, nghe lời lập tức tiến vào, không nói một lời, kéo Đường Lê đi, nhưng Đường Lê vẫn còn không chịu ngậm miệng, vẫn muốn chửi bới, song lại bị thiếu tướng Ưng Đan sớm đã có chuẩn bị trước dùng một miếng vải nhét vào miệng, ngoài ra có thêm hai ba quan quân cấm vệ quân tới, hợp sức kéo Đường Lê ra ngoài.
Lúc này Mễ Nặc Tư Lương Cách đột nhiên phát giác Minh Sơn Quế thở phào nhẹ nhõm, Đường Lan cũng tựa hồ trên trán toát hết mồ hôi lạnh, mới choàng tỉnh ra, thì ra Đường Lan và Minh Sơn Quế mặc dù nhìn qua thì không hề khách khí với Đường Lê, nhưng trên thực tế lại cứu Đường Lê một mạng, thiếu tướng Ưng Đan cũng vô cùng hiểu rõ đạo lý này, cho nên hành động mau lẹ thần tốc, kéo Đường Lê đi trước khi Đường Minh nổi giận. Nếu không Đường Minh mừng giận thất thường một khi hạ lệ xử tử Đường Lê ngay tại chỗ thì đã không còn biện pháp để vãn hồi nữa rồi, bất kể tính cách của Đường Lê nóng nảy vô lễ, không làm cho người ta yêu thích đi thế nào chăng nữa, nhưng hắn đúng là một viên chiến trướng hiếm có, hiện giờ dưới tình huống đế quốc mưa gió bất chừng, hạng chiến tướng như vậy có thể giữ được người nào tốt người đó.
Thế nhưng có một chuyện Mễ Nặc Tư không làm rõ được, nếu như bọn họ đã biết Đường Lê có oan khuất khiếu nại lớn như thế, vì sao còn để hắn ta vào tham gia hội triều chứ? Đúng là rất kỳ quái, mặc dù Đường Lê không bị giết chết ngay, nhưng tiếp theo vận mệnh sẽ như thế nào thì không ai biết được.
Nhìn theo thân thể quật cường của Đường Lê bị đám người Ưng Đan kẹp chặt lôi đi, trong quá trình đó còn gần như là đánh nhau, Đường Lê cắn cho cổ tay của thiếu tướng Ưng Đan chảy ra máu, nhưng thiếu tướng Ưng Đan vẫn không chịu buông tay. Một cái bóng cực lớn bắt đầu mờ mờ bao phủ lên trong lòng mỗi người có mặt, quân đội nước Mã Toa đã cách nơi này không tới ba trăm kilomet rồi, kinh đô Ni Lạc Thần hoàn toàn hoang mang sợ hãi, dân sinh điêu linh, ngày tận thế có thể tới bất kỳ lúc nào, nhưng xem ra hình như bộ nội vụ còn thấy thế cục chưa đủ loạn, còn làm cái hành động trừ phản loạn gì đó, càng làm cho mỗi một người ngồi đây đứng ngồi không yên.
Quân đội nước Mã Toa tới rồi, chết thì cùng chết rồi chẳng sao cả, nhưng vạn nhất bản thân vì nguyên nhân không biết nào đó mà rơi vào trong tay bộ nội vụ, thì sống cũng không bằng chết.
Gần đây, những lời đồn liên quan tới chiến dịch thanh trừ phản đảng vẫn được lưu truyền ở kinh đô Ni Lạc Thần, hơn nữa càng ngày càng mạnh, nói là vì quốc khố trống không, cho nên Đường Minh bắt đầu bí mật ra lệnh cho bộ nội vụ làm chiến dịch thanh trừ, tiếng là bắt bớ đặc vụ của địch, bắt bớ phần tử phản loạn, nhưng trên thực tế là là chuyên môn tìm những người xuất thân giàu có hoặc là đại thương gia khai đao, trước tiên cấp cho bọn họ một cái tội danh không có căn cứ, sau đó soát nhà, đem tất cả tài sản sung công.
Lời đồn lan truyền nhiều truyện lạ, thậm chí còn xuất hiện những tờ tuyên truyền được in ấn rất đẹp, làm cho lòng người hoảng loạn, rất nhiều người có tiền đều lén lút nhập vào cùng hội với thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường, hi vọng thông qua thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường đem tài sản của mình chuyển tới địa khu Mỹ Ni Tư. Thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường tựa hồ đã làm chuyện này quen thuộc lắm rồi, chỉ cần bọn họ điền một bản kê khai đơn giản là được. Mặc dù phí thủ tục vô cùng vô lương tâm, làm người ta đau lòng không thôi, nhưng dù sao so với việc tiền tài bị triều đình tịch thu một cách vô căn cứ thì còn tốt hơn.
Mỗi một lần nghe thấy những lời đồn liên quan tới chiến dịch quét sạch phản động, trong lòng Mễ Nặc Tư Lương Cách lại cảm khải, một số người trong quân Lam Vũ toan tính quá thông minh rồi, nhìn bề ngoài thì hoàng đế Đường Minh đúng là muốn thông qua loại biện pháp giết gà lấy trứng này để thu được hiệu quả ngắn ngủi tạm thời, trên mức độ nhất định bổ xung quốc khố trống rỗng, nhưng trên thực tế, thu được lợi ích lớn nhất trong chiến dịch này lại chính là quân Lam Vũ.
Tô Phỉ Thải Vi gần đây rảnh rỗi buồn chán chuẩn bị kiếm chút việc để làm, đã bí mật tham gia vào trong chiến dịch tranh trừ phản động oanh oanh liệt liệt của đế quốc Đường Xuyên, nàng cố ý sai người thổi phồng quy mô và thủ đoạn của chiến dịch thanh trừ, còn hư cấu ra một cái danh sách gọi là những người triều định chuẩn bị động thủ thanh trừ, vô cùng thần bí, làm cho lòng người hoảng loạn, sau đó thông qua thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường đem tài sản của những người có trên danh sách này chuyển tới Mỹ Ni Tư.
Phương pháp này quả thực là giết người không dấu vết, lặng lẽ thu được vô số tài chính phát triển từ nội địa đế quốc Đường Xuyên, hơn nữa bản thân còn kiếm được phí thủ tục cực hời, đồng thời rút sạch gốc rễ của đế quốc Đường Xuyên, nhất cử tam tiện. Mà quân Lam Vũ phải bỏ ra, cùng lắm chỉ là một số truyền đơn mà thôi, bởi vì tài nguyên tiền bạc và lợi nhuận cực lớn ở trong đó, nên tới ngay cả chủ nhiệm của tài chính và dự toán ủy viên hội là Tài Băng Tiêu cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cảm khái trên đời nà đúng là có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống.
Vì để thuận lời rút đi tài chính của đế quốc, lực lượng quân sự của quân Lam Vũ cũng phối hợp đầy đủ, rất nhiều quan viên đế quốc ở bờ biển phía đông đế quốc Đường Xuyên thực tế đã đầu kháo quân Lam Vũ rồi, hạm đội quân Lam Vũ do đám Phất Lai Triệt và Tô Chẩm Thư suất lĩnh, có việc hay không cũng tuần tra trên mặt biển biển bờ phía đông, thỉnh thoảng còn phái mấy chục thủy thủ võ trang đầy đủ lên bờ, tiến hành uy hiếp dụ dỗ với những quan viên ở đây, chấp nhận thu tiền thì do Đông Hải đường cung cấp tiền hối lộ, không chịu thu tiền thì bí mật giết chết. Trong cái thời buổi binh hoang mã loạn này một ngày bị chết mấy người thực sự là quá bình thường, chẳng còn cách nào khác, bọn họ chỉ đành bí mật đầu kháo quân Lam Vũ, tạo ra những điều kiện thuận lợi nhất để quân Lam Vũ đem nhân viên và tài chính trong đội địa đế quốc rút đi.
Nhưng quan viên cao cấp triều đình ở đây đã rất lâu không có tin tức tới từ bờ biển phía đông rồi, càng không biết rằng quân Lam Vũ đang tiến hành thủ đoạn xấu xa, Đường Minh từ từ thở dốc, âm trầm nói: “Đây là đợt hành động thanh trừ phản đảng mới nhất, các vị ái khanh phải phối hợp. Nguyên tắc của bộ nội vụ sẽ không hàm oan cho một người tốt nào, cũng sẽ không buông tha cho một kẻ xấu nào, công bằng chấp pháp, làm việc nghiêm khắc, nếu ai cảm thấy mình bị oan uổng, có thể khiếu nại với trẫm.”
Tất cả các vị đại thần phía dưới đều im lặng không nói, bày ra bộ dạng cúi đầu nghe chỉ bảo.
Lại càng có kẻ vô sỉ nịch bợ Đường Minh đưa ra quyết sách anh minh quyết đoán.
Nhưng ai cũng hiểu rằng, những điều Đường Minh nói bất quá chỉ là lời hình thức mà thôi, nếu như bộ nội vụ chú ý tới mình rồi, thì đâu ra còn có cơ hội khiếu nại? Hôm nay Đường Lê không biết vì nguyên nhân gì mà bị triệu hồi về, nên mới có cơ hội phát biểu ý kiến của mình. Nhưng trên thực tế, ý kiến của hắn còn chưa phát biểu xong đã bị kéo đi rồi, song tin tưởng rằng sau khi trải qua lần giáo huấn này, triều đình làm việc gì cũng sẽ càng thận trọng hơn, sẽ không xuất hiện chuyện bất ngờ giống như Đường Lê nữa, tới khi đó, thì ai còn dám nói mình có cơ hội khiếu nại.
Bị bóng đen thanh trừ phản đảng cực lớn bao phủ, các đại thân có mặt ở đây đã không còn muốn lên tiếng nữa rồi, mỗi một người đứng ở nơi này, đều lăn lộn trên quan trường, đều biết rất rõ ràng đạo lý nói càng nhiều sai sai càng lắm, chưa tới thời khắc cuối cùng, thì tuyệt đối sẽ không ra mặt lên tiếng. Hiện giờ ở dưới tình huống này, càng sẽ không ra mặt khơi chuyện ra nữa rồi.
Đường Minh tựa hồ có chút bất mãn với không khí hiện trường, bất quá cũng không nói thêm điều gì, ông ta chỉ chầm chậm quét mắt qua tất cả mọi người một lượt, rồi mới nói một cách yếu ớt: “Hôm nay trẫm triệu tập mọi người tới, chủ yểu là để thảo luận chuyện liên quan thập tứ công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư, trưng cầu qua ý kiến của các vị ái khanh, xem xem rốt cuộc là có đi hay là không đi. Trẫm có lời nói trước, bất kể hôm nay nói gì, trẫm đều sẽ không để lòng, càng sẽ không trị tội, mọi người có thể nghĩ gì nói nấy.”
Đường Minh dừng lại mội chút, tựa hồ đang quan sát phản ứng của mọi người, tựa hồ đang gom góp sức lực, qua một lát Đường Minh mới tiếp tục chậm chạp nói: “Mễ Nặc Tư Lương Cách ai khanh, khanh là đại biểu Dương Túc Phong phái tới, khanh có cách nhìn thế nào đối với chuyến đi tới Mỹ Ni Tư của thập tứ công chúa?”
Mễ Nặc Tư Lương Cách không cần suy nghĩ đáp ngay lập tức: “Nhân dân dưới sự quản hạt của phủ đại đô đốc Mỹ La, đã nghe phương danh của thập tứ công chúa từ lâu, chỉ hận cách trăm núi ngàn sông, không có duyên thấy được, nếu như công chúa nguyện ý tới địa khu Mỹ Ni Tư, sẽ là vinh quang vô thượng của nhân dân địa khu Mỹ Ni Tư, bất kể là Phong lĩnh hay là người dân đều mong chờ vô cùng, thần dám đám bảo sẽ dùng nghi lễ với quy cách cao nhất hoan nghênh công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư. Chuyện ăn ở nghỉ ngơi của công chúa ở địa khu Mỹ Ni Tư sẽ không khác chút gì ở kinh đô Ni Lạc Thần.”
Đường Minh hài lòng gật đầu, cười khà khà nói: “Vậy thì tốt, trẫm còn cho rằng các ngươi không hoan nghênh chứ! Trước đó ba lần bốn lượt các ngươi còn cho rằng trẫm dùng thập tứ công chúa để uy hiếp các người, ài, mặc dù Dương Túc Phong trẻ tuổi tài cao, nhưng một số việc làm của y đúng là làm cho trẫm hiểu lầm. Bất quá những điều này đều không can hệ gì cả, chỉ cần y một lòng vì nước, là lòng trẫm hài lòng rồi.”
Mễ Nặc Tư Lương Cách miệng cười mặt không cười nói: “Xin bệ hạ yên lòng, quân Lam Vũ vĩnh viễn là một bộ phận không thể tách rời của lực lượng vũ trang đế quốc Đường Xuyên, vĩnh viễn vì đế quốc Đường Xuyên mà hăng hái chiến đấu, đây là điều không cần nghi ngờ, có nhật nguyệt chứng giám cho tấm lòng này.
Bê ngoài ông ta nói đường đường chính chính, lời lẽ nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại cười lạnh, hiểu lầm cái gì? Vĩnh viễn đều sẽ không có hiểu lầm, Dương Túc Phong không hiểu lầm triều đình, triều đình cũng vĩnh viễn không hiểu lầm Dương Túc Phong, mọi người đều là kẻ địch hiểu ngầm với nhau, chỉ có điều hiện giờ tình thế bức ép, triều đình tạm thời không thể không bỏ thể diện xuống mà thôi, một khi phục hồi trở lại, sợ rằng hai bên sẽ lập tức gặp nhau bằng binh đao rồi.
Thập tứ công chúa tất nhiên là một đóa hoa hồng xinh đẹp, nhưng gánh nặng mang trên người lại quá nhiều.
Những đại thần khác nghe thấy Đường Minh đã chịu xuống nước, trong lòng đều hiểu, chuyến đi tới địa khu Mỹ Ni Tư đã chính thức được lên kế hoạch rồi, rất nhiều quan viên triều đình cấp bậc hơi thấp một chút đều len lén thở phào một tiếng, may mắn cho bản thân còn sống tới ngày nay. Sau khi thập tứ công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư, bất kể là như thế nào, quân Lam Vũ cũng phải nể chút thể diện của nàng, mau chóng phái quân đổ đổ bộ lên nội địa đế quốc Đường Xuyên, hiệp trợ kháng cự quân đội nước Mã Toa, nếu hôm nay thập tứ công chúa đã tới được địa khu Mỹ Ni Tư, có lẽ ngày mai thôi là quân Lam Vũ đã có thể xuất hiện ở phụ cận kinh đô Ni Lạc Thần rồi.
Thế nhưng khi bọn họ vẫn còn đang cao hứng thì nghe thấy thượng thư bộ pháp vụ Bác Sơn lớn tiếng nói: “Hoàng đế bệ hạ, thần cảm thấy chuyến đi tới Mỹ Ni Tư của thập tứ công chúa vẫn phải bàn bạc kỹ hơn.”
Tiếng nói của hắn rất lớn, hơn nữa tỏ ra có chút gấp gáp, giống như nhịn lắm rồi mới nói ra, khiến cho đại bộ phận quan viên bất giác quay đầu lại nhìn hắn, một số quan viên tỏ ra vừa ngạc nhiên vừa tức giận, chuyến đi tới Mỹ Ni Tư của thập tứ công chúa nhìn qua đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, hiện giờ lại nhảy ra một kẻ làm loạn, đúng là chán sống rồi, bất quá bọn họ nhìn thấy người nói chuyện là thượng thư bộ pháp vụ gần đây rất được sủng ái, lập tức liền không còn muốn mở miệng phản bác nữa.
Mễ Nặc Tư Lương Cách không cần nhìn Bác Sơn cũng đã biết rằng vở kịch ngày hôm nay đã mở màn rồi. Ông ta vốn đã cảm thấy buổi triều hội hôm nay chính là một vở kịch, một vở kịch dày công diễn cho mình xem, sau đó thông qua miệng của mình chuyển tới phía Dương Túc Phong và quân Lam Vũ, bất kể vở kịch này do kẻ nào diễn xướng, thì kết quả cuối cùng cũng đều là muốn từ quân Lam Vũ đổi lấy một số lợi ích mang tính thực chất. Cho dù mỗi câu đều có thể nói hết sức đường hoàng, chính khí dào dạt, nhưng Dương Túc Phong và Mễ Nặc Tư Lương Cách đều là gà ăn sâu phát sáng, trong lòng hiểu rất rõ, thập tứ công chúa có đi tới Mỹ Ni Tư hay không thực sự không sao cả, đế quốc cần là sự viện trợ của quân Lam Vũ.
Chỉ có điều địa khu Mỹ Ni Tư hiện giờ đã chẳng phải là địa khu Mỹ Ni Tư trước kia nữa, cái thời đại mà đế quốc tùy ý mở miệng ra là có thể lấy được lượng lớn vật tư của địa khu Mỹ Ni Tư đã qua lâu rồi. Quân Lam Vũ vào thời gian một năm trước ở quá khứ đã từng rõ ràng cự tuyệt yêu cầu liên quan tới việc cung cấp không hoàn trả vật tư của đế quốc, hiện giờ đế quốc không thể không dùng một loại phương pháp khác, là dùng thể diện của thập tứ công chúa ra đổi số vật tư này.
Thế nhưng, cho dù là triều đình dùng thập tứ công chúa ra để đổi vật tư, nhưng Dương Túc Phong cũng không chấp nhận rõ ràng, Đường Minh cố ý đạo diễn ra vở kịch này chính là muốn nói cho quân Lam Vũ biết, không có vật tư, thì thập tứ công chúa sẽ không dễ dàng tới địa khu Mỹ Ni Tư, Dương Túc Phong ngươi suy nghĩ cho kỹ đi.
Quả nhiên, hoàng đế Đường Minh tựa hồ cảm thấy Bác Sơn có chút đường đột, hơi do dự một chút, tựa hồ muốn chỉ trích sự vô lễ của hắn, nhưng cuối cùng chỉ cau mày lại, chầm chậm nói: “Bác Sơn ái khanh, khanh không thể làm việc theo cảm tính.”
Bác Sơn thể hiện ra bộ dạng hiên ngang lẫm liệt một lòng vì việc công, ngang nhiên đưa ngón tay ra chỉ vào Mễ Nặc Tư Lương Cách, tức giận nói: “Bệ hạ, thần cảm thấy công lao của Dương Túc Phong và quân Lam Vũ còn xa mới đáng được thập tứ công chúa tự mình tới thăm hỏi. Quân Lam Vũ mặc dù ở địa khu Mỹ Ni Tư kiến công lập nghiệp, nhưng đó chỉ là vùng đất dã man, cách cơ nghiệp của nước ta một vạn tám nghìn dặm. Nhưng mà bây giờ, kẻ địch đang vây công thủ đô của nước ta, mà cái bóng của quân Lam Vũ cũng chẳng nhìn thấy…”
Bác Sơn nói rất lưu loát, tiến hành chỉ trích công kích quân Lam Vũ, còn Mễ Nặc Tư Lương Cách nhắm luôn mắt lại dưỡng thần.
Hạng bản lĩnh này là ông ta học được từ chỗ Dương Túc Phong, đối với đề tài mà mình không thấy hứng thú, có thể coi như là tai điếc.
Loáng thoáng hình như ông ta còn nghe thấy phía sau Bác Sơn có mấy quan viên triều đình khác tiến hành dùng từ ngữ chỉ trích quân Lam Vũ một cách mãnh liệt, những quan viên triều đình này vừa nhìn biểu hiện của Bác Sơn là biết hắn đã được Đường Minh đặt kế, cố ý đi ra diễn kịch, bọn họ làm sao dám không phối hợp? Mặc dù một số người cảm thấy mình công khai chỉ trích quân Lam Vũ và Dương Túc Phong ở trước mặt Mễ Nặc Tư Lương Cách có thể mang tới hậu quả không thể tượng tượng được về sau, với tính cách của Dương Túc Phong, khẳng định là ân oán phân minh. Nhưng dưới ánh mắt của bao nhiêu con người nếu như không phát ngôn công kích quân Lam Vũ, sợ rằng lập tức bị bộ nội vụ điều tra, đãi ngộ mất đầu sung quân soát nhà bất kể lúc nào cũng có thể nghĩ được.
Chỉ có mình Minh Sơn Quế trầm mặc không nói.
Đột nhiên, Mễ Nặc Tư Lương Cách nghe thấy Bách Sơn gọi tên của mình, lớn tiếng chất vấn: “Vì sao quân Lam Vũ lại rụt cổ ở địa khu Mỹ Ni Tư? Vì sao không thật mau chóng tới nội địa đệ quốc tham dự cuộc kháng chiến vĩ đại? Vì sao quân Lam Vũ thà tiến vào vương quốc Y Lệ Nạp cũng không muốn đổ bộ lên Ngân Xuyên đạo của đế quốc…”
Hắn hỏi liền một hơi sau cái vì sao, khẩu khí hùng hổ uy hiếp, tư thế bề trên dường như muốn xé xác Mễ Nặc Tư Lương Cách ra vậy.
Mễ Nặc Tư Lương Cách dường như căn bản không nghe thấy Bác Sơn chửi bời cái gì, chỉ thờ ơ hờ hững nói: “Ta đã chuyển đạt ý tứ của Phong lĩnh rồi, quân Lam Vũ sẽ đổ bộ vào năm sau…”
Bác Sơn vỗ đùi, nổi giận đùng đùng quát tháo: “Năm sau! Năm sau còn đổ bộ cái rắm gì nữa! Năm sau thì con mẹ nó kinh đô Ni Lạc Thần cũng không còn nữa rồi.”
Mễ Nặc Tư Lương Cách trợn mắt lên, nhìn xoáy vào hắn, con ngươi đảo vòng quanh, nhún vai bất đắc dĩ nói: “Nếu như quân đội đế quốc tới ngay cả chống đỡ tới năm sau cũng không được, như vậy cho dù ngay bây giờ quân Lam Vũ tiến vào nội địa đế quốc cũng chẳng chống lại được công kích của nước Mã Toa, sức chiến đấu của chúng tôi cho dù có mạnh mẽ hơn nữa cũng là một cây chẳng chống vững nhà! Tướng quân Đường Lan, ngài thấy thế nào?”
Đường Lan có chút bất mãn nhìn Bác Sơn chằm chằm, ngữ khí có chút lạnh lùng: “Ai nói quân đội đế quốc không thể chống cự được tới năm sau?”
Đám Thượng Quan Lâm Và Dương Long Thành cũng biểu lộ ra ánh mắt không tốt lành gì với Bác Sơn.
Tới ngay cả hoàng đế Đường Minh tựa hồ cũng cảm thấy lời của Bác Sơn phạm vào kỵ húy, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Bác Sơn lúc này mới ý thức được vừa rồi câu nói kia của mình đã vô hình trung đắc tối với quân đội của cả đế quốc, hơn nữa còn mạo phạm kỵ húy của Đường Minh, trong lòng lạnh buốt, lập tức im lặng không nói, nhưng sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng hắn cũng hiệu ra, Mễ Nặc Tư Lương Cách chẳng phải là hạng dễ bị bắt nạt, nếu như Dương Túc Phong dám ủy phái ông ta tới kinh đô Ni Lạc Thần, thì đã tin tưởng vào tài ăn nói và bãn lĩnh của ông ta rồi, không ngờ mình quả nhiên bị ông ta lặng lẽ chơi cho một vố.
Ánh mắt Đường Minh âm u nhìn qua Đường Lan.
Đường Lan suy nghĩ rồi nói: “Quân đội đế quốc mặc dù hiện giờ gặp phải một số khó khăn nhất định, nhưng cùng với chiến tuyến của kẻ địch ngày càng kéo dài, chiến tuyến của quân ta ngày càng rút ngắn, lực lượng tăng giảm đôi bên có lợi cho quân ta, vì thế…”
Đại khái là không ngờ rằng Bác Sơn có thể phạm vào sai lầm ngây thơ đến như vậy, cho nên công tác lấp chỗ hỡ của Đường Lan trở nên vô cùng gian khổ, hắn ta phải vãn hồi lại thể diện mất đi từ lâu cho đế quốc, để tránh làm cho Dương Túc Phong và quân Lam Vũ càng thêm coi thường đế quốc, hắn không thể không lần lượt phân tích chỗ mạnh và chỗ yếu của quân đội Đường Xuyên, phân tích ưu điểm và khuyết điểm của quân đội nước Mã Toa, hơn nữa còn lựa cái tốt tránh cái xấu. Dưới tình huồng tiền tuyến đại bại, phải trợn mắt nói dối đúng là một chuyện rất khốn khổ, bất quá Đường Lan coi như không phụ sự trông đợi của mọi người, nói ra một phen những lời đường đường chính chính.
Nói tóm lại ý tứ của Đường Lan là, quân đội đế quốc Đường Xuyên mặc dù hiện giờ gặp phải tổn thất cực lớn, hiện giờ cũng tồn tại rất nhiều khó khăn. Nhưng, quân đội Đường Xuyên vẫn không thể nghi ngờ gì là chiến thắng nước Mã Toa, hơn nữa thu phục được tất cả quốc thổ, quân Lam Vũ có tham gia cuộc chiến ở đế quốc hay không, cũng không có tác dụng mang tính quyết định với thắng lợi của cuộc chiến, tối đa là chỉ gia tăng quá trình chiến tranh mà thôi.
Những quan viên khác lập tức luôn mồm phụ họa, trên điện Thái Hòa tràn ngập một không khí lạc quan, tựa hồ có một số quan viên thực sự tin tưởng từ trong lòng rằng, cho dù quân Lam Vũ có không tới, thì đế quốc Đường Xuyên thắng lợi cũng là sự thực chắc như định đóng cột. Một số người khác mặc dù cảm thấy khả năng không cao lắm, nhưng cũng mong đợi loại ảo giác này có một ngày trở thành sự thực.
Vì thế Mễ Nặc Tư Lương Cách lại nhắm mắt lại dưỡng thần, trong lòng suy nghĩ tới nhiệm vụ mà đám Tri Thu gánh vác.
Vào hai ngay trước, chỗ Mễ Nặc Tư Lương Cách bí mật tới năm người xa lạ, bọn họ chính là từ vương quốc Y Lệ Nạp tiến vào biên cảnh đế quốc Đường Xuyên, phải vòng một vòng lớn mới tới được phụ cận kinh đô Ni Lạc Thần, năm đội viên của đội đột kích Bạo Hùng thuộc trung đoàn thứ tư hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, dưới dự chỉ huy của tiểu đội trưởng Vũ Văn Nghiệt đã thành công xâm nhập vào kinh đô Ni Lạc Thần đồng thời liên hệ được với Tri Thu.
Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng biết bọn họ tới, nhưng lại không biết nhiệm vụ mà bọn họ phụ trách, hơn nữa cũng có chút nghi hoặc với hành động của bọn họ, không hiểu bọn họ vì sao phải từ địa phương xa xôi như Y Lệ Nạp lẻn vào, hơn nữa nhìn bộ dạng của bọn họ, tựa hồ còn xử lý một số việc ở trên đường. Trong cái ba lô của Vũ Văn Nghiệt mang rất nhiều bí mật ngay cả Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng không thể nói cho biết.
Khi vừa mới nhìn thấy những đội viên của đội đột kích Bạo Hùng này, Mễ Nặc Tư Lương Cách còn cho rằng Dương Túc Phong muốn dùng thủ đoạn ám sát đưa Đương Minh về tây thiên, nhưng sau này nghĩ lại thì thấy không đúng lắm, nếu như hiện giờ Dương Túc Phong giết Đường Minh, tạo thành nội loạn của đế quốc Đường Xuyên, thì quân đội nước Mã Toa sẽ đánh thẳng vào, không phí chút công sức nào đã đem cả đế quốc Đường Xuyên nạp vào bản đồ nước Mã Toa, kết quả như vậy đối với quân Lam Vũ còn chưa tiến vào nội địa đế quốc Đường Xuyên mà nói, tuyệt không phải là lựa chọn tốt nhất.
Chẳng lẽ bọn họ muốn ám sát vị quan viên nắm thực quyền nào đó của triều đình, ví như Minh Sơn Quế chẳng hạn? Với năng lực của Minh Sơn quế, còn cả sự áp chế và lợi dụng của ông ta đối với quân Lam Vũ. Nhưng sau khi giết ông ta rồi, thì đế quốc có thể chống đỡ được bao lâu, sợ rằng cũng là một dấu chấm hỏi ….
Đang lúc suy nghĩ lung tung, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người tranh cãi kịch liệt, lúc thì có người gọi “Ưng Đan”, khi lại có người nói tới “Đường Lê”, hai bên đôi co mãi không thôi. Ông ta liền thu lại một phần sự tập trung, cẩn thận lắng nghe một chút, thì ra Đường Minh đưa ra một cái giả thiết, nếu vạn nhất thập tứ công chúa thực sự phải tới địa khu Mỹ Ni Tư, thì nên do ai đi hộ tống.
Một số đại thần đề nghị do thiếu tướng Ứng Đan đi hộ tống, Ưng Đan tới từ địa khu Mỹ Ni Tư, bản thân chính là quý tộc người Vũ Chân, vô cùng quen thuộc với địa khu Mỹ Ni Tư, hơn nữa bản thân hắn lại đảm nhiệm quân chỉ huy sư đoàn thứ nhất quân cấm vệ thời gian dài, phục trách canh giữ an toàn của hoàng cung, hết sức quen thuộc với lễ nghi của hoàng cung, quan binh quân cấm vệ dưới sự chỉ huy của hắn cũng là tinh nhuệ còn sót lại của đế quốc, có thể đảm bảo hoàn toàn cho sự an toàn của thập tứ công chúa.
Ngoài ra có một số quan viên khác đề nghị do Đường Lê hộ tống, người đưa ra đề nghị này chính là Minh Sơn Quế, tán thành ông ta chính là Đường Lan. Từ trong lòng Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng biết, với tính cách của Đường Lê, muốn hắn chấp hành việc hộ tống thập tứ công chúa đúng là không khỏi làm khó, bản thân hắn cũng tuyệt đối không muốn làm cái chuyện này. Thế nhưng, tạm thời đem Đường Lê ủy phái tới địa khu Mỹ Ni Tư, lại có thể giữ được tính mạng cho hắn, vừa rồi Đường Lê đã va chạm nghiêm trọng với hoàng đế Đường Minh, mặc dù sự tình đã tạm thời nguội lại rồi, nhưng chẳng ai biết được hậu quả sẽ như thế nào, nếu như đưa hắn tới địa khu Mỹ Ni Tư, ít nhất cũng cho hắn cơ hội đông sơn tái khởi. Hơn nữa, với kinh nghiệm và nhãn quan của Đường Lê trên mặt kinh nghiệm, có lẽ có thể học tập được chút gì đó ở quân Lam Vũ, tương lai ra sức vì đế quốc.
Có lẽ cảm thấy nhân tuyển hộ tống này có tranh luận một chút cũng chẳng ảnh hưởng gì, cho nên đại bộ phận quan viên đều tích cực tham dự vào trong cuộc tranh luận này, bên trong điện Thái Hòa náo nhiệt cứ như là một vở kịch vậy, thậm chí có một số người tranh luận tới mặt đỏ tía tai, làm người ta cảm thấy ngạc nhiên, chẳng hiểu vì sao bọn họ lại kích động như vậy.
Mễ Nặc Tư Lương Cách đột nhiên nghe thấy Đường Minh hỏi mình: “Mễ Nặc Tư Lương Cách ái khanh, khanh cảm thấy thế nào?”
Trong lòng Mễ Nặc Tư Lương Cách sớm đã có đáp án, nhưng ở bề ngoài lại tỏ ra chẳng hề để ý nói: “Công chúa thân thể ngàn vàng, quốc sắc thiên hương, chuyến đi này đường xá xa xôi, cô đơn vô cùng, nam tử hộ tống rất là bất tiện, nếu như có tướng quân Điệp Phong Vũ hộ tống, trên đường đi cũng tiện có người chiếu cố, công chúa nếu như có tâm sự, cũng tiện có đối tượng dốc lòng …”
Lời còn chưa nói song, Đường Lan đã không nén được cắt ngang lời ông ta, cuống quít nói: “Không được, không được, Điệp Phong Vu còn có nhiệm vụ tác chiến.”
Minh Sơn Quế cũng mau lẹ nói: “Kinh nghiệm của Điệp Phong Vũ còn thiếu một chút, e là khó lòng đơn độc ứng phó với những chuyện bất ngờ.”
Mễ Nặc Tư Lương Cách chỉ cười nhạt không nói gì cả.
Ông ta sớm đã tính toán kỹ rồi, mở miệng đưa Điệp Phong Vũ tới địa khu Mỹ Ni Tư, là muốn báo thù rửa hận cho một roi vừa rồi, Điệp Phong Vũ và Dương Túc Phong vốn có ân oán cá nhân với Dương Túc Phong, nếu hai người gặp mặt nhau, khẳng định sẽ giống như chọi gà vậy, trò hay diễn ra thì đến lúc đó sợ rằng dù là có mặt thập tứ công chúa, cũng không thể nào ngăn cản được hành vi thú vật của Dương Túc Phong. Đám người Đường Lan và Minh Sơn Quế hiểu rõ dụng tâm hiểm ác này, cho nên mới vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Thần sắc của Đường Minh lại cao thâm mạc trắc, tựa cười tựa không nói: “Mễ Nặc Tư Lương Cách ái khanh, khanh không sợ hai người đó gặp nhau sẽ có chút không tự nhiên sao?”
Mễ Nặc Tư Lương Cách trấn tĩnh tự nhiên nói: “Có thập tứ công chúa ở bên, hẳn là sẽ không sao.”
Đường Lan nối giận nói: “Cái gì mà không sao, hành vi cầm thú của Dương Túc Phong…”
Mễ Nặc Tư Lương Cách lạnh lùng cắt ngang lời Đường Lan, vẻ mặt khinh miệt nói: “Tướng quân Đường Lan, nếu như nói chơi nữ nhân chính là hành vi cầm thú ra thì mỗi một người chúng ta ở đây, trừ hoàng đệ bế hạ ra, sợ rằng đều là cầm thú hết. Đường tướng quân, trong nhà ngài tổng cộng có mười sáu cơ thiếp, người nhỏ tuổi nhất chỉ có mười sáu thôi, ta nói không sai chứ!”
Đương Lan hơi nghẹn lời một chút, rồi ngay sau đó hung dữ nói: “Nhưng loại chỉ biết dùng bạo lực xâm phạm nữ nhân như Dương Túc Phong, thì chính là cầm thú!”
Mễ Nặc Tư Lương Cách chỉ nhỏ giọng cười hà hà, không nói gì nữa.
Đường Lan còn hung hăng muốn nói, nhưng đã bị ánh mắt của Đường Minh ngăn lại.
Đường Minh mặt âm trầm, chậm rãi nói: “Mễ Nặc Tư Lương Cách ái khanh, khanh hãy nói ra lý do muốn Điệp Phong Vũ hộ tống.”
Mễ Nặc Tư Lương Cách không cần suy nghĩ đáp ngay: “Thứ nhất, Điệp Phong Vũ cũng là nữ nhân, sẽ không xảy ra chuyện sai trái. Thứ hai, giữa nữ nhân với nhau thì dễ dàng giao lưu với nhau hơn, nàng có thể làm không chúa bớt tịch mịch. Thứ ba, nàng quen thuộc với tình hình Long gia ở ngoài Sơn Hải Quan, dễ liên hệ với bọn họ. Thứ tư, sư đoàn 27 quân trung ước trải qua chiến đấu, quan binh vô cùng mệt mỏi, vừa vặn nghỉ ngơi một chút. Thứ năm, Điệp Phong Vũ chính là hậu đại của chiến thần, cũng là đối tượng nhân dân địa khu Mỹ Ni Tư muốn chiêm ngưỡng.”
Đường Lan nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Sợ rằng còn có điều thứ sáu, ngươi muốn đưa Điệp Phong Vũ tới trước mặt Dương Túc Phong để kiếm công phải không?”
Mễ Nặc Tư Lương Cách không tán đồng nói: “Đường tướng quân, ngài hiểu lầm rồi …”
Không đợi cho ông ta nói xong, Đường Minh đã đánh gãy đề tài này, mặt không chút tình cảm nói: “Nếu đã như thế, trẫm tuyên bố, một khi thập tứ công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư, do Điệp Phong Vũ dẫn quân phụ trách hộ tống. Chuyện này cứ quyết định như thế, chư vị ái khanh không cần tranh luận thêm nữa.”
Minh Sơn Quế và Đường Lan đều cảm thấy có chút ngạc nhiên, không ngờ Đường Minh lại điểm danh muốn Điệp Phong Vũ hộ tống thập tứ công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư, há chẳng phải là muốn Điệp Phong Vũ đi vào miệng hổ? Hai người vốn còn muốn tiếp tục tranh thủ, nhưng nhìn thấy sắc mặt Đường Minh âm trầm, thì hiển nhiên chuyện này thực sự đã không còn đường thương lượng nữa, vì thế chỉ đành im lặng, thầm suy đoán xem rốt cuộc trong lòng Đường Minh có chủ ý gì.
Buổi hội triều mau chóng kết thúc.
Mễ Nặc Tư Lương Cách và Minh Sơn Quế được gọi tới thư phòng của Đường Minh.
Trận phong ba nhỏ ở ngọ môn vào sáng sớm, không ngờ đã truyền tới chỗ hoàng đế Đường Minh, khi tiếp kiến Mễ Nặc Tư Lương Cách, Đường Minh quan tâm hỏi han thương thế của Mễ Nặc Tư Lương Cách, đồng thởi tỏ ý sẽ trừng phạt Điệp Phong Vũ nghiêm khắc, bất quá nói thì nói thế chứ lại chẳng hạ một đạo mệnh lệnh cho dù là mang tính tượng trưng.
“Đúng là không còn vương pháp gì nữa.” Đường Minh phẫn nộ nói, cứ như thực sự không chịu tha cho Điệp Phong Vũ.
Nhưng Mễ Nặc Tư Lương Cách là người như thế nào, chút trò vặt vãnh này sao qua nổi ông ta.
Chuyện mà ba người đàm luận, đương nhiên là liên quan chủ yếu tới an bài hành trình thập tứ công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư của quân Lam Vũ, mặc dù trên buổi hội triều không nói rõ. Nhưng các quan viên của đế quốc đã biết, chuyến đi tới địa khu Mỹ Ni Tư của thập tứ công chúa đã là điều ắt phải xảy ra rồi.
Bề ngoài, Minh Sơn Quế nhiều lần nêu rõ, đây là đế quốc triều đình an ủi quân Lam Vũ, mà không phải là thập tứ công chúa không thể không đi, nhưng ở đằng sau, trong lòng Mễ Nặc Tư Lương Cách biết rất rõ, hoàng đế Đường Minh cuối cùng đã hạ quyết định đưa thập tứ công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư, chính là kết quả cả bên trong lẫn bên ngoài tạo thành, ép ông ta không thể không đưa ra quyết định như vậy. Cho dù trên báo chí vẫn từng bài từng bài văn công kích và chất vấn quân Lam Vũ, nhưng trên thực tế, sự cường đại của quân Lam Vũ đã là sự thật không cần phải tranh luận. Nhất là cùng với tin tức thủ phủ Mông Địa Tạp La của Lỗ Ni Lợi Á truyền tới kinh đô Ni Lạc Thần, dân chúng đế quốc Đường Xuyên đã đem toàn bộ hi vọng gửi gắm lên người quân Lam Vũ rồi.
Từ sau khi tiệc sinh nhật của thập tứ công chúa lần trước kết thúc, nhiệm vụ chủ yếu của Mễ Nặc Tư Lương Cách chính là bí mật bái phỏng những quan viên có thể bái phỏng, bất kể là quan chức của người đó lớn hay nhỏ. Mễ Nặc Tư Lương Cách đều nguyện ý cùng bọn họ đàm luận. Từ trong ngữ khí có thể xác định hoặc không thể xác định của bọn họ, Mễ Nặc Tư Lương Cách có thể cảm thụ được, đại bộ phận quan viên triều đình, đã không còn chút lòng tin nào đói với tình hình chiến đấu hiện giờ nữa rồi, trừ một số cực ít ra, thì tuyệt đại đa số đều mong mỏi quân Lam Vũ mau chóng tiến vào nội địa đế quốc, trực tiếp kháng cự quân đội nước Mã Toa.
Đương nhiên, bất kể là trong cuộc giao đàm cùng quan viên nào, thì cái tên Dương Túc Phong luôn là tiêu điểm, rất nhiều người không hề nghi ngờ gì sức chiến đấu của quân Lam Vũ, nhưng đối với cá nhân Dương Túc Phong tràn đầy mâu thuẫn, mặc dù rất nhiều điều tuyên truyền đều là giả, nhưng ngày tháng lâu dài, hình tượng của Dương Túc Phong vẫn trở thành vô cùng xấu xa. Cũng giống như chuyến đi xa tới địa khu Mỹ Ni Tư lần này của thập tứ công chúa, tuyệt đại đa số mọi người đều tán thành, bọn họ đều cho rằng đây là chuyện nên làm hiện nay. Bất quá, tuyệt đại đa số mọi người cùng cho rằng, nếu như lần này thập tứ công chú tới Mỹ Ni Tư, chính là gả cho Dương Túc Phong, thì đúng là một đóa hoa tươi đem cắm bãi *** trâu rồi, là điều hết sức đáng tiếc.
Cho nên, mặc dù thập tứ công chúa đã không thể không đi tới địa khu Mỹ Ni Tư, nhưng đứng ở góc độ đế quốc mà nói, Minh Sơn Quế hi vọng quân Lam Vũ có thể chủ động, không muốn vạch trần lớp giấy dán cửa sổ này, để thể diện triều đình đế quốc còn có thể giữ lại. Quân Lam Vũ cũng nên ban bố một đạo thủ tục, đó chính là dâng lên vạn dân biểu, mời thập tứ công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư thăm hỏi quan Lam Vũ và dân chúng đương địa.
Mễ Nặc Tư Lương Cách chấp thuận không chút do dự.
Vạn dân biểu đã chuẩn bị trước lâu rồi, đều là thành quả học tập văn hóa của bộ hạ Lam Sở Yến, lời lẽ mỗi cá nhân tựa hồ đều rất đặc sắc.
“Chúng ta lại bàn tới chuyện của hồi môn của công chúa.” Minh Sơn Quế trầm ngâm nói, ông ta đã biết Mễ Nặc Tư Lương Cách là chính khách lão luyện, bất kể dùng từ ngữ ngoại giao kiểu gì cũng rất khó lừa được ông ta, cho nên chỉ đành đem ý tứ của triều đình biểu hiện ra một cách rõ ràng, để đối phương khỏi phải vờ câm giả điếc.
Mễ Nặc Tư Lương Cách gật đầu nói: “Ý tứ của Phong lĩnh tôi đã chuyền đạt rồi, chúng tôi không có của hồi môn mang tính thực chất, đương nhiên những thứ như mũ phượng áo cưới thì vẫn có, chúng tôi đã chuẩn bị xong từ sớm rồi.”
Sắc mặt của hoàng đế Đường Minh tức thì có chút khó coi rồi.
Ông ta chẳng cần để ý xem nữ nhi của mình có mũ phượng áo cưới hay không, cái mà ông ta cần, chính là vật tư của địa khu Mỹ Ni Tư, rất nhiều vật tư, nhất là vũ khí trang bị. Hiện giờ xung quanh kinh đô Ni Lạc Thần, bộ quân vụ thành lập lại mười sư đoàn binh lực ước chừng hai mươi vạn người, bọn họ cần rất nhiều trang bị, nhất là súng rãnh xoắn và hỏa pháo. Do thời gian huấn luyện không đủ, những loại vũ khí như trường thương và loan đao đã không thuộc danh sách nữa, mặc dù thông qua con đường buôn lậu, bộ quân vụ cũng có thể có được một số vật tư, nhưng một cốc nước chẳng cứu nổi cái xe đang cháy, thủy chung vẫn không thể thỏa mãn yêu cầu.
Mễ Nặc Tư Lương Cách trầm tĩnh nói: “Tôi chuyển đạt lại ý tứ của Phong lĩnh một lần nữa, muốn có được số vật tư này một cách vô điều kiện là không thể, chỉ có thể giao dịch thông qua giá cả thị trường. Đối với tình huống hiện nay của đế quốc chúng tôi cũng rất hiểu, Phong lĩnh cũng đưa cho tôi chỉ thị, tôi có thể đảm bảo, dưới điều kiện như nhau, chúng tôi ưu tiên cung cấp vật tư cho đế quốc…”
Minh Sơn Quế cười lạnh nói: “Nếu như tôi nói với ông, hiện giờ đế quốc không có tiền, vậy các ông sẽ không chịu cấp vật tư?”
Mễ Nặc Tư Lương Cách trầm tĩnh nói: “Không, nhưng chúng tôi hi vọng dùng quyền quản lý hải quân của Kim Xuyên đạo ra trao đổi. Về việc mua quyền quản lý hải quân của Kim Xuyên đạo, chúng tôi chấp thuận cung cấp cho đế quốc mười vạn khẩu súng rãnh xoắn loại mới nhất và đầy đủ đạn dược.”
Sắc mặt Đường Minh càng thêm khó coi.
Mễ Nặc Tư Lương Cách bình tĩnh bổ xung: “Mọi người có thể yên tâm, chúng tôi chỉ cần quyền quản lý hải quan của Kim Xuyên đạo, không cần một chút tiền nào trong đó, thuế thu được của hải quân, vẫn cứ giao cho mọi người xử lý.”
Lúc này sắc mặt của Đường Minh mới tốt lên một chút.
Cùng với phần lớn quốc thổ giàu có tiêu vong, thu nhập tài chính đế quốc triều đình có thể khống chế đã không còn nhiều nữa, thuế thu ở tổng sở hải quan Kim Xuyên đạo chính là một trong số nguồn nòng cốt đó, nếu quân Lam Vũ đem món tài nguyên này cũng cắt mất, thu nhập tài chính của triều đình sẽ hoàn toàn rơi vào cảnh khó khăn, may mà quân Lam Vũ không có ý đồ với món tiền tài này.
Bất quá, Minh Sơn Quế vẫn hoài nghi không thôi, không hiểu quân Lam Vũ đã không cần thu nhập thuế má ở tổng cục hải quân Kim Xuyên đạo, chỉ muốn có mỗi quyền quản lý rốt cuộc là ẩn chứa mục đích mờ ám gì. Ông ta nỗ lực nói với bản thân, Dương Túc Phong nhất định là ẩn chứa trong đó mục đích âm hiểm nào đó, mình ngàn vạn lần chớ để dễ dàng mắc lừa, nhưng nghĩ đi rồi nghĩ lại, ông ta cũng không nghĩ ra nguyên cớ làm sao.
Kỳ thực lần này Minh Sơn Quế đúng là đã hiểu lầm Dương Túc Phong rồi.
Dương Túc Phong muốn quyền quản lý tổng sở hải quan Kim Xuyên đạo, chính là bởi vì có thể tước đoạt nhân tài và vật tư nhiều hơn từ trong nội địa đế quốc, thuận tiện cho di chuyển tài chính, đối với chút thu nhập nhỏ nhoi của tổng sở hải quân, y còn chưa để vào trong mắt. Còn về phần mười vạn khẩu súng rãnh xoắn loại mới nhất, thì cùng với chủ lực sư đoàn 103 áp sát gần vương quốc Cáp Lạp Lôi, kết thúc diệt vong của Cáp Lạp Lôi đã là chuyện chỉ còn đợi ngày, tới khi đó thu được vô số súng rãnh xoắn, vừa vặn có thể mượn hoa dâng phật, chuyển tay tặng cho quân đội đế quốc, đây vốn chỉ là chuyện chỉ mất một cọng lông, y cũng không muốn quá bủn xỉn với bọn họ.
Đối với sự cứng rắn của Mễ Nặc Tư Lương Cách, Minh Sơn Quế có chút tức giận đồng thời cũng có chút ngạc nhiên. Mễ Nặc Tư Lương Cách biểu hiện ra đương nhiên không phải là thái độ của bản thân, mà là thái độ của Dương Túc Phong, không ngờ ở trên vấn đề này Dương Túc Phong thà chết không chịu xuống nước, thực sự là quá đáng hận, hiện giờ đế quốc đang ở trong thời kỳ khó khăn nhất, không thiếu quân lính, cũng không thiếu quân đội, chỉ thiếu có nguyên liệu chế tạo vũ khí và vũ khí, nhất là mười vạn khẩu súng rãnh xoắn này, đối với quân đội đế quốc đúng là sự dụ hoặc vô cùng lớn.
Thế nhưng thần sắc của Đường Minh vẫn còn rất do dự, ông ta cảm thấy mình ở trước mặt Mễ Nặc Tư Lương Cách đã hoàn toàn không còn sự tôn nghiêm của hoàng đế nữa, trong lòng của ông ta thì đã chấp nhận chuyện giao dịch này rồi, nhưng lại không thể nào mở miệng nói ra được.
Bất quá Mễ Nặc Tư Lương Cách không hề lo lắng chút nào, ông ta biết Đường Minh nhất định sẽ khuất phục.
Hiện giờ đế quốc triều đình có thể cùng quân Lam Vũ sản sinh ra một chút xíu liên hệ, do người duy nhất có thể ảnh hưởng với Dương Túc Phong, đó là thập tứ công chúa.
Thập tứ công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư, là đế quốc triều đình có một chút hi vọng nho nhoi.
Nếu như thập tứ công chúa không tới địa khu Mỹ Ni Tư, thì một tia hi vọng cuối cùng của triều đình đế quốc cũng không có nữa.
Ông ta tin tưởng rằng trong lòng hoàng đế Đường Minh cho dù có nhỏ máu, cũng phải để thập tứ công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư.
Quả nhiên, sau khi trải qua suy tính đau đớn, Đường Minh chấp nhận kiến nghị của Dương Túc Phong, dùng quyển quản lý tổng sở hải quân của Kim Xuyên đạo đổi lấy mười hai vạn cây súng rãnh xoắn của quân Lam Vũ, tăng thêm hai vạn cây, thuần túy chỉ là Dương Túc Phong thuận nước giong thuyền, súng rãnh xoắn quân đội Cáp Lạp Lôi trang bị quá nhiều, bản thân quân Lam Vũ nếu thiêu hủy còn phải tiêu phí rất nhiều tiền bạc, còn không bẳng tặng hết cho đế quốc còn hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...