Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Phủ tổng đốc cảng Lỗ Đạt, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á.

Tại phòng hội nghị mênh mông của phủ tổng đốc, tấm bản đồ quân sự lớn vẫn còn trên trên tường, các vị tham mưu cao cấp của quân Lam Vũ cũng đều có mặt, nhưng trong phòng hội nghị tỏ ra vô cùng trầm lắng, yên tĩnh đến nỗi hơi thở của mội người đều có thể nghe thấy rõ ràng. Bên ngoài thỉnh thoảng truyền tới tiếng bước chân từ trạm canh gác, còn có tiếng báng súng nặng nề chạm vào mặt đất. Cơn bão nhiệt đới đã qua đi, cảng Lỗ Đạt khôi phục lại sự yên lặng và an bình, nhưng trận chiến lớn hơn còn ở đằng sau, mỗi một chiến sĩ của hải quân lục chiến đội đều không dám có chút lơi lỏng nào.

Tham mưu Trầm Lăng Vân cầm gậy chỉ huy, lặng lẽ đứng ở bên cạnh, sẵn sàng đợi mệnh lệnh của các vị trưởng quan, Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm đều cúi đầu lật xem các tư liệu có liên quan tới việc người Ngõa Lạp biến mất, mày khẽ nhíu lại, tựa hồ đối với động tĩnh của người Ngõa Lạp cũng không dám đưa ra phán đoán khẳng định chắc chắn. Dương Túc Phong thì nhìn bản đồ quân sự trầm mặc không nói, khoanh tay, suy nghĩ hành động tiếp theo.

Người Ngõa Lạp đại quy mô nam hạ khí thế hừng hực, không ngờ lại lấy cái kết cục bôi bác này kết thúc, người Ngõa Lạp rút binh rất nhanh, thực sự nằm ngoài dự liệu của Dương Túc Phong và những tham mưu quân Lam Vũ khác. Kỵ binh người Ngõa Lạp kiêu dũng hung hãn không ngờ hao binh tổn tướng ở trước mặt cứ điểm Tiểu Thang Sơn, thảm hại chạy trốn, làm đám người Dương Túc Phong vừa kinh ngạc mừng rỡ lại tiếc nuối, cuối cùng lại cảm thấy hết sức tiếc hận.

Dương Túc Phong kinh ngạc vui mừng là vì uy lực của pháo binh quân Lam Vũ cường hãn như thế, uy lục của cụm pháo trái phá 100 ly hoàn toàn có thể hình dung là không gì không phá được. Thi thể tan tành nát vụn máu me đầm đìa của những kỵ binh người Ngõa Lạp trước cứ điểm Tiểu Thang Sơn đã chứng minh, hỏa pháo cường đại đối phó với phương diện kỵ binh dân tộc du mục vẫn rất có tác dụng, hơn nữa còn có thể mang tới tác dụng quyết định. Nhưng pháo binh muốn phát huy uy lực, phải vận dụng tốt, hơn nữa phải thỏa mãn những điều kiện nhất định.

Lần này hỏa pháo quân Lam Vũ uy chấn cứ điểm Tiểu Thang Sơn, mặc dù cấp cho kẻ địch sát thương cực lớn, cấp cho người Ngõa Lạp lưu lại bóng ma cực lớn. Nhưng không thể không thừa nhận, lần pháo kích này còn chưa đạt được hiệu quả lý tưởng, nếu như đem kỵ binh người Ngõa Lạp hoàn toàn thả tới dưới thành cứ điểm, sau đó đem bộ đội phía sau của kẻ địch chặn đứng ngoài ba nghìn mét, như vậy kỵ binh người Ngõa Lạp ở dưới thành của cứ điểm sẽ thành ba ba trong rọ, thậm chí bị bắt cũng không phải là chuyện không thể, từ đó mà cấp cho kẻ địch sát thương lớn nhất.

Đáng tiếc là quan chỉ huy hiện trường của quân Lam Vũ, bất kể là Toa Xa hay là Đỗ Qua Nhĩ đều không ý thức được điều này. Đối diện với người Ngõa Lạp ùn ùn kéo tới, làm cho bọn họ chỉ nhận thức được không tiếc mọi giá chặn kẻ địch bên ngoài cứ điểm, lại không ý thức được phải như thế nào mới phát huy được ưu thế vũ khí cũa vũ khí quân Lam Vũ một cách hữu hiệu, đả kích người Ngõa Lạp nặng nề hơn.

Nhưng đây còn chưa phải điều tiếc nuối nhất.

Tiếc nuối lớn nhất là người Ngõ Lạp chạy quá nhanh, hành động tức tốc rút lui của Khắc Lạp Mã Kỳ làm quân Lam Vũ có chút luống cuống chân tay, Toa Xa và Đỗ Qua Nhĩ còn lo lắng đó là kế điệu hổ ly sơn của kẻ địch, căn bản không phản động truy kích, ngược lại càng trận trọng bố trí binh lực phòng thủ cứ điểm Tiểu Thang Sơ, làm cho kế hoạch đoạt lấy ngựa của người Ngõa Lạp của quân Lam Vũ hoàn toàn tan vỡ.

Hiện giờ cơ quan tình báo của quân Lam Vũ tạm thời còn chưa thể xác định người Ngõa Lạp có phải thực sự rút về cao nguyên Huyết Sắc hay chưa, chỉ biết bọn chúng hiện giờ đang rút về phía bắc, còn ở trong Hổ Xuyên đạo, dưới sự che chở của Ma Ni giáo, xem tình thế thì vẫn sẽ tiếp tục rút về cao nguyên Huyết Sắc bởi vì quân Lam Vũ đã thu được tin tức La Nhĩ Đan trọng thương, nếu như đúng là nhu thế, quân Lam Vũ sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội thu được lượng lớn chiến mã.

Từ sau khi người Ngõa Lạp rút lui, cơ quan tình báo quân Lam Vũ do Phượng Phi Phi lãnh đạo liền điều động vô số nguồn tình báo, chú ý sát sao tới hành động của người Ngõa Lạp. Rất nhanh, Dương Túc Phong tiếp thu được tin tức mới nhất, người Ngõa Lạp hiện giờ đang nghỉ ngơi ở khu vực được Ma Ni giáo khống chế nghiêm ngặt. Ma Ni giáo tập trung vô số y sinh cho thương bệnh binh người Ngõa Lạp để phục vụ điều trị. Nhưng Phượng Phi Phi không thể xác định, chuyện nghỉ ngơi này rốt cuộc là bởi vì La Nhĩ Đan thương thế nghiêm trọng không thể không dừng lại, hay là tiếp túc dừng lại, đợi cơ hội tốt hơn thì còn chưa biết được. Bởi vì những tên Ngõa Lạp không bị thương vong vẫn vô cùng mạnh mẽ.

Hắn hi vọng là loại thứ hai.

Mặc dù hiện giờ cuộc đại chiến ở Tình Xuyên đạo đã vô cùng náo nhiệt, thế lực tham gia vào trong chiến đấu ngày càng nhiều, nhưng y vẫn hi vọng người Ngõa Lạp vẫn sẽ tiếp tục nam hạ, đem ngựa tốt nhiều vô tận tặng cho mình. Quân Lam Vũ từ trên xuống dưới, đều vô cùng hi vọng có thật nhiều chiến mã chất lượng tốt để cải thiện cục diện thắt cổ chai hiện nay.

“Nói với ngành tình báo, nhất định phải giúp ta bám chết lấy người Ngõa Lạp, nhất cử nhất động của bọn chúng đều phải đặc biệt chú ý. Nói với Lam Sở Yến, phải chuyên chú tổ chức binh lực trong tay, lấy tiêu diệt người Ngõa Lạp đoạt lấy ngựa làm mục tiêu chủ yếu, chuyện người Ngõa Lạp lần này giao cho cô ấy xử lý, nếu cô ấy để xảy ra sai lầm, thì tự mình trông mà xử lý lấy.” Dương Túc Phong cân nhắc nhiều lần, cuối cùng vẫn không thể bỏ qua cho người Ngõa Lạp, kiên quyết hạ mệnh lệnh mới.

Mệnh lệnh này ở mức độ nhất định đã thay đổi kế hoặc bão táp ban đầu.

Nhưng Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm đều không lên tiếng phản đối, mặc dù hai người đều thấy có chút mạo hiểm. Nhiệm vụ Lam Sở Yến vốn gánh vác đã rất nặng nề, phải giám thị sát sao động tĩnh của Ma Ni giáo, căn cứ vào trả lời của ngành tình báo, quân đội Ma Ni giáo đã có bốn đội tuần hành chuẩn bị gia nhập chiến trường Tình Xuyên đạo, lĩnh quân chính là mãnh tướng La Mai Ô nổi danh của Ma Ni giáo, người này trong cuộc đối kháng giữa Ma Ni giáo và đế quốc Quang Minh, nhiều lần đánh bại đối thủ, đúng là một lão tướng kinh nghiệm phong phú.

Cùng với việc quân đội Ma Ni giáo chính thức cuốn vào chiến trường, chiến cuộc của Tình Xuyên đạo càng thêm phức tạp hỗn loạn. Trừ vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, vương quốc Cáp Lạp Lôi, vương quốc Ương Già và phản quân Bành Việt, hiện giờ kẻ địch của quân Lam Vũ còn thêm lực lượng vũ trang Ma Ni giáo. Ở địa khu Tình Xuyên đạo, quân Lam Vũ có thể gọi là một đánh năm, so sánh binh linh lực hơn gấp mười lần, tình thế vô cùng ngặt nghèo. Trách nhiệm Lam Sở Yến gánh vác vốn rất lớn, phòng ngự Khắc Lạp Mã Kỳ suất lĩnh kỵ binh người Ngõa Lạp thì còn có thể, nhưng còn muốn rút binh lực nuốt gọn người Ngõa Lạp, như vậy lòng tham không khỏi lớn một chút rồi.

Tham nhiều nuốt không trôi, đây là đại kỵ của binh gia.


Nhưng cả Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm đều cùng mong mỏi bắt được số ngựa này của người Ngõa Lạp. Một đơn vị quân đội không có tính cơ động cao, trong mắt bọn họ tuyệt đối không phải là hoàn mỹ, quân Lam Vũ đã có hỏa lực cường đại, nhưng ở phương diện tính cơ động của bội đội còn kém xa các quân đội của thế lực và quốc gia khác.

Điện trả lời của Lam Sở Yến tỏ ý vô cùng tán thành quyết định của Dương Túc Phong, nàng đã hạ lệnh Sử Lực Uy và Tang Đốn suất lĩnh bộ đội tiến vào vị trí thích hợp, đợi người Ngõa Lạp tự chui đầu vào lưới, nhưng cái gọi là vị trí thích hợp kia Lam Sở Yến không nói, Dương Túc Phong cũng không hỏi.

“Cô ấy bây giờ là chủ công đúng nghĩa rồi.” Vân Thiên Tầm cười khổ nói.

Tinh thần tiến thủ của Lam Sở Yến thực sự vượt quá xa Phượng Thải Y và Khắc Lệ Tô Na, nàng vốn bất mãn với nhiệm vụ bảo vệ bên cánh, thậm chí vì công thành cướp đất mà không ngại kháng lệnh. Hiện giờ Dương Túc Phong làm như vậy, để nàng tiêu diệt kỵ binh người Ngõa Lạp, đúng là đổ thêm dầu vào lửa, kích thích nàng cực lớn, đâu có lý nào nàng lại không chấp nhận? Nhưng như thế này, sợ rằng cánh phía bắc của Lam Sở Yến có một số chỗ hở cũng là khó tránh khỏi rồi.

Đối với quyết định của Dương Túc Phong, Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Thầm không hề kiên quyết phản đối, mặc dù bọn họ cảm thấy có chút không ổn, nhưng dù sao vẫn cần phải thử một chút. Chuyện chiến tranh, không thể chắc chín phần mười, mạo hiểm, hoàn toàn không hề ít. Nếu như có thể có được chỗ chiến mã tuyệt vời này của người Ngõa Lạp, như vậy lực lượng của lục quân quân Lam Vũ chắc chắn là được tăng cường về chất. Huống chi, quân Lam Vũ ở Tình Xuyên đạo còn có binh lực của hai sư đoàn, vào lúc cất thiết, vẫn có thể xoay xở.

Tô Phỉ Mã Vận đột nhiên tiến vào báo cáo, nói có một người lạ mặt tới, tự xưng là tổng đốc của địa khu Cách Lỗ Cát Á vương Quốc Lỗ Ni Lợi Á, Cổ Địch Sâm đại nhân. Hắn nói có chuyện muốn yết kiến Dương Túc Phong. Hiện giờ ở ngay bên ngoài tổng đốc phủ, hắn không đem theo bất kỳ ai, chỉ có một thân một mình.

Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm nhìn nhau một cái, Khắc Lao Tắc Duy Tư thần sắc bình thản, lãnh đạm nói: “Hình như là hắn tới trễ hơn so dự đoán của chúng ta đó!”

Vân Thiên Tầm lười biếng dưới người ra, không nóng không lạnh nói: “Dù sao thì cũng tới rồi! Có muộn hay không cũng thế.”

Khắc Lao Tắc Duy Tư gật đầu, nhìn qua Dương Túc Phong, rồi chậm rãi nói: “Chỉ cần giá của hắn không quá cao, nếu không chuyến này tới sẽ hoàn toàn vô nghĩa.”

Vân Thiên Tầm hờ hững nói: “Khó nói lắm, có một số chuyện, không gặp phải vỡ đầu chảy máu thì không hiểu được. Nhưng đợi tới khi hiểu ra thì đã vật đổi sao dời, không còn có thể vãn hồi nữa.”

Dương Túc Phong khẽ hít một hơi, bình thản nói: “Mời hắn tới phòng khách, nói ta sẽ mau chóng tới gặp hắn.”

Vân Thiên Tầm nói: “Tôi thấy chúng ta vẫn nên ủy phái binh lực của một tiểu đoàn tới địa khu phía nam cảng Lỗ Đạt tuần tra, rồi hội diện với Qua Đức Lý Khắc cũng tốt!”

Dương Túc Phong gật đầu nói: “Không vấn đề gì, cứ giao cho các vị đi làm nhé. Tôi đi gặp Cổ Địch Sâm, quá nửa là hắn muốn kiên trì chủ trương độc lập, kẻ này rất tinh minh, nhưng cũng vô cùng ngoan cố, có thể tôi sẽ đụng phải cái đinh mềm rồi.”

Vân Thiên Tầm nở nụ cười hiếm hoi: “Hắn chỉ có thể làm ngài đụng phải cái đinh mềm, nhưng ngài lại có thể lên mặt cho hắn coi, dưới mái hiên nhà người, không thể không cúi đầu. Lần này là hắn có chuyện cầu ngài, mà không phải ngài cầu tới hắn.”

Trong phòng khách sáng rực rộng rãi, Dương Túc Phong nhìn thấy Cổ Địch Sâm.

Dương Túc Phong không chút che dấu biểu hiện ra sự kinh ngạc với Cổ Địch Sâm, thân thể to béo của hắn đúng là làm người ta mở rộng tầm mắt, mà cái nhân vật chỉ đi đứng đã vất vả như vậy không ngờ lại một mình đi hơn mười dặm đường tới cầu kiến mình, phần thành ý này tựa hồ đã không cần phải nói nữa. Nhưng, từ trong trực giác, từ trong tình báo, Dương Túc Phong đều biết Cổ Địch Sâm tuyệt đối không phải là nhân vật dễ đối phó, trừ khi mình lấy bản sắc lưu manh ra.

Còn Cổ Địch Sâm hiển nhiên không kinh ngạc lắm về vẻ ngoài và vóc dáng của Dương Túc Phong, tựa hồ sớm thấy quen rồi. Bởi vì cùng với phát minh của máy ảnh, ảnh thật của Dương Túc Phong đã nhiều lần phơi bày rồi, dù không thể tính là anh tuấn, nhưng cũng không thể nói là cực kỳ xấu xí. Nói chung là một người tương đối bình thường mà thôi.


Sau khi chào hỏi, hai người phân chủ khách ngồi xuống.

Dương Túc Phong nâng chén trà lên, bình thản liếc nhìn hắn một cái, rồi nói: “Cổ Địch Sâm đại nhân, ngài tới đây làm ta vô vùng kinh ngạc, nhất là ngài một mình xuất hiện trước mặt ta, ta còn cho rằng ngài sẽ tới cùng tướng quân Qua Đức Lý Khắc, hết sức xin lỗi, ta nghĩ không ra lý do ngài một mình tới nơi này.”

Cổ Địch Sâm tựa hồ đã nhìn quen người có bộ dạng như Dương Túc Phong, bỉnh thản như không cười ha hả nói: “Dương đô đốc suất lĩnh quân Lam Vũ tung hoành rong ruổi trên lĩnh thổ của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, Cổ Địch Sâm tôi là tổng đốc của địa khu Thánh Đa Mỹ vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, đương nhiên phải tới khiển trách tội danh của ngài, không đổ trách nhiệm cho người khác được.”

Dương Túc Phong cười cười, rất không tán đồng nói: “Các vị giết Tân Khắc Lai Nhĩ rồi, mà vẫn còn là một phần tử của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á sao? Ồ, xin lỗi, ta tưởng rằng các vị sớm đã vạch rõ giới hạn với Tô Lai Mạn đệ tứ rồi. Không biết Tô Lai Mạn đệ tứ có truy xét hung thủ giết Tân Khắc Lai Nhĩ hay không vậy?”

Sắc mặt Cổ Địch Sâm cuối cùng bắt đầu có chút khó coi, dường như lời của Dương Túc Phong đã quá đáng, mỗi câu đều đâm sâu vào chỗ đau trong lòng hắn. Nhưng hắn không nổi giận, mà lộ ra một nụ cười chua chát, yếu ớt bất lực nói: “Dương đô đốc, ngài không cần phải vội vàng hãm hại tôi thêm nữa, tôi biết mình không phải là đối thủ của ngài. Cái chết của Tân Khắc Lai Nhĩ người Cách Lỗ Cát Á chúng tôi đúng là có trách nhiệm, nhưng ông trời có thể làm chứng. Hắn đích xác không phải là chúng tôi giết, còn về phần rốt cuộc là chết ở trong tay ai, tôi cũng không biết, cũng không muốn biết. Nhưng tôi có thể khẳng định một điều, đó là cái chết của hắn, hoàn toàn là xứng đáng. Dương đô đốc cần hắn chết để tiến hành kế hoạch của mình, mà cái kế hoạch này, có thể đưa tôi tới trước mặt ngài một cách hiệu quả. Chính bởi vì cái chết của hắn, cho nên tôi mới phải mạo hiểm có thể bị bộ hạ của ngài ngộ sát bất kỳ lúc nào, trèo đèo lội suối tới nơi này.

Dương Túc Phong cười ruồi, ánh mắt lướt qua con mắt nhỏ thâm trầm trên mặt Cổ Địch Sâm, chậm rãi nói: “Thường nghe tổng đốc Cổ Địch Sâm tinh minh hơn người, đúng là tiếng đồn không sai, tôi rất bội phục. Những lời này nếu như để Tô Lai Mạn đệ tứ nghe thấy, nói không chừng có thể tẩy sạch hiềm nghi của các vị.”

Cổ Địch Sâm cười khổ nói: “Không cần nữa, Tô Lai Mạn đệ tứ đã nhận định chúng tôi là hung thủ giết chết Tân Khắc Lai Nhĩ, bởi vì khi đó có mấy nhìn con mắt nhìn thấy súng của Qua Đức Lý Khắc dí vào đầu của Tân Khắc Lai Nhĩ, bất kể người khác nói gì, đều không có sức mạnh bằng mấy nghìn còn mắt ở hiện trường chính mắt nhìn thấy. Tôi không thể không thừa nhận, quân Lam Vũ các vị đúng là thần thông quảng đại, có thể làm chuyện này không chút sơ hở gì như thế…”

Hơi dừng lại một chút, Cổ Địch Sâm lờ tịt phản ứng của Dương Túc Phong, tiếp tục cười khổ nói: “Bất quá theo tôi nghĩ, Dương đô đốc sở dĩ giết Tân Khắc Lai Nhĩ chẳng gì ngoài muốn để người Cách Lỗ Cát Á chúng tôi cùng Tô Lai Mạn đệ tứ chính thức quyết liệt. Tôi nghĩ cái hi vọng này Dương đô đốc ngài đã đạt được rồi. Tô Lai Mạn đệ tứ đã hoàn toàn cho rằng chúng tôi giết Tân Khắc Lai Nhĩ, đã đem chúng tôi xếp vào đối tượng đề phòng trọng điểm, hạ lệnh phái quân đội đồn trú ở biên cảnh của chúng tôi. Nói, chính bởi chúng tôi đã là đối tượng đề phòng của quân đội Lỗ Ni thậm chí là kẻ địch, ở trên điểm này, chúng tôi và Dương đô đốc ở trên cùng một chiến tuyến. Hôm nay tôi tới đây, chính là muốn cùng Dương đô đốc thương lượng kế hoạch như thế nào cùng tiêu diệt vương quộc Lỗ Ni Lợi Á.”

Dương Túc Phong cười ha hả, thoải mái nói: “Cổ Địch Sâm, ngài là người ngay nói thẳng, ta thích cách nói chuyện của ngài đó. Ngài là một người sảng khoái, cầm lên được cũng hạ xuống được, không thẹn là hùng ưng xuất sắc nhất của người Cách Lỗ Cát Á mấy trăm năm nay! Nếu như ngài đã nói, tôi cũng không phủ nhận, Tân Khắc Lai Nhĩ đúng là do chúng tôi giết đấy, nhưng tội danh lại hoàn toàn rơi lên người các vị. Đương nhiên, ta có thể nói, các vị cũng chẳng vì cái chết của Tân Khắc Lai Nhĩ mà cảm thấy áy náy, có phải hay không vậy?”

Cổ Địch Sâm mặt thản nhiên nói: “Chúng tôi áy náy, chính là bởi vì hắn không phải do chúng tôi tận tay giết chết.”

Dương Túc Phong gật đầu, bỉnh thản nói: “Rất tốt, rất thẳng thắn.”

Ánh mắt của Cổ Địch Sâm đột nhiên trở nên sắc bén, lạnh lùng nhìn Dương Túc Phong, ngữ khí cũng trở nên hết sức nghiêm túc trang trọng, chậm rãi nói: “Dương đô đốc, ngài nhìn trúng người Cách Lỗ Cát Á chúng tôi, chính là bởi vì Hắc Ưng chiến sĩ của chúng tôi. Nếu như không phải tôi đoán sai, ngài hi vọng Hắc Ưng chiến sĩ của chúng tôi có thể gia nhập quân Lam Vũ của ngài.”

Dương Túc Phong gật đầu, trầm tĩnh nói: “Không phải hi vọng, mà là lời mời thiện ý. Hắc Ưng chiến sĩ đều là sát thủ chiến trường xuất sắc, ta muốn nhìn thấy biểu hiện càng xuất sắc hơn của bọn họ…”

Nhưng Cổ Địch Sâm không đợi y nói xong, đã lạnh lùng nghiêm túc nói: “Hai mươi năm trước Cổ Địch Sâm tôi đã từng thề, nhất định sẽ suất lĩnh người Cách Lỗ Cát Á chúng tôi thành lập nên một quốc gia độc lập tự do tốt đẹp, hiện giờ tôi vẫn có kỳ vọng như vậy. Bất kể là chúng tôi gặp phải phong ba thế nào, chúng tôi cũng không thay đổi ước nguyện ban đầu của mình. Tôi nghĩ, quân Lam Vũ sẽ ủng hộ sự nghiệp độc lập của chúng tôi…”

Dương Túc Phong khẽ nhíu mày lại, sự ngoan cố của Cổ Địch Sâm trong dự liệu đã dần dần thể hiện ra, tức thì sắc mặt không đổi, vẫn lãnh đạm hờ hứng nói: “Độc lập tự do là phải trả giá nặng nề đó.”

Ánh mắt của Cổ Địch Sâm nhìn Dương Túc Phong chằm chằm không chút chùn bước nói: “Chúng tôi có hai vạn Hắc Ưng chiến sĩ kiêu dũng thiện chiến, bọn họ nguyện ý vì độc lập tự do mà phấn đấu, cho tới khi chảy hết giọt máu cuối cùng của mình…”


Dương Túc Phong không chút khách khí cắt ngang lời nói như tuyên thệ trang nghiêm của hắn, lạnh lùng nói: “Xin lỗi nhé, tổng đốc Cổ Địch Sâm, căn cứ vào tình báo của chúng tôi cho thấy, các vị chỉ có một vạn sáu nghìn chiến sĩ Hắc Ưng, hơn nữa chân chính có năng lực chiến đấu hợp cách chỉ có không quá một vạn người, ngài lấy đâu ra hai vạn người.”

Cổ Địch Sâm hơi ngẩn ra, rồi sau đó cười khan nói: “Xem ra Dương đổ đốc còn bỏ rất nhiều công phu với chúng tôi, rất am hiểu tình huống của người Cách Lỗ Cát Á chúng tôi.”

Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Đúng thế, ngày đó trong trận chiến ở Nam Kha trại, ta đã rất có thiện cảm với Hắc Ưng chiến sĩ của các vị, tố chất thân thể và kỹ năng chiến đấu của bọn họ đều là không thể bắt bẻ. Cổ Địch Sâm, ta và ngài đều là những người nói chuyện sảng khoái. Ta cũng không thích quanh co lòng vòng, ta thích là thích, không thích là không thích, hoàng đế bệ hạ của đế quốc làm ta không vui, ta cũng chơi lại lão y như thế. Những chuyện này tin rằng các vị cũng quá rõ ràng rồi. Trên báo chí chửi quân Lam Vũ chúng tôi mất hết mặt mũi, ta không nói rườm rà nữa, dù sao ta cũng cực kỳ tán thưởng Hắc Ưng chiến sĩ của các vị, nếu như có thể gia giập với chúng tôi, ta tin rằng Hắc Ưng chiến sĩ nhất dịnh có tiền đồ vĩ đại, bọn họ có thể phát huy tác dụng càng lớn hơn bây giờ.”

Cổ Địch Sâm lành lạnh nói: “Như vậy địa vị của người Cách Lỗ Cát Á chúng tôi thì như thế nào đây?”

Dương Túc Phong trầm giọng nói: “Địa khu Thánh Đa Mỹ cùng với tất cả cư dân của nó, đều sẽ dưới sự quản lý của phủ đại đô đốc Mỹ La, trở thành một tỉnh có quyền tự chủ rất lớn…”

Cổ Địch Sâm dứt khoát nói: “Nhưng người Cách Lỗ Cát Á chúng tôi càng hi vọng trở thành một vương quốc độc lập hơn, mà không phải tiếp tục ở dưới sự khống chế của người nào đó. Cái chúng tôi cần là tự do tuyệt đối, một sự tự do không cần nghe bất kỳ ai thao túng. Nếu không, chúng tôi cần gì phải phản đối sự thống trị của Tô Lai Mạn đệ tứ.”

Dương Túc Phong trầm mặc chốc lát, ánh mắt thâm trầm, nghiêm túc nói: “Cổ Địch Sâm, ta biết người Cách Lỗ Cát Á các vị muốn độc lập ít nhất đã có một trăm năm lịch sử. Vì độc lập, các tiền bối của các vị, các tiền nhân của các vị, cũng đã phải trả giá không rẻ rồi, rất nhiều người thậm chí tới nay còn bị giam ở trong nhà ngục lớn tại Mông Địa Tạp La. Nhưng, ta muốn hỏi ngài, các vị rốt cuộc là vì sao mà muốn độc lập? Sau khi độc lập, các vị lại sẽ đi đâu về đâu? Các vị muốn có được quyền lực chính quyền rốt cuộc là tới mức độ như thế nào?”

Cổ Địch Sâm hít sâu một hơi, quật cường mà cố chấp nói: “Tôi chưa nghiên cứu tỉ mỉ chúng tôi rốt cuộc muốn đạt tới một mức độ như thế nào. Nhưng chúng tôi phải độc lập, chúng tôi không thể chịu đựng sự thống trị của người khác.”

Dương Túc Phong khẽ cười lạnh, tựa hồ cảm thấy đối phương có chút ngây thơ, lạnh lùng nói: “Nếu như ngài dùng hết sức giành lấy độc lập, chỉ vì dục vọng của một mình ngài, vì quyền lực của cá nhân ngài, như vậy, ngài có thể tiếp tục tranh giành. Nhưng, nếu như ngài chỉ vì muốn dân tộc được lớn mạnh, vì mức độ cuộc sống của người dân được đề cao, vì cải thiện tình trạng hiện giờ của bọn họ mà nói, như vậy, ta có thể nói với ngài, ngài căn bản không cần độc lập.”

Cổ Địch Sâm cười lạnh nói: “Nguyện nghe kỹ hơn.”

Dương Túc Phong chậm rãi nói: “Đầu tiên, ta có thể nói hết sức thẳng thắn với ngài, quân Lam Vũ chúng tôi sẽ chinh phục vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, chung tôi tuyệt đối sẽ không cho phép trên cái đống đổ nát này còn có chính thể độc lập. Đây là chuyện tuyệt đối không thể được, trừ khi ta chết rồi. Nếu như người Cách Lỗ Cát Á làm loạn muốn độc lập, vậy các vị chính là kẻ địch của quân Lam Vũ. Ta sẽ kiên quyết đả kích, có lẽ ngài sẽ nói, chiến tranh vì chính nghĩa cuối cùng sẽ dành thắng lợi, nhưng, ta cũng không sợ phải nói với ngài, ta cũng không phải là dọa nạt các vị. Nếu như các vị đối kháng với quân Lam Vũ, ta ít nhất có thể làm mức độ sinh hoạt của Thánh Đa Mỹ các vị tụt hậu ba mươi năm, chúng tôi hoàn toàn có thể san nó thành bình địa…”

Cổ Địch Sâm không chút kém thế nhìn Dương Túc Phong, cười lạnh: “Dương Túc Phong, ngươi quả đúng là một tên quân phiệt lưu manh vô sỉ, người Cách Lỗ Cát Á chúng ta và người không hề có oán thù gì, vì sao ngươi lại đối phó với chúng ta như thế? Mỗi một người Cách Lỗ Cát Á chúng ta đều là anh hùng đỉnh thiên lập địa, vì độc lập và tự do, chúng ta chấp nhận trả bất kỳ cái giá nào, bao gồm cả mạng sống và máu của chúng ta. Có lẽ quân Lam Vũ cũng có thể tiêu diệt chúng ta, nhưng chúng ta cũng có thể làm ngươi thương tích đầy mình, đau đớn khôn cùng.”

Dương Túc Phong lắc đầu, mỉm cười lạnh nhạt nói: “Ngươi sai rồi, ý thức của con người không thể thay thế quy luật tiến bộ của xã hội, mạnh được yếu thua, kẻ biết thích ứng nhất sẽ sống, đây là phép tắc sinh tồn của đại tự nhiên, cũng là phép tắc sinh tồn của xã hội loài người. Có lẽ ngươi cảm thấy rất tàn khốc, nhưng, ngươi lại không thể không thừa nhận, sự phát triển của tất cả các sự vật trên thế giới này chính là như thế. Lạc hậu thì chỉ chịu đòn, tư vị không dễ chịu, nhưng lại không thể không chấp nhận. Nếu như người Cách Lỗ Cát Á thực sự có một ngày như vậy, có lẽ ngươi sẽ hối hận.”

Cổ Địch Sâm quật cường nói: “Chúng ta quyết không hối hận.”

Dương Túc Phong chẳng để ý tới sự quật cường của hắn, nói: “Cổ Địch Sâm, vẫn mong người cân nhắc, người Cách Lỗ Cát Á các ngươi người không không quá trăm vạn, đất đai không đủ năm vạn kilomet vuông, ngươi bằng cái gì mà đối kháng với quân Lam Vũ chúng ta? Thực tế thì các nguơi chỉ có không tới bảy mươi vạn nhân khẩu, cho dù các ngươi ai ai cũng là Hắc Ưng chiến sĩ ưu tú, cũng không thể chống lại được quân Lam Vũ chúng ta. Có lẽ lời của ta quá trực tiếp quá chướng tai, nhưng sự thực là thế. Ta không có ý uy hiếp ngươi, ngươi thích thì nghe, không thích thỉ bỏ ngoài tai.”

Cổ Địch Sâm lạnh lùng nói: “Dương Túc Phong ngươi năm xưa lúc lập nghiệp, nhân khẩu cũng không quá trăm vạn, đất đai không tới một vạn kilomet vuông, ngươi còn chẳng phải có thành tựu ngày hôm nay? Vì sao chỉ có ngươi mới có thể, mà người khác lại không thể chứ? Ta lại không tin! Nếu Dương Túc Phong ngươi có thể làm được, người Cách Lỗ Cát Á chúng ta cũng có thể làm được.”

Dương Túc Phong hơi ngẩn ra, không ngờ được mình lại bị lấy ra làm chứng cứ, nhất thời không nói được gì.

Bất quá chuyện về phương diện này, y đúng là thỉnh thoảng cũng nghe nói, đây cũng là chuyện Tài Tiêm Tiêm và Na Tháp Lỵ rất có hứng thú. Đó là nghiên cứu lịch sử phát triển của Dương Túc Phong, ý đồ từ quy luật cơ bản nào đó tìm kiếm bí mật Dương Túc Phong quật khởi, phân tích điểm mấu chốt trong đó. Trừ hai người này ra, trên đại lục Y Lan còn có rất nhiều học giả chuyên gia bắt đầu chú ý tới bí mật sự quật khởi phi thường của Dương Túc Phong và quân Lam Vũ. Liên quan tới tri thức và năng lực của Dương Túc Phong cũng được rất nhiều học giả phân tích rõ ràng rành mạch, có một số bài viết ngay cả bản thân Dương Túc Phong xem cũng thấy rất có đạo lý.

Chuyện của Dương Túc Phong cũng vì thế được rất nhiều thanh thiếu niên trẻ tuổi có chí bắt chước theo, rất nhiều thanh thiếu niên khi mình gặp thất bại luôn nói, Dương Túc Phong người ta nửa đời trước đều ở trong tù, nhưng sau khi ra tù lập tức kiến lập công trạng làm mọi người chú ý, có thể thấy, thất bại không thể ngăn cản bước tiến của anh hùng….


Chuyện như thế còn rất nhiều.

Nhưng Dương Túc Phong không thể phản bác, chẳng lẽ bản thân lại có thể nói xấu mình sao? Chẳng lẽ bản thân có thể nói tất cả những điều mình làm bất quá chỉ là một số chuyện nhỏ nhặt mà thôi. Nếu mà mình nói như vậy thật, đám Điệp Tư Thi khẳng định lại sẽ rêu rao ầm lên mình giả rối ngay.

Dương Túc Phong cười khổ một tiếng, lãnh đạm nói: “Cổ Địch Sâm, ngươi đã chết chưa?”

Cổ Địch Sâm cười lạnh: “Cho dù hiện giờ ngươi giết ta, ta cũng sẽ không nhíu mày một cái.”

Dương Túc Phong lắc đầu, trầm giọng nói: “Ta không có ý giết ngươi, ít nhất là hiện giờ không có, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có biết tư vị của cái chết không? Ngươi có biết sau khi chết, linh hồn sẽ thất lạc ở địa phương ra sao không?”

Cổ Địch Sâm lạnh lùng nhìn y, tựa hồ muốn từ trên mặt y đọc ra tâm tư thật của y, nghiêm túc nói: “Ta đã chính mắt thấy quá nhiều cái chết, đối với cái chết ta đã không còn cảm giác gì nữa, cho dù hiện giờ ta chết, ta cũng sẽ không cảm thấy có gì đặc biệt.”

Dương Túc Phong lạnh lùng nhìn hắn, mắt không chớp nói: “Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi đã chết qua chưa?”

Cổ Địch Sâm không rõ nguyên cớ, nhưng vẫn quật cường nói: “Ta đã từng bị thương hôn mê sáu này sáu đêm, khi tỉnh lại, ta cho rằng mình đã chết rồi…”

Dương Túc Phong ánh mắt như điện, lạnh lùng nói: “Vậy tức là nói, ngươi chưa hết chết thực sự?”

Trên khuôn mặt béo núc của Cổ Địch Sâm lộ ra chút vẻ nhạo báng, mặc dù chỉ thoáng cái là mất, nhưng Dương Túc Phong đã nhìn thấy rõ ràng. Cổ Địch Sâm khinh bỉ nói: “Chẳng lẽ ngươi đã chết thực sự rồi?”

Dương Túc Phong bình tĩnh nói: “Đúng là ta đã chết qua, ta không phải là người của thế giới này.”

Dường như bị gặp phải sự vũ nhục và chế nhạo cực lớn, Cổ Địch Sâm đứng bật dậy, lạnh lùng nói: “Rất tốt, coi như ta đã mở rộng tầm mắt rồi, không ngờ giờ ta lại đang nói chuyện với một kẻ đã chết! Ta cần trở về cân nhắc cho kỹ lại, xem xem phép tắc sinh tồn của xã hội rốt cuộc là như thế nào, sau đó mới đi liên hệ với một kẻ đã chết.”

Dương Túc Phong bình thản nói: “Cứ tự nhiên.”

Cổ Địch Sâm chống đỡ thân thể to béo, vất vả đi ra cửa, động tác càng ngày càng chậm, đột nhiên quay đầu lại, mang theo một chút do dự khó che dấu, chậm rãi nói: “Dương Túc Phong, người Cách Lỗ Cát Á chúng ta còn có một chuyện có thể làm điểu kiện trao đổi, chúng ta có thể giúp quân Lam Vũ các ngươi thật mau chóng đánh đổ Tô Lai Mạt đệ tứ…”

Dương Túc Phong vẻ mặt không đổi, thậm chí mày cũng chẳng nhấc lên, hờ hững nói : “Nếu như ngươi nói tới là sự giúp đỡ của vương hậu Ái Cát Lệ Tư, vậy thì ngươi có thể dừng lại được rồi, cô ta không giúp được các ngươi nhiều lắm đâu. Theo như tin tức chính xác của chúng ta, từ sau khi tin tức các ngươi giết Tân Khắc Lai Nhĩ truyền đi, cô ta đã bị giám thị nghiêm ngặt chỗ ở rồi.”

Con ngươi nhỏ trong mắt Cổ Địch Sâm chuyển động kích liệt, ánh lên vẻ quỷ dị, chậm rãi nói: “Nhưng dù sao cô ấy cũng là vương hậu của Lỗ Ni Lợi Á, cho dù là bị giám thị chỗ ở, cũng có thể phát huy được tac dụng nhất đinh. Hơn nữa, chúng ta gây dựng tổ chức ở Mông Địa Tạp La cũng không phải chuyện một năm hai năm, rất nhiều thứ người Cách Lỗ Cát Á chúng ta có thể nhìn thấy, quân Lam Vũ các ngươi chắc gì đã thấy được…”

Dương Túc Phong vẫn lạnh lùng chẳng thèm để ý nói: “Cho dù cô ta có thể phát huy tác dụng, cũng chỉ ở phạm vi hoàng cung, bên trong thành Mông Địa Tạp La. Nếu như khi quân Lam Vũ chúng ta tới được dưới thành Mông Địa Tạp La, ta nghĩ đại pháo của chúng ta còn có thể bắt nát tường thành Mông Địa Tạp La. Thám tử của các ngươi ở cứ điểm Lạc Lạp không thể không nói cho ngươi, trước mặt đại pháo của quân Lam Vũ chúng ta, cho dù là cứ điểm kiên cố nhất cũng là bột mịn thôi.

Cổ Địch Sâm hơi chút bực bội nói: “Nếu đã như thế, vậy ta cáo từ.”

Tiếng của Dương Túc Phong ở sau lưng xa xa truyền lại: “Cổ Địch Sâm, chúng ta sẽ gặp lại, ngươi phải bảo trọng thân thể nhé.”

Nhưng Cổ Địch Sâm đã đi xa đầu cũng không hề quay lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui