Nước chanh ép giải quyết rất tốt vấn đề bệnh máu xấu của các thủy thủ. Còn chưa có chuyện gì quan trọng hơn điều này đối với những chuyến hành trình xa, nhất là dạng bơi qua bơi lại không mục đích như thế này. Căn cứ vào kiến nghị của Dương Túc Phong, A Phương Tác mỗi ngày đều cưỡng ép thuyền viên và thủy thủ dùng một lượng nước canh ép nhất định, tới hiện giờ vần thế. Hạm đội A Phương Tác đã phiêu bạt trên mặt biển bốn tháng hơn ba trăm thuỷ thủ và thuyền viên còn chưa có bất kỳ ai xuất hiện triệu chứng bệnh máu xấu. Điều này làm A Phương Tác sinh ra cảm giác bội phục cường liệt với Dương Túc Phong, cho dù đánh chết hắn cũng không thừa nhận điều này. Hắn thật khó lý giải, vì sao Dương Túc Phong có thể hàng phục bệnh máu xấu, mà vì sao từng chum từng chum nước tranh ép trong khoang thuyền lại có thể làm cho ma quỷ của biển sâu cũng cảm thấy sợ hãi.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một hòn đảo, hạm đội A Phương Tác vòng quanh hòn đào một vòng, phát hiện hòn đào này hình dạng giống như một cái đuôi cá, diện tích ước chừng khoảng năm sáu km vuông, trên đảo có rất nhiều cây dừa, còn có một số phòng ốc, còn có các loại kiến trúc như thương điếm, tiệm rèn, thậm chí có cả một căn xưởng tạo thuyền thô sơ, vừa nhìn là biết không phải kiến trúc của thổ dân đương địa, hiển nhiên đây là hòn đảo nào đó dưới sự khống chế của tổ chức hải tặc nào đó, mà hòn đảo lớn như thế này, phương tiện trang bị đầy đủ, cái xưởng tạo thuyền kia chứng minh đầy đủ điều này, hòn đảo có thể có xưởng tạo thuyền, khẳng định đều là vùng trung tâm của đám hải tặc.
A Phương Tác quyết đoán ra lệnh hạm đội chuận bị cập bến, ý đồ đem hòn đảo này làm của riêng. Nhưng mà tin tức đưa ra thông qua kỳ ngữ từ trên đảo không chút che dấu cho thấy rõ, nơi này không hoan nghênh hạm đội A Phương Tác tới, đối phương tại kỳ ngữ thậm chí sử dụng từ địa phương rất ít thấy. Yêu cầu hạm đội A Phương Tác lập tức xéo ngay, nếu không, bọn họ phải gánh lấy hậu quả.
“Chuẩn bị dùng vũ lực đổ bộ.” A Phương Tác trước nay chưa từng cúi đầu trước mặt bất kỳ ai, bao gồm dưỡng phụ thiếu tướng hải quân Đặc Mạt Khắc.
Đám thủy thủ vốn sớm đã nóng ruột bắt đầu đem sườn của ba chiếc chiến đấu hạm xoay về phía hoàn đảo còn chưa biết tên kia, các pháo thủ ào ạt mở khoang pháo, đem pháo thanh trượt đẩy ra, hơn ba trăm họng pháo đen ngòm ngòm ngắm chuẩn vào kẻ địch, các pháo thủ rất nhanh đem đạn nổ cho vào trong nòng pháo, đồng thời trên boong thuyền trống trải của chiến đấu hạm, một số thủy thủ cũng bắt đầu lắp xong bách kích pháo.
“Nổ pháo” A Phương Tác vẫn đứng trên chỗ cao nhất của cột buồm, lạnh lùng chém tay xuống.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh1 Hơn ba trăm khẩu pháo thanh trượt đồng thời phát xạ, đạn pháo dày đặc rơi xuống trên bờ cát của hòn đảo, khói đen bùng ra, cây dừa phụ cận bãi cát từng mảng t ừng mảng đổ gục. Tại nơi đó một nhóm nhỏ hải tặc chuẩn bị đánh trả A Phương Tác đổ bổ cũng bị bắn nghiêng ngả, máu tươi đàm đìa. Nhưng so sánh với uy lực phát nổ của bách kích pháo, những pháo thanh trượt này không nghi ngờ gì rơi xuống hạ phong tuyệt đối, hơn mười khẩu bách kích pháo đạn rơi lẻ tẻ giữa công sự đất phía sau bãi cát, tức thì phát ra tiếng nổ liên tiếp, mấy tòa công sự đất bị san thành đất bằng, người bên trong cũng bị bắt tan xương nát thịt, người còn sót lại dưới đồng đổ nát bò ra cũng là què chân cụt tay, thê thảm vô cùng.
Trên đảo tức thì hoảng loạn cả lên.
A Phương Tác thấy vậy, hạ lệnh pháo thanh trượt đình chỉ xạ kích không cần thiết, đổi thành sử dụng riêng bách kích pháo oanh tạc, sau ba bốn lượt bách kích pháo oanh kích, người có thể nhìn thấy trên đảo đã không thể nhìn thấy từ trong kính viễn vọng nữa, còn có một số hải tặc nấp vào sau một số hố đất đường hào cẩm những thứ binh khí lộn xộn chuẩn bị sát thương đối thủ đổ bộ, có mấy khẩu súng rãnh xoáy khơi lên sự chú ý của A Phương Tác, theo hắn biết, trong hải tặc Solomon, sử dụng súng rãnh xoáy thực sự không nhiều.
“Lên bờ!” A Phương Tác từ trên dây thừng trượt xuống, trầm giọng nói, thuận tay rút doản kiểm ở hông ra.
Năm mươi thủy thủ cầm súng trường Mễ Ký Nhĩ từ thuyền tam bản được hạ xuống bơi lên trên đảo, bọn họ khom người trên bải biển lần mò tiến lên, nghiêm ngặt dựa theo tư thế tiến tới do Tư Cơ Bối Ni dạy phát động công kích trong lúc tiến lên, kết quá gặp được mười mấy tên phỉ đồ lẻ tẻ, sau một loạt đạn loạn xạ, những tên hải tặc kia toàn bộ bị bắn chết. Sau một phen lùng sục và chiến đấu, đám thủy thủ của A Phương Tác cơ bản quét sạch hòn đảo, tên đầu sỏ hải tặc phụ trách phòng thủ hòn đảo cũng bị bắt tới trước mặt A Phương Tác.
Tên đầu sỏ hải tặc đó bị đạn bắn xuyên qua mắt trái, cũng không băng bó, máu tươi đầm đìa, nhưng đối với lọai đau đớn này đám hải tặc tựa hồ đã tập thành thói quen. Sinh hoạt trên thuyền của những hải tặc hết sức đơn điệu và nhàm chán, hành hạ người và bị người hành hạ trở thành lạc thú lớn nhất, tên đầu sỏ hải tặc to lớn thổ kệch này nhìn được ra đích xác là thứ gia hỏa quanh năm sinh hoạt trên biển. Mà trong con mắt duy nhất còn lại bắt ra vẻ hung hãn cũng làm A Phương Tác nhận ra nơi đây đích xác không phải là chỗ dừng chân của đám hải tặc thông thường. Vừa rồi trong khi lùng sục, đám thủy thủ đã phát hiện rat rang thiết bị của hòn đảo này khá là đầy đủ, mà sinh hoạt ở trên đảo cũng có gần ba bốn trăm người, trong đó còn có phụ nữ và trẻ em, tình cảnh như vậy, chỉ có trong tổ chức hải tặc thực lực khá hùng hậu mới xuất hiện.
“Tiểu tử, ngươi có biết nơi này là địa bàn của vị lão đại nào không? Tên hải tặc đầu sỏ bị bắt dùng ngữ khí của kẻ bề trên chất vấn A Phương Tác, loại cảm giác này tựa hồ A Phương Tác mới thực sự là tù binh.
“Ta không biết, nhưng sau này nơi đây chính là chỗ của A Phương Tác ta.” A Phương Tác chẳng thèm nhìn hắn thêm một cái, lạnh lùng nói, đưa kiếm móc còn mắt kia của hắn ra, tiện tay huơ đoản kiếm, đem con ngươi đẫm máu vứt vào trong bãi cỏ.
“Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, nơi này là địa bàn của gia tộc Hải Lôi Đình.” Tên đầu sỏ hải tặc hai con mặt đều bị móc ra mặt đầy máu tươi, đau tới chết đi sống lại, nhưng vẫn cuồng nộ gào thét, phảng phất muốn dùng giọng nói tống A Phương Tác vào địa ngục.
“Hải Lôi Đình?” A Phương Tác cười thần bí khó lường, thuận tay đem máu trên kiếm lau sạch trên quần.
Trong số hải tặc nhiều như lông trâu ở hải vực Sỏ La Môn, tổ chức thế lực lớn nhất, tổng cộng có bảy cái, trong đó vị trí đầu chính là gia tộc Hải Lôi Đình, tiếp đó là các gia tộc Lặc Ngõa Sát Nhĩ, Cương Tát Lôi Tư, Đường Lạc Khắc, Tắc Lạp Lệ Chi Toa, Bố Đặc Lạp Cách Nặc, Hỉ Đức Lạp Khố Đế. Những gia tộc này tổ tiên đều là thuyền trưởng mạo hiểm tới từ các nước của đại lục Y Lan, sau này bời vì lợi ích dụ hoặc mà biến thành hải tặc, từ đó đời đời truyền nhau, tất cả những người trong nhà bắt đầu từ khi sinh ra, liền trờ thành hải tặc. Có gia tộc ví như Hải Lôi Đình, gia tộc Đường Lạc Khắc đều đã có lịch sử hơn hai trăm năm, trải qua nhiều năm tháng phát triển, bọn họ đã ở hải vực Solmon có lực lương tương đối, cũng gây dựng được căn cơ khá dầy, mỗi gia tộc cơ bản đều có phạm vi thế lực của mình.
Gia tộc Hải Lôi Đinh là gia tộc có thực lực cường hãn nhất trong gia tộc hải tặc, chẳng những có phạm vi thế lực rộng nhất, hơn nữa cũng có hạm đội cường đại nhất, trong những truyền thuyết nổi tiếng, Hải Lôi Đình chính là hóa thân của hải tặc, chẳng những bản thân chiến thuật hải tặc xuất thần nhập hóa, hơn nữa còn có tới năm đơn vị hạm đội hải tặc, tổng số chiến hạm hải tặc lên tới hơn tám mươi chiếc, xứng danh là đương gia số một.
“Tiểu tử, ngươi sợ rồi chứ? Nhưng lão tử bây giờ nói cho ngươi biết, ngươi hối hận cũng muộn rồi, Hải Lôi Đình đại nhân rất nhanh sẽ…” Tên đầu sỏ hải tặc nghe A Phương Tác trầm mặc không nói, còn cho rằng hắn sợ rồi, tức thì thái độ càng thêm kiêu ngạo, khẩu khí cùng trở nên cuồng vọng, nhưng âm thanh của hắn đột nhiên ngưng bặt, tiếp đó vô lực gục xuống đất, thì ra đoản kiếm của A Phương Tác đã nhẹ nhàng rạch đứng yết hầu cảu hắn.
A Phương Tác lại lần nữa tiếc nuối lau máu tươi trên kiếm ở trên quần, lạnh lùng nói:” Ta tìm chính là Hải Lôi Đình, ngươi nói thừa thãi nhiều thế làm gì? Ngươi đâu, đem cờ của Hải Lôi Đình đốt cho ta..”
Lời còn chưa dứt, không xa lại truyền tới tiếng súng dồn dập, A Phương Tác quay đầu lại nhìn, là một tiểu đội hải tặc ở trên nửa hòn đảo còn lại xông tới, đang hô hoán đuổi theo một thanh niên áo trắng, con mắt A Phương Tác dừng trên người thành niên kia, đột nhiên mắt sáng lên, rảo bước chạy tới, kéo ngay người thanh niên đang hoảng loạn bỏ chạy sang một bên, những tên hải tặc kia còn đang ra sức đuổi theo, nhưng lập tức bị hỏa lực dày đặc của mấy chục thanh súng trường Mễ Kỳ Nhĩ bắn ngã toàn bộ xuống đất. Mấy tên xung phong ở phái trên cùng gần như bị bắn thành tổ ong, vài tên thụ thương chưa chết, trở thành đối tượng ngược đãi của đám thủ thủ dưới quyền của A Phương Tác, tiếng gào thảm thiết bọn chúng phát ra quả thực có thể làm cả hòn đảo run rẩy.
“Đặc Lan Khắc Tư! Sao ngươi lại ở đây?” Lông mày A Phương Tác nhíu lại giống như hai sợi giây thừng muốn vặn vào nhau, đối với kẻ không biết sợ gì như hắn mà nói, thực là chuyện trước nay chưa từng có.
“A Phương Tác…. Ngươi chạy tới đây làm gì?” Thiếu niên áo trắng cũng ngạc nhiên nói, nhưng thần sắc mừng rỡ trên mặt lại nói rõ hắn thật sự đang trong đợi loại cứu tinh thế này, trong con mắt tí hí của hắn ánh lên vẻ không thành thực.
“Ài, ngươi đúng là làm ta khó xử rồi…” A Phương Tác lại không trả lời câu hỏi, mày nhíu lại càng chặt.
Đột nhiên, từ trong căn phòng giống như thương điếm không xa, có người lớn tiếng nói:” Đặc Lan Khắc Tư, nếu bằng hữu của ngươi tới rồi, thì mau trả tiền đi! Quy củ trên đường ngươi chẳng phải không hiểu, ngươi chày bửa như vậy không phải là biện pháp đâu, trừ khi ngươi rời khỏi hải vực Solomon! Cho dù ngươi rời khỏi rồi, món nợ này cũng ghi lại, còn phải tính lãi, một trăm năm một ngàn năm sau ngươi cũng phải theo đó mà trả.
Giọng nói đó bắt đầu còn là một người, nhưng sau này ngày càng nhiều, thậm chí có một nữ nhân trang điểm đạm như lão bản của kỹ viện cũng không hề sợ hãi đứng ra, đều đang đỏi tiền Đặc Lan Khắc Tư, bọn họ từa hồ biết A Phương Tác hiểu rõ quy củ của hải tặc, sẽ không làm khó họ, cho nên kêu lên cũng không sợ gì cả, bất quá Đặc Lan Khắc Tư lại một chút nóng ruột cũng không có.
A Phương Tác lườm Đặc Lan Khắc Tư một cái, thấp giọng hỏi:” Lão đại! Ngươi thiếu người ta bao nhiêu tiền?”
Đặc Lan Khắc Tư còn mắt nhỏ híp lại, không chút nghiêm túc nói:” Không nhiều, không nhiều…”
A Phương Tác bán tín bán nghi, mặc dù hắn và tên thanh niên này chỉ có duyên gặp mặt mấy lần, nhưng đối với sở thích đặc thù của hắn lại hiểu cực rõ, gọi người khuân tới cả một rương kim tệ, hắn đá một cái văng nắp ra, kim tệ bên trong tức thì phát ra ánh sáng làm người ta hoa cả mắt.
A Phương Tác mặt âm trầm, mở giọng nói to:” Kêu cái gì mà kêu! Nợ các ngươi bao nhiêu tiền đều tự mình tới lấy! Không được lấy nhiều, cũng không được lấy ít, nếu không đừng trách ta phá quy củ! Xéo tới đây, lấy đi cho lão tử!”
Thế là tức thì có mười mấy người dáng vẻ như lão bản đi tới, mang đi gần một nửa kim tệ, đối diện với hung quang dữ dằn của đám thủy thủ dưới trướng A Phương Tác, vị lão bản kỹ viện kia còn ưỡn a ưỡn ẹo chào hỏi, mời bọn họ thường tới chỗ bà ta giải nhiệt, trong một căn phòng cách đó không xa, mười mấy cô nàng y phục lộ liễu cũng thò đầu ra bắt mối làm ăn, khiến cho đám thủy thủ mấy tháng trời không được ngửi hơi nữ nhân rất là động lòng, tới khi A Phương Tác quay đầu lại hung dữ trừng mắt với bọn họ một cái, bọn họ mới hơi yên tĩnh trở lại.
A Phương Tác khinh miệt nói: “Bất quá là hai nghìn kim tệ mà thôi… đáng là gì?”
Đặc Lan Khắc Tư cũng gật đầu nói: “Ta đã nói không nhiều mà…”
A Phương Tác nhìn thấy tất cả mọi người đi rồi, hắn mới hạ thấp giọng, quay đầu nói với Đặc Lan Khắc Tư:” Lão đại của ta, ngươi rốt cuộc là ở đây làm gì vậy? Cái chỗ vớ vẫn này, ngươi không ngờ lại nợ hai nghìn kim tệ? Ôi, chẳng còn cách nào, ta chỉ đành đem ngươi bán cho Dương Túc Phong thôi, trừ y ra, không ai nuôi nổi ngươi! Bản lĩnh tiêu tiền của ngươi cũng quá lớn một chút.. nếu cha ngươi ở đây, ngươi khẳng định bị nhốt chặt nửa năm!”
Đặc Lan Khắc Tư hồ nghi nhìn hắn:” Dương Túc Phong? Y nhiều tiền lắm à?”
A Phương Tác thở đài, lông mày rậm vặn lại, chậm rãi nói : “Y không phải nhiều tiền lắm, nhưng y cần ngươi làm việc, ngươi có thể từ chỗ hắn kiếm được tiền lương không tệ… bất quá thay y làm việc không phải là chuyện nhẹ nhàng, y là tên ngốc, đem toàn thiên hạ làm thành kẻ địch của mình, chỉ cần có người, đều tựa hồ muốn làm khó dễ cho y… Ài, nếu ngươi làm việc cho y, cả đời này cũng sẽ bận không thở nổi, kẻ địch của y thật quá nhiều.”
Con mắt dài nhỏ của Đặc Lan Khắc Tư lại híp vào, có chút hiếu kỳ nói: “Thế sao? Xem ra rất là hợp với khẩu vị của ta… không có kẻ địch, vậy thì có ý nghĩa gì?”
A Phương Tác dò xét hắn hồi lâu, mới bất đắc dĩ thở dài:” Hai tên cá ngươi… đúng là hạt vừng trộn với đỗ xanh, xứng với nhau… bất quá ngươi thực không cần phải lo khoản nợ lớn của ngươi ở đế quốc Đường Xuyên, Dương Túc Phong khẳng định sẽ giúp ngươi trả, nếu như ngươi đem hải tặc Ca Âu tống vào địa ngục…”
Đặc Lan Khắc Tư gật đầu nói:” Đây là cuộc làm ăn không tệ, ta chấp nhận làm, ôi… hiện giờ tốt nhất ngươi cho ta một nghìn kim tệ phòng thân…”
A Phương Tác tức thì trợn trừng mắt, nổi giận quát: “Xéo đi!”
Ngày 27 tháng 9 năm 1728 thiên nguyên, hạm đội A Phương Tác trên hòn đảo mới đặt tên là Tháp Ni Nặc Phỉ kéo lên cờ hải tặc của mình, một lá cờ phi long ba chân, vì để cảm tạ sự viện trợ của Dương Túc Phong, hắn còn kéo lên một lá cờ sư thứu màu lam. Vào lúc đó, A Phương Tác chẳng hề cảm thấy có gì không ổn, hắn cho rằng nếu Dương Túc Phong đã giúp đỡ mình, vậy kéo cờ của y cũng là chuyện rất bình thường, nhưng lại không biết rằng, hành động mà hắn cho rằng hết sức hiển nhiên, sau này lại mang đến cho Dương Túc Phong không biết bao nhiêu rắc rối.
Đương nhiên, may mà có mặt Đặc Lan Khắc Tư, giúp y tiêu trừ không ít rắc rối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...