Tịch dương lại xuống.
Cảnh sắc tịch dương của thành Duy Nạp Tư hết sức tráng lệ, thành Duy Nạp Tư nằm trên cao nguyên, có thể nhìn thấy giây phút lóe sáng huyền ào cuối cùng khi tich dương hạ xuống sau rặng núi. Tịch dương đỏ như máu dần dần thu lại ánh sáng cuối cùng sót lại, phảng phất như muốn đem toàn bộ máu tươi đỏ sẫm trên chiến trường ngưng kết lại mang đi, lưu lại chỉ còn một mảng quang mang thê lương.
Sườn núi và chân núi Bạch Mã, tình hình chiến sự hết sức thảm liệt, vốn cỏ dại dày đặc đã bị quân Lam Vũ phóng hỏa đốt sạch, cho nên đất đai nhìn qua như một mảng cháy xém. Nhưng mà hai ngày công kích liên tục vô số máu tươi của dũng sĩ lại lần nữa đem mảnh đất chạy xém đó nhuộm thành màu đỏ sậm, thi thể nằm ngổn ngang, trưởng mâu đứt đoạn, loan đao sứt mẻ, cung tiễn gãy đôi, súng Lai Phục tàn khuyết, rải đầy địa phương phong cách tú lệ nhất của núi Bạch Mã, từng mảnh quân kỳ nát vụn nghẹn ngào trong làn gió nhẹ buối tối, làm người ta có một loại bi thương không thể nào ức chế.
Giữa mảng trời đất tĩnh mịch đó, chỉ có những ma ưng săn đuổi thi thể, đang không ngừng vỗ cánh phành phạch lên xuống, vui mừng như đang tham gia yến hội, thức ăn của bọn chúng thực sự quá phong phú, cho nên chúng có lý do mà cao hứng, tới tận khi bị những chiến sĩ quân Lam Vũ nhìn không nổi đột nhiên cho một phát súng, sau đó mới từ nửa tầng không cắm mặt xuống, cũng trở thành một thành viên trong địa ngục A Tu La này.
Loại ma ưng toàn thân đen kịt này, người Tô Khắc La đều căm ghét đem bọn chúng gọi là người dẫn đường của tử thần. Người Tô Khắc La thủy chung cho rằng, sự xuất hiện của bọn chúng sẽ mang lại vận đen cho thế giới, nhưng thời khắc này, bọn chúng quấn quanh cả nửa núi Bạch Mã.
Chiên sĩ La tộc đích xác anh dũng, cho dù dưới tình hình gian nan nhất, cũng không thẹn với danh xưng chiến sĩ bẩm sinh của bọn họ, trong thời gian ngắn ngủi chưa tới hai ngày, bọn họ phát động hơn mười lượt tấn công mãnh liệt, bọn họ dưới sự yếm hộ của hỏa pháo đơn sơ, cầm trường mâu và loan đao, khom người vượt qua vùng đất rộng năm mươi mét, hô hoám hướng trận địa của quân Lam Vũ phát động xung kích kinh thiên động địa, đồng bạn phía trước ngã xuống, chiến sĩ La tộc phía sau không dổi sắc mặt vượt qua thi thể của bọn họ, tiếp tục tiến tới, bọn họ giống như thủy triên liên miên không ngớt, hết đợt sóng này tới đợt sóng khác đánh vào trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, dường như muốn đem tất cả mọi thứ cản trở bọn họ ở trước mắt xé nát.
Nhưng cho dù bọn họ anh dũng là vậy, người trước ngã xuống người sau tiến lên là vậy, nhưng thân thể huyết nhục của bọn họ cuối cùng không cách nào kháng cự nổi uy lực của đạn và pháo. Quân Lam Vũ sớm đã an bài phương sách nhắm vào sự công kích điên cuồng của bọn họ, đào sẵn cạm bẫy tử vọng đợi bọn tới, quân Lam Vũ đem phòng tuyến chia thành ba đạo. Mỗi đạo cách nhau ước chừn bốn mươi mét, mỗi đạo đều sắp đặt hỏa lực dày đặc đan xen nhau, lợi dùng súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc làm điểm tựa của hỏa lực, phối hợp với lượng lớn lự đạn cầm tay đối phó với đợt xung kích của người La tộc. Bách kích pháo thì xếp đặt trên pháo đài, từ trên nhìn xuống có thể giám thị mọi thứ trên chiến trường tùy thời cung cấp sự chi viện tử vong, trải qua vô số chiến đấu, những quan binh quân Lam Vũ dần nắm được phép tắc chiến tranh hiện đại, bọn họ biết tinh tâm lợi dụng vũ khí trong tay làm địch nhân lưu lại giọt máu cuối cùng.
Người La tộc từ trong đường hầm cách trận địa của quân Lam Vũ không tới năm mươi mét nhảy ra, mau chóng vượt qua đất trống. Lúc lượt đầu tiên phát động công kích, đạo phòng ngực thứ nhất của quân Lam Vũ trong nháy mặt bị chiến sĩ La tộc đông nghìn nghìn bao chùm, súng trường Mễ Kỳ Nhĩ và súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc thậm chí thời giant hay đạn cũng không có, các chiến sĩ của quân Lam Vũ chỉ có thể dùng lựu đạn đã giật sẵn chốt phủ lên kẻ địch, nhưng kẻ địch như thủy triều vẫn thành công xông qua trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, các chiến sĩ quân Lam Vũ ào ạt nhảy ra khỏi chiến hào cầm lưỡi lê hoặc xẻng của công binh cùng kẻ địch cứng chọi cứng, máu tươi rất nhanh trùm lấp lấy bọn họ, người La tộc thành công đoạt được tuyến phòng ngự thứ nhất.
Nhưng mưa đạn ào ạt tới tới đạo phòng tuyến thứ hai của quân Lam Vũ đem tàn dư của người La tộc bắn chết toàn bộ trong đường hào đào sẵn, hỏa lực dồn dập tới từ trên pháo đài cũng đem bộ đội phía sau của người La tộc bao chùn, mấy chục khẩu súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc của đạo phòng tuyến thứ hai càng rít gào như điên, tới tận khi nóng súng đỏ rực không thể nào tiếp tục xạ kích mới thôi. Quân Lam Vũ thừa cơ phát động phản kích, lại đem đạo phòng tuyến thứ nhất giành lại. Khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, quan binh bố trí ở tuyến đầu tiên của quân Lam Vũ hi sinh toàn bộ, nhưng hơn ba nghìn dũng sĩ tinh nhuệ của La tộc xông tới cũng toàn bộ nằm ở bên cạnh bọn họ.
Lượt thứ hai, lượt thứ ba, lượt thứ tư… người La tộc không cam lòng chịu thua, bọn họ tiếp tục phát động những đợt tấn công mang tính tự sát, đáng thương mấy khẩu đại pháo của bọn họ rất mau bị bách kích pháo của quân Lam Vũ phá hủy, không có hỏa pháo yểm hộ, bọn họ chỉ có thể dựa vào thân thể huyết nhục của mình chống lại mưa bom bảo đạn của quân Lam Vũ. Giống như quân đội Tháp Lâm khi xưa, nhưng mù quáng dựa vào sự kiêu dũng của mình mà chiến đấu, bọn họ không hấp thu kinh nghiệp từ sự giáo huấn của quân đội khác, mặc dù dùng phương thúc đào địa dạo, nhưng ở thời khắc mấu chốt cuối cùng, bọn họ vẫn lựa chọn phương thức kết đội xung phong dày đặc, loại xung kích nhìn qua rất có uy lực này giống như thủy triều bị bóp nghẹt trước phòng tuyến sâu dày của quân Lam Vũ.
Tác Đán La Kiệt lặng lẽ đứng tại đó, đón lấy tia huyết hồng cuối cùng của ánh tịch dương, nước mặt già nua vẩn đục chảy xuống. Trong hai ngày này, lão dường như già thêm mười tuổi, nếu như chẳng phải chính mắt nhìn thấy, lão thực sự không thể nào tin được, dùng sinh mệnh hơn tám ngàn tinh nhuệ La tộc, không ngờ chẳng đổi lại được một tấc trận địa của quân Lam Vũ. Rốt cuộc quân Lam Vũ là thứ đội ngũ gì? Cho dù đối diện với võ sĩ giáp trụ tinh nhuệ nhất của vương quốc Tháp Lâm, Tác Đán La Kiệt cũng tự tin có thể bẻ được một cái răng của đối phương, nhưng đối diện với quân Lam Vũ, dũng sĩ La tộc chỉ có số chảy máu hi sinh, chẳng làm gì nổi đối phương.
Chẳng lẽ… ý trời là như thế?
Tám nghìn người, đây là một con số tàn khốc nhường nào, trong hai ngày ngắn ngủi, quân đội La tộc có trên tám ngàn dũng sĩ yên lặng nằm xuống mảng đất cháy xem của dưới núi Bạch Mã, gần như đã chiếm trên bốn mươi phần trăm tổng số quân đội lão suất lĩnh lần này, đối diện với thương vong to lớn như thế, quân đội La tộc từ trên xuống dưới, bao gồm bản thân Tác Đán La Kiệt, đều mất đi lòng tin có thể chiến thắng quân Lam Vũ, nói nghiêm trọng một chút, chính là đơn vị quân đội tinh nhuệ La tộc này đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu rồi, lượng lớn tinh nhuệ mất đi, làm cho sĩ khí suy giảm nặng nề, trong quân doanh là một không khí trầm lặng bi quan chết chóc, cho dù Tác Đán La Kiệt có hạ lệnh xung phong lần nữa, cũng chẳng được việc gì, chỉ có đem bọn họ nạp mạng vô ích mà thôi. Mà sĩ khí sụt giảm nghiêm trọng thậm chí có khả năng dẫn tới binh biến, trước con số tử vong khổng lồ trước mắt, dũng sĩ anh dũng hơn nữa trong lòng cũng biến đổi, mà đoạn tống tia huyết mạch cuối cùng của người La tộc, cũng là tội không thể tha thứ.
Đã tới lúc rồi, Tác Đán La Kiệt thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm, lệ chảy đầy mặt.
Dương Túc Phong cũng đứng trên nơi cao nhất núi Bạch Mã, xuyên qua kính viễn vọng lặng lẽ nhìn chiến trường, bóng đem dã dần buông xuống, đêm tối sắp nuốt chửng mọi thứ trên mặt đất, nhưng hai ngày chiến đấu tàn khốc này này sẽ không biến đi trong đầu mỗi người, bởi vì đó là cuộc chiến đấu ác liệt thực sự, vào thời khắc chiến đấu căng thẳng nhất, Dương Túc Phong cũng nâng súng trường Mễ Kỳ Nhi bắn gục mấy chục binh sĩ La tộc, những binh sĩ vệ đội cung đình Tô Khắc La cũng vội vàng bị kéo lên chiến trường, bắn ra những viên đạn dày đặc vào người đã từng là đồng bào của bọn họ.
Quân Lam Vũ vẫn chịu tổn thất nhất định, nhất là những quan binh dũng cảm tiếp nhất nhiệm vụ phòng thủ đạo phòng tuyến thứ nhất, bọn họ gần như chết hết sạch, nhất là khi chịu đựng đợt tấn công đầu tiên khí thế như cầu vồng của người La tộc, một hàng năm mươi quan binh tử vong toàn bộ, bọn họ tới chết cũng chưa từng lùi một bước, những quan binh quân Lam Vũ bị thương không thể động đậy, bị binh sĩ La tộc bao vây dày đặc, bọn họ không chút do dự kéo chốt bó lựu đạn, cùng địch nhân đồng quy vu tận trong tiếng nổ dữ dội.
Mà những binh sĩ dũng cảm này, vào ba bốn tháng trước, bọn họ còn là quan bị bị sư đoàn Mai Cáp Đức bắt làm tù binh, làm kẻ địch của quân Lam Vũ, nhưng sau khi trải qua giáo dục tư tưởng của quân Lam Vũ, bọn họ đã thành chiến sĩ xuất sắc, Dương Túc Phong có lý do để tin tưởng, có những chiến sĩ này tổn tại, quân Lam Vũ sẽ đánh đâu thắng đó, bất khả chiến bại. Người La tộc, bọn họ cũng là chiến sĩ dũng cảm như thế, nhưng đối tượng mọi người phục vụ khác nhau, làm cho trên chiến trường đao thương quyết chiến, lưỡng bại câu thương. Nếu như người La tộc cũng có thể gia nhập đội ngũ quân Lam Vũ, vậy phải là chuyện tốt nhường nào.
Khi Tác Đán La Kiệt nói ra lời “Ta đi gặp Dương Túc Phong”, làm tất cả những người bên lão hoảng sợ, nhưng một khi Tác Đán La Kiệt hạ quyết tâm, sẽ tuyệt đối không thay đổi, lão thực sự không mang vệ binh, không mang vũ khí, một mình vượt qua sườn núi thi thể chồng chất, dưới sự theo dõi lặng lẽ của quan binh quân Lam Vũ đi vào tầm mắt của Dương Túc Phong.
Ở cứ điểm pháo đài núi Bạch Mã, Dương Túc Phong tiếp đãi Tác Đán La Kiệt.
Đây là lần đầu tiên Dương Túc Phong và Tác Đán La Kiệt hội diện. Tác Đán La Kiệt trông thân thể khôi ngô, to lớn mạnh mẽ, cao hơn Dương Túc Phong tới nửa cái đầu, thần tình khá tiều tụy, nguyên nhân hẳn là quãng thời gian này không được ngủ ngon, ngược lại Dương Túc Phong tinh thần đầy đủ, thần thái phấn chấn, dưới bề ngoài trầm tĩnh ẩn chứa ý chí bất khuất.
Tác Đán La Kiệt đi thẳng vào vấn đề nói ra lý do mình tới đây:” Dương Túc Phong, ta nguyện ý đình chiến, chúng ta không cần phải hi sinh vô ích nữa, giữa chúng ta không có thù hận không thể giải khai, chỉ cần ngươi chấp nhận tha cho người La tộc, ta sẽ rút quân, ta sẽ giao ra thành Bạch Thạch. Ngươi có thể tùy ý xử trí ta, ta không có bất kỳ lời oán trách nào, nhưng mong ngươi đừng làm liên lụy tới những người La tộc khác.”
Dương Túc Phong hai tay chắp sau lưng, bình tĩnh mà nghiêm túc nói:” Tác Đán La Kiệt, ông nhầm rồi, không phải là ta muốn xử trí ông, mà là muốn xử trí hội nguyên lão La tộc, ông hẳn cũng biết, tất cả những điều này đều là bởi vì hội nguyên lão La tộc giờ trò, từ đêm khuya hôm đó ông chạy khỏi thành Duy Nạp Tư, tới trấn áp phản loạn tàn khốc trong thành Bạch Thạch, đều là do hội nguyên lão ép ông. Ta phỉ nói rõ ràng với ông, hội nguyên lão người La tộc phải giải tán, tất cả thành viên đều phải tiếp thụ phán xử, sau này vĩnh viễn cũng không thể có loại tổ chức quyền lực như vậy xuất hiện nữa.
Tác Đán La Kiệt không biện giải, cũng không cảm thấy ủy khuất, chỉ có chút ngây dại nói: “Ngươi chỉ có điều kiện này sao?”
Dương Túc Phong gật đầu, thần sắc tỏ ra rất bình tĩnh.
Tác Đán La Kiệt chậm rãi đưa tay ra, Dương Túc Phong cũng chậm rãi đưa tay, một bàn tay già nua và một bàn tay nhỏ trắng muốt nắm chặt lại với nhau, sau đó nhìn nhau thật sâu bật cười, chỉ có điều nụ cười của Tác Đán La Kiệt có chút bi tráng và chua xót, giống như kiêu hùng đi tới thời khắc cuối cùng của cuộc đời, còn nụ cười của Dương Túc Phong thuần túy mang tính xã giao, không hề mang chút hàm ý nào.
Chập tối ngày 12 tháng 9 năm 1728 thiên nguyên, tại chiến trường núi Bạch Mã, Dương Túc Phong và Tác Đán La Kiệt đạt thành hiệp nghị bí mật, Dương Túc Phong chấp nhận bỏ qua cho người La tộc, ban cho người dân La tộc quyền lực và nghĩa vụ giống như các dân tộc khác, đồng thời đảm bảo sẽ không kỳ thị người La tộc ở bất kỳ phương diện nào. Người La tộc sẽ vĩnh viễn là một bộ phận không thể thiếu của Tô Khắc La, Tác Đán La Kiệt thì chấp nhận bí mật rút quân, trở về thành Bạch Thạch giải trừ vũ trang của hội nguyên lão La tộc, đồng thời đem quyền lực thành Bạch Thạch giao cho quân Lam Vũ khống chế, tàn dư quân đội La tộc tiếp thụ sự cải biên của quân Lam Vũ.
Tối ngày 14 tháng 9, Tác Đán La Kiệt suất lĩnh một vạn hai ngàn tàn dư quân đội La tộc trở về thành Bạch Thạch, kết quả khi vào thành bị sát thủ của hội nguyên lão tập kích, trong lúc bất ngờ không kịp phòng bị, Tác Đán La Kiệt thân bị trong thương, quân đội dưới quyền chỉ huy cũng bị một số tướng lĩnh có dụng tâm khác xúi giục phát động phản loạn, trong thành Bạch Thạch trắng trợn cướp bóc đôt phá, sau này tạo thành “đêm 14 tháng 9 đẫm máu” chấn động cả liên bang La Ni Tây Á, Tác Đán La Kiệt bị trong thương vẫn kiên trì chỉ huy quân đội trung thành với lão, cùng phản quân trái khai chiến đấu sống còn, đồng thời phẫn nộ mắng hội nguyên lão vô sỉ, cự tuyệt đem quân đội giao cho hội nguyên lão, một mực kiên trì cho tới khi viên binh của quân Lam Vũ tới.
Chập tối ngày 15 tháng 9, kỵ binh quân Lam Vũ nhận được mệnh lệnh ngày đêm không nghỉ chạy tới thành Bạch Thạch, dưới sự chỉ huy của Phong Phi Vũ, đột nhập vào nội thành, xua tan quân đội phát động phản loạn, giải trừ quyển lực của hội nguyên lão, đồng thời bắt toàn bộ thành viên của hội nguyên lão La tộc. Căn cứ vào chỉ thị xử lý thật nặng thật nhanh thật nghiêm của Dương Túc Phong, Phong Phi Vũ không chút do dự hạ lệnh đem người lãnh đạo cao tầng của người La tộc cùng với tất cả thành viên hội nguyên lão xử bắn, đồng thời hạ lệnh quan binh La tộc tối qua tham gia cướp bóc đốt phá lập tức ra đầu thú, nếu không giết không cần hỏi.
Tiếng súng của quân Lam Vũ vang vọng cả thành Bạch Thạch suốt cả đêm, đầu buổi tối hôm qua một số người La tộc còn hô lớn gọi nhỏ tán sát người khác tối hôm nay đã nếm trải trái đắng phục thù, cư dân thành Bạch Thạch được quân Lam Vũ dộng viên, lũ lượt kéo ra chỉ mặt hung thủ tối qua, phàm là kẻ bị chỉ ra, lập tức bị kéo sáng bên đường xử bắn tại chỗ, tới sáng ngày hôm sau thống kê, có tới hai ngàn bảy trăm binh sĩ La tộc bị xử bắn, ra đầu thú thì có một ngàn sáu trăm tên, bọn họ đều bị coi là phạm nhân chiến tranh đưa tới phụ cận cứ điểm Tinh Tinh hạp, làm sức lao động xây dựng đường sắt.
Đối với người La tộc không tham dự phản loạn, quân Lam Vũ ban cho bọn họ đầy đủ quyền lực, một số người La tộc thân quân Lam Vũ được ban cho quyền lực tham dự quản lý, bọn họ trở thành người lãnh đạo mới của La tộc, dưới mệnh lệnh của bọn họ, tất cả quan binh La tộc khác buông bỏ vũ khí, tiếp thụ sự cải biên của quân Lam Vũ. Người La tộc cuối cùng cũng trở lại vòng tay của Tô Khắc La, thành Bạch Thạch chính thức thành khu vực dưới quyền khống chế của quân Lam Vũ.
Nhưng mà hết sức tiếc nuối là Tác Đán La Kiệt bởi vì thương thế qua nặng, liền qua đời vào đêm hôm đó, ông ta không thể nhìn thấy sự hồi sinh của Tô Khắc La.
Đối với cái chết của Tác Đán La Kiệt, Dương Túc Phong tiếc nuối sâu sắc, y còn không dự liệu được nhân tâm hiểm ác, không ngờ hội nguyên lão La tộc lại có thể quyết tâm đem người La tộc tách ra khỏi Tô Khắc La, thậm chí không tiếc ám sát Tác Đán La Kiệt, ông ta là công hay là tội, thật khó mà định luận, không sai, ông tác có lỗi lầm rất lớn, nhưng vào thời khác cuối cùng trở mình tỉnh ngộ, rồi lại để Tô Khắc La tranh khỏi chảy máu hi sinh nhiều hơn, công tội đúng sai của ông ta, có lẽ chỉ đành để lại cho lịch sử phát quyết vậy.
Ngày 16 tháng 9 Dương Túc Phong lấy thân phận quyền quốc vương Tô Khắc La, thông báo tin về cái chết của Tác Đán La Kiệt cho cả nước Tô Khắc La, đồng thời tuyên bố xá miễn cho tội lỗi của Tác Đán La Kiệt, đem toàn bộ tội ác của hội nguyên lão người tộc La công bố cho mọi người, sau này cực an toàn điều tra cho thấy rõ, hội nguyên lão La tộc đích xác đóng vai trò quyết định trong một loạt sự kiện, Tác Đán La Kiệt bất quá là người chấp hành mà thôi. Căn cứ vào điều này, khi người lãnh đạo mới của La tộc thỉnh cầu cho Tác Đán La Kiệt, Dương Túc Phong do dự chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận. Tác Đán La Kiệt được tẩy thoát tất cả tội danh, được người La tộc mới xuất hiện long trọng an táng, bất quá đó đã là sau này rồi, tới lúc đó đã có trên ngàn vạn người La tộc tham gia vào đội ngũ của quân Lam Vũ, chiến đấu dưới sự chỉ dẫn của cờ sư thứu màu lam rồi.
Thành Bạch Thạch chính thức được quân Lam Vũ tiếp quản, dấu hiệu chỉ quân Lam Vũ hoàn thành khống chế toàn diện Tô Khắc La, quân Lam Vũ cũng bất đắc dĩ phổ biến pháp điển quân Lam Vũ và các mục cải cách khác, tất cả thường vụ hàng ngày của Tô Khắc La dần khôi phục lại bình thường. Nhưng liên minh quân sự do ba nước Mễ Á Lôi, Mai Lý Đạt, An Lai tổ thành không vì Tác Đán La Kiệt bỏ chỗ tối sang chỗ sáng mà đình chỉ tấn công thành Duy Nạp Tư, các lộ quân đội can thiệp vào chính cục Tô Khắc La vẫn liên miên không ngớt hướng tới thành Tô Khắc La, bày ra bộ dạng được ăn cả ngã về không.
Ngày 13 tháng 9, quân đội vương quốc Mai Lý Đạt bắt đầu vượt qua biên cảnh Tô Khắc La cùng quân đội Mễ Á Lôi đang tiến quân hội họp, liên kết tiến về thành Duy Nạp Tư. Đơn vị quân đội vương quốc Mai Lý Đạt do Mai Nạp Thiết Mỗ tự thân suất lĩnh này ước chừng có hai vạn bốn ngàn người, đại bộ phận là lính dùng súng Lai Phục mới tổ kiến, còn mang theo hơn bốn chục khẩu đại pháo, đây đã là tám mươi phần trăm quân đội vương quốc Mai Lý Đạt rồi, biểu lõ rõ ràng quyết tâm ba nước quân sự liên minh không hạ bệ quân Lam Vũ thề không thôi.
Hoặc là quân Lam Vũ diệt vong, hoặc là liên minh ba nước diệt vọng, hành động của bọn họ tựa hồ đang thể hiện quyết tâm này.
Ngày 18 tháng 9, quân đội Mễ Á Lôi lề mễ cuối cùng cũng tới được chân núi Bạch Mã bên ngoài thành Duy Nạp Tư, ngửi thấy mùi máu tanh của cuộc chiến ác liệt mấy ngày trước đó, đồng thời quân đội của vương quốc Mai Lý Đạt cũng bắt đầu tới dưới cứ điểm núi Âm Sơn, thanh thế lớn mạnh bắt đầu tiến hành hàng loạt công tác chuẩn bị tiến công. Núi Quan Âm và núi Bạch Mã lại lần nữa trở thành tiêu điểm tranh đoạt của chiến tranh.
Mà cũng lúc này, phía bắc cuối cùng cũng truyền tới tin tức được chờ đợi đã lâu, đó chính là quân đội vương quốc An Lai đột nhiên xuất động, nhưng không phải là nhào vào thành Duy Nạp Tư, mà là đánh thẳng tới sườn non của quân Lam Vũ.. thành Nhật Chiếu. Quân đội An Lai tốc độ tiến tới nhanh vô cùng, tỏ rõ muốn đánh úp thành Nhật Chiếu. Hiện giờ thành Nhật Chiếu chỉ có một liên đội quân Lam Vũ trú đóng, thêm vào bội đội địa phương vừa mới thành lập cũng không tới nghìn người, hơn nữa do vấn đề vận chuyển hậu cần, bộ đội địa phương còn chưa được trang bị súng trường Mauser, chàng chẳng cần nhắc tới sức chiến đấu nữa. Nhưng quân đội An Lai xuất động nhân số lên tới hai vạn người, có thể nói đã dốc toàn bộ quân đội cả nước rồi.
Tình thế của quân Lam Vũ ở Tô Khắc La đột nhiên trở nên căng thẳng.
Nguồn tình báo còn mang tới một tin tức ngoài dự liệu, suất lĩnh quân đội vương quốc An Lai đánh lén thành Nhật Chiếu, không phải là tướng quân nổi danh nhất vương quốc An Lai là Mạch Khắc Mã Lạp, mà là Nguyệt Di công chúa còn chưa tốt nghiệp đại học lục quân đế quốc Đường Xuyên vừa mới trở về, bởi vì trước đó vị Nguyệt Di công chúa này không ở vương quốc An Lai, cho nên nguồn tình báo do Phượng Phi Phi lãnh đạo không hề tiến hành chú ý đặc biệt tới nàng, tới tận khi nàng đột nhiên tiếp nhận quan chỉ huy quân đội vương quốc An Lai, tình bào mới bắt đầu chú ý tới nàng.
Nhìn từ tình báo, vị Nguyệt Di công chúa này có thể nói là dịu dàng dễ gần, nói hay võ giỏi, quốc sắc thiên hương, dược trời ưu ái, chỉ có điều, vị tuyệt sắc công chúa này dưới bề ngoài dịu dàng lại là một hùng tâm không kém nam nhân, nàng khi tuổi còn nhỏ đã một mình ra người ngoài du học, đi khắp nơi trên thế giới, biểu lộ đầy đủ tính cách quật cường độc lập riêng biệt. Khi du học ở đế quốc Đường Xuyên, vị công chúa yểu điệu này không chọn địa học khác, mà lại chọn đại học lục quân đế quốc, hơn nữa tuyển chọn chính là hệ chiến lược, càng làm cho người ta trợn mắt há mồm, cảm thấy không tài nào tưởng tượng nổi.
Nguyệt Di cũng không phải là tên thực sự của nàng, tên thật của nàng là Khắc Lệ Tô Na, chính là thân sinh muội muội của Khắc Lệ Tư Đế Na, nhưng nghe nói nàng từ nhỏ ngưỡng mộ văn hóa người Đường tộc, cho nên tự mình lấy cho mình tên là Nguyệt Di, còn lấy cho tỷ tỷ Khắc Lệ Tư Đế Na một cái tên Đường Tộc là Bối Di, bất qua Khắc Lệ Tư Đế Na trước nay không dùng tới.
Truyền thuyết vị Nguyệt Di công chúa ngưỡng mộ văn hóa Đường tộc này, khi còn cở kinh thành Ni Lạc Thần đã nổi danh bên ngoài, hơn nữa nàng còn là bạn thân trong khuê phòng của thập tứ công chúa đế quốc Đường Xuyên là Đường Thanh Tư. Quan hệ thân mật của nàng và thập tứ công chúa làm những thanh niên tài tuấn muốn một lần chứng kiến phương dung của thập tứ công chúa chạy theo như vịt, cả ngày không biết có bao nhiêu phú gia đệ tự quấn quanh bên nàng, chỉ cần nàng nguyện ý, bất kể lúc nào cũng có thể làm cho thanh niên tài tuấn ở kinh thành Ni Lạc Thần điên cuồng.
“Mẹ nó! Lại tới một nữ nhân!” Dương Túc Phong buồn bực nói, cái thế giới này sao lắm nữ nhân mạnh mẽ thế, mà cô nào cô nấy đều gây khó dễ cho mình?
Bất quá chửi thì chửi, vấn đề vẫn phải nhìn thẳng vào, Nguyệt Di công chúa, ài, cứ gọi là Khắc Lệ Tô Na đi, thật không thuật miệng. Chiêu này của nàng, thực sự làm Dương Túc Phong có chút cảm giác cưỡi hộ khó xuống, trước khi giải quyết được Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, thành Nhật Chiếu chính là hậu phương lớn của thành Duy Nạp Tư, tất cả vật tư trang bị và nhân viên đều phải vận chuyển qua thành Nhật Chiếu, một khi thành Nhật Chiếu bị Khắc Lệ Tô Na công hãm, đường lui bị cắt đứt, thi đó chính là chuyện hết sức tệ hại. Nhưng hiện giờ binh lực quân Lam Vũ ở thành Nhật Chiếu chỉ có không tới ba trăm người, đối diện với hai vạn người của Khắc Lệ Tô Na, cho dù mỗi người có thể một chọi mười, thậm chí lấ một chống trăm, cũng là chuyện hết sức nguy hiểm.
Vấn đề quan trọng hơn nưa là, quân Lam Vũ không thể mạo hiểm như vậy.
“Cô nàng Nguyệt Di này, nếu rơi vào trong tay ta, ta khẳng định cho cô biết mặt!” Trong đầu Dương Túc Phong hung dữ xoay chuyển rất nhiều ý nghĩ ác độc, con mắt chăm chú vào bản đồ quân sự, tìm kiếm biện pháp tốt nhất phá giải tình thế nguy khốn của Tô Khắc La.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...