Cách làm của Dương Túc Phong rõ ràng đã giải trừ quyền lực của nữ vương Tô Khắc La, làm như vậy sẽ gây ra hậu quả thế nào, ngay cả Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm cũng không thể xác định được. Bời vì trong đó có quá nhiều nhân tố phải cân nhắc, nhưng bất kể thế nào, Dương Túc Phong cũng quyết định không tiếp thụ sự sắp xếp của Tô Phỉ Thải Vi nữa, y dựa làm theo cách thức của mình, nếu như Tô Phỉ Thải Vi vung tay trở mặt thành thù với quân Lam Vũ, đó cũng là chuyện trong dự liệu.
Bất quá phản ứng của phía Tô Khắc La cũng khá là kỳ quái, chẳng có ai tán thành, cũng chẳng có ai phản đối, Tô Phỉ Thải Vi giữ im lặng, tiếp tục trên đường tiến về thành Duy Nạp Tư. Điều này rõ ràng làm Dương Túc Phong cảm thấy có chút không thoải mái, bất kể Tô Phỉ Thải Vi làm ra phản ứng gì, khuất nhục và bổ nhiệm vào, thừa nhận thân phận của Mễ Nặc Tư Lương Cách, hoặc là chỉ trích Dương Túc Phong to gan làm bừa, thậm chí lấy vũ lực uy hiếp, Dương Túc Phong đều có đủ lý do tiến hành bước kế hoạch thứ hai. Nhưng hiện giờ Tô Phải Thải Vi lại chẳng nó một lời, ngược lại làm y cảm thấy hơi có tật giật mình, cứ như là mình làm chuyện xấu hổ không dám nhìn người ta vậy, cho dù nàng đánh rắm một cái cũng coi là có phản ứng gì đó chứ!
Vân Thiên Tầm lại chẳng coi trọng việc này, với bọn họ mà nói Tô Phỉ Thải Vi chỉ là danh hiệu một thế lực, chẳng có hàm nghĩa gì khác, hắn nói với Khắc Lao Tắc Duy Tư:” Ồ, cái đuôi hồ ly thò ra rồi, mọi người xem này, đây là biên chế quân đội mới nhất của Tô Phỉ Thải Vi, nhưng bộ đội mới tổ chức chuẩn bị phụ trách an toàn cho thành Duy Nạp Tư đều là bộ lạc dân tộc thiểu số tới từ trong Thập Vạn Đại Sơn. Ừm, thống soái đám bộ đội này chính là Ca Thư Lam, ừm, kẻ này nghe nói đánh trận cũng là tay khá. Phong lĩnh, xem ra lần này ngài tới thành Duy Nạp Tư nguy hiểm trùng trùng đó!”
Khắc Lao Tắc Duy Tư nói: “Không sai, Tô Phỉ Thải Vi tựa hộ có ý cá chết lưới rách cùng với ngài. Bất quá vương quốc Mễ Á Lôi cũng rất chủ động tích cực! Đem hai ngàn khẩu súng Lai Phục khó khắn lắm mới tích góp được bán giá cao cho Tô Khắc La, người Tô Khắc La chẳng lẽ dùng chúng để đánh Ai Đức Tư Đặc La Mỗ sao? Tôi thấy chưa chắc đâu!”
Dương Túc Phong phải giật mình, hai ngàn khẩu súng Lai Phục, đây chẳng phải là con số nhỏ. Xem ra Tô Phỉ Thải Vi đúng là muốn đồng quy vu tận với mình rồi, nữ nhân này đúng là điên rồi. Vì bản thân mà cô ta thà đem cả Tô Khắc La lần nữa vùng vẫy trong địa ngục thống khổ.
Nghĩ một lát, Dương Túc Phong ánh mắt âm lãnh nói: “Bọn Phong Phi Vũ đâu? Hiện giờ đã tới chỗ nào rồi?”
Vân Thên Tầm không đổi sắc mặt nói: “Bọn họ đã bí mật tới địa khu cách thành Duy Nạp Tư ước chừng một trăm năm mươi km, đang tìm kiếm địa hình có lợi để tiến hành ẩn nấp. Bọn họ có thể trong vòng ba tiếng tới được thành Duy Nạp Tư, tiếp ứng cho ngài rút lui, chỉ cần ngài hội họp được với bọn họ, cho dù Tô Khắc La dốc hết quân đội cả nước ra cũng chẳng cần phải lo lắng, đám hề lố lăng này, chết đến nơi rồi mà còn không tự biết, đúng là đáng tiếc.
Dương Túc Phong yên lặng gật đầu.
Vân Thiên Tầm còn có một điều chưa nói ra, đó chính là một khi mình chạy thoát được, sợ là Tô Khắc La phải thực sự trở thành phế tích trên lịch sử rồi.
Khắc Lao Tắc Duy Tư thở dài nói: “Ai có thể cam tâm tình nguyện buông bỏ quyền lực trong tay được đây? Chiến tranh, đã được định trước sẽ là biện pháp giải quyết vấn đề cuối cùng rồi, đừng ai còn có ảo tưởng tồn tại hòa bình, bất kể là quá khứ hay là hiện tại hoặc tương lai. Chỉ có trải qua khảo nghiệm máu và lửa mới có thể đoạt được quyền lực trong tay người khác.”
Dương Túc Phong mơ hồ cảm giác lời của hắn có chút nhắm vào mình, bất giác mặt hơi nóng lên, trầm mặc không nói.
Buổi tối, Dương Túc Phong trở về nơi ở của Phượng Thải Y, đột nhiên phát hiện ra không khí nơi đó có chút đặc biệt, thần sắc mấy nữ nhân đều có chút là lạ, nhìn thấy Dương Túc Phong đều vòng đường khác, nhất là khi ăn tối, Đan Nhã Huyến, Tiết Tư Khỉ, Sương Nguyệt Hoa chỉ cúi đầu trầm mặc ăn cơm, chẳng gây lộn cười đùa với nhau như mọi khi, cứ như Dương Túc Phong làm chuyện xấu gì vậy, ngay cả Phượng Thải Y cũng một vẻ nghiêm túc, rất ít nói chuyện.
Dương Túc Phong trong lòng buồn bực, bóng gió dò hỏi mấy lần cũng chẳng ai trả lời, giống như là đem đấy bụng nghi ngờ vùi đi, cúi đầu ăn cơm. Cơm tối xong, ba cô gái khác nhanh chóng tản đi, chỉ còn lại Phượng Thải Y im lặng bầu bạn Dương Túc Phong trở về phòng ngủ, khi sắp tới cửa phòng ngủ, Phượng Thải Y dừng bước, nhỏ giọng nói: “Chàng vào đi, bên trong có thứ hay đang đợi chàng.”
Dương Túc Phong hồ nghi hỏi: “Là thứ gì?”
Giọng Phượng Thải Y có chút quái lạ, không rõ ràng lắm, từ tốn nói: “Là Tô Phỉ Thải Y đưa tới cho chàng đó, nói là lễ vật do toàn bộ nhân dân Tô Khắc La tặng cho chàng, cảm tạ tất cả những điều chàng làm cho nhân dân Tô Khắc La, mong chàng thu nhận. Lễ vật thiếp đã kiểm tra qua rồi, không có gì nguy hiểm, chàng vào tiếp nhận đi.”
Dương Túc Phong chỉ càm thấy mù đầu mù óc, chẳng hiểu gì cả, nghi hoặc nói: “Nếu nàng đã thu nhận, vậy thì xong rồi chứ!”
Nụ cười của Phượng Thải Y có chút cổ quái, lại tựa hồ có chút mất mát, chỉ cúi đầu, giọng điệu quái lạ: “Món lễ vật này khá đặc biệt, chỉ có chàng mới có thể tiếp thụ, hơn nữa Tô Phỉ Thải Vi cũng chỉ định chỉ có chàng mới có tư cách tiếp thụ, chàng mau tiến vào đi, đừng nên phụ một phen hảo ý của nữ vương bệ hạ.
Dương Túc Phong hồ nghi tiến vào phòng ngủ, chỉ nhìn thấy trong phòng đã rải sẵn đệm giường, tựa hồ còn mới, tươi sáng rực rỡ, còn trước giường thì đặt một cái rương lớn, vừa đủ có thể chứa một người. Cái rương đó trông hết sức xưa cũ, hình như dùng dây mây cổ xưa bện thành, bên trên khảm đầy các loại trang sức trân châu phỉ thúy, còn có niêm phong của vương thất Tô Khắc La, bất quá dấu niêm phong đã bị xé ra, hơn nữa nắp rương cũng đã mở đặt sang một bên.
Phượng Thải Y khẽ khàng đóng cửa lại, xoay người rời đi. Dương Túc Phong hồ nghi nhìn về cửa phòng, thật sự chẳng hiểu là chuyện gì, y bụng đầy nghi ngờ đi tới bên chiếc rương. Vừa nhìn vào bên trong lập tức vỡ lẽ, chẳng trách mà Phượng Thải Y thần tình quái lạ, ngữ khí lại chưa chua, thì ra là dạng lễ vật này.
Trong chiếc rương, lại chính là Tô Phỉ Mã Vận chỉ mặc nội y, ngủ say sưa, cong người nằm trên tơ lụa ở dưới đáy rương, da dẻ toàn thân trắng nõn như ngọc hoàn toàn bại lộ, trong ánh sáng vàng nhạt chiếu vào trong rương, hiện ra hết sức bắt mắt.
Đây chính là lễ vật của Tô Khắc La, chẳng trách chỉ có mình mới có tư cách tiếp thụ, cũng có lẽ là Tô Phỉ Thải Vi hi vọng mình coi nàng là vật thế thân, sau khi thỏa mãn trên cơ thể của nàng không có ý đồ gì với mình nữa. Bất quá, trên đời rất nhiều chuyện há dễ dàng có thể thu xếp như thế? Bất quá, đối với phần lễ vật này của Tô Phỉ Thải Vi, Dương Túc Phong đương nhiên sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Sự thực thì tiếp nhận phần lễ vật này chính là chuyện cực kỳ dễ chịu.
Khi Tô Phỉ Thải Vi thẹn thùng từ trong rương đi ra, gần như toàn thân trần truồng, chỉ có nội y trên người và quần lót giữa hai chân, đó đều có màu mận chín làm nam nhân rất dễ hưng phấn, cùng da thịt trắng muốt toàn thân hình thình lên sự tương phản rõ rệt, mái tóc màu vàng óng buông xõa bên vai, như một thác nước mỹ lệ, hai chân nàng thon dài, khi đứng trước mặt Dương Túc Phong, cao không kém y bao nhiêu.
Từ ngày vừa gặp ở Đan Phượng hành cung, trong lòng Dương Túc Phong đã lưu lại bóng dáng của thiếu nữ dị tộc có phong vị khác biệt này rồi, nàng có thân hình khác với những nữ tử Đường tộc bình thường làm hắn sản sinh là một loại dục vọng khám phá. Hắn cũng từng nhiều lần từ bề ngoài của nàng để dự đoán sự mỹ lệ của Tô Phỉ Thải Vi, bất tri bất giác, hắn đột nhiên cảm thấy, bản thân đối với Tô Phỉ Mã Vận cũng sản sinh ra dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ, rất muốn có được mọi thứ của nàng, bao gồm cả thân thể và nội tâm.
Mà thời khắc này, mộng tượng cuối cùng thành hiện thực rồi.
Dương Túc Phong hưng phấn gấp gáp đi tới trước một bước, ôm ngay Tô Phỉ Mã Vận thẹn thùng vào gọn trong lòng, không có y phục ngăn cách, Dương Túc Phong có thể rõ ràng cảm giác được da thịt Tô Phỉ Mã Vận non mềm như thế nào, trắng nõn trơn mịn lại đầy co dãn, làm Dương Túc Phong thấy lòng đầy ôn nhuận, tân thần thư sướng. Khác với cả bọn Sương Nguyệt Hoa và Phượng Phi Phi, thân thể không phải người Đường tộc của Tô Phỉ Mã Vận so với Sương Nguyệt Hoa còn thon dài hơn, da dẻ cũng trơn nhẵn như bơ, phát ra một một tầng ánh sáng nhạt nhạt. Bầu ngực lộ ra đặc biệt vừa cao lại đàn hồi, hoa viên bí mật của nữ nhân giữa hai chân cũng đầy lên cao cao, phảng phất như quả anh đào chin mọng, đợi chủ nhân tới hái. Mị lực đặc thù của nữ nhân dị tộc làm nội tâm Dương Túc Phong cảm thấy bừng bừng hưng phần và dục vọng.
Tổ Phỉ Mã Vận đột nhiên bị Dương Túc Phong ôm vào trong lòng, bất giác phát ra tiếng la hoảng nho nhỏ, khẽ dùng sức giãy ra, lập tức toàn thân bủn rủn như thoát lực tựa vào lòng ngực rộng của Dương Túc Phong. Tô Phỉ Mã Vận chỉ cảm thấy một cỗ mùi vị nam nhân nồng đậm xông thẳng lên não, tâm thần xao động, một loại cảm giác hưng phấn trước nay chưa từng có, tựa hồ rất quen thuộc, tựa hồ lại như rất xa lạ. Làm trái tim nàng như đập hỗn loạn như chú hưu con chạy loạn, từ nhỏ nàng sống trong hoàng cung, đối với chuyện nam nữ sớm đã không còn lạ lùng gì nữa, lại từng được những cung nữ già dạy dỗ đặc biệt, lần này bị làm lễ vật cấp cho Dương Túc Phong, tự nhiên trước khi lên đường được Tô Phỉ Thải Vi bí mật dặn dò một phen, muốn nàng thi triển các loại kỹ xảo, để lấy lòng Dương Túc Phong. Nhưng khi tất cả đến tới, nàng vẫn tỏ ra hoang mang mà rối rối.
Dương Túc Phong ôm lấy Tô Phỉ Mã Vận, lòng ngực cảm giác rõ ràng có hai khối thịt đầy đặn đè ép chặt, trái tim Tô Phỉ Mã Vận kích động tựa hồ muốn từ hai khối thịt đày đặn đó truyền tới trong cơ thể Dương Túc Phong, cho nên Dương Túc Phong cảm giác được hai khối thịt đó đang khẽ run rẩy, nhũ phong đặc biệt phong mãn của nữ nhân dị tộc đầy tính đàn hồi, làm hắn không cách nào áp chế được chúng.
Dương Túc Phong không kìm chế được, hơi nâng khuôn mặt Tô Phỉ Mã Vận lên, chỉ thấy gò má thẹn đỏ bừng của Tô Phỉ Má Vận, như áng mây hồng, đôi mắt nhắm chặt hàng mi lại run lên, chiếc miệng nhỏ đỏ tươi trơn bóng, như trái anh đào ngọt lịm. Dương Túc Phong không kìm được cúi đầu liền hôn Tô Phỉ Mã Vận. Tô Phỉ Mã Vận thấy Dương Túc Phong đang nâng khuôn mặt của mình lên, liền vội vàng nhắm chặt mắt lại, để che dấu sự ngượng ngùng của mình, lòng nghĩ Dương Túc Phong lúc này nhất định đang ngắm nghía nàng, thẹn tới muốn cúi đầu xuống thì lại cảm thấy bờ môi bị đầu lưỡi mềm mềm dán vào, tức thì cảm thấy ngây ngất, nhất thời tay chân luống cuống.
Dương Túc Phong ôn nhu để bốn cánh môi khẽ khẽ cọ sát vào nhau, đồng thời dùng đầu lưỡi tiến vào trong miệng Tô Phỉ Mã Vận quấy loạn, chỉ thấy hô hấp Tô Phỉ Mã Vận ngày càng dồn dập, hai tay khẽ hoạt động trên phần lưng của Dương Túc Phong, thân thể mềm mại như không xương giống như con sâu ngọ ngoậy, tựa hồ còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng rên ư ư phát ra từ cổ họng. Cánh môi Dương Túc Phong tách ra, nhưng lại hướng bên tai, cổ, bờ vai Tô Phỉ Mã Vận lướt tới, Tô Phỉ Mã Vận chỉ cảm thấy từng trận ngứa ngáy khó chịu, tận lực ngửa đầu ra đằng sau, toàn thân run rẩy, hổn hển thở gấp.
Tô Phỉ Mã Vận như chìm đắm vào trong mê man, đã không còn biết Dương Túc Phong đang làm gì trên thân thể của nàng nữa, nhưng rất hưng phấn, trong mông lung cảm thấy rất khát khao, nhưng không hiểu nổi khát khao điều gì, khi Dương Túc Phong khẽ rẽ nội y trước ngực Tô Phỉ Mã Vận ra, hôn lên bầu ngực trắng như tuyết của Tô Phỉ Mã Vận, nàng chỉ thấy cực độ hưng phấn, toàn thân nhũn ra không đứng vững dược nữa mà lảo đảo như muốn ngã. Dương Túc Phong thấy vậy liền đưa hai tay ôm lấy Tô Phỉ Mã Vận mềm yếu, Tô Phỉ Mã Vận cũng thuận tay ôm lấy cổ Dương Túc Phong. Dương Túc Phong lại cúi đầu hôn nàng, sau đó ôm nàng đặt lên chiếc giường đã được chuận bị sẵn, trong lúc vô tình, phát hiện thậm chí trên giường đã rải sẵn lụa trắng kiểm tra dấu lạc hồng.
Tô Phỉ Mã Vận tóc tai đầu tóc rối tung, thân thể không mảnh vải che, trên chăn gấm uyên ương ánh lên sắc đỏ càng hiện ra long lanh. Tô Phỉ Mã Vận như mê như say, không biết mình đã nằm lên giường thế nào, càng không biết khi nào thân trần như nhộng, nhưng nhắm chặt hai mặt, hai tay chia ra trên dưới che lấy hạ thể và bầu ngực, tựa hồ bảo vệ cái gì. Trên người nàng đã không còn mảnh vải, chỉ có quần lót màu mận chín giữa hai chân vẫn còn, nhũ phong nảy nở tròn trịa hòan toàn lộ ra dưới con mắt tham lam của nam nhân, theo nhịp thở mà khẽ rung lên.
Dương Túc Phong hứng thú nồng nhiệt thưởng thức thân thể nữ nhân trần truồng, sau đó cởi y phục trên người, làm bản thân cũng trần trụi như vậy, chuẩn bị tiếp nhận phần đại lễ của Tô Khắc La. Trải qua tiếp xúc thân mật với nhiều nữ nhân, Dương Túc Phong tự nhận đã thành nửa tình thánh rồi, biết rõ làm thế nào để người khác giới đạt được sự thỏa mãn cao nhất. Hai tay y không nhanh không chậm lướt qua thân thể Tô Phỉ Mã Vận, đồng thời không vội gạt bàn tay che đậy của Tô Phỉ Mã Vận, chỉ nhẹ nhàng dùng móng tay vuốt ve bờ nhũ phong, bên trong đùi, dưới rốn… mà hai tay nàng che lấp không hết.
Cuối cùng Dương Túc Phong đưa hai tay của mình nắm chặt song nhũ run rẩy, tỉ mĩ thưởng thức sự đầy đặn, sự đàn hồi, sự non mềm của nó, sau đó ngậm sâu núm vú như mã não trong miệng, dùng sức mút lấy. Thiếu nữ thành thục dưới sự đùa bỡn của y không kìm được cong eo lên, da dẻ trắng nõn toàn thân cũng mơ hồ biến thành màu hồng, thậm chí rỉ ra một lớp mồ hôi như có như không, càng tăng thêm sự mịn màng của da thịt.
Tô Phỉ Mã Vận dưới sự vuốt ve khẽ khàng của Dương Túc Phong chỉ cảm thấy một từng trận ngứa ngáy khó chịu, theo bản năng đưa tay muốn đẩy ma trảo đang nắm lấy nhũ phong của mình, nhưng luôn bị Dương Túc Phong gạt ra với chút thô lỗ. Chỉ khi y thưởng thức đủ rồi mới mới buông tay ra, sau đó đặt tay Tô Phỉ Mã Vận lên trên nhũ phong, để nàng tự vuốt ve lấy bản thân, trong mơ mơ hồ hồ, Tô Phỉ Mã Vận cảm thấy bàn tay che nhũ phong bất giác dùng lực ép xuống, thấy một trận dễ chịu truyện tới, nàng từ từ một lần lại thêm một lần di động tay của mình nhào nặn song nhũ, sâu trong nội tâm lại phảng phất có sâu kiến đang nhúc nhích, toàn thân tràn ngập cảm giác ngứa ngáy, tựa hồ mỗi lỗ chân lông đều đang phát tán dục vọng nồng liệt.
Theo cảm xúc ngày một dâng cao, tiếng rên rỉ của Tô Phỉ Mã Vận cũng ngày một lớn, số lần thân thể run rẩy ngày càng nhiều lên, nhưng Dương Túc Phong không hề vội, y chỉ chậm rãi bỏ đi sự phòng hộ cuối cùng của thiếu nữ, sau đó tách hai chân nàng ra, cơ hồ thành hàng ngang, mới hứng thú thăm dò sự mềm mại và bí mật của nơi sâu giữa hai chân một cách tỉ mỉ. Y thậm chí còn đang tưởng tượng nữ nhân mình thưởng thức chính là Tô Phỉ Thải Vi, trong lòng y lặng lẽ cảnh báo bản thân, thế nào cũng có một ngày, Tô Phỉ Thải Vi cũng sẽ tiếp thụ vận mệnh như vậy. Tới lúc đó, y muốn thâm nhập vào thân thể nàng dưới sự chứng kiến của người khác, triệt để chinh phục nàng.
Dương Túc Phong cảm thấy tình dục bản thân với Tô Phỉ Mã Vận, tựa hồ đã đạt tới cao điểm, mới đem lụa trắng rải dưới mông nàng, chậm rãi mà cứng rắn mạnh mẽ tiến nhập vào thân thể nàng, nhưng y gặp phải trở ngại mạnh mẽ, liên tục mấy lần thẳng tiến đều bị ngăn lại. Hạ Thân cảm giác căng nứt như bị phũ phàng xé rách khiến Tô Phỉ Mã Vận cảm thấy toàn thân tê dại, thống khổ rên lên một tiếng, không kìm được muốn rút lui, nhưng lúc này nàng sao có thể tránh được vận mệnh của bản thân?
Dương Túc Phong khẽ hít một hơi, mặt không đổi sắc nhìn dấu máu từ từ rịn ra nhuộm đỏ lụa trắng, tiếp tục tư thế không thể kháng cự xâm nhập thân thể của nàng, y cũng cảm thấy sự vững chắc và chật hẹp chưa từng có, thậm chí làm y có hơi chút đau đớn, không cách nào tiến vào. Tô Phỉ Mã Vận đúng là không giống người thường, cảm giác vùng riêng tư khó khăn và bó chặt của thiếu nữ chưa từng trải làm y sinh ra cảm giác chinh phục mạnh mẽ. Y hơi lui lại muột chút, sau đó ra sức đột nhập, sau khi phá vỡ chướng ngại làm y phát ra từng trận thở gấp tự hào.
Y đã hoàn toàn tiến vào thân thể của nàng, tuyên bố chiếm hữu nàng vĩnh viễn.
“A!” Gần như cùng một lúc, Tô Phỉ Mã Vận cũng không kìm được phát ra tiếng rên siết tuyệt vọng, nàng cảm giác như mình bị xé thành hai nửa, đau đớn như kim châm muối sát làm nàng như ngất đi, hai cánh tay nàng ôm chặt lấy Dương Túc Phong, không cho y có động tác nào, để giảm bớt đau đớn của bản thân, móng tay thậm chí cắm sâu vào trong da thịt của y.
Tiếng rên của Tô Phỉ Mã Vận truyền tới tai Phượng Thải Y ở cách vách, khóe miệng nàng lộ ra một tia cười lạnh lùng gần như không thể phát giác, sau đó phất tay với Viên Ánh Lạc chuyên ghi chép tài liệu mật, lặng lẽ lui ra.
Tô Phỉ Mã Vận chỉ cảm thấy hạ thể đau đớn khó chịu, nam nhân kia tận tình tả xung hữu đột bên sâu trong thân thể của mình, không chút chú ý tới cảm nhận của nàng. Hạ thể tất nhiên cực kỳ đau đớn, song nhũ cũng bị nam nhân điên cuồng tàn phá, dường như muốn bóp nát nó vậy, hay tay của nàng cố gắng nắm chặt đùi, đem eo tận lực ưỡn lên trên, làm thân thể mình cong ngược, mà giữa hai chân chính là điểm cao nhất giữa vòng cung.
“Để mọi thứ kết thúc thật nhanh đi!” Tô Phỉ Mã Vận trong thống khổ lặng lẽ khẩn cầu, nàng đang khổ sở chờ đợi hơi thở như trút bỏ gánh nặng của nam nhân sau khi phát tiết, chỉ cần y phát ra thanh âm đó, ác mộng của mình liền kết thúc.
Nhưng, nàng không hề biết rằng, nam nhân đang nỗ lực hưởng thụ trên thân thể nàng, đã đem nàng thành một nữ nhân cao cao tại thượng khác, quyết tâm đem nàng từ bệ cao thần thánh kéo xuống, trở thành nữ nhân của mình.
Bới vì nàng ta mới là lễ vật thực sự của Tô Khắc La.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...