Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Nhật Chiếu thành

Tháng 6 là thời điểm Nhật Chiếu thành được mặt trời chiếu rọi nhiều nhất trong năm, mỗi ngày đều chiếu hơn 14 giờ, tuy đã 6 giờ chiều rồi nhưng mặt trời của Nhật Chiếu thành vẫn tỏa sáng, sáng đến hoa cả mắt. Trên đường có rất ít người, vắng vẻ cô tịch, chỉ có một số nhân công vận chuyển bông qua lại trên đường. Mặt trời chiếu gay gắt như vậy, trốn ở nhà mới là thông minh nhất.

Tòa thị chính của Nhật Chiếu thành đã bị tiêu hủy sau bao lần chiến hỏa liên miên, chỗ tàn tích vẫn còn vết cháy đen, ngoài bức tường đổ nát, khắp nơi phủ đầy rác rến. Quân Lam Vũ tuy đã chiếm Nhật Chiếu thành được 1 tuần rồi, nhưng công việc xây dựng lại thành phố tiến hành rất chậm chạp, một mặt do tình hình thời chiến không ổn định, nhiều người Tô Khắc La vẫn lo ngại quân Tháp Lâm nổi dậy trở lại, không chịu tham gia xây dựng, thà cứ để vậy mà sống qua ngày, một mặt khác, tầng lớp thượng lưu của Nhật Chiếu thành, đặc biệt những chủ đất sở hữu số lượng lớn vườn bông không tin tưởng chính sách của quân Lam Vũ, âm thầm chống đối, đây chính là nguyên nhân căn bản.

Nhưng trời không tuyệt đường sanh của người. Tang Cách đã tìm ra giải pháp từ trong đống tàn tích của Nhật Chiếu thành, chọn lấy một căn biệt thự bỏ hoang làm tòa thị chính mới. Dương Túc Phong dọn vào trong đó, cảm thấy có phần âm u dù đang tháng sáu mùa hè, sau này nghe ngóng được đây chính là một tòa nhà ma bỏ hoang nhiều năm, thường có vong hồn lai vãng, cách đây không lâu lại có người chết, cả Ca Thư Lam cũng cảm thấy không lành, khuyên Dương Túc Phong đổi qua chỗ khác. Nhưng Dương Túc Phong không thèm để tâm, chỉ cười như không, đừng nói âm hồn, dù có diêm la vương bò ra cũng sẽ bị quân Lam Vũ đánh cho bầm dập.

Quả nhiên, từ khi Dương Túc Phong vào ở, âm u chướng khí trong tòa nhà ma ám đó cũng dần tiêu tan, người Nhật Chiếu thành rỉ tai nhau rằng đó là vì sát khí trên người Dương Túc Phong quá nặng, cả ma quỷ cũng chịu không nổi, sau đó bắt đầu loan tin Đức Lôi Đạt Ngõa như là tai nghe mắt thấy, mỗi lần kể số người chết lại tăng lên gấp mấy lần, khiến Dương Túc Phong dở khóc dở cười, nếu nói như họ thì dân số cả vương quốc Tô Khắc La e đã bị mình giết sạch rồi. Có điều, trong mùa hè nóng bức, tìm được một nơi mát mẻ để ở cũng coi như là có phúc.

Liên tục mấy ngày, tòa biệt thự cũ kỷ âm u tấp nập người đến thăm. Các ông chủ trồng bông từ các nơi quanh Nhật Chiếu thành lũ lượt kéo đến thăm hỏi chủ nhân mới của Nhật Chiếu thành, thoải mái tự nhiên như hồi họ đến thăm viếng trung tướng lục quân A Nhĩ Bá Đặc của quân Tô Khắc La trước đây vậy, họ không coi những thứ như phản quốc cấu kết kẻ thù ra gì cả, trong mắt họ chỉ biết có tiền. Dù chủ nhân Nhật Chiếu thành có thay đổi thế nào, họ cũng có thể ngồi yên mà ngư ông đắc lợi, vì họ khống chế phần lớn sản lượng bông của Tô Khắc La, Tô Khắc La không thể tồn tại nếu không có bông, nên cũng không thể thiếu đi bọn họ. Nghĩ đến bản lĩnh thay đổi theo chiều gió của bọn địa chủ sở hữu vườn bông bạt ngàn, Dương Túc Phong không nén được nhếch mép cười lạnh tanh, từ từ xiết chặt ly rượu nho trong tay, sắc mặt trở nên u ám đi.

Ngành trồng bông đóng vai trò chủ đạo trong nền kinh tế của Tô Khắc La. Bất kể là bông hay tiểu mạch, mía, đậu nành, cải dầu, cacao, đậu phộng đều được trồng trong các khu vườn rộng lớn. theo thống kê chưa hoàn chỉnh, ở Tô Khắc La, vườn có diện tích hơn 1000 mẫu có hơn 3000 khu, quy mô dưới ngàn mẫu thì nhiều vô số kể, dày đặc khắp nơi, chỉ nội xung quanh Nhật Chiếu thành thôi, vườn trồng bông có diện tích trên 1000 mẫu đã có hơn 400 khu, đó là chưa kể đến vườn trồng đậu phộng.


Nền kinh tế trồng trọt lâu đời và lớn mạnh được xây dựng trên cơ sở chế độ nô lệ, nô lệ chính là cốt lõi của nền kinh tế trồng trọt này. Tô Khắc La là một quốc gia theo chế độ nô lệ lâu đời, nô lệ là lực lượng lao động chủ yếu trong xã hội, họ thuộc tầng lớp thấp nhất xã hội, không có tự do, không có quyền bầu cử, không có quyền chuyển đến nơi khác, từ khi họ sinh ra, trừ khi có kỳ tích xuất hiện, nếu không cả đời họ buộc phải lao động không ngơi nghỉ trong một khu vườn nào đó, cho đến khi già chết bệnh chết thì thôi, con cái của họ cũng tiếp tục trở thành nô lệ phục vụ chủ nhân.

Các khu vườn lớn nhỏ khác nhau có lượng nô lệ khác nhau, khu vườn lớn nhất nghe nói có trên 3000 nô lệ. Lượng nô lệ đông đảo đem lại thành quả lao động to lớn cho Tô Khắc La, nhưng cũng làm nảy sinh nhiều vấn đề, đó là chuyện nô lệ ở Tô Khắc La liên tiếp khởi nghĩa, bọn họ đối kháng với quân đội làm thiệt hại vô số tài sản và tài nguyên quốc gia. Vấn đề nô lệ ở Tô Khắc La đã trở nên nhức nhối, không thể bỏ qua, nhưng người Tô Khắc La dường như vẫn không chịu đối mặt, có lẽ họ cũng biết, chỉ là không chịu thừa nhận mà thôi.

Vì vậy, chuyện đầu tiên mà Dương Túc Phong nghĩ đến khi tiến vào Nhật Chiếu thành không phải là làm cách nào để cứu Tô Phỉ Thải Vi mà là suy nghĩ cách xóa bỏ chế độ nô lệ ở Tô Khắc La. Nhưng có thể thấy rõ, ở một quốc gia có ý thức về nô lệ thâm căn cố đế, muốn triệt để xóa bỏ chế độ nô lệ là chuyện rất khó khăn nặng nề, có thể gây ra chấn động to lớn, thậm chí dẫn đến chiến loạn.

Nhưng Dương Túc Phong quyết không thay đổi ý định xóa bỏ chế độ nô lệ của mình. Hắn không phải muốn tỏ ra mình có học thức tiên tiến, hay hoài bão cao cả gì, mà chỉ đơn thuần muốn tìm kiếm một tầng lớp ở Tô Khắc La đủ sức hỗ trợ cho Quân Lam Vũ. Nếu thiếu sự ủng hộ từ một tầng lớp đông đảo thì dù Quân Lam Vũ có lợi hại cách mấy cũng không thể bám trụ ở đây lâu dài. Quân Lam Vũ ở Cách Lai Mỹ có được sự ủng hộ của tầng lớp tư sản mới, nhưng ở vương quốc Tô Khắc La, ở An Thái, ở vương quốc Mai Lý, ở vương quốc Mễ Á Lôi có ai chịu ủng hộ? Trừ những nô lệ chịu khổ nạn đó, hầu như không có ai hoan nghênh đoàn quân của hắn. Hắn không muốn làm một người giải phóng vĩ đại mà chỉ muốn giành lấy sự ủng hộ từ một bộ phận dân chúng.

Liệu Tô Phỉ Thải Vi có ủng hộ mình không? Dương Túc Phong tự hỏi, rồi lắc nhẹ đầu.

Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, hắn quyết nắm lấy quyền chủ động

Ánh mặt trời buổi chiều trải khắp khu vườn, rọi qua vòi phun nước giữa vườn khúc xạ ánh cầu vòng sặc sỡ. Dương Túc Phong lặng lẽ đứng bên cửa sổ, chìm đắm vào khung cảnh tươi đẹp bên ngoài. Ly rượu nho vẫn ở nguyên trên tay suốt 20 gần phút. Ánh sáng bên ngoài rọi vào bên trái gương mặt hắn, hiện lên ánh hồng do uống rượu. Một hồi sau, hắn nhẹ lắc ly rượu trong tay, rồi ngước mặt uống cạn chỗ rượu Vi Qua Tư Ni trong ly, uống xong đưa ly cho người hầu Ngã Toa Lệ Nặc ở phía sau.


Ngã Toa Lệ Nặc cung kính nhẹ nhàng hỏi: “Tướng quân uống thêm một ly không?”

Dương Túc Phong lắc đầu, mắt vẫn chăm chú nhìn con chim nhỏ nhảy lên xuống ở ngoài vườn, ở đây yên tĩnh quá, yên tĩnh đến mức không có ai quấy rầy cuộc sống của những chú chim tự do tự tại này, chúng cũng muốn bay vào tòa nhà ma ám này để hưởng được chút mát mẻ trong ngày mùa hạ oi bức. Dương Túc Phong vươn người một cái, cảm thấy thư thái hài lòng, nói: “Thôi, uống nữa thì ta thành kẻ nghiện rượu mất, sau này sẽ bị lão bà giáo huấn.”

Ngả Toa Lệ Nặc cười dịu dàng, khẽ cúi người, một tay cầm khay vàng đựng ly rượu, một tay duyên dáng nhấc nhẹ váy hoa đậm nét truyền thống Tô Khắc La, nhẹ nhàng lui ra. Trong phòng vẫn còn thoảng mùi hương ấm áp của thiếu nữ.

Dương Túc Phong tỏ ra khá hài lòng với người hầu mới này, Ca Thư Lam giỏi giang trên chiến trường và cũng rất biết thưởng thức phụ nữ, khi biết bên cạnh Dương Túc Phong không có lấy một người phụ nữ nào lo lắng chuyện ăn ở hàng ngày, hắn bèn đưa cô gái tên Ngả Toa Lệ Nặc này đến cho Dương Túc Phong, Dương Túc Phong chỉ liếc qua Ngả Toa Lệ Nặc một cái, liền vui vẻ tiếp nhận.

Theo lời hắn giới thiệu, Ngả Toa Lệ Nặc là con gái thủ lĩnh một bộ lạc nhỏ ở tây nam Tô Khắc La, bộ lạc này cũng là một phân nhánh của người Tô, trước nay nổi tiếng vì vẻ đẹp linh hoạt của con gái trong bộ lạc, về sau do phạm phải cấm kỵ của Tô Khắc La mà đàn ông trong bộ lạc đều bị xử tử thẳng tay, bộ lạc chỉ còn lại phụ nữ. Ngả Toa trẻ tuổi xinh đẹp nên được đưa vào hoàng cung Tô Khắc La làm cung nữ, phụ trách việc tắm rửa thay áo cho Tô Phỉ Thải Vi. Sau này, thành Duy Nạp Tư sụp đổ, những cung nữ xinh đẹp cũng tản mác khắp nơi, người thì chết, kẻ bỏ trốn, nhưng phần lớn bị quân Tháp Lâm bắt để thỏa mãn dục vọng, số phận rất thê thảm. Ngả Toa Lệ Nặc cũng trôi dạt theo quân của Ca Thư Lam trong cuộc chiến loạn, miễn cưỡng sống qua ngày.

“Ngả Toa” Dương Túc Phong thích dùng tên này để gọi cô hầu mới tới, thấy rất hứng thú với cô ấy, tuy điều tra âm thầm của Viên Ánh Lạc cho thấy Ngả Toa Nặc Lệ không hề tầm thường và mềm yếu như vẻ bề ngoài.


Những chú chim nhỏ trong vườn chợt vụt cánh xào xạc bay lên, Tang Cách đưa Ca Thư Lam từ trong vườn đi qua.

Ngả Toa Lệ Nặc chạy ra từ chỗ màn cửa, đón hai người vào trong.

Tang Cách chào Dương Túc Phong theo kiểu nhà binh rồi đi ra. Dương Túc Phong làm cử chỉ tỏ ý mời Ca Thư Lam ngồi, nhưng Ca Thư Lam lại không ngồi xuống, chỉ nói với giọng hơi gượng: “Tướng quân, Ta thích đứng hơn.”

Dương Túc Phong gật đầu, không nói thêm tiếng nào, không chấp sở thích đặc biệt của Ca Thư Lam, nhưng sở thích như vậy dường như cũng không lạ trong giới quân nhân. Vì vậy hắn tự ngồi xuống ghế xô pha bên cạnh cửa sổ, đăm chiêu gật đầu, sau đó chậm rãi nói: “Ca Thư tướng quân, Ta mời ông đến đây là muốn thương lượng vấn đề xóa bỏ chế độ nô lệ, ông cũng biết, Ta không muốn để chuyện này kéo dài quá lâu. Hiện nay sức mạnh của Tô Khắc La đã bị tiêu hao nghiêm trọng, chỉ có lực lượng nô lệ mới có cơ hội đánh bại Ai Đức Tư Đặc La Mẫu…”

Ngả Toa Nặc Lệ nhẹ nhàng mang hai ly cà phê vào, cúi người đặt lên bàn cạnh hai người.

Ca Thư Lam tỏ ra chăm chú, yên lặng lắng nghe Dương Túc Phong nói hết, suy nghĩ hồi lâu, thần sắc có vẻ hơi kỳ lạ, ngập ngừng nói: “Xin thứ lỗi, Ta không thể quyết định chuyện chính trị, Ta còn phải thỉnh thị ý kiến của nữ vương điện hạ.”

Ngừng một lúc, dường như hắn cảm thấy cần giải thích thêm cho Dương Túc Phong, nhưng vì không giỏi ăn nói, không biết dùng câu gì cho phù hợp nên đành nói thêm với giọng hơi cứng: “Tuy nhiên, theo ta, việc này rất khó nhận được sự phê chuẩn của nữ vương điện hạ.”


Dương Túc Phong sắc mặt không đổi, cầm cà phê lên, thổi nhẹ làn hơi nóng, để hương cà phê từ từ lan tỏa vào trong người, chậm rãi nói: “Tại sao chứ?”

Ca Thư Lam chăm chú theo dõi sắc mặt của Dương Túc Phong, thấy hắn vẫn điềm nhiên như không thì yên tâm hơn, mới đầu cứ tưởng Dương Túc Phong sẽ tức giận hoặc ít nhất cũng kinh ngạc, nhưng Dương Túc Phong lại không biểu hiện thái độ gì, thế là hắn lấy hết can đảm nói tiếp: “Vì dân cư Tô Khắc La ai nấy đều cần có nô lệ làm việc cho mình. Không còn nô lệ, sẽ không còn Tô Khắc La.”

Dương Túc Phong nhấp một ngụm cà phê đắng, thơm thì có thơm nhưng lại vô cùng đắng chát, Ngả Toa Nặc Lệ trước giờ pha cà phê cho hắn không bao giờ chịu cho đường, cô gái mềm yếu dịu dàng này một khi cố chấp lên thì nhất quyết không chịu nghe ai, Dương Túc Phong cũng khá quen với chuyện này. Hắn nhẹ nhíu mày, thần sắc ngưng đọng lại, chậm rãi nói: “Ông nói người Tô Khắc La là không bao gồm những nô lệ đó ư? Rốt cuộc ở Tô Khắc La có bao nhiêu nô lệ?”

Ca Thư Lam thận trọng gật đầu, nói tiếp để khẳng định: “Theo chính sách của Tô Khắc La, nô lệ không được tính trong hộ tịch. Chỉ có chủ nhân của họ mới biết số lượng nô lệ. Không ai biết chính xác số lượng nô lệ, có lẽ hơn 1 triệu.”

Dương Túc Phong đăm chiêu gật đầu, yên lặng không nói tiếng nào, ánh sáng bên ngoài chiếu vào từ sau lưng hắn, khiến gương mặt trở nên u ám, một hồi sau mới chậm rãi nói: “Ta hiểu rồi, nhưng vẫn xin ngươi chuyển lại ý của ta cho nữ vương điện hạ.”

Ca Thư Lam muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ trả lời máy móc: “Ta nhất định sẽ chuyển lời lại cho nữ vương điện hạ.”

Dương Túc Phong gật đầu đứng lên, nói thêm: “Gần đây Ai Đức Tư Đặc La Mỗ có động tĩnh gì không?”

Ca Thư Lam đứng thẳng lên, chớp mắt một cái, nói ngay: “Ta cũng định đến để báo cho tướng quân chuyện này. Theo thông tin mới nhất, . Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đã trở nên điên cuồng, hắn hạ lệnh điều động quân đội thành Duy Nạp Tư tiến về phía tây bắc, liên quân với hắn để tấn công Thập Vạn Đại Sơn. Đội quân võ sĩ giáp trụ số 8 và 9 điều động từ thành Duy Nạp Tư đã xuất phát, chúng chia quân 2 đường, nhánh bên trái đi qua thung lũng Hắc Sơn về hướng thị trấn Mông Cổ ở bên bờ suối Thập Vạn Đại Sơn, nhánh bên phải đi vòng qua đường mòn Phỉ Cách Lặc hướng về Bút Cái Sơn, ý đồ cắt đứt hoàn toàn liên hệ giữa Thập Vạn Đại Sơn và Nhật Chiếu thành. Chỉ huy nhánh quân bên trái chính là thiếu tướng lục quân mạc tác đa, chỉ huy nhánh quân bên phải là thiếu tướng lục quân Cảnh Nạp Lục, hai người đó đều nổi danh nhờ tiến quân thần tốc. Ai Đức Tư Đặc La Mỗ thật tình đã trở nên điên cuồng rồi, Ta không thể hiểu nỗi hành động của hắn. Tình hình nữ vương điện hạ hiện rất nguy cấp, Ta đã nhận được mệnh lệnh phải dẫn quân tiến về Thập Vạn Đại Sơn, bảo vệ an toàn cho nữ vương điện hạ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui