Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chiến mã của đám người Phong Phi Vũ đang cưỡi sắp trụ không nổi rồi, kể từ lúc khởi hành ở trọng điểm Đông Nhật, trên đường đi bọn chúng đều hành quân gấp rút, lũ ngựa này vốn sánh không lại với loại chiến mã thiện chiến nên khi tới nơi đều mệt đến đứt hơi, một số con còn sùi cả bọt mép, cũng may dọc đường có tổng cộng vài tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi, vậy mà chẳng lâu sau, cả bọn lại nhận được lệnh truyền tin của Dương Túc Phong, bắt đầu từ đêm nay, nhất định phải tập trung nghĩ ra kế sách quấy nhiễu kẻ thù, không cho bọn chúng được yên ổn nghỉ ngơi.

Kế sách quấy nhiễu cụ thể ra sao thì Dương Túc Phong không hề đề cập đến, hàm ý muốn Phong Phi Vũ tự lo liệu tất thảy.

Liệt Mông đề nghị, hãy đâm lén một gậy thật hiểm hóc từ sau lưng Đề Lan Qua Lai bằng cách bọn chúng có bao nhiêu kho thóc ta đem ra phá sạch bấy nhiêu, đây là kế sách thấu đáo nhất, đồng thời cũng là biện pháp hữu hiệu nhất , nếu như thật sự có thể thiêu rụi toàn bộ lương thảo của đoàn quân Lỗ Ni thì Đề Lan Qua Lai nhất định phải ôm hận mà khóc không thành tiếng , nếu hắn còn không chịu lui quân, thì chỉ còn cách ôm bụng đói chờ chết mà thôi. Có điều, Phong Phi Vũ chưa cũng không nắm chắc mình có thể thực hiện thành công kế sách này.

Đầu tiên, phụ trách việc bảo vệ kho lương thực chính cho quân đoàn Lỗ Ni là đội quân của thượng tướng quân Tư Cơ Lạp Kì, Tư Cơ Lạp Kì mặc dù là tâm phúc của Đề Lan Qua Lai nhưng trên thực tế chính là kẻ đào phản từ trong phe cánh vị tướng đầu tiên của Lỗ Ni là Khắc Lai Mỗ, tuy nhân cách không ra gì nhưng đã học hỏi được không ít phương pháp bày binh bố trận, cách thức hành quân, chiến đấu từ Khắc Lai Mỗ nên trở thành kẻ khá thạo việc binh đao trong số những tướng quân dưới trướng của Lỗ Ni, hắn bảo vệ những chỗ yếu hại của kho thóc hết sức nghiêm ngặt, quân của Lam Vũ chưa chắc có thể giành được thắng lợi như mong muốn.

Tiếp theo đó, vũ khí trang bị của doanh trại kị binh Lam Vũ hoàn toàn không thích hợp để công phá những nơi kiên cố. Để tăng cường tốc độ và tính cơ động cho quân kị binh ngay đến pháo truy kích cũng không hề trang bị, quan binh từ trên xuống dưới đều chỉ trang bị súng Mễ Kỳ Nhĩ và lựu đạn cầm tay cùng với gói thuốc nổ ít ỏi, thứ vũ khí có uy lực đáng kể nhất là mười sáu khẩu súng Tiệp Khắc Thức. Không hề có hỏa pháo yểm trợn, nên rất khó để đánh phá trận địa có quân địch kiên cường cố thủ, e rằng chỉ cần quân địch có cung tên là đã có thể gây ra thương vong hàng loạt cho quân Lam Vũ rồi.

Vừa hay, Dương Túc Phong cũng đã nhiều lần căn dặn thuộc hạ nếu ko cần thiết thì phải cố gắng hạn chế thương vong đến mức tối thiểu, bởi vì hiện nay binh lực Lam Vũ quân hết sức qúy báu, không thể tùy tiện tiêu hao.

Cuối cùng, hai người đi đến quyết định, cả hai sẽ đi một vòng, bọc ra tận cùng phía sau đội quân của Đề Lan Qua Lai, châm một mồi lửa đốt đằng sau đuôi quân địch, làm cho chúng có cảm giác mình bị chặn mất đường rút lui. Từ đó kinh hoảng đâm ra mất tự chủ, phán đoán không chính xác. Quả thật, đội quân trong quân đoàn Lam Vũ phụ trách việc chặn đứng đường rút lui của quân Lỗ Ni là Lặc Phổ và Tang Đốn, hai người này xuất lĩnh năm đội quân từ Gia Lạp Tháp Sa Lôi nhằm hướng Đông Nam mà thẳng tiến, có điều bọn họ đều là quân bộ binh, muốn tới nơi kịp thì còn cần thêm một khoảng thời gian nữa.

“Tấn công!” Hành quân đến quá nửa đêm, cuối cùng đội quân kị binh cũng đã đến được tận cùng chiến địa của quân Lỗ Ni, binh lính đều đem chiến mã ra phóng hỏa, sau đó vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, vài phút sau, Phong Phi Vũ bình tĩnh ra lệnh phát động tấn công.

Hơn 500 binh lính vác theo những khẩu súng Mễ Kỳ Nhĩ và Tiệp Khắc Thức, nhằm phía quân địch đang hoảng loạn tiến hành đột kích. Trong khi đó tiểu đội phía sau thuộc quân đoàn Lỗ Ni thậm chí còn không hề hay biết phía trước đang gặp mai phục, bọn chúng vẫn tiếp tục cuộc sống đóng quân hạ trại như trước kia. Mặc dù có chuẩn bị trước một số biện pháp phòng bị, nhưng dưới sự oanh tạc bởi thuốc nổ và lựu đạn từ quân Lam Vũ, kẻ địch đã nhanh chóng bị đánh tan, tiểu đội có nhiệm vụ canh phòng và tuần tra chiếm thiểu số của quân Lỗ Ni trong chớp mắt đã bị tiêu diệt sạch.

Rạng sáng, tầm ba bốn giờ chính là thời điểm người ta đang say ngủ nhất, binh lính quân đội Lỗ Ni bị tấn công đột ngột, nhiều người còn đang cuộn mình trong chăn ấm đã bị giết chết ngay tức khắc, quân Lam Vũ chẳng thèm kiểm tra xem trong lều vải có người hay không, mỗi căn lều cứ thảy vào một trái lựu đạn làm quà ra mắt, ầm ầm một tiếng là hết chuyện. Lúc Bối Điệt Qua hay tin vội vàng triệu tập một đội quân đến ngay trận địa định bao vây tiêu diệt thì Phong Phi Vũ đã điềm nhiên rời quân đi mất rồi. Khi bọn họ tấn công là bộ binh, nhưng khi lui quân thì đích thực là kỵ binh, chớp mắt 1 cái đã ko còn chút tăm hơi, Bối Điệt Qua chỉ còn biết ngó theo đám bụi mờ mà than thở, thầm trách cho số mình đen đủi, kiểm điểm lại thất bại thì có đến hơn hai ngàn quân đã tán mạng chỉ trong một phút hồ đồ, khiến cho hắn uất đến suýt phải thổ huyết .

Hai người Lặc Phổ và Tang Đốn cũng suýt thổ huyết, nhưng không phải do tức giận mà do quá mệt, từ Gia Lạp Tháp Sa Lôi đến tận cuối quân đoàn Lỗ Ni dài hơn chín mươi km, nhưng Dương Túc Phong hạn cho hai người trong hai ngày phải đến nơi, cho dù nói năm đó Hồng quân đã sáng tạo ra phát kiến vĩ đại là Phi Đoạt Hỗ Định Kiều trong hai ngày hai đêm chạy được hơn chín mươi km, do đó y cho rằng Lam Vũ quân cũng có thể chạy hơn chín mươi km trong hai ngày cũng không có vấn đề gì, nhưng áp dụng vào thực tế thì vẫn có chút khó khăn.

Trang bị thông thường của Lam Vũ quân nặng hơn so với Hồng quân rất nhiều, binh lính bình quân mang nặng từ ba mươi cân trở lên, hơn nữa do vừa trải qua kịch chiến luân phiên, phần lớn binh lính đều đã thấm mệt. để đảm bảo tốc độ hành quân, hai người Lặc Phổ và Tang Đốn không tránh khỏi phải vắt óc nghĩ ra nhiều cách, song trước mắt thấy đã hơn nửa đêm, bọn họ còn chậm hơn rất nhiều so với kế hoạch đề ra, khiến cho Lặc Phổ và Tang Đốn sốt ruột muốn điên, nếu như không đến kịp lúc, phong tỏa đường rút lui của quân Lỗ Ni, đến khi quân Lỗ Ni tháo chạy thành công thì hai người dù cho không bị xử bắn thì ít nhất cũng bị cách chức.

“Lão đại, chúng ta không thể mềm lòng được nữa, ta quyết định để cho binh lính quăng hết ba lô đi, chỉ mang theo vũ khí đạn dược và lương thực mà thôi, còn lại là vứt hết.” Cổ họng Tang Đốn thiếu điều muốn bốc khói, thanh âm phát ra khi nói cứ khàn khàn không rõ.

Lặc Phổ gật đầu biểu lộ tán đồng ý kiến của Tang Đốn. Làm cho hành trang trở nên gọn nhẹ thường là đợi đến lúc tiếp cận địch mới thực hiện, nhưng bây giờ đang lúc nước sôi lửa bỏng chẳng thể để ý được nhiều như thế.

Mệnh lệnh nhanh chóng ban xuống, quân Lam Vũ nhất thời hành trang gọn nhẹ đi rất nhiều, tốc độ tiến quân cũng nhanh hơn. Thế nhưng, mệnh lệnh này cũng gây nên hậu quả vô cùng nghiêm trọng, đó là bọn họ ko có thời gian xử lý hoặc đem cất giấu số lượng ba lô nhiều như thế, kết quả là bị bọn lính trinh sát do đội quân Lỗ Ni cử đi thám thính xung quanh phát hiện được, bọn chúng vội vàng đem tin tức cấp báo cho cấp trên, rốt cục khi về đến quân đoàn Đề Lan Qua Lai thì mặt trời đã chiếu đến gần lưng quần rồi.


Đề Lan Qua Lai đã sớm nhận được tin Lam Vũ quân sắp tập kích vào phía sau đội quân của mình.

Phong Phi Vũ không làm thì thôi còn đã làm thì phải làm đến cùng, trong lúc thối lui triệt hậu lại đánh úp thêm 1 lần nữa, lần này mục tiêu tấn công là đội quân của Khắc Nhan Ba Thiên, vừa đụng độ với Lam Vũ quân một lần, đội quân của Khắc Nhan Ba Thiên đã thương vong lên đến gần một ngàn, khiến cho Khắc Nhan Ba Thiên tức đến thiếu điều muốn liệng phăng cái rìu đi. Hơn nữa, Phong Phi Vũ hành động xuất quỉ nhập thần, đến lui như gió. Bọn chúng chỉ có thể thúc thủ vô sách, vốn đã trang bị loại súng Lộc Nham để đối phó với kị binh sẵn sàng đâu vào đấy, nào ngờ hoàn toàn vô hiệu, bởi vì theo báo cáo, khi Lam Vũ quân tấn công hoàn toàn không có bóng dáng kỵ binh.

Tổng hợp toàn bộ tình hình do quân trinh sát báo cáo lại, Đề Lan Qua Lai nhíu mày một hồi, trong đầu lại thấy đau âm ỉ. Hắn đem hết những tư liệu tình báo đang chất đống trên bàn, giao cho quân sư Thôi Kiếm Lai nghiên cứu suy nghĩ tìm cách thoát khỏi cục diện khó khăn này, bản thân y thong thả nhắm mắt dưỡng thần.

“Mục đích của chúng ta, chính là đến trọng điểm Tích Lôi Sơn, sau đó tiến đánh Lam Vũ quân…” Thôi Kiếm Lai chậm rãi nói, dường như không mấy bận tâm đến tin tình báo tới tấp đưa về từ khắp nơi báo cáo đã phát hiện ra tông tích quân Lam Vũ, trong khi đó bên cạnh các tướng đều hùng hùng hổ hổ kêu gọi tấn công giành thế chủ động.

“Đây ko phải là đang nói nhảm sao?” Khắc Nhan Ba Thiên thở hồng hộc nói. Thôi Kiếm Lai mặc dù võ nghệ đầy mình nhưng lại là kẻ chuyên đề xuất mưu mô quỉ kế trong hành động quân sự, Khắc Nhan Ba Thiên rất ghét loại người chỉ biết âm mưu tính kế sau lưng kẻ khác như thế này, đối với hắn, nam tử hán đại trượng phu phải thể hiện bản lãnh thật sự của mình nơi chiến trường.

Thôi Kiếm Lai không hề lo lắng, chỉ ôn tồn nói: “Thật ra chúng ta không cần phải đi qua trọng điểm Tích Lôi Sơn thì vẫn có thể tấn công Tử Xuyên đạo được.”

Đề Lan Qua Lai lập tức chấn động tinh thần, vỗ tay nói: “Đúng thế! Chúng ta có thể trực tiếp tấn công phủ Bích Giang, thậm chí vượt qua Gia Lạp Tháp Sa Lôi tấn công Phù Phong phủ…. Lam Vũ quân dựa vào binh lực bao nhiêu mà đòi chống chọi với chúng ta?”

Khắc Nhan Ba Thiên lập tức phấn khích kêu lên: “Đại tướng quân, hãy để thuộc hạ tấn công Bích Giang phủ, thuộc hạ nhất định sẽ làm cỏ nơi này, giết sạch tất cả, gà chó không tha.”

Bối Điệt Qua bị Phong Phi Vũ chơi cho một vố, tức đến nộ khí xung thiên, chỉ nghĩ đến hai chữ báo thù, cũng thỉnh cầu đi tấn công Phù Phong phủ. Muốn san bằng nơi đó thành bình địa, cho Lam Vũ quân biết rằng quân đội Lỗ Ni tuyệt không phải chỉ có hư danh.

Đề Lan Qua Lai nhìn qua Thôi Kiếm Lai, có ý chờ hắn lên tiếng.

Thôi Kiếm Lai thong thả nói: “Chúng ta muốn chủ động tấn công. Nhưng không thể để phân tán binh lực. Đại tướng quân, thuộc hạ đề nghị phái Khắc Nhan Ba Thiên tấn công Bích Giang phủ trước, đẩy quân Lam Vũ vào thế hỗn loạn và hoàn toàn bị động, sau đó chúng ta hãy đợi cơ hội phá vỡ cục diện trận chiến. Các đội quân khác thì tạm thời án binh bất động, mỗi đội nên gắng sức tăng cường phạm vi cảnh giới, phân tán lực lượng rộng ra, tạo nên khu vực phòng vệ nhiều lớp, sắp đặt cung thủ ở phía trước, ứng biến thần tốc. tướng quân Tư Cơ Lạp Kỳ, trách nhiệm của ngài vô cùng lớn, vấn đề lương thảo có liên quan đến sự tồn vong của quân ta, mong ngài tận tâm tận lực nhiều hơn. Đại tướng quân, người thấy thế nào?

Đề Lan Qua Lai gật đầu nói:“Cứ thế mà làm.”

La Kiệt Mễ Lạp ngập ngừng một hồi rồi nói: “Như thế thì Nam Kha trại….”

Thôi Kiếm Lai chậm rãi nói: “Ta đề nghị tiếp tục tấn công, có mệt thì cũng phải làm cho chúng chết theo vì mệt. Bọn chúng có nhiều nhất là 100 người, chết 1 người là bớt đi một mạng, bất luận là dùng biện pháp nào, trả giá đắt đến đâu, chúng ta cũng phải công hạ được Nam Kha trại. Đồng thời, chúng ta nên đề nghị Mai Cáp Đức nhanh chóng xuất hiện để gặp chúng ta.”

Đề Lan Qua Lai vỗ vỗ đầu đến phát đau, cuối cùng gật đầu nói: “Nhiệm vụ tấn công Nam Kha trại giao cho La Kiệt Mễ Lạp ngươi phụ trách, Bối Điệt Qua có nhiệm vụ tăng viện. Quân của hai người các ngươi tổng cộng có hai vạn, nếu như đánh không lại vài trăm Lam Vũ quân thì đừng quay về gặp ta nữa, tự tay kết liễu mình tạ tội luôn đi. Về phía Mai Cáp Đức, quân sư hãy truyền tin cho hắn, bảo hắn ngay lập tức đến đây gặp ta, nếu không ta sẽ tính sổ với cái mạng chó của hắn.”


La Kiệt Mễ Lạp và Tư Cơ Lạp Kỳ đã rời đi trước, Thôi Kiếm Lai lặng lẽ suy tư một hồi mới nhẹ nhàng gọi: “Người đâu.”

------------------------

Ánh nắng ban mai chan hòa ấm áp vô cùng, Dương Túc Phong đứng trước miếu thổ địa, khoan khoái vươn vai. Được một lúc, hắn cảm thấy cơ thể được khởi động trọn vẹn, toàn thân ngập tràn sức sống, mới thuận tay giương ống nhòm lên nhìn.

Dường như quân đội Lỗ Ni đang điều chỉnh lại cách bố trí, cờ chiến tung bay phấp phới, binh lính của các đại đội qua lại không ngớt.

Tham mưu đến báo cáo, nói là quân đội Lỗ Ni có tình huống quan trọng , mời hắn trở về gấp bộ chỉ huy để bàn bạc.

Dương Túc Phong gật đầu, quay về ngôi nhà lợp ngói của bộ chỉ huy, hai gã tham mưu đang bò lê bò càng trên tấm bản đồ tác chiến như người tàn tật, cân nhắc kĩ càng điều gì đó.

“Có tình huống gì vậy?” Dương Túc Phong thản nhiên nói, kì thực hắn đã nhìn thấy một dấu mũi tên màu đỏ to đậm chỉ hướng Bích Giang phủ, như vậy có nghĩa rằng đã có một cánh quân hùng mạnh của quân đội Lỗ Ni tiến đánh phủ Bích Giang, đây chính là một động thái lớn của quân đội Lỗ Ni.

“Theo tin tình báo, đây chính là đội quân của Khắc Nhan Ba Thiên vốn là viên tướng mạnh nhất trong số thuộc hạ của Đề Lan Qua Lai, tổng binh lực lên tới hơn một vạn một ngàn người.” Vân Thiên Tầm nói vẻ thận trọng , tay cầm bút máy nhịp nhịp một cách vô thức lên tấm địa đồ.

Khắc Lao Tắc Duy Tư vẻ mặt lo lắng nhìn Dương Túc Phong, chậm rãi nói: “Chúng ta không có bố trí bất kỳ đội quân chủ lực nào ở Bích Giang phủ, chỉ có một liên đội phòng thủ dự bị, cơ bản đều là tân binh…điều này….”

Dương Túc Phong không cho là đúng nói: “Chẳng có gì ghê gớm cả, báo cho Ngạo Thiên Hành, bảo hắn đem binh lực cùng Đồ Tẫn Lang rút hai đội quân này ra, trên đường đi, cứ như loài sói hoang rượt đuổi mà cắn xé quân Khắc Nhan Ba Thiên là được.Trong điện báo thêm vào một câu, cho bọn chúng tự hành sự như trước kia, Khắc Nhan Ba Thiên dù có lợi hại đến đâu cũng không chống đỡ được một chiêu này của bọn ta.”

Khắc Lao Tắc Duy Tư bán tín bán nghi nói: “Bọn chúng đều là quân của Lam Sở Yến, ngài có nắm chắc khả năng chiến đấu của bọn chúng không?”

Dương Túc Phong lạnh lùng nói: “Bọn chúng đều có tiền sử là thổ phỉ, đã từng tung hoành dọc ngang mấy chục năm trời, dù ít dù nhiều cũng có chút bản lãnh! Nếu như ngay cả chuyện cỏn con này mà cũng làm không xong, thì Lam Sở Yến có muốn sử dụng bọn chúng cũng vô dụng.”

Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm vẫn cảm thấy chưa ổn lắm, hắn vẫn đề nghị gửi điện lệnh cho Bích Giang phủ ra lệnh chuẩn bị sẵn sàng quyết tử chống địch, Dương Túc Phong cười khẩy, thản nhiên nói: “Ta thấy không cần thiết. Có điều xét trên góc độ an toàn thì cứ thông báo cho bọn họ một tiếng đi.”

Đột nhiên, bên ngoài vọng đến tiếng nổ vang rền đinh tai nhức óc, rõ ràng là tiếng nổ của Dã chiến pháo 75 li, quân Lỗ Ni đã bắt đầu phát động tấn công rồi.


Dương Túc Phong đi tới mé bên trận địa xem xét một lát. Chỉ thấy phía dưới Điền Dã Thượng, quân địch như thiên la địa võng, toàn là binh lính thiện chiến của Lỗ Ni, có điều lần này bọn chúng đích thị đang rất hăng tiết, rất nhiều binh lính đều ở trần, lớp lớp cơ bắp đỏ au như đồng thau nối tiếp nhau. Nhìn giống đang xảy ra 1 cơn địa chấn. Bọn chúng bất chấp hỏa đạn ác liệt của Lam Vũ quân, cứ liều mạng tiến về Nam Kha trại, cho dù chiến hữu bên cạnh ngã xuống, bị pháo ép văng đi hay bị nổ tung thành nhiều mảnh, cũng không hề khiếp sợ, anh dũng tiến về phía trước, chiến phủ trong tay họ phản chiếu ánh mặt trời phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo đến rợn người. Một số quan quân mặc sắc phục màu đỏ đến chói mắt đi lẫn trong đoàn quân, huy động bội đao trong tay, trực chỉ Nam Kha trại mà tiến, biểu hiện rõ ràng là sĩ quan chỉ huy của đợt tấn công lần này.

Đao Vô Phong nằm sấp bên cạnh chiến hào, khe khẽ nói: “Chết tiệt, bọn địch hung hăng đến rồi, ít nhất là có quy mô đến sáu ngàn tên.”

Vết sẹo trên mặt Đồ Đấu Châu giật giật liên hồi, ko biểu lộ chút cảm xúc nào chỉ lạnh lùng nói: “Đến nhiều bao nhiêu cũng không có nghĩa là không có chết chóc, nếu ta là Đề Lan Qua Lai, ta sẽ nhanh chóng cút khỏi đây, để khỏi phải thêm một phen mất mặt.”

Dương Túc Phong thấy bọn sĩ quan mặc sắc phục đỏ rực đang diễu võ dương oai trước mặt, ngứa tay không chịu nổi bèn cầm lấy 1 cây súng Mễ Kỳ Nhĩ, ngắm qua loa rồi bóp cò súng, tiếng súng vang lên kèm theo tiếng người ngã gục, trước mặt một viên sĩ quan mặc sắc phục đỏ ở gần nhất đã ngã xuống nằm chết thẳng cẳng.

Trong khoảng cách hơn hai trăm năm mươi mét, chỉ một phát súng đã trúng ngay mục tiêu, những binh lính bên cạnh đều nhìn Dương Túc Phong với ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ.

Dương Túc Phong đưa súng cho Đao Vô Phong, Đao Vô Phong mỉm cười nói: “Ta không làm được như thế, trong vòng một trăm mét còn được, thế này thì xa quá.”

Đồ Đấu Châu cũng cười nói: “Đợi ta luyện thêm rồi hãy nói.”

Dương Túc Phong giơ súng lên cao, hô to: “Các ngươi ai bắn được? giơ tay lên!”

Các chiến sĩ người nọ nhìn người kia, một lúc sau, có ba bốn người xung phong giơ tay.

Quả nhiên, bọn họ giương súng lên, nheo mắt ngắm mục tiêu kỹ càng rồi nã súng, đều súng nổ đầu rơi, sau vài tiếng súng nổ, bọn sĩ quan mặc sắc phục màu đỏ đều nằm rạp xuống, nhanh chóng được che kín bởi đám thân người màu đồng.

“Tốt lắm.” Dương Túc Phong ghi lại tên tuổi của bọn họ, ngày hôm sau đưa hết sang đội hải quân lục chiến.

Quân Lỗ Ni đã bắt đầu tới gần, đã có thể nhìn thấy thân hình cũng như khuôn mặt của bọn chúng, bọn chúng quả thật đều là những binh sĩ tráng kiện, tố chất cơ thể rất tốt, khắp người toát ra khí phách lẫm liệt. Dương Túc Phong trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối, đây đều là nhưng tên lính rất khá, nếu như nắm giữ được bọn chúng trong tay, thì có đạp tan đại lục Y Lan cũng chẳng sợ gì! Chỉ đáng tiếc, bây giờ việc mà bản thân muốn làm lại chính là giết hại bọn chúng, lẽ nào thật sự phải phá trước rồi sau này mới xây dựng lại sao?

“Đát đát đát…” súng của Lam Vũ quân đã bắt đầu khai hỏa, da thịt của những tên lính Lỗ Ni dũng mãnh không thể chống đỡ được làn mưa đạn dội lên không chút thương tiếc, cứ từng loạt ngã xuống , thi thể lăn dài theo triền dốc, bắt đầu chất đống thành tầng tầng lớp lớp ngoài đồng ruộng.

La Kiệt Mễ Lạp và Bối Điệt Qua thấy đợt công kích lần này lại gặp trở ngại, hai người chỉ còn biết ngậm ngùi chấp nhận số phận, bọn hắn chỉ có thể siết chặt nắm tay, chửi rủa thậm tệ, bọn quân cố thủ trong Nam Kha trại là quái thú loại gì, mà quân sĩ Lỗ Ni hùng mạnh như thế cũng không bằng một tờ giấy trước mặt bọn chúng, thậm chí dưới hỏa lực của quân Lam Vũ còn mỏng manh dễ nát hơn cả tờ giấy trắng. Quân Lỗ Ni tất thảy ngã xuống hệt như lúa mạch đang bị gặt, lên bao nhiêu lại ngã rạp xuống bấy nhiêu, hơn nữa, người đằng sau vẫn tiếp tục bò lên phía trước, bọn hắn hy vọng có thể lấy thân xác mình lấp đầy khoảng cách một trăm mét này.

Song, Lam Vũ quân sẽ không cho bọn hắn cơ hội đó.

Một trăm mét này chính là khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục, chưa ai có thể sống sót vượt qua.

Cuối cùng, tiếng súng thưa thớt dần, rồi tất thảy lại chìm vào tĩnh lặng, chẳng có bất kỳ thay đổi nào ngoại trừ có nhiều xác người chất đống trên mặt đất hơn mà thôi.

La Kiệt Mễ Lạp và Bối Điệt Qua hai mắt nhìn nhau, trong lòng đôi bên đều nghĩ, không phải vì tiếc thương cho thương vong của binh lính, mà là đang nghĩ đến lúc Khắc Nhan Ba Thiên công phá được Bích Giang phủ, trong khi mình lại không phá được Nam Kha trại. Có lẽ Đề Lan Qua Lai thật sự sẽ giết chết hai người bọn hắn, vì giờ đây Đề Lan Qua Lai sau thất bại ở Tình Xuyên đao đang ở trong trạng thái tinh thần không được tốt lắm.


Tuy nhiên, bọn hắn hoàn toàn không biết, Khắc Nhan Ba Thiên không những không tấn công phủ Bích Giang mà bản thân còn đang rơi vào rắc rối vô cùng khủng khiếp.

Kẻ gây phiền phức cho hắn là Sử Lực Uy và Đồ Tẫn Lang.

Sử Lực Uy và Đồ Tẫn Lang đều có xuất thân là thổ phỉ chính gốc. Đối với loại chiến thuật lang sói tuyệt đối có thể phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, bọn hắn đem quân chia thành từng tổ nhỏ khoảng mười người, sau đó phân tán ra, giống như bầy sói xâm nhập vào đội quân của Khắc Nhan Ba Thiên, mỗi tổ tự do phát huy. Muốn làm thế nào thì làm, đồng loạt đánh phá toàn bộ quân đoàn của Khắc Nhan Ba Thiên. Ban đầu, Khắc Nhan Ba Thiên không mấy bận tâm, tưởng rằng đây lại là qủy kế của Lam Vũ quân, âm mưu cản trở quân của hắn tiến công Bích Giang phủ, nhưng liền sau đó phát hiện ra, quân sĩ thương vong càng ngày càng nhiều, không ngừng có sĩ quan cấp cao bị giết, hắn mới hiểu ra, những toán quân nhỏ của Lam Vũ quân hoạt động trong quân đoàn của hắn giống như vết đao cắt vào da thịt, vết thương càng ngày càng trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Bất đắc dĩ, Khắc Nhan Ba Thiên chỉ còn cách dừng cuộc hành quân, tập trung tiêu diệt những toán quân nhỏ này. Thế nhưng toán quân Lam Vũ này quả thực giảo hoạt vô cùng, bọn chúng đánh xong là rút lui liền, bắn xong một phát là đổi liền vị trí, khó khăn lắm mới ngăn chặn được bọn chúng, thế nhưng hỏa lực của bọn chúng lại mạnh vô cùng, chính tay hắn tổ chức một đội quân Lỗ Ni hơn một trăm người vây đuổi hơn mười tên lính Lam Vũ ở 1 khe núi nhỏ, kết quả là khi đang chuẩn bị thắt chặt vòng vây đồng loạt xông lên tóm lấy bọn chúng thì chúng đột ngột dàn ra thành đội ngũ hình rẻ quạt, giương súng quét ngang 1 loạt đạn, hơn 100 quân Lỗ Ni cùng lúc tử nạn, ngay cả Khắc Nhan Ba Thiên cũng bị một viên trúng vào mặt, máu chảy ròng ròng.

Đột nhiên, ngay đến dũng sĩ oai hùng như Khắc Nhan Ba Thiên cũng mơ hồ hiểu ra, đây hoàn toàn ko phải là một cuộc chiến bình thường, vũ lực và oai hùng cá nhân ở cuộc chiến loại này hoàn toàn không có tác dụng. Nhưng đã làm 1 thống soái, là dũng sĩ xuất sắc nhất của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, Khắc Nhan Ba Thiên trong lòng vẫn tràn ngập niềm tin tất thắng, hắn tự mình xách chiến phủ khổng lồ còn tanh mùi máu đi tìm tông tích của bọn “chuột nhắt”, hắn vẫn tin tưởng dựa vào chiến phủ có thể bạt sơn đả thạch trong tay, nhất định sẽ băm nát được lũ khốn đáng ghét đó.

Nhưng hắn ko hề ý thức được rằng, trong khi hắn điên cuồng tìm kiếm mục tiêu thì bản thân hắn cũng trở thành mục tiêu của kẻ khác .

“Đoàng” Một tiếng súng thê lương vang lên nơi đồng hoang hiu quạnh.

Khắc Nhan Ba Thiên lúc này đang vượt qua một con kênh nhỏ bằng phẳng đã cạn khô nước.

Khắc Nhan Ba Thiên cảm thấy giống như có vật gì nện mạnh vào lồng ngực một cái, liền cảm thấy lồng ngực nóng lên, sau đó trời đất rung chuyển quay cuồng như không có cách nào khống chế được bản thân. Hắn cúi đầu xuống, thấy máu tươi rỉ ra từ ngực mình , đó là thứ máu đỏ sẫm, mà lại là máu chảy ra từ cơ thể chính mình. Hắn tung hoành trên chiến trường ba mươi năm nay, máu dính trên người luôn luôn chỉ là máu tươi của kẻ địch.

Hắn đột nhiên có linh cảm trong lòng, bèn vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong bụi cỏ cách đấy ko xa, một tên lính đội mũ sắt bên Lam Vũ quân vác súng đứng dậy, sau đó móc từ ngực ra 1 xấp giấy, trên mỗi tờ giấy đều có hình vẽ, hắn lật liên tục mấy trang liền, cuối cùng cũng dừng lại, sau đó nhìn Khắc Nhan Ba Thiên chăm chú, như là đang đối chiếu cẩn thận xem tướng mạo của hắn có giống với kích cỡ tờ giấy hay không.

“Hừ hừ hừ.” Khắc Nhan Ba Thiên gầm rú đầy phẫn nộ, muốn vung lưỡi rìu đẫm máu của mình lên, sau đó băm vằm thằng oắt con gầy giơ xương kia ra thành từng mảnh, đem phơi khô ngâm rượu. Hắn muốn người ta biết rằng, dũng sĩ đệ nhất vương quốc Lỗ Ni Lợi Á là bất khả chiến bại.

Nhưng hắn đột nhiên nhận ra, cơ thể hoàn toàn ko còn 1 chút sức lực nào để vung chiến phủ tanh máu của hắn lên, hắn cảm thấy sức lực và linh hồn hắn đang từ từ rời khỏi cơ thể, trước mắt mọi thứ đều trở nên nhạt nhòa như ảo ảnh, cuối cùng bị xóa nhòa bởi một màn đêm vô tận

“Rầm!” Chiến phủ tanh máu trong tay Khắc Nhan Ba Thiên rơi xuống, cắm phập vào nền đất khô cứng.

“Phịch!”Thân hình cao lớn của Khắc Nhan Ba Thiên ngã ngửa từ trên cao xuống, nằm sõng soài bên cạnh chiến phủ đó.

Ánh mắt của hắn cứ mở lớn, mở lớn, rồi dừng lại nơi bầu trời mênh mông

Không phải hắn không hiểu, mà là do thế giới này biến đổi quá nhanh.

Hắn chết mà không nhắm mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui