Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Trong hỗn loạn tranh giành tạo thành thương vong cho không ít người già phụ nữ và trẻ nhỏ. Nhưng Dương Túc Phong vãn chần chừ không chịu phía bộ đội đi duy trì trật tự, tới tận khi trong nạn dân vang lên tiếng súng, có người nổ súng bắn chết đối thủ cạnh tranh. Dương Túc Phong mới hạ lệnh Tư Cơ Bối Ni dẫn đội dự bị tới bến tàu duy trì trật tự, dưới những họng súng đen ngòm ngòm và mũi đao loang loáng của quân Lam Vũ, trải qua một đêm nổ lực, phụ cận bến tàu mới dần dần khôi phục lại trật tự. Nhưng nhân số bị dẫm đạp dày xéo mà chết đã tới hơn nghìn người, có thể nói hỗn loạn khắp nơi, càng vất vả hơn là trận tự vừa mới được lập lại, không tới hai tiếng lại bị phá vỡ.

Bởi vì chín giờ sáng ngày hôm sau, quân đội vương quốc Tháp Lâm đã toàn tuyến phát động tiến công điên cuồng. Tư Cơ Bối Ni bị ép dẫn quân rời khỏi bến càng, chuẩn bị tham gia chiến đấu, quanh khu bến cảng lại chìm vào trạng thái hoãn loạn tranh đoạt. Người khỏe mạnh tráng kiện tranh lên thuyền trước, người già cả yếu ớt hoặc là bị dẫm đạp, hoặc là bị đẩy xuống biển cả, sự sấu xa của nhân tính ở thời khắc này bộc lộ rõ ràng.

- Ghét chiến tranh? Hậu quả của ghét chiến tranh chính là như thế đấy.

Trong lòng Dương Túc Phong lạnh lùng nghĩ, không để ý tới tình hình hỗn loạn ở gần bến cảng nữa. Nâng kính viễn vọng tập trung tinh thần quan sát Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tổ chức tiến công. Ai Đức Tư Đặc La Mỗ trải qua một ngày một đêm chuẩn bị, khi phát động tấn công quả nhiên là đất rung núi chuyển.

Nghênh đón mặt trời từ từ mọc lên, cả phía tây và tây bắc cảng Ni Tư ùn ùn trào tới binh sĩ quân đội Tháp Lâm. Đồng phục của bọn chúng đều là màu đen, vừa nhìn qua liền thấy giống như bầy kiến đông nghìn nghịt, đầy đồng chật đất trào tới như thủy triều. Trong đám bộ binh đông nghịt đó còn có rất nhiều vũ khí công thành, bao gồm những xe thang cao cao, những xe lâu đứng đầy cung tiễn thủ, những chiếc xe công thành chậm rãi mà to lớn, còn có máy bắn đá khổng lồ.

Mặt trời dường như cũng cảm thụ được sức mạnh to lớn, dần dần chìm vào trong mây đen, đất trơi tức thì trở nên mịt mù.

Quan ngoại giao Khắc Lao Địch Áo bị cảnh vệ đem giam lỏng hai ngày được dẫn tới, tên thanh niên tuấn tú mà kiêu ngạo này trên mặt tựa hồ vĩnh viễn mang theo nụ cười nhạt ngạo nghễ. Nhìn thấy Dương Túc Phong cũng chẳng tỏ chút lịch sự nào, mà mang theo thái đổ vui mừng của kẻ bề trên nhìn chiến trường đằng xa, dường như cảm nhận được sức mạnh to lớn của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, hắn mơ hồ như trở nên hưng phấn.

Dương Túc Phong bình thản nhìn hắn một cái, trầm tĩnh nói:

- Sứ giả đại nhân, đây chính là hòa bình đại tướng quân ban cho ta mà ngài nói đấy sao?

Khắc Lao Địch Áo nhìn chăm chú vào chiến trường, lạnh lùng nói:


- Đó là bởi vì các ngươi không tiếp thụ thành ý của tướng quân nhà ta.Nếu như ngươi suất lĩnh quân Lam Vũ rời khỏi cảng Ni Tư, từ rày không can thiệp vào chính cục của Cách Lai Mỹ nữa, đại tướng quân nhà ta đương nhiên sẵn lòng chung sống hòa bình với ngươi.

Dương Túc Phong trầm tư gật đầu, lãnh đạm nói:

- Thì ra đó chính gọi là thành ý.

Khắc Lao Địch Áo ngạo nghễ nói:

- Đây đã là sự khoan dung tối đa của chúng ta rồi, nếu đổi lại là người khác, ngươi chỉ có khấu đầu nhận tội mới có thể còn mạng, hơn nữa còn phải xem đại tướng quân nhà ta tâm tình có tốt hay không nữa.

Dương Túc Phong cười khẽ, nụ cười có chút cổ quái, chậm rãi nói:

- Khắc Lao Địch Áo, ta muốn mời ngài trở về một chuyến.

Khắc Lao Địch Áo lạnh lùng nói:

- Hiện giờ thì đã muộn rồi, địa tướng quân nhà chúng ta đã triển khai thế công, không đánh bại ngươi hoàn toàn tuyệt đối không thôi. Trước mặt võ sĩ giáp trục không thể đánh bại của chúng ta, ngươi chuẩn bị tiếp nhận vận mệnh thất bại đi. Bất quá, ta có thể truyền đạt tin tức cảu ngươi, có lẽ đại tướng quân nhà ta có thể buôn một mặt lưới tha cho ngươi không chết. Tới lúc đó phải xem ngươi có làm được hay không thôi.


Dương Túc Phong lắc đầu, nhìn y một cái thật sâu, nói đầy thâm ý:

- Khắc Lao Địch Áo, chúng ta khẳng định sẽ còn gặp mặt. Về phần lúc đó, có phải cần đại tướng quân nhà ngài tha mạng cho ta hay không, ta nghĩ ngài không cần lo lắng nữa rồi.

Theo lời nói nhẹ nhàng của Dương Túc Phong, quân Lam Vũ triển khai toàn diện phản kích, trên trận địa phun ra hỏa lực mãnh liệt, hỏa lực bách kích pháo và súng máy đan xen nhau đem võ sĩ giáp trụ trang bị chỉnh tề từng loạt từng loạt ngã gục ở trận địa trước mặt, so với cắt lúa còn gọn gàng nhanh nhẹn hơn, lại giống như một trận gió thổi qua, làm lá rụng ào ào cuốn lên vậy, không phí chút sức lực. Những vó sĩ giáp trụ được Khắc Lao Địch Áo cho rằng không thể đánh bại mặc dù ăn mặc hết sức oai hùng, toàn thân trên dưới đều chùm trong khôi giáp màu đen. Nhưng mà những thứ khôi giáp mỏng manh đó làm sao có thể ngăn được uy lực của súng máy Mã Khắc Thẩm? Ngược lại giáp trụ gây trở ngại cho cho sự nhanh nhẹn của bọn chúng, làm bọn chúng hành động bất tiện, không cách nào tìm kiếm nơi yểm hộ, thành bia bắn cực tốt cho súng máy.

Theo sau lưng võ sĩ giáp trụ chính là bộ đội cung tiễn thủ Bích Lam Nộ Hỏa, bọn chúng không hề mặc giáp, chỉ có đồng phục màu đen, trên đầu cung không đội mũ giáp, mà là mũ rộng vành được dày công thiết kế, nhìn qua hết sức nhẹ nhàng và nhanh nhẹn. Nếu chẳng phải đồng phục màu đen, Dương Túc Phong còn cảm thấy bọn chúng hơi giống tinh linh cung tiễn thủ trong Heroes of Might and Magic 3.

Cung tiến thủ Bích Lam Nộ Hỏa chỗ dựa niềm tin của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cũng trong thời gian ngắn ngủi bị hỏa lực của bách kích pháo bao trùm toàn bộ. Đội ngũ chỉnh tền lũ lượt bị đạn pháo bắn loạn, tầm bắn của cung tiễn thủ Bích Lam Nộ Hỏa chỉ có tác dụng trong tầm từ năm mươi tới một trăm mét. Trước khi tiến được vào tầm bắn hiệu quả, bọn chúng phải đón nhận khảo nghiệm cảu súng đạn hỏa lực dồn dập từ bách kích pháo và súng máy. Dưới hai tầng đả kích như vậy, có thể tiến vào tầm bắn chỉ lẻ tẻ mấy tên, cho dù có thể vô tình bắn ra được mấy mũi tên, cũng rất nhanh bị tay súng thiện xạ của quân Lam Vũ hạ gục.

Mà những thứ vũ khí công thành gấp rút chế tạo như xe thang, xe lâu và xe công thành, máy bắn đá, tốc độ di chuyển của chúng thật quá chậm, kết quả là trở thành bia cho các pháo thủ của quân Lam Vũ luyện tập nhắm bắn. Trong tiếng nổ liên tục của đạn bách kích pháo, xe thang tan nát, các loại gỗ rơi xuống đập vào không ít người phe mình. Xe lầu bị bắn đứt ở giữa, cung tiễn thủ Bích Lam Nộ Hỏa trên xe lầu toàn bộ từ lưng chừng không rơi xuống ngã tới gần chết, xe công thành còn chưa đi được bao xa, đã bị đạn bách kích pháo bắn trúng trực tiếp làm tan thành mảnh vụn, đổ xụp xuống đất. Duy nhất còn có chút tác dụng là máy bắn đá, bởi vì tầm bắn của nó rất xa, bách kích pháo muốn nhắm trúng nó là rất khó khăn, Bị chúng tìm đúng cơ hội ném ra năm sáu khối đá lớn, làm nóc giáo đường bị đập một lỗ thủng lớn, nhưng sau liên tục mười mấy phát đạn bách kích pháo bùng nổ, tay đòn của chúng cũng bị bắn gấy rồi, quan binh quân đội Tháp Lâm xúm dưới tay đòn của nó cũng bị nện thành thịt vụn.

Tổng thế mà nói, quân đội vương quốc Tháp Lâm tấn công đúng là rất có uy thế, như sóng biển từng đợt từng đợt ập đến, nhưng quân Lam Vũ phòng thủ lại kiên cố như đê chắn sóng, nhận hết sóng biển quất vào, nhưng lại không hề lui tới nửa bước.

Sắc mặt Khắc Lao Địch Áo bất giác trở nên hơi nhợt nhạt.

Dương Túc Phong trầm giọng nói:


- Ta muốn mời ngươi truyện đạt cho Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, ta mong y chớ nên liều mạng lưỡng bại câu thương với chúng ta, nếu không người cười cuối cùng lại là người khác. Nhưng nếu y không hiểu được đạo lý này, khăng khăng cố chấp, ta cũng tiếp tới cùng.

Khắc Lao Địch Áo không nói gì, nhưng sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt, hai mắt mặc dù nhìn vào chiến trường đằng xa, nhưng lai có vẻ như đã thất thần, vẻ kiêu ngạo cũng hoàn toàn mất sạch.

Dương Túc Phong phất tay, cảnh vệ đi lên dẫn Khắc Lao Địch Áo gần như đã chết lặng xuống.

Chiến đấu đến gần trưa thì đạt tới mức độ khốc liệt nhất, cả cảng Ni Tư đều trở thành một biển lửa.

Tấn công phía chính diện là bội đội của Cương Tát Lôi Tư, tên chỉ huy quan này vì muốn thể hiện trình độ và năng lực tác chiến của mình trước mặt Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, đã không chút thương xót mạng sống của chíến sĩ của mình, dùng đao chỉ huy đã nhuộm đỏ xua bọn chúng từng đám từng đám xông lên, cho dù từng mãng từng mãng ngã gục cũng không thương tiếc. Dưới sự tiến công điên cuồng của hắn, quân Lam Vũ dựa vào hai tòa giáo đường chống đỡ nối nhau xuất hiện nguy cơ, khi thay đổi bộ phận trọng yếu của súng máy là nòng súng đã bị bắn đỏ nóng, chính là lúc kẻ địch xung kích dữ dội nhất. Các chiến sĩ của quân Lam Vũ phải dựa vào lựu đạn dạy đặc mới có thể ngăn kẻ địch ùn ùn trào tới ở bên ngoài giáo đường.

Tới một giờ trưa, xung quanh hai toà giáo đường đã ngổn ngang xác chết, bản thân quân Lam Vũ cũng thương vong không ít, đạn dược tiêu hao kinh người, liên đội của Tư Cơ Bối Ni vốn làm đội dự bị chiến đấu đã bị ép tiến vào chiến đấu trước dự kiến, tăng viện cho hai tòa giáo đường.

So ra mà nói, mấy phương hướng tấn công khác hơi nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng cũng làm quân phòng thủ cảm thấy vô cùng trầy trật. Ở phía bắc, Vân Thiên Tầm thể hiện bản sắc đánh trận giảo hoạt, nhóm bộ đội phái ra công kích đầu tiên ước chừng ba nghìn tên, sau khi gặp phải đả kích mang tính hủy diệt, từ đó tấn công liền có chút vật vờ, chỉ có lác đác bộ đội còn trang trí ở phía trước. Tại mặt nam, bộ đội của Tây Mông Tùng vốn sức chiến đấu không được mạnh lắm, sau khi gặp phải thương vong hàng loạt, cho dù Tây Môn Tùng liều mạng xua bọn chúng, bọn chúng cũng lề mà lề mề trì trệ không tiến, cả nửa ngày cũng tiến lên không được trăm mét.

Còn có một mũi tiến công rất gắng sức chính là bộ đội kỵ binh khô lâu của Hoắc Dương Trác.

Tinh nhuệ dù sao cũng là tinh nhuệ, sau khi bị giáo huấn tấn công thất lợi ngày hôm qua. Những kỵ binh của Hoắc Dương Trác nghĩ ra một cách, đó là từng bừng dùng bao cát lấp bằng khe hở giữa những cây gậy sắt, tại đó mở ra mấy con đường có thể tiến công. Nhưng, điều này cũng chỉ như muối bỏ bể, căn bản không có cách nào hiệu quả để uy hiếp tới trận địa của quân Lam Vũ ở nhà ngục Ngân Giáp Giác, bởi vì trận địa gậy sắt của quân Lam Vũ chạy dài gần hết nửa cái cảng Ni Tư, năm nào tháng nào mới có thể lấp được tới tận cùng? Hơn nữa bách kích pháo và súng máy quân Lam Vũ bố trí ở gần nhà ngục, có thể dễ dàng bắn bộ đội kỵ binh khô lâu lộ trước họng súng thành mảnh vụn.

Lại trải qua hai tiếng chiến đấu đẫm máu, sau khi bị thương vong hơn một nghìn người, Hoắc Dương Trác không thể khôgn tiếc nuối hạ lệnh kỵ binh khô lâu rút khỏi chiến đấu. Chững kiến tất cả những điều đó, sắc mặt Ai Đức Tư Đặc La Mỗ âm trầm như sắp đóng thành băng, nhưng y cũng không có cách ngào khác, y đương nhiên không thể đem kỵ binh trân quý bị tổn hại hết trước mấy cây gậy sắt mỗi cái giá trị không tói hai đồng kim tệ này.

Quân Lam Vũ cũng bắt đầu xuất hiện thương vong khá nhiêm trọng, có những trận địa bắt đầu sắp bị sụp đổ, chủ yếu là xuất hiện ở một dải dân cư giữa nhà ngục Ngân Giáp Giác cùng hai tòa giáo đường và pháo đại Ni Tư, ở đó quân Lam Vũ không có công trình kiến trúc kiên cố có thể làm điểm tựa cho hỏa lực, bốn trận địa lớn cũng chỉ có thể cung cấp hỏa lực chéo qua. Vì thế khi vô số võ sĩ giáp trụ lũ lượt tràn vào, trận địa của quân Lam Vũ phòng thủ nơi đó liên tục xuất hiện hiểm cảnh.


- Thông tri cho bọn Quách Ngọc Lang rút về phía sau.

Dương Túc Phong tiếc nuối hạ lệnh, không có cao điểm kiên cố làm điểm tựa, hỏa lực của quân Lam Vũ không thể nào phát huy được, trước mặt quân địch như biển liều mạng đánh bừa là hành vi rất nguy hiểm, rất dễ bị quân địch bao vây tiêu diệt.

Nhưng theo sự rút lui của quân phòng ngực ở giữa, vị trí hai tòa giáo đường liền hiện ra hết sức nổi bật, chúng thành hai cái đinh lớn đâm sâu vào quân đội Tháp Lâm. Pháo đài Ni Tư chỉ có hai ba con đường có thể nối liền với nó, mà Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hiển nhiên cũng nhìn ra điểm này, điều động quân đội bất chấp tất cả muốn cắt đứt liên hệ của hai tòa giáo đường và mấy con đường đó, bao vây hoàn toàn giáo đường, nhưng dưới hỏa lực cường đại của quân phòng thủ giáo đường, loại tranh đoạt này chính là lấy hàng ngàn nhân mạng ra để trả giá.

Quân Lam Vũ đương nhiên không thể để mấy con đường sinh mệnh đó bị cắt đứt, cho nên Dương Túc Phong cũng điều tới tất cả binh lực có thể điều động thủ vững mấy con đường này. Để đảm bảo thương binh của giáo đường và đạn dược có thể thuận lợi vận chuyển.

- Phong lĩnh, hai tòa giáo đường này thực đúng là máy nghiền thịt.

Trầm Lăng Vân cảm khái nói, nhìn từ kính viễn vọng, khoảng trống phía tây, phía nam và phía bắc của giá đường đều là chi chít thi thể quan binh quân đội vương quốc Tháp Lâm mặc đồng phục màu đen, một số còn chất chồng lên nhau. Uớc tính thận trọng nhất thì không tới năm ngàn cũng phải có tới bốn ngàn. Các loại quân kỳ rách nát thủng lỗ chỗ vứt ngổng ngang ở đó, càng tăng thêm sự bi tráng và thê lương của chiến trường.

- Đúng thế, chúng vốn là máy xay thịt.

Dương Túc Phong bình tĩnh đáp lời, trong lòng không khỏi có chút hoài nghi phán đoán của mình, chẳng lẽ Ai Đức Tư Đặc La Mỗ thực sự muốn bất kể sống chết liều mạng một mất một còn với mình?

Đột nhiên, trên mặt biển sau lưng thoáng như truyền tới tiếng súng và pháo nổ kinh động tới Dương Túc Phong, y tức tốc chuyển kính viễn vọng qua hướng biển Ni Tư, sắc mặt hơi trầm xuống, chầm chậm nói:

- Hải Bá Thiên tới rồi.

Trầm Lăng Vân vội nâng kính viễn vọng lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy cách bến tàu cảng Ni Tư chừng bốn năm hai lý, giữa nơi trời và biển nối liền một màu, lục tục xuất hiện lượng lớn thuyền buồm tốc độ cao hình tam giác của biển bắc, trên thuyền buồm treo cờ tam giác màu đen mang xương khô và đao kiếm. Bọn chúng xếp hàng ngang, phong tỏa cả mặt biển, cắt đứt tuyến đường ra vào cảng Ni Tư của thuyền bè, những con thuyền vận chuyển nạ dân dưới sự tấn công tàn nhẫn mãnh liệt của bọn chúng, tới tấp quay đầu trở lại cửa càng, còn một số ít bất hạnh bị đánh chìm, tất cả nhân viên và vật tư trên thuyền từ đó biến mất tại biển Ni Tư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui