Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Dương Túc Phong nhẹ nhàng xoay người lại, thản nhiên khoát tay, cắt đứt lời nói của hắn, thanh âm không cao nhưng vô cùng kiên quyết nói: “ Không, chúng ta đêm nay phải phát động công kích. Ngươi lập tức đi chuẩn bị bộ đội, đồng thời ra lệnh bộ đội làm tốt hết thảy công tác chuẩn bị chiến đấu. Ta tự mình suất lĩnh ba liên đội đi thuyền tiến vào Hắc Hổ vịnh, chặt đứt cái cổ chim, ngươi thì phụ trách suất lĩnh bộ đội án theo kế hoạch ban đầu mà phát khởi tiến công. Mục tiêu của chúng ta không thay đổi, bất quá ta quyết tâm muốn Ô Mạn Lặc Tư lần này phải chết ở trên pháo đài Ni Tư.

Phong Phi Vũ cực kỳ hoảng sợ, vội vàng nói: “Không! Ta kiên quyết phản đối chủ nghĩa mạo hiểm như vậy!”

Dương Túc Phong nhìn hắn chăm chú, chậm rãi nói: “Cái gì là chủ nghĩa mạo hiểm?”

Phong Phi Vũ ngực phập phồng, hiển nhiên là kích động quá, thật vất vả mới hồi phục lại, sốt ruột nói: “Ta tuyệt đối không tán thành kế hoạch đột kích bất ngờ Hắc Hổ vịnh, rất nguy hiểm, rất có thể toàn quân bị diệt. Ngươi là lãnh đạo tối cao nhất của Lam Vũ quân, ta bất luận như thế nào cũng không thể đáp ứng việc ngươi tự suất lĩnh. Cho dù là tham mưu trưởng ở đây, nàng cũng sẽ không tán thành kế hoạch mạo hiểm của ngươi.....”

Dương túc phong thần sắc bình tĩnh nhưng mà khẩu khí vô cùng kiên quyết, ánh mắt lấp lánh bức người dừng ở Phong Phi Vũ, gần như chỉ nói một câu: “Ta không cần ngươi đáp ứng. Dựa theo mệnh lệnh của ta, chuẩn bị bộ đội, đem ba liên đội Nham Long, Mạch Sơn, Tang Bố giao đầy đủ, đưa ta sáu mươi bao thuốc nổ Hắc tác kim, đưa thêm cho ta hai mươi công binh. Mặt khác, đưa ta bốn trăm khẩu súng dự trữ và năm vạn viên lựu đạn, ta muốn thuyền cải trang. Đây là lệnh, lập tức chấp hành!”

Phong Phi Vũ sửng sốt. vẻ mặt buồn bực cùng bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là theo bản năng dậm gót chân một cái, trả lời vang dội: “Rõ!”

Dương Túc Phong hít một hơi, tận lực khiến cho ngữ khí của mình bình tĩnh trở lại, lạnh nhạt nói: “Ta muốn gặp Khắc Lai Ô Địch Mã.”

Phong Phi Vũ buồn bực nói: “Khắc Lai Ô Địch Mã từ lúc biểu diễn đã rời khỏi An Nhạc cung, vẫn đứng ngẩn người trên tảng đá ở bờ biển Ni Tư. Cũng không biết đang nghĩ ngợi cái gì nữa, ta cùng hắn chào hỏi, hắn đều ngoảnh mặt làm ngơ, lạnh nhạt hờ hững.”

Dương Túc Phong bất động thanh sắc gật đầu, hời hợt nói: “Ta biết rồi.”

***

Pháo đài Ni Tư.


Bên trong sở chỉ huy u ám ẩm ướt, hơn mười ngọn nến to phát ra hỏa diễm lóng lánh, đem khuôn mặt ngăm đen của Ô Mạn Lặc Tư chiếu thành đỏ sậm, giống như bị bệnh. Hắn lẳng lặng ngồi bên cạnh cái bàn, có chút chán nản nhìn phụ cận quân sự trên bản đồ đặt trên bàn. Hơi thở gấp gáp. Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cúi đầu cẩn thận nghiên cứu bản đồ, ánh mắt cũng hết sức nghiêm túc và chăm chú.

“Hắc Hổ vịnh thật sự là một địa phương tốt, ta nghĩ Dương Túc Phong nhất định sẽ nhìn trúng nơi này.” Ai Đức Tư Đặc La Mỗ ngẩng đầu lên, lại có vẻ đăm chiêu nói.

Ô Mạn Lặc Tư mệt mỏi đứng lên, nghi hoặc nhìn vị trí Hắc Hổ vịnh. Bán tín bán nghi nói: “Khó có khả năng, hắn chẳng lẽ không biết nơi này là tử lộ sao?”

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ chậm rãi đi vòng quanh cái bàn nói: “Ô Mạn Lặc Tư tướng quân, ta không thể không nhắc nhở ngươi, ngươi đoạn thời gian này phong độ sa sút quá. Đối thủ của ngươi tại Ni Tư cảng phát động tập kích nhiều lần, nhưng ngươi đối với địch thủ vẫn không hoàn toàn hiểu rõ, đây chính là sai lầm của ngươi. Quả thực là một hành vi không thể tha thứ của tướng quân! Nếu như ngươi là bộ hạ của ta, ta sớm đã đem ngươi cách chức! Ngươi cảm thấy tính cách của Dương Túc Phong có gì đặc biệt?”

Ô Mạn Lặc Tư đối với ngôn ngữ chế giễu của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hiển nhiên có chút bực bội, bất quá cũng không dám biểu hiện ra ngoài, suy nghĩ một chút nói: “Ta không có cách nào nắm bắt chuẩn xác tâm lý của hắn, trên thực tế, tư liệu liên quan đến người này cũng không nhiều, hắn tại Tử Xuyên đạo quả thật làm nên vài chuyện lớn, nhưng đều nhờ vào trang bị và vũ khí tiến tiến mới đạt được mục đích, cá nhân hắn không có biểu hiện ra cái gì vượt trội cả.....”

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ lạnh lùng cắt đứt lời nói của hắn. Lạnh giọng nói: “Không, Ô Mạn Lặc Tư tướng quân, ngươi lầm rồi! Người sai lầm rất nghiêm trọng! Không sai, trang bị vũ khí của Lam Vũ quân quả thực khác biệt với chúng ta, nhưng không thể nghi ngờ, ánh mắt của ngươi cần phải quan tâm chú ý đến Dương Túc Phong hơn, chứ không phải là vũ khí. Cho dù vũ khí có tốt cũng phải người sử dụng thích hợp mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất. Ngươi phải thừa nhận, người này bình thường che đậy rất tốt, chúng ta nhất định phải biết rõ được tính cách đặc biệt đó.”

Ô Mạn Lặc tư, chỉ có thể ngoan ngoãn lắng nghe.

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hít một hơi, lạnh lùng nói: “Trong mắt ta, hắn rất thích mạo hiểm, thích khiêu chiến bản thân, không đạt được mục đích quyết không bỏ cuộc, ngươi cảm thấy đúng không?”

Ô Mạn Lặc Tư do dự nói: “Có lẽ là vậy.”

Ai Đức Tư Đặc lạnh lùng nhìn hắn, trong ánh mắt có chút bộ dáng hận không thể rèn sắt thành thép, lần nữa lạnh lùng nói: “Ô Mạn lặc Tư tướng quân, thật sự là đáng tiếc, mấy năm này ngươi trầm mê tửu sắc, cuộc sống tửu sắc quá độ đã phá hoại nghiêm trọng đến trí thông minh cùng với cơ trí của ngươi! Ngươi ngay cả tính cách đặc biệt của đối thủ cũng không phán đoán được, khó trách ngươi lại thất bại thảm hại. Nếu như ngươi không sớm tỉnh táo lại, ta đề nghị ngươi hãy trực tiếp nhảy xuống Ni Tư hải mà tự giải quyết luôn đi! Ta cũng không nói nhiều lời với ngươi nữa, về phần ngươi nghe theo hay không, đó là chuyện của ngươi.”


Ô Mạn Lặc Tư buồn bực nói: “Mời ngươi nói.”

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ chậm rãi bước đi thong thả, trầm ngâm nói: “Theo ta phỏng đoán, Dương Túc Phong muốn tốc chiến tốc thắng, hắn không muốn kéo dài thời gian nữa, bởi vì Lam Vũ quân ở lại Cách Lai Mỹ quá lâu đối với hắn quả thật là chuyện vô cùng nguy hiểm, địch nhân ẩn giấu của hắn nhiều lắm, hắn không cách nào có thể phán đoán được lúc này ai sẽ cho hắn một kích trí mạng, hắn phải nhanh chóng trở về Tử Xuyên đạo, để nắm thế cục ở nơi đó trong tay. Chúng ta có công sự phòng ngự ở pháo đài Ni Tư, cho dù bộ đội của hắn lực chiến đấu cường thịnh, cũng không thể liên tục cùng chúng ta tranh đoạt, đây không phải là chuyện dễ dàng, cho nên, hắn phải nghĩ biện pháp khác. Biên pháp duy nhất chính là Hắc Hổ vịnh.....”

Ô Mạn Lặc Tư cau mày nói: “Nhưng mà hắn căn bản không có khả năng tiến vào Hắc Hổ vịnh.... Hắn cũng là người chứ không phải thần.....”

Ai Đức Tư Đặc La Mô âm trầm kiên quyết nói: “Nhưng hắn lại càng khôg phải là đồ đần. Hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp đột nhập Hắc Hổ vịnh, mặc dù ta không biết hắn sẽ dùng phương pháp gì để đạt được mục đích. Nhưng ta tuyệt đối tin tưởng phán đoán của ta, Dương Túc Phong nhất định sẽ xuất hiện ở Hắc Hổ vịnh! Việc chúng ta hiện giờ phải làm, đó là bố trí thiên la địa võng ở nơi đó, chờ hắn tự chui đầu vào lưới.”

Ô Mạn Lặc Tư vẫn còn do dự, một lúc lâu cũng không nói gì. Chỉ có con mắt lấp lánh bất định.

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ thở dài một hơi, lạnh lùng nói: “Ta biết ngươi khó xử, không dễ dàng hạ quyết tâm, ngươi binh lực không đủ, phải điều động quân trông coi pháo đài Ni Tư mới có thể tạo thành bẫy rập ở Hắc Hổ vịnh. Chỉ có điều ngươi không cần lo lắng, ta sẽ cấp cho ngươi hai ngàn cunng tiễn thủ Lam Nộ Hỏa, bọn họ sẽ giúp đỡ ngươi phong tỏa Hắc Hổ vịnh.”

Nói đến đó, lại có chút cảm khái nói: “Nếu như ngươi có thể kịp thời nhận thức đối thủ, ngươi cũng không trở thành tình huống lấy trứng chọi đá như hiện tại.”

Ô Mạn Lặc Tư lại cân nhắc hồi lâu, cân nhắc mãi mới gian nan nói: “Ta sẽ từ pháo đài điều động một ngàn người, lại để cho Khắc Lỗ Duy Nhĩ tiếp tục gom góp hai ba ngàn người đến Hắc Hổ vịnh, tập hợp đủ bốn nghìn binh lực, hơn nữa còn có Lam Nộ Hỏa cung tiễn thủ của ngươi.... Như vậy đủ rồi chứ? Ta sẽ để Khắc Lỗ Duy Nhĩ tự mình chỉ huy ở nơi đó. Chỉ có điều, ta vẫn còn rất lo lắng. Vạn nhất Dương Túc phong không có xuất hiện tại Hắc Hổ vịnh..... Khu vực phòng ngự của ta cũng sẽ rất nguy hiểm.”

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ lạnh lùng nhìn ánh sáng yếu ớt bên ngoài, trầm ngâm nói: “Ngươi yên tâm, hắn nhất định sẽ đến, ai cũng không thay đổi được quyết định này của hắn, hơn nữa. Hắn không thể không đến. Hắn cũng giống ngươi, không còn lựa chọn nào khác.”


***

Khắc Lai Ô Địch Mã quả thật hai tay chắp sau lứng đứng trên một tảng đá ở nhà giam Ngân Giáp Giác, yên lặng ngây ngốc, sắc mặt chăm chú mà trang nghiêm. Giống như một cái hải đăng. Hắn nhìn ra phía xa, phảng phất như chân trời xa xôi, nhưng mà nơi đó chỉ là một mảnh tối như mực.

Dương Túc Phong yên lặng đứng phía sau hắn, gió biển thổi qua, hắn có thể cảm thấy được hơi nước dày đặc, đêm khuya lại càng nặng, làm người ta có cảm giác lạnh như băng, hơn nữa loại lạnh lẽo như băng này phảng phất theo hơi nước xâm nhập vào trong xương cốt.

“Ngươi không cần đến an ủi ta. Ta có thể tiếp nhận được tất cả tổn thất mà Ô Mạn Lặc Tư gây ra cho Cách Lai Mỹ, ta phải thừa nhận.” Khắc Lai Ô Địch Mã thanh âm cứng nhắc nói, cũng không quay đầu lại, nhưng mà phảng phất như thân thể lạnh cóng cũng có thể làm cho phản ứng của người khác vừa lòng một chút vậy.

Dương Túc Phong cũng không khách sáo, trực tiếp nói thẳng: “Ta không phải đến để an ủi ngươi, ta chỉ đến để thỉnh cầu ngươi trợ giúp. Ta muốn sử dụng chiến hạm của ngươi, ta muốn đổ bộ vào Hắc Hổ vịnh.”

Thân thể của Khắc Lai Ô Địch Mã phảng phất như lần nữa bị gió biển làm đông cứng, cũng không phản ứng gì, dường như cái gì cũng không nghe thấy.

Dương Túc Phong lẳng lặng đứng.

Một hồi lâu, Khắc Lai Ô Địch Mã mới khổ sở nói: “Ngươi biết tại sao nơi đó lại gọi là Hắc Hổ vịnh không?”

Dương Túc Phong bình thản nói: “Bởi vì nơi đó có một khối nham thạch giống như Hắc Hổ phải không?”

Khắc Lai Ô Địch Mã chậm rãi lắc đầu, thỏng thả mà trầm trọng nói: “Không phải, đây chỉ là suy nghĩ của người bình thường. Trong mắt địch nhân, nơi đó là một nơi tử vong. Có lẽ rất nhiều người quên, lịch sử hơn hai trăm năm trước, quân đội vương quốc Lỗ Ni Lợi Á cũng từng vượt qua Ni Tư hải đến làm phiền chúng ta. Sau thiên nguyên 1500 năm trước, Lỗ Ni Lợi Á có một người thống trị, gọi là Hắc Hổ tướng quân, hắn suất lĩnh ba vạn quân đội vượt qua Ni Tư hải tấn công Ni Tư cảng, chính là chết ở trong Hắc Hổ vịnh.”

Dương Túc Phong trầm mặc không nói.

Khắc Lai Ô Địch Mã bình thản thở một hơi, hoạt động cơ thể cứng ngắc một chút, thong thả mà kiên định nói: “Cho nên, từ đó về sau, cũng không còn người tiếp từ Hắc Hổ vịnh tấn công pháo đài Ni Tư, ta cũng sẽ không.”


Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Nhưng mà đó là chuyện hai trăm năm trước rồi. Thể giới này có rất nhiều chuyện, đều đang không ngừng biến hóa, hai trăm năm trước làm không được việc nỳ, chưa chắc hôm này đã không làm được. Ta đã hạ quyết tâm, đêm nay phải từ Hắc Hổ vịnh tấn công trọng điểm Ni Tư, bất luận là tàu vận chuyển của ta hay là thương thuyền phổ thông.”

Khắc Lai Ô Địch Mã bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt lấp lánh chăm chú nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi đây là tự tìm cái chết.”

Dương Túc Phong bình tĩnh nói: “Phong Phi Vũ cũng dùng từ ngữ như vậy để hình dung ta, nhưng mà kế hoạch của ta sẽ không thay đổi.”

Khắc Lai Ô Địch Mã lại có chút nóng nảy, dường như đối với việc Dương Túc Phong chấp mê bất ngộ có chút tức giận, trong mắt hắn, đây chính là hành vi của người điên. Nhưng mà, làm chiến hữu thân thiết, hắn không thể kìm được tính tình của mình, không thể không kiên nhẫn giải thích: “Dương Túc Phong, mặc dù ta cho rằng việc ngươi tham gia chánh cục Cách Lai Mỹ không phải là việc làm tốt nhấ, nhưng nếu ngươi đã tới, chính là khiến cho Cách Lai Mỹ có một cơ hội thoát khỏi trầm luân, ta không muốn chứng kiến ngươi vì xúc động mà hành động lỗ mãng khiến cho công việc bỏ dỡ nửa chừng. tiến công Hắc Hổ vịnh tuyệt đối không phải là một lựa chọn đúng. Ta sẽ không đáp ứng ngươi, lựa chọn của ngươi căn bản chính là tử lộ.”

Dương Túc Phong vẫn như cũ không nao núng nói: “Tử lộ cũng có lúc ngoại lệ.”

Khắc Lai Ô Địch Mã lạnh lùng nói: “Nhưng mà ta không hy vọng tướng sỹ dưới tay ta bởi vì sự xúc động của người mà chết vô tội, ta cũng không hy vọng Lam Vũ quân của ngươi bởi vì ngươi lỗ mãng mà chết non. Ngươi không phả đã nói với ta, ngươi một ngày nào đó phải trở về Đường Xuyên đế quốc sao, như vậy, ngươi phải quý trọng tính mạng của mình thật tốt, làm cho cuộc sống càng thêm nhiều chuyện tốt đẹp, mà không phải vì chủ nghĩa anh hùng cá nhân tùy tiện.”

Càng nói về sau. Khắc Lai Ô Địch Mã ngữ khí lại càng nghiêm túc, càng nói càng thêm sâu sắc, loại ánh mắt ân cần tự nhiên phát ra, bất quá trên phương diện ngữ khí quả thực bắt đầu có chút mùi vị của giáo huấn và phê bình.

Dương Túc Phong cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nói: “Ta biết ta muốn làm cái gì, ta cũng hiểu được ta sắp phải trả giá rất lớn. Nếu như ngươi không đáp ứng, như vậy ta sẽ kiếm những người khác, ví dụ như Khắc Lý Khắc Lan hỗ trợ. Cho dù chỉ có dân thuyền, cho dù phải sử dụng vũ lực để uy hiếp thuyền trưởng cùng với đám thủy thủ cho ta sử dụng, ta cũng muốn trưng dụng ba thuyền lớn để đưa vào Hắc Hổ vịnh.”

Khắc Lai Ô Địch Mã hít sâu một hơi, có chút bộ dáng hận không thể rèn sắt thành thép, nắm chặt nắm tay, thâm trầm nói: “Dương Túc Phong, ngươi chẳng lẽ thật sự không lo lắng toàn quân bị diệt? Ngươi có nhất thiết phải làm như vậy không?”

Ánh mắt Dương Túc Phong chăm chú nhìn hắn, không hề lùi bước, thanh âm nhẹ nhàng mà kiên quyết nói: :Ta lo lắng, nhưng ta nhất thiết phải làm như vậy.”

Khắc Lai Ô Địch Mã cũng chăm chú nhìn hắn, bốn đạo ánh mắt trong gió biển va chạm, hắn có thể cảm thấy ý chí kiên cường bất khuất của Dương Túc Phong, đó là tuyệt đối không thay đổi, hắn không khỏi thở dài một hơi, ánh mắt chuyển về phía biển rộng tối như mực, thật lâu cũng không nói gì.

Dương Túc Phong yên lặng trong chốc lát, sau đó chậm rãi xoay người lại, bước đi có chút trầm trọng, bình tĩnh rời đi, nhưng mà rời khỏi tảng đá chưa được vài bước, chỉ nghe thấy Khắc Lai Ô Địch Mã phía sau lưng thâm trầm nói: “ngươi đem bao nhiêu binh lực đổ bộ vào Hắc Hổ vịnh?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui