Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Dương Túc Phong nhếch môi cười nhạt, vừa buồn cười vừa trông đợi, không biết chín năm nữa sẽ như thế nào, có điều sống được tới chừng đó hay không còn chưa biết. Còn đang mơ màng ao ước thì tiếng bước chân nặng nề truyền tới, một viên thượng úy hấp tấp chạy vào báo cáo: “Phong lĩnh, Tần Tiêu Đình đến!”

Dương Túc Phong sầm mặt, ráng nhẫn nại không để bốc hỏa lên đầu, hay dữ, cái tên quỷ vật này lại dám tới đây. Hắn quay đầu nhìn bọn Nham Long, mỉm cười: “Các ngươi tiếp tục tán gẫu đi, xem ai được số phiếu tối đa, một hồi nữa ta quay lại điểm số, chừng đó Lam Vũ quân chúng ta bỏ phiếu chung...”

Ra đến trước trận địa, quả nhiên Tần Tiêu Đình hiên ngang đứng đó, gương mặt anh tuấn lạnh lùng mà nặng nề.

Dương Túc Phong hít mạnh một hơi, dằn cơn tức giận xuống, chậm rãi: “Tần Tiêu Đình, ngươi muốn khuyên ta đầu hàng hả? Dương Túc Phong ta đắc tội với ngươi chỗ nào? Sao lại muốn dồn ta vào chỗ chết hả? Rút cuộc ngươi có mưu mô gì?”

Tang Cách phẫn nộ, vừa chửi vừa chĩa nòng súng vào đỉnh đầu Tần Tiêu Đình, bất kỳ lúc nào cũng có thể khiến đầu y nổ tung.

Có vẻ đã dự đoán trước phản ứng này của Dương Túc Phong, Tần Tiêu Đình vẫn đứng nguyên tại chỗ, bình tĩnh cất giọng khàn khàn: “Ngươi xem tờ giấy này đi, xem xong sẽ rõ tất cả.” Nói xong móc từ trong người ra một tờ giấy cháy xém, đưa cho Dương Túc Phong.


Dương Túc Phong lạnh lùng nhìn Tần Tiêu Đình chòng chọc, ánh mắt thâm trầm như muốn xuyên suốt cả con người y, tiếp lấy tờ giấy mở ra xem. Chỉ thấy góc trên cùng bên trái đã bị lửa đốt cháy, những chỗ khác cũng có vết lửa xém, góc trên bên phải có mấy chữ “Tuyệt mật”, “Đọc xong tiêu hủy”, rõ ràng bên trong thư là mệnh lệnh của Bộ Quân Vụ gửi cho Mai Cáp Đức và Tần Tiêu Đình. Hắn đọc hết một lượt, tức thì biến sắc, khẩu Mễ Kì Nhĩ trong tay buông ra lúc nào không hay. Phong thư tuyệt mật này rõ ràng yêu cầu hai người bọn họ trước khi rút lui phải diễn vở kịch “Mượn đường phạt Quắc”, đem Dương gia nhổ cỏ tận gốc, không để lại hậu họa đồng thời tiêu hủy toàn bộ công xưởng xí nghiệp ở cảng Bà Châu, san thành bình địa.

Như vậy đã đành, khiến Dương Túc Phong phẫn nộ nhất là cuối lá thư còn có chữ kí của hoàng đế Đường Xuyên đế quốc Đường Minh. Rất hiển nhiên, mệnh lệnh này là chỉ dụ của Đường Minh.

Dương Túc Phong hít sâu một lần nữa, mặt xanh lè cứ như đồng để cả ngàn năm bị gỉ xanh vậy.

Tần Tiêu Đình từ tốn: “Đạo chỉ dụ này, trước sau ta đã định thiêu hủy tới năm lần, nhưng cuối cùng vẫn muốn để ngươi xem.”

Dương Túc Phong tức giận cùng cực, khạc ra một hơi, cảm giác ngón tay mình vì phẫn nộ, căng thẳng quá mức nãy giờ bấu chặt vào nhau làm hắn đau nhói. Người hắn như đang lơ lửng, nghe chính giọng mình vang lên bên tai mình: “Ta muốn biết, vì lí do gì?”

Tần Tiêu Đình thở dài, tựa hồ trong lòng cũng có rất nhiều xúc cảm, chậm rãi đáp: “Tất cả, đều do Đường Tư và Điệp Phong Vũ xúc xiểm bệ hạ, vừa khéo bị Mai Cáp Đức và Tiết Phức lợi dụng.”


Hóa ra, sau khi Dương Túc Phong rời khỏi Sơn Hải quan không lâu, tổng đốc Phương Xuyên đạo Đường Tư được điều về làm thị lang Bộ Chánh Vụ, chủ quản công việc ngoại giao của đế quốc, được hoàng đế tin dùng rất mực. Hắn thành kiến rất sâu với Dương Túc Phong, nhiều lần dâng tấu chương đàn hặc Dương Túc Phong ba tội sát nhân, cưỡng hiếp, bắt cóc với Đường Minh, còn nghiêm trang phát thệ muốn tiễu trừ Dương Túc Phong. Còn Điệp Phong Vũ, cô ta hận Dương Túc Phong tận xương tủy, nhiều lần công khai hoặc úp úp mở mở đều nghiến răng nghiến lợi khi nhắc đến Dương Túc Phong, chỉ muốn mau mau dồn hắn vào chỗ chết. Do thân phận đặc biệt của Điệp Phong Vũ, rất nhiều người hưởng ứng. Đường Minh từ lâu đã muốn nhổ cỏ tận gốc Dương gia, nhân cơ hội mượn nước đẩy thuyền, tự nhiên là nghe theo kế hoạch của Đường Tư, hạ chỉ dụ yêu cầu Tần Tiêu Đình và Mai Cáp Đức trước khi rút đi, tiện thể giải quyết sạch sẽ Dương gia, trảm thảo trừ căn, không được lưu hậu họa.

Đứng ở vị trí của Tần Tiêu Đình, y không biết vì sao Điệp Phong Vũ lại thống hận Dương Túc Phong như vậy nhưng hắn thì rõ hơn ai hết, gương mặt anh tuấn lạnh băng, chậm rãi nói: “Xin ngài nói tiếp!”

Khi nhận mệnh lệnh từ Bộ Quân Vụ, Tần Tiêu Đình vốn dĩ cự tuyệt thực hiện kế hoạch này. Không phải vì y có cảm tình với Dương Túc Phong, thực tế, y hoàn toàn không có hảo cảm với Dương Túc Phong, căn bản cũng không biết hắn là ai. Chỉ là trong suy nghĩ của y, y cảm thấy triều đình đế quốc đã bỏ Mĩ Ni Tư thì cũng không nên can thiệp chuyện này làm gì nữa. Dương Túc Phong sống hay chết nên để cho nhân dân Mĩ Ni Tư quyết định, còn hành động tiêu hủy cảng Bà Châu và công xưởng xí nghiệp ở đó hình như không được quang minh chính đại cho lắm. Song, là một quân nhân, y không thể không phục tùng mệnh lệnh từ Bộ Quân Vụ, có chữ ký đích danh Đường Minh. Cá tính của y không cho phép y phản ứng kịch liệt nhưng Mai Cáp Đức thì tích cực chấp hành, thậm chí tích cực đến mức đáng ngờ. Bình thường tiếp nhận mệnh lệnh từ Bộ Quân Vụ, chả bao giờ thấy y nhúc nhích.

Lần này chặn giết giữa đường hoàn toàn do Tiết Phức chủ mưu, Mai Cáp Đức tự thân sắp đặt hành động, Tần Tiêu Đình bất đắc dĩ phải tham dự. Tiết Phức biết Dương Túc Phong là người duy nhất có thể giành vị trí đô đốc với y vì Dương Túc Phong cũng được hoàng đế chia quyền thu phục Mĩ Ni Tư. Thành thử, từ lúc bắt đầu hội nghị ở phủ Đan Phượng, Tiết Phức đã động sát cơ với Dương Túc Phong. Y bắt tay với Mai Cáp Đức, vạch ra một loạt hành động âm mưu chặn giết, khiến Tần Tiêu Đình cũng thập phần căm tức.

“Cho nên ngươi chọn hết các tay súng Đột Kỵ Thi phụ trách an toàn hành cung phủ Đan Phượng, triệt thối hết bộ đội ở Bàn Long cốc, nhường lại công sự cho ta, còn để lại thức ăn, nước uống, tất cả đều do ngươi bố trí?” mắt Dương Túc Phong sáng lên, trầm giọng hỏi. Trong thâm tâm, Dương Túc Phong không biết mình nên đối đãi với Tần Tiêu Đình ra sao? Nếu không có y, chắc bản thân đã chết trên đường trở về, thế nhưng, vì sao y lại giúp mình thật tình như vậy?


Tần Tiêu Đình không trả lời trực tiếp, nặng nề nói: “Hành cung của hoàng đế vốn phải do các tay súng Đột Kỵ Thi bảo vệ, đó là thông lệ. Bộ đội trú ở Bàn Long cốc cũng thay đổi thường xuyên, chỉ vì bộ đội tiếp ca do gặp chuyện đến trễ một ngày mà ra, thức ăn và nước uống đó là dành cho bộ đội...”

Dương Túc Phong và Tang Cách nhìn nhau, hiểu chỗ khó xử của Tần Tiêu Đình, y không muốn công khai quyết liệt với Mai Cáp Đức.

Tần Tiêu Đình dường như không thấy vẻ mặt của hai người, tiếp tục nói: “Ta chỉ muốn cho ngươi một cơ hội cạnh tranh công bằng. Nếu ngươi có thể sống sót, chứng minh ngươi có hi vọng, còn nếu ngươi không may chết đi, ngươi cũng không thể oán trách ta được.”

Dương Túc Phong gật đầu.

Tần Tiêu Đình quả thực chỉ muốn cho Dương Túc Phong cơ hội cạnh tranh công bằng. Từ đầu y đã biết Mai Cáp Đức cấu kết với Tiết Phức nhưng y không có năng lực, cũng không đủ dũng khí phản kháng. Thời gian hai sư đoàn biên phòng quân của Tần Tiêu Đình và Mai Cáp Đức đóng ở Mĩ Ni Tư, Mai Cáp Đức giỏi nghề giao tế với các giới, vì thế tuy bộ đội của hắn không có năng lực chiến đấu nhưng lúc nào cũng được bổ sung quân nhu, bộ đội đầy đủ. Trái lại, Tần Tiêu Đình chỉ gỏi tài đánh đấm, đối với mấy chuyện giao tế hoàn toàn không khéo, vì thế bộ đội của y thường hay rơi vào cảnh hết lương thực, nghèo rớt mồng tơi. Kết quả, trừ những quan quân nòng cốt ra, các quan quân khác đều bất mãn với Tần Tiêu Đình, người ở đó nhưng lòng thì hướng về chỗ khác. Mai Cáp Đức lại lựa đúng thời điểm thích hợp, tiến hành lôi kéo. Vì thế đại bộ phận quan quân trong sư đoàn Tần Tiêu Đình đều ngấm ngầm đầu nhập Mai Cáp Đức. Nhìn bề ngoài, biên chế sư đoàn Tần Tiêu Đình có hơn một vạn ba ngàn quân, còn biên chế sư đoàn Mai Cáp Đức chỉ có tám ngàn. Thực tế, Mai Cáp Đức khống chế đến một vạn bảy ngàn, còn Tần Tiêu Đình chỉ có thể kiểm soát khoảng bốn ngàn quân.

“Đại đội bộ binh hạng nặng đó có phải tâm phúc của ngươi không?” Dương Túc Phong nhíu chặt lông mày, hỏi.

“Không phải, bọn chúng theo Mai Cáp Đức lâu rồi!” Tần Tiêu Đình cười khổ lắc đầu, gương mặt không che giấu nỗi thống khổ và bi ai. Đại đội bộ đội anh hùng này phải dùng giết địch lập công trên chiến trường, song cuối cùng lại bị bộ đội anh em với mình giết chết, trong sự thống khổ và bất lực chỉ có thể im lặng chấp nhận sự thật mà thôi.


Đợt công kích Bàn Long cốc thứ nhất đều là bộ đội của Mai Cáp Đức. Bởi vì hắn nhận ra Tần Tiêu Đình không kiên định nên không tin tưởng y. Có điều hắn không ngờ tới, Tần Tiêu Đình lại dùng cách này để tạo cơ hội gỡ hòa cho Dương Túc Phong, chỉ là, Tần Tiêu Đình không ngờ cơ hội công bằng này đã mang lại tổn thất nghiêm trọng cho cả đôi bên. Nhất là đối với Tần Tiêu Đình, chứng kiến bộ đội ngày trước của mình chịu tổn thất nặng nề như vậy, lòng y đau như dao cắt, thành thử quyết định nói chuyện với Dương Túc Phong một lần.

Tần Tiêu Đình chậm rãi nói: “Phong, ngươi là quân nhân đế quốc...”

Dương Túc Phong biết ý Tần Tiêu Đình, không khách khí cắt ngang, nói chắc như đinh đóng cột: “Tần Tiêu Đình, ta đa tạ ý tốt của ngươi. Nhưng ta có thể nói chắc với ngươi, ta tuyệt đối không bó tay chịu trói lần nữa. Cho dù kẻ đó là ai, có là hoàng đế hay thiên vương lão tử, muốn lấy mạng ta không dễ đâu! Muốn giết chết ta chỉ có một biện pháp duy nhất là gặp nhau trên chiến trường! Bằng không, ta tuyệt đối không để rơi vào tay các ngươi!”

Tần Tiêu Đình đau xót khôn cùng, nói: “Phong, lần này là nội bộ chúng ta tự tàn sát lẫn nhau! Chúng ta đã tổn thất quá nhiều sinh mệnh ở Bàn Long cốc này rồi, không nên tiếp tục nữa...”

Dương Túc Phong đáp không cần suy nghĩ: “Được, ngươi đã không muốn đôi bên tổn thất nữa. Vậy thì ngươi lập tức cùng Mai Cáp Đức và Tiết Phức triệt thoái bộ đội, mở đường cho ta về phủ Lệ Xuyên, ta sẽ không truy kích. Còn không, miễn bàn!”

Tần Tiêu Đình đăm đăm nhìn Dương Túc Phong, nói từng chữ một: “Ngươi đã quyết? Ngươi quyết định gánh mọi hậu quả của việc kháng lệnh hoàng đế?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui