Tô Tô cảm thấy cha mẹ mình có chút kỳ lạ, còn bậc cha mẹ cũng cảm thấy con gái mình có chút kỳ lạ.
“Việc kế tiếp sau khi đính hôn xong đương nhiên là thành thân rồi.” Mẫn phu nhân kỳ quái nhìn nàng, “Tô Tô à, con chẳng lẽ nghĩ là sau khi thành thân xong còn có thể tiếp tục đi lêu lỏng ở bên ngoài à?”
Tô Tô ngẩn người một lúc, đành phải nói cho hai người biết suy nghĩ của mình.
“Nói tóm lại, đính hôn chỉ là một kế sách tạm thời.” Nàng kết luận, “Huynh ấy mượn thế lực của chúng ta để minh oan, con mượn huynh ấy để chặn đám hòa thượng.
Mỗi người đều có được thứ mình cần nên khi xong việc thì không nhất thiết phải thành thân đâu!”
Tô Trung Chính lập tức không vui, ông đập mạnh vào bàn: “Sao con dám lấy chuyện chung thân đại sự cả đời mình ra làm trò đùa hả?”
Mẫn phu nhân kéo người ông, sau đó cười với Tô Tô: “Được rồi, chuyện này cứ làm như vậy đi.
Đính hôn trước thì đính hôn trước, nương sẽ làm chủ cho con!”
Tô Trung Chính nghe xong cảm thấy vô cùng lời khó hiểu, nhưng Mẫn phu nhân vẫn luôn kéo tay ông và nháy mắt với ông.
Vì vậy, ông đành phải tạm thời kiềm chế, chờ Mẫn phu nhân tiễn Tô Tô đi, ông mới hỏi: “Vì sao nàng lại hùa theo nó thế?”
“Tô Tô tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, tính tình thì bướng bỉnh và ham chơi.” Mẫn phu nhân cười nói, “Nhưng dù sao nó cũng là nữ nhân, sau khi lấy chồng sinh con sẽ vì chồng con mà yên bề gia thất.”
“Nhưng bây giờ nó chỉ muốn đính hôn, không muốn thành thân kia kìa!” Tô Trung Chính nói.
“Sau khi đính hôn xong nó nghĩ rằng có thể từ hôn được à?!” Mẫn phu nhân phản bác, “Đến lúc đó, chuyện từ hôn không phải do nó quyết định mà do chính chúng ta quyết định.”
Tô Trung Chính cảm thấy cũng đúng, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu (ở nhà theo cha, lấy chồng thì theo chồng).
Cho dù có từ hôn thì cũng phải do gia chủ hai nhà quyết định.
“Nhưng ta có chút không cam lòng.” Tô Trung Chính thở dài, “Nếu không phải bị đám người kia bắt ép, Tô Tô nhà của chúng ta có thể tìm được một đối tượng tốt hơn, cũng không phải chọn tên khâm phạm đang lẩn trốn này!”
Mẫn phu nhân nghĩ thầm: Có phải hôm qua chàng ngủ mơ nên mới có thể nói mấy câu ngớ ngẩn như này không?
Những lời mà Tô Trung Chính nói, bà chỉ là nghe một chút thôi chứ không tin tưởng hoàn toàn.
Gì mà trong mơ nhìn thấy núi sách, trong mơ được Hoàng Sơn lão nhân truyền thụ ba quyển thiên thư? Tất cả đều là giả cả! Bà thà tin là con gái mình được Phật Tổ điềm hoá chứ không thèm tin mấy thứ kia!
Cho nên dù Tô Trung Chính có nghĩ thế nào, bà cũng ủng hộ hết mình chuyện Tô Tô quyết định đính hôn.
Hai huynh đệ Diệp gia kia bà đã nhìn qua, cả hai đều là nhân trung long phượng.
Nếu không phải cả nhà họ đang gặp nạn, cho dù Tô Tô có xếp hàng từ năm ngoái thì cũng chưa đến lượt!
“Đúng rồi!” Nghĩ đến đây, Mẫn phu nhân chợt nhớ ra điều gì đó, “Người mà Tô Tô nói là ai? Đại công tử hay là nhị công tử Diệp gia?”
Tô Trung Chính bèn ngẩn người.
Ông nhớ lại cuộc nói chuyện với con gái vừa rồi và thấy rằng nó toàn nói là “Huynh ấy” trong suốt cuộc nói chuyện, không hè nhắc đến “Huynh ấy” là ca ca hay là đệ đệ!
Nhưng mà chuyện này không làm khó Tể tướng đại nhân được!
Tô Trung Chính lập tức gọi một hạ nhân đến hỏi chuyện, “Tối hôm qua đại tiểu thư đi tìm ai?”
Hạ nhân không biết nửa đêm Diệp Kinh Cức đột nhập vào phòng Tô Tô, y chỉ thấy Tô Tô đi tới chỗ của Diệp Lạc Anh.
Vì thế liền trả lời: “Hồi bẩm lão gia và phu nhân, đêm qua đại tiểu thư đến chỗ của Diệp nhị công tử ạ.”
Tô Trung Chính và Mẫn phu nhân nhìn nhau, ừm, hiểu rồi.
“Ngươi lui xuống đi.” Tô Trung Chính chính vẫy tay bảo hạ nhân lui xuống, rồi nói với Mẫn phu nhân, “Thời gian không còn sớm nữa, ta đi thượng triều trước đây.
Phu nhân, chuyện của Tô Tô và Diệp Lạc Anh giao cho nàng nhé.”
Tô Tô đáng thương không ngờ rằng, chỉ lời nói nhất thời của mình, cộng thêm một chút nhầm lẫn của hạ nhân mà dẫn đến hai ông bà già nhà mình hoàn toàn hiểu lầm đối tượng hiền tế.
Trong mấy ngày này, Mẫn phu nhân đã phái người tới tặng mấy bộ hỷ phục cho nàng từ từ chọn lựa.
Chọn cái bíp ấy! Ta không muốn mặc hỷ phục ngay khi đính hôn đâu!
Vì vậy, khi Mẫn phu nhân rời đi, nàng liền gọi Diệp Kinh Cức tới, tất cả các kiểu hỷ phục và trang sức đều đẩy tới trước mặt hắn: “Chọn đi.”
Diệp Kinh Cức nhìn vào đống hỷ phục thêu hoa mẫu đơn và chim uyên ương, cùng với đống trang sức chất chồng như núi ở trên bàn thì hoàn toàn cứng đơ tại chỗ.
“Chọn đi.” Tô Tô thúc giục, “Chọn cái mà huynh thích ấy.”
“Khụ khụ khụ!” Diệp Kinh Cức vội vàng lấy tay che môi, ho khan một tiếng để che giấu đi sự lúng túng của mình, ánh mắt có chút khó hiểu nhìn đám người trong phòng.
Tô Tô không phải là người duy nhất ở trong phòng, còn có một đám ma ma dạy nàng lễ nghi phép tắc, một đám thị nữ giúp nàng trang điểm chải toc.
Bây giờ, một đám nữ nhân đều nhìn hắn với vẻ mặt vô cùng kỳ quái.
Diệp Kinh Cức cảm thấy thà mình đối đầu với một vạn kẻ thù trên chiến trường còn hơn đối mặt với một đám nữ nhân ở trong phòng này!
“Nàng có thể tự chọn mà.” Trong lúc nhất thời hắn không biết tay chân mình đang đặt ở chỗ nào, cảm thấy mồ hôi mình sắp chảy ra đến nơi, “Loại chuyện này, ta thật sự không hiểu....”
“Ta mặc kệ!” Tô Tô ngang ngược nói, quá trình đính hôn này thật sự quá rắc rối.
Dù sao cũng không phải thành thân thật, dựa vào cái gì mà chỉ bắt mỗi mình ta mệt? Vì thế nàng quyết định cho Diệp Kinh Cức nếm thử những phiền toái này, “Không phải huynh nói muốn chịu trách nhiệm với ta à? Vậy được rồi, bây giờ hãy bắt đầu chịu trách nhiệm với ta đi!”
Vào lúc đó, ánh mắt của đám nữ nhân ở trong phòng đều rất là lạ....!
Không thể nào! Đối tượng đính hôn không phải là Diệp nhị công tử ư?!
Thế cuộc đối thoại vừa nãy là như thế nào? Vì sao đại công tử phải chịu trách nhiệm? Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào vậy?
Trong lúc nhất thời, cả căn phòng tràn ngập những lời xì xào bàn tán và đủ loại suy đoán.
Tô Tô cũng dần nhận ra có điều gì đó không ổn.
Vừa rồi hình như nàng có nghe thấy có ai đó nhắc đến đối tượng đính hôn, Diệp Lạc Anh gì gì đó....!
Ngay cả lỗ tai nàng cũng có thể nghe thấy thì người luyện võ như Diệp Kinh Cức sẽ không bao giờ có thể bỏ sót một chữ trong lời nói của đám nữ nhân kia.
“Lúc nãy ngươi vừa nói gì?” Diệp Kinh Cức quay đầu nhìn chằm chằm vào một thị nữ trẻ tuổi, “Mau nói lại lần nữa!”
Thị nữ kia bị doạ sợ bởi ánh mắt hung dữ của hắn, thị cố gắng lắc đầu và nói, “Nô tỳ, nô tỳ chưa nói điều gì cả.”.
Truyện Kiếm Hiệp
“Nói!” Diệp Kinh Cức tiến lại gần một bước.
Hắn xuất thân từ nhà lính, được mệnh danh là sát thần tướng quân.
Thường ngày nhìn không ra dáng vẻ ấy nhưng một khi đã nóng máu lên, khi nhìn trừng mắt nhìn một ai đó, sát khí của hắn sẽ bao phủ khắp không gian.
Đừng nói là một tiểu cô nương, ngay cả một nam nhân trưởng thành cũng sợ tới mức chân mềm nhũn.
Tiểu thị nữ kia lập tức quỳ xuống trước mặt hắn, khóc lóc nói: “Tướng quân tha mạng!!! Nô tỳ sẽ nói, nói hết những gì mình biết...”
“Nói đi!” Diệp Kinh Cức lạnh lùng nói, “Người mà đính hôn với tiểu thư nhà ngươi là ai?”
“Là....! là....” Tiểu thị nữ nhút nhát và sợ sệt nhìn hắn, lại nhìn thấy sắc mặt Tô Tô càng ngày càng kém, cuối cùng lí nhí trả lời, “Là Diệp Lạc Anh, Diệp nhị công tử ạ....”
Tô Tô nghe xong suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Diệp Kinh Cức chậm rãi quay đầu nhìn Tô Tô, sát khí trên người sát khí không những không biến mất mà ngược lại càng ngày càng mạnh hơn.
“Ra ngoài!” Hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng.
Tất cả mọi người đều hoảng loạn mà nhanh chân chạy ra ngoài, người chạy đầu tiên lại chính là Tô Tô.
Đáng thương cho Tô Tô, Diệp Kinh Cức đã giơ tay chặn nàng lại.
Hắn chậm rãi nghiêng đầu, dùng ánh mắt băng giá nhìn chằm chằm vào Tô Tô, rồi lạnh giọng nói: “Có thể cho tại hạ một lời giải thích được không? Tô đại tiểu thư.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...