Edit: Cửu Linh
“Đều là cha sai.” Tô Trung Chính ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Kiều Đào và nói, “Cha tin sai người, con cũng tin sai người.
Loại người này không thể lưu lại.”
Kiều Đào bị hạ nhân kéo đến phòng chứa củi, kéo quần xuống, dùng gậy đánh dữ dội.
Ả đau đến mức la lên, còn không ngừng chửi bới: “Tiện nhân! Đám tiện nhân các ngươi! Ta chính là di thái thái (vợ lẽ) do lão gia chỉ định.
Hôm nay các ngươi dám đánh ta, chờ sau này ta ra ngoài, ta nhất định không bỏ qua cho các ngươi!”
Nhưng những người khác lại không phải đồ ngốc, ai cũng biết ả ta đã làm ra chuyện gì, ai cũng biết lão gia sẽ không tha cho ả.
Lúc này ai thông cảm cho ả thì chính là đối nghịch với lão gia, tiền lương sau này cùng không có mà ăn!
Vì thế, Kiều Đào càng la mắng, bọn họ càng đánh mạnh hơn.
Dần dần, Kiều Đào không còn sức mà mắng được nữa, chỉ có thể khóc lóc kêu: “Tiểu thư, ta muốn gặp tiểu thư!”
Lúc này, Kiều Đào mới chợt nhớ đến Tô Tô, nhớ đến sự tin cậy và lòng yêu thích của Tô Tô với mình.
Bất luận ta cho nàng ta ăn gì, nàng ta đều vui vẻ ăn nó.
Bất luận ta dạy gì cho nàng ta, nàng ta đều không nghi ngờ gì mà học.
Bất luận ta lừa gạt nàng ta như nào, nàng ta cũng chưa từng nghi ngờ ta.
Trước đây, ta cứ tưởng nàng ta ngốc, nhưng bây giờ ta đột nhiên cảm thấy.
Có lẽ Tô Tô không ngốc, chỉ là quá tin tưởng ta, cho nên mới trao cho ta cơ hội hối cải hết lần này đến lần khác.
Nhưng đáng tiếc, cơ hội đó ta lại không có nắm lấy....!
“Tiểu thư, ta sai rồi....” Kiều Đào nằm trên trường ghế, trên mông da tróc thịt bong, ánh mắt có chút lơ đễnh, từng giọt nước mắt rơi xuống, “Ta sai rồi.
Người tha cho ta, tha ta một lần nữa thôi....!Ta về sau không dám tái phạm nữa.....”
Đáng tiếc không còn một Tô Tô đại tiểu thư hay tha thứ cho ả.
Kiều Đào bị đánh đến ngất xỉu tại chỗ.
Khi tỉnh lại thì thấy một bà lão đang đứng cạnh mình.
Bà lão bẻ miệng Kiều Đào ra nhìn rồi kiểm tra thân thể ả, xoa xoa tay nói: “Là một mỹ nhân nhưng bị các ngươi đánh hỏng mất rồi.
Nếu ta mang nàng ta về, còn lâu mới có thể tiếp khách.
Vậy giá là mười lượng bạc nhé?!”
Kiều Đào nghe xong, sợ tới mức hồn phi phách tán, cố gắng bò dậy, ôm chân quản gia khóc lóc: “Đừng, đừng bán ta! Cho ta gặp tiểu thư đi.”
Quản gia mặc kệ ả, một chân đá ả ta văng ra, sau đó nói với bà lão: “Nhà ta cũng không thiếu chút tiền ấy, ngươi đưa năm lượng là có thể mang người đi.”
Bà lão vui mừng khôn xiết: “Thật không?”
“Nghe ta nói!” Quản gia nói, “Tiện nhân này phạm phải tội lớn, lão gia nhà ta hận nàng ta đến tận xương tủy, nên muốn tống nàng ta vào thanh lâu làm kỹ nữ.
Nhưng dù sao nàng ta cũng ở trong phủ làm việc bấy nhiêu năm, để ngăn nàng ta tiết lộ bí mật trong nhà cần phải khiến nàng ta bị câm vĩnh viễn!”
Kiều Đào cố gắng lắc đầu: “Không, không! Không cần làm thế với ta!”
Quản gia và bà lão mặc kệ ả, hai người tiếp tục cò kè mặc cả, cuối cùng quyết định đổi người bằng ba lượng bạc.
Vốn là một mỹ nhân, giờ thành người câm nên hạ giá.
Sau khi bàn bạc giá cả, quản gia liền sai người bón thuốc cho ả.
Kiều Đào ngậm chặt miệng không chịu mở, nhưng lại bị gia đinh nắm cằm, dùng sức bẻ miệng ra.
Một cái bát tráng men đen vẫn còn tỏa nhiệt, bên trong bát thuốc màu nâu bốc lên mùi hăng hắc.
Không! Kiều Đào than khóc ở trong lòng, ta đã biết hối cải rồi! Tiểu thư sẽ tha cho ta, tiểu thư sẽ chấp nhận lời xin lỗi của ta! Đừng cho ta uống thuốc câm!
Gia đinh cầm bát thuốc lên, đổ ào ào vào miệng ả rồi chảy xuống cổ họng ả.
Cổ họng Kiều Đào nóng rát như bị lửa đốt, ả đá chân, trong lòng dần dần dâng lên một cỗ uất hận.
Ta thừa nhận mình sai, nhưng đó không phải lỗi sai nghiêm trọng gì.
Ta chẳng qua chỉ mua cho tiểu thư mấy quyển xuân cung đồ, dạy nàng ta một số điều giữa nam và nữ, tặng nàng ta mấy nam nhân mà thôi!
Ta cũng không phải người duy nhất làm điều này, còn có rất nhiều người đưa cho nàng ta nam nhân nữa, chẳng hạn như đám thuộc hạ chó săn kia!
Vì sao không trừng phạt người khác mà lại cố tình trừng phạt mỗi ta?
Ta hận, vô cùng hận!
Ta muốn trả thù!
“Được rồi!” Quản gia nhìn Kiều Đào đang nằm liệt trên đất, gật đầu với bà lão, “Mang nàng ta đi đi!”
Bà lão mang Kiều Đào rời đi.
Tóc Kiều Đào vương vãi ở trên mặt, không ai phát hiện ra dưới cặp kia mắt lộ ra một tia rắn độc.
Ở bên kia, Y Thánh đang xem bệnh cho Tô Tô.
Nhuyễn yên ngăn cách trong và ngoài, Tô Tô nằm ở trong màn, cổ tay trắng như tuyết thò ra ngoài, móng tay nhỏ nhắn tinh xảo giống như vỏ sò màu hồng đào, trông vô cùng xinh đẹp.
Có một sợi tơ màu đỏ cột trên cổ tay của nàng, đầu kia của sợi tơ được cầm trên tay của Y Thánh.
Thoạt nhìn giống như dây tơ hồng của Nguyệt Lão ban tặng.
“Không.” Y Thánh vẫn lời ít mà ý nhiều, “Hư hỏa, bồi bổ.”
“Sư phụ nói ngươi không ngươi không có gì đáng ngại cả.” Dược đồng đứng ở một bên, cười giải thích, “Chỉ là hư hỏa có hơi tăng, trong ngoài mất thăng bằng, cũng không cần uống thuốc.
Lát nữa người ta cho ngươi một toa thuốc bồi bổ, ngươi nhớ uống đúng giờ là được.”
“Đa tạ đại phu, đa tạ đại phu!” Tô Tô vui mừng khôn xiết.
Kết quả câu tiếp theo của Y Thánh lại là: “Ngoài ra, giới sắc.”
“Câu này không cần giải thích chứ?” Dược đồng khúc khích cười, “Trong lúc ốm đau, nhất định phải giới sắc nhé!”
Tô Tô nghe xong liền cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Khụ khụ.” Nàng vội vàng biện hộ: “Các ngươi cũng vừa mới cũng thấy, kỳ thật tất cả đều là hiểu lầm.
Ta cũng không phải là kẻ xấu tính trời sinh, là do nô tỳ độc ác ở sau lưng dẫn dắt nên mới như vậy.
Bây giờ ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ, từ nay về sau nhất định sẽ hối cải để làm người mới, làm một nữ nhân tốt, nhan sắc và tiết tháo đều xem trọng!”
Đấu lạp rủ xuống, phía sau lụa trắng là một nụ cười nhạt vang lên.
Tiếng cười này giống như nước suối trong veo, rất trong trẻo dễ nghe, nghe xong giống như muốn uống một ngụm nước suối, khiến thể xác và tinh thần đều thoải mái lên.
“Đi thôi.” Y Thánh nói xong liền đứng dậy rời đi.
“Đại tiểu thư, cố lên nhé!” Dược đồng thu dọn dụng cụ chữa bệnh, sau đó đặt hòm thuốc trên lưng, vừa theo Y Thánh rời đi vừa quay đầu vẫy tay với Tô Tô, “Câu nói tiếp theo đây ta nói thay sư phụ ––– Ta rất coi trọng ngươi đấy nhé! Nếu như ngươi thật sự có thể xem trọng tiết tháo và nhan sắc....!Vậy thì ta sẽ đến theo đuổi ngươi! Ai dô! Sư phụ đừng đánh nữa!”
Cửa phòng đóng lại, bóng dáng một sư một đồ biến mất ở cửa.
Tô Tô thở phào nhẹ nhõm, giơ tay trước mặt, sau đó chậm rãi thu năm ngón tay lại.
Sự tình rốt cuộc chuyển biến theo chiều hướng tích cực rồi đây!
Kho máu di động của Thương Lãng trà hội —–— Y Thánh Tiêu Bạch Khanh đã thay đổi cách nhìn về ta rồi!
“Sao?” Thái phó đại nhân vẫn luôn ngồi ở một bên uống trà và xem kịch đột nhiên bước đến, vén rèm lên, cười tinh ranh với nàng, “Xem bộ dạng của ngươi hình như vui lắm thì phải....!Lẽ nào rất có hứng thú với Bạch Khanh à?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...