Giang Sơn Mĩ Sắc FULL


Uất Trì Cung nhìn thấy vẻ hâm mộ của Tiêu Bố Y, cũng không có ý tự mãn, ngược lại thành khẩn nói, "Tiêu huynh, ta nếu có chỗ nào nói không đúng, người cứ việc chỉ ra, trong thảo mãng, ta chẳng qua chỉ xem như là bước qua cánh cửa mà thôi, đối với người nếu múa búa trước cửa Lỗ Ban, thì hy vọng người đừng lấy làm phiền lòng".
Tiêu Bố Y thầm nghĩ, quả nhiên công phu càng cao, lại càng khiêm tốn, chỉ có loại người thùng rỗng kêu to mới khoa trương không ai bằng, "Uất Trì huynh dạy cho ta đạo lý võ học, cũng xem như là dạy cho ta phương pháp bảo vệ tính mạng, ta làm sao mà phiền lòng?"
Uất Trì Cung cười, biết Tiêu Bố Y hiểu được, không khỏi cảm thấy hiểu nhau.
Tiêu Bố Y võ công so với hắn nói thì còn kém rất nhiều, nhưng đối với sự hào sảng cùng chân thành của Tiêu Bố Y, cũng đã làm cho Uất Trì Cung xem là bằng hữu.
"Thủ đao nếu liên tục chét xuống dĩ nhiên có thể làm cho người ta xuất kỳ bất ý, nhưng lại ẩn chứa hậu hoạn rất lớn, chính là hạ bàn sơ hở" Uất Trì Cung lấy tay thành thế, "Kể từ đó, lực chém của huynh có lớn đến cỡ nào, thì đề đao lại yếu, người khác nhìn thấu hư thực của huynh, biết hướng chém của của huynh, sẽ rất dễ dàng ngăn chận thế công, rồi phản công vào hạ bàn, như vậy huynh sẽ gặp nguy".
Tiêu Bố Y suy nghĩ cũng đã bừng tỉnh hiểu ra.
Lúc trước sát thủ một đao đâm vòng tới, nhìn như đơn giản, lại như là cao thâm, thật sự là bởi vì người nọ hiểu được những đạo lý cơ bản này.

Hắn tự luyện đao pháp nhìn như hù dọa người khác, lúc bắt đầu thì chặt đứt chân ngựa của lính Đột Quyết, sau đó một đao chặn đứng ba người, nhưng rơi vào trong mắt người có nghề, thì thật sự không đáng nhắc tới.
"Hắn chỉ cần phản đòn, hoặc thuận đao liếc xéo tới, là có thể bức huynh bỏ đao," Uất Trì Cung nói lại tình huống lúc trước, rồi cười khẽ: "Chẳng qua cái này cũng không phải là không thể phá giải".
"Làm sao phá giải?" Tiêu Bố Y tinh thần rung lên.

"Lấy mâu phá mâu, lấy thuẫn phá thuẫn" Uất Trì Cung đưa tay so ra, "Hắn dùng phép đè bắt dính, lấy xảo phá lực, nhưng người chỉ cần dùng Triền tự quyết (phép quấn) trong đao pháp, lấy phép quấn phá phép bắt dính, hắn sẽ không thể bắt người bỏ đao được" Hắn vừa nói tay vừa vung lên, tùy tiện kiểm hai thanh củi khô, một cây đưa cho Tiêu Bố Y, lập lại tình huống lúc trước.
Hắn thấy thanh củi làm đao, vung đao chém vào đầu, giống hệt như khi Tiêu Bố Y ra chiêu.
Tiêu Bố Y vung tay ngăn trở, thanh củi khô quay vòng ngăn chận thế công của Uất Trì Cung, rồi đâm ngược lại vào ngực của Uất Trì Cung.
Trí nhớ của hắn rất tốt, hơn nữa một đao vào lúc sống chết trước mắt rất khó quên, lúc này sử ra, cũng không sai biệt gì với tình hình lúc đó.
Uất Trì Cung khẽ gật đầu, trong lòng thầm khen Tiêu Bố Y thông minh.
Có những người như là hòn đá không bao giờ ngừng lăn, Tiêu Bố Y có thể hấp thu sự dạy bảo, vô luận là từ bản thân hay là từ trên người của kẻ địch.
Nhìn thấy Tiêu Bố Y phản kích, Uất Trì Cung không nhanh không chậm, cổ tay vừa lật thanh củi khô đã quay vòng, đã cuốn lấy thanh củi của Tiêu Bố Y, rồi dùng sức giật ra, Tiêu Bố Y không giữ được thanh củi đã rời khỏi tay, không khỏi đứng sững tại chỗ, trong giây lát mừng rỡ như phát cuồng, "Chiêu này thật tuyệt".
Uất Trì Cung cười nói: "Mấy cái này chẳng qua đều là kỹ xảo trong đao pháp, vận dụng tốt hay không là do bản thân.

Tiêu huynh không thiếu công phu ứng biến, ví dụ như một quyền kia…"
Tiêu Bố Y nhiều ít cũng có chút đỏ mặt, "Ta là do bất đắc dĩ, đã làm cho Uất Trì huynh chê cười".
Uất Trì Cung nghiêm mặt nói: "Giao đấu sinh tử, có gì đáng chê cười.


Cho dù là võ học đại sư, khi đối địch cũng đều phải chuẩn bị đầy đủ trong ngoài, kỹ thuật của huynh không bằng người, chẳng lẽ thúc thủ đợi chết? Ta muốn nói chính là, Tiêu huynh ứng biến cực nhanh, cho dù là Uất Trì Cung ta cũng tự thẹn không bằng.

Một đao kia chém rất tốt, rất hay, trong chiêu thức chẳng phải cũng có đạo lý hư hư thực thực sao?"
Tiêu Bố Y được Uất Trì Cung khích lệ, trong lòng phấn chấn, "Ta làm thế nào để phòng bị hắn thuận đao vạt tới?"
"Thật ra cái này cũng không khó, chiêu thức đao pháp vô cùng, chỉ cần tùy cơ ứng biến, không cần câu nệ.

Đao phân có nhiều loại, ta cũng không có thời gian để giải thích chi tiết" Uất Trì Cung nhặt thanh củi khô lên, đưa cho Tiêu Bố Y, "Khởi thủy của đại đao chỉ có mấy loại thủ pháp phạt chặt bổ đè, sau trải qua võ học danh gia phát triển, lúc này mới có các loại các chủng công phu, huynh dựa theo ý nghĩ của mình mà phạt vào ta một đao".
Hắn vung thanh củi đánh xuống, Tiêu Bố Y đè thanh củi xuống, áp sát mà phạt qua.
Nếu đây là trường đao, đối phương nếu tránh không kịp, quá nửa là mấy ngón tay sẽ rơi xuống đất.
Uất Trì Cung chỉ cười, cổ tay nhấc lên, đã không chế thế tới của Tiêu Bố Y, rồi quay cùi chỏ phản kích, đến ngay mặt thì dừng lại.

Hắn không nặng tay, bằng không nếu đòn này mà đánh thật, Tiêu Bố Y ít nhất cũng rung mấy cái răng.

Tiêu Bố Y cũng cười khổ, "Thì ra võ học quả nhiên là bác đại tinh thâm, ta chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi".
Nhìn thấy chiêu thức của Uất Trì Cung biến hóa vô cùng, Tiêu Bố Y nhiều ít cũng có chút chán nản, không biết bản thân mình khi nào mới tới được cảnh giới như vậy.
Uất Trì Cung lại nói: "Tiêu huynh, võ công không bằng cũng không sao, nhưng chí hướng nếu không bằng, ta cũng không thể nào nói chuyện".
Tiêu Bố Y trong lòng cảm kích, phấn chấn tinh thần, "Vậy mong Uất Trì huynh chỉ dạy cho ta".
Uất Trì Cung cười, lúc này mới tiếp tục nói: "Đại đao xem về sắc bén, chính là công phu đao nhận (phần sắc bén của đao), còn có các dạng như bổ, trảm, chọc, quét, đâm, áp, nếu là lưng đao, thân đao, đài đao, chuôi đao đều có thể đả thương đối phương, biến hóa đa đoan, khó có thể tận!"
Tiêu Bố Y không nghĩ đến chỉ là một thanh đao lại có nhiều bộ phận như vậy, không khỏi thán phục, thầm nghĩ cổ nhân thực sự là đem binh khí lạnh phát huy đến mức cực kỳ nhuần nhuyễn.
"Đơn đao xem tay, song đao xem bước chân, Tiêu huynh hai tay sử đao tốt, lực đạo đương nhiên là mười phần, nhưng lại không linh hoạt, nếu luyện tập sử dụng cổ tay, có thể bù lại những khiếm khuyết này" Uất Trì Cung vừa nói vừa luyện, giảng giải cho Tiêu Bố Y các loại thường thức cơ bản.

Hắn là cao thủ, chiêu pháp ngưng luyện, mỗi một loại giảng giải đều làm cho Tiêu Bố Y cảm thấy sáng hẳn ra, thu được lợi ích không nhỏ.

Hơn nữa có cao thủ như Uất Trì Cung cùng hắn đối luyện, cũng là cơ hội ngàn năm một thuở của Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y lúc này mới hiểu được đạo lý cùng quân nói chuyện một buổi, còn hơn là đọc sách mười năm, cùng cao thủ như Uất Trì Cung đối chiêu, ít nhất hắn cũng có thể lĩnh ngộ được những điều mà trong suốt mấy tháng qua không hiểu.

Đêm dài từ từ trôi qua, mà đêm dài lại như trôi qua quá nhanh.
Khi chân trời hiện ra màu xanh nhạt, Uất Trì Cung lúc này mới đình chỉ giảng giải, khẽ cười nói: "Không biết Tiêu huynh nhớ được bao nhiêu?"
Tiêu Bố Y nhắm mắt suy nghĩ, hồi lâu mới cười khổ nói: "Không tính là nhiều, chỉ tiếc đêm dài lại quá ngắn".
Lời nói của hắn mâu thuẫn, Uất Trì Cung đương nhiên biết hắn không nỡ, "Sư phụ dẫn tới cửa, tu hành là do bản thân.

Tiêu huynh kỳ thật có thiên phú cực cao, cái này là Uất Trì nói thật lòng, Uất Trì võ công cũng chỉ tính là bình thường, ta chỉ sợ giảng giải nhiều ngược lại trói buộc đi kiến thức của huynh".
"Uất Trì huynh thực đã quá dụng tâm rồi, Bố Y không biết làm soa mà đền đáp" Tiêu Bố Y biết Uất Trì Cung thành khẩn, lại càng cảm tạ.
"Hãy sống cho tốt, đối với ta đó là câu trả lời tốt nhất" Uất Trì Cung cười rộ lên, "Trong này có đao phổ của ta".
Uất Trì Cung đưa tay vào trong lòng, lấy ra một quyển sách đưa cho Tiêu Bố Y, "Ta sáng nay sẽ xuất phát đi Cao Dương, không thể chậm trễ nữa, chỉ hy vọng cuốn đao phổ này đối với Tiêu huynh hữu dụng, cũng hy vọng Tiêu huynh về sau cũng không nên bó buộc vào trường đao, mà bỏ qua những thứ khác".
Tiêu Bố Y lật sách ra, mới phát hiện rất nhiều thứ so với những gì mà Uất Trì Cung mới giảng giải cũng không sai biệt lắm, cuối cùng mới có mấy chiêu, lúc này mới chân chính hiểu được sự khổ tâm của Uất Trì Cung, hắn đã lấy kinh nghiệm nhiều năm dạy lại cho mình, cùng với mình đối luyện, chính là hy vọng mình có thể lĩnh ngộ nhanh được, tránh được sát thủ tấn công.
"Hôm nay từ biệt, không biết ngày nào mới gặp lại" Uất Trì Cung chắp tay cáo biệt, "Chỉ là nam nhi chí tại tứ phương, Tiêu huynh, sơn cao thủy thanh, chỉ hy vọng sau này còn gặp lại".
Hắn nói xong lời này, đột nhiên xoay người sải bước rời đi, cũng không quay đầu lại, Tiêu Bố Y nhìn theo bóng dáng của hắn đi xa, trong lòng kính ngưỡng, lẩm bẩm nói: "Hôm nay từ biệt, cũng không biết tới ngày nào mới có thể gặp lại".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận