Chu Phụng Tổ khi nói bội phục, là nghĩ một đẳng nói một nẻo.
Nghe được Trương Lượng phán đoán, hắn càng muốn nói là.
đối phương chưa chắc đã muốn hòa đàm.
nói không chừng muốn sau khi đem bọn họ vào trong thành, rồi bắt ba ba trong rọ, chặt thành tám khúc.
Nhưng Trương Lượng, Trương Tế huvnh đệ đồng lòng, đà ngồi vào trong giò trúc.
Chu Phụng Tổ tìm không thấv lý do để cự tuvệt.
chi có thể cùng tiến thối.
Giò vang lên kẽo kẹt.
như bắt cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống dưới thành.
Chu Phụng Tổ nhìn xuống phía dưới, có chút lạnh người, chi sợ binh sĩ trên đẩu tường cắt đứt dây thừng, vậy bọn họ có muốn không chết cũng không được.
Không ngỡ giò trúc vậy mà binh yên vô sự lên tới đầu tường, Chu Phụng Tổ âm thẩm càn nhắc, Trương Lượng nói không sai.
nếu muốn giết, vừa rồi đém bọn họ vứt xuống là được, không cần phải trắc trở như vậy.
Nói nhưvậy, những người nàv còn có ý hòa đàm?
Trương Lượng bưỡc ra khòi giò trúc, đã có sáu bảy thanh trường thương đà dí vào ngưỡi hắn.
Trương Lượng mặt không đổi sắc.
trần định hòi.
“Đây là ý gì?”
Mặc Dũ sắc mặt tái nhợt, sau hồi làu mới nói: “Ta có thể đưa ngươi đi gặp Trinh đại nháiL nhưng mà không thể để cho ngươi mang theo binh khí”.
Trương Lượng gặt đầu, “Tuvệt đối không thành vấn đề, các ngươi không trói ta.
đà nói rò thành ý” Hắn giơ hai tay lên cao.
sớm có binh sĩ tới cỡi bội đao của hắn xuống, trà cái đó ra, hắn cũng không có binh khí gi trên thân thể.
Trương Lượng sau khi lục soát trên người xong, thuận tiện báo danh ba người, khi hắn giới thiệu tới Chu Phụng Tổ, trịnh trọng nói: “Đày là Ngán thanh quang lộc đại phu Chu Phụng Tổ trong triều, các ngươi có thể đã gặp qua”.
Mặc Dũ hừ lạnh một tiếng, các binh sĩ có hâm mộ.
có khinh, thường, thẩn sắc đều không đồng nhất.
Chu Phụng Tồ trong sợ hài xen lẫn hưng phán, thẳm nghĩ Trương Lượng cũng biết thân phận của minh, nói vậy bọn họ đã thùa nhận thân phận của minh? Khi hắn nghĩ tới đây.
đã nghĩ đến Đông Đô to lớn hùng tráng, thẳm nghĩ nhất định phải còn sống đi vào trong đó.
Lục soát qua Trương Lượng, Mặc Dũ lại nhìn về phía Trương Tế, “Ngươi có mang vù khí không?”
Trương Tế lắc đầu, cũng giơ hai tav lẻn.
Binh sĩ tiến lên soát người theo phép, Trương Lượng biết Trương Tế là dũng sĩ dưới tav Tiêu Bố Y, cũng có thể nói là nhân vật sát thủ.
vốn tưởng rẳng hắn sẽ có rất nhiều lợi khí, cho nên vừa rồi không muốn hắn bị soát người, không ngờ sau khi điểu tra kết quả rất kỳ quái, trẽn người Trương Tế cũng không có bất luận binh khí gi.
Trương Tế nhếch miệng mim cười, có chút lành lạnh.
Mặc Dũ cũng không biết binh khí lợi hại nhất của Trương Tể chính là đôi tay, lúc nàv đâv cười lớn nói: “VỊ này thành ý càng đu”.
Mặc Dũ sắc mặt có chút tái nhợt, luôn bảo tri nụ cười.
Trương Lượng trong lòng khẽ động, mim cười nói: “Chúng ta đại biểu Tâv Lương vương tiến đến.
đương nhiên thành ý mười phần.
Chu Phụng Tổ cũng không nói nhảm, trực tiếp cỡi bội đao xuống, thấp giọng nói: “Trương đại nhâiL ta và các ngưỡi cùng tiến thối” Hắn muốn không cùng tiến thối cũng không được, lại càng không dám độc thân ỡ chồ này, dứt khoát thoải mái một ít.
Mặc Dũ gặt gặt đầu.
trầm giọng nói: “Đi theo ta”.
Hắn xoay người đi về phía trong thànỈỊ ba người Trương Lượng đi theo sau lưng hắn.
đi một đoạn lại có hơn mười vệ binh vệ nhìn chằm chằm giám thị ba người.
Mặc Dũ đi được một đoạn đường, đột nhiên thấp giọng nói: “Trương đại nhân, không biết Ngụy vương hiện tại như thế nào?”
Trương Lượng cũng thấp giọng nói: “Tối hòm qua không biết là ai.
lại đem Ngụy vương cự ở ngoài thành.
Ngụy vương trên đường chạy trốn đã bị Tây Lương vương bắt”.
Mặc Dũ thân hình chấn động, hồi làu mới nói: “Hắn không có sao chứ?"'
Hắn giọng điệu mặc dù là ân cẩn.
nhưng trong mắt đà có một loại khát vọng, Trương Lượng xem ra nhất cừ nhắt động cùa hắn, nghiêm mặt nói: “Đương nhiên không có việc gì, Tâv Lương vương thậm chí nghĩ đến nểu như có thể sẽ thả hắn trờ về.
Nhưng mà Dương Còng Khanh tướng quán lại đào tẩu.
thòi khắc nàv chi sợ đà đền Giang Đô?-’
Trương Lượng khi nói lời nàv, đương nhiên rắt có thâm ý.
Mặc Dũ xoay người sang chồ khác.
Chu Phụng Tổ không biết là ảo giác hay là cảm giác thật, hắn lại nghe được Mặc Dũ thờ dài một tiếng.
Nghe được Ngụy vương không có việc gì, theo lý thuyết.
Mặc Dũ hắn là cao hứng mới đúng, hắn sao lại thờ dài? Mọi người vẻn lặng đi về phía trước, Chu Phụng Tổ một mực nghĩ về vấn để này, đột nhiên trong lòng rang lên, đã suy nghĩ cẩn thận Mặc Dũ tại sao lại thờ dài.
Mặc Dũ chính là người ngày hôm qua ờ trên đẩu tường cự tuyệt Ngụy vương vào thành.
Mặc Dũ càng hv vọng Ngụy vương chết, nếu như Ngụv vương không chết, thi chết rất có thể là Mặc Dũ hắn!
Nghĩ đến điểm này, Chu Phụng Tổ cao hứng trờ lại, ngang đầu ưỡn ngực, cảm thấy nắm chắc thắng lợi trong tay.
Hắn đã biết.
Mặc Dũ hiện tại gặp phải một lựa chọn gian nan, mà lựa chọn này.
đối với bọn họ có lợi.
Mọi ngưỡi khi đi tỡi phủ Quận thừa.
Trình Gia Hội sắc mặt nghiêm nghị ngồi ỡ trên cao vị, ngóng nhìn ba người.
Hai bên hắn.
lại đứng không ít tinh binh cường tướng.
Trương Lượng hơi nhíu chán mày.
trong khi Chu Phụng Tổ vẫn còn ỡ trong trạng thái hưng phấn, đà cảm giác được có chút không ồn.
Lý Tình năng lực nhận biết người cũng rắt mạnh, Trương Còng cẳn.
Quách Hiếu Khác, Trần Hiếu Ý cùng Trương Lượng đều là nòng cốt quán sự một tay hắn tuyển ra.
Trên thực tế.
những người nàv cùng không có phụ kv vọng của Lý Tĩnh, trước mắt Trương Công cẩn đang cùng uắt Trì Cung sóng vai tác chiến với Lý Uyên, ác chiến Hà Đông.
Quách Hiếu Khác lại tâv tiến mấv trăm dặm, bóp chăt đường xuất binh Đồng Quan, Trần Hiếu Ý, Trương Lượng một mực vẫn đi theo Lý Tình, cũng là thân kinh bách chiến.
Trương Lượng có lẽ năng lực lình quán hơi kém, nhưng mà năng lực nhìn mặt nói chuyện rất
mạnh.
Hắn vừa rồi cùng Mặc Dũ nói chuvện mắv càu.
thật ra cùng đà bắt đầu công tác thuvết phục.
Thành hiện tại còn ỡ trong khống chế của Vương Thế Sung, nhưng thủ tướng lại bị Tiêu Bố Y thi diệu kế ly gián.
Bọn họ cự tuyệt Vương Hoẳng Liệt.
Dương Còng Khanh vào thành, trực tiếp làm cho quán Hoài Nam thảm bại.
thậm chí Ngụy vương bị bắt.
Với tính cách nhỏ nhen của Vương HoẳngLiệt.
Vương Thế Sung thi tàn nhẫn xảo trá, rắt khó làm cho người ta tin tưởng, bọn họ sẽ không điên cuồng trả thù.
Mặc Dũ nhất định là người lo lắng nhất, cho nên Trương Lượng người đàu tiên muốn thuvầ phục chính là hắn.
Trương Lượng cùng nhìn ra.
Mặc Dũ rất có hv vọng đầu nhập vào.
Nhưng một khắc khi nhin thấy Trinh Gia Hội.
Trương Lượng trong lòng giặt thót, hắn ở trong mắt Trình Gia Hội không nhin thấy sự sợ hài.
chi thấy được thống hận, phẫn nộ cùng tự trách.
Trinh Gia Hội đối với Vương Thế Sung rất trung tàm.
ý nghĩ nàv chợt lóe lẻn trong đầu Trương Lượng, khiến cho hắn bắt đẩu cẩn thận.
Trinh Gia Hội rốt cuộc mờ miệng nói: “Tâv Lương vương cho các ngươi tới làm cái gi?”
Trương Lượng lặp tức nói: “Tây Lương vương thật ra muốn các người quv thuận”.
Xoạt một tiếng, mọi người rát đều rát yêu đao ra.
căm tức nhìn Trương Lượng.
Trương Lượng cùng không sợ hài.
thản nhiên nói: “Tây Lương vương khoan dung độ lượng, tuv là bắt Ngụv vương, nhưng lại dùng lễ đổi đài.
ta chi là sứ, các ngươi thái độ lại hung dữ.
rát đao gặp mặt.
khôngbiết là vô cùng nhỏ nhen sao?”
Trong phủ vẻn lặng hồi làu, mọi người biểu hiện trên mặt khác nhau.
Trương Lượng nói mấy câu.
để lộ một sổ tin tức.
Thứ nhắt chính là Ngụy vương bị bắt nhưng không chết, thứ hai chính là Tâv Lương vương nhân nghĩa, còn có một điểm quan trọng nhắt là.
Vương Hoẳng Liệt ở trên tav Tây Lương vương, bọn họ không thể động tới sứ cùa Tây Lương vương, bẳng không Vương Hoẳng Liệt tinh trạng có thể nghĩ được.
Trình Gia Hội khóe miệng run rẩy vài cái.
“Nghe qua Tãv Lương vương gian trá giảo hoạt, tối hôm qua vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Chắc hắn Đại tướng quân giả mạo Dương Tướng quán chính là Tây Lương vương?”
Trương Lượng do dự một chút mới nói: ‘‘Không sai”.
Mọi người xòn xao.
Trinh Gia Hội lạnh lùng nói: “Người xảo trá như thế.
rất khó để cho người ta tin tưởng có cái gì khoan dung độ lượng”.
Trương Lượng cười ha hểụ xem mọi người xung quanh như không có, “Cồ nhân có càu.
phồn lễ quán tử.
bất vếm trung tín, chiến trận chi gian, bất yếm trá ngụy (quán tử lễ nhiều, không ngại trung tín, ở trong chiến trận, không ngại trá ngụy).
Tâv Lương vương công thành lấv thành, nếu như còn noi theo lũ mọt sách mà tiến hành, đâv chẳng phải là trung tín, mà là ngu xuẩn.
Trình đại nhàn lại dùng cái nàv thử người, chẳng phải buồn cười sao?”
Hắn ngôn ngữ rò ràng, mọi ngưỡi trầm mặc không nói gì, hiển nhiên là đà bị ngôn từ của Trương Lượng đả động.
Trình Gia Hội lại hỏi.
“Cho nên ngươi hôm nav, chính là muốn dùng trung tín tới khuyên ta đầu hàng? Các ngươi hại lào phu mất đi cơ hội tốt nhắt cứu viện Ngụy vương, bức ta vào bắt nghĩa, sau đó lại dùng cái này đền uy hiếp ta quy thuận?”
Trinh Gia Hội mặc dù già.
nhưng hai mắt sáng ngời, ngòn từ cùng sắc bén.
Trương Lượng cũng không sợ hài, trầm giọng nói: “Nghĩ tới Tây Lương vương nhân nghĩa vô song, vạn dân kính, ngưỡng, thiên hạ quv tâm chính, là đại thể.
Hôm nay dân chúng an bình.
Vương Thế Sung loạn thần tặc tử.
lại vọng tưởng tranh loạn.
Hắn được tiên để tín nhiệm, lại bội bạc.
vọng tưởng dùng Giang Đô, để đối kháng thiết kỵ Đông Đô.
Lại không muốn Tày Lương Vương binh định GiangNam”.
Trương Lượng nói xong, Trinh Gia Hội đà giận dữ đập bàn.
phẫn nhiên đứng lẻn nói: “Câm miệng!”
Trương Lượng mim cười.
“Trình đại nhản nghĩ bịt miệng của ta thì dể.
Nhưng muốn bịt miệng thuộc hạ của ngươi, muốn bịt miệng người trong thiên hạ.
chi sợ là khó khăn?”
Trình Gia Hội giận đến toàn thân run rầy, tức giận nói: “Thiên hạ chưa định, rốt cuộc sẽ rơi vào tay ai còn không biết.
Trương Lượng, ngươi chớ cho 1'ẳng ngươi là sứ.
ta cùng không dám chém ngươi".
Trương Lượng sắc mặt không thay đổi.
lạnh lùng nói: “Ta đến nơi đày.
đà không có chuẩn bị còn sống trờ về”.
Trong phủ tĩnh lặng một mảng, Chu Phụng Tổ sắc mặt tái nhợt.
Trương Tế do đầu đến cuối, căn bản cũng không có nói càu nào.
Hắn từ trước đền nay ra tav rất nhiều, nhưng thòi gian nói chuyện lại rất ít, hơn nữa hắn càng ưa thích dùng vũ lực giải quyết vấn để.
ở đây tuy là địa bàn quán Hoài Nam.
nhưng Trương Tể không chút nào sợ hài, hắn thậm chí chờ Trương Lượng ra lệnh một tiếng, sẽ tiến lên bắt lấy Trinh Gia Hội!
Bắt giặc bắt vua, chiêu nàv rất cũ, nhưng lại là phương pháp cực kv có tác dụng.
Huống chi, với ánh mắt của Trương Tế thấv được, đâv cùng là phương pháp duy nhắt.
Trình Gia Hội thấv vẻ mặt lạnh lùng của Trương Lượng, sắc mặt âm tình bất định, hắn đương nhiên còn không chuẩn bị chém Trương Lượng, bời vì Ngụy vương còn đang ờ trong tay Tiêu Bố Y.
Nếu như hắn chém Trương Lượng, Tiêu Bố Y chém Vương HoẳngLiệt, thực sự là không thể thu thập.
Vung tav lẻn.
Trình Gia Hội lạnh nhưbăng nói: “Trương Lượng, ngươi thực sự đà cho ta không đường có thể đi.
thực sự mười phẳn sai lảm.
Ta nghĩ Thánh Thượng tắt có phán đoán sáng suốt, ta trung thành người sẽ không trách”;
Trương Lượng lại cười ha hả, “Xác thực, ngươi đem ba chúng ta trói lại đi gặp Vương Thế Sung, tranh công đền tội.
nói không chừng hắn sẽ không trách ngươi!" Trong giọng điệu của hắn, cường điệu chữ ngươi nàv.
đám người Mặc Dù trẽn mặt đă đổi sắc.
Bọn họ cũng đểu biết tính tinh của Vương Thế Sung, có thể nói là có thù tất báo.
Ngụy vương bị bắt.
cũng phải có người gánh tội thay.
Nhưng Trinh Gia Hội nếu không gánh tội thav, khẳng định phải trách phạt sẽ đến trẽn đẩu đám người bọn hắn.
Trương Lượng chậm rãi nói.
nhưng vẫn là lưu ý đến sắc mặt của mọi người, thấy thế lại nói: “Chi là ba người chúng ta cùng không là gì, thực sự có thể sánh với một Ngụv vương bị bắt cùng gần vạn quân Hoài Nam thâm bại sao? Trình đại nhân, ngươi không khỏi quá đề cao chúng ta”.
“Không thể không nói, ngươi phải xác thực rất thông minh, thòng minh đển có thể nghĩ trước một bước tâm tư của người khác” Trình Gia Hội lạnh lùng nói: “Bất quá người thông minh, xưa nay đều sống không lâu?”
“Người thông minh có thể sống lâu hay khôn, ta cũng không biết rò” Trương Lượng lắc đầu nói: “Nhưng ta hiểu rằng, kẻ ngu dốt nhất định sống không lâu, có một số người, cho dù bị người bán đi cũng không biết”.
“Đủ rỗi!” Trình Gia Hội quát lớn một tiếng.
“Mặc Dũ.
đem bọn họ trói lại”.
Mặc Dũ hơi do dự, rồi cũng dẫn người tiến lên.
Trương Tế mới định động thủ.
Trương Lượng lại dùng ánh mắt ra hiệu ngừng lại.
Ba người thoáng qua bị trói gô, Chu Phụng Tổ sắc mặt tái nhợt, không ngờ mình thoáng qua đà bước theo gót của Quý Thu.
vốn muốn đầu hàng, nhưng nghĩ lại, tình thế còn chưa rõ ràng, quân Tây Lương rất nhanh sẽ đánh tới, ngược lại cũng không nóng nảy làm phản.
Mặc Dũ mới đem ba người Trương Lượng trói lại, Trình Gia Hội lại quát lớn một tiếng.
“Thạch Thái, đem Mặc Dũ cũng trói lại!” Hắn đưa ra đạo mệnh lệnh này thật sự là ngoài ý muốn, Mặc Dũ sắc mặt đại biến, kinh hoàng hòi, “Trình đại nhân, người vì sao phải trói ta?”
Trìrih Gia Hội lạnh lùng nói: “Mặc Dũ, ngươi tự ý làm chù trương, cự Ngụy vương ờ ngoải thành.
Đương nhiên là có tội.
Ta không chém ngươi, chỉ cần đem ngươi bắt giữ đưa tới trước mặt Thánh Thượng định đoạt”.
Mặc Dũ cấp bách, không khỗi chửi ầm lên: “Đồ thất phu Trinh Gia Hội ngươi.
Ngươi nói ai cũng không được mở thành, ta chiểu theo ngươi phân phó.
ngươi hiện tại lại muốn đem ta ra chịu tội thay cho ngươi sao?”
Trìrih Gia Hội sắc mặt tái nhợt, “Dan đi, ngày mai áp giải đi Giang Đô”.
Mực Dũ càng cấp bách, “Trinh Gia Hội lào thất phu ngươi, ngươi hôm nay lấv ta làm người chịu tội thay, nếu Thánh Thượng bất màn, ngươi ngày mai tìm ai? Ta mà chết, thành quỷ cũng sẽ không bò qua cho ngươi”.
Hắn một đường chừi ầm lên, quân dân toàn thảnh vẻ mặt phúc tạp địa nhìn sang bốn người, càng có birih sĩ có chút vẻ mặt thỏ chết cáo buồn.
Trương Lượng trông thấy, khóe miệng mang theo nụ cười.
Bọn bốn người bị quăng vào nhà lao, lại bị nhốt cùng một chỗ.
Chu Phụng Tồ mắt choáng váng, vốn hắn cho rằng cho dù thuyết phục không được Trình Gia Hội.
nhưng Mặc Dũ cũng có thể giúp bọn hắn tĩốn thoát.
Nào đâu nghĩ đến, Mặc Dũ cũng thân hãm lao tù.
Trương Lượng, Trương Tế cũng không khản trương.
Ngồi ở trong phòng giam, dựa lưng vào tường đất.
Mặc Dũ mắng đến cuống họng cũng có chút khàn khàn, mãi cho đến buổi tối, mới có người đưa cơm đến, cơm canh đạn bạc.
Chu Phụng Tổ không thể nhịn được nói: “Mọi người, làm sao bây giờ.
chúng ta nếu bị bắt đem tới Giang Đô.
hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Cái gi không chém sứ.
thì ra đều là con mẹ nó vô nghĩa”.
Trương Lượng vẫn thoải mái nói: “Nếu như giờ đây bị chém đầu.
đương nhiên khỏng có cách nào, nhiều nhất chỉ có thể để cho Tây Lương vương phong quang đại táng cho chúng ta”.
Chu Phụng Tổ nước mắt cũng chảy ra, lẩm bấm nói: “Ta khỏng cần phải đại táng, ta chỉ muốn đại phu”.
Trương Lượng cười, “Muốn đem chúng ta đưa tới GiangĐô.
Bộ là chuyện dễ dàng như vậy sao.
Ngươi phải biết rằng, đại quân Tây Lương đà qua Lịch Dương đến noi này, theo đến Giang Đô, đều là người của chúng ta.
Bọn họ trừ phi bay qua trên không, bằng không muốn đem chúng ta đến Giang Đô, quả thực là si tâm mộng tưởng.
Cho nên ta hiện tại càng hy vọng hắn có thể đưa chúng ta đi ra ngoài, chúng ta chẳng phải sẽ được cứu sao?”
Trưong Lượng đồng thời khi nói chuyện, không quên liếc xéo qua Mặc Dù.
Mặc Dũ nhìn chằm chằm vào Trưong Lượng, thấy khỏng có ngục tốt chú ý, cuống quit nói: “Trương đại nhân, thật ra ta muốn giúp người, cũng không nghĩ đến lào hồ ly giảo hoạt như vậy, lại đem cả ta cũng bắt vào”.
“Giúp ta, giúp ra sao?” Trưong Lượng nhàn nhà hòi.
Mặc Dũ oán hận nói: “Trình Gia Hội thất phu.
thầm muốn trốn tránh trách nhiệm, lại để cho ta mất mạng.
Tại hạ bất tài, cũng quen biết không ít huynh đệ.
cũng biết Tây Lương vương nhân nghía khoan hồng, chi tiếc đầu nhập vào không đúng của.
Lần này Trương đại nhân tiến đến, vốn nghĩhy vọng Trương đại nhân nói tốt vài câu, nào đâu nghĩ đến, ài!”
Hắn một tiếng thờ dài kết thúc câu nói, vô cùng tiếc hặn.
Trương Lượng chợt nói: “Vậy ngươi có tài cán gì có thể cứu được ta?”
Mặc Dũ hơi ngạc nhiên, “Thủ hạ ta có vài tiăm người, nhưng mọi người vung tay hô to.
tụ tập ngàn người cũng không thảnh vấn đề.
Quân canh giữa thành không đến năm nghìn, chúng ta nếu có thể giết lào tặc Trình Gia Hội, là có thể đem thành hiến cho Tây Lương vương”.
Trương Lượng suy nghĩ hồi lâu, liếc nhìn ra xa xa, thấp giọng nói: “Đà như vậy, chúng ta sẽ giết ra ngoài”.
“Làm sao mà giết ra ngoài?” Mặc Dũ chán nản nói: “Chúng ta đều bị trói.
Lúc trước ta sợ lão thất phu hoài nghi, còn cố ý đem các người trói có chút chắc chắn, vốn muốn đi ra ngoài sẽ tha cho các ngươi, nào đâu nghĩ đến.
Trình Gia Hội lại đem ta cũng trói luôn”.
Hắn khi nói chuyện, nhìn sang nhà lao trông rất chắc chắn, càng bất đắc dĩ.
Theo Mặc Dũ thấy, bọn họ chỉ bằng chính mình, căn bản trốn không thoát.
Trương Lượng cựờì cười, rốt cục nhìn về phía Trương Tế nói: “Hiện tại nên xem bản lãrih cùa ngưai”.
Trương Tê nhìn sang phía ngoài nhà giam nói: “ở đây có hai người gác.
Ta khi tiến vào thấy được, bên ngoải còn có mười một ngục tốt”.
“Thì sao?” Mặc Dũ kinh ngạc hòi.
Trương Tế trầm giọng nói: “Nhà giam này ta cũng xông khỏng ra, phải cần chìa khóa.
Chìa khóa ở trên người ngục tốt cạnh cùa ra vào kia, chúng ta phải nghĩ biện phép dụ cho hắn tới”.
“Hắn tới ngươi có thể làm gì?” Mặc Dũ kỳ quái hòi.
Trương Tế đột nhiên lè đằu lười ra, lúc này, động tác này tuyệt không họp thời điểm, nhưng hắn khi lè đầu lưỡi ra, Mặc Dũ nhìn thấy đằu lười hắn hình như hiện ra hàn quang, không khòi bị dọa cho nhảy dựng.
Trương T ế không nói hai lòi, vừa cúi đầu thè lưỡi ra, đã thấy dây thừng trước ngực đà bị cắt một đường.
Mọi người lúc này mới phát hiện, thì ra trong miệng hắn lại giấu một thanh tiểu đao.
Mặc Dũ thiểu chút nữa đem đầu lười nuốt vào, không hiểu nồi hắn làm sao có thể nói chuyệnbìrih thường, còn có thể giấu một lưỡi dao.
Cái này theo Mặc Dũ thấy, quả thực là không thể tường tượng nổi.
Trương Tế lần thứ ba thè ra, đã cắt đứt sợi dây thừng trước ngực Dây thừng vừa đứt.
hắn đương nhiên có thể hoi hoạt động chút ít.
Sau đó hắn lăn xuống, khi đứng lên thi hai tay bị trói sau lưng đã đưa đến trước ngực.
Khi bị trói, hai tay cũng bị trói bắt chéo sau lưng, nhung hắn đem hai tay chuyển qua phía trước, trông rất dễ dàng.
Mặc Dũ thấy hầu như trợn trắng mắt.
Trương Tế đơn giản cắt đứt dày thừng hai tay.
Trưong Lượng lộ ra nụ cười, thẳm nghĩ người do Tây Lương vương phái đến.
quả nhiên không giống người thường.
Những động tác này cùa Trương Tế, đều tiến hành ở tại góc tối, lại là cực kỳ nhẹ nhàng, cũng không có khiến cho ngục tốt chú ý.
Thấy Trương Tế nháy mắt, dựa vào một bên rào chắn của phòng giam, Trương Lượng đột nhiên ấm ách cuống họng nói: “Nước, cho ta nước uống”.
Ngục tốt ờ gần đó không muốn phản ứng, phân phó người ờ cừa ra vào nói: “Ngươi đi cho bọn hắn một chút nước uống”.
Người nọ ờ cừa ra vào rất không tìrih nguyện, đi tới quát: “Có nước tiểu, các ngươi uống không?” Hắn đã đến gần rào chắn của phòng giam, còn muốn cười nhạo nữa, thi Trương Tế đà sớm nắp ờ bên cạnh rào chắn đột nhiên vươn tay ra.
Hắn khẽ vươn tay, đà chộp ngay cồ ngục tốt.
Ngục tốt còn chưa kịp phản ứng.
đà bị tay còn lại chộp lấy đỉnh đầu, chỉ nghe rắc một tiếng vang lên.
Người nọ đã bị vặn gãy cổ.
mềm nhũn ngà xuống.
Trương Tế đưa tay chụp tới, cời chìa khóa cùa hắn xuống, thoáng qua đã mờ cừa phòng giam.
Hắn động tác mau lẹ, nhưng chìa khóa va chạm leng keng một tiếng, đã kinh động tới một ngục tốt khác, ngục tốt thấy thế kinh hãi, chạy tới quát: “Làm cái gì?” Hắn phạm vào sai lầm rất nghiêm trọng, là muốn trước khi Trương Tế mở cùa, mà đem hắn bức trở về, nhưng không có nghĩ đến chạy ra ngoải cầu cứu đồng bọn.
Ngục tốt căn bản không biết, Trương Tế thù đoạn độc ác, giết người quỷ dị, vượt xa hắn tường tượng.
Nhìn thấy ngục tốt chạy tới, Trương Tế đà mờ khóa cừa, ngục tốt rút đao chém tới, không ngờ trong phòng giam đột nhiên bay ra một đoạn dây thừng, quán lẻn trên cồ hắn.
Dây thừng vốn là dùng để trói Trương Tế.
Không ngờ thoáng qua đà biến thành vù khí giết người.
Ngục tốt cuống quít vươn tay kéo ra, không ngờ Trương Tế vượt lên trước dùng lực, đà đem ngục tốt kéo tới, hai tay dùng sức, lại đem ngục tốt lăng không kéo lẻn.
Ngục tốt đạp chân hai cái, Mặc Dũ cùng Chu Phụng Tổ thậm chí có thể nghe được thanh âm dâv thừng cắt đứt yết hầu, không khỗi đều sống lưng lạnh toát, da gà nồi lên.
Trương Tế bóp chết tử ngục, rồi giúp mọi người cời trói, lúc này mới lấy đao của ngục tốt phân cho Trương Lượng cùng Mặc Dũ.
Chu Phụng Tổ miệng mấp máy hai cái.
không dám yêu cầu binh khí, chỉ cầm lấy xiềng xích noi tay.
Mọi người binh khí noi tay, đều tinh thần đại chấn.
Trưong Tế đi trước dẫn đường, lao đến trước cửa thông ra ngoài, chậm rãi đẩy cùa nhà lao ra.
Sau tiếng kẽo kẹt vang lên, có ngục tốt đi tới hòi, “Có chuyện gi vậy?”
Lòi cùa hắn vừa thốt ra, đã tràn đầy kirih ngạc, “Các ngươi sao lại thoát ra?” Hắn vốn cho rằng đi tới là đồng bạn, nào đâu nghĩ đến đi tới lại là tù phạm.
Một khắc này hắn kinh ngạc không gi so sánh nồi, Trương Tế lại tuyệt đối tỉnh táo đã vung nắm tay lẽn.
Phàrihmột tiếng vang lớn, xương ngực ngục tốt sụp xuống, người đã bay ngược ra ngoài, khi té ra trên mặt đất, thi đà như bùn nhão.
Trương T ế không cần binh khL hai tay của hắn, đà là binh khí cực kỳ lợi hại Một quyền này giống như chùy đánh lên trên người đối thù, người nọ cho dù không có lập tức chết đi, chi sợ mạng cũng mất đi một nùa.
Ngục tốt carih giữ ở bên ngoải đều kirih hãi mà chạy tới.
Trương Tế như hồ nhập bầy sói, đông cản tây giết, Trương Lượng thân thủ cũng bất phàm, thoáng qua chém một người.
Khi Mặc Dũ cùng Chu Phụng Tổ còn đang tính toán tiến đến giúp một tay.
thì ngục tốt còn lại đà toàn bộ ngã xuống đất, có người mất mạng, có người thống khổ rên rì, vô cùng thê thảm.
Bốn người mới giải quyết ngục tốt xong, đột nhiên nghe được ngoài tường tiếng ồn ào vang lên, tiếng bước chân rầm rập tuôn tới.
Trương Lượng đù là trấn tình, sắc mặt cũng khẽ biến.
Sau một tiếng ầm lớn.
cánh cùa bị một cước đá văng ra, Trương Tế vào một khắc cửa bay ngược ra, đã vọt tới, một quyền đánh ra.
Mặc Dũ đột nhiên gọi to: “Hạ thù lưu tình, người một nhà!”
Trương Tế một quyền ngừng lại giữa không trung, tiếng gió nổi lên vù vù đột nhiên biến
mất
Bên ngoải ngục có phút chốc yên lặng như vậy, người xông vào nọ hầu như bị dọa ngồi bệt xuống đất, nhìn thấy MặcDũ mới nói: “Đại ca, ta tới cứu người”.
Mặc Dũ bước nhanh tiến lên phíạ trước nói: “Dũng sĩ, vị này chính là xá đệ Mặc Thủy.
Lần này xác nhận thấy ta bị bắt, lúc này mới tới cướp ngục”.
Sau lưng ầm ầm một mảng, đều nói: “Trình Gia Hội vì cẩu tiền đồ.
đêm tính mạng thủ hạ không để ý tới, thật sự làm cho lòng người lạnh giá.
Chúng ta đặc biệt đến trợ giúp Giáo úỹ”.
Trương Lượng cũng không nghĩ tới Mặc Dũ còn có chút uy tín, tâm tư khẽ động, lớn tiếng nói: “Trình Gia Hội bất nhân, Vương Thế Sung tàn nhẫn, là ai chết cũng không bẳng giết Trình Gia Hội, mờ thành đầu hàng Đông Đô.
sẽ có tiền đồ!”
Mọi người cùng kêu lên nói: “Không sai, phải nên nhưthế”.
Lòng người bàng hoàng, cái loại khầu hiệu này cực kỳ có sức đầu độc, mọi người ra khỏi lao ngục, thẳng đến phù Quận thùa mà đi.
trên đường đi hô lớn khẳu hiệu, rất nhanh đă có càng nhiầi người gia nhập.
Trương Lượng trong lòng mừng thầm, hiểu rằng đà có tương lai.
Đến trước của phủ, có binh sĩ ngăn cản, nhưng thoáng qua đà bị mọi người đánh chết.
Khi vọt tới trước phòng ngù cùa Trình Gia Hội.
Trình Gia Hội đi chân trần ra.
hoảng sợ hòi: “Chuyện gì?”
Mặc Dũ cất bước xông lên, vung đao chém xuống, đã chém bay đầu Trình Gia Hội, xoay người quát: “Đi, đi mở quan hiến thành!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...