Tiêu Bố Y trong ngàn quán lấy mạng địch, giống nhưlấv đồ trong túi!
Ai cũng không ngỡ 1'ẳng Vương Bá Đương đột nhiên xông ra, ai cũng không ngỡ 1'ẳng Tiêu Bố Y không tránh mà phản công, phương thứcbẳng mãnh liệt nhất mà đánh trả.
Tiêu Bố Y đơn thương độc mã đánh vào trong thiết kỵ quán Ngoà Cương, như vào chồ không người, một thương đám chết VươngBá Đương, ngàn quán sợ hài.
Đen khi Tiêu Bố Y quav lại trước trận Tùy quàn, thiết kỵ Ngòa Cương đứng ỡ Lạc Thủv.
có sự hài hước không nói nên lời.
Đuối theo thì không dám, bời vi sau lưng Tiêu Bố Y là thiên quán vạn mã.
nếu cứ thế mà tiến lẻn.
không thể nghi ngờ là thiêu thân lao đầu vào lửa.
còn không đuổi, thi cũng không cam lòng.
Vương Bá Đương đà sớm rơi xuống ngụa, hai mắt trợn lên.
ý vẫn không tin! Hắn đi theo Lý Mật nhiều năm, vào sinh ra tử, không biết kinh qua bao nhiêu chiến trận, lại không nghĩ đền đơn giản chi là xúc động nhất thòi đã bị Tiêu Bố Y đâm chết!
Trẽn Lạc Thủv, vó ngựa rầm rập.
gió lạnh thấu xương, Tiêu Bố Y cũng đà huv động trường thương, phát động hiệu lệnh tiến công !
Vừa rồi hắn đà dùng công tâm chiến, đà đả kích sĩ khí đổi thủ thật lỡn, hiện tại đà đến lúc quvết thắng bại.
hắn đương nhiên hiểu rõ Lý Mặt tâm cao khí ngạo, không có khả năng sẽ đơn giản nhặn thua đầu hàng, hắn và Lý Mặt nói những lời nàv, là nói cho quân Ngòa Cương nghe.
Lý Mặt tuv vẫn kiên tri, nhưng mà những mãnh tướng tinh binh dưới tay hắn kia cũng đà tim không thấv lv do để kiên tri Quản tâm thật sự là thứ mà khó có thể nắm lấy, cho dù Trương Tu Đà dũng mãnh vô địch, cho dù Dương Nghĩa Thẩn trầm ổn lão luvện.
quán tâm khi đà tan rã, thì đà không còn lực để tiếp tục chiền đấu.
Ngòa Cương hiện tại đà lung lay sắp đổ.
quán tâm phiêu diêu, những gi hắn làm hôm nav chính là đẩv tảng đá lung lav trên vách núi một cái.
khiến nó rơi vào vực sâu vạn trượng, vạn kiếp bắt phục!
Bố trận bên Lạc Thủv có chừng hon mười vạn quán Ngòa Cương, nhưng nếu tảng đá đà rơi xuống vực mà nói.
thi chi bẳng Lý Mật.
đà vô lực xoay chuvển trời đất.
Tiêu Bố Y đà trải qua rất nhiều lẩn ti mi lên kế hoạch bố trị không ngừng đả kích, hôm nav đà đến lúc hắn thu hoạch, một khắc khi phát ra hiệu lệnh, thật ra hắn đã biết kết quả.
Đạo lv tri kỷ tri bi.
bách chiến bách thắng (biết minh biết ta.
trăm trận trăm thắng) vào thời khắc này, Tiêu Bố Y đã lình ngộ sâu sắc.
Tiêu Bổ Y hiệu lệnh vừa ra, mấy vạn Tùy quán đã nhưmột người, dùng tám sử cách tay, dùng tav vận ngón tav.
Đại trận Tùy quân chậm rãi phát động, khủng bố giống như quái thú hồng ho ang vậy.
Mỗi một bước di động, thoạt nhìn như là núi cao tiến về phía trước, mỗi một lần di động, thoạt nhìn đểu khong chút chủn bước.
Tùy quân đi về phía trước, đao thương lóa mắt.
vù khí loảng xoảng, khí thế cực thịnh!
Bước chán rẩm rập, tiền quán Tùy quán đà chậm rãi khuếch tán, thành thế công kích yền nguyệt, hắc giáp kỵ binh sớm ẳn tại hai cánh, sẵn sàng hành động.
Tùy quán tất cả động tác chinh tề nhắt trí.
mặc dù nhìn như thong thả.
nhưng lại vặn chuyển nhanh chóng với hiệu suất cực cao.
cho thấy tinh binh Tùy triều đã được huấn luyện nghiêm ngặt.
Điểm ấy quán Ngoà Cương vô luận như thế nào cũng không thể sánh được.
Bởi vì quán Ngoà Cương chi là chinh chiến nhièu năm.
càng nhièu hơn là dùng giết người cướp của mà sống.
Ngoại trà nội quán Ngòa Cương ra, quán Ngòa Cương còn lại không nghĩ, cũng không có khả năng tiến hành huấn luyện hữu hiệu cho tắt cả.
Trông thấy Tùy quán khí thế kết nối, sắc bén không thể đờ.
trận hình biển hóa chinh tề khó lường, trong trận hàn quang thoáng hiện, sát khí ẩn dắu, không khòi trong lòng đều lo sợ.
Tẩn Thúc Bảo không đợi Lý Mặt phát lệnh, đã kích trống trưỡc, thét ra lệnh quán Ngòa Cương chúng xuất trận đón đánh, nếu nói là người có khả năng chi huy nhất trong binh tướng Ngòa Cương, thì chi có hai người Tẩn Thúc Bảo.
Trình Giảo Kim.
Hai người này dù sao cũng đã đi theo Trương Tu Đà thật lâu.
đã sớm thành thạo trận pháp, nhắm mắt cũng có thể hiểu rõ phương pháp tiến thối kháng cự trên trận địa.
Thấy Tiêu Bố Y một mình giết Vương Bá Đương, đối với Ngòa Cương thì không có gì.
nhưng Tẩn Thúc Bảo một khắc nàv trong lòng rang động khó hiểu, nhưng thắv Tùv quân tiến đến.
vẫn kích trống đối kháng.
Có đôi khi, hắn đà là tướng quán chi huy, thì sẽ vì tính mạng binh sĩ thủ hạ mà phụ trách, loại ý nghĩ nàv đà sớm thâm căn cổ đế.
lúc nàv đâv đà làm ra phản ứng trước tiên.
Nhưng một khắc khi mệnh lệnh vừa ra.
Tẳn Thúc Bảo trong lòng lại đau xót.
hắn nhớ rõ những lời này hắn đă thườngxuvên nghe Trương tướng quân nói đến.
Trương tướng quân luôn yêu dân như con.
đổi với binh tướng thủ hạ giống như cốt nhục thân sinh, khi nghĩ tới đây.
Tần Thúc Bảo trước mắt mê ly, nhin thấy Tùy binh phía trước thế đến như biển sóng gào thét, cảm giác giống như Trương tướng quân đích thân chi huv.
chi là lằn này.
đối trận lại là chính mình!
Khi Tần Thúc Bảo thét ra lệnh quán Ngòa Cương chúng xuất trận nghênh chiến.
Lý Vãn Tương, Trương Thiên hai người cùng theo đó mà phát động.
Vồn bố trận bên cạnh Lạc Thủv.
Tẳn Thúc Bảo cánh trái.
Vương Bá Đương bảo vệ cánh phải, nhưng Vương Bá Đương khinh suất xuất binh, đã bị Tiêu Bố Y đâm chết, điều này thật sự vượt quá dự kiến của nhièu người.
Vương Bá Đương vừa chết, nhiệm vụ chi huy hữu quán tự nhiên rơi xuống trên người Lý Văn Tương cùng Trương Thiên.
Tướng có thể lãnh binh của Ngòa Cương không ít, đám người Vương Quản Khuếch, Đan Hùng tín, Phòng Huyền Tào đều không kém.
nhưng những người nàv đều có chuyện quan trọng khác, cho nén Lý Văn Tương.
Trương Thiên hai người này hôm nay coi như là hạng người nhản tài kiệt xuất của Ngòa Cương, lập tức chi huy đại quán tác chiền.
Trương Thiên thì không có gi, Lý Văn Tương lại âm thẩm nhíu mày.
hắn là cự đạo.
giết người không chóp mắt.
nhưng lúc đầu khi đuổi giết cổ Nhuận Phủ.
lại bị Tiêu Bố Y bắt, vốn tưởng rẳnghẳn phải chết không thể nghi ngờ.
nhưng không nghĩ đến Tiêu Bố Y lại thả hắn!
Hắn sau khi quay lại, đem tất cả sự tình nói một lẩn với Lý Mặt, cũng không có giắu diếm, trẽn thực tế, hắn cũng không thể giấu diếm.
Lúc ấy quân Ngòa Cương nhin thấy hắn bị bắt cùng không ít, Lý Mật đang lúc cần dùng người, cùng không trách cứ.
Nhưng Lý Vãn Tương lại biết.
Lý Mặt nàv lòng nghi ngờ rất nặng, người mà Lý Mật có thề tín nhiệm cùng chi có chính bản thân hắn.
Nghĩ tới Tiêu BỐ Y lúc trước đà từng nói qua.
hắn không muốn chém tận giết tuvệt.
chi muốn dân chúng sớm vẻn ổn.
lời đó cùng hôm nay nói không có sai biệt, Tiêu Bố Y dũng mãnh nhân nghĩa, thoạt nhin tựa hồ so với Ngụy công tốt hơn nhiều.
Lần này Tùy quán khí thể đà sớm áp đảo quán Ngòa Cương.
Ngòa Cương chưa chắc đà có thể thắng.
Lv Văn Tương khi nghĩ tới đâv, thấv hai quàn đà xông tới.
càng lúc càng gần.
nhưng trong lòng đã không còn lòng dạ nào chiền đấu.
trận chiến này, thắng thi như thế nào?
T rên thực tế, không chi Lý Văn T ương nghĩ như vậy, ánh mắt của hắn nhìn qua, đã phát hiện đồng bạn Trương Thiên cũng mờ mịt.
Lý Văn Tương một khắc này chi đang nghĩ, không biết Trương Thiên nghĩ đến cái gi? Nhưng vừa đến gần thì tiểng kèn vang lên.
Tùy quán đột nhiên xông ra một đội ky binh, khuếch tán ra hai cánh, vu hồi đi đánh bên cánh của quán Ngoà Cương, quán Ngoà Cương cũng không bó tay.
cũng chia ra chống cự.
Hai quán tấn công, bông tuyết tung bav.
đều có tổn thương lẫn nhau, thoáng lui bước, đợt tiến công thứ nhất đơn giản là mới đang thử thực lựclẫn nhau, những đợt tiến công càng thêm mãnh liệt là ỡ sau đó.
ky binh lui ra phía sau.
lúc nàv bộ binh cũng đà bắt đẩu chém giết thảm thiết!
Máu tươi chảv ra càng nhiều, thương đao lạnh lùng qua lại.
kẻ giết người có xúc động, có tinh táo.
nhưng đều không chút ngoại lệ đem trường mâu đám vào trong thân thể địch thủ.
còn chưa đợi địch thủ ngà xuống, trường thương đã rút ra.
mang theo một chùm nhiệt huvết.
thoáng qua đã ngưng kết ỡ trong không khí lạnh như băng.
Tất cả mọi người không rảnh thương cảm.
không rảnh để xem.
chi tránh né đao thương, thoáng qua đi tìm mục tiêu kế tiếp.
Hai quân giao phong, thế cài răng lược mà tranh đoạt từng tấc đắt ở dưới chân, không ngừng có người ngã xuống, càng không ngừng có ngưỡi bổ sung đi lẻn.
đạp lên trên thi thể của đồng bạn hoặc kè địch...!
Lý Mật vẫn không có động tĩnh gì, nhìn sang hai quán giao thoa, chém giết đẩv tròỊ hắn một khắc nàv lại không nghĩ tới thắng bại.
mà là nghĩ tới Trương Tu Đà.
Trương Tu Đà lúc trước rốt cuộc là nghĩ đến cái gì, có phải cùng là cảm giác bi thương cùng bất đắc dì giống như minh không?
Ý nghĩ này xuất hiện ỡ trong đầu.
cũng đà càng không thể vàn hồi.
Lý Mật cũng không thể không thùa nhặn.
Rất nhiều người, cho dù chết, vẫn tạo thành ảnh hưởng sâu xa khó có thể phóng chừng.
Trương Tu Đà tuy đà chết, nhưng hắn vẫn đang sống ờ trong lòng rất nhiều người.
Coi như là ké địch của hắn, đổi với hắn cũng khó có thể quên!
Lúc trước Lý Mặt hắn vì đánh bại Trương Tu Đà, có thể nói đà vắt hết óc, dốc cạn tâm lục.
hắn lúc ấy cũng không có nghĩ đến Trương Tu Đà sẽ chết, hắn chi muốn bức Trương Tu Đà trở nên chán nản là được, hắn chi là muốn đánh bại Trương Tu Đà! Nhưng Trương Tu Đà có thể chết, nhưng lại không thể bại.
hắn thất bại cũng bẳng chết, nhưng mà hắn vốn có thể không cằn phải chết! ở trong mắt Lý Mật.
Trương Tu Đà chết thật ra cùng hắn không quan hệ.
Trương Tu Đà chết là ỡ chồ tuvệt vọng, là ỡ chồ mất đi quán tâm.
là ỡ chỗ không cách nào cứu vàn Đại Tùy.
là ỡ chồ phụ tín nhiệm của Dương Quảng.
Trương Tu Đà chết là vi không còn muống sổng, vô lực xoay chuvển.
trời đất! Trương Tu Đà là anh hùng, nhưng mà anh.
hùng xưa nav bi ai! Cho nên Lý Mật không cằn phải làm anh hùng, hắn muốn làm kiêu hùng bễ nghễ tứ phương, hắn muốn quán làm thiên hạ!
Nhưng Lý Mặt tuyệt đổi không ngờ 1'ẳng là, chi hơn một năm quang cảnh, hắn lại rơi xuống tình trạng chẳng khác gi Trương Tu Đà.
Hắn tuy ngoài mặt lãnh đạm.
bàv mưu nghĩ kế, nhưng mà hắn đà tuyệt vọng, quân tâm của hắn đã mất.
hắn đã mỏi mệt không chịu nồi, hắn vô lực xoay chuyển trời đắt.
chính hắn đối với bản thân cùng đà mắt đi lòng tin.
Trương Tu Đà năm đó bi ai, hôm nay đà rơi ỡ trên đầu Lý Mặt hắn.
Khi hắn từngbưỡc đem Trương Tu Đà đẩv vào tuyệt cảnh, không nghĩ tỡi một năm sau.
Tiêu Bố Y cũng dùng phương pháp giống nhưvậy để đem hắnđẩv vào tuyệt cảnh!
Trong mắt Lý Mặt.
Trương Tu Đà ngà xuống, là vì Trương Tu Đà mục nát.
là vì Trương Tu Đà lỗi thời.
cũng là vi Trương Tu Đà đã ngăn trờ lịch sử.
vậy Lý Mặt hắn, hiện tại chẳng phải cũng đã sắm một vai diễn tương tự sao?
Tiếng chém giết rung trời, quán Tùy cùng quán Ngoã Cương quấn lấy nhau khó phán thắng bại.
tình hình chiến đấu thám thiết.
Lý Mặt nhìn thấy, trong lòng lại vẫn không chút gợn sóng, giống như chém giết là người khác, cùng với hắn không chút quan hệ.
loại cảm giác này thật sự có chút buồn cười.
Ánh mắt lóe lên.
đà rơi vào một đội kỵ binh cách đó không xa.
đội kỵ binh nàv vẫn một mực giắu ở trong trận của Ngòa Cương, tuy giao phong đã lâu, nhưng lại không chút sứt mé.
Khóe miệng mang theo nụ cười mia mai, Lý Mặt lẩm bẩm nói: “Vô dụng.
ai tới cùng không thể dùng được, ky binh, ki binh đều vô dụng.
Phòng ổc căn cơ đã nát.
có kiệt lực cứu vãn cũng đã không làm nên chuyện gi...!huống chi...!các ngươi căn bản không muốn cứu vàn..
***
Lạc Khẩu đại chiến đã kéo màn, Lạc Khẩu Thương tạm thòi coi như là an bình, tuy xuất động hơn mười vạn đại quân, nhưng quân Ngòa Cương nơi này thậm chí so với quán Ngoà Cương ở Lạc Khẩu còn nhiều hơn rất nhiều.
Cái này cũng không có gì lạ, lúc Ngòa Cương cưỡng thịnh nhất được xưng có trăm vạn đại quân, nhưng nàv trăm vạn đại quàn nàv thật ra lại như một luồng hơi nước rất lớn.
tựa như Đông Đô cũng có gần trăm vạn dán cư vậy.
nhưng mà không có khả năng đểu biến thành quán đội.
Lúc trước khi Lý Mặt hạ Lê Dương, Lạc Khẩu hai kho lúa lớn.
lặp tức lựa chọn mỡ kho phát lương.
Lạc Khấu Thương tĩữ lương vô số, ăn vài chục năm cùng không thành vắn để, dán chúng Hà Nam cùng với các vùng xung quanh nghe tin tức như thắ đều chen chúc mà tới!
Đến là người tỡi tìm nơi nương tựa.
có năng lực chiến đấu cũng không nhiều lắm, kéo cả gia đình tới cũng không thiểu.
Nhưng mà Lý Mật vì thế lực lớn mạnh, nên đã đem tắt cả thu vào!
Cho nên gần trăm vạn đại quán nếu như hơi nuỡc bay lẻn.
có thể tác chiến thì chi có chừng một phẩn ba mà thôi.
Nhưng cho dù là một phẩn ba.
thi qua hơn một năm này.
người chính thức trải qua huấn luvện tác chiến, bất quá cùng chi có một phần ba mà thôi.
Trăm vạn đại quán nghe rắt oai, nhưng mà dùng một nắm cát vụn để hình dung thì cũng không quá.
Lý Mật trong thời gian hơn một năm nay, ngoại trừ chinh chiến các nơi ờ Hà Nam, khuếch trương thế lực ra, đương nhiên cũng có huấn luyện binh sĩ.
nhung hắn dù sao cũng không phải thần, rất nhiều chuyện không thể nói xong là xong, hẳn huển luyện nội quân, khuếch trương mã đội, cũng huấn luyện không ít dũng sĩ có thể chân chính tác chiến, nghe theo mệnh lệnh.
Tác chiến trên chiến trường, cũng không phải dùng cái dũng của thất phu là có thể thành công, nếu muốn thủ thắng, tất nhiên phải như Tùy quân vậy, lực kết thành một khối, dễ dàng linh hoạt sừ dụng.
Sau mỗi lần tác chiến, Lý Mật rất thích dùng quàn Ngòa Cương không có huấn luyện đi dụ địch, kéo dài chiến tuyến của kẻ địch, sau đó mang theo quân tinh nhuệ Ngoã Cương được huắn luyện tốt mà xung phong hãm trận.
Chiêu này lần nào cũng thành công, lần này xuất chinh Lạc Khẳu, phải nói là đại bộ phận quân tinh nhuệ cùa Ngòa Cương đều bị phái đến tiền tuyến, lực lượng ờ Lạc Khẩu Thương cũng không tính là cường đại, nhưng mà Lý Mật cũng không lo lắng! Đầu tiên là.
hắn ờ tại bốn phía Lạc Khẩu Thương cũng có đại quân bảo vệ yếu đạo.
đông bắc Ngưu Khẩu.
Hồ Lao, tây bắc Nguyệt thành, phía nam Bách Hoa cốc, cùng với phía tây Lạc Khẩu đều có đại quân Ngõa Cương.
Tùy quân không biết bay, đương nhiên không thể trực tiệp đi công Lạc Khẩu Thương.
Nếu thật quân Ngòa Cương chống đỡ hết nồi, thì Lý Mật tự mình dẫn đại quân kịp thời trờ lại viện binh cũng vẫn kịp.
Cho nên theo Lý Mật thấy, Lạc Khẩu Thương đà được phòng thủ rất kiên cố.
Lý Mật cho rằng như vậy, quân Ngõa Cương cũng cảm thấy như vậy, cho nên mặt trời đã lên cao, gió vẫn còn lạnh, rất nhiều người ở tại Lạc Khẩu Thương vẫn đang cảm thấy buồn ngủ, bọn họ bị vây ờ chỗ này đã lâu, ăn uống không lo.
nhung mà cũng cảm tháv khó chịu, ngoại trừ ngủ ra, thật sự ít có cái để tiêu khiển!
Đan Hùng Tín lại không lòng dạ nào ngù, hắn tuần tra bố phòng Lạc Khẩu Thương, lo lắng không thôi.
Hắn khác với người bên ngoài, hắn mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, bản thân hắn vẫn tận tâm tận trách mà làm việc.
Đi tuần đến mấy chỗ phòng ngự, phát giác không ít quân Ngòa Cương tránh ờ nơi tránh gió, chống trường thương mà ngủ.
Nếu như bình thường.
Đan Hùng Tín đà sớm mắng cho, nhưng hôm nay hắn chỉ là than nhẹ một tiếng, thậm chí kéo quần áo phủ cho bọn họ.
Đắn khi tuần tra hết Lạc Khẩu Thương, hắn lúc này mới lẻn ngựa đi về phía bắc Lạc Khầu Thương, hắn nhận được một phong thư cùa lão trại chù, mòi hắn đến Ngưu Khẩu Dụ một chuyến, hắn không thể không đi.
Không đợi ra khỏi Lạc Khầu Thương.
Vương Quân Khuếch đà dẫn theo một đội binh mã đi ngang qua, Đan Hùng Tín ghim ngựa không đi, chờ bọn họ đi qua.
Đều là huvnh đệ.
hắn cũng sẽ không ở trước mặt huynh đệ tranh phong xuát đằu.
Vương Quân Khuếch khi nhìn thấy Đan Hùng Tín, lại ghìm ngựa xoay người nhảy xuống nói: “Đan Tướng quân, không biết muốn đi noi nào?”
“Đi ra ngoài dạo” Đan Hùng Tín cũng không có gi ngẳn ngại.
Hắn tận chức tận trách, hơn nữa là đi gặp lão trại chù, tuy sẽ khiến cho Lý Mật kiêng kị.
nhưng mà hắn cũng không càm thấy có lỗi với Lý Mật.
Vương Quân Khuếch ánh mắt chợp động.
“Không biết là đi nơi nào vậy?”
Đan Hùng Tín hoi nhíu lông mày, “Chỉ là tâm phiền, tùy ý đi một chút”.
“Đi đạo tại Lạc Khầu Thương chẳng phải cũng được sao?” Vương Quàn Khuếch nở nụ cười.
Đan Hùng Tín nhướng mày, “Vương Tướng quân không cho ta đi ra ngoài sao?”
Vương Quân Khuếch thấy Đan Hùng Tín tức giận, cuống quít nói: “Cũng không phải là ý này” Rồi quay lại nhìn xung quanh, bào mọi người lui ra, Vương Quân Khuếch lúc này mới trẳm giọng nói: “Đan Tướng quân, có câu này không biết có nên nói hay không?”
“Mời nói” Đan Hùng Tín có phẳn nghi hoặc, không biết Vương Quàn Khuếch lén lén lút lút có dụng ý gì.
Đối với Vương Quân Khuếch này, hắn vẫn dùng nghĩa bằng hữu đối đài.
Vương Quân Khuếch này vốn là đi theo đám người Ngụy Đao Nhi chinh chiến Hà Bắc.
sau khi Vương Tu Bạt chết, Ngụy Đao Nhi thế suy, Vương Quân Khuếch lúc này mới tìm nơi nương tựa tạiNgõa Cương.
Vương Quân Khuếch là người võ công cao cường, cũng tinh thục binh pháp, rất được Lý Mật coi trọng.
Nhưng người này vẫn luôn trầm mặc ít nói, Đan Hùng Tín ngày thường ngược lại ít có tiệp xúc.
“Thật ra lần trước chúng ta đi cứu Địch đương gia, ta nghĩNgụy công đà rất là bất màn” Vương Quân Khuếch nói khẽ.
Đan Hùng Tín cau mày nói: “Vương Tướng quân, nếu là Ngụy công trách cứ.
ngươi cứ nói là chủ ý của ta, nếu có sai lầm.
ta nguyện một vai gánh chịu”.
“Cũng không phải là nói như vậy” Vương Quân Khuếch vội vàng lắc đầu nói: “Có thể cùng Đan Tướng quàn sóng vai cùng một chỗ, Quân Khuếch cũng không cảu nào oán hận”.
“Vương Tướng quân có chuyện mong cứ nói thẳng ra” Đan Hùng Tín chỉ có thể nói như vậy.
“Thật ra từ sau chuyện lần trước.
Ngòa Cương đà có nhiều lòi đồn đài, nói Đan Tướng quân cùng lão trại chủ cũng không cắt được sợi tơ liên kết.
chuyện này khiến cho Ngụy công rất là bất màn, chỉ là hắn vẫn một mực ẩn mà không phát” Vương Quàn Khuếch khẽ thở dài.
Đan Hùng Tín cau chặt chân mày, “Ta quản đii người khác như thế nào.
Đan mỗ khỏng thẹn với lương tâm!”
Vương Quân Khuếch mỉm cười nói: “Đan Tướng quân hiệp can nghè đàm, thật ra ta cũng sớm đà nghe thấy, nhưng mà có đôi khi anh hùng thường thường lại thất bại trong tay lũ trộm vặt.
Hôm nay Ngõa Cương...!thứ cho ta nói thẳng, đã không phải là Ngòa Cương trước kia...”
“Thứ cho ta không biết ý của Vương Tướng quân”.
Vương Quân Khuếch trầm ngâm thật lâu.
“Thật ra ta và ngươi chắc hẳn đều đã ngầm hiểu, Ngòa Cương đã kiên trì không được bao lâu.
nếu có thể...!ta nghĩ Đan Tướng quán cũng có thể rõ ràng”.
“Ta thật rất không rò” Đan Hùng Tín cười khổ nói: “Đến bây giờ, ta đối với ý đồ của Vương Tướng quân cũng không hiểu.
Vương Tướng quân nếu không có chuyện gi.
ta còn muốn đi ra ngoải một chút, sẽ không thể phụng bồi”.
Vương Quân Khuếch than nhẹ một tiếng, “Vậy ta cũng không quấy rầy Đan Tướng quân, chờ Đan Tướng quân quay lại, ta lại cùng Đan Tướng quân uống vài chén, không biết Đan Tướng quân định như thế nào?”
Đan Hùng Tín gật đầu nói: “Được, ta trờ về rồi nói”.
Hắn thúc ngựa ra khỗi Lạc Khầu Thương.
Vương Quàn Khuếch nhìn bóng lung cùa Đan Hùng Tín, chậm rãi lắc đầu.
Từ trong lòng móc ra phong thư lại đưa lên xem, rồi lầm bẳm nói: “Đan Hùng Tín làm người trung nghĩa...!nhung tiếc..
Đan Hùng Tín ròi đi Lạc Khẩu Thương.
Vương Quân Khuếch lại theo như lệ tuần tra phòng ngự các nơi ờ Lạc Khẩu Thương, chỉ là không yên lòng mà ngẫm nghĩ tâm sự bản
thân.
Lạc Khầu Thương nếu bàn về kiểm soát phòng ngự.
thật ra rất nhiều chỗ cũng không hoàn bị.
Lúc trước khi Dương Quảng xuôi nam, thật ra đã lo lắng an nguy của Lạc Khẩu Thương, sai người gia cố Lạc Khẳu Thương, về sau Lạc Khẳu Thương bị chiếm, Lý Mật hiểu rõ đây là căn cơ của Ngõa Cương, đà hạ lệnh quân Ngòa Cương cực lực tu kiến gia cố, đào hào dựng lũy, kiến thiết tháp canh thành lũy phòng ốc để ở.
Trong phạm vi hơn mười dặm đà nổi lên một tòa thành lớn, mặc dù không nguy nga bằng Đông Đô.
nhưng cũng cực kỳ đồ sộ.
Trong một năm này, công tác gia cố vẫn không có ngừng nghỉ.
Nhưng mà trước mắt đã vào đông, tất cả mọi người trong lòng lo lắng, nên đà tạm thời ngừng việc.
Hơn nữa noi này là hang ổ của Ngõa Cương, birih sĩ rất nhiều, người ngoài muốn công tiến vào, thì cũng phải phí mười phần khí lực.
Nhưng mà Lý Mật vẫn một mực chủ động xuất kích, chứ chưa bao giờ bị người ta đánh tới tận của nhà, tất cả phòng ngự có thể chịu được công kích hav không thì vẫn phải chờ khảo nghiệm.
Nhìn quanh quy mô cùa Lạc Khầu Thương.
Vương Quân Khuếch lắc đầu.
lấm bẳm nói: “Bất quá chỉ là đồ cưới cho người khác, Tiêu Bố Y, ngươi mạng thật tốt.
Chẳng lẽ cả đòi này, ta vẫn không bằng ngươi?”
Hắn thật ra cũng giống như Lâm Sĩ Hoằng.
đều bởi vì chuyện Viên Xảo Hề mà canh cánh trong lòng, ban đầu ờ tại Hồi Lạc đối lũy, hắn không đánh mà chạy, đã lưu lại một bóng đen thật lớn, càng tự ti, nhưng càng nhiầi là sự phẫn nộ.
vốn tưởng rằng đầu nhập vào Ngòa Cương thì sẽ tĩã được mối sỉ nhục trước đây, không ngờ vẫn bị Tiêu Bố Y đánh bại, có một số người chính là như thế, vì một chuyện, có thể chấp nhất cả đòi!
Còn đang tự oán hận, có quân Ngõa Cương vội vàng đuổi tới.
gấp giọng nói: “Vương Tướng quân, việc lớn không ồn, phía Hổ Lao có dấu hiệu đại quân Tùy quân ẩn hiện!”
Vương Quân Khuếch trong lòng khẽ động, “Phía T ổ Quàn Ngạn có tin tức không?” Tùy quân vây khốn bốn phía, Tổ Quân Ngạn, Thường Hà, Trương Lượng ba người phụ trách trấn thủ Kim Đê Quan, tại lân cận kênh đào an doanh hạ trại, đối kháng Mạnh Thiện Nghị ở bờ bên kia Hoàng Hà, để ngừa Tùy quân công sau lưng Ngòa Cương.
Hổ Lao hiện tại vẫn đang ờ trong tay Ngõa Cương, nếu có quân địch từ phía Hồ Lao đến còng, đám người Tồ Quân Ngạn sao có thể thờ ơ?
Đạo phỉ lắc đầu, “Vương Tướng quân, là các huynh đệ ỡ đồn biên phòng phát hiện, những người kia đều mặc áo trắng, phảng phất như tuyết đọng vậy, bọn họ mượn tuyết để yểm hộ.
hành động cực kỳ bí ẩn, nếu không phải các huvnh đệ cảnh giác, thi khó có thể phát giác”.
Vương Quân Khuếch trong lòng chợt lạnh, cười lạnh nói: “Chắc là Tiêu Bố Y phái người muốn phái đánh lén, phía Hổ Lao có bao nhiêu đại quân?”
“Ước chừng có thể có bốn năm ngàn người”.
Vương Quân Khuếch âm thẳm nhíu mày, phản phó nói: “Phái các huvnh đệ đi thành lũv phía đông bắc nghiêm ngặt đề phòng, kẻ nào tự tiện đến gằn.
giết không tha”.
Đạo phì gật đầu.
vội vàng rời đi, Vương Quân Khuếch cười lạnh mấy tiếng, lẩm bầm nói: “Hay cho môt Tiêu Bố Y, lại thi triển thù đoạn minh tu sạn đạo.
ám độ trằn thương.
Ta nếu không cảnh giác mà nói, thi thật lại để cho ngươi đắc thù.
Nhưng có Vương Quàn Khuếch ta ở đây, ngươi muốn đánh lén mà lấy Hồi Lạc Thương, thi còn khó hon lên trời nữa!”
Hắn tự tin cũng không phải là không có lý do.
đối thù chỉ có mấy ngàn người, còn Lạc Khẩu Thương có hơn mười vạn quân, những người này đột kích, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá.
Mới muốn đi phía đông bắc phòng thù, Vương Quân Khuếch đột nhiên đà ngừng bước lại, nhíu mày lẩm bẩm: “Tiêu Bố Y từ trước đến nay phi thường giảo hoạt, hắn luôn như thể.
che dấu ý đồ tiến công chính thức, làm cho người ta cân nhắc không thấu.
Tùy quân ờ đông bắc này, có phải chính thức là chù lực cùa bọn hắn hay không?” Còn đang trầm ngâm, thì lại có đạo phỉ từ phía nam chạy tới, thờ không ra hơi nói: “Vương Tướng quân...!Trinh Tướng quân hắn..
Vương Quân Khuếch có chút lo lắng, “Chuyện gì?” ở phía nam là đo Trinh Giảo Kim đẫn đại quân đối kháng Trương Trấn Chu, nghe quân tình bẩm báo lại, thì đại quân Trương Tĩấn Chu theo đường vòng mà đi.
từ phía nam tiệp cận Lạc Khẩu Thương, phá Dương thành, đà qua Phương Son, tại đối diện Bách Hoa cốc hạ trại, Trình Giảo Kim tọa trấn Bách Hoa cốc, cậy vào địa lợi chì thủ không công, Trương Trấn Chu hẳn là không thể làm gì được.
Đã nhưvậy, Trinh Giảo Kim lại có chuyện gì?
Đạo phì thờ gấp điều khí, vui mừng nói: “Trìrih Tướng quân cùng Trưong Trấn Chu tại Bách Hoa cốc đối kháng, nhưng lại xuất ra một đạo ki binh chận đường lui của hắn, sau đó chính diện công kích, Tùy quân đại loạn, Trương Tĩắn Chu đà thua bị bắt.
đã bị Trinh Tướng quân mang về Lạc Khầu Thương.
Hôm nay bọn họ đã tới bên ngoài Lạc Khấu Thương”.
Vương Quân Khuếch ngạc nhiên, khó có thể tin hòi: “Ngươi nói Trinh Giảo Kim bắt được Trương Trắn Chu? Điều này sao có thể?” Trương Trển Chu là đanh tướng Đại Tùy, khi bảo vệ Đông Đô đà mấy lần chiến dịch công lao hiển hách, ở trong lòng quân Ngõa Cương đà tạo thành ấn tượng bắt bại khó có thể phai mờ.
Vương Quân Khuếch nẳm mơ cũng không nghĩ đến Trình Giảo Kim có thể bắt được hắn!
Trong lòng mơ hồ có chút buồn vô cớ, còn nhiều ít có chút ghen tỵ, Vương Quân Khuếch thẳm nghĩ Tẳn Thúc Bảo.
Trình Giảo Kim là đanh tướng Đại Tùy, quá nhiên danh bất hư truyền, lẩn này hắn đà bộc lộ tài năng, minh ở Ngõa Cương càng khó mà có đất sống.
Cho dù bắt được Trương Trấn Chu, với con mắt của Vương Quân Khuếch mà thấy, cũng không quan hệ tới đại cuộc.
“Mau dẫn ta đi xem” Vương Quàn Khuếch tạm thòi quèn đi uy hiệp ở phía đỏng bắc, thúc giục binh sĩ buông điếu kiều ở phía nam xuống, cười ngựa ra khỏi Hồi Lạc Thương, chỉ thấy Trình Giào Kim bên người dẫn theo mấy trăm thân tín, ờ bên cạnh Trinh Giảo Kim có một người toàn thân đầm máu, hai tay trói ra sau lưng, bộ dáng gầy gò.
thấy không rò khuôn mặt.
nhưng lờ mờ đúng vậy bộ dáng cùa Trưong Trắn Chu.
Vương Quân Khuếch xuất ra bộ mặt vui vẻ, xa xa đã nói: “Trình Tướng quân một trận thàrih công, bắt được thủ lĩnh của giặc, đại phá Tùy quàn tại Bách Hoa cốc, thật sự đáng mừng”.
Hắn thúc ngựa tiến đến, Trình Giảo Kim trong mắt lóe lẻn một tia cồ quái, nhưng lại sảng khoái cười ha hả, “Vương Tướng quân, ngươi lại giễu cợt gà thô lỗ ra nữa rồi, đây bất quá chỉ là may mắn một chút mà thôi”.
Haingười trong khi nói chuyện, Vương Quàn Khuếch đã đi tới trước người Trương Trần Chu, mới muốn nhìn đến tột cùng là ra sao, thì đột nhiên bẽn người một cơn gió táp qua, một thương đà đâm tới, Vương Quân Khuếch kinh hãi, không ngờ tai họa lại sát nách.
Vò công của hắn không kém.
nguy cơ trước mắt đã cuống quít vặn eo né qua, chỉ là thương đến thặt sự quá nharih, Vương Quán Khuếch vẫn bị đâm trúng một thương dưới xương sườn, máu tươi đầm đìa, vôi nhìn xéo qua, phát hiện đó là một tiểu binh, mặc trang phục quân Ngoà Cương, nhưng thù hạ cùa Trình Giảo Kim tại sao lại giết mình, người nọ võ công tuyệt cao.
tại sao lại là một quân Ngõa Cương tầm thường? Người nọ một thương đắc thủ, đã xốc mũ che mặt lên.
quát lớn một tiếng, giống như sét đánh giữa trời quang.
“Bùi Hành Quảng ở đây, Vương Quân Khuếch nhận lấy cái chết!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...