Giang sơn như họa.
trong lúc nhắt thời khiến cho bao nhiêu anh hùng hào kiệt tre già măng mọc.
sóng lớn đào cát.
không biết đã chôn vùi bao nhiêu hào tinh tráng chí.
Thái Binh đạo tự xưng thái bình, hv vọng thành lặp thiên hạ đại đạo.
chi là từ khi sáng đạo mấy trăm năm qua.
lại chưa bao giờ từng chính thức thái binh.
Tiêu Bố Y nghe cầu Nhiêm Khách kể rõ chuyện xưa những năm trước của Thái Bình đạo.
trong lúc nhắt thòi cũng nhiệt huyết trào dâng.
Đơn giản là những chuyện đó của Thái Bình đạo.
đơn giản là những người đó của Thái Bình đạo.
bọn họ có lẽ vẫn im hơi lặng tiếng, có lẽ vẫn chôn vùi trong dòng sông lịch sử.
nhưng bọn họ dù sao cũng đã làm ra quá nhiều chuyện kinh thiên động địa.
Chi là loại kinh thiên động địa này, đối với dán chúng là phúc hay là họa?
Hắn cũng không biết, giờ phút này ờ ngoài mấy ngàn dặm tại Giang Đò, cũng có một chuyện kinh thiên động địa phát sinh- Dương Quảng đứng đầu Đại Tùy, rốt cuộc đà đi hết cuộc đời hoành tráng, khúc chiết, phúc tạp của hắn!
Dương Quảng đi đến cuối con đường của mình, vương đồ bá nghiệp của Tiêu Bố Y mới tính là chính thức bắt đầu!
Nhưng Tiêu Bố Y hiện tại cũng không biết, hắn chi quan tâm cử động của Thái Bình đạo tại Tùy triều, hơn nữa theo hắn thấv.
những cử động nàv rất có thể quan hệ đền những phương pháp ứng đối ngàv sau.
“Vậy về sau? về sau đạo nọ có cử động gì?”
Cầu Nhiêm Khách đà đến đây.
tuy nói sẽ không nói gì, nhưng thật ra đà nói rất nhiều, cũng làm cho] Tiêu Bố Y rõ ràng rất nhiều chuyện.
“Động loạn mấy trăm năm qua.
thật ra đại đạo vẫn không hưng nồi, nguyên nhân trong đó rất nhiều, nhưng điểm chủ yếu nhất chính là nhản tâm” cầu Nhiêm Khách bùi ngùi nói: “Trẽn thực tế đến hòm nav.
đại đạo như thế nào.
cũng không ai có thể giải nghĩa rò được, nhưng ai cũng kiên tri minh mới là đại đạo.
V đồ để cho người khác tiếp nhận đại đạo của minh, đó chính là chuvện làm cho người ta đau đầu.
Từ khi Chu Vũ đế đến nay, trong đạo nguvên khí đại thương, nhưng lại chưa bao giờ buông tha V niệm làm đạo chủ.
Lúc nàv mới phát ra ra biến số.
phật gia xuất ra một bất thế ki’ tài gọi là Tăng Sán...”
Tiêu Bố Y trong lòng khè động, “Đại ca từng nói gặp qua hắn.
hơn nữa hắn có một đồ đệ gọi là Đạo Tín?”
Cầu Nhiêm Khách cười cười, chấp nhặn cách nói của Tiêu Bổ Y, “Tăng Sán này là kỳ tài của phật môn.
bất kể hiềm khích lúc trước, là đại từ bi.
không sợ hài mà Thuyết phục Dương Kiên là người khai quốc Đại Tùy phật đạo đểu xem trọng.
Dương Kiên rốt cuộc bị Tăng Sán đánh động, đại hưng phật đạo.
không tiếp tục kềm hãm.
đạo bời vì phật môn mà ổn định lại, lại nói tới thật sự làm cho người ta chạng lòng, Dương Kiên khi còn bé...!đã được phật môn hun đúc.
trời sinh tính tiết kiệm, cả đời kính trọng Độc Cò hoàng hậu.
không bị nữ sắc dụ dồ, cho dù sau khi lên làm hoàng đế.
thật ra cũng phàng phất giống như Bố Y đệ...”
Tiêu Bố Y cười khổ nói: “Đại ca, Dương Kiên là người khai quốc, đệ sao có thể so sánh được?”
Cầu Nhiêm Khách lắc đẩu nói: “Tuy có kém.
thật ra cũng không xa.
Dương Kiên này lặp ra hinh phạt mặc dù nặng, nhưng trong loạn thế lại hữu ích.
phạt nặng vốn không sai, nhưng về sau tám nghi kỵ của nó ngày càng nặng, tru sát triều thẩn thành đang hay lại tệ.
Thật ra...!người ai mà không sai? Chi là càng là quán vương kỳ tài phạm sai lầm.
đổi với dân chúng ảnh hưởng càng to lớn.
Sau này nểu như Bố Y đệ...!những cái nàv thật ra đều là vết xe đổ.
Dương Kiên sau khi lập quốc, thiên hạ yên ổn dán chúng dần dần ổn định, cơm no áo ấm.
nhưng mà trong đạo thùy chung vẫn có người có tâm tranh cưỡng háo thắng, vẫn muốn một mình được tôn sùng, lúc nàv lại chuẩn bị hứng khởi một hồi gió tanh mưa máu...”
Tiêu Bố Y cười khổ nói: “Đạo này cũng quá hiếu chiến, nhưng không biết tên của đạo nhân đă xép đặt giết chết Hộc Luật Minh Nguvệt là gi?”
Cầu Nhiêm Khách hồi làu mới nói: “Khi bắt đầu.
đạo ý thái bình.
Nhưng từ khi sáng tạo đến nay, thật sự chưa bao giờ có thái binh.
Đạo nhân kia...! gọi là Thiên Nhai..
“Thiên Nhai?" Tiêu Bổ Y nhíu màv.
trầm giọng hòi: “Thiên Nhai...!Thiên Nhai cùng thiên nhai minh nguyệt có quan hệ gì?”
Cầu Nhiêm Khách không đáp, hồi làu mới tiếp tục nói: “Thiên Nhai xem như kỳ tài hiếm có trong đạo.
nhìn thấy Dương Kiên đạo phật đều xem trọng, lại không thấy đủ, thầm muốn xúi giục Đông cung Thái tủ Dương Dũng tạo phản..
Tiêu Bố Y cười khổ nói: ‘‘Hắn đúng thật là không thể ở không".
Cầu Nhiêm Khách than nhẹ một tiếng, “Có những người thật sự là vô cùng chấp nhất, nhưng..Hắn dừng chút, rốt cuộc lại nói: “Mắt thấy Đại Tùy mới định, thoáng qua lại muốn đại loạn.
Tăng Sán rốt cuộc hẹn Thiên Nhai gặp mặt.
muốn dùng phật tâm tới khuyên Thiên Nhai thả lỏng chấp nhất trong lòng, lấy thiên hạ chúng sinh làm trọng”.
Tiêu Bố Y đáp: “Cao nhân Thiền tông, danh bất hư truyền”.
Cầu Nhiêm Khách gặt đầu nói: “Bố Y nói không sai, đối với Tăng Sán đại sư.
ta cũng bội phục”.
Tiêu Bố Y trong lòng lại nghĩ, cầu Nhiêm Khách đề cập tới quá nhiều người, nhưng đám người Thiên Nhai.
Hộc Luật Minh Nguvệt.
Tăng Sán là trước Văn đế hoặc khi Văn đế tại vị ẩn hiện.
Hộc Luật Minh Nguyệt, Tăng Sán đã chết, nhưng không biết Thiên Nhai này còn sống hay không, cẩu Nhiêm Khách cùng Thái Bình đạo tương quan mật thiết không cằn nói cũng biết, nhưng cẩu Nhiêm Khách ờ trong đó là sắm vai nhân vật gi, Phù Bình Cư kia đến tột cùng là ai?
Tắt cả bí ẩn chi chờ cầu Nhiêm Khách nói ra.
Tiêu Bố Y bình khí ngưng thần, hồi lâu mới nói: “Lúc trước ỡ hồ Bà Dương..
Cầu Nhiêm Khách lắc đẩu.
“Chuyện ỡ hồ Bà Dương, cũng không quan hệ gì với ta.
đệ cũng chớ có hòi ta.
hòi ta cũng sè không nói”.
Tiêu Bố Y cười khổ.
“về sau Tăng Sán thuyết phục Thiên Nhai thế nào?”
Cầu Nhiêm Khách than nhẹ nói: “Nghĩ tới Thiên Nhai hùng tài vĩ lược, sao có thể đon giản bị Tăng Sán thuyết phục? Cuối cùng tắt cả, lại là dùng vò để quyết định thắng bại”.
Tiêu Bố Y cười khổ, “Hai người nàv đều là cao nhân tuyệt thắ không ngờ cùng dùng khuôn phép cũ mà tỷ thí”.
Cầu Nhiêm Khách nhịn không được cười nói: “Càng là khuôn phép cũ, thì càng được thế nhân sử dụng.
Tuy miệng nỡ hoa sen.
nếu không có thực lực chế định thì cũng không có tác dụng.
Nghĩ đến cho dù có miệng lưỡi Tô Tẩn.
thi cũng khó tránh khòi một đao của thích khách, từ xưa đền nay.
ai cũng như thế!”
Tiêu Bố Y khẽ thờ dài: “Vậy lấn luận võ đó.
là ai thua ai thắng?”
***
Bùi Minh Thúy lúc nàv cũng tựa như xa xôi ở tận chân trời.
Nàng cho dù phi thường thông minh, thời khắc nàv trong đẩu cùng chi có sự trổng rồng, nàng khôngbiết từ nay về sau, nàng còn có thể làm điểu gì.
Giang sơn của Dương Quảng đã đổ.
Lv Huyền Bá cũng rời nàng mà đi.
đền hiện tại Dương Quảng mà di nương nhờ nàng quan tâm bảo hộ cùng đà ra đi...!
Trẽn thực tế, Dương Quảng so với nàng lớn hơn rất nhiều, so với di nương cũng lớn hơn rất nhiều, nhưng ờ trong mắt di nương.
Dương Quảng chi là một đứa nhò bốc đồng, cần người khác chi dẫn.
Nhưng sau khi di nương chết, đà không còn người chi dẫn Dương Quảng, cũng không có ai dám chi dẫn hắn!
Cảm giác được thi thể của Dương Quảng mồi lúc một lạnh, Bùi Minh Thúy trong lòng cũng từ từ trầm xuống...!
Đột nhiên cứ như vậy mà chết đi, cũng không cẩn để ý tỡi giang sơn, Thái Bình đạo gì
đó...!
Ngự V rốt cuộc đã chạy tới.
trông thấy bộ dáng của Dương Quảng, trên mặt thất sắc.
không dám nhièu lời, Bùi uẩn.
Ngu Thế Cơ đều như cha mẹ chết, trẽn thực tế.
bọn họ là cái bóng của Dương Quảng, Bùi Minh Thúv không biết sau này làm thế nào cho phải, bọn họ làm sao mà cũng không nhưthế?
Mọi người đều loạn hết cả lẻn.
Bùi uẩn rốt cuộc cũng nhịn được kinh hài, thét lệnh cho cấm vệ không cho tùy ý đi lại, không được nói năng lung tung, bẳng không giết không tha.
Dương Quảng hiện tại tuy quyền lợi không bẳng trước kia.
nhưng dù sao vẫn là vua của một nước, cái chết của hắn đối với người trong thiên hạ xem ra cũng sẽ không dẫn phát ra phong ba bão tố gì.
mọi người đều đang bận rộn chiếm lình địa bàn, nào có ai đi quan tám tới chết sống của Dương Quảng an phận ỡ một góc? Nhưng dù sao người còn có quan tâm đến chết sống của Dương Quảng, thì đó chính là quần đạo ỡ Giang Hoài! Hơn mười vạn Kiêu Quả quán đà ờ lâu tại Giang Đô!
Dương Quảng đà chết.
Kiêu Quả quán nếu không có người ước thúc, lúc này sẽ tán loạn, trước mắt Quận thùa Giang Đô Triệu Nguyên Giai cũng không được trọng dụng, sao có thể ngăn trở đám người Đỗ Phục Uy, Phụ Cõng.
Lý Tử Thõng?
Dương Cháu một khi mắt đi, bọn họ quả thực sẽ chết không có chồ chôn.
Bùi.
Ngu càng nghĩ càng kinh hài, chi là một đạo mệnh lệnh truyền xuống, để cho mọi người chớ để lộ phong thanh, nhưng ai cũng có thể biết, cái chết của Dương Quảng có quá nhièu người trông thấy.
Tin tức nàv có thể giấu diếm được bao làu?
Trong khi bàng hoàng vô kế, Bùi uẩn nhìn thoáng qua Bùi Minh Thúv.
cuống quít tiến lên phía trước nói: “Minh Thúv, Thánh Thượng đà chết.
Chúng ta làm thế nào cho phải giờ?”
Hắn tự loạn trận cước, chi cảm thấy Bùi Minh Thúy mưu kế hơn người, nhịn không được mà cầu cứu, Bùi Minh Thúv chi ngơ ngác quv trên mặt đắt.
cùng không nói gì.
Bùi uắn âm thầm nhíu màv, Ngu Thế Cơ chợt linh cơ khè động nói: “Bùi Thị lang phụ thân Minh Thúy túc trí đa mưu, nói không chừng có thể ứng đối với việc này”.
Hai người thấv Dương Quảng chết, bi thống sợ hài chi là trong thoáng chốc, sau đó đà bắt đẩu tính toán cho bản thân.
Vũ Vãn Hóa Cặp lúc này mới mơ màng tinh dặv, trông thấy Dương Quảng đà chết, bò đến bén cạnh Bùi Minh Thúv, sợ hài kêu lên: “Bùi tiểu thư.
cái chết của Thánh Thượng không có quan hệ với ta...!thật sự không có quan hệ với ta.
cô vừa rồi ỡ đây.
xin cô làm chủ cho ta” Hắn vốn là người vẫn không có chủ kiến, khi gặp Tiêu Bố Y.
ngang ngược chi bởi vì có phụ thân là Vũ Văn Thuật.
Sau khi bị Tiêu Bố Y thu thập đả kích sau, mọi chuvện đểu cẳn thận, đợi sau khi Vũ Văn Thuật chết, chuvện Trần Tuvên Hoa hoàn dương lại rơi vào trên ngưỡi hắn.
qua được ngàv thì thì tính ngàv đó.
Nhưng cho dù hắn có gan.
cùng chưa từng nghĩ tới chuvện giết Dương Quảng, bẳng không Thục phi tìm đền.
hắn cũng sẽ không run như cầv sấy.
nhưng Dương Quảng thoạt nhìn giống như là bị giết.
Vũ Văn Hóa Cập tuy biết tuyệt đối không phải là minh, nhưng hắn thật sự lo lắng bị quành lên minh tội danh này.
Những Tùv thần cáo buộc hắn tội danh giết vua, nểu Đông Đô tìm tới hắn, hắn có thể làm thế nào cho tốt?
Hắn cảm giác hiện tại cọng cò cứu mạng chi có Bùi Minh Thúv.
cho nên cuống quít cẩu cứu.
Bùi Minh Thúy lại như gồ đá vậy, chi quv ờ nơi đó.
Bùi uẳn nhìn thấv Bùi Minh Thúy không nói.
liền lạnh lùng nói: ‘‘Đem nghịch thần hành thích vua Vũ Văn Hóa Cập bắt lấy”.
Vũ Vãn Hóa Cặp giật mình mềm nhũn quỳ trên đắt.
cất tiếng cẩu xin nói: “Bùi...!Ngự Sử...!đại nhàn, tại hạ không có hành thích vua”.
Tư Mà Đức Kham sớm đà lệnh cấm vệ tiến lên.
đem Vũ Văn Hóa Cập bắt lấy.
Vũ Văn Hóa Cặp không dám phản kháng, chi cất tiểng van xin: “Bùi tiểu thư...!hai vị đại nhân.
Thánh Thượng chết quả thực không có quan hệ với ta, kính xin các vị minh xét”.
Ngu Thế Cơ cười lạnh nói: “Nếu không phải ngươi yêu ngôn hoặc chúng, sao có thể có kết cuộc ngàv hôm nav? Tư Mà Lang tướng, hãv phái người nghiêm ngặt canh giữ nghịch thần, chúng ta trước tiên đi tìm Bùi Thị lang rồi mới thương nghị sau”.
Tư Mà Đức Kham cùng đà hoảng sợ không có chù kiến, chỉ liên tục gặt đầu.
trong đại điện vô cùng hồn loạn, chi có Bùi Minh Thúv mặt không biểu tinh nhìn nụ cười trên mặt Dương Quảng, nước mắt vẫn tuôn rơi!
Bùi uẳn.
Ngu Thế Cơ muốn bái phòng Bùi Cù, để cẩu giải quyết chuyện nàv.
nhưng còn chưa ra khỏi hành cung, chợt nghe tiếng khóc tê tâm liệt phế truyền đến.
Tiêu Hoàng hậu đã biết được tin tức này, chạv tới nơi đảv.
Bùi.
Ngu hai người liếc mắt nhin nhau, cuống quít tránh ra.
Tiêu Hoàng hậu đà dừng lại ờ bên cạnh hai người, nức nỡ nói: “Hai vị đại nhân...!Thánh Thượng thật sự...”
Bùi Uẩn xuất ra vẻ đau khổ.
‘'Hoang hậu.
Thánh Thượng người bị gian thần làm hại, kính xin ngưỡi cố nén bi thương".
Tiêu Hoàng hậu lảo đảo muốn ngà xuồng, cung nữ bên người nhanh chân chạy đến đờ lấy.
Bùi uẳn cũng không quan tâm đến việc an ủi Tiêu Hoàng hậu.
trên thực tế.
Tiêu Hoàng hậu nàv trước mắt cùng không có tác dụng gì quá lớn.
bọn họ hiện giờ lo bản thân còn chưa xong, làm sao có thời giờ đi lo lắng cho người khác.
Tiêu Hoàng hậu chi lảo đảo một chút, rồi lập tức tinh táo lại.
cổ chịu sự đau khồ nói: '‘Dần ta đi gặp Thánh Thượng".
Bùi Uẩn đưa mắt ra hiệu, “Đưa Hoàng hậu đi gặp Thánh Thượng...!Hoàng hậu.
chúng thẩn còn có chuyện quan trọng cẩn thương nghị, tạm khôngthể phụngbồi”.
Hai người vội vàng đi về phía trước, đang tính gọi người đem trà tới.
chi là đi chưa được hai bước, đột nhiên ngừng chán lại, cùng kêu lẻn: “Bùi Thị lang! Sao người lại tới đây?”
Bùi Củ mặt mang vẻ bệnh hoạn, như u linh xuất hiện, khè ho khan vài tiếng.
“Mắv ngày nay ta tâm thần không yên.
cảm giác có chuyện xảy ra, hôm nay muốn bẩm báo Thánh Thượng chuvện dời đô.
trong cung có chuvện gi mà hoảng loạn như thế?”
Bùi Uẩn gấp giọng nói: '‘Thánh Thượng gặp chuyện bõ mình, Bùi Thị lang tỡi cũng vừa lúc”.
Bùi Củ ngạc nhiên nói: '‘Thánh Thượng ỡ đàu.
mau dẫn ta đến”.
Hắn và Bùi.
Ngu hai nguỡi tỡi đại điện, chi thấy Tiêu Hoàng hậu khóc đến hôn mê bất tinh, Bùi Củ sắc mặt đại biến nói: “Minh Thúy, rốt cuộc là chuvện gì xảy ra?”
Bùi Minh Thúy cùng không nói gì.
chi quv ở nơi đó.
vẻ mặt chết lặng.
Nàng xem ra đã giống như Dương Quảng, đà biến thành, băng lạnh, đă không để ý gì tới bất luận chuvện trần thế gì nữa!
***
Tiêu BỐ Y hiện tại cũng không quan tâm Dương Quảng như thế nào.
chi quan tâm đến trận chiến giữa Thiên Nhai cùng Tăng Sán.
Vừa nghĩ tới trận chiến kinh thiên giữa hai tuyệt thế cao thủ, Tiêu Bố Y cũng không khòi mê mẩn, thầm nghĩ Tăng Sán là sư phụ của Đạo Tíng.
Đạo Tín có kim cương bắt hoại thân, Tăng Sán cũng tuyệt đối sẽ không kém, nhưng Thiên Nhai trợ giúp Chu Vũ đế giết họ Vũ Văn, lại xếp đặt giết danh tướng Bắc Tề Hộc Luật Minh Nguyệt, đem Bắc Chu, Bắc Tề vào trong gió tanh mưa máu.
hắn đă dám hướng tới Tăng Sán để nghị dùng võ định thắng thua, chắc hẳn cùng đà có phần nắm chắc rắt lớn.
Cầu Nhiêm Khách khè nói: “Nếu bàn về vò công, Tăng Sán dù sao cũng cao hơn một bặc.
nhưng nểu bàn về xảo trá, thi vẫn là Thiên Nhai thắng được một phần’'.
“Vậy kết quả?” Tiêu Bổ Y nhịn không được hòi.
“Kết quả là hai ngưỡi này kịch chiến mấy canh giờ, bất phán thắng bại.
vốn Tăng Sán có mấy lẩn có thể lấv mạng của Thiên Nhai, nhưng cuối cùng vẫn hy vọng hắn hối lỗi sửa sai” Cầu Nhiêm Khách lạnh nhạt nói: “Nhưng đòi khi.
nhân từ đối với kè địch hiển nhiên chính là tàn nhẫn đối với bản thân, nếu như là đệ với ta.
đương nhiên cầu lấy tính mạng của kẻ địch, hơi đàu mà lo lắng quá nhiều”.
Tiêu Bố Y mim cười nói: “Đệ thì không cằn phải nói.
đệ đương nhiên không bẳng Thiên Nhai kia.
Nếu là đại ca ở tại đó...!”
Cầu Nhiêm Khách hiểu rõ hắn đang thử.
nhưng cũng không trả lời.
chi nói: “Kết quả là Tăng Sán mấy lẩn lưu tình, nhưng vẫn khắc chề làm cho Thiên Nhai không còn lực hoàn thủ.
Thiền tông võ công cao thâm, kim cương bắt hoại của Tăng Sán năm đó lại càng lô hòa thuần thanh, còn hơn cả Đạo Tín.
võ công của hắn cao thật sự làm cho người ta thán phục.
Chi là Thiên Nhai quỷ kế đa đoan, hai người quyết chiền trẽn đinh núi, Thiên Nhai thấv không thể thủ thắng, đột nhiên quát lên, không thể hưng phục đại đạo.
còn sống để làm gì? Hắn không để ý tới Tăng Sán ra chiêu, mà nhảy ra phía ngoài, thả người rơi xuống dưới vách đá cao ngàn trượng”.
Tiêu Bố Y cả kinh, thoáng qua nói: “Người nàv có trá!”
Cầu Nhiêm Khách ánh mắt lóe lẻn.
“Lòi ấy giải thích thế nào?"
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: “Nghĩ đến đệ mặc dù chưa từng gặp qua người này.
nhưng nghe được đại ca phán tích, người này quỷ kế đa đoan, phản phục vô thường, thực sự không thể nào sinh ra suy nghĩ tự vận trong đầu.
tại sao chi vi bại trận một trận chiến đà nghĩ tới tự sát?”
Cầu Nhiêm Khách mim cười nói: “Hiền đệ thông minh, như thế.
thật sự làm cho ta vui mừng.
Đệ nói không sai.
Thiên Nhai đã xem chuẩn nhản tám của Tăng Sán.
lúc này mới lấv cái chết mà đánh cuộc một ván, hắn hướng tới vách núi vạn trượng mà nhảy xuống, Tăng Sán quả nhiên kinh hãi.
cuống quít đi cứu.
không ngờ Thiên Nhai thùa dịp Tăng Sán nóng lòng ra sức cứu tính mạng của hắn.
lại một chưởng đem Tăng Sán đánh rơi xuống dưới, hắn lại mượn cơ hội nhảy lên vách núi..
Tiêu Bố Y đại hận nói: “Chẳng lè...!không đúng, Tăng Sán không nên chết vào lúc đó”.
Hắn nghe cầu Nhiêm Khách giảng giải tiền căn hậu quả, đối với Tăng Sán tất nhiên là xuất hiện lòng ngưỡng mộ.
quan tâm quá hóa loạn, thẳm nghĩ té xuống từ vách núi vạn trượng, mặc cho kim cương bất hoại thi cũng phải biến thành một đống bùn nhão.
Nhưng theo hắn biết, Tăng Sán ở Trường An tuyên dương phật pháp mà viên tịch, cho nên không có khả năng ngà chết.
Cầu Nhiêm Khách gặt đầu.
“Tăng Sán đích xác không có chết, bỡi vi khi đó trên đinh núi lại xuất hiện một người, ném ra dãy thừng cuốn lấy Tăng Sán, cứu hắn từ trong nguy nan.
Thiên Nhai giận dữ tới công kích, lại bị người nọ chi dùng mấy chiêu đà chế trụ.
Nghĩ tới Thiên Nhai tuy ác chiến đã lâu, khí lực tiêu hao cũng nhiều, nhưng võ công vẫn không kém trước, người nọ chi bẳng mấy chiêu đã chế trụ Thiên Nhai, cứu được Tăng Sán, quả thực không phải là người thường”.
Cầu Nhiêm Khách khi nói đến đày.
trên mặt cũng lộ ra vẻ tòn kính, Tiêu Bố Y nghe thấv cùng hồi hộp.
nhịn không được hòi: “Người nàv là ai, mà lại có năng lực nhưthế?”
Cầu Nhiêm Khách từng chữ nói ra: “Người này gọi là Côn.
Lôn!”
“CônLôn?” Tiêu Bố Y sau khi nghe thấy cái tên này thì thấy có chút ít sai biệt.
“Cái nàv hình như là tên của một ngọn núi?”
‘Không chi đon giản là tên của một ngọn núi...” cầu Nhiêm Khách nghiêm mặt nói: “Còn Lỏn trong truyền thuvết, cao không thể chạm tới, thật là tâm điểm của trời đất, cũng là vùng đất giáp với tròi.
Người này tự xưng là Còn Lòn.
không cằn nói cũng biết, chính là tự phụ cực cao”.
Tiêu Bố Y cười khổ nói: “Đệ nghe thấy giống như là thẩn thoại vậy, nhưng người này có thể đánh bại Thiên Nhai, cứu được Tăng Sán, thi cũng là đinh thiên lặp địa.
hắn mặc dù có chút ít tự phụ.
thì cùng là binh thường, còn khôngbiết hắn và đạo kia có quan hệ gi?” Cầu Nhiêm Khách than nhẹ một tiếng.
“Thật ra Bố Y...!rất nhiềuviệc, đệ không cần phải hiểu rõ, biết cũng chỉ tổ loạn tâm ý mà thôi.
Nghĩ đến Chu Vũ đế chính là biết quá nhiều, mới đối với người trong đạo mà tạo thành giết chóc, cái này cũng là vết xe đổ.
Rất nhiều chuyện, ta không nói cho đệ, một là bời vì ta cũng không thể nói.
nhung điềm quan trọng nhất là.
ta hy vọng đệ có thể kiên trì với ý kiến của bản thân, nhung ản oán tàn sát gút mắc tình cừu trước kia, đối với đệ cũng không có quan hệ.
Đệ chỉ quan tâm đến việc trước mắt là tốt rồi”.
Tiêu Bố Y không chút do dự nói: “Đệ tin đại ca cũng là để tốt cho đệ!”
Cầu Nhiêm Khách mỉm cười nói: “Cảm ơn sự tín nhiệm cùa đệ đối với ta”.
Tiêu Bố Y cười nói: “Một người sống ở trên đời.
luôn sẽ tin một số người, và được một số người tin.
Loại cao ngạo tự đại như Dương Quãng, chưa bao giờ có bằng hữu.
thi cũng tịch mịch”.
Cầu Nhiêm Khách chậm rãi gật đằu, “Đệ nói không sai, ta chỉ có thể nói cho đệ, Côn Lôn cũng là người trong đạo, hơn nữa địa vị của hắn...!đà gọi là Côn Lôn, đương nhiên là có chỗ tuyệt đirih của hắn.
Nhưng người này...!từ trước tới nay cũng không có tham dự vào trong tranh chấp.
Sự xuất hiện đột ngột cùa hắn, quả thực khiến cho Thiên Nhai bị đọa cho nhảy dựng.
Côn Lôn đột nhiên xuất hiện, sau khi chế phục Thiên NhaỊ thì cũng không có giết hắn..
“Vì sao không giết hắn, đệ cảm thấy Thiên Nhai mới chính là căn nguyên gây hại” Tiêu Bố Y khó hiểu hòi.
Cầu Nhiêm Khách lắc đầu, “Côn Lòn không giết Thiên Nhai, là bởi vì có lý do cùa hắn, những chuyện này, lại không thể nói cho đệ”.
Tiêu Bố Y cau mày nói: “Mối họa này chưa trừ diệt, chi sợ sẽ còn muốn gây sóng gió” Hắn từ Thiên Nhai nghĩ đến Phù Bình Cư, thẳm nghĩ hai người này đều là âm thẳm quấy phá, không biết là có quan hệ gi.
Cầu Nhiêm Khách cười khổ nói: “Đệ hiện tại cho dù là Tây Lương Vương, quyền cao chức trọng, đương nhiên cũng biết có một số việc không thể tùy tâm mà làm được, cho đù đệ quả thực xưng đế thi cũng như thấ Nếu không có chế ước thi thật khó mà tưởng tượng, nếu như đệ là người bình thường thi thôi, nhưng đệ cao cao tại thượng, tùv tâm mà làm.
thi tai họa dẫn phát ra quả thực khó có thể hình dung.
Xa không nói, chính Dương Quảng là vết xe đồ.
người này tùy hứng mà làm việc, không nghe người khác khuyên, tai nạn tạo thành cho Đại Tùy cũng có thể nói là khó có thể tường tượng” Trông thấy Tiêu Bố Y gật đầu.
cầu Nhiêm Khách miệng lộ ra nụ cười, “Nhưng mà giống như đệ, ta cùng lào Nhị đều xem trọng.
Tam đệ, vẫn câu nói kia, cứ làm chuyện cùa mình là được rồi.
những chuyện còn lại.
cũng không thể quản được nhiều.
Mặc kệ đệ làm Hoâng Thượng, làm tướng quân, làm T ây Lương Vương hay là buôn bán ngựa, thi vĩnh viễn vẫn là huynh đệ tốt của đại ca”.
Tiêu Bố Y cảm động gật đầu, cẳu Nhiêm Khách tiếp tục nói: “Côn Lỏn thản là người trong đạo.
đương nhiên cũng cộ sự ước thúc của hắn.
Hắn sau khi chế phục Thiên NhaỊ lại cảm thấy trong đạo loạn cả trăm năm nay mà vẫn không làm gì được, không muốn tứ đạo bát môn lại tiệp tục hỗn loạn như thế, cho nên hắn bức Thiên Nhai lập lời thề.
khi Côn Lôn còn sống, người trong Thái Binh đạo tuyệt không thể nhúng tay vào trong chuyện giang sơn xà tắc!”
Tiêu Bố Y không khỗi đổi sắc, “Côn Lòn thực sự có quyết đoán cùng năng lực như thế?”
Cầu Nhiêm Khách khẽ thờ dài: “Khả năng của Côn Lôn không phải đệ có thể tường tượng, cũng giống như đệ sau này rốt cuộc sẽ như thế nào cũng không phải ta có thể đoán được.
Côn Lôn cũng hiểu rò khó mà khống chế chuyện sau lưng, chỉ là muốn mượn chuyện này để cho Đại Tùy hưng thịnh phồn vinh, thiên hạ đại định.
Đến lúc đó đạo phật đều được xem trọng, dân tâm đều an, Thái Bình đạo có muốn gây sóng gió.
chỉ sợ cũng không thành.
Nhưng lại không nghĩ đến sau khi Dương Kiên chết.
Dương Quảng chỉ làm hoàng đế tốt được vài năm, sau đó đà không thể chờ đợi được mà làm cái gi thiên cồ nhất đế.
Kết quả đệ đương nhiên cũng biết, dân chúng khốn cùng sinh biến, người trong đạo sau những năm nhẫn nại, rốt cuộc đã nhịn không được mà ra tay.
về phẳn rốt cuộc là người nào trong tứ đạo bát môn tham dự vào, Côn Lôn dù sao cũng không phải là thằn tiên, cũng vô phép cái nào cũng phát giác, lại nói...!ài!”
Tiêu Bố Y thờ dài một tiếng, “Thi ra là thể, đại ca cuối cùng cũng giải quyết khỏng ít nghi hoặc trong lòng cùa đệ”.
Cầu Nhiêm Khách cưòi nói: “Ý của đệ là vẫn còn rất nhiều nghi hoặc?”
Tiêu Bố Y cười khổ nói: “Đương nhiên là như thế”.
Cầu Nhiêm Khách lại đứng dậy, đẩy cùa sổ nhìn ra, chỉ thấy vầng trăng sáng treo trên cao, tinh khiết trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Ta tới đây nói những điều này, thật ra cũng không phải là...!ài...!Tam đệ.
ta hiểu rằng đệ hiện tại có rất nhiều điều không hiều.
nhung đại ca cũng có chỗ khó xử”.
Tiêu Bố Y nghe thấy cầu Nhiêm Khách thờ dài, cuống quít đứng lẻn nói: “Đại ca, đệ chỉ đùa một chút với đại ca thôi, bất quá đệ nghĩ đại ca cũng như lúc trước...!Đại ca không nói, đệ cũng không hòi, dù sao khi chuyện đến trước mặt, tất nhiên sẽ biết thôi”.
Cầu Nhiêm Khách trầm mặc thật lâu, “Lúc trước Côn Lôn cảm thấy chuyện Thiên Nhai xuất kế sát hại Hộc Luật Minh Nguyệt có ảnh hường sâu xa, lúc này mới lập lòi thề thiên nhai minh nguyệt, ý tứ nói là người của Thái Bình đạo đều lấy hai người này làm giới hạn.
không thể quên.
Nếu không tuân theo lời thề này, tất giết không tha.
Lúc trước người ám toán đệ vốn là Làu quan đạo chủ, cũng là người trong tứ đạo.
hắn đến ám toán đệ.
đương nhiên là có quan hệ đến giang sơn xã tắc...!hắn đà phá lòi thề.
chết cũng là bình thường...!chỉ là...!dù sao ta cũng chi có thể nói đến thế.
Tam đệ.
đệ hãy tự giải quyết cho tốt”.
Tiêu Bố Y cau mày nói: “Đáng tiếc người giữ lời hứa đều là chính nhân quân từ.
đều không chịu giúp đệ, còn những người không giữ lời hứa đều đứng ờ phía đối lập đệ.
làm cho đệ khó lòng phòng bị”.
Cầu Nhiêm Khách lộ ra nụ cười, “Đệ có lẽ cảm thấy không công bằng, nhung trên đòi này vốn không có công bằng tuyệt đối.
Công bằng tức là khỏng còng bằng, không công bằng cũng là công bằng”.
“Đại ca nói ngược lại có phần tương tự như Đạo Tín vậy” Tiêu Bố Y nhịn không được cười nói.
Cầu Nhiêm Khách trong mắt lại có nụ cười giảo hoạt, “Thiên nhai mặc dù xa, minh nguyệt mặc dù sáng, nhưng lại không quan hệ với con lừa ngốc đó” Hắn sau khi nói xong câu đó, thân hình lóe lên.
đà biến mất không thấy.
Tiêu Bố Y cũng không nghĩ tới cầu Nhiêm Khách nói đi là đi, lách minh từ cùa sổ nhảy ra, chỉ thấy ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, bóng cây um tùm, xa xa chỉ truyền đến tiếng mõ đang gõ lên, càng lộ ra sự yên tĩnh trong đêm.
Cầu Nhiêm Khách sớm đà bóng dáng cũng không thấy.
Tiêu Bố Y kirih ngạc đứng ờ trước phòng, thẳm nghĩ ý nghĩa câu nói cuối cùng của cầu Nhiêm, chẳng lẽ đại ca muốn nói hắn bị lời thể Thiên Nhai Minh Nguyệt của Thái Bình đạo nên không thể ra tay.
nhưng mình lại có thể cùng Đạo Tín hợp tác?
Trên thực tế cũng đúng là như thể, cầu Nhiêm Khách lúc ẩn lúc hiện, tuy truyền thụ võ công cho Tiêu Bố Y, nhưng đối với đại nghiệp của hắn lại không có bất kỳ quan hệ nào, từ điểm đó xem ra, cầu Nhiêm Khách đích xác tuân thủ theo lời thề Thiên Nhai Minh Nguyệt.
Nhìn vầng trăng sáng tỏ trên bầu trời, Tiêu Bố Y đột nhiên nghĩ đến.
nếu như Côn Lôn có ý nghĩa tuyệt đình mà nói, thi Thiên Nhai chẳng phải là mang ý nghĩa rất cô đơn sao, Dương Quảng ở tại chân tròi xa xa, thòi khắc này cũng có thể đang rất là tịch mịch.
Cảm thấy suy nghĩ cùa mình có phẳn buồn cười nhàm chán, Tiêu Bố Y lắc đầu, vừa mới muốn quay về phòng, thì thấy cách đó không xa Bùi Bội đang lẳng lặng nhìn qua, không khỏi trong lòng nóng lên.
Tiêu Bố Y lúc này mặc kệ Mirih Nguyệt Côn Lôn, cho đù tinh là xa tặn chân tròỊ thì cũng sẽ có tương tư luyến ái, cuộc đòi con người oanh oanh liệt liệt, làm được chuyện mà mình muốn làm, chẳng phải đã quá đủ rồi sao...!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...