Giang Sơn Mĩ Sắc FULL


Nắng hạn gặp mưa, tha hương gặp cố tri vốn là chuyện vui sướng trong cuộc đời, bất quá mưa nếu bất quá chỉ một hai giọt, cố tri lại là chủ nợ thì đó chính là chuyện bị ai trong cuộc đời.

Mã Chu tại thành Đông Đô cũng không phải là có mắt như mù, coi như cũng quen biết mấy người, trong số đó, một người là ông chủ khách sạn, một người chính là ông chủ tửu quán.

Hắn cơm có thể không ăn, nhưng rượu không thể không uống, nhìn thấy mấy hán tử trợn mắt đứng đó, đúng là tiểu nhị tửu quán, cũng chính là cố tri hương của hắn, trong lòng khó tránh khỏi có chút bi ai.

Hắn tuy là cuồng, nhưng cũng không phải là điên khùng không nói lý, cũng biết đạo lý thiếu nợ phải trả tiền, nhìn thấy tiểu nhị liền xoa xoa cánh tay đi tới, trên gương mặt cuồng vọng lộ ra vẻ tươi cười, "Mấy vị huynh đài đến đây, không biết có phải tìm ta?"
Một tiểu nhị gật đầu nói: "Mã công tử quả nhiên có tài, liếc mắt một cái đã nhìn ra chúng ta muốn tìm người.

Phiền người xem qua cái này".

Hắn đưa qua một cuốn sổ, thái độ coi như là khách khí.

Mã Chu nhìn một hồi lâu, trên đó ghi ngày nào uống rượu bao nhiêu đều ghi ra rõ ràng, số rượu này cộng lại cùng một chỗ có thể tắm cả cho voi, xấu hổ tới mức hận không có cái lỗ nào để chui vào.

"Mã công tử, không biết sổ sách này có gì sai không?"
"Không… không có… nhưng huynh đài… xin qua đây nói chuyện chút" Mã Chu nhìn thấy ánh mắt xem thường của ông chủ khách sạn, chỉ có thể lôi kéo tiểu nhị đi tới chỗ ít người, "Rượu này… thật ra là do ông chủ Hoàng của Túy tiên lâu các người tặng cho ta".

Tiểu nhị nhìn Mã Chu từ trên xuống dưới, "Tặng cho ngươi? Ngươi là con rể ông ta?"
Mã Chu cười khổ nói: "Đáng tiếc ông chủ Hoàng không có con gái".

"Có con gái hình như cũng không tới phiên ngươi" Tiểu nhị đỉnh đạc nói.

"Đúng vậy… đúng vậy…" Mã Chu gật đầu nói: "Nhưng tặng rượu, hình như là không cần phải trả tiền mà?"
Tiểu nhị thở dài nói: "Ta cũng không rõ ràng lắm, ông chủ Hoàng chỉ đưa cuốn sổ này cho ta, sau đó cho ta mời Mã công tử đi tửu lâu một chuyến, không biết Mã công tử có rảnh rỗi hay không?"
Hắn nói có chút mỉa mai làm cho Mã Chu mặt đỏ, Mã Chu cũng chỉ có thể kiên trì nói: "Ông chủ Hoàng có việc tìm đến, sao dám không theo?" Rồi chỉnh lại y phục, Mã Chu dưới sự tiền hô hậu ủng của mấy tiểu nhị, che nửa mặt đi tới Túy tiên lâu.

Tiêu Bố Y mấy lần đánh bại Ngõa Cương đến phạm, thị tập Đông Đô không còn hoảng loạn nữa, bắt đầu khôi phục lại sự phồn hoa, trong loạn thế, Đông Đô lại lần nữa hưng thịnh, không bị động loạn lan đến, dân chúng cảm kích hiển nhiên không cần nói cũng biết.

Lên Túy tiên lâu, phát hiện thực khách không nhiều lắm, tiểu nhị đem Mã Chu ngồi trong một góc, sau đó nói đi tìm ông chủ, rồi không thấy nữa.

Mã Chu ngồi ở trên lầu, từ sáng chờ đến trưa, bụng đói kêu vang, nhưng chỉ có thể cố nén lại, hắn hiện tại phải tiện tặn qua ngày, làm sao mà dám ở tửu lâu ăn cơm, thầm nghĩ đi xuống bên cạnh mua hai cái bánh bao ăn đỡ đói, nhưng lại không thể rời đi, lắc lắc hồ lô rượu, phát hiện cũng trống trơn, muốn thở dài một tiếng, rồi lại đè ép xuống, thầm nghĩ tiết kiệm chút khí lực.

Nhưng đang là buổi trưa, thực khách từ từ nhiều lên, mùi thơm của thức ăn giống như chủ nợ đòi nợ bủa vây quanh hắn, Mã Chu càng ngửi càng đói, bỗng nhiên đứng lên, " Tiểu nhị!"
"Mã công tử.

Có chuyện gì?" Tiểu nhị mắt lạnh ngó qua.

"Ta muốn hỏi một chút ông chủ Hoàng bao giờ thì đến?"
"Ông chủ Hoàng đang tính toán sổ sách tiền rượu, Mã công tử người cũng biết, sổ sách người không trả tiền thật làm cho chúng ta đau đầu.

Hay là ta nói ông chủ Hoàng tới tính cho công tử trước?"
Mã Chu lại mềm nhũn mà ngồi xuống, "Không nóng nảy, không nóng nảy, tiểu nhị, phiền người cho chút trà có được không…"
Uống trà so với nước còn lạnh nhạt hơn.

Mã Chu trong lòng khổ sở không thôi.

Lúc này có tiếng bước chân vang lên, một ông lão mù dẫn theo một đứa nhỏ đi lên lầu.

Ông lão mù quần áo tả tơi, đứa nhỏ cũng như thế, ông lão mù trong tay cầm cây gậy trúc chế tạo kỳ lạ, ở trên mòn tới bóng lưỡng.

Mã Chu học thức uyên bác, biết đây là một loại nhạc khí từ Tây Vực lưu truyền tới, thổi ra đa số là các điệu nhạc thê lương.

Đứa nhỏ lấy một cái ghế dài đem lại, ông lão mù sờ soạng ngồi xuống, cũng không nói gì, trực tiếp thổi nhạc lên, khúc nhạc ai oán, tràn đầy sự hoang vu lạnh lẽo.

Thực khách trên tửu lâu nghe khúc nhạc, có người cau mày, có người không nói, tiểu nhị vốn muốn đuổi, nhìn thấy bọn họ thật sự đáng thương, nên cũng lui sang một bên.

Ông lão mù thổi một khúc thúc dục người rơi lệ, đợi khi khúc nhạc kết thúc, cũng không nói gì, đứa nhỏ đã sớm cầm một cái khay tới bên cạnh thực khách, dụng ý đương nhiên là xin chút tiền thưởng.

Đa số thực khách đã sớm chuyển sang một bên, thầm nghĩ thế đạo này nào có quản được nhiều, đứa nhỏ mím môi, nhưng một câu cũng không nói.

Dạo qua một vòng, trong khay cũng không có mấy đồng, đứa nhỏ cũng đã đi tới bên cạnh Mã Chu.

Mã Chu khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, nhưng lại từ trong lòng móc ra túi tiền lép kẹp đổ ra trên bàn, tiền trong túi bất quá chỉ có hơn mười văn tiền.

Đứa nhỏ thấy vậy, xoay người muốn đi, nó nhìn thấy được đã đến cuối thu, nhưng Mã Chu áo quần đơn bạc, thật sự so với khiếu hóa cũng không hơn được bao nhiêu.

Mã Chu đưa tay kéo đứa nhỏ lại, đem nửa số tiền đặt ở trên khay, nhẹ nhàng, tận lực không cho đồng tiền phát ra tiếng vang làm cho người ta chán ghét, sau đó áy náy nói: "Ta không giúp được cho cháu nhiều".

Đứa nhỏ nước mắt đã chảy xuôi xuống!
Có lẽ chỉ có đối với những người bần tiện, mới có thể rõ ràng sự trân quý của mấy văn tiền này.


Mã Chu mặc dù xuất ra bất quá chỉ vài văn tiền, nhưng lại đã xuất ra một nửa tài sản của hắn hiện nay.

Hắn không phải ban ơn, ngược lại trong lời hắn nói, lại có nhiều thêm phần áy náy.

Loại áy náy này có lẽ đứa nhỏ không giải thích được nhiều lắm, nhưng Mã Chu một khắc nọ lại tràn đầy bất đắc dĩ, khát vọng trong lồng ngực hắn không thể nào phát huy, sự cô đơn trong lòng có thể nói cùng ai?
Đứa nhỏ tiếp nhận tiền, hướng tới Mã Chu thi lễ, sau đó xoay người rời đi, tới bên tai ông lão mù nói mấy câu, ông lão mù lại ê a thổi lên một khúc nhạc.

Khúc nhạc trong sự thê lương nhiều ít mang theo sự trong sáng, phảng phất như là ánh mặt trời ló ra sau cơn mưu cuối thu, có lẽ cũng không có sựấm áp, nhưng lại giúp cho người ta thêm phần hy vọng.

Ông lão mù sau khi thổi xong, chậm rãi đứng lên rời đi, nhưng không có lần nữa xin tiền, hắn mới vừa rồi thổi nhạc là vì sinh kế, hiện thổi khúc này, lại là vì cảm tạ.

Mã Chu trông thấy ông lão mù cùng đứa nhỏ rời đi, cảm giác má lại có chút lạnh, đưa tay sờ soạng, thì ra bất tri bất giác đã chảy nước mắt.

Khúc nhạc của ông lão mù người khác có lẽ nghe qua là quên, nhưng vào trong tai hắn, lại làm dấy lên lên rất nhiều chuyện cũ của hắn…
"Nợ tiền rượu của người ta, lại còn rộng rãi như vậy, công tử thật là có tính cách" Tiểu nhịở một bên thấy vậy, không nóng không lạnh nói: "Thế nào, bây giờ hối hận rồi sao?"
Mã Chu lộ ra vẻ tươi cười: "Ta là người thích chi tiêu, thích phô trương, hèn hạ vô sỉ, ngươi có thể làm gì ta?"
Tiểu nhị bĩu môi, mặc kệ Mã Chu, đi bắt chuyện với khách khác.

Tại thang lầu lại hiện ra một người, mặt râu quai nón, rất là uy phong, chỉ là hai mắt sáng ngời, khi nhìn thấy Mã Chu, ánh mắt lộ ra ý cười không đổi.

Người râu quai nón trực tiếp đi tới trước Mã Chu hỏi: "Ngồi ở đây có tiện không?"
Mã Chu có chút kỳ quái, cảm thấy chung quanh chỗ trống còn không ít, không rõ người này vì sao phải ngồi ở đối diện mình, chỉ là thấy người này trông cũng có cá tính, nên gật đầu nói: "Ngồi đương nhiên là có thể, bất quá không có rượu đãi khách".

"Ta có" Người râu quai nón đưa tay lấy ra thỏi bạc đặt ở trên bàn, hô quát nói: "Tiểu nhị, mang đến cho ta hai vò rượu, hai cái chén".

Có tiền có thể khiến quỷ sai ma, rượu với tốc độ như bay đã xuất hiện trên bàn, người râu quai nón đưa tay rót đầy hai chén rượu nói: "Vô luận như thế nào, gặp được đều là duyên, ta kính huynh đài một chén".

Mã Chu cũng có chút ngoài dự liệu, nhưng cũng không khách khí, "Cung kính không bằng tuân mệnh" Hắn bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch, cảm giác rượu từ cổ họng đi xuống, quanh thân thư thái.

Cái nhìn đối với người râu quai nón lại càng thuận mắt thêm vài phần.

"Đáng tiếc tại hạ trong túi không nhiều, nếu không cũng sẽ kêu vài món ngon để hồi đáp ý tốt".

Người râu quai nón cười nói: "Món ngon ngươi không có, ta có! Tiểu nhị, đem lên vài đĩa thức ăn ngon".

Hắn chi tiền, tiểu nhị đương nhiên không có đạo lý nào mà không nghe, rượu và thức ăn đưa lên, người râu quai nón khiêm nhượng nói: "Huynh đài cứ việc hạ đũa, vô luận như thế nào, gặp mặt đều là duyên".

Mã Chu đối với loại chuyện này luôn luôn không khách khí, đề đũa như gió cuốn mây tan mà ăn.

Người râu quai nón chỉ hơi khép mi nhìn hắn, thỉnh thoảng lại lại uống ngụm rượu.

Đợi khi Mã Chu đem thức ăn trên bàn ăn được bảy tám phần, người râu quai nón lúc này mới nói: "Huynh đài, thật ra ta hôm nay mời ngươi ăn cơm uống rượu, đơn giản là trong lòng cao hứng".

Mã Chu ăn cũng đã no, buông đũa xuống, tận tình hỏi, "Không biết huynh đài vì sao cao hứng?"
"Huynh đài cũng biết Lương Quốc Công thiết lập ba phủ, phân biệt là thân oan, nạp hiền, chiêu mộ dũng sĩ?" Người râu quai nón vuốt râu đắc ý nói: "Hôm nay ta đi dũng sĩ quán, dưới tay quán chủ Sử Đại Nại đi ba chiêu, đến ngày mai có thể tòng quân nhập ngũ, đi theo bên cạnh Lương Quốc Công, ngươi nói chuyện này ta làm sao mà không cao hứng cho được?"
Mã Chu nhìn thấy đại hán đắc ý, nhớ tới chuyện của mình, than nhẹ một tiếng, sắc mặt buồn bã.

Người râu quai nón lại như không cảm thấy, chỉ nói: "Ta cảm thấy võ công bản thân cũng không kém, không nghĩ tới hôm nay mới biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, ta một chiêu Lực bổ Hoa sơn đi xuống, Sử quán chủ lại đáp lại một chiêu Tê ngưu vọng nguyệt, ta lúc ấy lại chuyển chiêu… Huynh đài, ngươi làm sao vậy?"
Mã Chu không yên lòng để nghe, gượng cười nói: "Sau đó thế nào?"
Người râu quai nón hưng phấn nói: "Ta sau khi tiếp Sử quán chủ chiêu thứ ba, hắn ở dưới lưng ta đẩy một cái, ta lảo đảo bảy tám bước, thiếu chút nữa té ngã.

Sử quán chủ nói, bản lĩnh của ta cũng không tệ, đáp ứng ta tòng quân.

Vị công tử này, ta thấy ngươi cũng không kém, sao lại không đi thử xem?"
Mã Chu cười khổ nói: "Huynh đài cứ nói đùa, lấy thân thủ của huynh đài mà mới qua được ba chiêu, ta đi tới, Sử quán chủ một quyền xuống là ta tiêu đời cần gì tới ba quyền?"
"Võ không được, nhưng ta thấy huynh đài phong độ tràn đầy, nói vậy văn thơ cũng không kém, không đi dũng sĩ quán, thì đi chiêu hiền quán ứng thí cũng được mà?"
Mã Chu trên mặt hiện lên vẻ hãnh diện, "Nếu nói về bản lãnh trị thiên hạ, ta cho là cũng không kém, nhưng… một lời khó nói hết… không nói cũng được".

Người râu quai nón cau mày nói: "Chẳng lẻ vị công tử này đã đi qua? Nghe nói thân oan quán là Hình bộ Tiết Hoài Ân chủ quản, công chính nghiêm minh, dũng sĩ quán là Sử Đại Nại chủ trì, võ công vạn người khó địch, nạp hiền quán lúc này hình như là Ngụy Chinh chủ trì, đều nói Ngụy Chinh này chính trực, chẳng lẽ lời đồn là không thật? Công tử đi vào trong đó lại gặp trở ngại sao?"
Mã Chu thần sắc nhiều ít có chút tức giận, "Ngụy Chinh thì ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng nạp hiền quán mỗi ngày dòng người như nước thủy triều, ta nghĩ Ngụy đại nhân cũng không thể nhất nhất tiếp hết được, văn chương của ta đưa lên cho Lại bộ khảo công thị lang Tây Môn Sở Tài, nhưng toàn bộ không có tin tức, thật sự làm cho người ta thất vọng.

Ta chỉ nghe nói Tây Môn Sở Tài này đối với người trong hàn môn không đểở trong lòng, ta chỉ sợ…" Hắn muốn nói lại thôi, người râu quai nón gật đầu, "Thì ra là thế.

Đến đây, uống rượu" Người râu quai nón nói xong câu này thì uống rượu làm cho Mã Chu rất là tán thành.

Mã Chu bưng bát rượu lên nói: "Huynh đài ân đức tặng rượu tặng cơm, tại hạ lúc này vô năng báo đáp, thầm nghĩ thỉnh giáo tên họ đại danh, trông mong sau này có thể có cơ hội báo đáp".

Mã Chu cùng người râu quai nón có chút hợp ý, tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng cảm thấy như là tri kỷ trong đời.

Người râu quai nón lại buông bát rượu xuống, cũng không trả lời tính danh, "Thật ra huynh đài nếu muốn báo đáp, lúc này cũng có cơ hội".


Mã Chu hơn ngạc nhiên, thoáng qua nói: "Chỉ cần không phải làm chuyện phạm pháp, tại hạ đủ khả năng đều sẽ không chối từ".

Người râu quai nón cười nói: "Chỉ bằng những lời này, cũng không uổng ta mời ngươi uống rượu.

Đã như vậy, chờ công tử uống xong chúng ta sẽ đi làm việc".

Mã Chu đã đứng lên, "Uống rượu lúc nào cũng có thể, ta không muốn chậm trễ chuyện của huynh đài".

Người râu quai nón âm thầm gật đầu, đưa tay cầm lấy một vò rượu nói: "Tốt lắm, chúng ta vừa đi vừa uống".

Hắn đi trước sải bước xuống lầu, Mã Chu không chút do dự đi theo, tiểu nhị nhìn thấy, âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ Mã công tử này không biết thế đạo hiểm ác, cho ăn một bữa cơm đã bán mạng cho người ta, chuyến này quá nửa là dữ nhiều lành ít.

Mã Chu uống vài bát rượu, hào tình bộc phát, trong lúc nhất thời quên đi mục đích của mình, đợi sau khi xuống lầu, bị gió thổi qua, đột nhiên nhớ tới mục đích, kỳ quái tại sao tiểu nhị không có cản lại, nhưng lúc này là cầu làm việc báo đáp cho người râu quai nón, rồi mới trở về hướng tới ông chủ Túy tiên lâu xin lỗi cũng không muộn.

Hắn vốn không phải là người câu thúc, làm việc tùy ý, nhìn thấy người râu quai nón đem bình rượu đưa qua, nâng lên uống vài ngụm, lại càng hứng thú bộc phát nói: "Huynh đài hào sảng như thế, tại hạ cuộc đời này mới thấy".

Người râu quai nón mỉm cười nói: "Cổ nhân có câu, Ngũ hoa mã, thiên kim cừu; Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu, Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu (*).

Ta mặc dù bất tài, nhưng sau khi nghe bài thở trên, lại đối với rượu ngon văn sinh có nhiều hảo cảm, càng cảm thấy loại người này là người sảng khoái.

Gặp được cũng là chuyện may mắn".

Mã Chu đang cầm vò rượu ủng hộ nói: "Hay cho một câu Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu.

Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu! Không nghĩ tới huynh đài chẳng những võ nghệ hơn người, lại có văn thơ như thế.

Nhưng tại hạ có một chuyện còn không rõ…"
"Huynh đài xin mời nói".

"Tại hạ tự cho là tài cao bát đấu, nhưng bài thơ mà huynh đài đọc lại chưa bao giờ nghe qua, không biết là xuất từ miệng của cổ nhân nào?" Mã Chu thật ra cũng không ngại học hỏi người khác.

Người râu quai nón vuốt vuốt hàm râu nói: "Thật ra những lời này chính là do một Giáo thư lang vân du tứ phương, ta nghe được cảm thấy không tệ, cũng nhớ lấy".

Mã Chu đầu đầy sương mù, cũng không biết Giáo thư lang là chức vụ gì, "Vậy Ngũ hoa mã lại là dạng ngựa gì?"
Người râu quai nón không nghĩ tới Mã Chu lại tỉ mỉ như thế, cười khổ nói: "Loại ngựa này hẳn là một loại ngựa danh quý".

Mã Chu nhìn thấy người râu quai nón ngôn ngữ cũng không rõ ràng, cảm thấy thở của hắn quá nửa là nghe thấy được, để tránh xấu hổ, cũng không hỏi tới.

Cùng người râu quai nón đi qua mấy con phố, mãi cho đến Quy Nghĩa phường, Mã Chu có chút cau mày nói: "Huynh đài dẫn ta đến nơi đây làm cái gì?" Mã Chu tửu lượng không nhỏ, tuy uống không ít, suy nghĩ vẫn còn thanh tỉnh.

Quy Nghĩa phường là nơi Lương Công phủ thiết lập ba phủ, hắn thật ra đã tới nơi này.

Người râu quai nón mỉm cười nói: "Quy Nghĩa phường cũng không phải chỉ có Lương Công phủ mới có thể nạp hiền, còn có một chỗ khác cũng làm việc" Hắn dẫn theo Mã Chu đi vào một ngõ nhỏ, nơi đó dòng người cũng như nước thủy triều, so với trước Lương Công phủ còn muốn náo nhiệt hơn.

Chỉ là đến trước Lương Công phủ đều là người tài dũng sĩ, còn ở ngõ nhỏ này đại đa số là cô nhi quả mẫu.

Mã Chu nhìn qua cũng kinh ngạc, đi theo người râu quai nón qua, nhìn thấy cuối ngõ nhỏ là một đình viện lớn, có mấy binh lính đứng gác, nhưng không trang trọng.

Trong đình viện đặt tám cái bàn, có tám người ở trước bàn mỉm cười hỏi chuyện, đối với cô nhi quả mẫu đến không chút không kiên nhẫn, nhẹ giọng hỏi, liên tục huy bút viết, phi thường bận rộn.

Nhìn thấy hai người đến đây, tất cảmọi người vẫn như không nhìn thấy gì, cũng không có người hô quát, càng không có người nào để ý.

Nhìn thấy ánh mắt Mã Chu tràn đầy kinh ngạc, người râu quai nón đột nhiên nói: "Không biết công tử đối với Tiêu Bố Y có cái nhìn thế nào?"
Mã Chu một hồi lâu mới nói: "Ta chỉ từ xa mà nhìn người này, nghe nói người này tác chiến quả cảm, uy danh lan xa, hắn dẫn tinh binh Đông Đô lực kháng Ngõa Cương, bảo vệ Đông Đô an bình, tính ra cũng không kém".

Người râu quai nón thản nhiên nói: "Nói vậy thì có chỗ nào còn thiếu sót không".

Mã Chu uống ngụm rượu nói: "Nếu từ góc độ của ta thấy, đương nhiên còn có chỗ khiếm khuyết".

Người râu quai nón đưa tay chỉ vào đình viện nói: "Huynh đài có biết bọn họ đang làm cái gì không?"
Mã Chu lắc đầu nói: "Điều này ta thật ra không biết".

Người râu quai nón trầm giọng nói: "Tiêu Bố Y dẫn binh đánh hai trận Hồi Lạc, Bắc Mang sơn, đều dụng binh rất nhiều.

Hắn chiến thắng nhìn như huy hoàng, nhưng qua hai trận chiến này, không tính người bị thương, chỉ binh sĩ đã chết cũng đã có 7.582 người, có thể nói là phi thường thảm thiết!"
Mã Chu ngẩn ra, "Huynh đài làm sao mà biết được chi tiết rõ như thế?" Trong khi hắn hỏi, trong lòng lại cảm giác có chút cổ quái, thầm nghĩ Tiêu Bố Y uy danh hiển hách, hiện tại thân là Lương Quốc Công, nắm giữ đại quền sinh sát ở Đông Đô, người khác đề cập tới đều tôn kính gọi tiếng tướng quân, người này lại gọi thẳng tên, cũng rất là bất kính.


Người râu quai nón nhẹ thở dài một hơi, "Ta làm thế nào biết cũng không quan trọng, nhưng ngươi biết vì sao những binh sĩ này có thể quên đi sinh tử, khẳng khái vì nghĩa không?"
Mã Chu khẽ thở dài: "Cái này ta biết được, nơi đây dù sao cũng là chỗ gia đình họở, vì già trẻ con cái bọn họ mới anh dũng xông pha".

"Vậy Đoạn Đạt cũng dẫn binh hơn ba vạn, tại sao lại thua mà về?"
Mã Chu cau mày nói: "Cái đó đơn giản là hắn dẫn binh không đúng phép".

Người râu quai nón gật đầu lại lắc đầu, "Đúng mà không đúng.

Ngõa Cương thế lớn, binh lực cường thịnh, càng thêm nữa khí thế vốn đã như thủy triều, cho dù chỉ huy đúng phép, nếu muốn lấy ít thắng nhiều cũng không phải là chuyện dễ.

Tiêu Bố Y thắng được, đơn giản là các binh sĩ này có thể xem nhẹ sinh tử, có thể lấy một địch mười! Nhưng những binh sĩ này dũng cảm như thế, đơn giản là Tiêu Bố Y từng đáp ứng qua với bọn họ, để cho bọn họ không phải lo lắng về gia đình! Nơi này chính là chuyên môn giải quyết vấn đề của gia quyến các binh sĩ, phải làm tốt trước tiên.

Nơi này vô luận là người nào đến cầu trợ giúp, cũng sẽ được công bình đối đãi, tuyệt không chậm trễ".

Mã Chu có chút kích động nói: "Thì ra là thế, Tiêu tướng quân này tạo phúc cho quân dân, quả thật là may mắn của Đông Đô".

Người râu quai nón sắc mặt lại nghiêm nghị, "Chỉ là nơi này còn thiếu nhân thủ, lại càng thiếu nhân tài, không biết công tử có thể không ở đây làm việc ba ngày hay không? Bất quá ở chỗ này làm việc cũng không có bổng lộc, công tử có nguyện ý làm?"
Mã Chu hơi ngạc nhiên, "Ngươi mời ta uống rượu, là để cho ta làm việc này?"
Người râu quai nón nghiêm mặt nói: "Có gì không ổn sao? Hay là ngươi cảm thấy việc này quá mức nhỏ, cảm thấy khinh thường?"
Mã Chu cười khổ nói: "Không ổn thật ra không có, khinh thường cũng không thể.

Mã Chu là một thư sinh, hận không thể bảo vệ quốc gia, vì binh sĩ làm chút chuyện vốn là việc nên làm.

Nhưng ta chỉ sợ loại chuyện này cũng không tới phiên ta làm".

Hắn trong lời nói thổ lộ ra sự uể oải, hiển nhiên là trong khoảng thời gian này tại kinh đô cầu chức đã bị đả kích không nhẹ.

Người râu quai nón cười, đưa tay ngoắc một tên binh sĩ qua, phân phó vài câu, binh sĩ sớm từ trong nội đường đem ra một cái bàn, như những người khác đặt ở bên cạnh Mã Chu.

Mã Chu rốt cuộc lộ ra vẻ kinh ngạc, cảm thấy người râu quai nón này có chút sâu không lường được.

Lúc mới gặp mặt, Mã Chu cảm thấy người râu quai nón này bất quá là một người thô lỗ, thật không ngờ người này xuất khẩu thành chương, vốn tưởng rằng hắn văn võ song toàn, lại nhìn hắn làm việc dứt khoát lưu loát, người nơi này lại cũng nghe theo hắn phân phó, thì ra quyền lợi cũng không nhỏ.

Mã Chu người tuy cuồng ngạo, nhìn thấy người râu quai nón không nói xuất thân, cũng không muốn hỏi nhiều, ngồi xuống xem xét văn án chất đống như núi, có người đến giảng giải, Mã Chu chỉ nghe một lần, đã làm gọn gàng ngăn nắp.

Mã Chu vốn xuất thân hàn môn, biết nỗi khổ của dân chúng, rõ ràng đây là làm việc cho những binh sĩ đã bỏ mình, lại càng dốc cạn tâm lực, thậm chí rượu cũng quên uống.

Hắn làm việc nhanh chóng, một người làm việc hiệu suất lại bằng cả mấy người, nhưng lại không chút nào ra vẻ đắc ý, hỏi thăm, chỉnh đốn an trí đều xử lý gọn gàng sạch sẽ.

Đợi khi cảm thấy khát nước, lúc này mới theo tiềm thức rờ tới hồ lô rượu, muốn thông yết hầu.

Đợi khi ngẩng đầu lên, mới phát hiện đèn đã thắp sáng rực, màn đêm đã buông xuống, người râu quai nón bóng dáng cũng không thấy.

Chậm rãi lắc đầu, Mã Chu từ khi đến Đông Đô tới giờ, thì đây là chuyện kỳ lạ nhất, lại thấy ở dưới chân còn có một vò rượu, thức ăn cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, lại có cảm giác tri kỷ.

Vô luận người râu quai nón như thế nào, nhưng chỉ với bình rượu này đã khiến cho hắn tâm sinh cảm động.

Thật ra hắn còn có chuyện chưa nói với người râu quai nón, lúc trước khi nạp hiền, người khác đều nghiêm trang đi tới, chỉ có hắn nghèo túng lại còn mang theo một hồ lô rượu, Tây Môn Sở Tài lần đầu tiên nhìn thấy hắn chính là bịt mũi lại, điều này làm cho hắn rất là bất mãn.

Đối với cái nhìn của thế tục, Mã Chu không đểở trong lòng, làm việc lại càng dựa theo suy nghĩ của mình, lúc nầy đây đắc tội rất nhiều người.

Nhìn thấy người râu quai nón cho hắn làm việc, lại không cấm hắn uống rượu, chỉ bằng điểm này đã khiến cho hắn tâm tình thoải mái.

Sau khi dùng qua loa thức ăn, Mã Chu tiếp tục xử lý công việc an trí, đợi khi tới nửa đêm, mới tính là hoàn thành.

Mã Chu không cảm thấy mệt nhọc, có người mời hắn đi nghỉ, phòng đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, phòng cũng có chút đơn sơ, nhưng vật cần thiết thật ra toàn bộ đều có.

Mã Chu ngồi ở trước giường, cũng không có cảm thấy lo lắng sau khi uống vài ngụm rượu, lại lấy giấy bút, dưới ngọn đèn bắt đầu viết một ít chỗ còn thiếu sót trong công việc an trí.

Việc này cũng không có người nào phân phó hắn xử lý, nhưng hắn theo tiềm thức cảm thấy người râu quai nón có chút năng lực, nếu đề cập lên, quá nửa có thể cải thiện.

Hắn đối với người ăn xin còn thương xót, càng huống chi là đối với những binh sĩ đã chết đi! Lúc này làm việc, là vì một lời hứa, mà cũng là vì cầu an tâm.

Nhưng người râu quai nón ngày thứ hai cũng không có đến đây, liên tiếp ba ngày, hắn cũng ở lại xử lý công việc an trí.

Đợi tới ngày thứ tư, Mã Chu không nhịn được đứng dậy muốn ra khỏi cửa, sớm có binh sĩ tiến lên hỏi: "Mã công tử,[có chuyện gì không? Không muốn ở nơi này nữa sao?"
Mã Chu lắc đầu, "Cũng không phải, chỉ là ta rời khách sạn đã lâu, cũng phải nói với bọn họ một tiếng".

Binh sĩ mỉm cười nói: "Chuyện ở khách sạn, sớm đã có người làm thỏa đáng, không nhọc công tử lo lắng".

Mã Chu cuồng ý dâng lên, "Các ngươi muốn đem ta giam lỏng ở nơi này sao?"
Binh sĩ lắc đầu nói: "Mã công tử hiểu lầm rồi, chúng ta chỉ muốn hỏi rõ ràng Mã công tử đi nơi nào, để còn có câu trả lời.

Nếu như người muốn đi du ngoạn, chúng ta tuyệt không ngăn trở".

Mã Chu đưa mắt nhìn mọi nơi, thở dài nói: "Tại hạ mặc dù là một giới hàn sinh, nhưng cũng biết nói hai chữ lương tâm".

Hắn quay về lại chỗ ngồi, tiếp tục làm việc, liên tiếp mấy ngày sau, đợi khi tất cả mọi chuyện đã tạm thời ổn định, lúc này mới thở dài, đang nghĩ tới người râu quai nón rốt cuộc là ai, thì tiếng cười sang sảng truyền đến, người râu quai nón lại lần nữa xuất hiện.

Mã Chu vừa mừng vừa sợ, vội vàng đứng lên nói: "Huynh đài, ta đang trông mong người".


Người râu quai nón ánh mắt lộ ra vẻ thưởng thức, "Huynh đài vẫn kiên nhẫn, ở đây chờ ta? Bất quá huynh đài lời hứa ngàn vàng, thật làm cho ta bội phục".

Mã Chu cũng không hờn giận nói: "Huynh đài, cho dù không có lời hứa, có thể vì dân chúng làm chút chuyện, cũng là bổn phận của ta.

Ta trông mong huynh đài đến, bất quá là muốn có chút cải tiến, nhưng không tiện đưa ra.

Huynh đài nếu có thể, xin đem cái này chuyển cho quan viên phụ trách".

Hắn đưa qua một xấp giấy dày, người râu quai nón tiếp nhận, nhìn thấy chữ nghĩa đoan chính, cực kỳ dụng tâm, không khỏi mỉm cười vỗ vỗ vai Mã Chu nói: "Hay cho một Mã Chu, cũng không có làm cho Tiêu Bố Y ta thất vọng!"
Mã Chu cực kỳ hoảng sợ, khó có thể tin hỏi: "Người nói cái gì, người chính là Tiêu Bố Y?!"
________
(*) Đây là câu thơ trích trong bài Tương tiến tửu của Lý Bạch:
Tương tiến tửu
Quân bất kiến
Hoàng hà chi thủy thiên thượng lai,
Bôn lưu đáo hải bất phục hồi!
Hựu bất kiến
Cao đường minh kính bi bạch phát,
Triêu như thanh ti mộ thành tuyết.

Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng,
Thiên kim tán tận hoàn phục lai.

Phanh dương tể ngưu thả vi lạc,
Hội tu nhất ẩm tam bách bôi.

Sầm phu tử!
Đan Khâu sinh.!
Tương tiến tửu,
Bôi mạc đình!
Dữ quân ca nhất khúc,
Thỉnh quân vị ngã khuynh nhĩ thính.

Chung cổ soạn ngọc bất túc quý,
Đãn nguyện trường túy bất nguyện tinh
Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch,
Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.

Trần Vương tích thời yến Bình Lạc,
Đẩu tửu thập thiên tứ hoan hước.

Chủ nhân hà vi ngôn thiểu tiền,
Kính tu cô thủ đối quân chước.

Ngũ hoa mã,
Thiên kim cừu,
Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu,
Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.

Dịch Thơ:
Sắp dâng rượu
Há chẳng thấy
Nước sông Hoàng từ trời tuôn xuống
Chảy nhanh ra biển,chẳng quay về,
Lại chẳng thấy
Thềm cao gương soi rầu tóc bạc
Sớm như tơ xanh, chiều tựa tuyết?
Đời người đắc ý hãy vui tràn,
Chớ để bình vàng suông bóng nguyệt!
Trời sinh thân ta, hẳn có dùng,
Nghìn vàng tiêu hết rồi lại đến.

Mổ dê, giết trâu, cứ vui đi,
Uống liền một mạch ba trăm chén!
Bác Sầm ơi! Bác Đan ơi!
Sắp mời rượu, chớ có thôi!
Vì nhau tôi xin hát,
Hãy vì tôi hai bác nghe cùng :
"Này cỗ ngọc, nhạc rung, chẳng chuộng,
"Muốn say hoài, chẳng muốn tỉnh chi!
"Thánh hiền tên tuổi bặt đi,
"Chỉ phường thánh rượu tiếng ghi muôn đời!
"Xưa Trần Vương yến nơi Bình Lạc,
"Rượu tiền muôn đùa cợt tha hồ"
Chủ nhân kêu thiếu tiền ru ?
Để cùng dốc chén, ta mua đi nào!
Đây ngựa gấm, đây áo cừu,
Này con, đổi rượu hết,
Cùng nhau ta giết cái sầu nghìn thu!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận